Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 70
Liễu Y Y nắm chặt tập tài liệu trong tay. Cô không hiểu Tôn Hàn đang nghĩ gì, rõ ràng hợp đồng đã nằm trong tầm tay rồi, sao lại phải vẽ vời thêm chuyện chứ?
Nhưng người lão luyện trên thương trường như Nhiếp Chiêm Ba lại nhìn ra, Tổng giám đốc Tôn đang muốn bồi dưỡng cho cô Liễu đây mà.
Nghĩ cũng đúng, người có thể khiến ông chủ lớn như Hứa Chí Bằng đích thân lên tiếng, sao có thể để ý đến bản hợp đồng cỏn con này chứ?
Thế là Nhiếp Chiêm Ba bèn kính cẩn nói với Liễu Y Y, “Vậy phiền cô Liễu trình bày về lợi ích của việc tiếp tục hợp tác giữa hai công ty!”
“Vâng, được…”
Liễu Y Y trừng mắt nhìn Tôn Hàn, sau đó bắt đầu tự tin trình bày theo tài liệu mà cô đã chuẩn bị.
Sau khi thao thao bất tuyệt suốt hai mươi phút, Liễu Y Y bắt đầu tổng kết.
“Công ty thời trang Sâm Uy chúng tôi là thương hiệu có thể sánh vai với các thương hiệu lớn của quốc tế, cũng là ngành nghề hàng đầu trong nước. Còn quý công ty cũng là hàng thời trang đứng đầu
Giang Châu. Nói vậy, việc công ty thời trang Sâm Uy không thể lên kệ ở bách hóa thời trang Near là một điều đáng tiếc đối với Sâm Uy. Mà bách hóa thời trang Near không có sự hỗ trợ từ công ty thời trang Sâm Uy, chắc chắn cũng sẽ không trọn vẹn!”
“Cả hai công ty nên tiếp tục duy trì việc hợp tác này!”
Bộp bộp bộp!
Tôn Hàn vỗ tay tán thưởng, Liễu Y Y thực sự có óc kinh doanh, cũng rất chăm chỉ.
Chỉ cần được đào tạo tốt, dù là nhà thiết kế hay nhân tài của giới kinh doanh thì Liễu Y Y cũng sở hữu tương lai đầy rộng mở!
Tôn Hàn tự tin rằng mình có thể bồi dưỡng Liều Y Y thành người phụ nữ phát triển rực rỡ nhất thành phố Giang Châu này!
“Cô Liễu quả là có cách nhìn rất độc đáo. Nếu như chuyện hợp tác của hai công ty chúng ta bị ảnh hưởng vì tên sâu mọt Châu Kỳ Hoa kia thì anh ta chết chắc!”
“Tổng giám đốc Tôn và cô Liễu xin cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sa thải Châu Kỳ Hoa và cho hai vị một lời giải thích!”
Nhiếp Chiêm Ba lập tức tỏ rõ thái độ đảm bảo sẽ khiến hai người họ hài lòng. Có điều, ông ta quả thực đã đánh giá Liễu Y Y cao hơn, cứ tưởng cô chỉ là bình hoa đi cùng Tổng giám đốc Tôn thôi chứ.
Xem ra không phải, người ta đúng là có tài thật.
Đúng lúc này, Tôn Hàn lại giơ tay lên rồi ngắt lời, “Nếu Tổng giám đốc Nhiếp đã không có vấn đề gì về hợp đồng, vậy thì chúng ta ký nhé. Có điều, mong Tổng giám đốc Nhiếp tạm thời giữ bí mật về chuyện ký kết hợp đồng!”
“Giữ bí mật ư?” Nhiếp Chiêm Ba thắc mắc.
“Có kẻ muốn nhìn tôi bẽ mặt, người ta cũng đã dựng sẵn sân khấu rồi. Nếu tôi không phối hợp diễn cùng thì có lỗi với họ quá”.
Tôn Hàn đang ám chỉ Vương Bách Xuyên.
Nhiếp Chiêm Ba cũng hiểu được ý đối phương, bèn gật đầu đảm bảo, “Tổng giám đốc Tôn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này!”
“Nhưng mà chúng ta ký hợp đồng bao lâu nhỉ, Tổng giám đốc Tôn?”
Chuyện này chỉ có thể để vị trước mặt ông ta quyết định thôi!
“Một mùa. Về hợp đồng mùa đông thì đến mùa đông hãy bàn”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
Sau khi mùa này qua đi, rất có khả năng anh sẽ không còn ở công ty thời trang Sâm Uy nữa.
Bây giờ anh có thời gian rảnh đế bồi dưỡng Liễu Y Y không có nghĩa là anh sẽ rảnh rỗi mãi.
Anh là chủ nhân của Thiên cửu môn, không nhàn hạ như vẻ ngoài đâu.
Thiên Cửu môn vẫn còn nhiều công việc đang chờ anh lắm.
“Tôi hiểu rồi”, đôi mắt Nhiếp Chiêm Ba lóe lên vẻ gian xảo, xem ra phó tổng giám đốc Vưong Bách Xuyên của công ty thời trang Sâm Uy sắp phải chịu khổ rồi.
Kèn cựa với người ta mà lại không đi dò la lai lịch bối cảnh của người ta như thế nào.
Đáng đời lắm!
Nhưng người lão luyện trên thương trường như Nhiếp Chiêm Ba lại nhìn ra, Tổng giám đốc Tôn đang muốn bồi dưỡng cho cô Liễu đây mà.
Nghĩ cũng đúng, người có thể khiến ông chủ lớn như Hứa Chí Bằng đích thân lên tiếng, sao có thể để ý đến bản hợp đồng cỏn con này chứ?
Thế là Nhiếp Chiêm Ba bèn kính cẩn nói với Liễu Y Y, “Vậy phiền cô Liễu trình bày về lợi ích của việc tiếp tục hợp tác giữa hai công ty!”
“Vâng, được…”
Liễu Y Y trừng mắt nhìn Tôn Hàn, sau đó bắt đầu tự tin trình bày theo tài liệu mà cô đã chuẩn bị.
Sau khi thao thao bất tuyệt suốt hai mươi phút, Liễu Y Y bắt đầu tổng kết.
“Công ty thời trang Sâm Uy chúng tôi là thương hiệu có thể sánh vai với các thương hiệu lớn của quốc tế, cũng là ngành nghề hàng đầu trong nước. Còn quý công ty cũng là hàng thời trang đứng đầu
Giang Châu. Nói vậy, việc công ty thời trang Sâm Uy không thể lên kệ ở bách hóa thời trang Near là một điều đáng tiếc đối với Sâm Uy. Mà bách hóa thời trang Near không có sự hỗ trợ từ công ty thời trang Sâm Uy, chắc chắn cũng sẽ không trọn vẹn!”
“Cả hai công ty nên tiếp tục duy trì việc hợp tác này!”
Bộp bộp bộp!
Tôn Hàn vỗ tay tán thưởng, Liễu Y Y thực sự có óc kinh doanh, cũng rất chăm chỉ.
Chỉ cần được đào tạo tốt, dù là nhà thiết kế hay nhân tài của giới kinh doanh thì Liễu Y Y cũng sở hữu tương lai đầy rộng mở!
Tôn Hàn tự tin rằng mình có thể bồi dưỡng Liều Y Y thành người phụ nữ phát triển rực rỡ nhất thành phố Giang Châu này!
“Cô Liễu quả là có cách nhìn rất độc đáo. Nếu như chuyện hợp tác của hai công ty chúng ta bị ảnh hưởng vì tên sâu mọt Châu Kỳ Hoa kia thì anh ta chết chắc!”
“Tổng giám đốc Tôn và cô Liễu xin cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sa thải Châu Kỳ Hoa và cho hai vị một lời giải thích!”
Nhiếp Chiêm Ba lập tức tỏ rõ thái độ đảm bảo sẽ khiến hai người họ hài lòng. Có điều, ông ta quả thực đã đánh giá Liễu Y Y cao hơn, cứ tưởng cô chỉ là bình hoa đi cùng Tổng giám đốc Tôn thôi chứ.
Xem ra không phải, người ta đúng là có tài thật.
Đúng lúc này, Tôn Hàn lại giơ tay lên rồi ngắt lời, “Nếu Tổng giám đốc Nhiếp đã không có vấn đề gì về hợp đồng, vậy thì chúng ta ký nhé. Có điều, mong Tổng giám đốc Nhiếp tạm thời giữ bí mật về chuyện ký kết hợp đồng!”
“Giữ bí mật ư?” Nhiếp Chiêm Ba thắc mắc.
“Có kẻ muốn nhìn tôi bẽ mặt, người ta cũng đã dựng sẵn sân khấu rồi. Nếu tôi không phối hợp diễn cùng thì có lỗi với họ quá”.
Tôn Hàn đang ám chỉ Vương Bách Xuyên.
Nhiếp Chiêm Ba cũng hiểu được ý đối phương, bèn gật đầu đảm bảo, “Tổng giám đốc Tôn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giữ kín chuyện này!”
“Nhưng mà chúng ta ký hợp đồng bao lâu nhỉ, Tổng giám đốc Tôn?”
Chuyện này chỉ có thể để vị trước mặt ông ta quyết định thôi!
“Một mùa. Về hợp đồng mùa đông thì đến mùa đông hãy bàn”, Tôn Hàn nhẹ nhàng nói.
Sau khi mùa này qua đi, rất có khả năng anh sẽ không còn ở công ty thời trang Sâm Uy nữa.
Bây giờ anh có thời gian rảnh đế bồi dưỡng Liễu Y Y không có nghĩa là anh sẽ rảnh rỗi mãi.
Anh là chủ nhân của Thiên cửu môn, không nhàn hạ như vẻ ngoài đâu.
Thiên Cửu môn vẫn còn nhiều công việc đang chờ anh lắm.
“Tôi hiểu rồi”, đôi mắt Nhiếp Chiêm Ba lóe lên vẻ gian xảo, xem ra phó tổng giám đốc Vưong Bách Xuyên của công ty thời trang Sâm Uy sắp phải chịu khổ rồi.
Kèn cựa với người ta mà lại không đi dò la lai lịch bối cảnh của người ta như thế nào.
Đáng đời lắm!
Bình luận facebook