Năm mười lăm tuổi, vì cha già đổ bệnh, Tập Vệ Quốc phải vào học việc trong xưởng phục hồi văn vật mà cha anh từng làm việc. Sau đó, anh được điều động sang làm việc hết từ Tổ gốm sứ sang Tổ ngọc khí, rồi Tổ gia dụng, Tổ đồ sơn, suốt mười hai năm trời, cho đến bây giờ khi đã gần ba mươi, anh vẫn chỉ là một nhân viên học việc trong Tổ tạp vật. Mỗi khi Tổ trưởng các tổ ký giấy đề xuất anh lên làm nhân viên chính thức thì người ta lại điều chuyển anh đi. Ở những năm 90 của thế kỷ 20, mục tiêu của hầu hết những người làm công khi đó là được vào nhà nước, nhưng với Tập Vệ Quốc thì ước mơ này quá xa vời. Cho đến cuối cùng, anh bị sa thải.
Nhưng những gì anh học được ở trong Viện bảo tàng Cố Cung không hề lãng phí. Nhờ có nó, anh và người bạn thân lâu năm là Lý Khải Việt bắt đầu bôn ba, lăn lộn trong giới đồ cổ. Anh đi đào bảo từ bắc xuống nam, trong nước ngoài nước, mở đầu cho một thời đại hoàng kim của đồ cổ.