Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 125CÀNG HỖN LOẠN CÀNG VUI
CHƯƠNG 125:CÀNG HỖN LOẠN CÀNG VUI
Cảm kích anh ấy, vì vậy tôi cố hết sức mình để anh ấy hài lòng.
Cố Thanh Thiên còn có chút mâu thuẫn, sau đó trực tiếp ôm tôi ném lên giường.
Lúc anh ấy đè lên, và bản thân tôi còn đang ngạc nhiên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh ấy thở dài, đột nhiên anh ấy nhanh chóng chuyển sang động tác thô bạo .
Như thể anh ấy muốn xé nát, dày vò tôi, như thể muốn có được thứ gì đó, cũng giống như muốn vứt bỏ cái gì đó, tàn ác, làm cho người ta không còn sức lực có thể chống cự lại......
Tôi gào hét như muốn tan vỡ, run rẩy khóc lóc ôm lấy anh ấy , nhưng cũng dịu dàng để anh ấy tự do lấy thứ mình muốn.
Lúc kết thúc, tôi mệt mỏi đến mức đầu những ngón tay cũng không muốn cử động, không cần nhìn cũng biết trên cơ thể của tôi nhất định đầy những vết sẹo, anh ấy rất thích cắn người khác, thực sự không hề thay đổi, cuộc sống giống như ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Em nên đi rồi.” Cố Thanh Thiên sau khi hít thở ổn định lại, xoay người rời khỏi cơ thể tôi, nằm sang một bên.
Tôi nhẹ nhàng đồng ý, bật mạnh người bước xuống giường, mặc quần áo.
“Cố tổng, vậy em đi đây.” Tôi sửa sang lại bản thân và nói với anh ấy.
Cố Thanh Thiên không nói gì, tôi quay người và rời đi, đi đến cửa thì nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên gọi tôi.
“Đồng Kha Kha, mấy hôm nữa em đừng đến, tôi rất bận.” Anh ấy nói.
Trong lòng tôi run sợ, hồi hộp quay đầu lại nhìn anh ấy.
Là vì khoảng cách quá xa sao? Tôi không nhìn rõ đôi mắt anh ấy, không thể thấy được anh ấy đang nghĩ gì.
“Cố tổng......”
“Nếu cần, tôi sẽ gọi em đến. Nhớ phải uống thuốc!” Khuôn mặt không cảm xúc, nhưng lại làm cho tôi nhẹ lòng.
Anh ấy nói như vậy, là quyết định sẽ tiếp tục mối quan hệ với tôi, tôi mím môi: “Cảm ơn Cố tổng, vậy em đi đây.”
Ra khỏi căn phòng, tôi đứng ở hàng lang cười một mình.
Tôi đã từng vội vàng muốn rời xa anh ấy như thế, nhưng tôi bây giờ lại sợ hãi sẽ mất đi anh ấy, luân hồi của thế gian này, thực sự nhanh thật!
Đôi chân tôi mềm nhũn, cơ thể cực kì mệt mỏi, nhưng tôi lại không muốn bắt xe, mà muốn đi thật chậm, trong lòng như muốn bộc lộ một chuỗi cảm xúc, nhưng lại không rõ như thế nào, hình như chỉ có lúc bản thân mệt mỏi đến cực độ mới có thể không động vào, không nghĩ gì.
Ánh đèn nhấp nháy, lúc qua đường vô thức quay đầu lại, tôi phát hiện thấy bóng dáng của Hạng Chương và Trình Gia Tiên.
Thành phố này thực sự nhỏ quá.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, Trình Gia Tiên khoác tay Hạng Chương, mà anh ta cũng không đẩy ra.
Nhớ lại lúc mới bắt đầu ở bên anh ta, anh ta rất ít khi để tôi khoác tay, đây có lẽ là sự khác biệt giữa tôi và Trình Gia Tiên.
Cho đến khi bóng dáng của họ đã biến mất, tôi mới quay lại con đường về nhà.
Đi chầm chậm cả con đường, mệt mỏi về đến nhà, Hạ Khải Quyền đang xem ti vi trong phòng khách, Hạng Chương vẫn chưa về nhà.
Tôi vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm, lúc đi ra ngoài, bị Hạ Khải Quyền đứng ngoài phòng tắm dọa một trận.
“Anh làm gì vậy?” Tôi chau mày hỏi.
Anh ta cười nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô ra ngoài tìm đàn ông đấy à!”
Tôi giật mình sờ vào cổ mình, tôi đã chọn một bộ đồ cao cổ, đáng lẽ không ai có thể nhìn thấy những vết tích đó mới đúng.
“Đồ thần kinh!” Tôi cười đùa, ôm quần áo trở về phòng ngủ.
Hạ Khải Quyền cản đường tôi, không cho tôi đi: “Đồng Kha Kha, tôi sẽ nói cho Hạng Chương.”
Tôi chau mày, cười nhìn anh ta: “Hạ Khải Quyền, anh thay vì giành thời gian quan tâm tôi có đi tìm đàn ông hay không, chi bằng anh đi quan tâm Hạng Chương có đàn ông hay không đi kìa, à, đúng rồi, còn có đàn bà nữa!”
“Anh ấy sẽ không như vậy.” Hạ Khải Quyền hất miệng lên, “Trong lòng anh ấy chỉ có tôi.”
“Đáng tiếc cơ thể anh ta không chỉ có anh!” Tôi cười cợt, “Tôi đã quen anh ta hơn mười năm, còn bị anh ta lừa, anh mới chỉ quen bao lâu? Anh có biết, còn có người muốn tranh đẻ con cho anh ta nữa, anh đoán xem bây giờ có phải anh ta đang cùng người đàn bà ấy tạo ra đứa con không?”
Sắc mặt Hạ Khải Quyền trầm lắng: “Đồng Kha Kha, cô ít noisnhuwnxg chuyện vớ vẩn này đi, tôi biết cô tức giận chuyện tôi và Hạng Chương ở bên nhau, muốn chia rẽ tôi và Hạng Chương.”
“Vậy sao? Anh chắc chắn chứ?” Tôi cười, “Tùy anh nghĩ vậy! Phiền anh nhường đường, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Hạ Khải Quyền tránh đường, tôi đi qua anh ta, đi về phòng ngủ, đằng sau có tiếng bước chân, là Hạ Khải Quyền đi theo tôi.
“Đồng Kha Kha, tôi không phải Hạng Chương, chuyện của cô và người đàn ông khác tôi không quản, nhưng cô hãy nhớ nhiệm vụ của cô. Tôi sao cũng được, nhưng mà cô bắt buộc phải sinh con cho Hạng Chương, sau đó tùy cô muốn đi đâu, tôi cũng không để cho Hạng Chương quản cô nữa, chỉ cần có con trai, anh ấy sẽ có thể yên tâm ở bên tôi.”
Tôi mở cánh cửa phòng ngủ, bỗng quay đầu: “Có thể, anh ta chẳng cần đến tôi sinh con trai nữa, tôi nói rồi, có người muốn sinh cho anh ta.”
Nhìn sắc mặt anh ta thay đổi, trong lòng tôi như được trút hận, cố ý bước đến gần anh ta một bước: “Hạ Khải Quyền, anh đi theo tôi, là muốn sinh con với tôi sao?”
“Nói linh tinh!” Hạ Khải Quyền nhổ nước bọt, “Tôi không có hứng với phụ nữ.”
Cũng đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng của cánh cổng, tôi nhanh chóng, nói với Hạ Khải Quyền: “Anh từng thử với phụ nữ chưa? Không thử sao anh biết được anh không có hứng?”
Nói vậy, tôi đặt tay lên cổ anh ta, lúc anh ta còn đang kinh ngạc, đẩy anh ta vào trong phòng ngủ.
“Đồng Kha Kha!” Anh ta hét to, tôi vội vàng bịt miệng anh ta, cố ý cười thâm sâu: “Đừng vội, cứ từ từ ......”
Nhịn sự buồn nôn, tôi cởi đồ trên cơ thể anh ta, ngồi trên eo của anh ta, tay sờ soạng lung tung, anh ta tức đến trợn mắt không ngừng thở hổn hển.
Sau người tôi, cuối cùng cũng có tiếng của Hạng Chương.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta cười: “Buổi tối không có việc gì làm, nghiên cứu sinh con.”
Vừa mới dứt lời, Hạng Chương đã dơ chân lên, đạp tôi từ trên cơ thể của Hạ Khải Quyền ra, sắc mặt ảm đạm đỡ Hạ Khải Quyền dậy.
“Chương!” Hạ Khải Quyền ôm lấy Hạng Thần, uất ức gào thét.
Hạng Thần ôm lấy anh ta, tức giận nhìn tôi, “Tiện nhân, đừng có chủ ý gì với Tiểu Hạ, anh ấy không có hứng với cô! Để tôi nhìn thấy cô làm gì anh ấy, đừng trách tôi không khách sáo!”
Chân của anh ta, đạp vào vai của tôi đau như nó đã bị gãy vậy, tôi giữ vai ngồi trên mặt đất, cười nhìn hai người họ.
“Sao anh biết anh ta không có hứng gì với tôi? Có nhiều thứ phải thử thì mới biết được, anh ta thường nằm ở dưới để anh làm chuyện đó, hay là thử xem biết đâu anh ta hợp làm chuyện đó với phụ nữ hơn!”
“Đồng Kha Kha, sao bây giờ cô nói chuyện không sợ mất mặt sao!” Hạng Chương chau mày nói.
“Nếu ở chung với hai người mà còn thể diện, thì tôi có lẽ không còn mạng rồi!” Tôi cười phá lên.
Hạng Chương tức giận, Hạ Khải Quyền ôm anh ta: “Chương, đừng tức giận, chỉ cần anh tin em là đủ, người đàn bà này thật là đê tiện!”
Hạng Chương nhìn tôi, đôi mắt híp lại, đột nhiên đỡ cằm của Hạ Khải Quyền, ôm hôn trước mặt tôi.
Hạ Khải Quyền lúc đầu còn giả bộ đẩy anh ta, sau đó hai tay choàng lên cổ của Hạng Chương, âm thanh hai người hôn nhau không ngừng phát ra, tay Hạng Chương đưa vào trong bộ đồ của Hạ Khải Quyền, ngay sau đó, Hạ Khải Quyền bắt đầu phát ra âm thanh tiếng kêu.
Hai người họ coi như không hề có sự tồn tại của tôi, kêu rên trước mặt tôi, cởi nửa phần áo sơ mi .....
Tôi cắn răng nhìn hai người họ, mặc dù hai người đàn ông này ôm nhau thực sự buồn nôn, nhưng mà làm tôi không thể rời mắt.
Hạng Chương bỏ Hạ Khải Quyền ra nhìn sang tôi, cười lạnh nhạt, “Đồng Kha Kha, cô đã thấy chưa? Anh ấy chỉ có phản ứng với tôi!”
“Cô không hiểu Tiểu Hạ, không hiểu được chúng tôi, anh ấy mãi mãi sẽ không có hứng với phụ nữ, cho dù cô có ép anh ấy, anh ấy cũng không có phản ứng gì, cô từ bỏ ý định đó đi.”
Tay chân tôi lạnh toát nhìn hai người họ: “Vậy anh thì sao?”
“Tôi cũng vậy!” Hạng Chương ôm Hạ Khải Quyền nói với tôi, “Tôi và Tiểu Hạ là GAY, có thể gặp được nhau, là duyên phận, cô không biết những người như chúng tôi gặp được người yêu chân thành khó nhường nào, vì vậy tôi và anh ấy sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời.”
“Đừng có ý đồ làm tức tôi và Tiểu Hạ, Đồng Kha Kha, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.”
“Phù!” Tôi nhìn hai người họ mà nôn nao, “Anh hợp để nói hai từ chân thành sao? Anh là GAY, tôi sao có thể sinh em bé? Anh là GAY, vậy ai cùng với Kiều Kha Nguyên làm những chuyện bẩn thỉu trong công ty, trong phòng họp? Anh là GAY, vậy Trình Gia Tiên là cái gì?”
“Hạng Chương?!” Hạ Khải Quyền gọi, có thể nghe ra âm thanh không đồng tình.
Hạng Chương lập tức ôm chặt anh ta: “Tiểu Hạ, đừng nghe cô ta nói bừa, những việc này anh có thể giải thích.”
“Giải thích? Giải thích như thế nào? Tối hôm nay anh cùng Trình Gia Tiên ở bên nhau, Hạ Khải Quyền có biết không?” Tôi cười lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Khải Quyền hoàn toàn thay đổi, đẩy Hạng Chương ra chất vấn: “Chuyện này là sao? Tối nay anh nói là anh tăng ca, thật ra là ở cùng với Trình Gia Tiên sao?”
Hạng Chương lườm tôi: “Tiểu Hạ, em nghe lời cô ta nói sao? Cô ta cố ý muốn li dán chúng ta. Em quên rồi sao?”
“Vậy anh nói đi, tôi hôm nay rốt cuộc anh đã đi đâu?” Hạ Khải Quyền hỏi dồn.
Không đợi Hạng Chương trả lời, tôi lập tức nói ra chỗ mà tôi nhìn thấy Hạng Chương và Trình Gia Tiên ở bên nhau: “Hạng Chương, anh thành thực chút đi, tối hôm nay có phải đã ở đó với Trình Gia Tiên? Anh còn để cho cô ta nắm cổ tay, ôm ôm hôn hôn nồng nhiệt ....”
Mặc Hạng Chương bỗng nhiên biến sắc, Hạ Khải Quyền cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, bỗng nhiên tức giận tát anh ta một cái, quay người chạy ra ngoài.
Âm thanh ấy vang lên, còn khuôn mặt Hạng Chương bỗng nhiên đỏ ửng lên, khiến cho lòng tôi cảm thấy rất vui mừng.
Tôi ảm đạm nhìn Hạng Chương, anh ta tức giận nhìn tôi, quay người đuổi theo ra ngoài, nhưng lại dừng chân ở cổng, quay đầu nhìn tôi cười lạnh lùng nói: “Đồng Kha Kha, cô nghĩ rằng như vậy tôi sẽ tha cho cô sao? Đừng nằm mơ nữa, cô cứ làm như vậy, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”
Vừa nói xong anh ta liền đóng sập cửa lại.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng rời đi của anh ta, sau đó cả căn phòng yên tĩnh, không còn âm thanh gì nữa.
Tôi giữ vai đứng dậy, thử cử động, mặc dù rất đau, nhưng có thể cử động, có lẽ là không bị thương đến xương.
Tôi cắn răng nằm lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, thở dài.
Ngày hôm nay, mệt quá, tôi cần phải nghỉ ngơi.
Đã không thể thoát khỏi, vậy thì chỉ có thể dằn vặt nhau, Hạng Chương, đây mới chỉ là bắt đầu! Nếu như tôi đang ở địa ngục, vậy thì nhất định sẽ lôi hai người xuống cùng! Các người đều không thể chạy thoát!
Tôi dơ tay cầm chiếc gối nhỏ, ôm trong lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, không còn sớm nữa, trong phòng vắng lặng, tôi nghĩ rằng Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đêm qua không về, cũng không biết hai người họ có đánh nhau không.
Trong lòng cực kì sảng khoái, bữa sáng cũng ăn rất nhiều, sau khi ăn xong tôi thu dọn rồi đi mìnhi chỗ Toàn Hà Đăng.
Ngày hôm nay có vẻ như không có việc gì, Toàn Hà Đăng cứ ngồi mãi ở nhà, bữa trưa anh ta ăn hai hộp cơm, tôi ăn một hộp, lúc buồn chán, anh ta không nói một lời nào với tôi, hỏi tôi Nhạc Long gần đây có đến tìm tôi không.
Cảm kích anh ấy, vì vậy tôi cố hết sức mình để anh ấy hài lòng.
Cố Thanh Thiên còn có chút mâu thuẫn, sau đó trực tiếp ôm tôi ném lên giường.
Lúc anh ấy đè lên, và bản thân tôi còn đang ngạc nhiên, bỗng nhiên nghe thấy tiếng anh ấy thở dài, đột nhiên anh ấy nhanh chóng chuyển sang động tác thô bạo .
Như thể anh ấy muốn xé nát, dày vò tôi, như thể muốn có được thứ gì đó, cũng giống như muốn vứt bỏ cái gì đó, tàn ác, làm cho người ta không còn sức lực có thể chống cự lại......
Tôi gào hét như muốn tan vỡ, run rẩy khóc lóc ôm lấy anh ấy , nhưng cũng dịu dàng để anh ấy tự do lấy thứ mình muốn.
Lúc kết thúc, tôi mệt mỏi đến mức đầu những ngón tay cũng không muốn cử động, không cần nhìn cũng biết trên cơ thể của tôi nhất định đầy những vết sẹo, anh ấy rất thích cắn người khác, thực sự không hề thay đổi, cuộc sống giống như ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Em nên đi rồi.” Cố Thanh Thiên sau khi hít thở ổn định lại, xoay người rời khỏi cơ thể tôi, nằm sang một bên.
Tôi nhẹ nhàng đồng ý, bật mạnh người bước xuống giường, mặc quần áo.
“Cố tổng, vậy em đi đây.” Tôi sửa sang lại bản thân và nói với anh ấy.
Cố Thanh Thiên không nói gì, tôi quay người và rời đi, đi đến cửa thì nghe thấy tiếng Cố Thanh Thiên gọi tôi.
“Đồng Kha Kha, mấy hôm nữa em đừng đến, tôi rất bận.” Anh ấy nói.
Trong lòng tôi run sợ, hồi hộp quay đầu lại nhìn anh ấy.
Là vì khoảng cách quá xa sao? Tôi không nhìn rõ đôi mắt anh ấy, không thể thấy được anh ấy đang nghĩ gì.
“Cố tổng......”
“Nếu cần, tôi sẽ gọi em đến. Nhớ phải uống thuốc!” Khuôn mặt không cảm xúc, nhưng lại làm cho tôi nhẹ lòng.
Anh ấy nói như vậy, là quyết định sẽ tiếp tục mối quan hệ với tôi, tôi mím môi: “Cảm ơn Cố tổng, vậy em đi đây.”
Ra khỏi căn phòng, tôi đứng ở hàng lang cười một mình.
Tôi đã từng vội vàng muốn rời xa anh ấy như thế, nhưng tôi bây giờ lại sợ hãi sẽ mất đi anh ấy, luân hồi của thế gian này, thực sự nhanh thật!
Đôi chân tôi mềm nhũn, cơ thể cực kì mệt mỏi, nhưng tôi lại không muốn bắt xe, mà muốn đi thật chậm, trong lòng như muốn bộc lộ một chuỗi cảm xúc, nhưng lại không rõ như thế nào, hình như chỉ có lúc bản thân mệt mỏi đến cực độ mới có thể không động vào, không nghĩ gì.
Ánh đèn nhấp nháy, lúc qua đường vô thức quay đầu lại, tôi phát hiện thấy bóng dáng của Hạng Chương và Trình Gia Tiên.
Thành phố này thực sự nhỏ quá.
Tôi lặng lẽ nhìn họ, Trình Gia Tiên khoác tay Hạng Chương, mà anh ta cũng không đẩy ra.
Nhớ lại lúc mới bắt đầu ở bên anh ta, anh ta rất ít khi để tôi khoác tay, đây có lẽ là sự khác biệt giữa tôi và Trình Gia Tiên.
Cho đến khi bóng dáng của họ đã biến mất, tôi mới quay lại con đường về nhà.
Đi chầm chậm cả con đường, mệt mỏi về đến nhà, Hạ Khải Quyền đang xem ti vi trong phòng khách, Hạng Chương vẫn chưa về nhà.
Tôi vào phòng ngủ lấy đồ đi tắm, lúc đi ra ngoài, bị Hạ Khải Quyền đứng ngoài phòng tắm dọa một trận.
“Anh làm gì vậy?” Tôi chau mày hỏi.
Anh ta cười nhìn tôi: “Đồng Kha Kha, cô ra ngoài tìm đàn ông đấy à!”
Tôi giật mình sờ vào cổ mình, tôi đã chọn một bộ đồ cao cổ, đáng lẽ không ai có thể nhìn thấy những vết tích đó mới đúng.
“Đồ thần kinh!” Tôi cười đùa, ôm quần áo trở về phòng ngủ.
Hạ Khải Quyền cản đường tôi, không cho tôi đi: “Đồng Kha Kha, tôi sẽ nói cho Hạng Chương.”
Tôi chau mày, cười nhìn anh ta: “Hạ Khải Quyền, anh thay vì giành thời gian quan tâm tôi có đi tìm đàn ông hay không, chi bằng anh đi quan tâm Hạng Chương có đàn ông hay không đi kìa, à, đúng rồi, còn có đàn bà nữa!”
“Anh ấy sẽ không như vậy.” Hạ Khải Quyền hất miệng lên, “Trong lòng anh ấy chỉ có tôi.”
“Đáng tiếc cơ thể anh ta không chỉ có anh!” Tôi cười cợt, “Tôi đã quen anh ta hơn mười năm, còn bị anh ta lừa, anh mới chỉ quen bao lâu? Anh có biết, còn có người muốn tranh đẻ con cho anh ta nữa, anh đoán xem bây giờ có phải anh ta đang cùng người đàn bà ấy tạo ra đứa con không?”
Sắc mặt Hạ Khải Quyền trầm lắng: “Đồng Kha Kha, cô ít noisnhuwnxg chuyện vớ vẩn này đi, tôi biết cô tức giận chuyện tôi và Hạng Chương ở bên nhau, muốn chia rẽ tôi và Hạng Chương.”
“Vậy sao? Anh chắc chắn chứ?” Tôi cười, “Tùy anh nghĩ vậy! Phiền anh nhường đường, tôi phải đi nghỉ ngơi rồi.”
Hạ Khải Quyền tránh đường, tôi đi qua anh ta, đi về phòng ngủ, đằng sau có tiếng bước chân, là Hạ Khải Quyền đi theo tôi.
“Đồng Kha Kha, tôi không phải Hạng Chương, chuyện của cô và người đàn ông khác tôi không quản, nhưng cô hãy nhớ nhiệm vụ của cô. Tôi sao cũng được, nhưng mà cô bắt buộc phải sinh con cho Hạng Chương, sau đó tùy cô muốn đi đâu, tôi cũng không để cho Hạng Chương quản cô nữa, chỉ cần có con trai, anh ấy sẽ có thể yên tâm ở bên tôi.”
Tôi mở cánh cửa phòng ngủ, bỗng quay đầu: “Có thể, anh ta chẳng cần đến tôi sinh con trai nữa, tôi nói rồi, có người muốn sinh cho anh ta.”
Nhìn sắc mặt anh ta thay đổi, trong lòng tôi như được trút hận, cố ý bước đến gần anh ta một bước: “Hạ Khải Quyền, anh đi theo tôi, là muốn sinh con với tôi sao?”
“Nói linh tinh!” Hạ Khải Quyền nhổ nước bọt, “Tôi không có hứng với phụ nữ.”
Cũng đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng của cánh cổng, tôi nhanh chóng, nói với Hạ Khải Quyền: “Anh từng thử với phụ nữ chưa? Không thử sao anh biết được anh không có hứng?”
Nói vậy, tôi đặt tay lên cổ anh ta, lúc anh ta còn đang kinh ngạc, đẩy anh ta vào trong phòng ngủ.
“Đồng Kha Kha!” Anh ta hét to, tôi vội vàng bịt miệng anh ta, cố ý cười thâm sâu: “Đừng vội, cứ từ từ ......”
Nhịn sự buồn nôn, tôi cởi đồ trên cơ thể anh ta, ngồi trên eo của anh ta, tay sờ soạng lung tung, anh ta tức đến trợn mắt không ngừng thở hổn hển.
Sau người tôi, cuối cùng cũng có tiếng của Hạng Chương.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu nhìn anh ta cười: “Buổi tối không có việc gì làm, nghiên cứu sinh con.”
Vừa mới dứt lời, Hạng Chương đã dơ chân lên, đạp tôi từ trên cơ thể của Hạ Khải Quyền ra, sắc mặt ảm đạm đỡ Hạ Khải Quyền dậy.
“Chương!” Hạ Khải Quyền ôm lấy Hạng Thần, uất ức gào thét.
Hạng Thần ôm lấy anh ta, tức giận nhìn tôi, “Tiện nhân, đừng có chủ ý gì với Tiểu Hạ, anh ấy không có hứng với cô! Để tôi nhìn thấy cô làm gì anh ấy, đừng trách tôi không khách sáo!”
Chân của anh ta, đạp vào vai của tôi đau như nó đã bị gãy vậy, tôi giữ vai ngồi trên mặt đất, cười nhìn hai người họ.
“Sao anh biết anh ta không có hứng gì với tôi? Có nhiều thứ phải thử thì mới biết được, anh ta thường nằm ở dưới để anh làm chuyện đó, hay là thử xem biết đâu anh ta hợp làm chuyện đó với phụ nữ hơn!”
“Đồng Kha Kha, sao bây giờ cô nói chuyện không sợ mất mặt sao!” Hạng Chương chau mày nói.
“Nếu ở chung với hai người mà còn thể diện, thì tôi có lẽ không còn mạng rồi!” Tôi cười phá lên.
Hạng Chương tức giận, Hạ Khải Quyền ôm anh ta: “Chương, đừng tức giận, chỉ cần anh tin em là đủ, người đàn bà này thật là đê tiện!”
Hạng Chương nhìn tôi, đôi mắt híp lại, đột nhiên đỡ cằm của Hạ Khải Quyền, ôm hôn trước mặt tôi.
Hạ Khải Quyền lúc đầu còn giả bộ đẩy anh ta, sau đó hai tay choàng lên cổ của Hạng Chương, âm thanh hai người hôn nhau không ngừng phát ra, tay Hạng Chương đưa vào trong bộ đồ của Hạ Khải Quyền, ngay sau đó, Hạ Khải Quyền bắt đầu phát ra âm thanh tiếng kêu.
Hai người họ coi như không hề có sự tồn tại của tôi, kêu rên trước mặt tôi, cởi nửa phần áo sơ mi .....
Tôi cắn răng nhìn hai người họ, mặc dù hai người đàn ông này ôm nhau thực sự buồn nôn, nhưng mà làm tôi không thể rời mắt.
Hạng Chương bỏ Hạ Khải Quyền ra nhìn sang tôi, cười lạnh nhạt, “Đồng Kha Kha, cô đã thấy chưa? Anh ấy chỉ có phản ứng với tôi!”
“Cô không hiểu Tiểu Hạ, không hiểu được chúng tôi, anh ấy mãi mãi sẽ không có hứng với phụ nữ, cho dù cô có ép anh ấy, anh ấy cũng không có phản ứng gì, cô từ bỏ ý định đó đi.”
Tay chân tôi lạnh toát nhìn hai người họ: “Vậy anh thì sao?”
“Tôi cũng vậy!” Hạng Chương ôm Hạ Khải Quyền nói với tôi, “Tôi và Tiểu Hạ là GAY, có thể gặp được nhau, là duyên phận, cô không biết những người như chúng tôi gặp được người yêu chân thành khó nhường nào, vì vậy tôi và anh ấy sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời.”
“Đừng có ý đồ làm tức tôi và Tiểu Hạ, Đồng Kha Kha, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô.”
“Phù!” Tôi nhìn hai người họ mà nôn nao, “Anh hợp để nói hai từ chân thành sao? Anh là GAY, tôi sao có thể sinh em bé? Anh là GAY, vậy ai cùng với Kiều Kha Nguyên làm những chuyện bẩn thỉu trong công ty, trong phòng họp? Anh là GAY, vậy Trình Gia Tiên là cái gì?”
“Hạng Chương?!” Hạ Khải Quyền gọi, có thể nghe ra âm thanh không đồng tình.
Hạng Chương lập tức ôm chặt anh ta: “Tiểu Hạ, đừng nghe cô ta nói bừa, những việc này anh có thể giải thích.”
“Giải thích? Giải thích như thế nào? Tối hôm nay anh cùng Trình Gia Tiên ở bên nhau, Hạ Khải Quyền có biết không?” Tôi cười lạnh lùng nói.
Sắc mặt Hạ Khải Quyền hoàn toàn thay đổi, đẩy Hạng Chương ra chất vấn: “Chuyện này là sao? Tối nay anh nói là anh tăng ca, thật ra là ở cùng với Trình Gia Tiên sao?”
Hạng Chương lườm tôi: “Tiểu Hạ, em nghe lời cô ta nói sao? Cô ta cố ý muốn li dán chúng ta. Em quên rồi sao?”
“Vậy anh nói đi, tôi hôm nay rốt cuộc anh đã đi đâu?” Hạ Khải Quyền hỏi dồn.
Không đợi Hạng Chương trả lời, tôi lập tức nói ra chỗ mà tôi nhìn thấy Hạng Chương và Trình Gia Tiên ở bên nhau: “Hạng Chương, anh thành thực chút đi, tối hôm nay có phải đã ở đó với Trình Gia Tiên? Anh còn để cho cô ta nắm cổ tay, ôm ôm hôn hôn nồng nhiệt ....”
Mặc Hạng Chương bỗng nhiên biến sắc, Hạ Khải Quyền cứ nhìn chằm chằm vào anh ta, bỗng nhiên tức giận tát anh ta một cái, quay người chạy ra ngoài.
Âm thanh ấy vang lên, còn khuôn mặt Hạng Chương bỗng nhiên đỏ ửng lên, khiến cho lòng tôi cảm thấy rất vui mừng.
Tôi ảm đạm nhìn Hạng Chương, anh ta tức giận nhìn tôi, quay người đuổi theo ra ngoài, nhưng lại dừng chân ở cổng, quay đầu nhìn tôi cười lạnh lùng nói: “Đồng Kha Kha, cô nghĩ rằng như vậy tôi sẽ tha cho cô sao? Đừng nằm mơ nữa, cô cứ làm như vậy, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi!”
Vừa nói xong anh ta liền đóng sập cửa lại.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vàng rời đi của anh ta, sau đó cả căn phòng yên tĩnh, không còn âm thanh gì nữa.
Tôi giữ vai đứng dậy, thử cử động, mặc dù rất đau, nhưng có thể cử động, có lẽ là không bị thương đến xương.
Tôi cắn răng nằm lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, thở dài.
Ngày hôm nay, mệt quá, tôi cần phải nghỉ ngơi.
Đã không thể thoát khỏi, vậy thì chỉ có thể dằn vặt nhau, Hạng Chương, đây mới chỉ là bắt đầu! Nếu như tôi đang ở địa ngục, vậy thì nhất định sẽ lôi hai người xuống cùng! Các người đều không thể chạy thoát!
Tôi dơ tay cầm chiếc gối nhỏ, ôm trong lòng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc tỉnh lại, không còn sớm nữa, trong phòng vắng lặng, tôi nghĩ rằng Hạng Chương và Hạ Khải Quyền đêm qua không về, cũng không biết hai người họ có đánh nhau không.
Trong lòng cực kì sảng khoái, bữa sáng cũng ăn rất nhiều, sau khi ăn xong tôi thu dọn rồi đi mìnhi chỗ Toàn Hà Đăng.
Ngày hôm nay có vẻ như không có việc gì, Toàn Hà Đăng cứ ngồi mãi ở nhà, bữa trưa anh ta ăn hai hộp cơm, tôi ăn một hộp, lúc buồn chán, anh ta không nói một lời nào với tôi, hỏi tôi Nhạc Long gần đây có đến tìm tôi không.
Bình luận facebook