Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Bây giờ cách thời gian vào lớp còn khá sớm, quầy bán đồ ăn vặt chen chúc đầy người, một đám học sinh như sói đói càn quét hết đồ ăn vặt trên kệ hàng, bà chủ quán bận đến tối tăm mặt mũi.
Chu Tiêu Hàm cũng hùng hổ gia nhập chiến trường.
Đông Lộ cũng không vào, đứng ở cửa chờ cô, nhàm chán mà nhìn trời đến phát ngốc, bầu trời mênh mông xanh thẳm, trên trời có rất nhiều đám mây với hình thù kỳ quái, có những tia sáng nhàn nhạt chiếu xuống, không quá mãnh liệt, chiếu lên người cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Đông Lộ rất thích thời tiết như vậy, không nóng không lạnh, rất vừa vặn, gió nhẹ thổi qua, ngay cả không khí cũng làm người vui vẻ thoải mái.
Vài phút sau, Chu Tiêu Hàm cầm theo một túi bánh mì lớn đi từ quầy bán đồ ăn vặt ra.
"Đợi lâu chưa, đi thôi."
Đông Lộ nhìn cái túi phình to trong tay cô nàng, kinh ngạc nói: "Cậu ăn hết nhiều như thế sao?"
"Hí hí, để ngừa vạn nhất mà." Chu Tiêu Hàm nhếch miệng cười.
Hai người về phòng học.
Ven đường rải đầy lá của cây bạch quả, bị gió thổi đến rung động sàn sạt.
"Sắp tới quốc khánh rồi, cậu có định đi đâu chơi không?" Chu Tiêu Hàm cắn bánh mì nhân đậu, hỏi.
Đông Lộ: "Ở nhà."
"Không phải chứ, suốt bảy ngày cậu chỉ ở trong nhà?" Chu Tiêu Hàm khó có thể tưởng tượng.
"Chắc thế." Đông Lộ không quá xác định.
Chu Tiêu Hàm: "Cậu có thể ra ngoài chơi với bạn mà, aizz, nếu không phải nhà tớ đã định đi trấn Ô du lịch thì tớ sẽ đưa cậu đi xem phim."
Bạn bè...
Đông Lộ nghĩ đến Từ Nhu, hồi cấp hai, quan hệ của hai người xác thực rất tốt, trước kia cũng thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi, nhưng sau khi lên cấp ba liền bất tri bất giác mà xa cách.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Cô lắc đầu, Nếu thật sự chán thì tớ còn có thể chơi thằng em nhà tớ mà."
"..."
Lúc đi ngang qua sân thể dục, Đông Lộ liền liếc mắt nhìn qua, bọn Thẩm Thần đã không còn ở đó nữa.
Phía sau có hai nữ sinh nắm tay nhau đi ngang qua, thanh âm nói truyện của các cô ấy truyền vào trong tai cô.
"Ban nãy nam sinh đánh nhau trên sân thể dục là ai thế? Thật con mẹ nó đẹp trai mà! Đặc biệt là lúc chân hắn đạp ở trên người Lý Du ý, a, một khắc đó tớ đã chết chìm!" Trong đó có một nữ sinh tóc ngắn làm ra vẻ mặt hoa si.
"Tớ cũng thế! Tớ chú ý tới cậu ấy lâu rồi, giá trị nhan sắc siêu cao, vốn còn tưởng chỉ là bình hoa, ai ngờ lại lợi hại như vậy!" Một nữ sinh khác cũng khó nén khỏi hưng phấn, "Lợi hại hơn còn ở phía sau cơ, lúc nãy cậu đi mua que cay nên không thấy, cậu mới đi bọn họ liền đánh nhau, Lý Du hoàn toàn không còn đường đánh trả, bị nam sinh kia lôi tóc ấn ở trên mặt đất khóc lóc gọi ba ba, trường hợp kia mà không nghe tận tai thì thật đáng tiếc!"
Nữ sinh tóc ngắn nghe được thì sáng mắt lên, "Oa, vậy thì thật là ở ác gặp dữ, đám người lớp mười kia quả thực chính là sâu mọt của trường chúng ta! Nữ sinh lớp mình còn từng bị bọn chúng quấy rầy, cuối cùng cũng có người thay chúng ta trút giận rồi."
Cô bạn đó nói xong lại tò mò hỏi: "Cậu biết nam sinh đó học lớp nào không? Tớ muốn đi làm quen quá."
"Không rõ lắm, hình như là bạn bè với Lục Càng, hẳn cũng là năm ba."
"Hy vọng hắn chưa có bạn gái..."
"Thôi bỏ đi, người ta đẹp trai như thế, sớm hay muộn thì cũng có thôi, chúng ta vẫn là đừng mơ mộng nữa."
...
Thanh âm các cô ấy dần dần đi xa.
"Người các cậu ấy nói là Lục Càng sao?" Chu Tiêu Hàm mê mang.
Bởi vì cách khá xa nên câu nói tiếp theo cô nàng chỉ nghe được những từ mấu chốt như "năm ba", "Lục Càng".
Vì thế nên mới hiểu sai.
Đông Lộ cũng không nghe rõ, chần chờ gật đầu, "Hẳn là vậy."
Nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt của Thẩm Thần
Hẳn là không có khả năng đi.
Cô liền gạt cái ý niệm này qua một bên.
Chu Tiêu Hàm hối hận không thôi, "Không nghĩ tới sau khi tớ rời đi lại phát sinh chuyện đặc sắc như thế, sớm biết như vậy thì thà đói tớ cũng phải xem nốt mới được!"
Đông Lộ không nói chuyện, rũ mắt nhìn lá khô dưới chân, rõ ràng là đối với loại chuyện này không có hứng thú.
***
Thẩm Thần bị Dương Tử Phàm ôm vai bá cổ đi về phía tầng học của năm ba.
Hắn có chút bất đắc dĩ: "Sắp vào lớp rồi, tôi phải về học."
"Gấp cái gì, về muộn một tý cũng có chết đâu mà." Dương Tử Phàm nhìn Thẩm Thần, tấm tắc nói: "Tiểu tử này, thâm tàng bất lộ nha, tao còn tưởng mấy lời nói mày đánh người chỉ là lời đồn thôi chứ."
Cái này cũng không thể trách hắn, diện mạo Thẩm Thần thật sự là quá lừa người, ngũ quan sạch sẽ tuấn tú, làn do còn trắng hơn cả so với con gái, một chút tính công kích cũng không có.
Hơn nữa hắn lại còn thích cười, tuy không phải cười từ trong nội tâm, thế nhưng nhìn quen rồi thì cái bộ dáng tính tình tốt này của hắn sẽ làm người ta không kịp đề phòng.
Lục Càng đi ở đằng trước, khác với Dương Tử Phàm, tâm tình bây giờ của hắn ta không tốt lắm, trong đầu không ngừng nghĩ tới một màn ban nãy.
Nghe được dâm ý của Lý Du, hắn ta thực sự tức giận, đang chuẩn bị quay lại đánh nhau thì Thẩm Thần đã nhanh hơn một bước!
Chờ tới khi hắn ta phản ứng lại thì Lý Du đã quỳ rạp ở trên đất.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Thần động thủ, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không hề có chút do dự nào.
Lục Càng suy tư, nếu đổi lại là mình thì cần bao nhiêu thời gian mới làm cho Lý Du nằm bò ra đất, hắn ta chắc chắn cũng không thua kém Thẩm Thần, chỉ là Thẩm Thần ra tay quá nhanh, cho nên hắn ta mới bị chậm một bước mà thôi.
Chỉ một bước.
Càng nghĩ càng khó chịu.
"Tôi hỏi cậu." Lục Càng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Thẩm Thần: "Tại sao ban nãy cậu lại ra tay?"
Hai người đi phía sau sửng sốt.
Thẩm Thần thấy sắc mặt âm trầm của hắn ta, phản ứng rất nhanh đẩy Dương Tử Phàm ra chỗ khác: "Là cậu ta bảo tôi động thủ."
Dương Tử Phàm ngây người, "Không... không nên động thủ sao?"
Lục Càng nhíu mày thật chặt, "Tóm lại, về sau không có sự cho phép của tôi, các cậu không ai được phép lộn xộn, đặc biệt là cậu."
Hắn ta nhìn chằm chằm Thẩm Thần, trên mặt hiện lên ý cảnh cáo.
"Ồ." Thẩm Thần nhún vai tỏ vẻ không sao cả, không cần làm gì thì càng tốt.
Lục Càng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: "Lớp các cậu có điền bảng điều tra tình huống gia đình không?"
"Có."
"Ai cũng viết số điện thoại đúng không?"
"Chắc vậy." Thẩm Thần nghe hắn ta nói thế liền hiểu, "Anh muốn số điện thoại của nữ sinh kia?"
"Ừ." Lục Càng rất hào phóng mà thừa nhận, "Cậu đi lấy giúp tôi."
Thẩm Thần nói: "Anh còn chưa nói cho tôi biết cô gái kia là ai đâu."
Dương Tử Phàm vừa mới hé miệng liền bị Lục Càng giơ tay cản lại: "Bây giờ chưa thể nói cho cậu biết."
Thẩm Thần bật cười: "Thế thì tôi đi lấy kiểu gì?"
Lục Càng nói: "Cậu đi lấy số của cả lớp cậu tới đây."
Dương Tử Phàm: "..."
Thẩm Thần: "..."
Thẩm Thần cảm thấy, nếu không phải có tiền thì hắn đã sớm đập một cước qua rồi.
"Có vấn đề?" Biểu tình của Lục Càng giống như: Cậu đã cầm tiền của lão tử thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.
"Đương nhiên là không." Thẩm Thần ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi thành tâm thành ý chúc phúc anh."
"Chúc phúc cái gì?"
"Chúc anh lấy được số của cô nàng đó nhưng lại không chiếm được trái tim của cô ta."
"..."
Thẩm Thần đi rồi, Dương Tử Phàm cảm thấy khó hiểu hỏi Lục Càng: "Lão đại, sao anh không nói cho hắn biết cô gái đó chính là Đông Lộ?"
Lục Càng lắc đầu, châm thuốc, cũng không nói tiếng nào.
Kỳ thật cũng không phải là hắn ta không muốn nói, chỉ là trực giác của hắn mãnh liệt nói với hắn rằng, sở vì lúc ấy Thẩm Thần ra tay, có khả năng cũng là vì Đông Lộ.
Nhưng hắn ta không có chứng cứ.
Dương Tử Phàm thấy hắn không nói lời nào, lại nói: "Ngay cả khi anh có số của Đông Lộ cũng vô dụng, hai người cũng không quen biết, thêm nữa chưa chắc cô ấy đã đồng ý kết bạn WeChat với anh."
"Tôi sẽ mời tới khi cô ấy đồng ý mới thôi." Lục Càng hút một ngụm thuốc, nhàn nhạt nói, "Cô ấy không đồng ý thì tôi gọi điện thoại, cô ấy không nhận điện thoại thì tôi sẽ tới gặp trực tiếp, cô ấy không thích tôi thì tôi sẽ theo đuổi tới khi nào cô ấy thích mới thôi."
Biểu tình Lục Càng rất kiêu căng, "Sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ là người của tôi, chạy cũng không thoát.
***
Thẩm Thần đi tới văn phòng một chuyến, La Nhạc Phúc vừa lúc cũng ở bên trong chấm bài thi.
"Thầy, bảng điền điều tra tình hình gia đình đều ở chỗ này sao? Hình như lúc nãy em điền sai số điện thoại, muốn xem lại một chút." Thẩm Thần tùy tiện bịa một lý do.
La Nhạc Phúc cầm bút đỏ sửa bài, "Ở chỗ lớp trưởng ấy, thầy bảo em ấy thống kê tất cả thông tin vào một tờ... Thẩm Thần, em tới đúng lúc lắm, thầy đang muốn nói chuyện với em đây, bài thi này của em là thế nào? Bài tự luận chẳng làm bài nào! Bài trắc nghiệm cũng chẳng có câu nào đúng, bình thường em đi học thế nào vậy?
La Nhạc Phúc đập bàn, thổi râu phừng phừng trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Thần ho nhẹ, làm như không nghe thấy, lui ra phía sau hai bước rồi đóng cửa lại: "Cảm ơn thầy, sắp vào lớp rồi, em đi trước đây."
Hắn quay trở lại lớp tìm lớp trưởng.
"Lớp trưởng, bảng điền thông tin gia đình cậu làm xong chưa?"
"Xong rồi, cậu cần gì?" Lớp trưởng lấy ra một tờ giấy đã được thống kê.
"Tôi muốn lưu số của các bạn trong lớp, sau này nhỡ có cái cần dùng."
Thẩm Thần qua loa có lệ vài câu, sau đó cầm điện thoại chụp lấy tờ thống kê, sau đó liền trực tiếp gửi cho Lục Càng, nhưng lại quên chưa add WeChat của hắn ta, đành phải gửi cho Dương Tử Phàm.
***
Đông Lộ cúi đầu, ngồi ở một chỗ đọc sách, chuẩn bị cho tiết Tiếng Anh tiếp theo, lúc Thẩm Thần đi tới chỗ cô, mí mắt cô cũng không hề nâng lên một chút nào.
Thẩm Thần liếc cô một cái, bâng quơ nói với Từ Nhu đang nằm trên bàn ngủ: "Ngại quá, cho tôi vào được không?"
"À... được." Từ Nhu bừng tỉnh, đỏ mặt nhường chỗ cho hắn vào.
Đông Lộ nghe thấy tiếng lạch cạnh của Thẩm Thần ở phía sau, chân ghế phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô không tự giác được mà thẳng lưng lên, tận lực cách xa cái bàn của hắn ra một chút.
Hắn ít nhiều cũng làm cô chậm rãi sửa được thói xấu thích dựa vào bàn đằng sau.
Nhưng người nào đó lại không muốn buông tha cho cô, lấy bút chọc chọc lưng cô, lười biếng nói: "Bạn học nhỏ, tiết Ngữ Văn tiếp theo học bài nào?"
Tiết sau làm gì có Ngữ Văn.
Đông Lộ biết hắn lại nhàm chán không có việc gì làm, không nói một lời dịch ghế lên phía trước, cũng không có phản ứng hắn.
"Bạn học nhỏ?"
Cũng may, tay của Thẩm Thần dài, lại chọc chọc cô, nhưng Đông Lộ vẫn không để ý tới hắn.
Quả nhiên không phải ảo giác.
Thẩm Thần vô tình nhìn vào cái ót lạnh nhạt của cô, không biết mình lại chọc cô cái gì để cô tức giận rồi.
Nghe thấy phía sau không có động tĩnh nữa, tâm tình Đông Lộ hơi hơi thả lỏng, chuyên tâm đọc sách.
Cũng không phải do Thẩm Thần làm sai cái gì cả, chỉ là cô rốt cuộc cũng ý thức được bọn họ không phải người cùng thế giới.
Suy nghĩ trái ngược thì khó lòng làm bạn.
Đây là thời điểm phân rõ giới hạn với hắn.
Đằng sau trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lại lên tiếng: "Bạn học nhỏ, đây là bài tập toán tôi đã làm xong rồi, cậu đưa cho giáo viên giúp tôi đi."
Hắn còn biết làm bài tập?
Đông Lộ cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không có quay đầu lại, tay phải duỗi ra phía sau, lòng bàn tay ngửa lên, ý tứ rất rõ ràng, bảo hắn ngoan ngoãn dâng bài tập về nhà lên đây.
Đột nhiên cái tay bị duỗi ra kia lại bị cầm lấy.
Đông Lộ cả kinh, đột nhiên quay đầu, đối diện với tầm mắt hài hước của thiếu niên.
Lòng bàn tay ấm áp của hắn chế trụ lấy cổ tay cô, cười như không cười nhìn cô, "Bạn học nhỏ, lại tức giận cái gì thế?"
Đông Lộ dùng sức tránh, lại tránh không được, thẹn quá hóa giận nói: "Buông tay!"
"Không buông."
Thẩm Thần cảm thụ được da thịt mềm mại dưới tay, tâm có chút nhộn nhạo, tay cô thật sự rất nhỏ, vừa nhỏ vừa trắng, phảng phất như chỉ dùng chút lực là sẽ bóp nát, rất mềm mại.
Đông Lộ híp híp mắt, "Hỏi lại một lần nữa, có buông hay không?"
Khóe miệng Thẩm Thần cong lên thành nụ cười thiếu đòn, đuôi lông mày nhướng lên như thể đang bắt nạt người khác: "Không bỏ đó, cậu có thể làm gì..."
Hắn còn chưa nói dứt lời thì tay trái Đông Lộ đã nhanh chóng cầm lấy cái bút trên bàn, dùng đuôi bút đâm mạnh vào mu bàn tay hắn.
Thẩm Thần đau đến hít một tiếng, buông tay cô ra, "Đệch, cậu đúng là thật sự hạ thủ không lưu tình mà."
Tính cách lại chẳng mềm một chút nào.
Đông Lộ hừ nhẹ, xoay người ra chỗ khác.
Từ Nhu ngồi sau đột nhiên hô lên: "Thẩm Thần, tay cậu chảy máu kìa!"
Đông Lộ sửng sốt, hơi hơi quay đầu, thật sự thấy máu chảy ra, mu bàn tay trắng nõn của thiếu niên bị xước một mảnh, màu máu hiện lên rất rõ ràng.
"Không sao." Thẩm Thần không để ý lắm phủi phủi tay, cái này không có quan hệ với Đông Lộ, cái vết trầy này là lúc trước đánh nhau thì bị, chỉ là một nhát kia của cô khiến nó bị nặng hơn thôi.
Đông Lộ mím môi, bàn tay thò vào trong cặp sách, cô nhớ là mình có mang theo băng cá nhân, vừa sờ được một cái thì Từ Nhu đằng sau đã nói: "Tớ có mang băng dán cá nhân này, cậu có dùng không?"
"Không cần, vết thương nhỏ mà thôi." Thẩm Thần nói.
Ngón tay Đông Lộ hơi dừng lại, làm như không có việc gì mà thu tay lại, làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra.
Chuông reo học vang lên, Thẩm Thần lấy sách Ngữ Văn ra, sau khi Từ Nhu nhắc nhở mới biết là mình nhìn nhầm thời khóa biểu, lại đổi thành sách Tiếng Anh.
Hắn không chút để ý mà chơi điện thoại, Tiền Hạo phía sau bỗng nhiên nắm lấy vai hắn: "Thẩm Thần, lớp trưởng vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, nói cái bảng thống kê ban nãy cậu chụp có sai sót, cậu ta sơ ý ghi lệch một người nên thứ tự phía sau có chút loạn."
Thẩm Thần nghe vậy thì nhìn về phía lớp trưởng, thấy cậu ta đang làm vẻ mặt xin lỗi mình.
Thẩm Thần vừa muốn lắc đầu tỏ vẻ không sao thì điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng, vừa cúi đầu liền thấy có người xin thêm bạn WeChat với hắn.
Người xin thêm bạn ghi: Anh là Lục Càng.
Thẩm Thần không nghĩ quá nhiều, tùy tiện nhấn đồng ý.
Lục Càng rất nhanh gửi tin nhắn qua: [Chào em.]
Sao đột nhiên khách khí thế?
Thẩm Thần cũng có qua có lại: [Chào anh.]
Lục Càng trầm mặc một chút, hỏi: [Em biết anh là ai không?]
Thẩm Thần: [Tôi biết đọc chữ.]
Lục Càng: [Vậy anh đi thẳng vào vấn đề nhé, anh thích em.]
Thẩm Thần: [...?]
Hắn còn chưa có phản ứng lại thì Lục Càng đã tiếp tục nã pháo: [Từ lúc thấy em từ cái nhìn đầu tiên, anh đã thích em rồi.]3
"..."
Thẩm Thần nhìn dòng chữ này, rõ ràng chữ nào hắn cũng biết, nhưng xem lại chẳng hiểu gì cả.
Chu Tiêu Hàm cũng hùng hổ gia nhập chiến trường.
Đông Lộ cũng không vào, đứng ở cửa chờ cô, nhàm chán mà nhìn trời đến phát ngốc, bầu trời mênh mông xanh thẳm, trên trời có rất nhiều đám mây với hình thù kỳ quái, có những tia sáng nhàn nhạt chiếu xuống, không quá mãnh liệt, chiếu lên người cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Đông Lộ rất thích thời tiết như vậy, không nóng không lạnh, rất vừa vặn, gió nhẹ thổi qua, ngay cả không khí cũng làm người vui vẻ thoải mái.
Vài phút sau, Chu Tiêu Hàm cầm theo một túi bánh mì lớn đi từ quầy bán đồ ăn vặt ra.
"Đợi lâu chưa, đi thôi."
Đông Lộ nhìn cái túi phình to trong tay cô nàng, kinh ngạc nói: "Cậu ăn hết nhiều như thế sao?"
"Hí hí, để ngừa vạn nhất mà." Chu Tiêu Hàm nhếch miệng cười.
Hai người về phòng học.
Ven đường rải đầy lá của cây bạch quả, bị gió thổi đến rung động sàn sạt.
"Sắp tới quốc khánh rồi, cậu có định đi đâu chơi không?" Chu Tiêu Hàm cắn bánh mì nhân đậu, hỏi.
Đông Lộ: "Ở nhà."
"Không phải chứ, suốt bảy ngày cậu chỉ ở trong nhà?" Chu Tiêu Hàm khó có thể tưởng tượng.
"Chắc thế." Đông Lộ không quá xác định.
Chu Tiêu Hàm: "Cậu có thể ra ngoài chơi với bạn mà, aizz, nếu không phải nhà tớ đã định đi trấn Ô du lịch thì tớ sẽ đưa cậu đi xem phim."
Bạn bè...
Đông Lộ nghĩ đến Từ Nhu, hồi cấp hai, quan hệ của hai người xác thực rất tốt, trước kia cũng thường xuyên hẹn nhau ra ngoài chơi, nhưng sau khi lên cấp ba liền bất tri bất giác mà xa cách.
"Đến lúc đó rồi nói sau." Cô lắc đầu, Nếu thật sự chán thì tớ còn có thể chơi thằng em nhà tớ mà."
"..."
Lúc đi ngang qua sân thể dục, Đông Lộ liền liếc mắt nhìn qua, bọn Thẩm Thần đã không còn ở đó nữa.
Phía sau có hai nữ sinh nắm tay nhau đi ngang qua, thanh âm nói truyện của các cô ấy truyền vào trong tai cô.
"Ban nãy nam sinh đánh nhau trên sân thể dục là ai thế? Thật con mẹ nó đẹp trai mà! Đặc biệt là lúc chân hắn đạp ở trên người Lý Du ý, a, một khắc đó tớ đã chết chìm!" Trong đó có một nữ sinh tóc ngắn làm ra vẻ mặt hoa si.
"Tớ cũng thế! Tớ chú ý tới cậu ấy lâu rồi, giá trị nhan sắc siêu cao, vốn còn tưởng chỉ là bình hoa, ai ngờ lại lợi hại như vậy!" Một nữ sinh khác cũng khó nén khỏi hưng phấn, "Lợi hại hơn còn ở phía sau cơ, lúc nãy cậu đi mua que cay nên không thấy, cậu mới đi bọn họ liền đánh nhau, Lý Du hoàn toàn không còn đường đánh trả, bị nam sinh kia lôi tóc ấn ở trên mặt đất khóc lóc gọi ba ba, trường hợp kia mà không nghe tận tai thì thật đáng tiếc!"
Nữ sinh tóc ngắn nghe được thì sáng mắt lên, "Oa, vậy thì thật là ở ác gặp dữ, đám người lớp mười kia quả thực chính là sâu mọt của trường chúng ta! Nữ sinh lớp mình còn từng bị bọn chúng quấy rầy, cuối cùng cũng có người thay chúng ta trút giận rồi."
Cô bạn đó nói xong lại tò mò hỏi: "Cậu biết nam sinh đó học lớp nào không? Tớ muốn đi làm quen quá."
"Không rõ lắm, hình như là bạn bè với Lục Càng, hẳn cũng là năm ba."
"Hy vọng hắn chưa có bạn gái..."
"Thôi bỏ đi, người ta đẹp trai như thế, sớm hay muộn thì cũng có thôi, chúng ta vẫn là đừng mơ mộng nữa."
...
Thanh âm các cô ấy dần dần đi xa.
"Người các cậu ấy nói là Lục Càng sao?" Chu Tiêu Hàm mê mang.
Bởi vì cách khá xa nên câu nói tiếp theo cô nàng chỉ nghe được những từ mấu chốt như "năm ba", "Lục Càng".
Vì thế nên mới hiểu sai.
Đông Lộ cũng không nghe rõ, chần chờ gật đầu, "Hẳn là vậy."
Nhưng trong đầu lại hiện lên gương mặt của Thẩm Thần
Hẳn là không có khả năng đi.
Cô liền gạt cái ý niệm này qua một bên.
Chu Tiêu Hàm hối hận không thôi, "Không nghĩ tới sau khi tớ rời đi lại phát sinh chuyện đặc sắc như thế, sớm biết như vậy thì thà đói tớ cũng phải xem nốt mới được!"
Đông Lộ không nói chuyện, rũ mắt nhìn lá khô dưới chân, rõ ràng là đối với loại chuyện này không có hứng thú.
***
Thẩm Thần bị Dương Tử Phàm ôm vai bá cổ đi về phía tầng học của năm ba.
Hắn có chút bất đắc dĩ: "Sắp vào lớp rồi, tôi phải về học."
"Gấp cái gì, về muộn một tý cũng có chết đâu mà." Dương Tử Phàm nhìn Thẩm Thần, tấm tắc nói: "Tiểu tử này, thâm tàng bất lộ nha, tao còn tưởng mấy lời nói mày đánh người chỉ là lời đồn thôi chứ."
Cái này cũng không thể trách hắn, diện mạo Thẩm Thần thật sự là quá lừa người, ngũ quan sạch sẽ tuấn tú, làn do còn trắng hơn cả so với con gái, một chút tính công kích cũng không có.
Hơn nữa hắn lại còn thích cười, tuy không phải cười từ trong nội tâm, thế nhưng nhìn quen rồi thì cái bộ dáng tính tình tốt này của hắn sẽ làm người ta không kịp đề phòng.
Lục Càng đi ở đằng trước, khác với Dương Tử Phàm, tâm tình bây giờ của hắn ta không tốt lắm, trong đầu không ngừng nghĩ tới một màn ban nãy.
Nghe được dâm ý của Lý Du, hắn ta thực sự tức giận, đang chuẩn bị quay lại đánh nhau thì Thẩm Thần đã nhanh hơn một bước!
Chờ tới khi hắn ta phản ứng lại thì Lý Du đã quỳ rạp ở trên đất.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Thẩm Thần động thủ, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, không hề có chút do dự nào.
Lục Càng suy tư, nếu đổi lại là mình thì cần bao nhiêu thời gian mới làm cho Lý Du nằm bò ra đất, hắn ta chắc chắn cũng không thua kém Thẩm Thần, chỉ là Thẩm Thần ra tay quá nhanh, cho nên hắn ta mới bị chậm một bước mà thôi.
Chỉ một bước.
Càng nghĩ càng khó chịu.
"Tôi hỏi cậu." Lục Càng bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn Thẩm Thần: "Tại sao ban nãy cậu lại ra tay?"
Hai người đi phía sau sửng sốt.
Thẩm Thần thấy sắc mặt âm trầm của hắn ta, phản ứng rất nhanh đẩy Dương Tử Phàm ra chỗ khác: "Là cậu ta bảo tôi động thủ."
Dương Tử Phàm ngây người, "Không... không nên động thủ sao?"
Lục Càng nhíu mày thật chặt, "Tóm lại, về sau không có sự cho phép của tôi, các cậu không ai được phép lộn xộn, đặc biệt là cậu."
Hắn ta nhìn chằm chằm Thẩm Thần, trên mặt hiện lên ý cảnh cáo.
"Ồ." Thẩm Thần nhún vai tỏ vẻ không sao cả, không cần làm gì thì càng tốt.
Lục Càng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó: "Lớp các cậu có điền bảng điều tra tình huống gia đình không?"
"Có."
"Ai cũng viết số điện thoại đúng không?"
"Chắc vậy." Thẩm Thần nghe hắn ta nói thế liền hiểu, "Anh muốn số điện thoại của nữ sinh kia?"
"Ừ." Lục Càng rất hào phóng mà thừa nhận, "Cậu đi lấy giúp tôi."
Thẩm Thần nói: "Anh còn chưa nói cho tôi biết cô gái kia là ai đâu."
Dương Tử Phàm vừa mới hé miệng liền bị Lục Càng giơ tay cản lại: "Bây giờ chưa thể nói cho cậu biết."
Thẩm Thần bật cười: "Thế thì tôi đi lấy kiểu gì?"
Lục Càng nói: "Cậu đi lấy số của cả lớp cậu tới đây."
Dương Tử Phàm: "..."
Thẩm Thần: "..."
Thẩm Thần cảm thấy, nếu không phải có tiền thì hắn đã sớm đập một cước qua rồi.
"Có vấn đề?" Biểu tình của Lục Càng giống như: Cậu đã cầm tiền của lão tử thì hãy ngoan ngoãn nghe lời đi.
"Đương nhiên là không." Thẩm Thần ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi thành tâm thành ý chúc phúc anh."
"Chúc phúc cái gì?"
"Chúc anh lấy được số của cô nàng đó nhưng lại không chiếm được trái tim của cô ta."
"..."
Thẩm Thần đi rồi, Dương Tử Phàm cảm thấy khó hiểu hỏi Lục Càng: "Lão đại, sao anh không nói cho hắn biết cô gái đó chính là Đông Lộ?"
Lục Càng lắc đầu, châm thuốc, cũng không nói tiếng nào.
Kỳ thật cũng không phải là hắn ta không muốn nói, chỉ là trực giác của hắn mãnh liệt nói với hắn rằng, sở vì lúc ấy Thẩm Thần ra tay, có khả năng cũng là vì Đông Lộ.
Nhưng hắn ta không có chứng cứ.
Dương Tử Phàm thấy hắn không nói lời nào, lại nói: "Ngay cả khi anh có số của Đông Lộ cũng vô dụng, hai người cũng không quen biết, thêm nữa chưa chắc cô ấy đã đồng ý kết bạn WeChat với anh."
"Tôi sẽ mời tới khi cô ấy đồng ý mới thôi." Lục Càng hút một ngụm thuốc, nhàn nhạt nói, "Cô ấy không đồng ý thì tôi gọi điện thoại, cô ấy không nhận điện thoại thì tôi sẽ tới gặp trực tiếp, cô ấy không thích tôi thì tôi sẽ theo đuổi tới khi nào cô ấy thích mới thôi."
Biểu tình Lục Càng rất kiêu căng, "Sớm hay muộn cô ấy cũng sẽ là người của tôi, chạy cũng không thoát.
***
Thẩm Thần đi tới văn phòng một chuyến, La Nhạc Phúc vừa lúc cũng ở bên trong chấm bài thi.
"Thầy, bảng điền điều tra tình hình gia đình đều ở chỗ này sao? Hình như lúc nãy em điền sai số điện thoại, muốn xem lại một chút." Thẩm Thần tùy tiện bịa một lý do.
La Nhạc Phúc cầm bút đỏ sửa bài, "Ở chỗ lớp trưởng ấy, thầy bảo em ấy thống kê tất cả thông tin vào một tờ... Thẩm Thần, em tới đúng lúc lắm, thầy đang muốn nói chuyện với em đây, bài thi này của em là thế nào? Bài tự luận chẳng làm bài nào! Bài trắc nghiệm cũng chẳng có câu nào đúng, bình thường em đi học thế nào vậy?
La Nhạc Phúc đập bàn, thổi râu phừng phừng trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Thần ho nhẹ, làm như không nghe thấy, lui ra phía sau hai bước rồi đóng cửa lại: "Cảm ơn thầy, sắp vào lớp rồi, em đi trước đây."
Hắn quay trở lại lớp tìm lớp trưởng.
"Lớp trưởng, bảng điền thông tin gia đình cậu làm xong chưa?"
"Xong rồi, cậu cần gì?" Lớp trưởng lấy ra một tờ giấy đã được thống kê.
"Tôi muốn lưu số của các bạn trong lớp, sau này nhỡ có cái cần dùng."
Thẩm Thần qua loa có lệ vài câu, sau đó cầm điện thoại chụp lấy tờ thống kê, sau đó liền trực tiếp gửi cho Lục Càng, nhưng lại quên chưa add WeChat của hắn ta, đành phải gửi cho Dương Tử Phàm.
***
Đông Lộ cúi đầu, ngồi ở một chỗ đọc sách, chuẩn bị cho tiết Tiếng Anh tiếp theo, lúc Thẩm Thần đi tới chỗ cô, mí mắt cô cũng không hề nâng lên một chút nào.
Thẩm Thần liếc cô một cái, bâng quơ nói với Từ Nhu đang nằm trên bàn ngủ: "Ngại quá, cho tôi vào được không?"
"À... được." Từ Nhu bừng tỉnh, đỏ mặt nhường chỗ cho hắn vào.
Đông Lộ nghe thấy tiếng lạch cạnh của Thẩm Thần ở phía sau, chân ghế phát ra tiếng vang rất nhỏ, cô không tự giác được mà thẳng lưng lên, tận lực cách xa cái bàn của hắn ra một chút.
Hắn ít nhiều cũng làm cô chậm rãi sửa được thói xấu thích dựa vào bàn đằng sau.
Nhưng người nào đó lại không muốn buông tha cho cô, lấy bút chọc chọc lưng cô, lười biếng nói: "Bạn học nhỏ, tiết Ngữ Văn tiếp theo học bài nào?"
Tiết sau làm gì có Ngữ Văn.
Đông Lộ biết hắn lại nhàm chán không có việc gì làm, không nói một lời dịch ghế lên phía trước, cũng không có phản ứng hắn.
"Bạn học nhỏ?"
Cũng may, tay của Thẩm Thần dài, lại chọc chọc cô, nhưng Đông Lộ vẫn không để ý tới hắn.
Quả nhiên không phải ảo giác.
Thẩm Thần vô tình nhìn vào cái ót lạnh nhạt của cô, không biết mình lại chọc cô cái gì để cô tức giận rồi.
Nghe thấy phía sau không có động tĩnh nữa, tâm tình Đông Lộ hơi hơi thả lỏng, chuyên tâm đọc sách.
Cũng không phải do Thẩm Thần làm sai cái gì cả, chỉ là cô rốt cuộc cũng ý thức được bọn họ không phải người cùng thế giới.
Suy nghĩ trái ngược thì khó lòng làm bạn.
Đây là thời điểm phân rõ giới hạn với hắn.
Đằng sau trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên lại lên tiếng: "Bạn học nhỏ, đây là bài tập toán tôi đã làm xong rồi, cậu đưa cho giáo viên giúp tôi đi."
Hắn còn biết làm bài tập?
Đông Lộ cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không có quay đầu lại, tay phải duỗi ra phía sau, lòng bàn tay ngửa lên, ý tứ rất rõ ràng, bảo hắn ngoan ngoãn dâng bài tập về nhà lên đây.
Đột nhiên cái tay bị duỗi ra kia lại bị cầm lấy.
Đông Lộ cả kinh, đột nhiên quay đầu, đối diện với tầm mắt hài hước của thiếu niên.
Lòng bàn tay ấm áp của hắn chế trụ lấy cổ tay cô, cười như không cười nhìn cô, "Bạn học nhỏ, lại tức giận cái gì thế?"
Đông Lộ dùng sức tránh, lại tránh không được, thẹn quá hóa giận nói: "Buông tay!"
"Không buông."
Thẩm Thần cảm thụ được da thịt mềm mại dưới tay, tâm có chút nhộn nhạo, tay cô thật sự rất nhỏ, vừa nhỏ vừa trắng, phảng phất như chỉ dùng chút lực là sẽ bóp nát, rất mềm mại.
Đông Lộ híp híp mắt, "Hỏi lại một lần nữa, có buông hay không?"
Khóe miệng Thẩm Thần cong lên thành nụ cười thiếu đòn, đuôi lông mày nhướng lên như thể đang bắt nạt người khác: "Không bỏ đó, cậu có thể làm gì..."
Hắn còn chưa nói dứt lời thì tay trái Đông Lộ đã nhanh chóng cầm lấy cái bút trên bàn, dùng đuôi bút đâm mạnh vào mu bàn tay hắn.
Thẩm Thần đau đến hít một tiếng, buông tay cô ra, "Đệch, cậu đúng là thật sự hạ thủ không lưu tình mà."
Tính cách lại chẳng mềm một chút nào.
Đông Lộ hừ nhẹ, xoay người ra chỗ khác.
Từ Nhu ngồi sau đột nhiên hô lên: "Thẩm Thần, tay cậu chảy máu kìa!"
Đông Lộ sửng sốt, hơi hơi quay đầu, thật sự thấy máu chảy ra, mu bàn tay trắng nõn của thiếu niên bị xước một mảnh, màu máu hiện lên rất rõ ràng.
"Không sao." Thẩm Thần không để ý lắm phủi phủi tay, cái này không có quan hệ với Đông Lộ, cái vết trầy này là lúc trước đánh nhau thì bị, chỉ là một nhát kia của cô khiến nó bị nặng hơn thôi.
Đông Lộ mím môi, bàn tay thò vào trong cặp sách, cô nhớ là mình có mang theo băng cá nhân, vừa sờ được một cái thì Từ Nhu đằng sau đã nói: "Tớ có mang băng dán cá nhân này, cậu có dùng không?"
"Không cần, vết thương nhỏ mà thôi." Thẩm Thần nói.
Ngón tay Đông Lộ hơi dừng lại, làm như không có việc gì mà thu tay lại, làm bộ như cái gì cũng chưa xảy ra.
Chuông reo học vang lên, Thẩm Thần lấy sách Ngữ Văn ra, sau khi Từ Nhu nhắc nhở mới biết là mình nhìn nhầm thời khóa biểu, lại đổi thành sách Tiếng Anh.
Hắn không chút để ý mà chơi điện thoại, Tiền Hạo phía sau bỗng nhiên nắm lấy vai hắn: "Thẩm Thần, lớp trưởng vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, nói cái bảng thống kê ban nãy cậu chụp có sai sót, cậu ta sơ ý ghi lệch một người nên thứ tự phía sau có chút loạn."
Thẩm Thần nghe vậy thì nhìn về phía lớp trưởng, thấy cậu ta đang làm vẻ mặt xin lỗi mình.
Thẩm Thần vừa muốn lắc đầu tỏ vẻ không sao thì điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng, vừa cúi đầu liền thấy có người xin thêm bạn WeChat với hắn.
Người xin thêm bạn ghi: Anh là Lục Càng.
Thẩm Thần không nghĩ quá nhiều, tùy tiện nhấn đồng ý.
Lục Càng rất nhanh gửi tin nhắn qua: [Chào em.]
Sao đột nhiên khách khí thế?
Thẩm Thần cũng có qua có lại: [Chào anh.]
Lục Càng trầm mặc một chút, hỏi: [Em biết anh là ai không?]
Thẩm Thần: [Tôi biết đọc chữ.]
Lục Càng: [Vậy anh đi thẳng vào vấn đề nhé, anh thích em.]
Thẩm Thần: [...?]
Hắn còn chưa có phản ứng lại thì Lục Càng đã tiếp tục nã pháo: [Từ lúc thấy em từ cái nhìn đầu tiên, anh đã thích em rồi.]3
"..."
Thẩm Thần nhìn dòng chữ này, rõ ràng chữ nào hắn cũng biết, nhưng xem lại chẳng hiểu gì cả.
Bình luận facebook