Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngọa hổ tàng long - Chương 88
Thế nên hắn ta cố ý làm loạn để khiến Liễu Y Y mất đi công việc này, chỉ có thể quay về bán cá.
Chỉ có như thế hắn mới có cơ hội!
“Tạ Viễn, cậu có còn là người không thế? Y Y có làm gì cậu đâu mà cậu lại hủy hoại người ta như vậy?!”
“Đúng vậy, lấy oán báo ơn à? Lúc mẹ cậu phát bệnh hen suyễn chắc cậu còn đang đánh bạc đấy. Nếu không phải có Y Y và Tôn Hàn thì mẹ cậu đã chết rồi! Bây giờ cậu đang làm cái gì thế?!”
Tạ Viễn tức tối nhìn quanh chợ: “Các người có phải không muốn buôn bán nữa không?”
Chủ các sạp hàng liền rụt cổ lại theo bản năng, nếu chọc giận tên du côn như Tạ Viễn thì mấy ngày hắn ta lại đưa người đến gây rối, không ai chịu nổi.
Dù có ngứa mắt thế nào thì cũng không ai dám nói gì nữa.
Lúc này Tôn Hàn bình tĩnh nhìn hắn ta: “Vừa nãy anh nói sẽ không khách sáo với tôi, nói đi, anh định làm gì?”
Người quen Tôn Hàn sẽ biết, một khi anh để lộ biểu cảm này thì nghĩa là anh thực sự đã tức giận.
“Tôn Hàn, Tạ Viễn là một tên du côn, anh đừng quan tâm đến hắn ta. Chúng ta đi!”. Liễu Y Y lo Tôn Hàn và Tạ Viễn đánh nhau, liền kéo tay Tôn Hàn định rời khỏi chốn thị phi này.
Cô thực sự không ngờ hôm nay đến giải quyết vấn đề thuê nhà thôi mà lại gặp phải phiền phức thế này.
Trước kia tuy Tạ Viễn hay niềm nở ân cần với cô nhưng cũng không hề quá đáng. Nhưng hôm nay hắn ta cứ như phát điên vậy.
Thái độ của Liễu Y Y với Tôn Hàn càng chọc giận Tạ Viễn.
Hắn ta vốn còn đang kiêng dè Tôn Hàn có tiền có quyền, thế nên chỉ chửi mồm chứ không định ra tay thật.
Nhưng bây giờ hắn ta không thèm quan tâm gì nữa.
Hắn ta đột nhiên xông nhanh tới chỗ Tôn Hàn, tung một nắm đấm ra.
“Không khách sáo như thế này này!”
Liễu Y Y sợ tới nỗi trợn to mắt.
Những chủ sạp trong chợ cũng lo lắng cho Tôn Hàn. Tạ Viễn tuy chơi bời lêu lổng nhưng đánh nhau thì rất hăng.
Người bình thường có hai người chấp cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Nếu đánh nhau thì Tôn Hàn chỉ là dân văn phòng chắc chắn sẽ không đánh lại!
Bốp!
Một tiếng vang nặng nề vang lên.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là người bị thương không phải là Tôn Hàn.
Lúc Tạ Viễn xông tới trước mặt Tôn Hàn, anh liền đá một cú chuẩn xác vào bụng Tạ Viễn.
“Đau, đau quá…”
Cú đạp này khá mạnh, Tạ Viễn liền ôm bụng dưới ngồi xổm xống, không ngừng kêu đau, trán hắn ta đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng không chỉ như vậy.
Tôn Hàn đi lên trước một bước, lại tung một cú vào lồng ngực khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau.
Lần này Tạ Viễn thậm chí còn không thể kêu đau nổi.
Bà Vương không nhìn nổi nữa, Tạ Viễn đâu phải đồ vật, đó là con trai của bà ấy mà!
Bà ấy liền chắn trước mặt Tạ Viễn, đau khổ cầu xin: “Cậu Tôn, Tạ Viễn biết sai rồi, nó biết sai rồi mà, cầu xin cậu tha cho nó!”
Liễu Y Y không nhẫn tâm: “Tôn Hàn, thôi bỏ đi!”
Lúc này Tôn Hàn mới thôi, anh lạnh lùng nhìn Tạ Viễn: “Có lỗi thì phải phạt, nếu lần sau anh còn bám lấy bôi nhọ Y Y, tôi không nói cho anh biết hậu quả là gì, nhưng mà anh không chịu nổi đâu!”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Liễu Y Y như có một lọ mật trào ra, ngọt đến nao lòng.
Mấy năm nay chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cô như vậy.
Tạ Viễn oán hận nhìn hai người rời đi, nhưng dù đã đỡ đau hơn hắn ta vẫn không dám kêu gào.
Hắn ta chỉ sợ hôm nay Tôn Hàn sẽ đánh chết hắn ta.
Nhưng hắn ta thầm thề trong lòng, chuyện này chưa từng lại ở đây đâu!
Vì chuyện của Tạ Viễn mà tâm trạng Liễu Y Y hơi tệ.
Chỉ có như thế hắn mới có cơ hội!
“Tạ Viễn, cậu có còn là người không thế? Y Y có làm gì cậu đâu mà cậu lại hủy hoại người ta như vậy?!”
“Đúng vậy, lấy oán báo ơn à? Lúc mẹ cậu phát bệnh hen suyễn chắc cậu còn đang đánh bạc đấy. Nếu không phải có Y Y và Tôn Hàn thì mẹ cậu đã chết rồi! Bây giờ cậu đang làm cái gì thế?!”
Tạ Viễn tức tối nhìn quanh chợ: “Các người có phải không muốn buôn bán nữa không?”
Chủ các sạp hàng liền rụt cổ lại theo bản năng, nếu chọc giận tên du côn như Tạ Viễn thì mấy ngày hắn ta lại đưa người đến gây rối, không ai chịu nổi.
Dù có ngứa mắt thế nào thì cũng không ai dám nói gì nữa.
Lúc này Tôn Hàn bình tĩnh nhìn hắn ta: “Vừa nãy anh nói sẽ không khách sáo với tôi, nói đi, anh định làm gì?”
Người quen Tôn Hàn sẽ biết, một khi anh để lộ biểu cảm này thì nghĩa là anh thực sự đã tức giận.
“Tôn Hàn, Tạ Viễn là một tên du côn, anh đừng quan tâm đến hắn ta. Chúng ta đi!”. Liễu Y Y lo Tôn Hàn và Tạ Viễn đánh nhau, liền kéo tay Tôn Hàn định rời khỏi chốn thị phi này.
Cô thực sự không ngờ hôm nay đến giải quyết vấn đề thuê nhà thôi mà lại gặp phải phiền phức thế này.
Trước kia tuy Tạ Viễn hay niềm nở ân cần với cô nhưng cũng không hề quá đáng. Nhưng hôm nay hắn ta cứ như phát điên vậy.
Thái độ của Liễu Y Y với Tôn Hàn càng chọc giận Tạ Viễn.
Hắn ta vốn còn đang kiêng dè Tôn Hàn có tiền có quyền, thế nên chỉ chửi mồm chứ không định ra tay thật.
Nhưng bây giờ hắn ta không thèm quan tâm gì nữa.
Hắn ta đột nhiên xông nhanh tới chỗ Tôn Hàn, tung một nắm đấm ra.
“Không khách sáo như thế này này!”
Liễu Y Y sợ tới nỗi trợn to mắt.
Những chủ sạp trong chợ cũng lo lắng cho Tôn Hàn. Tạ Viễn tuy chơi bời lêu lổng nhưng đánh nhau thì rất hăng.
Người bình thường có hai người chấp cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta.
Nếu đánh nhau thì Tôn Hàn chỉ là dân văn phòng chắc chắn sẽ không đánh lại!
Bốp!
Một tiếng vang nặng nề vang lên.
Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là người bị thương không phải là Tôn Hàn.
Lúc Tạ Viễn xông tới trước mặt Tôn Hàn, anh liền đá một cú chuẩn xác vào bụng Tạ Viễn.
“Đau, đau quá…”
Cú đạp này khá mạnh, Tạ Viễn liền ôm bụng dưới ngồi xổm xống, không ngừng kêu đau, trán hắn ta đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng không chỉ như vậy.
Tôn Hàn đi lên trước một bước, lại tung một cú vào lồng ngực khiến hắn ngã ngửa ra đằng sau.
Lần này Tạ Viễn thậm chí còn không thể kêu đau nổi.
Bà Vương không nhìn nổi nữa, Tạ Viễn đâu phải đồ vật, đó là con trai của bà ấy mà!
Bà ấy liền chắn trước mặt Tạ Viễn, đau khổ cầu xin: “Cậu Tôn, Tạ Viễn biết sai rồi, nó biết sai rồi mà, cầu xin cậu tha cho nó!”
Liễu Y Y không nhẫn tâm: “Tôn Hàn, thôi bỏ đi!”
Lúc này Tôn Hàn mới thôi, anh lạnh lùng nhìn Tạ Viễn: “Có lỗi thì phải phạt, nếu lần sau anh còn bám lấy bôi nhọ Y Y, tôi không nói cho anh biết hậu quả là gì, nhưng mà anh không chịu nổi đâu!”
Khoảnh khắc ấy, trong lòng Liễu Y Y như có một lọ mật trào ra, ngọt đến nao lòng.
Mấy năm nay chưa từng có ai đứng ra bảo vệ cô như vậy.
Tạ Viễn oán hận nhìn hai người rời đi, nhưng dù đã đỡ đau hơn hắn ta vẫn không dám kêu gào.
Hắn ta chỉ sợ hôm nay Tôn Hàn sẽ đánh chết hắn ta.
Nhưng hắn ta thầm thề trong lòng, chuyện này chưa từng lại ở đây đâu!
Vì chuyện của Tạ Viễn mà tâm trạng Liễu Y Y hơi tệ.
Bình luận facebook