Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 156 KẺ ĐIÊN
CHƯƠNG 156: KẺ ĐIÊN
Tiếng quát làm tôi giật mình, lúc này mới phát hiện vẻ mặt Cố Thanh Thiên âm trầm đáng sợ.
Tôi cảnh giác, vội vàng cười với anh: "Sao vậy?"
Ánh mắt anh hung ác, nhìn tôi nói: "Đồng Kha Kha, cô từng có ước định với tôi, sao đó lại mang tiền mang con tôi chạy trốn, kẻ không giữ lời chỉ có cô."
"Tôi trước nay nói lời giữ lời, vậy còn cô?"
"Đừng tính toán chọc giận tôi nữa, tôi không phải Hạng Chương, cô đừng trêu vào tôi!"
Anh vậy mà đoán được tôi muốn mang con chạy trốn? Cho nên anh mới nghiêm túc phái người canh chừng tôi như vậy.
Tôi run sợ, nhưng vẫn nặn ra nụ cười: "Cố tổng, anh nói gì vậy? Anh đã đồng ý sẽ không chia rẽ em và con, em đâu nghĩ gì. Theo anh, em và con đều được ăn ngon ngủ tốt sinh hoạt vô lo, tốt vô cùng."
"Tốt nhất là cô nghĩ được như vậy." Ánh mắt Cố Thanh Thiên không chút độ ấm nào.
Sau khi tôi và Cố Thanh Thiên về đến nhà, người canh chừng lại tăng thêm hai, từ đó tôi không thể không bỏ qua ý tưởng chạy trốn.
Bụng to, hơn nữa còn có Niếp Niếp, tôi làm sao chạy thoát được?
Buổi tối tôi gối lên cánh tay Cố Thanh Thiên, hỏi anh: "Cố tổng, anh cũng phải kết hôn với cô Tạ mà. Đến lúc đó hai người sẽ có con của mình, em và đám trẻ phải làm sao? Cô ấy sẽ không đánh giết đến tận cửa chứ?"
"Yên tâm..." Anh lẩm bẩm, tay sờ soạng loạn xạ, tôi che miệng rên rỉ mãi anh mới buông tha.
Tôi bị anh trêu chọc đến nóng người, tâm trạng cũng bực bội, đứa bé trong bụng còn vừa đạp vừa đá làm tôi ôm bụng kêu rên.
Cố Thanh Thiên xoay người ngồi dậy, dùng tay xoa bụng tôi: "Để tôi thử xem."
Tay anh vừa lướt qua, đứa bé đã đàng hoàng lại, anh cũng hơi phiền muộn: "Nhóc con không nghe lời!"
"Đúng vậy, Niếp Niếp ngoan hơn con bé, nó không giày vò em." Tôi khẽ cười nói.
"Em ngủ đi, tôi không tin nó có thể tránh tôi được." Trong bóng tối, anh như một đứa trẻ đang dỗi hờn.
Tôi nén cười khuyên anh: "Em ngủ, nó cũng ngủ, anh không ngủ thì làm gì?"
Cố Thanh Thiên lại đợi một lúc mới nằm xuống ngủ.
Lúc này tôi đã nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng nghe anh nói may mà trong bụng tôi là bé gái.
Đúng vậy, may mà là bé gái, tôi buông tiếng thở dài, cà cà vào lòng anh mà ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Cố Thanh Thiên đã đi rồi, tôi nhìn trần nhà bất động, cứ như vậy chấp nhận làm tình nhân của anh sao? Vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ học được từ nhỏ, trở nên mặt dày như tường thành, hình như cũng chẳng sao.
Tôi lại thở dài, lười biếng bò dậy đi tìm Niếp Niếp.
Được tới đâu hay tới đó vậy, kế hoạch chẳng so được với biến hóa, vả lại nghĩ cẩn thận thì nguyện vọng của tôi trước giờ đều không thực hiện được.
Mười mấy tuổi quen biết Hạng Chương, muốn sống với hắn cả đời, kết quả bị hắn hủy hoại quá khứ, cũng hủy hoại tương lai;
Quen Trình Gia Tiên, cứ ngỡ sẽ là khuê mật, là người thân, kết quả cô ta lại dòm ngó Hạng Chương, vì Hạng Chương mà phản bội tôi;
Chưa từng nghĩ tới sẽ dính líu đến người như Cố Thanh Thiên, tránh cũng tránh rồi, phản kháng cũng phản kháng rồi, kết quả lại như thế...
Nguyện vọng của tôi có lẽ mãi chỉ là nguyện vọng.
Có người Cố Thanh Thiên phái tới chăm sóc, sức khỏe của tôi tốt hơn so với lúc mang thai Niếp Niếp nhiều, tôi cũng an tâm, không nhắc đến chuyện ra ngoài nữa.
Hôm nay Cố Thanh Thiên mới đi thì dì Trương đến tìm tôi, đóng cửa lại thần thần bí bí đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi cầm lấy mà chẳng hiểu gì, lúc mở ra xem thì sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Đây là cái gì?" Tôi nghe thấy giọng mình thay đổi.
"Hôm qua lúc tôi thu gom quần áo thì phát hiện ra trong túi cậu chủ." Dì Trương đáp, nhìn trông cũng khá bất an, "Cô Đồng, đây là sự thật sao? Cậu chủ thật sự..."
Tôi ngơ ngẩn nhìn tờ giấy trong tay, đầu óc loạn cào cào.
Dì hỏi tôi, tôi hỏi ai?
"Cô Đồng, chuyện này không thể được. Nếu là thật, bà chủ nhất định sẽ đánh chết cậu ấy! Cô hãy hỏi xem, rồi khuyên cậu ấy đi." Dì Trương vội vàng nói.
Tôi gật đầu, rồi lại cuống quít lắc đầu: "Dì Trương, anh ấy đâu có nghe lời cháu."
"Cô cứ thử xem, cô Đồng, tôi thấy cậu chủ đối với cô rất tốt, biết đâu sẽ nghe lời cô?"
"Cháu... để cháu hỏi xem có phải thật không. Có lẽ chỉ có hóa đơn, thực ra anh ấy không làm đâu?" Tôi chần chừ bảo.
Dì Trương gật đầu: "Cũng phải, cô cứ hỏi trước đã."
"Chuyện chưa rõ ràng trước tiên dì đừng nói với bác Điền, không sẽ to chuyện." Tôi lại dặn dì ấy.
"Tôi hiểu, cậu chủ đã căn dặn, chuyện ở đây không được nói với bà chủ. Trời ạ, nếu chuyện này là thật, bà chủ sẽ chết mất."
Dì Trương vừa thổn thức lắc đầu vừa đi ra khỏi phòng.
Tôi cầm tờ giấy như nặng ngàn cân trong tay, hoảng loạn đến mức hoa cả mắt.
Trước đây tôi luôn cảm thấy Cố Thanh Thiên là kẻ điên, giờ tôi mới biết, nếu chuyện này là thật thì anh quả thực điên không nhẹ. Chọc phải kẻ độc ác như vậy, tôi có thể sống tới giờ cũng đã là may mắn muôn phần rồi.
Cả ngày tôi đều thấp thỏm bất an, sợ buổi tối anh không đến. Tôi gửi cho anh một tin nhắn, mời anh tối nay qua một chuyến.
Anh trả lời rất nhanh, chỉ một chữ: Được.
Buổi tối ăn xong anh liền chơi với Niếp Niếp một hồi, dì Trương vẫn thấp thỏm, nói muốn đưa Niếp Niếp đi tắm rồi đi ngủ, tôi bèn kéo Cố Thanh Thiên về phòng ngủ.
"Sao vậy?" Cố Thanh Thiên hỏi, có lẽ đã nhận ra có chuyện, "Em gọi tôi về là có gì muốn nói?"
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy tờ giấy từ dưới gối đưa cho anh.
Anh liếc mắt, rồi vo thành cục ném dưới đất, vẻ mặt không vui: "Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi?!"
"Không phải cố ý, là lúc dì Trương giúp anh thu gom quần áo bị rơi ra ngoài." Tôi giải thích, sau đó khẩn trương hỏi, "Anh... thật sự làm phẫu thuật?"
Sắc mặt Cố Thanh Thiên đen sì, anh trừng tôi hồi lâu rồi gật nhẹ một cái.
Tôi hoảng sợ: "Cố tổng, anh muốn làm gì? Anh sao có thể đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh? Chuyện này anh đã nói với bác Điền chưa?"
"Chuyện của tôi, sao phải nói với người khác." Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói, "Có hai đứa con là đủ rồi, không cần nhiều."
Tên điên này!
Trước đây còn nói tôi không xứng sinh con cho anh, giờ tôi sinh anh lại thắt ống dẫn tinh không cho người khác sinh, quả thực là không thể nói lý được!
"Cố tổng, đứa bé trong bụng em là con gái!" Tôi nhắc nhở.
Mẹ anh muốn anh sinh cháu trai trưởng cho Cố gia biết nhường nào tôi là người hiểu nhất. Đã biết đứa bé trong bụng tôi là con gái mà còn đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, đây là muốn cắt đứt mong đợi của mẹ anh sao.
"Con gái rất tốt, con trai thì có gì hay." Anh cười, chẳng biết vì sao nụ cười kia trông có chút thê lương.
Tôi ngây ra, vừa muốn lên tiếng anh đã giơ tay ý bảo tôi im miệng: "Đồng Kha Kha, chuyện của tôi không cần em quan tâm, bây giờ việc em cần làm là bình an sinh đứa bé này ra."
"Nhưng... anh còn phải kết hôn. Anh thế này... về sau cô Tạ phải làm sao bây giờ?"
Một người phụ nữ không sinh được con làm sao có chỗ đứng trong nhà? Tôi không biết.
Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi: "Không ngờ cô còn rảnh rỗi đi lo cho người khác!"
Ánh mắt anh lạnh đến mức làm tôi rùng mình, tôi cũng đâu phải không lo cho mình, anh và Tạ Yên Duyên kết hôn xong không sinh được con, lại đến cướp con tôi thì sao?
Nghĩ vậy tôi lạnh cả người, như thể lập tức chứng kiến cảnh tượng đó.
Có lẽ do tôi quá căng thẳng, bé con trong bụng lại bắt đầu kháng nghị nhích tới nhích lui, tôi lấy tay an ủi bé, không dám nhìn Cố Thanh Thiên cái nào nữa.
Hồi lâu sau, Cố Thanh Thiên mới lên tiếng: "Chuyện này em biết tôi biết là được, biết không?"
"Dì Trương..."
"Tôi sẽ dặn dì ấy, dì ấy không phải người hay nói lung tung." Cố Thanh Thiên thản nhiên nói.
Anh càng thản nhiên tôi lại càng bất an. Lúc đầu vốn muốn chờ anh và Tạ Yên Duyên kết hôn sinh con rồi có lẽ sẽ thả mẹ con tôi đi, nhưng anh lại phá vỡ chút hy vọng nhỏ xíu này của tôi rồi.
Mắt tôi sầm, tôi cảm giác như mình đã bị nhốt nơi tường đồng vách sắt, không còn đường lui.
Hoảng hoảng hốt hốt đến nửa đêm, tôi trước giờ cứ nằm xuống là ngủ mà giờ lại mắt mở trân trân, dù Cố Thanh Thiên nằm bên cạnh cũng không ngăn được việc tôi trằn trọc.
"Không ngủ được à?" Trong bóng tối vang lên giọng Cố Thanh Thiên.
Tôi ậm ừ.
"Nghĩ gì thế?" Anh lại hỏi.
Bóng tối cho tôi dũng khí, tôi nhỏ giọng hỏi: "Em không biết anh nghĩ thế nào, sao lại làm vậy..."
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ của anh: "Em sợ cái gì."
Tôi làm sao không sợ cho được, tôi sinh con cho anh hết lần này đến lần khác, về sau anh lại không sinh được, tôi và con phải làm sao?
Loạt soạt, tay anh mò qua, nhẹ nhàng phủ lên bụng tôi.
"Đồng Kha Kha, không cần sợ. Tôi chỉ không muốn con chúng ta giống tôi, bị bắt vào nhà họ Cố."
Giọng anh rất nhẹ, rất nhẹ, tôi lại nghe rõ rành rành, rõ cả cảm xúc không cam lòng và bi thương trong đó.
Nghĩ đến việc anh là con riêng, mẹ lại là loại người như Điền Lam, anh ở nhà họ Cố chắc chắn đã bị coi thường không ít, lòng tôi lại thương xót. Tôi đưa tay úp lên mu bàn tay anh, anh lập tức nắm lại tay tôi, thật chặt.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên cảm thấy, hai chúng tôi thật giống như người thân.
Anh không nói tiếp, tôi cũng không hỏi, cứ tay nắm tay nằm hồi lâu, anh đột nhiên ghé sát tai tôi: "Đồng Kha Kha, tôi kết hôn với ai, em có để tâm không?"
Trong lòng hơi giật mình, tôi nhắm mắt lại nằm không nhúc nhích, giả như đang ngủ không nghe thấy.
Cả đời có lẽ giờ khắc này tôi đã đạt được công lực ngụy trang đỉnh cao.
Cơ bắp không căng thẳng, thân thể không cứng ngắc, thậm chí ngay cả nhịp thở cũng không ngưng trệ, tôi cứ nằm im bất động, chỉ nghe tiếng Cố Thanh Thiên thở dài rồi trở về vị trí, lát sau đã vang lên nhịp thở đều đều của anh.
Anh ngủ rồi!
Lúc này tôi mới thả lỏng con tim đang đập thình thịch trong ngực, nó đập đến mức tay tôi run lên, toàn thân lẩy bẩy.
Câu kia là có ý gì? Có ý gì?!!!
Tại sao lại hỏi tôi như vậy? Tại sao?!
Anh là kẻ điên, anh hỏi thì hỏi thôi, sao tôi phải run chứ?
Đầu óc loạn cào cào, lòng dạ cũng rối bời, tôi nhắm chặt mắt, lại cảm nhận được hàng mi đang không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Thiên đột nhiên quay sang ôm tôi vào lòng vỗ nhẹ, như thể đang trấn an tôi. Tôi cứng người, tưởng rằng anh đã tỉnh.
Nhưng qua hai phút sau tôi mới nhận ra, anh vẫn đang ngủ, phỏng chừng chỉ là vì thấy tôi phát run nên theo phản xạ có điều kiện mà kéo tôi vào lòng vỗ về.
Thậm chí ngay cả khi ngủ anh vẫn nhớ đến tôi?!
Tiếng quát làm tôi giật mình, lúc này mới phát hiện vẻ mặt Cố Thanh Thiên âm trầm đáng sợ.
Tôi cảnh giác, vội vàng cười với anh: "Sao vậy?"
Ánh mắt anh hung ác, nhìn tôi nói: "Đồng Kha Kha, cô từng có ước định với tôi, sao đó lại mang tiền mang con tôi chạy trốn, kẻ không giữ lời chỉ có cô."
"Tôi trước nay nói lời giữ lời, vậy còn cô?"
"Đừng tính toán chọc giận tôi nữa, tôi không phải Hạng Chương, cô đừng trêu vào tôi!"
Anh vậy mà đoán được tôi muốn mang con chạy trốn? Cho nên anh mới nghiêm túc phái người canh chừng tôi như vậy.
Tôi run sợ, nhưng vẫn nặn ra nụ cười: "Cố tổng, anh nói gì vậy? Anh đã đồng ý sẽ không chia rẽ em và con, em đâu nghĩ gì. Theo anh, em và con đều được ăn ngon ngủ tốt sinh hoạt vô lo, tốt vô cùng."
"Tốt nhất là cô nghĩ được như vậy." Ánh mắt Cố Thanh Thiên không chút độ ấm nào.
Sau khi tôi và Cố Thanh Thiên về đến nhà, người canh chừng lại tăng thêm hai, từ đó tôi không thể không bỏ qua ý tưởng chạy trốn.
Bụng to, hơn nữa còn có Niếp Niếp, tôi làm sao chạy thoát được?
Buổi tối tôi gối lên cánh tay Cố Thanh Thiên, hỏi anh: "Cố tổng, anh cũng phải kết hôn với cô Tạ mà. Đến lúc đó hai người sẽ có con của mình, em và đám trẻ phải làm sao? Cô ấy sẽ không đánh giết đến tận cửa chứ?"
"Yên tâm..." Anh lẩm bẩm, tay sờ soạng loạn xạ, tôi che miệng rên rỉ mãi anh mới buông tha.
Tôi bị anh trêu chọc đến nóng người, tâm trạng cũng bực bội, đứa bé trong bụng còn vừa đạp vừa đá làm tôi ôm bụng kêu rên.
Cố Thanh Thiên xoay người ngồi dậy, dùng tay xoa bụng tôi: "Để tôi thử xem."
Tay anh vừa lướt qua, đứa bé đã đàng hoàng lại, anh cũng hơi phiền muộn: "Nhóc con không nghe lời!"
"Đúng vậy, Niếp Niếp ngoan hơn con bé, nó không giày vò em." Tôi khẽ cười nói.
"Em ngủ đi, tôi không tin nó có thể tránh tôi được." Trong bóng tối, anh như một đứa trẻ đang dỗi hờn.
Tôi nén cười khuyên anh: "Em ngủ, nó cũng ngủ, anh không ngủ thì làm gì?"
Cố Thanh Thiên lại đợi một lúc mới nằm xuống ngủ.
Lúc này tôi đã nửa mê nửa tỉnh, mơ mơ màng màng nghe anh nói may mà trong bụng tôi là bé gái.
Đúng vậy, may mà là bé gái, tôi buông tiếng thở dài, cà cà vào lòng anh mà ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại, Cố Thanh Thiên đã đi rồi, tôi nhìn trần nhà bất động, cứ như vậy chấp nhận làm tình nhân của anh sao? Vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ học được từ nhỏ, trở nên mặt dày như tường thành, hình như cũng chẳng sao.
Tôi lại thở dài, lười biếng bò dậy đi tìm Niếp Niếp.
Được tới đâu hay tới đó vậy, kế hoạch chẳng so được với biến hóa, vả lại nghĩ cẩn thận thì nguyện vọng của tôi trước giờ đều không thực hiện được.
Mười mấy tuổi quen biết Hạng Chương, muốn sống với hắn cả đời, kết quả bị hắn hủy hoại quá khứ, cũng hủy hoại tương lai;
Quen Trình Gia Tiên, cứ ngỡ sẽ là khuê mật, là người thân, kết quả cô ta lại dòm ngó Hạng Chương, vì Hạng Chương mà phản bội tôi;
Chưa từng nghĩ tới sẽ dính líu đến người như Cố Thanh Thiên, tránh cũng tránh rồi, phản kháng cũng phản kháng rồi, kết quả lại như thế...
Nguyện vọng của tôi có lẽ mãi chỉ là nguyện vọng.
Có người Cố Thanh Thiên phái tới chăm sóc, sức khỏe của tôi tốt hơn so với lúc mang thai Niếp Niếp nhiều, tôi cũng an tâm, không nhắc đến chuyện ra ngoài nữa.
Hôm nay Cố Thanh Thiên mới đi thì dì Trương đến tìm tôi, đóng cửa lại thần thần bí bí đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi cầm lấy mà chẳng hiểu gì, lúc mở ra xem thì sợ đến toát mồ hôi lạnh.
"Đây là cái gì?" Tôi nghe thấy giọng mình thay đổi.
"Hôm qua lúc tôi thu gom quần áo thì phát hiện ra trong túi cậu chủ." Dì Trương đáp, nhìn trông cũng khá bất an, "Cô Đồng, đây là sự thật sao? Cậu chủ thật sự..."
Tôi ngơ ngẩn nhìn tờ giấy trong tay, đầu óc loạn cào cào.
Dì hỏi tôi, tôi hỏi ai?
"Cô Đồng, chuyện này không thể được. Nếu là thật, bà chủ nhất định sẽ đánh chết cậu ấy! Cô hãy hỏi xem, rồi khuyên cậu ấy đi." Dì Trương vội vàng nói.
Tôi gật đầu, rồi lại cuống quít lắc đầu: "Dì Trương, anh ấy đâu có nghe lời cháu."
"Cô cứ thử xem, cô Đồng, tôi thấy cậu chủ đối với cô rất tốt, biết đâu sẽ nghe lời cô?"
"Cháu... để cháu hỏi xem có phải thật không. Có lẽ chỉ có hóa đơn, thực ra anh ấy không làm đâu?" Tôi chần chừ bảo.
Dì Trương gật đầu: "Cũng phải, cô cứ hỏi trước đã."
"Chuyện chưa rõ ràng trước tiên dì đừng nói với bác Điền, không sẽ to chuyện." Tôi lại dặn dì ấy.
"Tôi hiểu, cậu chủ đã căn dặn, chuyện ở đây không được nói với bà chủ. Trời ạ, nếu chuyện này là thật, bà chủ sẽ chết mất."
Dì Trương vừa thổn thức lắc đầu vừa đi ra khỏi phòng.
Tôi cầm tờ giấy như nặng ngàn cân trong tay, hoảng loạn đến mức hoa cả mắt.
Trước đây tôi luôn cảm thấy Cố Thanh Thiên là kẻ điên, giờ tôi mới biết, nếu chuyện này là thật thì anh quả thực điên không nhẹ. Chọc phải kẻ độc ác như vậy, tôi có thể sống tới giờ cũng đã là may mắn muôn phần rồi.
Cả ngày tôi đều thấp thỏm bất an, sợ buổi tối anh không đến. Tôi gửi cho anh một tin nhắn, mời anh tối nay qua một chuyến.
Anh trả lời rất nhanh, chỉ một chữ: Được.
Buổi tối ăn xong anh liền chơi với Niếp Niếp một hồi, dì Trương vẫn thấp thỏm, nói muốn đưa Niếp Niếp đi tắm rồi đi ngủ, tôi bèn kéo Cố Thanh Thiên về phòng ngủ.
"Sao vậy?" Cố Thanh Thiên hỏi, có lẽ đã nhận ra có chuyện, "Em gọi tôi về là có gì muốn nói?"
Tôi hít một hơi thật sâu, lấy tờ giấy từ dưới gối đưa cho anh.
Anh liếc mắt, rồi vo thành cục ném dưới đất, vẻ mặt không vui: "Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi?!"
"Không phải cố ý, là lúc dì Trương giúp anh thu gom quần áo bị rơi ra ngoài." Tôi giải thích, sau đó khẩn trương hỏi, "Anh... thật sự làm phẫu thuật?"
Sắc mặt Cố Thanh Thiên đen sì, anh trừng tôi hồi lâu rồi gật nhẹ một cái.
Tôi hoảng sợ: "Cố tổng, anh muốn làm gì? Anh sao có thể đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh? Chuyện này anh đã nói với bác Điền chưa?"
"Chuyện của tôi, sao phải nói với người khác." Cố Thanh Thiên lạnh lùng nói, "Có hai đứa con là đủ rồi, không cần nhiều."
Tên điên này!
Trước đây còn nói tôi không xứng sinh con cho anh, giờ tôi sinh anh lại thắt ống dẫn tinh không cho người khác sinh, quả thực là không thể nói lý được!
"Cố tổng, đứa bé trong bụng em là con gái!" Tôi nhắc nhở.
Mẹ anh muốn anh sinh cháu trai trưởng cho Cố gia biết nhường nào tôi là người hiểu nhất. Đã biết đứa bé trong bụng tôi là con gái mà còn đi phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, đây là muốn cắt đứt mong đợi của mẹ anh sao.
"Con gái rất tốt, con trai thì có gì hay." Anh cười, chẳng biết vì sao nụ cười kia trông có chút thê lương.
Tôi ngây ra, vừa muốn lên tiếng anh đã giơ tay ý bảo tôi im miệng: "Đồng Kha Kha, chuyện của tôi không cần em quan tâm, bây giờ việc em cần làm là bình an sinh đứa bé này ra."
"Nhưng... anh còn phải kết hôn. Anh thế này... về sau cô Tạ phải làm sao bây giờ?"
Một người phụ nữ không sinh được con làm sao có chỗ đứng trong nhà? Tôi không biết.
Cố Thanh Thiên lạnh lùng nhìn tôi: "Không ngờ cô còn rảnh rỗi đi lo cho người khác!"
Ánh mắt anh lạnh đến mức làm tôi rùng mình, tôi cũng đâu phải không lo cho mình, anh và Tạ Yên Duyên kết hôn xong không sinh được con, lại đến cướp con tôi thì sao?
Nghĩ vậy tôi lạnh cả người, như thể lập tức chứng kiến cảnh tượng đó.
Có lẽ do tôi quá căng thẳng, bé con trong bụng lại bắt đầu kháng nghị nhích tới nhích lui, tôi lấy tay an ủi bé, không dám nhìn Cố Thanh Thiên cái nào nữa.
Hồi lâu sau, Cố Thanh Thiên mới lên tiếng: "Chuyện này em biết tôi biết là được, biết không?"
"Dì Trương..."
"Tôi sẽ dặn dì ấy, dì ấy không phải người hay nói lung tung." Cố Thanh Thiên thản nhiên nói.
Anh càng thản nhiên tôi lại càng bất an. Lúc đầu vốn muốn chờ anh và Tạ Yên Duyên kết hôn sinh con rồi có lẽ sẽ thả mẹ con tôi đi, nhưng anh lại phá vỡ chút hy vọng nhỏ xíu này của tôi rồi.
Mắt tôi sầm, tôi cảm giác như mình đã bị nhốt nơi tường đồng vách sắt, không còn đường lui.
Hoảng hoảng hốt hốt đến nửa đêm, tôi trước giờ cứ nằm xuống là ngủ mà giờ lại mắt mở trân trân, dù Cố Thanh Thiên nằm bên cạnh cũng không ngăn được việc tôi trằn trọc.
"Không ngủ được à?" Trong bóng tối vang lên giọng Cố Thanh Thiên.
Tôi ậm ừ.
"Nghĩ gì thế?" Anh lại hỏi.
Bóng tối cho tôi dũng khí, tôi nhỏ giọng hỏi: "Em không biết anh nghĩ thế nào, sao lại làm vậy..."
Trong bóng tối vang lên tiếng cười khẽ của anh: "Em sợ cái gì."
Tôi làm sao không sợ cho được, tôi sinh con cho anh hết lần này đến lần khác, về sau anh lại không sinh được, tôi và con phải làm sao?
Loạt soạt, tay anh mò qua, nhẹ nhàng phủ lên bụng tôi.
"Đồng Kha Kha, không cần sợ. Tôi chỉ không muốn con chúng ta giống tôi, bị bắt vào nhà họ Cố."
Giọng anh rất nhẹ, rất nhẹ, tôi lại nghe rõ rành rành, rõ cả cảm xúc không cam lòng và bi thương trong đó.
Nghĩ đến việc anh là con riêng, mẹ lại là loại người như Điền Lam, anh ở nhà họ Cố chắc chắn đã bị coi thường không ít, lòng tôi lại thương xót. Tôi đưa tay úp lên mu bàn tay anh, anh lập tức nắm lại tay tôi, thật chặt.
Giờ khắc này, tôi đột nhiên cảm thấy, hai chúng tôi thật giống như người thân.
Anh không nói tiếp, tôi cũng không hỏi, cứ tay nắm tay nằm hồi lâu, anh đột nhiên ghé sát tai tôi: "Đồng Kha Kha, tôi kết hôn với ai, em có để tâm không?"
Trong lòng hơi giật mình, tôi nhắm mắt lại nằm không nhúc nhích, giả như đang ngủ không nghe thấy.
Cả đời có lẽ giờ khắc này tôi đã đạt được công lực ngụy trang đỉnh cao.
Cơ bắp không căng thẳng, thân thể không cứng ngắc, thậm chí ngay cả nhịp thở cũng không ngưng trệ, tôi cứ nằm im bất động, chỉ nghe tiếng Cố Thanh Thiên thở dài rồi trở về vị trí, lát sau đã vang lên nhịp thở đều đều của anh.
Anh ngủ rồi!
Lúc này tôi mới thả lỏng con tim đang đập thình thịch trong ngực, nó đập đến mức tay tôi run lên, toàn thân lẩy bẩy.
Câu kia là có ý gì? Có ý gì?!!!
Tại sao lại hỏi tôi như vậy? Tại sao?!
Anh là kẻ điên, anh hỏi thì hỏi thôi, sao tôi phải run chứ?
Đầu óc loạn cào cào, lòng dạ cũng rối bời, tôi nhắm chặt mắt, lại cảm nhận được hàng mi đang không ngừng run rẩy.
Cố Thanh Thiên đột nhiên quay sang ôm tôi vào lòng vỗ nhẹ, như thể đang trấn an tôi. Tôi cứng người, tưởng rằng anh đã tỉnh.
Nhưng qua hai phút sau tôi mới nhận ra, anh vẫn đang ngủ, phỏng chừng chỉ là vì thấy tôi phát run nên theo phản xạ có điều kiện mà kéo tôi vào lòng vỗ về.
Thậm chí ngay cả khi ngủ anh vẫn nhớ đến tôi?!
Bình luận facebook