Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Tuyết Nhàn cảm thấy hô hấp của mình bị cạn kiệt. Tim của cô đập mạnh một hồi rồi cơ thể mất đi ý thức. Cố Phàm dừng động tác, thấy người phụ nữ dưới thân bất tỉnh thì anh ta cúi xuống xem xét.
Gương mặt trắng bệch, đổ rất nhiều mồ hôi, hơi thở đứt quãng, đặc biệt là chân tay có trạng thái hơn co... Cố Phàm sa sầm nét mặt. Theo kinh nghiệm bác sĩ lâu năm của anh ta... chẳng lẽ tim của có vấn đề? Cố Phàm ghé tai xuống ngực cô thám thính. Quả nhiên, tim đập liên hồi, có lúc còn tưởng chừng như sắp ngừng đập.
Cố Phàm điều chỉnh độ nằm của cô cho đúng rồi sơ cứu tạm thời. Cô đối với anh ta chưa thể chết được. Một con cờ quan trọng không thể mất đi.
Để cho cô nằm thẳng ở ghế sau rồi Cố Phàm vòng qua tự mình lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Phong Lôi đành ra lệnh cho thuộc hạ rút lui rồi phóng xe theo sau xe của Cố Phàm.
[...]
Cũng may sơ cứu kịp thời và đưa đến bệnh viện đúng lúc nên tính mạng của cô không có gì nguy hiểm.
Bá sĩ đưa cô vào phòng hồi sức rồi dặn dò Cố Phàm một vài điều. Thì ra, hiện tại anh ta mới biết trước đây cô đã từng có một cuộc phẫu thuật. Do lần đó thứ được phẫu thuật lấy ra đã đâm vào tim của cô một chút nên để lại di chứng. Chỉ cần một khi kích động quá mức thì sẽ dẫn đến suy tim. Cứ kéo dài thì tim sẽ không chịu đựng nổi mà ngừng đập.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, Cố Phàm thâm trầm không không biết nói gì. Lúc này Phong Lôi đi tới bên cạnh anh ta.
- Giờ tính sao?
- Đợi cô ta tỉnh thì mang về biết thự nhốt lại. Tim cô ta có chút vấn đề,nếu để kích động quá mức sẽ dẫn tới đột tử.
Phong Lôi không muốn quan tâm tới sống chết của Tuyết Nhàn. Thứ anh ta để ý tới chính là khối tài sản khổng lồ của Hắc Gia. Năm đó, em trai anh đã bỏ mạng vì nó. Anh ta nhất định sẽ lấy lại.
- Nếu cô ta không giao tài sản thì giết cô ta đi! Để cô ta làm lỡ kế hoạch thì không hay chút nào.
Nghe Phong Lôi nói vậy, Cố Phàm đưa mắt nhìn chằm cô. Bàn tay bất giác nắm chặt lại.
- Tôi sẽ tự mình thu xếp không cần anh quản!
Cố Phàm tức tối bỏ đi. Phong Lôi nhìn theo không nói câu nào. Kế hoạch đã định thì không bao giờ để tuột mất. Những kẻ cản đường đáng phải chết!
Tuyết Nhàn mơ hồ tỉnh lại. Cô thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Mắt của cô mở to giật mình xem xét lại toàn bộ thân thể. Không có cảm giác đau, lúc này Tuyết Nhàn mới thở phào. Cố Phàm cũng may chưa có làm gì cô. Nhìn quanh cô thấy không có ai canh gác, Tuyết Nhàn mới xuống giường đi đến bên phía cửa sổ ban công. Đây là tầng 2, cũng may không cao lắm. Nếu bây giờ đi ra phía cửa chính thì sẽ rất dễ bị phát hiện, cách duy nhất phải làm là trèo cửa sổ.
Không biết lúc nào Cố Phàm mới quay lại nên cô phải tranh thủ.
Bám chắc vào những bờ vách tường gồ ghề, Tuyết Nhàn dần dần theo đó mà leo xuống dưới. Vừa nhảy được xuống đất, cô quan sát một hồi rồi quay người bỏ chạy mặc cho trên người vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân.
Đứng ở phía bờ tường gần đó, Cố Phàm mím chặt môi nhìn theo bóng dáng của cô.
- Ngài Mizi, có nên đuổi theo không?
- Bỏ đi! Thông báo với Phong Lôi rằng tiếp tục kế hoạch!
Tên thuộc hạ dù thắc mắc cũng không dám lên tiếng. Tuyết Nhàn vốn dĩ chẳng qua nổi tầm mắt của Cố Phàm. Sở dĩ cô chạy thoát thành cô là do anh ta cố ý để như vậy.
Thật là nực cười!
Tuyết Nhàn chạy ra khỏi bệnh viện, cô không có điện thoại nên không liên lạc với ai được. Cô chạy chân trần đến một con hẻm nhỏ rồi thở hổn hển. Bất giác, cô đưa tay lên chặn ngực. Tim đau quá... tại sao chứ?
Bây giờ để ý mới nhớ, sau khi phẫu thuật lấy con chip ra thì cô luôn cảm thấy tim mình nhói đau mỗi khi kích động.
Làm sao có thể có chuyện gì chứ? Không đâu...
Một tiếng súng vang lên sượt qua vai của cô. Tuyết Nhàn bất giác nhíu mày, bả vai cô đang chảy máu từng giọt chảy xuống đất. Cô đưa tay chặn bả vai để kiềm hãm máu chảy.
Quay lại phía sau, Tuyết Nhàn kinh hãi khi thấy Phong Lôi đang cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu cô. Tuyết Nhàn run rẩy hơi lùi lại.
- Phong Lôi, tại sao?
- Cô chính là mối nguy hại. Vậy nên, cái chết sẽ tốt cho cô hơn.
- Anh...
Hiện tại xung quanh không có một ai. Vì sợ mọi người để ý đến bộ quần áo bệnh nhân và chạy chân đất nên cô mới lẻn vào những chỗ ít người. Thật không ngờ lại chính là cơ hội cho Phong Lôi hãm hại.
Hiện tại, cả người cô run rẩy không ngừng.
- Tôi khuyên cô tốt nhất đừng quá kích động. Rất có thể cô sẽ suy tim mà chết đấy.
Tuyết Nhàn thở dốc cảnh giác. Ngay khi Phong Lôi định bóp cò súng. Đúng lúc, đằng sau cô có tiếng bước chân. Có ai đó bắn vào tay Phong Lôi khiến anh ta rơi khẩu súng trên tay xuống đất. Phong Lôi như không tin được người đàn ông đang ở phía sau cô.
Bất giác Tuyết Nhàn cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc. Nước mắt cô bỗng chảy dài hai bên má. Cảm giác này... của anh...
Một bàn tay ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé của cô, rồi giọng trầm ấm ấy vang bên tai cô rất êm.
- Tuyết Nhàn, để em phải đợi lâu rồi.
Cơ thể của cô cứng đờ. Giờ đây cô như không thể tin vào tai mình. Chẳng lẽ đây là một giấc mơ sao?
Phong Lôi ôm tay bị thương, ánh mắt căm hận nhìn chằm Hắc Tư Dạ. Người đáng lẽ đã chết mà lại đứng ngay trước mặt. Anh ta định cử động thì có tiếng động vang lên. Cả Lưu Quang Nhất và Phong Vân đều đồng loạt chĩa súng vào sau gáy anh ta.
- Hắc Tư Dạ! Mày chưa chết?
Khóe miệng Hắc Tư Dạ nhếch lên. Anh khom người bế cô lên.
- Làm cậu thất vọng rồi. Tôi là kẻ sống dai nên không thể trơ mắt nhìn cậu làm hại người phụ nữ tôi yêu được!
Gương mặt trắng bệch, đổ rất nhiều mồ hôi, hơi thở đứt quãng, đặc biệt là chân tay có trạng thái hơn co... Cố Phàm sa sầm nét mặt. Theo kinh nghiệm bác sĩ lâu năm của anh ta... chẳng lẽ tim của có vấn đề? Cố Phàm ghé tai xuống ngực cô thám thính. Quả nhiên, tim đập liên hồi, có lúc còn tưởng chừng như sắp ngừng đập.
Cố Phàm điều chỉnh độ nằm của cô cho đúng rồi sơ cứu tạm thời. Cô đối với anh ta chưa thể chết được. Một con cờ quan trọng không thể mất đi.
Để cho cô nằm thẳng ở ghế sau rồi Cố Phàm vòng qua tự mình lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Phong Lôi đành ra lệnh cho thuộc hạ rút lui rồi phóng xe theo sau xe của Cố Phàm.
[...]
Cũng may sơ cứu kịp thời và đưa đến bệnh viện đúng lúc nên tính mạng của cô không có gì nguy hiểm.
Bá sĩ đưa cô vào phòng hồi sức rồi dặn dò Cố Phàm một vài điều. Thì ra, hiện tại anh ta mới biết trước đây cô đã từng có một cuộc phẫu thuật. Do lần đó thứ được phẫu thuật lấy ra đã đâm vào tim của cô một chút nên để lại di chứng. Chỉ cần một khi kích động quá mức thì sẽ dẫn đến suy tim. Cứ kéo dài thì tim sẽ không chịu đựng nổi mà ngừng đập.
Đứng ngoài cửa phòng bệnh, Cố Phàm thâm trầm không không biết nói gì. Lúc này Phong Lôi đi tới bên cạnh anh ta.
- Giờ tính sao?
- Đợi cô ta tỉnh thì mang về biết thự nhốt lại. Tim cô ta có chút vấn đề,nếu để kích động quá mức sẽ dẫn tới đột tử.
Phong Lôi không muốn quan tâm tới sống chết của Tuyết Nhàn. Thứ anh ta để ý tới chính là khối tài sản khổng lồ của Hắc Gia. Năm đó, em trai anh đã bỏ mạng vì nó. Anh ta nhất định sẽ lấy lại.
- Nếu cô ta không giao tài sản thì giết cô ta đi! Để cô ta làm lỡ kế hoạch thì không hay chút nào.
Nghe Phong Lôi nói vậy, Cố Phàm đưa mắt nhìn chằm cô. Bàn tay bất giác nắm chặt lại.
- Tôi sẽ tự mình thu xếp không cần anh quản!
Cố Phàm tức tối bỏ đi. Phong Lôi nhìn theo không nói câu nào. Kế hoạch đã định thì không bao giờ để tuột mất. Những kẻ cản đường đáng phải chết!
Tuyết Nhàn mơ hồ tỉnh lại. Cô thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Mắt của cô mở to giật mình xem xét lại toàn bộ thân thể. Không có cảm giác đau, lúc này Tuyết Nhàn mới thở phào. Cố Phàm cũng may chưa có làm gì cô. Nhìn quanh cô thấy không có ai canh gác, Tuyết Nhàn mới xuống giường đi đến bên phía cửa sổ ban công. Đây là tầng 2, cũng may không cao lắm. Nếu bây giờ đi ra phía cửa chính thì sẽ rất dễ bị phát hiện, cách duy nhất phải làm là trèo cửa sổ.
Không biết lúc nào Cố Phàm mới quay lại nên cô phải tranh thủ.
Bám chắc vào những bờ vách tường gồ ghề, Tuyết Nhàn dần dần theo đó mà leo xuống dưới. Vừa nhảy được xuống đất, cô quan sát một hồi rồi quay người bỏ chạy mặc cho trên người vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân.
Đứng ở phía bờ tường gần đó, Cố Phàm mím chặt môi nhìn theo bóng dáng của cô.
- Ngài Mizi, có nên đuổi theo không?
- Bỏ đi! Thông báo với Phong Lôi rằng tiếp tục kế hoạch!
Tên thuộc hạ dù thắc mắc cũng không dám lên tiếng. Tuyết Nhàn vốn dĩ chẳng qua nổi tầm mắt của Cố Phàm. Sở dĩ cô chạy thoát thành cô là do anh ta cố ý để như vậy.
Thật là nực cười!
Tuyết Nhàn chạy ra khỏi bệnh viện, cô không có điện thoại nên không liên lạc với ai được. Cô chạy chân trần đến một con hẻm nhỏ rồi thở hổn hển. Bất giác, cô đưa tay lên chặn ngực. Tim đau quá... tại sao chứ?
Bây giờ để ý mới nhớ, sau khi phẫu thuật lấy con chip ra thì cô luôn cảm thấy tim mình nhói đau mỗi khi kích động.
Làm sao có thể có chuyện gì chứ? Không đâu...
Một tiếng súng vang lên sượt qua vai của cô. Tuyết Nhàn bất giác nhíu mày, bả vai cô đang chảy máu từng giọt chảy xuống đất. Cô đưa tay chặn bả vai để kiềm hãm máu chảy.
Quay lại phía sau, Tuyết Nhàn kinh hãi khi thấy Phong Lôi đang cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu cô. Tuyết Nhàn run rẩy hơi lùi lại.
- Phong Lôi, tại sao?
- Cô chính là mối nguy hại. Vậy nên, cái chết sẽ tốt cho cô hơn.
- Anh...
Hiện tại xung quanh không có một ai. Vì sợ mọi người để ý đến bộ quần áo bệnh nhân và chạy chân đất nên cô mới lẻn vào những chỗ ít người. Thật không ngờ lại chính là cơ hội cho Phong Lôi hãm hại.
Hiện tại, cả người cô run rẩy không ngừng.
- Tôi khuyên cô tốt nhất đừng quá kích động. Rất có thể cô sẽ suy tim mà chết đấy.
Tuyết Nhàn thở dốc cảnh giác. Ngay khi Phong Lôi định bóp cò súng. Đúng lúc, đằng sau cô có tiếng bước chân. Có ai đó bắn vào tay Phong Lôi khiến anh ta rơi khẩu súng trên tay xuống đất. Phong Lôi như không tin được người đàn ông đang ở phía sau cô.
Bất giác Tuyết Nhàn cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc. Nước mắt cô bỗng chảy dài hai bên má. Cảm giác này... của anh...
Một bàn tay ôm lấy cả cơ thể nhỏ bé của cô, rồi giọng trầm ấm ấy vang bên tai cô rất êm.
- Tuyết Nhàn, để em phải đợi lâu rồi.
Cơ thể của cô cứng đờ. Giờ đây cô như không thể tin vào tai mình. Chẳng lẽ đây là một giấc mơ sao?
Phong Lôi ôm tay bị thương, ánh mắt căm hận nhìn chằm Hắc Tư Dạ. Người đáng lẽ đã chết mà lại đứng ngay trước mặt. Anh ta định cử động thì có tiếng động vang lên. Cả Lưu Quang Nhất và Phong Vân đều đồng loạt chĩa súng vào sau gáy anh ta.
- Hắc Tư Dạ! Mày chưa chết?
Khóe miệng Hắc Tư Dạ nhếch lên. Anh khom người bế cô lên.
- Làm cậu thất vọng rồi. Tôi là kẻ sống dai nên không thể trơ mắt nhìn cậu làm hại người phụ nữ tôi yêu được!
Bình luận facebook