Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Giám định (2)
Điện Thoại Cục Gạch giúp ông lão họ Lưu mồi thuốc, sau đó nói: “Bác, bác có bán cho cháu hay không tạm thời không quan tâm đến, nhưng mà để hai người bạn của cháu ngắm nó, có được không ạ?”
“Như vậy thì không sao.”
Ông lão họ Lưu nói rồi chỉ một gian phòng tối đen như mực, ý là các cậu cứ tự nhiên, lão già này ngồi đây hút thuốc là được.
Tập Vệ Quốc cũng không lằng nhằng, cùng Lý Khải Việt đi vào căn phòng đó. Còn Điện Thoại Cục Gạch thì ngồi ở cửa chính, vừa hút thuốc vừa nói chuyện với ông lão họ Lưu. Hắn tính tạo thêm thời gian cho Tập Vệ Quốc và Lý Khải Việt, để hai người đủ thời gian giám định kỹ càng.
Trong phòng rất tối, diện tích cũng nhỏ, còn để trên sàn một số loại nông cụ.
Hai cái lò đất nằm sát vách tường, loại lò đất này ngoại trừ dùng để nấu nướng, còn có ống khói dẫn đến giường đất tại hai căn phòng còn lại. Có thứ này, mùa đông rất ấm áp, còn tốt hơn điều hòa nhiệt độ, đã chui vào trong chăn là không muốn ra ngoài nữa.
Trong phòng ngoại trừ có lò nấu nướng, còn có một bộ bàn ăn, trên mặt bàn còn có rất nhiều đồ ăn thừa.
Mặc dù ánh sáng trong phòng không đủ, nhưng Tập Vệ Quốc khi vừa liếc nhìn cái bàn ăn kia liền đi tới, không cần đắn đo đã có quyết định.
“Lão Tập, sao rồi?”
Lý Khải Việt nhìn thật kỹ, rồi hỏi Tập Vệ Quốc.
“Đồ tốt.” Tập Vệ Quốc chỉ nói hai từ đơn giản, dù sao thì chủ nhân món đồ vẫn ngồi ngoài cửa, không nên nói quá nhiều.
Tập Vệ Quốc nói xong, cùng Lý Khải Việt quay người đi ra cửa, đứng sau lưng ông lão họ Lưu đang ngồi trên bậc thềm, hướng về phía Điện Thoại Cục Gạch gật đầu nhẹ, ý là món đồ kia rất tốt, có thể ra giá.
Xong xuôi tất cả, Tập Vệ Quốc cùng Lý Khải Việt đi ra ngoài, không muốn nghe hai người kia bàn giá tiền. Hai người bọn họ lập tức đi đến chỗ chiếc xe máy, ngồi lên yên xe hút thuốc.
“Sao lại nhanh thế?” Ông lão họ Lưu cảm thấy khó hiểu, lần trước, khi Điện Thoại Cục Gạch đến xem hàng đã ngồi nghiên cứu nửa ngày trời. Nhưng mà hôm nay, hai thanh niên trẻ tuổi vừa vào không lâu đã đi ra.
“Bác, món đồ đó bác bán cho cháu đi.”
Điện Thoại Cục Gạch nhận được tín hiệu từ Tập Vệ Quốc, nên yên tâm hơn nhiều, bắt đầu thương lượng giá cả.
“Không bán, nói rõ rồi, bác dùng chiếc bàn ăn cơm kia từ bé, cũng có cảm tình với nó.”
Ông lão họ Lưu này có vẻ như là người không quen nói láo, lần trước cũng nói như vậy. Gia đình lão không quá giàu có, nhưng mà cũng không thiếu tiền, nếu là một món đồ khác thì cũng được, nhưng mà cái bàn kia lão dùng quen rồi, không muốn mua cái khác.
“Vậy thì, cháu ra giá hai nghìn năm trăm.”
Điện Thoại Cục Gạch suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát tăng thêm năm trăm đồng.
“Hai nghìn năm trăm cũng vậy, chuyện này không phải vì tiền...” Ông lão họ Lưu cực kỳ kiên quyết, ngồi trên bậc thềm nhét một nhúm sợi thuốc vào tầu, nói thế nào cũng không bán.
“Ba nghìn.”
Điện Thoại Cục Gạch quyết tâm, lại tăng thêm năm trăm đồng.
Nhưng mà ông lão họ Lưu vẫn không bán là không bán. Không chỉ có vậy, ngay cả những điếu thuốc lá cao cấp mà Điện Thoại Cục Gạch đưa cho cũng không lấy, chỉ ngồi nhét thuốc lá vào tẩu.
Điện Thoại Cục Gạch cũng không bỏ cuộc, hắn ta quay mặt sang, nhìn về phía Tập Vệ Quốc, ý muốn nhờ sự giúp đỡ của anh.
Tập Vệ Quốc đứng cách Điện Thoại Cục Gạch và ông lão họ Lưu cũng chỉ ba bốn mét, loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của hai người kia, đồng thời cũng nhìn thấy Điện Thoại Cục Gạch dùng ánh mắt bất lực nhìn mình cầu cứu.
Tập Vệ Quốc không nói chuyện, cũng không tiến tới, mà hướng về phía hắn lắc đầu.
“...” Điện Thoại Cục Gạch nhướng mày, thầm nghĩ chẳng lẽ Tập Vệ Quốc nói món đồ đó không đáng giá ba nghìn đồng? Nếu thật sự là như thế, thì mình cũng không cần tự rước nợ vào thân, tiền đâu phải trên trời rơi xuống đâu.
“Được, vậy cháu về đây.”
Điện Thoại Cục Gạch vẫn cảm thấy đôi chút không cam lòng, nhưng mà vẫn quyết định rời đi trước đã.
“Lão Tập, lần này để tôi lái.” Lý Khải Việt thấy cuộc mua bán thất bại, nên thương lượng với Tập Vệ Quốc một câu, sau đó ngồi lên ghế trước, chân đạp thanh đạp.
Tập Vệ Quốc ngồi phía sau Lý Khải Việt, rồi vẫy tay gọi Điện Thoại Cục Gạch: “Đi thôi.”
Xe máy rời khỏi sân nhà, nhưng Điện Thoại Cục Gạch cảm thấy không vui như lúc đến, vẻ mặt lưu luyến không muốn đi.
“Lão Tập, căn phòng đó tối thui, tôi cũng không nhìn rõ lắm, cái bàn kia làm bằng gỗ gì?”
Lý Khải Viết lái xe rời khỏi sân nhà, nên yên tâm hỏi han. Vừa rồi, quả thật gã nhìn không được rõ ràng lắm.
“Lão Gạch có mắt nhìn đấy, cái bàn đó là bàn vẽ làm bằng gỗ hoàng hoa lê.”
Tập Vệ Quốc thật sự không ngờ rằng Điện Thoại Cục Gạch lại có thể tìm được một món đồ tốt như thế, đồng thời cũng cảm thấy tiếc nuối thay cho cái bàn vẽ làm bằng gỗ hoàng hoa lê kia. Tại vì trong một thời gian dài, nó được dùng như bàn xoay đặt thức ăn. Nếu như để cho chủ nhân trước của nó biết được, không tức chết mới là lạ.
“Ồ ồ, hoàng hoa lê, năm nghìn đồng cũng đáng.”
Lý Khải Việt cảm thấy Tập Vệ Quốc có dự định khác, tất nhiên không phải vì bản thân mình, giấu diếm Điện Thoại Cục Gạch rồi mua cái bàn đó, nếu không thì không thể nào nói rõ như thế trước mặt anh ta.
“Năm nghìn.”
Điện Thoại Cục Gạch nghe xong câu này, hai mắt sáng lên, quay mặt qua hỏi: “Anh bạn, vậy cậu tại sao lại để tôi rời đi chứ, nhanh quay lại, tăng thêm mấy nghìn nữa, tôi vẫn chấp nhận được, dưới tám nghìn thì có thể mua.”
“Lão Gạch, bỏ đi, dùng cách mua của anh, chưa kể đến chuyện không mua được, nếu thật sự mua được, tám nghìn cũng chưa đủ đâu... Anh có tin không, nếu như ông lão kia thật sự muốn bán, người ta sẽ cho anh cái giá một đến hai chục nghìn đồng... Có tiền hay không không quan trọng, chuyện mua bán này, anh đám phán kiểu đó là không được...”
Lý Khải Việt trách móc một tràng, thấy Điện Thoại Cục Gạch không nói lời nào, liền nói với Tập Vệ Quốc: “Lão Tập, cậu đừng để Lão Gạch sốt ruột, nói ý định của cậu đi.”
Điện Thoại Cục Gạch cảm thấy Lý Khải Việt nói rất có lý, cũng tiếp thu lời nói của gã, hỏi Tập Vệ Quốc: “Đúng vậy, anh bạn, cậu nghĩ thế nào?
“Cứ tăng thêm tiền cũng không mua được, tất nhiên phải dùng cách khác, chúng ta đến thị trấn.”
Thấy Tập Vệ Quốc nói vậy, Lý Khải Việt cũng yên tâm, vịn ga rời khỏi thôn làng, lên đường về thị trấn. Nhưng Điện Thoại Cục Gạch vẫn không hiểu được, tại sao lại phải đến thị trấn?
Không lâu sau đó, ba người đến thị trấn.
Nửa tiếng sau, ba người quay lại đường cũ, nhưng lần này Tập Vệ Quốc là người lái xe. Điện Thoại Cục Gạch ngồi ghế sau, hai tay ôm sáu cái ghế dựa xếp chồng lên nhau. Lý Khải Việt ôm một cái bàn xếp hình tròn, một món đồ rất thịnh hành ở thời này.
Ngoài ra, Tập Vệ Quốc còn ôm một cái radio kiểu cũ, hiệu Panda. Tổng cộng chưa đến năm trăm đồng.
Tất nhiên, Điện Thoại Cục Gạch trả tiền mua đồ. Nhưng hắn vẫn không hiểu, tốn tiền mua mấy món đồ này có ích gì không.
Ba người ngồi xe trở lại thôn nhỏ, đường quen xe nhẹ, tiến đến căn nhà cũ, lại một lần nữa chọc giận con chó đất lớn, khiến nó sủa ing ỏi.
“Lại đến nữa!”
Ông lão họ Lưu ra ngoài, nghe tiếng động cơ xe máy này, lập tức biết người đến là ai. Nhưng mà, khi ra ngoài nhìn, lại phát hiện ba người trẻ tuổi kia đều mang theo đồ tới.
“Bác, tặng cho bác mấy món đồ tốt.”
Tập Vệ Quốc cũng chăm chú, lấy bộ radio hiệu Panda đang ôm trước ngực ra, điều chỉnh kênh phát, rồi đưa cho ông lão họ Lưu.
“Cháu làm gì đây?”
Ông lão họ Lưu không nhận đồ, nhưng mắt vẫn nhìn, tai vẫn nghe cái radio đó. Trong nhà lão đang thiếu một món đồ giải trí như vậy.
“Bác nhận lấy đi ạ, khi bác đi làm ruộng, vừa làm vừa nghe radio, vui hơn nhiều.”
Tập Vệ Quốc cố gắng nhét radio cho ông lão họ Lưu. Thật ra, khi anh vào nhà lão, đã phát hiện trong nhà ông lão họ Lưu không có một món đồ nào dùng đến điện.
Đưa radio cho ông lão xong, Tập Vệ Quốc vẫy tay gọi Điện Thoại Cục Gạch và Lý Khải Việt, dặn dò: “Tiểu Việt, Lão Gạch, mang bàn ghế đưa cho bác ấy đi.”
“Tới đây.”
Lý Khải Việt bê cái bàn xếp đi vào, không suy nghĩ nhiều, đặt nó bên cạnh cái “bàn xoay“. Sau đó, Điện Thoại Cục Gạch cũng bê bốn cái ghế nhựa đến, xếp xung quanh cái bàn.
Bỗng nhiên, căn phòng sáng sủa hơn nhiều, mấy cái bàn và ghế mới màu đỏ này đều được mạ bằng lớp sơn phản quang, không sáng sủa mới lạ.
“Đừng đừng, dù các cậu cho bác mấy cái này thì bác cũng không bán...”
Ông lão họ Lưu suy nghĩ một chút, rồi đi vào phòng nhỏ. Mặc dù miệng nói không muốn bán, nhưng khi nhìn bộ bàn ăn mới, cũng cảm thấy căn phòng sáng rực lên. Mà cảm giác này người bình thường không bao giờ nghĩ đến, nhất là mấy gia đình ở nông thôn thời điểm này, thị lực của ông lão họ Lưu lại không tốt.
“Bác, mấy món đồ này cho bác, nhưng bác phải bán cái bàn kia cho Lão Gạch, giá vẫn là ba nghìn đồng. Nếu bác không bán, vậy thì bọn cháu chỉ có thể mang mấy món đồ mới này rời đi.”
Tập Vệ Quốc cười, rồi nói một câu. Sau đó lấy ba nghìn đồng mà Điện Thoại Cục Gạch đã chuẩn bị từ trước, đưa ra trước mặt ông lão họ Lưu.
Ông lão họ Lưu nhìn cái radio đang phát trong tay, lại nhìn những món đồ mới cứng kia, rồi lại nhìn ba nghìn đồng trong tay Tập Vệ Quốc, do dự một lúc lâu cũng không nói gì.
Điện Thoại Cục Gạch là người cảm thấy lo lắng nhất. Trước đó, hắn cảm thấy cách này rất khó thành công.
Lý Khải Việt biết ông lão họ Lưu đang do dự, nhanh chóng thêm một chút chất xúc tác, mở miệng nói: “Được rồi, Lão Gạch, bưng đồ đi thôi.” Vừa nói chuyện, vừa đẩy cái ghế dựa ra.
Nhìn thấy tên mập kia sắp định bê cái bàn mới tinh rời đi, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông lão họ Lưu bắt đầu biến đổi.
Bình luận facebook