Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67: Cầu Hôn
Cố Thịnh Nam cũng ôm cô thật chặt, thấy cô khóc, anh liền đưa tay lau nước mắt cho cô, thấy cô cười, anh liền cười cùng cô.
“Sau này anh còn muốn chuẩn bị thêm vài căn phòng nữa.”
Doãn Niệm ngầm hiểu ra dụng ý của anh: “Không đâu, một đứa là đủ rồi.”
Nói rồi, cô xoay người bước đi vào căn phòng, thích thú nhìn ngắm từng thứ một, từ nôi em bé cho đến những chiếc xe hơi đồ chơi, vừa xem vừa tủm tỉm cười.
Nhìn cái cách mà anh trang trí căn phòng, Doãn Niệm cũng đoán được anh muốn đứa nhỏ trong bụng cô là con trai.
Doãn Niệm vốn định hỏi anh về vấn đề này, nhưng khi cô nhìn lại thì không thấy anh đâu nữa.
Doãn Niệm nghĩ anh đã về phòng của mình nên đã sang đó tìm, mở cửa thì thấy bên trong tối om, ngay khi cô chuẩn bị đóng lại, căn phòng bỗng chìm trong ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn neon mang dòng chữ ‘Will you marry me?’
Bất ngờ chưa dừng lại ở đó, trong khi Doãn Niệm còn chưa khỏi ngỡ ngàng, Cố Thịnh Nam đã xuất hiện cùng với bó hoa đỏ rực trên tay, anh mặc vest trắng, đôi chân thon dài vững vàng tiến về phía cô.
Doãn Niệm gần như vỡ oà khi người đàn ông chạm một gối xuống sàn, bàn tay khẽ nâng bó hoa lên cao, cô run rẩy nhận lấy bó hoa rực rỡ ấy: “Nam…”
Cố Thịnh Nam trao cho cô một nụ cười âu yếm, tiếp đó, anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhung đỏ, nhẹ nhàng mở ra ngay trước mắt cô.
“Doãn Niệm, lấy anh nha!” Cố Thịnh Nam ngẩng cao đầu nhìn cô, khoé môi chậm rãi cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Doãn Niệm rưng rưng nhìn vào chiếc nhẫn cầu hôn, xúc động không nói nên lời.
“Nam, em đồng ý.”
Cố Thịnh Nam hạnh phúc đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô rồi đặt lên đó một nụ hôn.
“Cảm ơn em, Doãn Niệm.”
Doãn Niệm vội kéo anh đứng dậy, hạnh phúc ôm chầm lấy anh.
Cảnh tượng này trước giờ cô vẫn chưa dám nghĩ tới, vậy mà hôm nay nó đã biến thành sự thật.
Mọi thứ đẹp đẽ đến với cô chỉ trong một thời gian ngắn, quả thực có chút khó tin.
“Đêm nay em có thể ở lại đây với anh không?”
“Vâng.”
Sau khi đồng ý ngủ lại nơi này, Doãn Niệm lập tức gọi điện thông báo cho Giản Tiêu Niên.
Vừa nghe cô nói, Giản Tiêu Niên phản ứng rất mạnh.
“Chị nói sao? Đêm nay chị sẽ ở lại nhà của anh Nam?”
Doãn Niệm ngồi trên sofa ngoài ban công, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Phải, em thông báo với cả nhà giúp chị.”
Giản Tiêu Niên hơi hoài nghi: “Này nhá, em nói cho chị biết, hai người không được làm gì đâu đó, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến tiểu bảo bối của em!”
“Chị biết rồi mà.”
“Lúc nãy hai người đã làm gì vậy, kể em nghe với?”
Doãn Niệm đảo mắt một vòng, thấy anh vẫn chưa trở lại, cô nhỏ giọng nói với Giản Tiêu Niên: “Anh ấy vừa cầu hôn chị đó!”
“Á…” Giản Tiêu Niên đột phấn khích hét lớn: “Chị nói thật chứ?”
Doãn Niệm nhoẻn miệng cười: “Lát nữa chị sẽ chụp hình chiếc nhẫn gửi cho em.”
“Ôi, ngưỡng mộ chị thật đó!”
Khi Cố Thịnh Nam đẩy cửa đi ra ban công, Doãn Niệm đã nói chuyện điện thoại xong, cô ngồi tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt lấp lánh ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương.
“Sao rồi? Đã gọi về nhà chưa?” Cố Thịnh Nam vây lấy cô từ phía sau, môi anh kề sát bên tai cô, thổi khí nóng.
Doãn Niệm thân mật vòng tay ôm lấy cổ anh, mỉm cười đáp: “Anh yên tâm, chuyện em mang thai với anh cả nhà đều đã biết, ban đầu họ còn đòi anh phải chịu trách nhiệm nữa đấy.”
Bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Thấy cả Giản gia ai cũng đối xử tốt với em và con, anh thực sự rất vui.”
“Thật sao?”
“Khi không có anh ở bên cạnh, chính họ là người đã thay anh chăm sóc em, anh rất biết ơn họ.”
“Nam, anh thay đổi nhiều quá.”
“Tình yêu của em đã thay đổi con người anh.
Doãn Niệm, anh yêu em!”
Cố Thịnh Nam vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng liếm hôn, từng động tác của anh đều khiến cơ thể cô run lên khe khẽ.
“Doãn Niệm, anh biết chúng ta không nên làm chuyện đó vào thời điểm này, anh chỉ muốn yêu thương cơ thể của em một chút thôi, có được không?”
Doãn Niệm không hiểu ý anh nhưng cũng không lên tiếng hỏi, bởi vì cô tin anh sẽ không làm gì quá đáng.
Thấy cô không bài xích mình, Cố Thịnh Nam mạnh dạn ôm cô đặt xuống giường, lúc này, Doãn Niệm chủ động hôn lên môi anh, cả hai nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt ấy..
“Sau này anh còn muốn chuẩn bị thêm vài căn phòng nữa.”
Doãn Niệm ngầm hiểu ra dụng ý của anh: “Không đâu, một đứa là đủ rồi.”
Nói rồi, cô xoay người bước đi vào căn phòng, thích thú nhìn ngắm từng thứ một, từ nôi em bé cho đến những chiếc xe hơi đồ chơi, vừa xem vừa tủm tỉm cười.
Nhìn cái cách mà anh trang trí căn phòng, Doãn Niệm cũng đoán được anh muốn đứa nhỏ trong bụng cô là con trai.
Doãn Niệm vốn định hỏi anh về vấn đề này, nhưng khi cô nhìn lại thì không thấy anh đâu nữa.
Doãn Niệm nghĩ anh đã về phòng của mình nên đã sang đó tìm, mở cửa thì thấy bên trong tối om, ngay khi cô chuẩn bị đóng lại, căn phòng bỗng chìm trong ánh sáng dịu dàng của chiếc đèn neon mang dòng chữ ‘Will you marry me?’
Bất ngờ chưa dừng lại ở đó, trong khi Doãn Niệm còn chưa khỏi ngỡ ngàng, Cố Thịnh Nam đã xuất hiện cùng với bó hoa đỏ rực trên tay, anh mặc vest trắng, đôi chân thon dài vững vàng tiến về phía cô.
Doãn Niệm gần như vỡ oà khi người đàn ông chạm một gối xuống sàn, bàn tay khẽ nâng bó hoa lên cao, cô run rẩy nhận lấy bó hoa rực rỡ ấy: “Nam…”
Cố Thịnh Nam trao cho cô một nụ cười âu yếm, tiếp đó, anh lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhung đỏ, nhẹ nhàng mở ra ngay trước mắt cô.
“Doãn Niệm, lấy anh nha!” Cố Thịnh Nam ngẩng cao đầu nhìn cô, khoé môi chậm rãi cong lên một đường cong tuyệt đẹp.
Doãn Niệm rưng rưng nhìn vào chiếc nhẫn cầu hôn, xúc động không nói nên lời.
“Nam, em đồng ý.”
Cố Thịnh Nam hạnh phúc đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô rồi đặt lên đó một nụ hôn.
“Cảm ơn em, Doãn Niệm.”
Doãn Niệm vội kéo anh đứng dậy, hạnh phúc ôm chầm lấy anh.
Cảnh tượng này trước giờ cô vẫn chưa dám nghĩ tới, vậy mà hôm nay nó đã biến thành sự thật.
Mọi thứ đẹp đẽ đến với cô chỉ trong một thời gian ngắn, quả thực có chút khó tin.
“Đêm nay em có thể ở lại đây với anh không?”
“Vâng.”
Sau khi đồng ý ngủ lại nơi này, Doãn Niệm lập tức gọi điện thông báo cho Giản Tiêu Niên.
Vừa nghe cô nói, Giản Tiêu Niên phản ứng rất mạnh.
“Chị nói sao? Đêm nay chị sẽ ở lại nhà của anh Nam?”
Doãn Niệm ngồi trên sofa ngoài ban công, ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy sao: “Phải, em thông báo với cả nhà giúp chị.”
Giản Tiêu Niên hơi hoài nghi: “Này nhá, em nói cho chị biết, hai người không được làm gì đâu đó, tuyệt đối không được làm ảnh hưởng đến tiểu bảo bối của em!”
“Chị biết rồi mà.”
“Lúc nãy hai người đã làm gì vậy, kể em nghe với?”
Doãn Niệm đảo mắt một vòng, thấy anh vẫn chưa trở lại, cô nhỏ giọng nói với Giản Tiêu Niên: “Anh ấy vừa cầu hôn chị đó!”
“Á…” Giản Tiêu Niên đột phấn khích hét lớn: “Chị nói thật chứ?”
Doãn Niệm nhoẻn miệng cười: “Lát nữa chị sẽ chụp hình chiếc nhẫn gửi cho em.”
“Ôi, ngưỡng mộ chị thật đó!”
Khi Cố Thịnh Nam đẩy cửa đi ra ban công, Doãn Niệm đã nói chuyện điện thoại xong, cô ngồi tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt lấp lánh ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương.
“Sao rồi? Đã gọi về nhà chưa?” Cố Thịnh Nam vây lấy cô từ phía sau, môi anh kề sát bên tai cô, thổi khí nóng.
Doãn Niệm thân mật vòng tay ôm lấy cổ anh, mỉm cười đáp: “Anh yên tâm, chuyện em mang thai với anh cả nhà đều đã biết, ban đầu họ còn đòi anh phải chịu trách nhiệm nữa đấy.”
Bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ nhàng phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của cô: “Thấy cả Giản gia ai cũng đối xử tốt với em và con, anh thực sự rất vui.”
“Thật sao?”
“Khi không có anh ở bên cạnh, chính họ là người đã thay anh chăm sóc em, anh rất biết ơn họ.”
“Nam, anh thay đổi nhiều quá.”
“Tình yêu của em đã thay đổi con người anh.
Doãn Niệm, anh yêu em!”
Cố Thịnh Nam vùi mặt vào hõm cổ cô, nhẹ nhàng liếm hôn, từng động tác của anh đều khiến cơ thể cô run lên khe khẽ.
“Doãn Niệm, anh biết chúng ta không nên làm chuyện đó vào thời điểm này, anh chỉ muốn yêu thương cơ thể của em một chút thôi, có được không?”
Doãn Niệm không hiểu ý anh nhưng cũng không lên tiếng hỏi, bởi vì cô tin anh sẽ không làm gì quá đáng.
Thấy cô không bài xích mình, Cố Thịnh Nam mạnh dạn ôm cô đặt xuống giường, lúc này, Doãn Niệm chủ động hôn lên môi anh, cả hai nhanh chóng đắm chìm trong nụ hôn nồng nhiệt ấy..
Bình luận facebook