Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Tôi Muốn Xác Nhận Anh Ấy Vẫn An Toàn
Cố Vân Thi gào lên: “Không thể nào! Ta phải hao tổn rất nhiều tâm sức để có được ngày hôm nay.
Ta phải trả thù cho anh trai của mình!”
Cố Thịnh Nam điềm tĩnh nói: “Trước kia cháu cũng nghĩ giống như cô, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc trả thù, nhưng bây giờ cháu đã có thể buông bỏ.
Cháu tin ba cháu ở trên trời sẽ rất vui khi nhìn thấy cả nhà ta được sống hạnh phúc bên nhau.
Cháu tin rằng, khi chấp nhận buông bỏ, cô sẽ không mất mát một thứ gì cả, khi trong lòng cô không còn nghĩ đến việc trả thù, cô sẽ cảm thấy xung quanh mình vẫn còn rất nhiều thứ đáng quý.”
Anh nói nhiều như vậy, đến cuối cùng vẫn không thể chạm đến trái tim của người phụ nữ kia.
“Cháu đừng phí lời vô ích nữa.
Hôm nay ta nhất định phải lấy được thứ đó, bằng không cháu chắc chắn sẽ hối hận đấy!”
Cố Thịnh Nam thở dài một tiếng trước sự cố chấp của bà, anh cũng không muốn nói nhiều nữa, bình thản đưa túi hồ sơ đến trước mặt bà, trầm giọng nói: “Cháu hy vọng những thứ này có thể giúp ích được cô.”
Cố Vân Thi bán tín bán nghi nhìn anh, thái độ của anh hiện tại có vẻ không được hợp lý cho lắm.
Bà không nói gì, vội vã mở túi tài liệu ra, bà kiểm tra từng trang một, lật qua lật lại, ánh mắt vô cùng khó tin.
Đúng lúc ấy, Cố Thịnh Nam lên tiếng giải đáp thắc mắc trong lòng bà: “Cháu đã tham khảo ý kiến của luật sư, với bấy nhiêu chứng cứ cô đang giữ trong tay, hoàn toàn không đủ sức để hạ gục Giản thị.
Giản Thanh Hải là người như thế nào, cô đã biết rõ, ông ta chỉ tin tưởng bản thân mình mà thôi.
Chứng cứ quan trọng nhất vẫn ở trong tay của ông ta, hoặc có thể đã bị tiêu hủy.
Một người làm việc cẩn trọng như Giản Thanh Hải sao có thể để lộ những chứng cứ mà cháu đã thu thập được, nói cách khác, ông ta không hề xem trọng những thứ đó bởi vì nó chưa đủ lớn để uy hiếp ông ta!”
Vừa rồi, anh đã nói dối không chớp mắt…
“Sao có thể chứ? Cháu đang lừa ta có phải không?” Cố Vân Thi kích động vứt hết số giấy tờ kia xuống sàn nhà rồi quá lớn.
Cố Thịnh Nam tiếp tục thở dài: “Cô luôn cho rằng cháu trì hoãn việc trả thù là vì Doãn Niệm, hôm nay cô cũng đã rõ, cháu không cố ý trì hoãn mà là chưa đủ mạnh để vùng dậy mà thôi.”
Cố Vân Thi đang trong cơn tức giận thì đột nhiên bừng tỉnh, chỉ trong vài khoảnh khắc, bà như biến thành một ác quỷ vừa trở về từ địa ngục với nụ cười hết sức ma mị.
“Cháu đúng là kẻ vô dụng nhất trên thế gian này.
Nhưng không sao vì đã có ta ở đây, hôm nay, Cố Vân Thi này sẽ cho cháu biết, giá trị thực sự của cháu là gì…haha…”
Lời của bà vừa dứt, mấy tên vệ sĩ đằng sau liền hung hãn tiến về phía anh…
…
Thời gian đã là 12 giờ hơn, Doãn Niệm sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng, kể từ giây phút anh rời khỏi nơi này, trong lòng cô chưa lúc nào được yên, cảm giác thấp thỏm lo âu khiến trái tim cô như sắp chết đi.
Doãn Niệm thử liên lạc với anh thêm vài lần nữa, nhưng kết quả chỉ càng làm cô thêm bất an.
“Làm sao bây giờ? Mình biết anh ấy ở đâu mà tìm chứ?”
Ngay lúc ấy, điện thoại trên tay cô bỗng reo lên, Doãn Niệm vui mừng đến sắp khóc vì cuối cùng anh cũng đã gọi lại cho cô.
“Nam, anh đang ở đâu vậy? Mau về nhà với em đi!” Giọng cô run rẩy vang lên.
Đầu dây bên kia không có phản hồi gì, Doãn Niệm sợ hãi đến phát run, cô giữ chặt lấy điện thoại, cố gắng hỏi lại một lần nữa: “Nam, anh có nghe em nói không? Anh đang ở đâu vậy?”
Vài giây sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ: “A Nam…đang ở chỗ của ta.”
“Bà…” Doãn Niệm chợt kinh hãi, cô chắc chắn người phụ nữ đó chính là Cố Vân Thi! Bây giờ anh ở trong tay bà ta sao?
Doãn Niệm hít vào một hơi thật dài để lấy tinh thần, vào những lúc như thế này, cô tuyệt đối không thể gục ngã được, bởi vì ở nơi nào đó, có một người đang chờ cô!
“Bà muốn cái gì?”
“Cháu đừng gấp gáp mà! A Nam là cháu của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hại nó, chỉ là lúc nãy sức khoẻ của nó không được tốt, nên ta mới giữ nó lại đề tiện bề săn sóc…”
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn đến đó!”
Cố Vân Thi cười lớn: “Cháu đừng nóng vội! Lát nữa sẽ có người đến tận nơi đón cháu đến đây! Còn một chuyện nữa, ta không thích làm việc với cảnh sát, cháu hiểu ý ta chứ?”
“Tôi biết! Nhưng trước khi đến đó, tôi muốn xác nhận anh ấy vẫn an toàn!”
Cố Vân Thi nhanh chóng đáp ứng yêu cầu này của cô, sau khi cúp máy, bà gửi cho cô một bức ảnh.
Doãn Niệm vừa xem xong liền ôm mặt khóc nức nở..
Ta phải trả thù cho anh trai của mình!”
Cố Thịnh Nam điềm tĩnh nói: “Trước kia cháu cũng nghĩ giống như cô, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến việc trả thù, nhưng bây giờ cháu đã có thể buông bỏ.
Cháu tin ba cháu ở trên trời sẽ rất vui khi nhìn thấy cả nhà ta được sống hạnh phúc bên nhau.
Cháu tin rằng, khi chấp nhận buông bỏ, cô sẽ không mất mát một thứ gì cả, khi trong lòng cô không còn nghĩ đến việc trả thù, cô sẽ cảm thấy xung quanh mình vẫn còn rất nhiều thứ đáng quý.”
Anh nói nhiều như vậy, đến cuối cùng vẫn không thể chạm đến trái tim của người phụ nữ kia.
“Cháu đừng phí lời vô ích nữa.
Hôm nay ta nhất định phải lấy được thứ đó, bằng không cháu chắc chắn sẽ hối hận đấy!”
Cố Thịnh Nam thở dài một tiếng trước sự cố chấp của bà, anh cũng không muốn nói nhiều nữa, bình thản đưa túi hồ sơ đến trước mặt bà, trầm giọng nói: “Cháu hy vọng những thứ này có thể giúp ích được cô.”
Cố Vân Thi bán tín bán nghi nhìn anh, thái độ của anh hiện tại có vẻ không được hợp lý cho lắm.
Bà không nói gì, vội vã mở túi tài liệu ra, bà kiểm tra từng trang một, lật qua lật lại, ánh mắt vô cùng khó tin.
Đúng lúc ấy, Cố Thịnh Nam lên tiếng giải đáp thắc mắc trong lòng bà: “Cháu đã tham khảo ý kiến của luật sư, với bấy nhiêu chứng cứ cô đang giữ trong tay, hoàn toàn không đủ sức để hạ gục Giản thị.
Giản Thanh Hải là người như thế nào, cô đã biết rõ, ông ta chỉ tin tưởng bản thân mình mà thôi.
Chứng cứ quan trọng nhất vẫn ở trong tay của ông ta, hoặc có thể đã bị tiêu hủy.
Một người làm việc cẩn trọng như Giản Thanh Hải sao có thể để lộ những chứng cứ mà cháu đã thu thập được, nói cách khác, ông ta không hề xem trọng những thứ đó bởi vì nó chưa đủ lớn để uy hiếp ông ta!”
Vừa rồi, anh đã nói dối không chớp mắt…
“Sao có thể chứ? Cháu đang lừa ta có phải không?” Cố Vân Thi kích động vứt hết số giấy tờ kia xuống sàn nhà rồi quá lớn.
Cố Thịnh Nam tiếp tục thở dài: “Cô luôn cho rằng cháu trì hoãn việc trả thù là vì Doãn Niệm, hôm nay cô cũng đã rõ, cháu không cố ý trì hoãn mà là chưa đủ mạnh để vùng dậy mà thôi.”
Cố Vân Thi đang trong cơn tức giận thì đột nhiên bừng tỉnh, chỉ trong vài khoảnh khắc, bà như biến thành một ác quỷ vừa trở về từ địa ngục với nụ cười hết sức ma mị.
“Cháu đúng là kẻ vô dụng nhất trên thế gian này.
Nhưng không sao vì đã có ta ở đây, hôm nay, Cố Vân Thi này sẽ cho cháu biết, giá trị thực sự của cháu là gì…haha…”
Lời của bà vừa dứt, mấy tên vệ sĩ đằng sau liền hung hãn tiến về phía anh…
…
Thời gian đã là 12 giờ hơn, Doãn Niệm sốt ruột đi đi lại lại khắp phòng, kể từ giây phút anh rời khỏi nơi này, trong lòng cô chưa lúc nào được yên, cảm giác thấp thỏm lo âu khiến trái tim cô như sắp chết đi.
Doãn Niệm thử liên lạc với anh thêm vài lần nữa, nhưng kết quả chỉ càng làm cô thêm bất an.
“Làm sao bây giờ? Mình biết anh ấy ở đâu mà tìm chứ?”
Ngay lúc ấy, điện thoại trên tay cô bỗng reo lên, Doãn Niệm vui mừng đến sắp khóc vì cuối cùng anh cũng đã gọi lại cho cô.
“Nam, anh đang ở đâu vậy? Mau về nhà với em đi!” Giọng cô run rẩy vang lên.
Đầu dây bên kia không có phản hồi gì, Doãn Niệm sợ hãi đến phát run, cô giữ chặt lấy điện thoại, cố gắng hỏi lại một lần nữa: “Nam, anh có nghe em nói không? Anh đang ở đâu vậy?”
Vài giây sau, đầu dây bên kia truyền tới tiếng nói của một người phụ nữ: “A Nam…đang ở chỗ của ta.”
“Bà…” Doãn Niệm chợt kinh hãi, cô chắc chắn người phụ nữ đó chính là Cố Vân Thi! Bây giờ anh ở trong tay bà ta sao?
Doãn Niệm hít vào một hơi thật dài để lấy tinh thần, vào những lúc như thế này, cô tuyệt đối không thể gục ngã được, bởi vì ở nơi nào đó, có một người đang chờ cô!
“Bà muốn cái gì?”
“Cháu đừng gấp gáp mà! A Nam là cháu của ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hại nó, chỉ là lúc nãy sức khoẻ của nó không được tốt, nên ta mới giữ nó lại đề tiện bề săn sóc…”
“Bây giờ anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn đến đó!”
Cố Vân Thi cười lớn: “Cháu đừng nóng vội! Lát nữa sẽ có người đến tận nơi đón cháu đến đây! Còn một chuyện nữa, ta không thích làm việc với cảnh sát, cháu hiểu ý ta chứ?”
“Tôi biết! Nhưng trước khi đến đó, tôi muốn xác nhận anh ấy vẫn an toàn!”
Cố Vân Thi nhanh chóng đáp ứng yêu cầu này của cô, sau khi cúp máy, bà gửi cho cô một bức ảnh.
Doãn Niệm vừa xem xong liền ôm mặt khóc nức nở..
Bình luận facebook