Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Áy Náy
Trước cổng lớn của Giản gia, một chiếc xe hơi màu đen chầm chậm đỗ lại.
Bên trong xe, Doãn Niệm ngồi tựa lưng vào thành ghế, hai mắt khép hờ.
Cô thực sự không muốn quay lại nơi này, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại!
Cổng lớn mở ra, người vệ sĩ nhanh chóng điều khiển xe tiến vào, khoảng 3 phút sau, chiếc xe dừng lại trước sảnh lớn.
Doãn Niệm mệt mỏi bước xuống xe, may mắn là hôm nay cô không phải đến trường, cô muốn trở về nhà sau nghỉ ngơi, nào ngờ chỉ vừa đi đến hồ bơi thì đã bị Giản Tiêu Niên chặn lại.
"Tao tưởng mày trốn đi luôn rồi chứ?" Giản Tiêu Niên đứng cạnh chiếc xích đu bằng gỗ lim, hai tay hống hách chống ở hai bên hông, khuôn mặt vừa toát lên nét ngây nhơ nhưng cũng vô cùng đanh đá.
Doãn Niệm biết tính cô ta thích đi gây chiến, cô cũng chẳng buồn để tâm đến, đôi chân lướt qua như một cơn gió.
Giản Tiêu Niên đâu dễ dàng bỏ qua cho cô, liền đuổi theo nắm lấy mớ tóc của cô kéo ngược ra sau: "Dám phớt lờ lời nói của tao, Doãn Niệm, mày chán sống rồi có phải không?"
Dứt lời, Giản Tiêu Niên liền đẩy Doãn Niệm ngã xuống đất, lúc này, cô ta mới chú ý đến đôi giày thể thao mới toanh của cô.
"Mày làm sao mua được loại giày cao cấp này?" Giản Tiêu Niên chỉ tay vào đôi giày, khuôn mặt không giấu sự đố kỵ.
Đau đớn qua đi, Doãn Niệm mới yếu ớt chống tay ngồi dậy.
"Là Lăng Hạo đã tặng cho tôi." Doãn Niệm dùng giọng điệu bình thản nhất để trả lời cô ta, câu trả lời vô cùng thành thật..
Giản Tiêu Niên nghe xong, hai mắt bỗng trừng lớn, hàm răng nghiến lại ken két: "Mày đừng có láo!"
Cô ta thực sự đã bị cô chọc điên, hung hăng kéo cô đứng dậy: "Mày, mày chán sống rồi."
Trong lúc hai người giằng co qua lại, Doãn Niệm vô ý trượt chân ngã xuống hồ bơi.
Giản Tiêu Niên thấy vậy liền cười lên khanh khách: "Hạng người thấp hèn như mày, tốt nhất nên đi chầu Diêm Vương sớm một chút!"
Nói rồi, cô ta hả hê bỏ đi, nhưng còn chưa đầy ba bước chân đã hồ nghi nhìn lại.
Hồ bơi sâu hơn 3 mét, đã hoàn toàn tĩnh lặng!
Lúc này, cô ta hốt hoảng hét lên.
"Có ai không, mau mau đến đây cứu người đi!"
Cô ta không muốn trở thành hung thủ gϊếŧ người!
Sau khi được một người làm vườn vớt lên bờ, Doãn Niệm vẫn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Giản Tiêu Niên tỏ ra vô cùng khiếp sợ, đôi mắt đỏ hoe nhìn người làm vườn đang cấp cứu cho Doãn Niệm.
Qua một lúc, Doãn Niệm rốt cục cũng có phản ứng, trong miệng phun ra rất nhiều nước, vài giây sau mới từ từ mở mắt.
Giản Tiêu Niên trong lòng mừng rỡ vì không phải mang tội danh gϊếŧ người.
"Lúc nãy là mày tự mình ngã xuống hồ, không liên quan đến tao!" Cô ta bỏ lại một câu để thanh minh cho bản thân rồi vội vã chạy về phòng.
...
Lần này may mắn thoát khỏi cái chết, Doãn Niệm cũng không quên nói lời cảm tạ đối với người đã cứu sống mình.
Tiếp đó, cô trở về nhà sau tắm rửa thay quần áo, khi trở ra, ánh mắt của cô chợt lướt qua chiếc điện thoại đã bị thấm nước kia.
Cái điện thoại này thật ra là cô đã nhặt được ở trên đường, bây giờ thì hỏng mất rồi, đoạn video Giản Tiêu Niên tỏ tình thất bại cũng không còn.
Doãn Niệm ảo não trút một tiếng thở dài.
Cô vốn định sẽ dùng đoạn video đó để làm Giản Tiêu Niên phải bẽ mặt trước cả trường, nhưng sự việc sẽ thành ra như vậy, cô biết làm sao được?
...
Giản thị..
Trong phòng làm việc, bầu không khí có chút căng thẳng.
"Ta đã nói với con rất nhiều lần, là đàn ông thì nhất định phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, ta cũng biết con xem những người phụ nữ kia chỉ là công cụ phát tiết của mình.
Nhưng đêm qua, con thực sự khiến ta quá thất vọng."
Giản Thanh Hải ngồi vững vàng trên chiếc ghế tổng giám đốc, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, đôi mắt chim ưng lộ rõ sự không hài lòng.
Sắc mặt của Giản Thịnh Nam vẫn không hề thay đổi, anh ngồi ở chiếc ghế đối diện, hai chân thon dài ung dung vắt chéo vào nhau.
"Chuyện đêm qua chỉ là một sự cố nhỏ.
Không phải đã được giải quyết rồi sao?" Thái độ của anh dửng dưng như chưa có việc gì xảy ra.
Giản Thanh Hải trầm giọng nói: "Đúng vậy.
Ta chỉ là muốn nhắc nhở con một câu, khi làm bất cứ việc gì cũng phải quan tâm đến đại cục.
Con ở bên ngoài có bao nhiêu trăng hoa, ta không quan tâm, miễn là đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Giản thị."
Người đàn ông này, suy cho cùng chỉ quan tâm đến địa vị của mình mà thôi!
Giản Thịnh Nam nghe xong, tùy tiện thốt ra mấy chữ: "Con biết rồi."
"Còn có một chuyện."
"Có chuyện gì ba cứ nói thẳng!"
Giản Thanh Hải có vẻ ấp úng khi mở lời: "Giúp ta tìm hiểu xem, con bé Doãn Niệm muốn học ngành gì?"
Giản Thịnh Nam khẽ nhíu mày: "Muốn biết tại sao ba không tự đi tìm hiểu?"
Giọng điệu có phần châm biếm của anh khiến Giản Thanh Hải càng cảm thấy áy náy.
Doãn Niệm dù sao cũng là con gái ruột của ông..
"Thật ra, ta cũng không hẳn là không quan tâm đến đứa trẻ đó, chỉ là ta không có nhiều thời gian mà thôi."
"Con cũng không có thời gian."
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy rời khỏi phòng..
Bên trong xe, Doãn Niệm ngồi tựa lưng vào thành ghế, hai mắt khép hờ.
Cô thực sự không muốn quay lại nơi này, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại!
Cổng lớn mở ra, người vệ sĩ nhanh chóng điều khiển xe tiến vào, khoảng 3 phút sau, chiếc xe dừng lại trước sảnh lớn.
Doãn Niệm mệt mỏi bước xuống xe, may mắn là hôm nay cô không phải đến trường, cô muốn trở về nhà sau nghỉ ngơi, nào ngờ chỉ vừa đi đến hồ bơi thì đã bị Giản Tiêu Niên chặn lại.
"Tao tưởng mày trốn đi luôn rồi chứ?" Giản Tiêu Niên đứng cạnh chiếc xích đu bằng gỗ lim, hai tay hống hách chống ở hai bên hông, khuôn mặt vừa toát lên nét ngây nhơ nhưng cũng vô cùng đanh đá.
Doãn Niệm biết tính cô ta thích đi gây chiến, cô cũng chẳng buồn để tâm đến, đôi chân lướt qua như một cơn gió.
Giản Tiêu Niên đâu dễ dàng bỏ qua cho cô, liền đuổi theo nắm lấy mớ tóc của cô kéo ngược ra sau: "Dám phớt lờ lời nói của tao, Doãn Niệm, mày chán sống rồi có phải không?"
Dứt lời, Giản Tiêu Niên liền đẩy Doãn Niệm ngã xuống đất, lúc này, cô ta mới chú ý đến đôi giày thể thao mới toanh của cô.
"Mày làm sao mua được loại giày cao cấp này?" Giản Tiêu Niên chỉ tay vào đôi giày, khuôn mặt không giấu sự đố kỵ.
Đau đớn qua đi, Doãn Niệm mới yếu ớt chống tay ngồi dậy.
"Là Lăng Hạo đã tặng cho tôi." Doãn Niệm dùng giọng điệu bình thản nhất để trả lời cô ta, câu trả lời vô cùng thành thật..
Giản Tiêu Niên nghe xong, hai mắt bỗng trừng lớn, hàm răng nghiến lại ken két: "Mày đừng có láo!"
Cô ta thực sự đã bị cô chọc điên, hung hăng kéo cô đứng dậy: "Mày, mày chán sống rồi."
Trong lúc hai người giằng co qua lại, Doãn Niệm vô ý trượt chân ngã xuống hồ bơi.
Giản Tiêu Niên thấy vậy liền cười lên khanh khách: "Hạng người thấp hèn như mày, tốt nhất nên đi chầu Diêm Vương sớm một chút!"
Nói rồi, cô ta hả hê bỏ đi, nhưng còn chưa đầy ba bước chân đã hồ nghi nhìn lại.
Hồ bơi sâu hơn 3 mét, đã hoàn toàn tĩnh lặng!
Lúc này, cô ta hốt hoảng hét lên.
"Có ai không, mau mau đến đây cứu người đi!"
Cô ta không muốn trở thành hung thủ gϊếŧ người!
Sau khi được một người làm vườn vớt lên bờ, Doãn Niệm vẫn đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh.
Giản Tiêu Niên tỏ ra vô cùng khiếp sợ, đôi mắt đỏ hoe nhìn người làm vườn đang cấp cứu cho Doãn Niệm.
Qua một lúc, Doãn Niệm rốt cục cũng có phản ứng, trong miệng phun ra rất nhiều nước, vài giây sau mới từ từ mở mắt.
Giản Tiêu Niên trong lòng mừng rỡ vì không phải mang tội danh gϊếŧ người.
"Lúc nãy là mày tự mình ngã xuống hồ, không liên quan đến tao!" Cô ta bỏ lại một câu để thanh minh cho bản thân rồi vội vã chạy về phòng.
...
Lần này may mắn thoát khỏi cái chết, Doãn Niệm cũng không quên nói lời cảm tạ đối với người đã cứu sống mình.
Tiếp đó, cô trở về nhà sau tắm rửa thay quần áo, khi trở ra, ánh mắt của cô chợt lướt qua chiếc điện thoại đã bị thấm nước kia.
Cái điện thoại này thật ra là cô đã nhặt được ở trên đường, bây giờ thì hỏng mất rồi, đoạn video Giản Tiêu Niên tỏ tình thất bại cũng không còn.
Doãn Niệm ảo não trút một tiếng thở dài.
Cô vốn định sẽ dùng đoạn video đó để làm Giản Tiêu Niên phải bẽ mặt trước cả trường, nhưng sự việc sẽ thành ra như vậy, cô biết làm sao được?
...
Giản thị..
Trong phòng làm việc, bầu không khí có chút căng thẳng.
"Ta đã nói với con rất nhiều lần, là đàn ông thì nhất định phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu, ta cũng biết con xem những người phụ nữ kia chỉ là công cụ phát tiết của mình.
Nhưng đêm qua, con thực sự khiến ta quá thất vọng."
Giản Thanh Hải ngồi vững vàng trên chiếc ghế tổng giám đốc, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, đôi mắt chim ưng lộ rõ sự không hài lòng.
Sắc mặt của Giản Thịnh Nam vẫn không hề thay đổi, anh ngồi ở chiếc ghế đối diện, hai chân thon dài ung dung vắt chéo vào nhau.
"Chuyện đêm qua chỉ là một sự cố nhỏ.
Không phải đã được giải quyết rồi sao?" Thái độ của anh dửng dưng như chưa có việc gì xảy ra.
Giản Thanh Hải trầm giọng nói: "Đúng vậy.
Ta chỉ là muốn nhắc nhở con một câu, khi làm bất cứ việc gì cũng phải quan tâm đến đại cục.
Con ở bên ngoài có bao nhiêu trăng hoa, ta không quan tâm, miễn là đừng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Giản thị."
Người đàn ông này, suy cho cùng chỉ quan tâm đến địa vị của mình mà thôi!
Giản Thịnh Nam nghe xong, tùy tiện thốt ra mấy chữ: "Con biết rồi."
"Còn có một chuyện."
"Có chuyện gì ba cứ nói thẳng!"
Giản Thanh Hải có vẻ ấp úng khi mở lời: "Giúp ta tìm hiểu xem, con bé Doãn Niệm muốn học ngành gì?"
Giản Thịnh Nam khẽ nhíu mày: "Muốn biết tại sao ba không tự đi tìm hiểu?"
Giọng điệu có phần châm biếm của anh khiến Giản Thanh Hải càng cảm thấy áy náy.
Doãn Niệm dù sao cũng là con gái ruột của ông..
"Thật ra, ta cũng không hẳn là không quan tâm đến đứa trẻ đó, chỉ là ta không có nhiều thời gian mà thôi."
"Con cũng không có thời gian."
Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy rời khỏi phòng..
Bình luận facebook