Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Anh Trai
"Vâng." Hai người vệ sĩ đồng thanh hô lên một tiếng rồi vội vã tiến về phía Doãn Niệm.
Ngay khi Lăng Hạo vừa định bế ngang cô lên thì nhìn thấy có hai người đàn ông mặc đồ đen đang đứng nghiêm nghị trước mặt mình, đôi mắt hung dữ trừng cậu ta một cái.
"Chúng tôi sẽ phQuản lý, em muốn xin nghỉ việc ạ!"Hai tay Doãn Niệm khẽ đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn làm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống.
Thật ra cô cũng không muốn từ bỏ một công việc tốt như vậy, nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy, cô không thể làm khác hơn.
Bây giờ "việc xấu" cô làm đã bị Giản Thịnh Nam vạch trần, cô phải lập tức chấm dứt công việc và lĩnh đủ tiền lương của mình trong nửa tháng qua, bởi vì sau hôm nay cô cũng không biết mình có thể quay lại đây hay không.
Đơn xin nghỉ việc được thông qua, Doãn Niệm nhận tiền lương rồi rời khỏi phòng làm việc của quản lý.
Doãn Niệm bước đi trên hành lang dài như một người vô hồn, đôi mắt giăng đầy tâm sự, đêm nay cô xác định sẽ ngủ ở ngoài đường!
Lúc Doãn Niệm vừa từ phòng thay đồ bước ra đã không còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình, tiếng hò reo đầy phấn khích, thay vào đó bầu không khí vô cùng hỗn loạn.
Phía xa xa, cô nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài thư sinh, trên tay cầm một chai rượu mạnh, điệu bộ ngả ngớn, mặc kệ sự ngăn cản của các nhân viên an ninh vẫn liều mạng tiến vào.
"Gọi ông chủ của các người ra đây! Tôi muốn gϊếŧ hắn!" Người đàn ông đột nhiên hét khiến mọi người xung quanh một phen hồn vía lên mây.
Doãn Niệm nhanh chóng nhận ra đó là thầy giáo dạy thể chất của cô!
Tính tình thầy ấy thường ngày vốn nho nhã hiền lành, cũng không biết vì lý do gì lại biến thành con sâu rượu như vậy.
"Giản Thịnh Nam! Thằng khốn! Mày bước ra đây cho tao!"
Vừa nghe đến ba chữ Giản Thịnh Nam, hai mắt của Doãn Niệm liền kinh ngạc mở lớn, Giản Thịnh Nam.
là ông chủ của "Darling"?
Thật đúng là khó tin mà.
Cô vào làm cho "Darling" bao lâu nay nhưng cũng không biết ông chủ của nó lại chính là người anh cùng cha khác mẹ với mình, Giản Thịnh Nam!
Là một người anh nhưng anh ta chưa bao giờ gọi cô một tiếng em gái, cũng chưa từng đứng ra bảo vệ cô khi cô bị người khác ức hiếp, thậm chí còn tiếp tay với bọn họ để vùi dập cô.
Ở Giản gia, cô phải sống một cuộc sống còn không bằng một người hầu.
Bọn họ ít ra còn được ở trong toà lâu đài cao sang lộng lẫy, còn nơi cô sống chỉ là một túp lều mục nát ở phía sau, thứ bọn họ ăn là thức ăn thừa của chủ mình, thứ mà cô ăn chính là thức ăn thừa của bọn họ, có khi còn chẳng có gì để ăn!
Bọn người đó luôn tìm cơ hội để lăng nhục, đánh đập cô, đặc biệt Giản Tiêu Niên, cô ta vốn dĩ là em họ của cô, nhưng suốt ngày cùng với đám bạn quý tộc ở trường ra sức bắt nạt cô.
Giản gia cho phép cô được đến trường dụng ý là để cô đi theo hầu hạ Giản Tiêu Niên.
Mọi sự khinh rẻ đều bắt từ việc mẹ cô là người hầu của nhà này.
Là người hầu thì đã sao? Người hầu không phải là con người sao?
Khoảng thời gian tăm tối nhất đời thoáng chốc lại ùa về trong tâm trí cô, từng lời lăng mạ, từng đòn roi quất mạnh vào người cô, rất chân thực nhưng cũng rất đau!
!
Cùng một thời điểm nhưng ở một nơi khác, Giản Thịnh Nam đang đứng ở ban công hút thuốc thì nhận được cuộc gọi của quản lý.
Anh nheo đôi mắt nguy hiểm, sau đó bước lại cầm lấy di động ở trên bàn kính, ngón tay lưu loát lướt trên màn hình, giọng nói của anh trầm ổn vang lên: "Nói!"
Người quản lý điềm tĩnh đem cục diện trước mắt thuật lại rõ ràng, ở đầu dây bên này, Giản Thịnh Nam còn có thể được tiếng gào thét âm ĩ của người đàn ông.
"Giản Thịnh Nam, mày không dám ra đây gặp tao, định làm con rùa rụt cổ hả thằng khốn!?"
Khuôn mặt của Giản Thịnh Nam không cho thấy sự tức giận, chỉ nhàn nhạt mà nói: "Tôi sẽ xuống dưới.
"
Khoảng 3 phút sau, thang máy dừng lại ở tầng 18 của toà nhà, Giản Thịnh Nam từ bên trong tao nhã bước ra, theo sau còn có một dàn vệ sĩ rất hùng hậu.
Người quản lý đang đứng đón ở gần đó, thấy anh vừa xuất hiện đã khẩn trương tiến tới: "Ông chủ, có người bị thương rồi!"
Giản Thịnh Nam thuận miệng hỏi: "Ai?"
"Là một nhân viên của chúng ta, cô ấy vừa xin nghỉ việc, tên là Doãn Niệm.
"
"Nhân viên an ninh chết hết rồi sao?"
Nhận thấy ngữ khí của anh có chút không vui, người quản lý dè dặt giải thích: "Do anh ta bạo quá thưa ông chủ.
"
Giản Thịnh Nam không nói gì thêm, chân anh bước nhanh hơn, đoàn người phía sau lại càng thêm khẩn trương.
Khi đến nơi, lọt vào đôi mắt thâm thúy của anh là khung cảnh một đội ngũ nhân viên an ninh đang nỗ lực chế ngự một người đàn ông cầm trên tay một chai thủy tinh vở, quơ loạn xạ.
Giữa đám đông hỗn loạn thấp thoáng hình ảnh một cô gái đang trong tình trạng bị thương ở cổ, một nửa khuôn mặt trắng bệch khẽ tựa vào bờ ngực rắn rỏi của người thiếu niên.
Người thiếu niên trong tư thế nửa quỳ trên mặt đất, tay trái ôm lấy bờ vai thon gầy của cô, tay phải cầm một mảnh vải lụa mỏng ép xuống vết thương đang không ngừng chảy máu.
"A Khiêm! Đi chuẩn bị xe!" Người thiếu niên đột nhiên quát lớn một tiếng, gân cổ nổi lên thấy rõ.
Ở phía này, Giản Thịnh Nam nhanh chóng nhận ra đó là Doãn Niệm và người thiếu niên lúc nãy đã kéo cô vào toilet, mày kiếm của anh khẽ nhíu lại rồi quay sang nói gì đó với hai trong bốn người vệ sĩ.ụ trách việc đưa cô ấy đến bệnh viện."
Lúc này Doãn Niệm mới nặng nề nâng mí mắt lên, hình ảnh trước mắt có chút mơ hồ, tuy nhiên cô vẫn phần nào nắm bắt được tình hình hiện tại.
"Tôi không muốn đi với các người.
Lăng Hạo, mau cản thầy ấy lại đi!" Giọng nói của cô yếu ớt vang lên.
Nói thế nào thì Quách Quân cũng là thầy giáo của cô, vết thương của cô đúng là do thầy ấy gây ra nhưng cô cũng không thể để thầy ấy tiếp tục ở đây làm loạn, bởi cô biết kết cục của những kẻ dám đắc tội với Giản Thịnh Nam chắc chắn sẽ rất bi thảm.
Mà ở bên này, mắt thấy Giản Thịnh Nam đang tao nhã bước tới, mọi hành vi gây rối của Quách Quân ngay lập tức ngưng đọng lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh.
"Giản Thịnh Nam, bạn gái của tao đâu?"
Giản Thịnh Nam nho nhã đút một tay vào túi quần âu, nhã nhặn cất tiếng nói: "Phụ nữ chủ động trèo lên giường của Giản Thịnh Nam tôi có nhiều vô số, không biết anh đang muốn nói đến người nào?"
Quách Quân nghiến răng gằn ra từng chữ một: "Là người phụ nữ lúc nãy theo mày vào trong."
Giản Thịnh Nam nhếch môi cười lạnh một tiếng: "Là cô ta sao? Vừa rồi chỉ chơi cô ta được một lúc tôi đã chán ngấy, đuổi đi rồi! Có điều, Giản Thịnh Nam tôi trước nay cũng không có thói quen dùng món đồ nào đến lần thứ hai, cho nên anh hoàn toàn có thể nhặt lại và tiếp tục sử dụng!"
Bị lời nói có phần nhạo báng xen lẫn ngông cuồng của người đàn ông kích động, Quách Quân giờ phút này như biến thành một con hổ dữ xổng chuồng mà tự do lộng hành.
"Giản Thịnh Nam, tao gϊếŧ mày!" Vừa điên cuồng gào thét, Quách Quân vừa siết chặt chai thủy tinh vỡ trong lòng bàn tay, hung hăng lao về phía Giản Thịnh Nam.
Theo lực tay của người đàn ông mạnh mẽ giáng xuống là một tiếng "đoàng" chấn động vang lên.
Viên đạn vụt ra khỏi nòng súng xuyên thẳng qua ngực trái của Quách Quân, máu đỏ bắn ra thành tia!
Người vệ sĩ từ từ hạ súng xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn cơ thể người đàn ông đang vô lực ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Chứng kiến một màn kinh hoàng này, tất cả những ai có mặt tại đây đều trố mắt nhìn, riêng Doãn Niệm chỉ hét lên một tiếng "Thầy ơi!" rồi ngất lịm đi.
...
Bệnh viện quốc tế..
Tính đến thời điểm hiện tại, Doãn Niệm đã nằm đây được hơn một giờ đồng hồ.
Trong suốt thời gian đó, Lăng Hạo vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi tình trạng sức khoẻ của cô, hai vệ sĩ cùng cậu ta đưa cô đến đây cũng túc trực ở đó.
"Ở đây đã có tôi chăm sóc.
Hai anh có thể trở về rồi."
Thấy hai người vệ sĩ cứ đứng đó như trời trồng, Lăng Hạo cảm thấy rất khó chịu.
Nghe cậu ta nói như vậy, một trong hai người vệ sĩ liền kiên quyết đáp trả lại: "Chưa có sự cho phép của thiếu gia, chúng tôi sẽ không rời khỏi."
Lăng Hạo cất giọng châm chọc: "Giản thiếu gia của các anh sắp phải ngồi tù đến nơi rồi, tôi thấy các anh nên đến sở cảnh sát để tiễn anh ta một đoạn là vừa!"
Người vệ sĩ điềm nhiên đáp: "Thì cậu cứ đợi mà xem."
Đúng lúc này, Doãn Niệm chậm rãi mở mắt ra, cô đã tỉnh nhưng tâm trí vẫn còn rất mơ hồ, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Phát hiện cô đã tỉnh lại, Lăng Hạo mặc dù trong lòng rất vui sướng nhưng không trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Thầy Quách, thế nào rồi?"
Một câu hỏi của cô vang lên khiến toàn bộ cơ miệng của Lăng Hạo đều đông cứng.
Sự thật là Quách Quân đã chết dưới tay một tên thuộc hạ của Giản Thịnh Nam.
Trước lúc ngất đi, Doãn Niệm cũng đã chứng kiến toàn bộ sự việc này, câu hỏi của cô vừa rồi e là chỉ để xác thực lại mà thôi.
"Doãn Niệm, thi thể của thầy Quách..hiện đang ở viện pháp y." Cuối cùng Lăng Hạo cũng nói ra được, chỉ là ngữ điệu có chút ngập ngừng.
Doãn Niệm nghe xong liền nhắm nghiền đôi mắt đã bắt đầu ngưng lệ, nước mắt bị ép trào ra khỏi khéo mắt, lăn xuống gối.
Thật không ngờ tên Giản Thịnh Nam đó lại máu lạnh đến mức này, thứ mà anh ta vừa gián tiếp tước đoạt chính là một mạng người!
Bầu không khí lúc này quả thật yên ắng đến lạ thường, toàn bộ ánh mắt đều đặt để trên người cô gái nhỏ.
Bất ngờ, di động trong túi áo của người đàn ông liên tiếp rung lên.
Anh ta quay sang trao đổi ánh mắt với người bên cạnh rồi cầm di động khẩn trương rời khỏi phòng.
"Tình hình bên đó thế nào rồi?" Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần lạnh nhạt cất lên bên tai người vệ sĩ.
"Bác sĩ nói vết thương ở cổ không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, cơ thể suy nhược cộng thêm cú sốc tinh thần quá lớn cho nên.."
Không đợi người vệ sĩ nói hết ý, Giản Thịnh Nam đã lạnh lùng ngắt lời: "Vào vấn đề chính đi!"
Người vệ sĩ kính cẩn đáp: "Cô ấy đã tỉnh lại rồi ạ."
"Đã tỉnh rồi thì nhanh chóng đưa nó đến nhà riêng của tôi, tuyệt đối không để nó trốn thoát trước khi tôi trở về!"
"Tôi rõ rồi ạ." Thấy đầu dây bên kia chuẩn bị ngắt máy, anh ta mới vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đám cảnh sát có làm khó thiếu gia hay không!?"
Giản Thịnh Nam hời hợt đáp: "Tôi được Giản Thanh Hải bảo lãnh rồi."
Giản Thanh Hải là bố của anh, hiện tại đang đảm nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Giản thị, là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh.
Quyết đoán, lạnh lùng đến mức tuyệt tình là những gì mà người ta thường hình dung khi nghe đến tên của ông..
Giản Thịnh Nam cũng được thừa hưởng từ ông rất nhiều thứ!.
Ngay khi Lăng Hạo vừa định bế ngang cô lên thì nhìn thấy có hai người đàn ông mặc đồ đen đang đứng nghiêm nghị trước mặt mình, đôi mắt hung dữ trừng cậu ta một cái.
"Chúng tôi sẽ phQuản lý, em muốn xin nghỉ việc ạ!"Hai tay Doãn Niệm khẽ đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn làm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cúi xuống.
Thật ra cô cũng không muốn từ bỏ một công việc tốt như vậy, nhưng vì hoàn cảnh đưa đẩy, cô không thể làm khác hơn.
Bây giờ "việc xấu" cô làm đã bị Giản Thịnh Nam vạch trần, cô phải lập tức chấm dứt công việc và lĩnh đủ tiền lương của mình trong nửa tháng qua, bởi vì sau hôm nay cô cũng không biết mình có thể quay lại đây hay không.
Đơn xin nghỉ việc được thông qua, Doãn Niệm nhận tiền lương rồi rời khỏi phòng làm việc của quản lý.
Doãn Niệm bước đi trên hành lang dài như một người vô hồn, đôi mắt giăng đầy tâm sự, đêm nay cô xác định sẽ ngủ ở ngoài đường!
Lúc Doãn Niệm vừa từ phòng thay đồ bước ra đã không còn nghe thấy tiếng nhạc xập xình, tiếng hò reo đầy phấn khích, thay vào đó bầu không khí vô cùng hỗn loạn.
Phía xa xa, cô nhìn thấy một người đàn ông có vẻ ngoài thư sinh, trên tay cầm một chai rượu mạnh, điệu bộ ngả ngớn, mặc kệ sự ngăn cản của các nhân viên an ninh vẫn liều mạng tiến vào.
"Gọi ông chủ của các người ra đây! Tôi muốn gϊếŧ hắn!" Người đàn ông đột nhiên hét khiến mọi người xung quanh một phen hồn vía lên mây.
Doãn Niệm nhanh chóng nhận ra đó là thầy giáo dạy thể chất của cô!
Tính tình thầy ấy thường ngày vốn nho nhã hiền lành, cũng không biết vì lý do gì lại biến thành con sâu rượu như vậy.
"Giản Thịnh Nam! Thằng khốn! Mày bước ra đây cho tao!"
Vừa nghe đến ba chữ Giản Thịnh Nam, hai mắt của Doãn Niệm liền kinh ngạc mở lớn, Giản Thịnh Nam.
là ông chủ của "Darling"?
Thật đúng là khó tin mà.
Cô vào làm cho "Darling" bao lâu nay nhưng cũng không biết ông chủ của nó lại chính là người anh cùng cha khác mẹ với mình, Giản Thịnh Nam!
Là một người anh nhưng anh ta chưa bao giờ gọi cô một tiếng em gái, cũng chưa từng đứng ra bảo vệ cô khi cô bị người khác ức hiếp, thậm chí còn tiếp tay với bọn họ để vùi dập cô.
Ở Giản gia, cô phải sống một cuộc sống còn không bằng một người hầu.
Bọn họ ít ra còn được ở trong toà lâu đài cao sang lộng lẫy, còn nơi cô sống chỉ là một túp lều mục nát ở phía sau, thứ bọn họ ăn là thức ăn thừa của chủ mình, thứ mà cô ăn chính là thức ăn thừa của bọn họ, có khi còn chẳng có gì để ăn!
Bọn người đó luôn tìm cơ hội để lăng nhục, đánh đập cô, đặc biệt Giản Tiêu Niên, cô ta vốn dĩ là em họ của cô, nhưng suốt ngày cùng với đám bạn quý tộc ở trường ra sức bắt nạt cô.
Giản gia cho phép cô được đến trường dụng ý là để cô đi theo hầu hạ Giản Tiêu Niên.
Mọi sự khinh rẻ đều bắt từ việc mẹ cô là người hầu của nhà này.
Là người hầu thì đã sao? Người hầu không phải là con người sao?
Khoảng thời gian tăm tối nhất đời thoáng chốc lại ùa về trong tâm trí cô, từng lời lăng mạ, từng đòn roi quất mạnh vào người cô, rất chân thực nhưng cũng rất đau!
!
Cùng một thời điểm nhưng ở một nơi khác, Giản Thịnh Nam đang đứng ở ban công hút thuốc thì nhận được cuộc gọi của quản lý.
Anh nheo đôi mắt nguy hiểm, sau đó bước lại cầm lấy di động ở trên bàn kính, ngón tay lưu loát lướt trên màn hình, giọng nói của anh trầm ổn vang lên: "Nói!"
Người quản lý điềm tĩnh đem cục diện trước mắt thuật lại rõ ràng, ở đầu dây bên này, Giản Thịnh Nam còn có thể được tiếng gào thét âm ĩ của người đàn ông.
"Giản Thịnh Nam, mày không dám ra đây gặp tao, định làm con rùa rụt cổ hả thằng khốn!?"
Khuôn mặt của Giản Thịnh Nam không cho thấy sự tức giận, chỉ nhàn nhạt mà nói: "Tôi sẽ xuống dưới.
"
Khoảng 3 phút sau, thang máy dừng lại ở tầng 18 của toà nhà, Giản Thịnh Nam từ bên trong tao nhã bước ra, theo sau còn có một dàn vệ sĩ rất hùng hậu.
Người quản lý đang đứng đón ở gần đó, thấy anh vừa xuất hiện đã khẩn trương tiến tới: "Ông chủ, có người bị thương rồi!"
Giản Thịnh Nam thuận miệng hỏi: "Ai?"
"Là một nhân viên của chúng ta, cô ấy vừa xin nghỉ việc, tên là Doãn Niệm.
"
"Nhân viên an ninh chết hết rồi sao?"
Nhận thấy ngữ khí của anh có chút không vui, người quản lý dè dặt giải thích: "Do anh ta bạo quá thưa ông chủ.
"
Giản Thịnh Nam không nói gì thêm, chân anh bước nhanh hơn, đoàn người phía sau lại càng thêm khẩn trương.
Khi đến nơi, lọt vào đôi mắt thâm thúy của anh là khung cảnh một đội ngũ nhân viên an ninh đang nỗ lực chế ngự một người đàn ông cầm trên tay một chai thủy tinh vở, quơ loạn xạ.
Giữa đám đông hỗn loạn thấp thoáng hình ảnh một cô gái đang trong tình trạng bị thương ở cổ, một nửa khuôn mặt trắng bệch khẽ tựa vào bờ ngực rắn rỏi của người thiếu niên.
Người thiếu niên trong tư thế nửa quỳ trên mặt đất, tay trái ôm lấy bờ vai thon gầy của cô, tay phải cầm một mảnh vải lụa mỏng ép xuống vết thương đang không ngừng chảy máu.
"A Khiêm! Đi chuẩn bị xe!" Người thiếu niên đột nhiên quát lớn một tiếng, gân cổ nổi lên thấy rõ.
Ở phía này, Giản Thịnh Nam nhanh chóng nhận ra đó là Doãn Niệm và người thiếu niên lúc nãy đã kéo cô vào toilet, mày kiếm của anh khẽ nhíu lại rồi quay sang nói gì đó với hai trong bốn người vệ sĩ.ụ trách việc đưa cô ấy đến bệnh viện."
Lúc này Doãn Niệm mới nặng nề nâng mí mắt lên, hình ảnh trước mắt có chút mơ hồ, tuy nhiên cô vẫn phần nào nắm bắt được tình hình hiện tại.
"Tôi không muốn đi với các người.
Lăng Hạo, mau cản thầy ấy lại đi!" Giọng nói của cô yếu ớt vang lên.
Nói thế nào thì Quách Quân cũng là thầy giáo của cô, vết thương của cô đúng là do thầy ấy gây ra nhưng cô cũng không thể để thầy ấy tiếp tục ở đây làm loạn, bởi cô biết kết cục của những kẻ dám đắc tội với Giản Thịnh Nam chắc chắn sẽ rất bi thảm.
Mà ở bên này, mắt thấy Giản Thịnh Nam đang tao nhã bước tới, mọi hành vi gây rối của Quách Quân ngay lập tức ngưng đọng lại, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh.
"Giản Thịnh Nam, bạn gái của tao đâu?"
Giản Thịnh Nam nho nhã đút một tay vào túi quần âu, nhã nhặn cất tiếng nói: "Phụ nữ chủ động trèo lên giường của Giản Thịnh Nam tôi có nhiều vô số, không biết anh đang muốn nói đến người nào?"
Quách Quân nghiến răng gằn ra từng chữ một: "Là người phụ nữ lúc nãy theo mày vào trong."
Giản Thịnh Nam nhếch môi cười lạnh một tiếng: "Là cô ta sao? Vừa rồi chỉ chơi cô ta được một lúc tôi đã chán ngấy, đuổi đi rồi! Có điều, Giản Thịnh Nam tôi trước nay cũng không có thói quen dùng món đồ nào đến lần thứ hai, cho nên anh hoàn toàn có thể nhặt lại và tiếp tục sử dụng!"
Bị lời nói có phần nhạo báng xen lẫn ngông cuồng của người đàn ông kích động, Quách Quân giờ phút này như biến thành một con hổ dữ xổng chuồng mà tự do lộng hành.
"Giản Thịnh Nam, tao gϊếŧ mày!" Vừa điên cuồng gào thét, Quách Quân vừa siết chặt chai thủy tinh vỡ trong lòng bàn tay, hung hăng lao về phía Giản Thịnh Nam.
Theo lực tay của người đàn ông mạnh mẽ giáng xuống là một tiếng "đoàng" chấn động vang lên.
Viên đạn vụt ra khỏi nòng súng xuyên thẳng qua ngực trái của Quách Quân, máu đỏ bắn ra thành tia!
Người vệ sĩ từ từ hạ súng xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn cơ thể người đàn ông đang vô lực ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Chứng kiến một màn kinh hoàng này, tất cả những ai có mặt tại đây đều trố mắt nhìn, riêng Doãn Niệm chỉ hét lên một tiếng "Thầy ơi!" rồi ngất lịm đi.
...
Bệnh viện quốc tế..
Tính đến thời điểm hiện tại, Doãn Niệm đã nằm đây được hơn một giờ đồng hồ.
Trong suốt thời gian đó, Lăng Hạo vẫn luôn ở bên cạnh theo dõi tình trạng sức khoẻ của cô, hai vệ sĩ cùng cậu ta đưa cô đến đây cũng túc trực ở đó.
"Ở đây đã có tôi chăm sóc.
Hai anh có thể trở về rồi."
Thấy hai người vệ sĩ cứ đứng đó như trời trồng, Lăng Hạo cảm thấy rất khó chịu.
Nghe cậu ta nói như vậy, một trong hai người vệ sĩ liền kiên quyết đáp trả lại: "Chưa có sự cho phép của thiếu gia, chúng tôi sẽ không rời khỏi."
Lăng Hạo cất giọng châm chọc: "Giản thiếu gia của các anh sắp phải ngồi tù đến nơi rồi, tôi thấy các anh nên đến sở cảnh sát để tiễn anh ta một đoạn là vừa!"
Người vệ sĩ điềm nhiên đáp: "Thì cậu cứ đợi mà xem."
Đúng lúc này, Doãn Niệm chậm rãi mở mắt ra, cô đã tỉnh nhưng tâm trí vẫn còn rất mơ hồ, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.
Phát hiện cô đã tỉnh lại, Lăng Hạo mặc dù trong lòng rất vui sướng nhưng không trực tiếp biểu hiện ra bên ngoài, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Thầy Quách, thế nào rồi?"
Một câu hỏi của cô vang lên khiến toàn bộ cơ miệng của Lăng Hạo đều đông cứng.
Sự thật là Quách Quân đã chết dưới tay một tên thuộc hạ của Giản Thịnh Nam.
Trước lúc ngất đi, Doãn Niệm cũng đã chứng kiến toàn bộ sự việc này, câu hỏi của cô vừa rồi e là chỉ để xác thực lại mà thôi.
"Doãn Niệm, thi thể của thầy Quách..hiện đang ở viện pháp y." Cuối cùng Lăng Hạo cũng nói ra được, chỉ là ngữ điệu có chút ngập ngừng.
Doãn Niệm nghe xong liền nhắm nghiền đôi mắt đã bắt đầu ngưng lệ, nước mắt bị ép trào ra khỏi khéo mắt, lăn xuống gối.
Thật không ngờ tên Giản Thịnh Nam đó lại máu lạnh đến mức này, thứ mà anh ta vừa gián tiếp tước đoạt chính là một mạng người!
Bầu không khí lúc này quả thật yên ắng đến lạ thường, toàn bộ ánh mắt đều đặt để trên người cô gái nhỏ.
Bất ngờ, di động trong túi áo của người đàn ông liên tiếp rung lên.
Anh ta quay sang trao đổi ánh mắt với người bên cạnh rồi cầm di động khẩn trương rời khỏi phòng.
"Tình hình bên đó thế nào rồi?" Giọng nói của người đàn ông mang theo vài phần lạnh nhạt cất lên bên tai người vệ sĩ.
"Bác sĩ nói vết thương ở cổ không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều, cơ thể suy nhược cộng thêm cú sốc tinh thần quá lớn cho nên.."
Không đợi người vệ sĩ nói hết ý, Giản Thịnh Nam đã lạnh lùng ngắt lời: "Vào vấn đề chính đi!"
Người vệ sĩ kính cẩn đáp: "Cô ấy đã tỉnh lại rồi ạ."
"Đã tỉnh rồi thì nhanh chóng đưa nó đến nhà riêng của tôi, tuyệt đối không để nó trốn thoát trước khi tôi trở về!"
"Tôi rõ rồi ạ." Thấy đầu dây bên kia chuẩn bị ngắt máy, anh ta mới vội vàng bổ sung thêm một câu: "Đám cảnh sát có làm khó thiếu gia hay không!?"
Giản Thịnh Nam hời hợt đáp: "Tôi được Giản Thanh Hải bảo lãnh rồi."
Giản Thanh Hải là bố của anh, hiện tại đang đảm nhận vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của Giản thị, là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh.
Quyết đoán, lạnh lùng đến mức tuyệt tình là những gì mà người ta thường hình dung khi nghe đến tên của ông..
Giản Thịnh Nam cũng được thừa hưởng từ ông rất nhiều thứ!.
Bình luận facebook