Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 130 EM BÁN RẺ BẢN THÂN
CHƯƠNG 130: EM BÁN RẺ BẢN THÂN
Một hồi sau, điện thoại anh ta ở phía sau xe kêu lên.
“A, hóa ra là vứt ở đây. Tôi cứ nghĩ phải mua chiếc điện thoại mới, điện thoại cũ đã bị tôi làm mất.” Phạm Lương ngạc nhiên, trả lại điện thoại cho tôi.
Tôi không muốn biết anh ta cố ý hay vô tình, nhưng mà cũng không sao, nói chung giữ lại số điện thoại để duy trì liên lạc, cũng là lời mà Toàn Hà Đăng dặn dò tôi.
Tôi cảm ơn anh ta sau đó xuống xe, rời khỏi chiếc xe của anh ta.
Khoác chiếc áo của Phạm Lương, trong lòng tôi nặng trĩu đi về chỗ ở, vừa bước vào trong cổng, điện thoại trong túi đã kêu lên.
Tôi lấy ra, ấn nút nghe, nghe thấy trong đó là tiếng nói của Cố Thanh Thiên.
“Ra đây.”
Tôi ngơ ngác, quay người đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy xe anh ấy đã dừng ở con đường đối diện tôi.
Không chút do dự, tôi đi nhanh qua đó, mở cửa xe ngồi vào trong.
Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, đạp phanh mạnh một cái phóng đi rất nhanh.
Ngay đến cả dây an toàn tôi vẫn chưa kịp thắt. Đầu tôi suýt chút nữa đã đập về phía trước.
Muốn nói anh ta hãy đi chậm một chút, nhưng lúc nhìn khuôn mặt anh ta tối sầm lại, tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Xe đi rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ đỗ xe của một khu nhà cao tầng.
Tôi không hiểu gì vì vậy theo Cố Thanh Thiên xuống xe, đi vào trong thang máy.
Nhìn thấy anh ta ấn tầng thứ 27, tôi nhìn trộm anh ấy một cái, nhưng anh ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt tối sầm và thâm sâu.
“Cố tổng......” Trong lòng tôi hồi hộp, ngượng ngùng mở miệng, thử làm dịu lại không khí, “Đây là nơi nào?”
“Tôi vừa mua một căn nhà.” Anh ấy thờ ơ nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa của thang máy.
Không thể nói thêm điều gì, tôi đứng cúi đầu, đợi thang máy dừng lại, tôi đi ra thang máy cùng anh ấy, đến căn phòng anh ấy mới mua.
Vừa vào trong, anh ấy đã rút mạnh chiếc cà vạt sang một bên, sau đó quay người nhìn tôi: “Đồng Kha Kha!”
“Đây!” Tôi nhanh chóng trả lời, đứng yên ở lối vào.
“Em không nỡ bỏ chiếc áo của người đàn ông kia như vậy sao? Đến giờ vẫn mặc?” Tiếng của Cố Thanh Thiên nghe qua giống như là sắp nổi lên một trận cuồng phong.
Bây giờ tôi mới ý thức được, trên người tôi vẫn khoác chiếc áo của Phạm Lương, hoảng hốt cởi ra, vốn dĩ muốn bỏ xuống dưới đất, nhưng mà nghĩ đến vẫn phải trả lại người ta, nên đã cẩn thận đặt trên tủ.
“Cố tổng, anh đừng hiểu lầm, anh Phạm đó chỉ là nhìn thấy áo tôi đã bị ướt, tốt bụng cho tôi mượn.” Tôi nhẹ nhàng giải thích.
Cố Thanh Thiên không nói lời nào mà nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên mấy lượt, nhìn đến nỗi da đầu tôi cũng thấy tê.
“Cố tổng, tôi nói anh thật là......” Tôi nói lắp.
Cố Thanh Thiên lúc này lại cười lạnh lùng: “Đồng Kha Kha, em trang điểm thể loại gì đây? Em nghĩ rằng em đến để bán rẻ mình sao?”
Tôi cứng đờ nhìn anh ấy, toàn thân lạnh toát.
Sống đến hơn hai mươi năm, đây là người thứ hai nói tôi như vậy, nói tôi đến bán rẻ bản thân.
Lúc Hạng Chương nói tôi như thế, tôi rất buồn, đau không thể tả, nhưng mà đến bây giờ, tôi đã biết anh ta tại sao lại nói tôi như thế, tôi không hề sai, là vì anh ta không thích phụ nữ.
Nhưng mà không ngờ rằng, Cố Thanh Thiên lại nói tôi như vậy.
Trong lòng tôi rất đau, mím môi không nói gì chỉ nhìn anh ấy.
Khuôn mặt anh ấy bỗng nhiên có chút bạo lực: “Nhìn cái gì? Lẽ nào tôi nói sai sao?”
Ánh mắt của tôi nhìn anh ta đang đi gần lại phía tôi, lúc tôi chưa kịp phản ứng gì, tay anh ta nắm vào phía sau tóc tôi, không quan tâm tôi đau như nào, ép tôi đứng trước gương gần chỗ áo khoác.
“Nhìn em xem! Đồng Kha Kha! Em nhìn bộ dạng bây giờ của em đi, giống như một người đàn bà đứng đường rẻ mạt, thực sự buồn nôn!”
Tôi bị ép vào gương, nước mắt dàn dụa, nhìn thân hình nhếch nhác của mình.
Bởi vì vật lộn, chiếc áo ngực vốn dĩ có chút thấp đã vẹo sang một bên, mặc dù che được nửa phần ngực, nhưng lại để nửa phần còn lại lộ ra nhiều hơn, chỉ cần động thêm chút nữa, có lẽ sẽ lộ hết ra.
Vốn dĩ là chiếc váy dài, càng nhăn nheo động đậy váy càng co rúm lên, lộ ra chiếc đùi đáng ra không bị lộ.
Thực sự rất xấu xí!
Tôi cắn môi, hai tay cầm lấy tay để sau đầu tôi của Cố Thanh Thiên, chỉ có như vậy da đầu tôi mới không bị đau.
“Nói đi chứ! Nói xem em đã nhìn thấy gì!” Cố Thanh Thiên bỗng nhiên nhấn mạnh, tôi đau thét lên: “Đau quá, tóc của em......”
“Nói!” Anh ấy không hề thay đổi hành động.
Tôi bị ép đến mức không biết làm gì, liền nói: “Rất xấu......”
“Em cũng biết rằng mình rất xấu! Trang điểm như vậy, thực sự đã xấu còn làm trò!” Anh ấy nói không khách khí, cố gắng xỉ nhục tôi.
“Đúng vậy, em đã xấu còn làm trò, em sai rồi, Cố tổng anh bỏ em ra.” Tôi bắt đầu nhìn anh ấy trong gương, nuốt nước bọt.
Ánh mắt của anh ấy, nhìn tôi trong gương, vẫn lạnh lùng.
“Người đàn ông đó là ai?”
“Người đàn ông đó...... Anh ta không quan trọng! Anh ta không là gì cả, chúng em chỉ là lần thứ hai gặp nhau.” Tôi giải thích.
Câu trả lời của tôi, làm Cố Thanh Thiên tỏ ra tức giận, anh ấy ấn mạnh mặt tôi vào trong gương, giống như nghiến răng nói, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Không quan trọng? Không quan trong vậy em mặc như này đến gặp anh ta sao? Đồng Kha Kha, em xem tôi là một thằng ngốc sao?”
Khuôn mặt lạnh nhạt của anh ấy, tôi cảm giác như khuôn mặt của tôi cũng bị ép đến run rẩy.
“Nói, mấy hôm nay tôi không tìm em, có phải em không kìm nén được sự cô đơn nên đã ngủ với anh ta rồi?”
Anh ta cho em bao nhiêu tiền, mà em mặc như này ngủ với anh ta?”
“Đồng Kha Kha, mức giá tôi cho em vẫn chưa đủ cao sao? Em thiếu tiền đến mức điên luôn rồi sao? Có phải thấy người đàn ông đó là ngủ luôn?”
“Đê tiện! Em thật là đê tiện!”
Anh ấy không ngừng mắng nhiếc tôi, sức mạnh ở tay càng lúc càng lớn, tôi cảm giác đầu bị kẹp giữa tay anh ấy và gương sắp nổ tung rồi.
Anh ấy muốn giết tôi sao?
Tôi run sợ, cố gắng hết sức vùng vẫy.
“Cố tổng, anh bỏ em ra đi, anh hiểu lầm em rồi, anh buông tay ra, chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Tôi khóc cầu xin anh ấy.
Nhưng anh ấy giống như một người điên vậy, căn bản không nghe lời tôi, một tay ấn đầu tôi, một tay xé chiếc váy của tôi.
Tôi hét to, giống như một người nhện vậy, vẫy vùng tứ chi một cách vô ích, nhưng căn bản không cách nào có thể cử động được.
Những ngón tay của anh ấy ấn mạnh, tôi đau đớn, hét lên.
“Cố tổng, em không có, không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi trăn trở, hình như trừ hai câu này ra thì không còn câu nào khác.
Tay của anh ấy, không ngừng dò tìm, như đang muốn tìm chứng cứ mà người đàn ông khác để lại, căn bản không hề nhẹ nhàng và thương hại.
Tôi đau đớn, muốn trốn thoát, nhưng không thể trốn được.
Tay ấn trên đầu tôi, không hề nhẹ đi chút nào, tôi dần dần cảm thấy không khí ít dần đi.
Vừa vội vừa tức giận, tôi nhói trong tim, trước mắt là một màu đen, mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, tôi cảm thấy động tác ra vào của Cố Thanh Thiên, hơn nữa tôi còn cảm thấy sự sung sướng.
Tôi thở dài, lúc anh ấy phát hiện ra tôi đã tỉnh dậy, động tác bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều, kịch liệt làm cho người ta không thể hít thở được.
“Tiện nhân, như này em còn có thể thấy sung sướng được, nói xem em có đê tiện không.” Anh ấy nắm chặt lấy tôi.
Tôi gào thét, vặn nhẹ người, toàn thân run rẩy ở dưới đất.
Lúc này, tôi mới phát hiện. Chúng tôi vẫn trong phòng đựng đồ, ở dưới đất.
Ở góc độ của tôi, có thể nhìn rõ trong gương, cái lưng cường tráng của Cố Thanh Thiên, cơ bắp chắc nịch, theo động tác của anh ấy, thật quyến rũ, làm cho người ta ngạt thở.
Tôi không kìm chế nổi đưa tay ra ôm lấy anh ấy, ngẩn ngơ sờ đường cong trên cơ thể ấy, vuốt đi vuốt lại.
Cố Thanh Thiên ngẩng đầu, thô bạo, ánh mắt đỏ rực nhìn làm tôi sợ hãi: “Ai cho em động vào tôi!”
Nói vậy, anh ấy đâm mạnh vào tôi, giống như để tôi vào tư thế bị xỉ nhục, lao vào lại, vừa nhanh vừa mạnh, làm cho tôi vừa đau vừa cảm thấy vui sướng.
Tôi ngẩng đầu, kêu theo từng động tác của anh ấy, cho đến cuối cùng, tôi khóc trong sự vui sướng, run rẩy trên sàn nhà.
Cố Thanh Thiên đè lên cơ thể tôi, tiếng nói trầm lắng hỏi: “Người đàn ông đó, có thể làm em thỏa mãn như này không?”
“Ư ư...... không phải như vậy......” Tôi bịt miệng lại khóc, ngẩng đầu lên.
“Anh ta bỏ bao nhiêu tiền để mua được em?”
Rõ ràng vẫn đang trong dư âm ấy, anh ấy bất chấp sự từ chối của tôi, tay dò xét nắm lấy tôi, làm cho tôi không ngừng khóc run, không nói lên lời.
“Đồng Kha Kha, em đã tiêu tiền của tôi, thì là người của tôi, không được gần gũi với người đàn ông khác, biết chưa?”
“Ư ư......” Tôi bò dậy kêu ư ư, “Bỏ tay ra...... Bỏ tay ra.....”
“Nói em là của tôi! Nói em đã bán cho tôi rồi, sẽ không bán cho người đàn ông nào nữa! Nói! Nói đi tôi sẽ tha cho em!” Anh ấy cắn vai tôi nói.
Tôi vực mạnh đầu dậy, tay chân vùng vẫy, không hiểu gì hét lên: “Là em, em đã bán rẻ mình, em bán em cho anh, em sẽ không bán cho người đàn ông nào khác!”
Cuối cùng anh ấy cũng tha cho tôi, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Đồng Kha Kha, hãy nhớ những lời em nói!”
Nói xong anh ấy quay người rời đi, không hề lưu luyến.
Tôi ôm lấy chân của mình, cơ thể không thể kìm chế được run lên.
Vừa nãy, tưởng chừng như tôi đã bị Cố Thanh Thiên làm mất nửa mạng sống, đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mình như đang bay trên không trung vậy, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.
Nằm một lúc, cảm giác toàn cơ thể lạnh đến tê người, tôi mới có thể hồi sức, vùng vẫy đứng dậy.
Quần áo bị ném ở trên đất, chiếc quần ngắn đã không thể mặc được nữa, tôi nhặt chiếc váy lên, vốn dĩ định mặc lên, nhưng mà nghĩ đến sự tàn ác của Cố Thanh Thiên khi nhìn thấy tôi trang điểm, lại không còn chút dũng khí nào mặc lên.
Nhìn xung quanh, tôi lấy chiếc áo sơ mi trên giá áo của anh ấy mặc lên người, chầm chậm bước ra khỏi phòng để đồ.
Lúc đi ra ngoài, đúng lúc Cố Thanh Thiên đi từ phòng tắm ra, eo quấn chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt đầm, rỏ từng giọt từ trên người xuống, cuối cùng vứt chiếc khăn tắm ở eo đi.
Nhìn một cái, ánh mắt di chuyển đến mặt tôi khiến tôi đỏ ửng mặt lên, bứt rứt che phần dưới của chiếc áo sơ mi, nhưng mà đôi chân không thể nào che được.
“Cố tổng, em có thể vào tắm không?” Tôi nhẹ nhàng nói.
Anh ấy hắng giọng, rời phòng tắm.
Tôi bước nhẹ từng bước đi vào, mở nước nóng ra, nằm trong bồn tắm, mặc cho nước nóng nhấn chìm tôi.
Nước nóng chà xát trên cơ thể làm tôi đau xót, nhưng càng làm người ta mệt mỏi, tôi không thể chịu được, nhắm mắt lại, định chìm trong đó, cũng có thể đắm chìm lâu hơn.
Trong lúc tôi đang mơ hồ nửa tỉnh nửa mơ, cửa phòng tắm bị Cố Thanh Thiên đạp ra, âm thanh to làm tôi tỉnh lại, tôi bỗng nhiên bật dậy, đột nhiên nhìn anh ấy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Một hồi sau, điện thoại anh ta ở phía sau xe kêu lên.
“A, hóa ra là vứt ở đây. Tôi cứ nghĩ phải mua chiếc điện thoại mới, điện thoại cũ đã bị tôi làm mất.” Phạm Lương ngạc nhiên, trả lại điện thoại cho tôi.
Tôi không muốn biết anh ta cố ý hay vô tình, nhưng mà cũng không sao, nói chung giữ lại số điện thoại để duy trì liên lạc, cũng là lời mà Toàn Hà Đăng dặn dò tôi.
Tôi cảm ơn anh ta sau đó xuống xe, rời khỏi chiếc xe của anh ta.
Khoác chiếc áo của Phạm Lương, trong lòng tôi nặng trĩu đi về chỗ ở, vừa bước vào trong cổng, điện thoại trong túi đã kêu lên.
Tôi lấy ra, ấn nút nghe, nghe thấy trong đó là tiếng nói của Cố Thanh Thiên.
“Ra đây.”
Tôi ngơ ngác, quay người đi nhanh ra ngoài, nhìn thấy xe anh ấy đã dừng ở con đường đối diện tôi.
Không chút do dự, tôi đi nhanh qua đó, mở cửa xe ngồi vào trong.
Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi, đạp phanh mạnh một cái phóng đi rất nhanh.
Ngay đến cả dây an toàn tôi vẫn chưa kịp thắt. Đầu tôi suýt chút nữa đã đập về phía trước.
Muốn nói anh ta hãy đi chậm một chút, nhưng lúc nhìn khuôn mặt anh ta tối sầm lại, tôi đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Xe đi rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở chỗ đỗ xe của một khu nhà cao tầng.
Tôi không hiểu gì vì vậy theo Cố Thanh Thiên xuống xe, đi vào trong thang máy.
Nhìn thấy anh ta ấn tầng thứ 27, tôi nhìn trộm anh ấy một cái, nhưng anh ấy cũng nhìn tôi, ánh mắt tối sầm và thâm sâu.
“Cố tổng......” Trong lòng tôi hồi hộp, ngượng ngùng mở miệng, thử làm dịu lại không khí, “Đây là nơi nào?”
“Tôi vừa mua một căn nhà.” Anh ấy thờ ơ nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa của thang máy.
Không thể nói thêm điều gì, tôi đứng cúi đầu, đợi thang máy dừng lại, tôi đi ra thang máy cùng anh ấy, đến căn phòng anh ấy mới mua.
Vừa vào trong, anh ấy đã rút mạnh chiếc cà vạt sang một bên, sau đó quay người nhìn tôi: “Đồng Kha Kha!”
“Đây!” Tôi nhanh chóng trả lời, đứng yên ở lối vào.
“Em không nỡ bỏ chiếc áo của người đàn ông kia như vậy sao? Đến giờ vẫn mặc?” Tiếng của Cố Thanh Thiên nghe qua giống như là sắp nổi lên một trận cuồng phong.
Bây giờ tôi mới ý thức được, trên người tôi vẫn khoác chiếc áo của Phạm Lương, hoảng hốt cởi ra, vốn dĩ muốn bỏ xuống dưới đất, nhưng mà nghĩ đến vẫn phải trả lại người ta, nên đã cẩn thận đặt trên tủ.
“Cố tổng, anh đừng hiểu lầm, anh Phạm đó chỉ là nhìn thấy áo tôi đã bị ướt, tốt bụng cho tôi mượn.” Tôi nhẹ nhàng giải thích.
Cố Thanh Thiên không nói lời nào mà nhìn tôi, tôi có thể cảm nhận được anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên mấy lượt, nhìn đến nỗi da đầu tôi cũng thấy tê.
“Cố tổng, tôi nói anh thật là......” Tôi nói lắp.
Cố Thanh Thiên lúc này lại cười lạnh lùng: “Đồng Kha Kha, em trang điểm thể loại gì đây? Em nghĩ rằng em đến để bán rẻ mình sao?”
Tôi cứng đờ nhìn anh ấy, toàn thân lạnh toát.
Sống đến hơn hai mươi năm, đây là người thứ hai nói tôi như vậy, nói tôi đến bán rẻ bản thân.
Lúc Hạng Chương nói tôi như thế, tôi rất buồn, đau không thể tả, nhưng mà đến bây giờ, tôi đã biết anh ta tại sao lại nói tôi như thế, tôi không hề sai, là vì anh ta không thích phụ nữ.
Nhưng mà không ngờ rằng, Cố Thanh Thiên lại nói tôi như vậy.
Trong lòng tôi rất đau, mím môi không nói gì chỉ nhìn anh ấy.
Khuôn mặt anh ấy bỗng nhiên có chút bạo lực: “Nhìn cái gì? Lẽ nào tôi nói sai sao?”
Ánh mắt của tôi nhìn anh ta đang đi gần lại phía tôi, lúc tôi chưa kịp phản ứng gì, tay anh ta nắm vào phía sau tóc tôi, không quan tâm tôi đau như nào, ép tôi đứng trước gương gần chỗ áo khoác.
“Nhìn em xem! Đồng Kha Kha! Em nhìn bộ dạng bây giờ của em đi, giống như một người đàn bà đứng đường rẻ mạt, thực sự buồn nôn!”
Tôi bị ép vào gương, nước mắt dàn dụa, nhìn thân hình nhếch nhác của mình.
Bởi vì vật lộn, chiếc áo ngực vốn dĩ có chút thấp đã vẹo sang một bên, mặc dù che được nửa phần ngực, nhưng lại để nửa phần còn lại lộ ra nhiều hơn, chỉ cần động thêm chút nữa, có lẽ sẽ lộ hết ra.
Vốn dĩ là chiếc váy dài, càng nhăn nheo động đậy váy càng co rúm lên, lộ ra chiếc đùi đáng ra không bị lộ.
Thực sự rất xấu xí!
Tôi cắn môi, hai tay cầm lấy tay để sau đầu tôi của Cố Thanh Thiên, chỉ có như vậy da đầu tôi mới không bị đau.
“Nói đi chứ! Nói xem em đã nhìn thấy gì!” Cố Thanh Thiên bỗng nhiên nhấn mạnh, tôi đau thét lên: “Đau quá, tóc của em......”
“Nói!” Anh ấy không hề thay đổi hành động.
Tôi bị ép đến mức không biết làm gì, liền nói: “Rất xấu......”
“Em cũng biết rằng mình rất xấu! Trang điểm như vậy, thực sự đã xấu còn làm trò!” Anh ấy nói không khách khí, cố gắng xỉ nhục tôi.
“Đúng vậy, em đã xấu còn làm trò, em sai rồi, Cố tổng anh bỏ em ra.” Tôi bắt đầu nhìn anh ấy trong gương, nuốt nước bọt.
Ánh mắt của anh ấy, nhìn tôi trong gương, vẫn lạnh lùng.
“Người đàn ông đó là ai?”
“Người đàn ông đó...... Anh ta không quan trọng! Anh ta không là gì cả, chúng em chỉ là lần thứ hai gặp nhau.” Tôi giải thích.
Câu trả lời của tôi, làm Cố Thanh Thiên tỏ ra tức giận, anh ấy ấn mạnh mặt tôi vào trong gương, giống như nghiến răng nói, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
“Không quan trọng? Không quan trong vậy em mặc như này đến gặp anh ta sao? Đồng Kha Kha, em xem tôi là một thằng ngốc sao?”
Khuôn mặt lạnh nhạt của anh ấy, tôi cảm giác như khuôn mặt của tôi cũng bị ép đến run rẩy.
“Nói, mấy hôm nay tôi không tìm em, có phải em không kìm nén được sự cô đơn nên đã ngủ với anh ta rồi?”
Anh ta cho em bao nhiêu tiền, mà em mặc như này ngủ với anh ta?”
“Đồng Kha Kha, mức giá tôi cho em vẫn chưa đủ cao sao? Em thiếu tiền đến mức điên luôn rồi sao? Có phải thấy người đàn ông đó là ngủ luôn?”
“Đê tiện! Em thật là đê tiện!”
Anh ấy không ngừng mắng nhiếc tôi, sức mạnh ở tay càng lúc càng lớn, tôi cảm giác đầu bị kẹp giữa tay anh ấy và gương sắp nổ tung rồi.
Anh ấy muốn giết tôi sao?
Tôi run sợ, cố gắng hết sức vùng vẫy.
“Cố tổng, anh bỏ em ra đi, anh hiểu lầm em rồi, anh buông tay ra, chúng ta từ từ nói chuyện được không?” Tôi khóc cầu xin anh ấy.
Nhưng anh ấy giống như một người điên vậy, căn bản không nghe lời tôi, một tay ấn đầu tôi, một tay xé chiếc váy của tôi.
Tôi hét to, giống như một người nhện vậy, vẫy vùng tứ chi một cách vô ích, nhưng căn bản không cách nào có thể cử động được.
Những ngón tay của anh ấy ấn mạnh, tôi đau đớn, hét lên.
“Cố tổng, em không có, không phải như anh nghĩ đâu.” Tôi trăn trở, hình như trừ hai câu này ra thì không còn câu nào khác.
Tay của anh ấy, không ngừng dò tìm, như đang muốn tìm chứng cứ mà người đàn ông khác để lại, căn bản không hề nhẹ nhàng và thương hại.
Tôi đau đớn, muốn trốn thoát, nhưng không thể trốn được.
Tay ấn trên đầu tôi, không hề nhẹ đi chút nào, tôi dần dần cảm thấy không khí ít dần đi.
Vừa vội vừa tức giận, tôi nhói trong tim, trước mắt là một màu đen, mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, tôi cảm thấy động tác ra vào của Cố Thanh Thiên, hơn nữa tôi còn cảm thấy sự sung sướng.
Tôi thở dài, lúc anh ấy phát hiện ra tôi đã tỉnh dậy, động tác bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều, kịch liệt làm cho người ta không thể hít thở được.
“Tiện nhân, như này em còn có thể thấy sung sướng được, nói xem em có đê tiện không.” Anh ấy nắm chặt lấy tôi.
Tôi gào thét, vặn nhẹ người, toàn thân run rẩy ở dưới đất.
Lúc này, tôi mới phát hiện. Chúng tôi vẫn trong phòng đựng đồ, ở dưới đất.
Ở góc độ của tôi, có thể nhìn rõ trong gương, cái lưng cường tráng của Cố Thanh Thiên, cơ bắp chắc nịch, theo động tác của anh ấy, thật quyến rũ, làm cho người ta ngạt thở.
Tôi không kìm chế nổi đưa tay ra ôm lấy anh ấy, ngẩn ngơ sờ đường cong trên cơ thể ấy, vuốt đi vuốt lại.
Cố Thanh Thiên ngẩng đầu, thô bạo, ánh mắt đỏ rực nhìn làm tôi sợ hãi: “Ai cho em động vào tôi!”
Nói vậy, anh ấy đâm mạnh vào tôi, giống như để tôi vào tư thế bị xỉ nhục, lao vào lại, vừa nhanh vừa mạnh, làm cho tôi vừa đau vừa cảm thấy vui sướng.
Tôi ngẩng đầu, kêu theo từng động tác của anh ấy, cho đến cuối cùng, tôi khóc trong sự vui sướng, run rẩy trên sàn nhà.
Cố Thanh Thiên đè lên cơ thể tôi, tiếng nói trầm lắng hỏi: “Người đàn ông đó, có thể làm em thỏa mãn như này không?”
“Ư ư...... không phải như vậy......” Tôi bịt miệng lại khóc, ngẩng đầu lên.
“Anh ta bỏ bao nhiêu tiền để mua được em?”
Rõ ràng vẫn đang trong dư âm ấy, anh ấy bất chấp sự từ chối của tôi, tay dò xét nắm lấy tôi, làm cho tôi không ngừng khóc run, không nói lên lời.
“Đồng Kha Kha, em đã tiêu tiền của tôi, thì là người của tôi, không được gần gũi với người đàn ông khác, biết chưa?”
“Ư ư......” Tôi bò dậy kêu ư ư, “Bỏ tay ra...... Bỏ tay ra.....”
“Nói em là của tôi! Nói em đã bán cho tôi rồi, sẽ không bán cho người đàn ông nào nữa! Nói! Nói đi tôi sẽ tha cho em!” Anh ấy cắn vai tôi nói.
Tôi vực mạnh đầu dậy, tay chân vùng vẫy, không hiểu gì hét lên: “Là em, em đã bán rẻ mình, em bán em cho anh, em sẽ không bán cho người đàn ông nào khác!”
Cuối cùng anh ấy cũng tha cho tôi, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi: “Đồng Kha Kha, hãy nhớ những lời em nói!”
Nói xong anh ấy quay người rời đi, không hề lưu luyến.
Tôi ôm lấy chân của mình, cơ thể không thể kìm chế được run lên.
Vừa nãy, tưởng chừng như tôi đã bị Cố Thanh Thiên làm mất nửa mạng sống, đến bây giờ, tôi vẫn cảm thấy mình như đang bay trên không trung vậy, giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.
Nằm một lúc, cảm giác toàn cơ thể lạnh đến tê người, tôi mới có thể hồi sức, vùng vẫy đứng dậy.
Quần áo bị ném ở trên đất, chiếc quần ngắn đã không thể mặc được nữa, tôi nhặt chiếc váy lên, vốn dĩ định mặc lên, nhưng mà nghĩ đến sự tàn ác của Cố Thanh Thiên khi nhìn thấy tôi trang điểm, lại không còn chút dũng khí nào mặc lên.
Nhìn xung quanh, tôi lấy chiếc áo sơ mi trên giá áo của anh ấy mặc lên người, chầm chậm bước ra khỏi phòng để đồ.
Lúc đi ra ngoài, đúng lúc Cố Thanh Thiên đi từ phòng tắm ra, eo quấn chiếc khăn tắm, đầu tóc ướt đầm, rỏ từng giọt từ trên người xuống, cuối cùng vứt chiếc khăn tắm ở eo đi.
Nhìn một cái, ánh mắt di chuyển đến mặt tôi khiến tôi đỏ ửng mặt lên, bứt rứt che phần dưới của chiếc áo sơ mi, nhưng mà đôi chân không thể nào che được.
“Cố tổng, em có thể vào tắm không?” Tôi nhẹ nhàng nói.
Anh ấy hắng giọng, rời phòng tắm.
Tôi bước nhẹ từng bước đi vào, mở nước nóng ra, nằm trong bồn tắm, mặc cho nước nóng nhấn chìm tôi.
Nước nóng chà xát trên cơ thể làm tôi đau xót, nhưng càng làm người ta mệt mỏi, tôi không thể chịu được, nhắm mắt lại, định chìm trong đó, cũng có thể đắm chìm lâu hơn.
Trong lúc tôi đang mơ hồ nửa tỉnh nửa mơ, cửa phòng tắm bị Cố Thanh Thiên đạp ra, âm thanh to làm tôi tỉnh lại, tôi bỗng nhiên bật dậy, đột nhiên nhìn anh ấy: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
Bình luận facebook