Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 7 BẤT NGỜ THỔ LỘ
CHƯƠNG 7: BẤT NGỜ THỔ LỘ
Chẳng lẽ hắn đã sớm biết xảy ra chuyện gì sao? Hay chỉ là hắn quá yêu tôi, nên không muốn biết, chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng với tôi?
Có thể sao? Có thể cứ như vậy nhắm mắt làm bừa sao? Coi như không xảy ra chuyện gì, cùng hắn đến đầu bạc răng long.
Tôi cắn môi nhìn hắn, trong đầu dường như có hai bóng dáng nhỏ bé đang cãi nhau.
Người tí hon màu trắng nói với tôi, tôi là một người phụ nữ ô uế, tôi không xứng với Hạng Chương nữa, hiện giờ việc tôi nên làm nhất chính là buông tay để hắn đi tìm hạnh phúc.
Người tí hon màu đen lại nói với tôi, tuy tôi cùng Cố Thanh Thiên đã xảy ra vài chuyện, nhưng dù sao cũng không làm đến bước cuối cùng, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ thì tôi vẫn có thể ở cùng một chỗ với Hạng Chương.
Hai đứa bé liên tục lên tiếng khiến tôi đau cả đầu, trái tim tôi không tự chủ được mà nghiêng về phía người tí hon màu đen.
Tôi… tôi có chút lưu luyến, muốn cùng Hạng Chương đến đầu bạc răng long, tôi…
“Hạng Chương, về sau anh sẽ trách em, sẽ trách em…”
Rõ ràng muốn đi về phía hắn, nhưng tôi lại lắc đầu chậm rãi lùi lại.
Hạng Chương bỗng tiến lên một bước, giữ chặt tôi: “Anh sẽ không trách em, mãi mãi cũng sẽ không trách em! Kha Kha, đừng ly hôn! Đừng cách xa anh! Anh chỉ có em, đời anh chỉ có một người phụ nữ là em mà thôi. Nếu như em rời bỏ anh, anh không biết đi đâu mới tìm được một người giống như em…”
“Kha Kha, anh thề, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, chúng ta đừng ly hôn, được không?”
Hắn bất ngờ thổ lộ với tôi như vậy.
Hạnh phúc, sao đột nhiên lại tới dễ dàng như vậy?
Lời nói như này Hạng Chương rất ít nói, tôi nghe xong, nước mắt như mưa.
Người tí hon màu đen trong đầu đã hoàn toàn chi phối tôi, ôm hắn khóc lớn lên.
“Hạng Chương, sao em lại bỏ anh được chứ? Em yêu anh, em mãi mãi cũng không rời bỏ anh đâu!”
Không biết khóc bao lâu, chỉ biết tôi chậm rãi mất đi ý thức, khi tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời khiến tôi chói mắt bởi vì tối hôm qua rèm cửa quên không kéo vào…
Hạng Chương nằm bên cạnh tôi, vô cùng quy củ, giống như cũ, mỗi người đắp một cái chăn riêng.
Tôi nhìn trên người mình vẫn quấn áo choàng tắm, bên trong trần truồng.
Khuôn mặt hơi nóng, tôi dựa vào gối đầu, dùng con mắt sưng đỏ giống như một đường chỉ, im lặng nhìn Hạng Chương bên cạnh.
Gương mặt chất phác trung thực ngày thường giờ phút này khẽ nhíu lại, có chút hờn dỗi giống như trẻ con.
Hắn không đẹp trai như Cố Thanh Thiên, nhưng hắn thắng ở sự trung thực đáng tin, tôi yêu thích hắn như vậy, vừa nhìn đã biết là người tôi có thể dựa dẫm cả đời, không giống như Cố Thanh Thiên kia…
“Phụt!” Tôi tự phỉ nhổ bản thân một tiếng, thầm mắng chính mình vô vị, lại đem so Hạng Chương với Cố Thanh Thiên.
Nhưng vừa nghĩ tới Cố Thanh Thiên, tôi lập tức không nhịn được mà nhớ tới việc anh đã làm với tôi, nghĩ đến cái tay tùy ý làm bậy của anh…
Chết tiệt! Đồng Kha Kha, mày điên rồi sao? Hạng Chương đối với mày tốt như vậy, nguyện ý bỏ qua mọi chuyện, nhưng mày lại suy nghĩ về người đàn ông khác! Tôi mạnh mẽ mắng bản thân vài tiếng, hận không thể tát cho chính mình mấy cái.
Lắc lắc đầu, ném mọi chuyện giữa tôi và Cố Thanh Thiên ra sau đầu, tôi im lặng nhìn Hạng Chương, nhớ tới lời thổ lộ hôm qua của hắn, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu.
Nếu hắn sớm nói như vậy với tôi, nói rằng tôi đối với hắn vô cùng quan trọng, có lẽ tôi sẽ không thăm dò hắn như tối hôm qua.
Lén lút kéo chăn lên, tôi nhẹ nhàng chui qua, khi chân tôi chạm vào chân hắn, trái tim tôi đập thình thình, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Kết hôn đã một năm rồi, đây là lần đầu tiên bọn tôi tiếp xúc thân mật như vậy.
Tôi muốn nằm trọn trong ngực hắn, nằm cùng hắn một chỗ, tỉnh dậy ngắm mặt trời mọc.
Ngay khi chân tôi vừa chạm vào chân Hạng Chương, chân hắn đột nhiên dịch chuyển.
Tôi sững sờ, vô thức muốn đưa tay ra túm lại.
Nhưng hắn đột nhiên vén chăn đứng dậy, sau khi xuống giường lập tức nhíu mày nhìn tôi: “Em làm gì vậy?”
Mặt tôi nóng rực: “Không, em không làm gì cả… Em chỉ định gọi anh dậy mà thôi, không còn sớm nữa.”
Hạng Chương nhìn trời, biến sắc: “Trời ạ, không còn sớm nữa, nhanh dậy đi, chuẩn bị đi làm nữa!” Sau khi nói xong, hắn ngáp một cái, quay người đi về phía phòng tắm.
Tối hôm qua cố tình quyến rũ, sáng nay cố tình đụng chạm, là lần đầu tiên tôi chủ động với Hạng Chương như vậy suốt bao nhiêu năm qua, nhưng lại liên tục bị cự tuyệt, trong lòng tôi vô cùng chua xót, hắn… có phải hắn chê tôi bẩn không?
Ấm ức đứng dậy, gấp chăn xong, chờ Hạng Chương đi ra khỏi phòng tắm, tôi nhanh chóng đi vào, khi mặc quần áo, tôi vô tình nhìn thấy trong gương một dấu tay đỏ hồng trên ngực, mặt tôi trắng bệch.
Hạng Chương có phải nhìn thấy rồi không?
Hắn sẽ nhìn tôi như thế nào? Hắn sẽ nghĩ tôi thế nào đây?
Tôi kinh ngạc đứng trong phòng tắm, đột nhiên mất hết can đảm đi ra ngoài.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của Hạng Chương: “Kha Kha, nhanh đi ra ăn sáng đi, sắp muộn rồi.”
Âm thanh của hắn vẫn như trước đây, tôi hít sâu một hơi, lên tiếng trả lời, mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm.
Trong vòng hai ba miếng, tôi ăn hết bánh mì và trứng tráng, uống hết sữa bò, sau đó vội vàng cùng Hạng Chương chạy tới trạm xe, ngồi xe buýt đi làm.
Đáng lẽ đây là một ngày bình thường, bắt xe, quẹt thẻ, làm việc, nhưng sau khi ăn xong bữa trưa, ngày hôm nay lại đột nhiên trở nên bất bình thường.
“Đồng Kha Kha, chúc mừng cô!”
Chẳng lẽ hắn đã sớm biết xảy ra chuyện gì sao? Hay chỉ là hắn quá yêu tôi, nên không muốn biết, chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng với tôi?
Có thể sao? Có thể cứ như vậy nhắm mắt làm bừa sao? Coi như không xảy ra chuyện gì, cùng hắn đến đầu bạc răng long.
Tôi cắn môi nhìn hắn, trong đầu dường như có hai bóng dáng nhỏ bé đang cãi nhau.
Người tí hon màu trắng nói với tôi, tôi là một người phụ nữ ô uế, tôi không xứng với Hạng Chương nữa, hiện giờ việc tôi nên làm nhất chính là buông tay để hắn đi tìm hạnh phúc.
Người tí hon màu đen lại nói với tôi, tuy tôi cùng Cố Thanh Thiên đã xảy ra vài chuyện, nhưng dù sao cũng không làm đến bước cuối cùng, chỉ cần tắm rửa sạch sẽ thì tôi vẫn có thể ở cùng một chỗ với Hạng Chương.
Hai đứa bé liên tục lên tiếng khiến tôi đau cả đầu, trái tim tôi không tự chủ được mà nghiêng về phía người tí hon màu đen.
Tôi… tôi có chút lưu luyến, muốn cùng Hạng Chương đến đầu bạc răng long, tôi…
“Hạng Chương, về sau anh sẽ trách em, sẽ trách em…”
Rõ ràng muốn đi về phía hắn, nhưng tôi lại lắc đầu chậm rãi lùi lại.
Hạng Chương bỗng tiến lên một bước, giữ chặt tôi: “Anh sẽ không trách em, mãi mãi cũng sẽ không trách em! Kha Kha, đừng ly hôn! Đừng cách xa anh! Anh chỉ có em, đời anh chỉ có một người phụ nữ là em mà thôi. Nếu như em rời bỏ anh, anh không biết đi đâu mới tìm được một người giống như em…”
“Kha Kha, anh thề, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em, chúng ta đừng ly hôn, được không?”
Hắn bất ngờ thổ lộ với tôi như vậy.
Hạnh phúc, sao đột nhiên lại tới dễ dàng như vậy?
Lời nói như này Hạng Chương rất ít nói, tôi nghe xong, nước mắt như mưa.
Người tí hon màu đen trong đầu đã hoàn toàn chi phối tôi, ôm hắn khóc lớn lên.
“Hạng Chương, sao em lại bỏ anh được chứ? Em yêu anh, em mãi mãi cũng không rời bỏ anh đâu!”
Không biết khóc bao lâu, chỉ biết tôi chậm rãi mất đi ý thức, khi tỉnh dậy, ánh sáng mặt trời khiến tôi chói mắt bởi vì tối hôm qua rèm cửa quên không kéo vào…
Hạng Chương nằm bên cạnh tôi, vô cùng quy củ, giống như cũ, mỗi người đắp một cái chăn riêng.
Tôi nhìn trên người mình vẫn quấn áo choàng tắm, bên trong trần truồng.
Khuôn mặt hơi nóng, tôi dựa vào gối đầu, dùng con mắt sưng đỏ giống như một đường chỉ, im lặng nhìn Hạng Chương bên cạnh.
Gương mặt chất phác trung thực ngày thường giờ phút này khẽ nhíu lại, có chút hờn dỗi giống như trẻ con.
Hắn không đẹp trai như Cố Thanh Thiên, nhưng hắn thắng ở sự trung thực đáng tin, tôi yêu thích hắn như vậy, vừa nhìn đã biết là người tôi có thể dựa dẫm cả đời, không giống như Cố Thanh Thiên kia…
“Phụt!” Tôi tự phỉ nhổ bản thân một tiếng, thầm mắng chính mình vô vị, lại đem so Hạng Chương với Cố Thanh Thiên.
Nhưng vừa nghĩ tới Cố Thanh Thiên, tôi lập tức không nhịn được mà nhớ tới việc anh đã làm với tôi, nghĩ đến cái tay tùy ý làm bậy của anh…
Chết tiệt! Đồng Kha Kha, mày điên rồi sao? Hạng Chương đối với mày tốt như vậy, nguyện ý bỏ qua mọi chuyện, nhưng mày lại suy nghĩ về người đàn ông khác! Tôi mạnh mẽ mắng bản thân vài tiếng, hận không thể tát cho chính mình mấy cái.
Lắc lắc đầu, ném mọi chuyện giữa tôi và Cố Thanh Thiên ra sau đầu, tôi im lặng nhìn Hạng Chương, nhớ tới lời thổ lộ hôm qua của hắn, trong lòng vừa chua xót vừa khó chịu.
Nếu hắn sớm nói như vậy với tôi, nói rằng tôi đối với hắn vô cùng quan trọng, có lẽ tôi sẽ không thăm dò hắn như tối hôm qua.
Lén lút kéo chăn lên, tôi nhẹ nhàng chui qua, khi chân tôi chạm vào chân hắn, trái tim tôi đập thình thình, hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Kết hôn đã một năm rồi, đây là lần đầu tiên bọn tôi tiếp xúc thân mật như vậy.
Tôi muốn nằm trọn trong ngực hắn, nằm cùng hắn một chỗ, tỉnh dậy ngắm mặt trời mọc.
Ngay khi chân tôi vừa chạm vào chân Hạng Chương, chân hắn đột nhiên dịch chuyển.
Tôi sững sờ, vô thức muốn đưa tay ra túm lại.
Nhưng hắn đột nhiên vén chăn đứng dậy, sau khi xuống giường lập tức nhíu mày nhìn tôi: “Em làm gì vậy?”
Mặt tôi nóng rực: “Không, em không làm gì cả… Em chỉ định gọi anh dậy mà thôi, không còn sớm nữa.”
Hạng Chương nhìn trời, biến sắc: “Trời ạ, không còn sớm nữa, nhanh dậy đi, chuẩn bị đi làm nữa!” Sau khi nói xong, hắn ngáp một cái, quay người đi về phía phòng tắm.
Tối hôm qua cố tình quyến rũ, sáng nay cố tình đụng chạm, là lần đầu tiên tôi chủ động với Hạng Chương như vậy suốt bao nhiêu năm qua, nhưng lại liên tục bị cự tuyệt, trong lòng tôi vô cùng chua xót, hắn… có phải hắn chê tôi bẩn không?
Ấm ức đứng dậy, gấp chăn xong, chờ Hạng Chương đi ra khỏi phòng tắm, tôi nhanh chóng đi vào, khi mặc quần áo, tôi vô tình nhìn thấy trong gương một dấu tay đỏ hồng trên ngực, mặt tôi trắng bệch.
Hạng Chương có phải nhìn thấy rồi không?
Hắn sẽ nhìn tôi như thế nào? Hắn sẽ nghĩ tôi thế nào đây?
Tôi kinh ngạc đứng trong phòng tắm, đột nhiên mất hết can đảm đi ra ngoài.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục của Hạng Chương: “Kha Kha, nhanh đi ra ăn sáng đi, sắp muộn rồi.”
Âm thanh của hắn vẫn như trước đây, tôi hít sâu một hơi, lên tiếng trả lời, mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm.
Trong vòng hai ba miếng, tôi ăn hết bánh mì và trứng tráng, uống hết sữa bò, sau đó vội vàng cùng Hạng Chương chạy tới trạm xe, ngồi xe buýt đi làm.
Đáng lẽ đây là một ngày bình thường, bắt xe, quẹt thẻ, làm việc, nhưng sau khi ăn xong bữa trưa, ngày hôm nay lại đột nhiên trở nên bất bình thường.
“Đồng Kha Kha, chúc mừng cô!”
Bình luận facebook