• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Ngoan, Đều Nghe Em (1 Viewer)

  • Chương 35

Sau tiết tự học, việc công khai xử tội Thẩm Thần vẫn chưa hề kết thúc, sau khi mọi người xem xong video cuộc thi tính nhẩm toàn quốc, La Nhạc Phúc không hề để tâm tới màn mãnh liệt phản đối của hắn, tiếp tục ấn mở các video khác của hắn để xem.

Với một lý do khá là hợp lí đó là khích lệ bạn học học tập tiến bộ, nhưng những người sáng suốt đều nhìn ra được ông đang lấy việc công báo thù riêng.

Không biết Cửu Trung à?

Hớ hớ.

Bây giờ để cho cậu biết rõ!

Các bạn học chăm chú xem, xoi mói Tiểu Thầm Thần ở trong video.

"Thẩm Thần lúc nhỏ đáng yêu quá."

"Đúng vậy, lông mi dài chưa kìa, da còn trắng nữa, y như mấy bé gái ấy, hơn nữa tính tình còn kiêu căng như vậy, khác biệt rất lớn so với bây giờ nha."

"Hắn nhỏ như vậy đã đạt giải Olympic Toán, tôi con mẹ nó đến bây giờ cũng chưa được cái giải nào!"

"Aizzz, người so người sẽ bị tức chết a."

Thẩm Thần: "..."

Muốn mắng người.

Hắn nhìn thằng nhóc trong video, không coi ai ra gì, khinh cuồng kiệt ngạo, hai tròng mắt sáng người tràn ngập ngạo khí, một bộ dáng chưa từng nếm trải khó khăn của cuộc sống.

Tròng mắt Thẩm Thần đen nhánh giống như là đang xem người khác, hắn đã quên mất cái dáng vẻ vốn có của mình chính là như thế này, đã từng có một khoảng thời gian rất dài, hắn luôn ngây thơ cho rằng cả trái đất này đều xoay quanh mình, lão tử chính là đệ nhất thiên hạ.

Ngu ngốc thật.

Cảm thấy rất xấu hổ.

Trong lòng Thẩm Thần thở dài một tiếng, không nỡ nhìn thẳng, thật sự không có mặt mũi tiếp tục xem nữa, nghiêng đầu nhìn về phía Đông Lộ, phát hiện cô thế mà không hề đọc sách hay làm bài tập, giống như các bạn trong lớp, cái cổ khẽ nâng lên, nghiêm túc xem video, nhìn không chớp mắt.

Thẩm Thần nhướng mày, đột nhiên ghé sát vào cô, thấp giọng cười: "Tôi đẹp như vậy sao? Ngay cả chớp cậu cũng không chớp mắt lấy một cái."

Khí nóng phả vào vành tai cô, ngữ khí vô cùng thiếu đứng đắn.

Đông Lộ cả kinh, che lại vành tai nóng rực, kéo giãn khoảng cách với hắn, "Cậu đừng nghịch."

Ánh mắt xinh đẹp của cô gái nhỏ cảnh giác mà trừng hắn, giống như đang phòng sói.

Thẩm Thần buồn cười, "Ban nãy cậu đang nghĩ cái gì thế? Xem đến nhập thần như vậy."

"Chẳng lẽ..."

Hắn nhìn bản thân trong video, lúc đó mặt hắn còn chưa nảy nở, con nớt lại ngây ngô, người còn rất lùn, nhìn xác thực rất...

"Cậu hứng thú với tôi khi ấy?"

Ngữ khí của Thẩm Thần mang ý tứ nghiền ngẫm, cười như không cười nhìn cô, "Không nghĩ tới cậu còn có loại đam mê này."

"Sao cậu có thể nghĩ ra những chuyện kinh dị như thế chứ?" Đông Lộ buồn bực, vén sợi tóc dán ở bên mặt ra sau tai, bình tĩnh lại nói: "Tôi chỉ đột nhiên nhớ tới một số chuyện."

"Chuyện gì?"

"Trước kia tôi từng gặp qua cậu một lần."

Không nghĩ tới sẽ là cái đáp án này, Thẩm Thần sửng sốt, nhìn biểu tình của cô không giống như đang đùa, "Khi nào?"

Hắn thế mà lại không có một chút ấn tượng nào?

Đông Lộ hỏi lại: "Hồi thi lên cấp ba, cậu thi ở Tứ Trung đúng không?"

"Hình như vậy." Thẩm Thần không nhớ rõ lắm, rốt cuộc thì cũng đã qua nhiều năm rồi.

Tứ Trung và Nhất trung đều là những trường cấp ba trọng điểm, kỳ thi lớn của thành phố đều chọn hai trường này làm địa điểm thi.

Đông Lộ lại nhìn về phía video, nhìn Tiểu Thẩm Thần nhẹ giọng nói: "Hồi cấp hai tôi học ở Tứ Trung."

*Hình như là trường bên Trung Quốc thì cấp một là học trường riêng, cấp hai với cấp ba học chung một trường, khi thi lên cấp 3 thì phải thi cho nên cấp hai có thể học trường này nhưng lên cấp 3, dựa vào kết quả thi sẽ nhập học vào trường khác.

"Cho nên kì thi vào cấp ba ngày đó cậu thấy tôi ở trường học?" Thẩm Thần phản ứng rất nhanh, suy đoán theo hướng đi của câu chuyện: "Sau đó cậu đối với tôi nhất kiến chung tình, nhớ mãi không quên tới tận bây giờ, thẳng đến hôm nay xem video mới phát hiện hai chúng tôi là một?"

Hắn nói xong lại nhịn không được cười một tiếng, liễm môi nói: "Rất cẩu huyết, bất quá tôi thích."

"... Cậu xem ngôn tình nhiều quá đúng không?" Đông Lộ đối với loại trình độ tự luyến này của hắn đã không biết phải nói gì nữa, ghét bỏ nói: "Thế mà còn tin tưởng cái này?"

Cô không hề lưu tình đánh vỡ ảo tưởng của hắn: "Nhất kiến chung tình là không có khả năng, bất quá thực sự cậu đã làm tôi nhớ mãi không quên."

Lại nói tiếp, chuyện cũng chẳng có gì to tát lắm, cô còn nhớ ngày thi vào cấp ba đó toàn trường được phép, cô bởi vì quên đồ ở trong lớp cho nên vội vội vàng vàng chạy tới trường lấy.

Cụ thể là quên cái gì thì cô đã không còn nhớ nữa.

Chỉ nhớ tới khi đến lớp thì bên trong đã có rất nhiều thí sinh đang ngồi, đều là những học sinh sắp lên cấp ba, đối với một học sinh còn đang học cấp hai như cô mà nói thì bọn họ giống như người của thế giới khác, có loại cảm giác thần bí không nói nên lời.

Đúng lúc này, cô nhìn thấy bên trong có một nam sinh không lớn hơn cô là bao, nhưng thần khí trên mặt lại hiện ra như thật, đặc biệt rõ ràng, liếc mắt một cái liền thấy cái đầu của hắn tụt hẳn xuống, rất không ăn nhập với những học sinh ở đây.

Hắn cũng là thí sinh?

Đông Lộ giật mình, bàn học của cô ở phía trước nam sinh đó, bây giờ vẫn chưa có ai ngồi, cô nhanh chóng đi qua kéo ngăn bàn lấy đồ vật của mình ra.

Lúc đi qua nam sinh kia, hắn tựa hồ như ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lại không thèm để ý mà rời tầm mắt đi, ánh mắt bình đạm, nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, trên gương mặt non nớt mang theo sự thành thục không phù hợp với tuổi, biểu tình rất nhẹ nhàng, một chút cũng không có cảm giác khẩn trương trước khi thi.

Đông Lộ cảm thấy rất tò mò với hắn, lại nhìn nhiều thêm hai lần, sau đó liền rời đi, không hề có giao tiếp hay phát sinh chuyện gì với hắn.

Lại nhớ tới một lần khác, đó là thời điểm thành tích thi chuyển cấp của các anh chị được công bố, mỗi người đều đang truyền tai nhau, Trạng Nguyên của kì thi lần này thế mà lại là một cậu nhóc, nhảy hai lớp, đứng số một toàn thành phố, hoàn toàn xứng đáng là một thiên tài.

Đông Lộ cơ hồ khẳng định một trăm phần trăm người đó chính là nam sinh kia.

Hắn lại có thể lợi hại như vậy, rõ ràng là cũng không lớn lắm so với cô.

Khiếp sợ, ngưỡng mộ, sùng bái, ghen ghét, các loại cảm xúc đan chéo vào nhau, Đông Lộ cảm thấy cực kỳ phức tạp.

Từ sau lần đó, cô dường như đã ngầm đem hắn trở thành mục tiêu học tập, cũng vì chuyện này mà nỗ lực vươn lên.

Cô không cố ý đi tra tên của hắn, chỉ cần biết rõ là có một người như vậy tồn tại là đủ rồi.

Cấu tạo của mỗi người đều giống nhau, dựa vào cái gì hắn có thể làm được mà cô lại không thể?

Cô đối với ý nghĩ này vô cùng tin tưởng.

Nghe nói hắn nhập học vào Nhất Trung, cô liền đem Nhất Trung trở thành động lực đạt tới.

Ba năm cấp hai*, cô vẫn luôn nỗ lực cố gắng, thành tích ổn định duy trì ở top 10 cả trường, dưới tình huống bình thường thì chắc chắn việc thi vào Nhất Trung không phải là vấn đề lớn.

*Ở Trung Quốc thì cấp một được phân thành 6 cấp (lớp 1 - lớp 6), cấp hai phân thành 3 cấp (lớp 7 - lớp 9), cấp ba phân thành 3 cấp (lớp 10 - lớp 12)

Nhưng tới lúc thi chuyển cấp, bởi vì tâm lý không ổn định, phát huy thất thường cho nên kết quả thi của cô thảm không nỡ nhìn.

Đông Lộ vĩnh viễn cũng không quên được phản ứng của Đông Vân sau khi biết kết quả thi của cô, Đông Vân không đánh cũng không mắng, cái gì cũng không làm, vân đạm phong khinh giống như cô có thi được bao nhiêu điểm thì cũng không có quan hệ gì với bà, hoặc là từ lúc bắt đầu, bà đã chưa từng ôm mong đợi đối với cô.

Cái này so với đánh chửi thì còn làm cho cô khó chịu hơn.

Đông Vân châm chọc nói: "Với số điểm này của con thì tới Tứ Trung cũng chẳng đỗ nổi, cuộc thi này cũng chẳng có tác dụng gì rồi, xem ra chỉ có thể tiêu tiền đưa con tới Nhất Trung, mỗi một học kỳ đều phải nộp hai vạn tiền phí dự thính, con thật đúng là làm mẹ bớt lo đấy."

Đông Lộ mím môi, "Con không đi Nhất Trung."

Đông Vân: "Không phải con vẫn luôn muốn tới đó sao?"

"Bây giờ không muốn nữa."

"Vậy con muốn đi đâu?"

Đông Lộ quật cường nói: "Thi được bao nhiêu thì tới chỗ đó."

Đông Vân cười nhạt: "Tùy con."

Vì thế, cô liền tới Cửu Trung.

Mà nam sinh cô không biết họ tên kia, theo đoạn thời gian bực bội đó bị cô cố tình quên đi.

Có hắn tồn tại ở đó không lúc nào là không nhắc nhở cô, bản thân mình nực cười bao nhiêu.

Thẩm Thần thấy Đông Lộ không nói gì, như là nhớ tới hồi ức không mấy tốt đẹp, biểu tình tối tăm, khí áp trên người rất thấp.

"Sao thế?" Hắn nghiêng đầu, nửa đùa nói: "Không phải lúc đó cậu đã thật sự thích tôi đó chứ?"

"Chán ghét thì đúng hơn." Đông Lộ lạnh giọng, lại nhớ tới lời nói của Ngô Mạnh Chu.

"Kỳ thật làm bạn bè hay bạn học của Thẩm Thần rất mệt, đại đa số mọi người hay đặc biệt là đối với những người có lòng tự trọng cao thì càng mệt hơn, anh có thể nhìn ra được em là một cô gái hiếu thắng, nói thật em với hắn không hợp nhau, nhưng anh chưa từng thấy hắn để bụng tới một cô gái nào như vậy, cho nên anh hy vọng em có thể quan tâm tới hắn thật tốt, nếu không thích thì cũng đừng làm hắn tổn thương."

Biểu tình của Ngô Mạnh Chu rất nghiêm túc, đặc biệt giống như người mẹ già sắp gả con gái mình đi.

Đông Lộ gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."

Khi đó cô còn không hiểu rõ lời nói của cậu ta, hiện tại lại dường như có thể cảm nhận được chút ít.

Thẩm Thần hơi sửng sốt, nhìn khuôn mặt lãnh đạm của cô, không biết là mình lại chọc giận cô chỗ nào rồi.

Điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lúc đi học không được nghe điện thoại, Thẩm Thần vốn định ấn từ chối, nhưng nhìn thấy cái tên của đối phương, ánh mắt hắn ngưng lại, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài nghe.

Đông Lộ ban đầu còn không để ý, cho rằng rất nhanh hắn sẽ quay về, nhưng thẳng tới lúc hết tiết, Thẩm Thần cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Đông Lộ vẫn không để trong lòng, Thẩm Thần trốn học là chuyện quá đỗi bình thường, cũng không phải lần một lần hai.

Nhưng mà...

Ngày hôm sau, ngày hôm sau nữa...

Từ ngày đó về sau, Thẩm Thần đã liên tục vài ngày không tới trường, một lời nhắn cũng không để lại, vị trí bên cạnh Đông Lộ vẫn luôn để trống.

Lúc này cô mới có cảm giác không ổn.

Bạn học trong lớp cũng không thể hiểu được: "Thẩm Thần sao thế nhỉ? Mấy ngày rồi cũng chưa tới lớp."

"Chẳng lẽ trong nhà xảy ra chuyện?"

"Không lẽ hắn quay về Nhất Trung rồi?"

Các loại suy đoán đều làm cho mọi người hoảng sợ.

Có người hỏi La Nhạc Phúc, La Nhạc Phúc chỉ thở dài, nói: "Nhà hắn có việc, đã nói lại với thầy rồi, các em cũng đừng hỏi, quản tốt bản thân mình là được."

...

Đông Lộ nhịn không được nhắn tin WeChat cho hắn: [Sau này cậu không tới trường nữa sao?]

Chẳng lẽ là bởi vì ngày đó cô đã nói chán ghét hắn?

Cô chỉ là thuận miệng nói thôi mà.

Đông Lộ cắn môi, lại nhắn qua: [Tôi không ghét cậu.]

[Cậu...] Sẽ quay lại sao?

Tin tức này xóa xóa thêm thêm, cuối cùng cũng không có gửi qua.

Mà hắn lại không hề trả lời cô.

Điện thoại cũng không gọi được.

Cô nhíu mày, lúc lên lớp cũng có chút thất thần.

Hắn sẽ không thực sự tức giận với cô chứ?

***

Tan học, Đông Lộ về cùng với Chu Tiêu Hàm.

Lúc hai người đi ở trên đường, Đông Lộ không biết nhìn thấy cái gì mà dừng chân lại.

"Sao thế?" Chu Tiêu Hàm theo tầm mắt cô nhìn qua, thế mà lại thấy được Thẩm Thần.

Hấn mặc cái áo lông màu đen, vai rộng chân dài, mang mũ lưỡi trai, hai tay đút ở trong túi quần, đứng ở bên đường cái, cả người cao gầy lại thanh tuấn, chọc cho người qua đường phải ngoái lại nhìn hắn.

"Đó không phải là Thẩm Thần sao? Cuối cùng cũng thấy cậu ấy rồi!" Chu Tiêu Hàm vui vẻ, lôi kéo Đông Lộ muốn đi qua chào hỏi, bỗng nhiên lại nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ dừng lại bên cạnh hắn.

Chu Tiêu Hàm lập tức dừng lại, theo bản năng "Oa" một tiếng.

Mày Đông Lộ nhíu lại.

Một người đàn ông bước từ trong xe ra, nhìn qua thì tầm khoảng ba, bốn mươi tuổi, tây trang giày da, bước nhanh tới cản đường đi của Thẩm Thần.

Thẩm Thần tựa như có quen ông ta, biểu tình chán ghét, mặt mày lạnh băng, vòng qua ông ta muốn rời đi, người đàn ông trung niên lộ vẻ mặt cầu xin, nói với hắn câu gì đó, thân hình Thẩm Thần cứng lại, cuối cùng vẫn bị ông ta kéo lên xe, mang theo hắn rời đi.

Thẳng tới lúc xe khuất bóng, Đông Lộ với Chu Tiêu Hàm vẫn chưa lấy lại tinh thần được.

Một lúc sau, Chu Tiêu Hàm mới bất thình lình hỏi một câu: "Cậu biết nhãn hiệu của cái xe kia không?"

Đông Lộ yên lặng gật đầu, "Lamborghini."

Đông Vân cũng là người cuồng siêu xe.

Chu Tiêu Hàm trừng lớn mắt: "Ôi đệch, tớ quả nhiên không nhìn nhầm mà, Thẩm Thần không phải con nhà nghèo sao? Sao hắn lại quen người có tiền như vậy?"

Bởi vì mỗi ngày Thẩm Thần đều đi làm thêm cho nên cơ hồ là trong mắt tất cả mọi người, hắn là con nhà nghèo.

Đông Lộ không lên tiếng, rũ mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chu Tiêu Hàm lại nói: "Tớ có một suy đoán."

Đông Lộ nói: "Trùng hợp, tớ cũng có."

Chu Tiêu Hàm: "Vậy cậu nói trước đi."

Đông Lộ nghĩ tới kịch bản phim thần tượng: "Kỳ thật trong nhà Thẩm Thần rất có tiền, hắn thích một cô gái, nhưng cha mẹ hắn không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau, vì thế hắn liền bỏ nhà ra đi, dựa vào việc làm thêm để nuôi sống chính mình."

Chu Tiêu Hàm ho một tiếng: "Cậu nghĩ hắn tốt đẹp thế, làm tớ ngại không dám nói ra suy nghĩ."

"Cậu nghĩ gì?"

Chu Tiêu Hàm buột miệng thốt ra: "Thẩm Thần vì tiền nên đã bị một người đàn ông có tiền bao nuôi, sau đó Thẩm Thần kiếm đủ tiền rồi liền dùng một chân đá hắn ta đi, nhưng người đàn ông đó đã yêu cậu ta tới sâu đậm không thể tự kiềm chế, không ngừng cầu xin Thẩm Thần quay trở lại bên cạnh hắn."1

----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đừng để một hủ nữ và một thẳng nữ tự động não với nhau, ha ha ha.

Shmily: Góc suy đoán, tác giả cho Thẩm Thần nhảy qua hai lớp, Thẩm Thần cùng vào học lớp 10 với Sở Trú, mà hiện tại Sở Trú lớp 12, Đông Lộ lớp 11, tức là Sở Trú hơn Đông Lộ 1 tuổi, Thẩm Thần lại kém Sở Trú 2 tuổi nên có thể suy ra là Thẩm Thần kém Đông Lộ 1 tuổi không??
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom