Nửa năm sau, tại nhà Lăng Khiên.
Đồng Yên ngồi ở trên ghế salon, ôm lấy máy tính chăm chỉ gõ chữ. Kịch bản của cô đã đến giai đoạn hoàn thiện, cô đang hăng hái thì tiếng chuông cửa vang lên. Cô sửng sốt, vội vàng tắt máy tính, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vài phần. Khi phản ứng lại thì là tiếng chuông cửa chứ không phải tiếng chìa khóa mở cửa thì cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức cô đã hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường.
Vừa rồi quá vội vàng mà cô quên mất không lưu lại đoạn kịch bản vừa mới viết thêm rồi.
Bởi vì Lăng Khiên quy định mỗi ngày thời gian cô ngồi máy không được vượt quá nửa tiếng, hơn nữa nhiều khi anh còn ngồi cạnh giám sát. Cho nên thừa dịp anh đi làm thì cô luôn lén lút ngồi một lát, vừa rồi cô bị dọa cho sợ mất hồn.
Đồng Yên đứng dậy đi về phía cửa, trong lòng vẫn còn sợ, hai chân khẽ run run. Cô mang thai đã hơn bảy tháng, bụng cô đã rất to rồi, một tay cô đỡ lấy thắt lưng, một tay mở cửa. Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì cô lại bị kinh hãi thêm một phen nữa, sững sờ một chút rồi cung kính nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Vừa rồi cô lại nghiêng người mới: “Mẹ mau vào nhà đi ạ.”
Mẹ Lăng Khiên nhìn cô, lúc đầu là nhíu mày sau đó đi vào. Nhìn Đồng Yên cúi xuống định lấy dép đi trong nhà cho mình thì bà không vui nói: “Cẩn thận đứa bé trong bụng, để ta tự làm.”
Đồng Yên nghe vậy, ngoan ngoãn đứng thẳng lên dẹp sang một bên, chờ cho mẹ chồng đổi được dép mới đi theo bà vào phòng khách. Đợi bà ngồi xuống, cô vội vàng vào bếp pha một ấm chà, rót cho bà một chén rồi đi ra đặt lên bàn, nghe được bà nói: “Đừng có nôn nôn nóng nóng làm gì. Lại đây ngồi đi.”
Đồng Yên mặt trắng nhợt, mím môi ngồi xuống.
Bà Lăng cầm chén chà lên uống một ngụm rồi nói: “Trong khoảng thời gian này cảm thấy thế nào?”
Đồng Yên dè dặt trả lời: “Dạ, con cảm thấy tốt lắm, đi bệnh viện kiểm tra thì mọi chuyện đều ổn ạ.”
Mẹ chồng cô gật đầu nói: “Tiểu Khiên công việc rất bận rộn, con nên hiểu chuyện một chút, không nên luôn luôn để nó phải bận tâm. Ngày hôm qua về nhà ta thấy nó gầy đi không ít. Mặc dù con đang mang thai thì phải được quan tâm nhiều nhưng con cũng nên quan tâm đến thân thể nó nhiều hơn.”
Đồng Yên e sợ, trộm nhìn mẹ chồng một cái rồi gật đầu: “Là do con sơ suất. Sau này con sẽ chú ý hơn.”
Mẹ Lăng Khiên đáp một tiếng, cũng không mở miệng nói thêm nữa. Bà nhìn xung quanh một chút, liếc nhìn thấy laptop trên ghế salon thì hai chân máy nhíu lại. Rồi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, thì bà mím môi, trên mặt trong nháy mắt hiện lên nét lúng túng.
Đồng Yên nghe thấy âm thanh mở cửa thì vẻ mặt rõ ràng buông lỏng hơn, từ từ đứng dậy cũng không dám có nửa động tác kế tiếp, chỉ là có chút khổ sở nhìn người đàn ông anh tuấn đi vào phòng khách.
Lăng Khiên đi mấy bước tới trước mặt vợ, ôm lấy cô đồng thời cẩn thận quan sat nét mặt vợ mình một chút, nhìn ánh mắt ủy khuất của cô thì trong lòng anh hung hăng đau một cái. Rồi quay đầu nhìn mẹ mình, anh nói: “Mẹ, mẹ tới đây sao không nói trước một tiếng với con?”
Bà Lăng hừ lạnh một tiếng rồi đứng lên, vỗ vỗ áo nói: “Mẹ chỉ đi qua để xem một chút cháu nội mình cũng cần phải báo với con sao? Với cả bây giờ, không phải con đã biết rồi sao?”
Lăng Khiên cảm giác được bàn tay Đồng Yên nắm chặt lấy ống tay áo của mình, anh bí mất vỗ nhẹ sau lưng cô rồi nhẹ nói: “Một lát nữa con bảo dì giúp việc nấu vài món, mẹ gọi ba đến đây cả nhà mình cùng ăn một bữa cơm nhé.”
Mẹ anh từ chối: “Không cần, người khác nấu cơm ba con sẽ ăn không được. Mẹ về đây, nói với dì giúp việc không nên cho quá nhiều muối và xì dầu vào thức ăn, nấu nhạt một chút, đối với con, đối với thai nhi cũng tốt.”
Lăng Khiên nghe xong thì mi tâm khẽ nhăn một chút, đáp một tiếng không nói gì thêm, cùng Đồng Yên tiễn mẹ mình ra cửa. Khi trở lại phòng anh mới xoay người ôm lấy Đồng Yên, vuốt vuốt tóc cô sủng nịnh hỏi: “Làm em sợ sao?”
Đồng Yên mím môi cười, tận lực muốn làm mặt mày nhẹ nhõm đi một chút nhưng đáy mắt ưu thương vẫn rõ ràng. Lăng Khiên nhìn cô mà cảm thấy đau lòng, anh đi tới đỡ cô ngồi xuống ghế còn mình đứng trước mặt cô, đưa tay sờ sờ lên bụng cô, sau đó áp mặt vào. Một lát sau anh trẻ con cười cười nói: “Vợ à, anh thấy hình như con mình đang tập Thái Cực Quyền.”
Đồng Yên bị anh trêu cho bật cười, sờ sờ tóc anh nói: “Em không sao.”
Lăng Khiên thở dài, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt nhu hòa. Một lát sau anh đứng dậy đi tới rồi ngồi xuống ghế, đem cô ôm ở trên đùi rồi cẩn thận nắn bóp bắp chân cho cô. Anh cảm thấy trong lòng bất lực. Đồng Yên cũng vô cùng hiểu chuyện và biết điều. Trước khi kết hôn, Đồng Yên phát hiện ra mẹ anh không thích mình, cô vẫn cố gắng lấy lòng mẹ, nhưng khi mẹ anh biết cô mang thai ,thì bà vẫn không có nhìn cô với ánh mắt tốt hơn. Mỗi lần từ nhà anh trở về, Đồng Yên lúc nào cũng mang một bụng ủy khuất, còn anh không biết nên phải làm như thế nào nữa, bất kể có làm gì thì cuối cùng vẫn là mẹ anh. Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn bà đối với Đồng Yên một bộ thờ ơ lãnh đạm, lạnh nhạt.
Vì thế, anh quyết định không để Đồng Yên cùng mình trở về nhà nữa, mỗi ngày cuối tuần anh sẽ trở về nhà một chuyến, ăn cơm xong sẽ trở về với cô. Đồng Yên đã nói với anh mấy lần, bảo là muốn cùng anh trở về nhưng đều bị anh cự tuyệt. Nếu quả thật không có cách nào giảng hòa thì cũng đừng gặp mặt nữa. Nói thật, khi nhìn người yêu thương mình nhất khi dễ người mình yêu thương nhất không hề dễ chịu chút nào.
Cơm tối rất nhẹ, Đồng Yên ăn rất ít nhưng vẫn không ngừng đốc thúc Lăng Khiên ăn nhiều một chút. Lăng Khiên cũng đau bụng nên ăn cơm cũng không thoải mái. Sau khi ăn xong, anh đợi cô tắm rửa xong rồi lên giường thì mới đi vào thư phòng làm việc.
Đồng Yên ngồi ở trên giường một lúc rồi cầm lấy thuốc đau dạ dày cùng một cốc nước ấm đi vào thư phòng, nhìn Lăng Khiên một tay xoa dạ dày một tay hoạt động con chuột mà mũi cô xót xót. Mẹ anh nói không sai, anh thực sự gầy đi rất nhiều.
Lăng Khiên thấy cô đi vào khẽ cười cười, đi tới nhận lấy chén nước trong tay cô, kéo cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh và ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó ôm cô vào trong ngực, dịu dàng nói: “Không vui à? Anh dẫn em ra ngoài đi dạo nhé?
Đồng Yên lắc đầu, tựa vào trong ngực anh, một tay đặt ở trên bụng anh nhẹ nhàng xoa. Nửa năm qua anh đã kiêng thuốc kiêng rượu, dạ dày cũng đã khá hơn, không còn đau nhiều nữa. Trong khoảng thời gian này tâm tình cô hơi không ổn định anh cũng bị tội, hơn nữa Lục Tư Triết lại theo Tô Tô đi Thụy Sĩ nên việc công ty là do một mình anh quản lý. Mấy hôm trước cô phát hiện anh ngủ không yên ổn, chẳng qua là không biết có phải cô mang thai nên đầu óc trở nên chậm chạp hơn hay không mà lại không phát hiện ra anh không thoải mái. Vì vậy trong lòng cô cảm thấy rất áy náy.
Lăng Khiên cũng không ngăn lại động tác của cô, cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trên khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ, cảm giác rất hạnh phúc.
Đồng Yên nhẹ nhàng xoa bụng cho anh được mười phút thì lăng Khiên cầm lấy tay cô đặt lên miệng mình hôn một cái nói: “Được rồi. Chúng ta đi ngủ thôi.”
Cô nhìn anh, hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh không làm việc sao?”
Anh lắc đầu cười: “Không. Vợ anh tối nay không vui, cho nên anh phải chịu trách nhiệm làm cho vợ mình vui vẻ trở lại.”
Đồng Yên ôm hông anh rầu rĩ nói: “Em thật không có chuyện gì đâu mà, anh đừng lo lắng. Nhưng anh hôm nay không thoải mái, không có nhiều việc thì nên nghỉ ngơi sớm đi thôi.”
Lăng Khiên không nói gì thêm, đứng dậy ôm ngang người cô đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường xong mới nhìn cô cười: “Tiểu mập bé con, em nặng lên không ít nha.”
Đồng Yên đỏ mặt, giơ chân lên đá anh một cái, Lăng Khiên bị dọa cho sợ đến mức vội vàng đỡ lấy chân cô, thuận tiện vịn bả vai cô nhíu chặt mày nói: “Cẩn thận một chút. Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được làm động tác có biên độ lớn như vậy, làm sao cứ nôn nôn nóng nóng thế hả?”
Đồng Yên nghe anh nói bốn chữ “nôn nôn nóng nóng” lập tức nghĩ tới lời mẹ anh nói, sắc mặt bỗng dừng trầm xuống, đẩy cánh tay anh ra nằm xuống giường, lấy chăn đắp che kín mặt. Giận rồi nhé.
Lăng Khiên đứng ở bên giường, cầm lấy chăn kéo ra, lấy lòng cười nói: “Em giận à? Ngoan, buông chăn ra, che kín vậy hô hấp sẽ không thuận, đối với cục cưng không tốt.”
Đồng yên nắm chặt chăn không buông tay, bất mãn lầm bầm: “Cũng biết nói cục cưng cơ đấy.”
Lăng Khiên không có nghe thấy tiếng cô nói, cúi người ôm lấy cô, từng chút một kéo chăn ra, sau đó nâng lên khuôn mặt đã trở nên tròn trịa hơn của cô, hôn một cái lên miệng cô nói: “Em vừa mới nói gì thế?”
Cô quay đầu hừ một tiếng, cự tuyệt trả lời.
Anh nghiêng người nằm xuống ôm lấy cô, mặt chôn ở cổ cô, nhẹ cọ, một lát sau cười khẽ hai tiếng nói: “Anh nói em là cục cưng chú không phải là cái thằng bé trong bụng em kia.”
Đồng Yên mím môi cười, bất quá vẫn là không để ý đến anh.
Lăng Khiên nâng mắt thì thấy khóe miệng cô cong cong thì cười vui vẻ hơn, sau đó bắt đầu hôn cô, từ cổ đến vàng tai, cảm giác được cô rủn rẩy. Anh trở mình đặt cô dưới thân nói: “Bà xã, anh muốn.”
Đồng Yên hai tay đặt trước ngực anh, thẹn thùng nói: “Không được.”
Lăng Khiên chống hai tay nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng và mãnh liệt. Anh đấu tranh một lát, sau đó giọng năn nỉ: “Bác sĩ nói bây giờ làm được rồi mà, anh đã nhịn lâu lắm rồi. Anh sẽ cẩn thận một chút, nhẹ nhàng thôi mà, anh bảo đảm sẽ không đụng vào con. Có được không?”
Đồng Yên vẫn còn muốn cự tuyệt, nhưng thấy đáy mắt anh khát vọng cùng vẻ mặt vô cùng khổ sở vì đè nén dục vọng, suy nghĩ một lát rồi cô cắn môi khẽ gật đầu.
Ngoài cửa sổ bóng đêm bao trùm cảnh vật, trong vòng một cảnh xuân sắc.
Một tuần sau, Lăng Khiên đưa Đồng Yên tới bệnh viện khám thai. Sau khi siêu âm xong, bác sỹ cẩn thận kiểm tra, Lăng Khiên ngồi phía sau nhìn màn ảnh máy vi tính, đột nhiên anh chỉ tay vào màn hình, nhướng mày hỏi bác sỹ: “Bác sĩ, tại sao trên đầu con tôi lại có cái gì đen đen thế?”
Bác sĩ nhìn màn hình chốc lát, rồi quay đầu hỏi anh: “Một tuần gần đây, hai người có sinh hoạt vợ chồng không?”
Lăng Khiên sửng sốt, mấp máy môi nhìn thoáng qua Đồng Yên mặt đã đỏ ửng nằm trên giường, khàn khàn đáp: “Có.”
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng, bĩnh tĩnh nói: “Không có chuyện gì, chẳng qua bị đụng phải thôi.”
Nghe xong lời bác sĩ, Đồng Yên xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại trong khi Lăng Khiên mím môi trầm mặc một hồi, bình tĩnh nói: “Tôi đã rất khống chế rồi, lại không nghĩ con mình lại đụng vào. Thật bất lịch sự.”
Bác sỹ và Đồng Yên: im lặng
Bình luận facebook