Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Đến Nhà Lớn
Sau khi mang Dâu Tây trở về nhà, Doãn Niệm lập tức tắm gội cho nó thật sạch sẽ, tiếp theo mới tới lượt mình.
Lúc cô từ phòng tắm bước ra thì đã thấy Dâu Tây nằm ủ rũ ở một góc tường, bên cạnh là bát cháo bồ câu hạt sen nhưng vẫn chưa vơi đi một giọt nào.
Vừa thấy được cô, đôi mắt to tròn đen láy của Dâu Tây liền sáng rực lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đứng vững dưới chân của Doãn Niệm, cái đầu nhỏ nhắn khẽ ngước lên nhìn cô.
"Dâu Tây, em thật không ngoan, chị đã bảo phải ăn hết bát cháo kia cơ mà."
Dứt lời, Doãn Niệm ôm Dâu Tây đến chỗ bát cháo, qua một lúc Dâu Tây rốt cục cũng chịu nghe lời cô, ăn một cách ngon lành.
Đến tối, Doãn Niệm cho Dâu Tây uống một bát sữa bò rồi mới yên tâm học bài.
Trong khi cô đang loay hoay tìm tài liệu của môn ngoại ngữ thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, lúc này Doãn Niệm mới sực nhớ ra cô vẫn chưa trả điện thoại cho Giản Thịnh Nam.
Ban đầu cô thực sự không có ý định nhấc máy nhưng nó cứ reo lên không ngừng, ước chừng khoảng 6 cuộc gọi, hiện tại đã là cuộc gọi thứ 7.
Doãn Niệm có chút buồn bực mở ba lô tìm điện thoại, cuộc gọi thứ 7 vừa kết thúc thì trên màn hình đã nổi lên một tin nhắn.
"Đến nhà lớn, Giản Thanh Hải muốn gặp em!"
Nhìn một chữ "Nam" đang hiển thị ở góc trái của màn hình, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, tin nhắn này là của Giản Thịnh Nam?
Còn nữa, Giản Thanh Hải gọi cô tới đó để làm gì?
Doãn Niệm khẽ đặt di động lên bàn, ánh mắt do dự nhìn Dâu Tây đang nằm ngoan ngoãn dưới chân mình.
"Dâu Tây à, chị phải làm sao bây giờ?"
...
Khoảng mười phút sau, truớc sảnh lớn, hình ảnh một cô gái mặc bộ váy ngủ đã có phần cũ kỹ nhanh chóng lọt vào trong mắt của đám người hầu.
"Tới rồi kìa!"
"Ăn mặc kiểu gì vậy chứ? Quê mùa muốn chết!"
"Đúng đó.
Còn chưa bằng một nửa tiểu thư của chúng ta!"
Doãn Niệm để ngoài tai những lời bàn tán vô bổ kia, đôi chân tiến nhanh về phía trước.
"Đi theo tao!" Một người hầu gái đứng chờ cô ở cầu thang, cũng là người lúc trưa đã mang cháo tới cho cô.
Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn nhìn Doãn Niệm bằng loại ánh mắt cay nghiệt đó.
Doãn Niệm đi theo cô ta đến căn phòng cuối cùng ở lầu hai, đây chính là thư phòng của Giản Thanh Hải.
Doãn Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng đột nhiên có chút áp lực, tuy Giản Thanh Hải là ba ruột của cô nhưng mười tám năm qua, hai người còn chưa nói với nhau được nửa câu.
Hôm nay ông đột nhiên gọi cô đến đây cũng không biết là vì lý do gì?
"Cộc cộc cộc"
Sau ba tiếng gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm khàn của người đàn ông.
"Vào đi!"
Được sự cho phép của Giản Thanh Hải, Doãn Niệm mới mở cửa tiến vào.
Lúc này, Giản Thanh Hai và cả Giản Thịnh Nam đều đang ngồi ở sô pha, một người thì thong thả dùng trà, một người thì chăm chú vào màn hình điện thoại.
"Ngồi xuống đó đi!" Giản Thanh Hải khẽ đặt tách trà trở về vị trí ban nãy, sau đó mới hướng mắt về phía Doãn Niệm.
Thời điểm chạm phải ánh mắt có chút hờ hững của người đàn ông, hai tay của Doãn Niệm bỗng nắm chặt lại, tiếp đó cô bước đến ngồi xuống bên cạnh Giản Thịnh Nam.
"Doãn Niệm à, con có biết tại sao hôm nay ta lại gọi con đến đây không?"
Đáp lại câu hỏi của Giản Thanh Hải, Doãn Niệm chỉ khẽ lắc đầu.
"Nghe nói con muốn trở thành phóng viên, ta muốn biết lý do!"
Nói đến đây, Doãn Niệm chợt nhìn sang Giản Thịnh Nam, là anh đã nói cho ông nghe?
Thật đúng là lắm chuyện mà!
"Tôi thích thì học thôi." Doãn Niệm khẽ đưa mắt về phía cửa, tùy tiện đáp lại ông một câu.
"Đây là thái độ của con khi nói chuyện với người lớn sao!?" Giản Thanh Hải nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, mặc cho Giản Thanh Hải có tức giận đến đâu, Doãn Niệm vẫn nhất quyết không nhìn thẳng vào mắt ông, cũng không có phản bác lại câu nào.
Lúc này, Giản Thịnh Nam mới buông di động xuống, đôi mắt đen dài khẽ lướt qua khuôn mặt giận dữ của người đàn ông, nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu đổi lại con là nó, thì con cũng sẽ có thái độ như vậy."
Nghe anh nói xong, sắc mặt của Giản Thanh Hải lại càng thêm khó coi: "Giản Thịnh Nam, con có ý gì đây?"
Giản Thịnh Nam điềm tĩnh nói: "Ngay từ nhỏ ba đã không dạy dỗ nó đàng hoàng, bây giờ lại muốn nó lễ phép với ba.
Không bỏ tiền đầu tư nhưng lại muốn thu lợi nhuận, thật đúng là nực cười mà!"
"Thịnh Nam, con thừa biết ta bận rộn như thế nào, mặc dù không trực tiếp dạy dỗ nó nhưng mười tám năm qua, ta không phải cũng bỏ tiền ra để cho nó được đến trường đến lớp như bao người.
Vậy ta hỏi con, ở lớp cô giáo không dạy dỗ cho nó sao?"
"Nhưng ba cũng phải hiểu, không phải đối với ai nó cũng không lễ phép như vậy.
Ba nên xem lại bản thân mình đi."
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!" Lời nói của Doãn Niệm vừa dứt, hai người đàn ông lập tức im bật lại.
"Được, chúng ta không cãi nhau nữa.." Giản Thanh Hải rốt cục cũng chịu lùi bước: "Doãn Niệm, ta hỏi con, sau khi đỗ tốt nghiệp, con muốn học ở ngôi trường nào?"
Doãn Niệm không một chút lưỡng lự, đáp: "Trường đại học A ở thành phố A."
"Ta phản đối!" Giản Thanh Hải có vẻ rất kiên quyết: "Ta muốn con gái của ta phải học ở một ngôi trường danh giá nhất, đặc biệt là phải nằm trong thành phố X này!".
Lúc cô từ phòng tắm bước ra thì đã thấy Dâu Tây nằm ủ rũ ở một góc tường, bên cạnh là bát cháo bồ câu hạt sen nhưng vẫn chưa vơi đi một giọt nào.
Vừa thấy được cô, đôi mắt to tròn đen láy của Dâu Tây liền sáng rực lên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đứng vững dưới chân của Doãn Niệm, cái đầu nhỏ nhắn khẽ ngước lên nhìn cô.
"Dâu Tây, em thật không ngoan, chị đã bảo phải ăn hết bát cháo kia cơ mà."
Dứt lời, Doãn Niệm ôm Dâu Tây đến chỗ bát cháo, qua một lúc Dâu Tây rốt cục cũng chịu nghe lời cô, ăn một cách ngon lành.
Đến tối, Doãn Niệm cho Dâu Tây uống một bát sữa bò rồi mới yên tâm học bài.
Trong khi cô đang loay hoay tìm tài liệu của môn ngoại ngữ thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ reo lên, lúc này Doãn Niệm mới sực nhớ ra cô vẫn chưa trả điện thoại cho Giản Thịnh Nam.
Ban đầu cô thực sự không có ý định nhấc máy nhưng nó cứ reo lên không ngừng, ước chừng khoảng 6 cuộc gọi, hiện tại đã là cuộc gọi thứ 7.
Doãn Niệm có chút buồn bực mở ba lô tìm điện thoại, cuộc gọi thứ 7 vừa kết thúc thì trên màn hình đã nổi lên một tin nhắn.
"Đến nhà lớn, Giản Thanh Hải muốn gặp em!"
Nhìn một chữ "Nam" đang hiển thị ở góc trái của màn hình, hàng lông mày gắt gao nhíu chặt, tin nhắn này là của Giản Thịnh Nam?
Còn nữa, Giản Thanh Hải gọi cô tới đó để làm gì?
Doãn Niệm khẽ đặt di động lên bàn, ánh mắt do dự nhìn Dâu Tây đang nằm ngoan ngoãn dưới chân mình.
"Dâu Tây à, chị phải làm sao bây giờ?"
...
Khoảng mười phút sau, truớc sảnh lớn, hình ảnh một cô gái mặc bộ váy ngủ đã có phần cũ kỹ nhanh chóng lọt vào trong mắt của đám người hầu.
"Tới rồi kìa!"
"Ăn mặc kiểu gì vậy chứ? Quê mùa muốn chết!"
"Đúng đó.
Còn chưa bằng một nửa tiểu thư của chúng ta!"
Doãn Niệm để ngoài tai những lời bàn tán vô bổ kia, đôi chân tiến nhanh về phía trước.
"Đi theo tao!" Một người hầu gái đứng chờ cô ở cầu thang, cũng là người lúc trưa đã mang cháo tới cho cô.
Cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn nhìn Doãn Niệm bằng loại ánh mắt cay nghiệt đó.
Doãn Niệm đi theo cô ta đến căn phòng cuối cùng ở lầu hai, đây chính là thư phòng của Giản Thanh Hải.
Doãn Niệm nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lòng đột nhiên có chút áp lực, tuy Giản Thanh Hải là ba ruột của cô nhưng mười tám năm qua, hai người còn chưa nói với nhau được nửa câu.
Hôm nay ông đột nhiên gọi cô đến đây cũng không biết là vì lý do gì?
"Cộc cộc cộc"
Sau ba tiếng gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói trầm khàn của người đàn ông.
"Vào đi!"
Được sự cho phép của Giản Thanh Hải, Doãn Niệm mới mở cửa tiến vào.
Lúc này, Giản Thanh Hai và cả Giản Thịnh Nam đều đang ngồi ở sô pha, một người thì thong thả dùng trà, một người thì chăm chú vào màn hình điện thoại.
"Ngồi xuống đó đi!" Giản Thanh Hải khẽ đặt tách trà trở về vị trí ban nãy, sau đó mới hướng mắt về phía Doãn Niệm.
Thời điểm chạm phải ánh mắt có chút hờ hững của người đàn ông, hai tay của Doãn Niệm bỗng nắm chặt lại, tiếp đó cô bước đến ngồi xuống bên cạnh Giản Thịnh Nam.
"Doãn Niệm à, con có biết tại sao hôm nay ta lại gọi con đến đây không?"
Đáp lại câu hỏi của Giản Thanh Hải, Doãn Niệm chỉ khẽ lắc đầu.
"Nghe nói con muốn trở thành phóng viên, ta muốn biết lý do!"
Nói đến đây, Doãn Niệm chợt nhìn sang Giản Thịnh Nam, là anh đã nói cho ông nghe?
Thật đúng là lắm chuyện mà!
"Tôi thích thì học thôi." Doãn Niệm khẽ đưa mắt về phía cửa, tùy tiện đáp lại ông một câu.
"Đây là thái độ của con khi nói chuyện với người lớn sao!?" Giản Thanh Hải nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng, mặc cho Giản Thanh Hải có tức giận đến đâu, Doãn Niệm vẫn nhất quyết không nhìn thẳng vào mắt ông, cũng không có phản bác lại câu nào.
Lúc này, Giản Thịnh Nam mới buông di động xuống, đôi mắt đen dài khẽ lướt qua khuôn mặt giận dữ của người đàn ông, nhàn nhạt lên tiếng: "Nếu đổi lại con là nó, thì con cũng sẽ có thái độ như vậy."
Nghe anh nói xong, sắc mặt của Giản Thanh Hải lại càng thêm khó coi: "Giản Thịnh Nam, con có ý gì đây?"
Giản Thịnh Nam điềm tĩnh nói: "Ngay từ nhỏ ba đã không dạy dỗ nó đàng hoàng, bây giờ lại muốn nó lễ phép với ba.
Không bỏ tiền đầu tư nhưng lại muốn thu lợi nhuận, thật đúng là nực cười mà!"
"Thịnh Nam, con thừa biết ta bận rộn như thế nào, mặc dù không trực tiếp dạy dỗ nó nhưng mười tám năm qua, ta không phải cũng bỏ tiền ra để cho nó được đến trường đến lớp như bao người.
Vậy ta hỏi con, ở lớp cô giáo không dạy dỗ cho nó sao?"
"Nhưng ba cũng phải hiểu, không phải đối với ai nó cũng không lễ phép như vậy.
Ba nên xem lại bản thân mình đi."
"Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe!" Lời nói của Doãn Niệm vừa dứt, hai người đàn ông lập tức im bật lại.
"Được, chúng ta không cãi nhau nữa.." Giản Thanh Hải rốt cục cũng chịu lùi bước: "Doãn Niệm, ta hỏi con, sau khi đỗ tốt nghiệp, con muốn học ở ngôi trường nào?"
Doãn Niệm không một chút lưỡng lự, đáp: "Trường đại học A ở thành phố A."
"Ta phản đối!" Giản Thanh Hải có vẻ rất kiên quyết: "Ta muốn con gái của ta phải học ở một ngôi trường danh giá nhất, đặc biệt là phải nằm trong thành phố X này!".
Bình luận facebook