Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65
Cô giáo y tế giật mình, rất nhanh đã nhíu mày trách mắng: "Sao có thể là mang thai? Loại lời này không thể nói bậy được!"
La Nhạc Phúc ngượng ngùng, "Gần đây xảy ra chuyện tương tự, tôi có chút lo lắng..."
Đông Lộ yên lặng nhìn Thẩm Thần không nói, La Nhạc Phúc là nghi ngờ giữa bọn họ có gian tình, ông ấy có loại suy đoán này, về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng tại sao tới Thẩm Thần cũng sẽ cảm thấy thế?
Đầu bị hỏng rồi sao?
Bọn họ có làm hay không hắn còn không rõ?
Biểu tình Đông Lộ một lời khó nói hết.
Thẩm Thần thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn tên bị thiểu năng trí tuệ, dần dần tỉnh táo lại, xấu hổ ho một tiếng, "Xin lỗi, anh có chút không phân biệt được giữa mơ với sự thật."
Mơ?
Hắn mơ thấy cái gì?
Đông Lộ mở to đôi mắt xinh đẹp, xấu hổ lại buồn bực nhìn hắn.
"Chính là giấc mơ đó đó." Thẩm Thần như biết cô đang nghĩ cái gì, cười ngâm ngâm nói, "Còn rất chân thật."
"..."
Đông Lộ rất bội phục hắn, dám ở trước mặt chủ nhiệm lớp công khai lái xe*, quả là không giống ai.
*Lái xe (Ngôn ngữ mạng của bên Trung): Cách nói ẩn ý của việc làm mấy chuyện ấy ấy.
May mà La Nhạc Phúc đang nói chuyện với cô y tế, không có tâm tư đi quả bọn họ, ông vẫn không yên tâm cho lắm: "Cô Dương, Đông Lộ thật sự không mang thai sao, có cần tới bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Dương Thanh Lan cạn lời với ông, dứt khoát hỏi Đông Lộ: "Có phải em đau bụng kinh không?"
"Dạ." Đông Lộ gật đầu.
"Đến lúc nào?"
"Mới hôm qua."
Hai người một hỏi một đáp, lập tức đã đánh tan nghi ngờ của La Nhạc Phúc, tức khắc cảm thấy hổ thẹn không thôi, dì cả tới chứng tỏ là không có khả năng mang thai, là do ông đã hiểu lầm.
Thẩm Thần lành lạnh liếc ông: "Thầy, có phải thầy nên xin lỗi em không? Cổ em ban nãy suýt bị thầy bóp gẫy đấy."
La Nhạc Phúc tức giận, "Vậy tôi hỏi cậu cậu chột dạ là có ý gì? Chứng tỏ là trong lòng cậu có quỷ! Chưa làm qua cũng đã từng mơ qua rồi!"
Thẩm Thần: "..."
Mơ chút cũng không được sao? Bạn gái hắn đáng yêu như vậy, nếu hắn không có cảm giác gì thì có còn là nam nhân hay không??
Dương Thanh Lan mặc kệ hai tên quỷ ấu trĩ này, ôn nhu hỏi Đông Lộ: "Trừ việc đau bụng kinh ra, thân thể em còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Mặt mày Đông Lộ vẫn tái nhợt như cũ, ốm yếu, không có tinh thần, cô nói đúng sự thật: "Đầu có chút đau, dạ dày không thoải mái, muốn nôn, có cảm giác chán ăn."
Dương Thanh Lan có chút suy nghĩ: "Hôm nay mới bị?"
Đông Lộ lắc đầu, "Đã bị lâu rồi, chắc là khoảng một tuần."
Thẩm Thần nghe vậy nhíu mày, "Không phải em nói là đã tốt lên rồi sao?"
Hắn làm bánh ngọt cho cô ăn, cô cũng ăn không ít mà.
Đông Lộ thấp giọng: "Lừa anh đó."
Thẩm Thần không nói, mày nhíu càng chặt, không cần hỏi cũng biết vì sao cô lại không nói, tính cách của cô chính là như vậy, tình nguyện chịu khổ đến chết cũng không muốn đi tạo gánh nặng cho người khác.
Quá hiếu thắng.
La Nhạc Phúc lo lắng sốt ruột: "Quả nhiên là vẫn phải tới bệnh viện khám, cứ như vậy thì làm sao mà được! Cô Dương, Đông Lộ bị bệnh gì thế?"
Dương Thanh Lan: "Không phải bệnh, hẳn là do lo lắng trước khi thi, dẫn tới bị áp lực quá lớn."
La Nhạc Phúc với Thẩm Thần đồng thời sửng sốt, La Nhạc Phúc nhìn nhìn Đông Lộ, khuôn mặt cô vẫn không hề gợn sóng, khí chất thanh lãnh tự nhiên, phảng phất như dù trời có sập xuống thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới cô cả.
"Không thể nào không thể nào!" La Nhạc Phúc lập tức lắc đầu, "Ai lo lắng chứ Đông Lộ không có khả năng sẽ lo lắng!"
Ông cũng chưa từng thấy qua người nào bình tĩnh như cô cả.
Tình hình học tập trong lớp hiện tại đang y như đánh giặc, đám học sinh dù là đang đi học hay là tan học về cũng đều nắm chặt mỗi phút mỗi giây làm bài thi, không dám trì hoãn thêm bất cứ cái gì, trong đó Đông Lộ lại là người bình tĩnh nhất, không nhanh không chậm, vẫn giống như trước đây, phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi.
Người như vậy, sao có thể sẽ có chứng lo lắng trước khi thi?
Thẩm Thần sâu kín nhìn Đông Lộ, cũng không có biểu tình ngoài ý muốn nào.
"Cái gì mà không có khả năng?" Dương Thanh Lan không vui nhìn La Nhạc Phúc: "Tôi đã gặp qua rất nhiều học sinh như vậy rồi, đều là bởi vì áp lực thi đại học quá lớn dẫn tới việc mất cân bằng nội tiết tố, còn có nhiều đứa nghiêm trọng hơn so với con bé nhiều, thầy La, thầy không thể chỉ bắt học sinh học tập được, phải quan tâm cả tới vấn đề sức khỏe và tâm lý của bọn chúng!"
"Được được, tôi biết rồi!" La Nhạc Phúc liên tục gật đầu.
"Mà hiện tại em lại càng phải có tâm lý thoải mái, không được căng thẳng." Dương Thanh Lan nói với Đông Lộ, "Tuy rằng thi đại học rất quan trọng, nhưng cũng không phải lựa chọn duy nhất trong đời, bây giờ em nên ăn một số thực phẩn chua cay kích thích ham muốn thèm ăn, ăn nhiều trái cây với rau dưa một chút, đừng bức mình quá."
"Dạ, cảm ơn cô giáo." Đông Lộ ngoan ngoãn gật đầu.
***
Thân thể Đông Lộ không có trở ngại gì, muốn về lớp tiếp tục đi học, lại bị La Nhạc Phúc cản lại, "Hôm nay em về nhà nghỉ ngơi đi, không cần quá mệt mỏi, thân thể vẫn là quan trọng nhất."
Thẩm Thần gật đầu, tán đồng với cách nói của ông, "Không sai, anh đưa em về."
Nói xong, cũng không đợi La Nhạc Phúc phản ứng, hắn đã cõng cô lên rời đi.
"Ấy từ từ, đứng lại! Em không thể đi!" La Nhạc Phúc nhíu mày thật chặt, sao ông có thể để hai người đó có cơ hội ở chung với nhau được, vội vàng cản hắn lại, "Em mau về lớp học đi, thầy sẽ đưa em ấy về."
"Lát nữa thầy còn có tiết dạy, sao có thể để thầy đưa?"
Thẩm Thần liếc ông một cái, lời lẽ chính đáng nói: "Sắp thi đại học rồi, bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất của học sinh, thiếu một tiết là có khả năng thiếu mất một điểm, thầy phải phụ trách với tương lai của bọn họ."
La Nhạc Phúc còn lâu mới bị hắn dọa, "Sao em không sợ sẽ thiếu đi một điểm kia?"
Thẩm Thần: "Điểm số của em cũng không phải do thầy dạy."
La Nhạc Phúc: "..."1
Cũng đúng, với thành tích bây giờ của Thẩm Thần có đi học hay không cũng chẳng sao cả, ông đã không dạy được hắn thêm cái gì nữa rồi.
"Nhưng mà..." La Nhạc Phúc còn đang do dự.
Đông Lộ nằm ở trên lưng Thẩm Thần, bỗng nhiên che miệng cố ý ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Thầy ơi, em đau đầu."
La Nhạc Phúc vừa nghe liền lập tức đồng ý, xua tay cho đi, "Vậy em mau về đi, về đến nhà thì nhớ gọi điện thoại cho thầy."
Ông nhìn Thẩm Thần cảnh cáo, "Nếu em dám làm gì với em ấy, thầy nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"
"Dạ dạ." Thẩm Thần gật cho có lệ, cõng Đông Lộ rời đi, nghĩ thầm, nếu hắn mà muốn làm cái gì thì sao phải chờ tới bây giờ.
Đông Lộ nằm ở trên lưng hắn, dọc theo đường đi đều rất an tĩnh, bộ dáng vô cùng nghe lời.
Thẩm Thần lại không dễ dàng buông tha cô tới thế, "Bây giờ có thể nói chưa, rốt cuộc em đang lo lắng chuyện gì?"
Thành tích rõ ràng đã tốt như vậy rồi, hắn thật sự không nghĩ ra lý do để cô lo lắng.
"Không rõ lắm." Mặt Đông Lộ dán lên tấm lưng ấm áp của hắn, nhìn mây trên trời, rầu rĩ nói: "Năng lực tâm lý của em vốn dĩ không tốt, hồi cấp hai cũng vậy, phát huy thất thường, đến thời khắc mấu chốt liền tuột dây xích."
Ba năm nỗ lực thất bại trong gang tấc.
Thẩm Thần: "Cái này thì tính là lý do gì, thi rớt thì thi rớt, em sợ gì chứ, hay là em sợ về sau sẽ không tìm được việc?"
Đông Lộ: "Không phải."
"Sợ không thể cùng anh học cùng một trường đại học?"
"... Không phải." Ngữ khí của cô có chút không xác định.
"Vậy chỉ có một lý do." Hắn lẳng lặng nói, "Em sợ thi không tốt, sẽ làm mọi người thất vọng."
Đông Lộ bị các giáo viên trong trường đặt kỳ vọng rất cao, áp lực là chuyện bình thường.
Cô không lên tiếng, rũ mắt, nắm chặt lấy áo hắn.
Đúng vậy, đây là điều cô sợ nhất, La Nhạc Phúc dành hết tâm huyết ở trên người cô như vậy, vạn nhất thi rớt, khẳng định là thầy ấy sẽ rất buồn.
"Em không phải là anh, em chỉ là một người bình thường, chỉ có liều mạng nỗ lực mới có cảm giác an toàn." Đông Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng càng nỗ lực cũng chỉ càng cảm thấy bất an, sợ không đạt được thứ mà mình muốn, sợ trả một cái giá kém xa những gì mình đã làm, sau đó... cách anh ngày càng xa."
"Nghĩ nhiều rồi, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em." Thanh âm Thẩm Thần trầm ổn hữu lực, mỗi chữ đều rất thong thả rõ ràng, "Bất luận em thi được bao nhiêu điểm thì cũng đều là vợ anh, đừng hòng quỵt nợ."
Đông Lộ: "Nhưng cha em chính là bởi vì có sự chênh lệch rất lớn với mẹ nên mới ly hôn."
"Đó là mẹ em, không phải anh." Thẩm Thần nhàn nhạt nói, "Mỗi một người đều có một mục tiêu khác nhau, đối với mẹ em, sự nghiệp quan trọng hơn gia đình, cho nên bà ấy chấp nhận vứt bỏ hết tất cả cũng không cảm thấy gì. Nhưng với anh mà nói, bất luận là kẻ nào cũng không thể quan trọng bằng em, cho dù em thi được 0 điểm đi nữa thì giá trị của em cũng không có quan hệ với nó."
Đông Lộ ngơ ngẩn, thanh âm ôn nhu của chàng trai chảy xuôi bên tai cô: "Còn có, đừng tự tạo cho mình áp lực quá lớn, em còn có anh, bên phía trường học anh sẽ cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng, cho nên em muốn thi như thế nào cũng được, trời sập thì đã có anh chống thay em."
***
Sau khi về tới nhà, Hoàng Kiến Hoa vừa nghe thấy Đông Lộ bị áp lực thi cử liền khẩn trương đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý.
Lúc ấy tâm lý Đông Lộ đã vững vàng hơn rất nhiều, bác sĩ hỏi vài vấn đề cô đều trả lời hết sức bình thường, khuôn mặt bình tĩnh.
Bác sĩ kỳ quái nhìn kết quả, nói với Hoàng Kiến Hoa: "Con gái anh không giống như có áp lực gì hết."
Thần sắc Hoàng Kiến Hoa rất lo lắng, "Bác sĩ nhìn lại một chút đi, tôi còn không hiểu nó sao, đứa nhỏ này giỏi nhất là giả vờ, một khẩu súng dí vào trán nó nó cũng có thể mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không biết chừng đã sợ thành cái dạng gì rồi."
Đông Lộ hết nói nổi, lắc đầu đứng lên, "Đừng lo, bác sĩ nói con không sao hết, chúng ta trở về đi."
Cô dừng một chút, vén tóc dính ở bên má ra sau tai, ngữ khí có chút mất tự nhiên: "Trên đường đi học về thật ra con đã khám bác sĩ rồi."
Hiệu quả tốt hơn dự đoán của cô.
Hoàng Kiến Hoa mê mang: "Nhưng Thẩm Thần nói là đưa con từ trường về mà, chưa từng xem bệnh a."
Đông Lộ hơi hơi nâng cằm lên, "Hắn ngốc như vậy, biết cái gì chứ."
***
Đông Lộ trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, dưới sự cổ vũ của Thẩm Thần, chậm rãi khôi phục lại như ban đầu.
Kỳ thi đại học ngày một gần, thời gian còn lại chưa tới ba ngày nữa, bến dưới góc trái của bảng đem rốt cuộc đã kết thúc thời gian đếm ngược, bởi vì trước thi đại học ba ngày thì bọn họ sẽ được giải phóng nghỉ ngơi, cho nên hôm nay đã là ngày cuối cùng bọn họ được ở trường.
Mà sau khi học xong tiết này, bọn họ sẽ nghênh đón tiết học cuối cùng của đời học sinh.
Không khí lớp học man mác buồn.
Chu Tiêu Hàm thổn thức nói với Đông Lộ: "Thời gian trôi qua nhanh quá, qua hôm nay là chúng ta đường ai nấy đi rồi."
"Đúng vậy." Đông Lộ nhìn sách giáo khoa với bài thi ở trên bàn, chậm rãi lắc đầu, duỗi cái eo lười, cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Chu Tiêu Hàm: "Cậu đã nghĩ kỹ thi cái gì chưa?"
"Chưa." Đông Lộ xoay bút, cô không biết mình thích cái gì, không có mục tiêu rõ ràng giống như Thẩm Thần, giai đoạn này cô trừ việc học ra thì hoàn toàn mơ hồ đối với tương lai.
"Tớ cũng thế." Chu Tiêu Hàm thở dài, "Cảm giác như cái gì tới cũng dốt."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, tập trung tinh thần thi đại học, thi xong rồi chậm rãi nghĩ sau."
"Cũng đúng."
Đông Lộ xoa xoa huyệt thái dương, cả ngày hôm nay đầu cô cứ có cảm giác choáng váng, cho nên bây giờ liền bò ra bàn nhắm mắt lại, "Tớ ngủ một lát, thầy tới thì gọi tới nhé."
Chu Tiêu Hàm: "Được."
Không bao lâu sau, có một bóng người lén lút xuất hiện ở bên cạnh cô, trên tay cầm một cái bút dạ.
Chu Tiêu Hàm thấy người tới, vừa muốn mở miệng gọi thì đối phương đã đặt ngón trỏ bên môi, cười cười phát ra một tiếng với cô ấy: "Suỵt."
***
Lúc Đông Lộ tỉnh lại, thấy Chu Tiêu Hàm đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, bộ dáng như đang nhịn cười.
"Sao thế?"
Đông Lộ mờ mịt sờ sờ mặt, ngón trỏ chạm tới một vết mực nước màu đen.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, có loại dự cảm không tốt lắm.
"Ha~"
Phía sau truyền tới tiếng cười quen thuộc.
Đông Lộ quay đầu, Thẩm Thần đang đứng ở bên cạnh cô, nhịn cười giơ gương lên trước mặt Đông Lộ: "Xin lỗi, bạn học nhỏ, nhìn em ngủ ngon quá, nhất thời nhịn không được, em sẽ không tức giận chứ?"
Đông Lộ nhìn chính mình trong gương, trái phải bị vẽ ba cái râu mèo.
"Anh, nói, xem?" Cô trầm mặt, bẻ đốt ngón tay.
Thẩm Thần thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy đi.
Đông Lộ cầm theo cái bút đuổi theo hắn.
Hai người chạy vòng quanh lớp học, bầu không khí u buồn thoáng chốc đã biến mất hầu như không còn, tiếng cười liên tiếp vang lên.
"Lại nữa rồi."
"Thẩm Thần đúng là không sợ chết mà, ngày nào cũng chọc Đông Lộ."
"Ha ha ha ha."
Mười mấy giây trước khi tiếng chuông reo, Đông Lộ rốt cuộc cũng bắt được Thẩm Thần, lấy cái bút dạ vẽ râu cho hắn, còn vẽ thêm một con heo, lúc này mới vừa lòng mà thu tay.
Thẩm Thần mặc cho cô vẽ, cười nói: "Cái này có phải là tướng phu thê không?"
"Cút." Đông Lộ liếc hắn một cái, lấy khăn giấy lau sạch mặt mình, sau đó mới xoay người trở về chỗ ngồi.
Cô ngồi xuống chưa được bao lâu thì La Nhạc Phúc đã đi vào, ông liếc mắt một cái liền trông thấy cái gương mặt hoa hòe lòe loẹt kia của Thẩm Thần, "Thẩm Thần, trên mặt em là cái quỷ gì?"
Thẩm Thần cười cà lơ phất phơ, cố ý ngân dài ra, "Đây là dấu ấn tình yêu~"
Lại chọc cho cả lớp cười lên.
Đông Lộ xấu hổ buồn bực, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi.
Tên gia hỏa này!
Trực giác La Nhạc Phúc nói cho ông biết khẳng định có quỷ, nhưng xét thấy hôm nay đã là ngày cuối cùng, cho nên cũng lười so đo với hắn.
Ông nhìn đám học sinh bên dưới, nội tâm trăm môi cảm xúc ngổn ngang.
Thời điểm chia tay rốt cuộc cũng tới.
"Các bạn học, hôm nay là ngày cuối cùng các em ngồi ở chỗ này, thầy có mấy lời muốn nói với các em. Thi đại học tất nhiên là việc rất quan trọng, nhưng không phải là toàn bộ nhân sinh, chỉ cần làm hết sức là tốt rồi, mấy tháng qua, sự nỗ lực của các em thầy đều nhìn thấy hết, từ tận đáy lòng thầy vô cùng cảm thấy kiêu ngạo vì mấy đứa!"
La Nhạc Phúc chậm rãi nói, từng câu từng chữ phát ra từ sâu trong nội tâm.
Cả lớp chậm rãi an tĩnh lại, đều ngẩng đầu nhìn ông chăm chú.
La Nhạc Phúc dõng dạc hùng hồn: "Thi thật tốt, thầy tin tưởng các em, các em là những học sinh tốt nhất mà thầy từng dạy dỗ!"
"Thầy ơi, những lời này có phải mỗi năm thầy đều nói một lần không?" Tiền Hạo ở dưới trêu ghẹo.
Lời này của cậu ta vừa thốt ra, không khí liền lập tức nhẹ nhàng đi nhiều, những người khác cũng sôi nổi phụ họa: "Đúng đó, có sến không cơ chứ?"
"Sù sao mỗi một lần đều là tốt nhất."
...
"Thầy vui không được à?" La Nhạc Phúc thổi râu trừng mắt, "Nếu nó mà hữu dụng thì bảo thầy nói một ngàn một vạn lần thầy cũng nguyện ý!"
Sau đó ông lại nói tới những việc cần chú ý khi thi đại học, đều là những lời đã quá là quen thuộc rồi.
"Nhất định phải nhớ cầm theo chứng minh thư và thẻ dự thi."
"Tới trước nửa tiếng... không, một tiếng đi."
"Đừng dừng lại quá lâu ở một câu mà hãy chuyển ngay sang câu tiếp theo."
"Sau khi thi xong thì đừng dò đáp án, chuẩn bị cho môn thi tiếp theo."
...
Cả lớp không ai nói chuyện hay chọc cười nữa, ngay cả Thẩm Thần luôn luôn không đứng đắn cũng không tự giác mà thẳng lưng lên, lẳng lặng nghe.
Lúc này, tiếng chuông tan học reo lên.
La Nhạc Phúc hít sâu một hơi, khó có khi ông không nói nữa, cũng là lần cuối cùng không dạy quá giờ, nói lớn: "Được rồi, thầy chỉ muốn nói những điều đó, tan học, hẹn gặp lại các em!"
"Cạch~"
Cả lớp đồng loạt đứng lên, cúi người khom lưng thật sâu với ông, thanh âm chỉnh tề lại vang dội.+
"Hẹn gặp lại thầy!"
La Nhạc Phúc ngượng ngùng, "Gần đây xảy ra chuyện tương tự, tôi có chút lo lắng..."
Đông Lộ yên lặng nhìn Thẩm Thần không nói, La Nhạc Phúc là nghi ngờ giữa bọn họ có gian tình, ông ấy có loại suy đoán này, về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng tại sao tới Thẩm Thần cũng sẽ cảm thấy thế?
Đầu bị hỏng rồi sao?
Bọn họ có làm hay không hắn còn không rõ?
Biểu tình Đông Lộ một lời khó nói hết.
Thẩm Thần thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn tên bị thiểu năng trí tuệ, dần dần tỉnh táo lại, xấu hổ ho một tiếng, "Xin lỗi, anh có chút không phân biệt được giữa mơ với sự thật."
Mơ?
Hắn mơ thấy cái gì?
Đông Lộ mở to đôi mắt xinh đẹp, xấu hổ lại buồn bực nhìn hắn.
"Chính là giấc mơ đó đó." Thẩm Thần như biết cô đang nghĩ cái gì, cười ngâm ngâm nói, "Còn rất chân thật."
"..."
Đông Lộ rất bội phục hắn, dám ở trước mặt chủ nhiệm lớp công khai lái xe*, quả là không giống ai.
*Lái xe (Ngôn ngữ mạng của bên Trung): Cách nói ẩn ý của việc làm mấy chuyện ấy ấy.
May mà La Nhạc Phúc đang nói chuyện với cô y tế, không có tâm tư đi quả bọn họ, ông vẫn không yên tâm cho lắm: "Cô Dương, Đông Lộ thật sự không mang thai sao, có cần tới bệnh viện kiểm tra một chút không?"
Dương Thanh Lan cạn lời với ông, dứt khoát hỏi Đông Lộ: "Có phải em đau bụng kinh không?"
"Dạ." Đông Lộ gật đầu.
"Đến lúc nào?"
"Mới hôm qua."
Hai người một hỏi một đáp, lập tức đã đánh tan nghi ngờ của La Nhạc Phúc, tức khắc cảm thấy hổ thẹn không thôi, dì cả tới chứng tỏ là không có khả năng mang thai, là do ông đã hiểu lầm.
Thẩm Thần lành lạnh liếc ông: "Thầy, có phải thầy nên xin lỗi em không? Cổ em ban nãy suýt bị thầy bóp gẫy đấy."
La Nhạc Phúc tức giận, "Vậy tôi hỏi cậu cậu chột dạ là có ý gì? Chứng tỏ là trong lòng cậu có quỷ! Chưa làm qua cũng đã từng mơ qua rồi!"
Thẩm Thần: "..."
Mơ chút cũng không được sao? Bạn gái hắn đáng yêu như vậy, nếu hắn không có cảm giác gì thì có còn là nam nhân hay không??
Dương Thanh Lan mặc kệ hai tên quỷ ấu trĩ này, ôn nhu hỏi Đông Lộ: "Trừ việc đau bụng kinh ra, thân thể em còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Mặt mày Đông Lộ vẫn tái nhợt như cũ, ốm yếu, không có tinh thần, cô nói đúng sự thật: "Đầu có chút đau, dạ dày không thoải mái, muốn nôn, có cảm giác chán ăn."
Dương Thanh Lan có chút suy nghĩ: "Hôm nay mới bị?"
Đông Lộ lắc đầu, "Đã bị lâu rồi, chắc là khoảng một tuần."
Thẩm Thần nghe vậy nhíu mày, "Không phải em nói là đã tốt lên rồi sao?"
Hắn làm bánh ngọt cho cô ăn, cô cũng ăn không ít mà.
Đông Lộ thấp giọng: "Lừa anh đó."
Thẩm Thần không nói, mày nhíu càng chặt, không cần hỏi cũng biết vì sao cô lại không nói, tính cách của cô chính là như vậy, tình nguyện chịu khổ đến chết cũng không muốn đi tạo gánh nặng cho người khác.
Quá hiếu thắng.
La Nhạc Phúc lo lắng sốt ruột: "Quả nhiên là vẫn phải tới bệnh viện khám, cứ như vậy thì làm sao mà được! Cô Dương, Đông Lộ bị bệnh gì thế?"
Dương Thanh Lan: "Không phải bệnh, hẳn là do lo lắng trước khi thi, dẫn tới bị áp lực quá lớn."
La Nhạc Phúc với Thẩm Thần đồng thời sửng sốt, La Nhạc Phúc nhìn nhìn Đông Lộ, khuôn mặt cô vẫn không hề gợn sóng, khí chất thanh lãnh tự nhiên, phảng phất như dù trời có sập xuống thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì tới cô cả.
"Không thể nào không thể nào!" La Nhạc Phúc lập tức lắc đầu, "Ai lo lắng chứ Đông Lộ không có khả năng sẽ lo lắng!"
Ông cũng chưa từng thấy qua người nào bình tĩnh như cô cả.
Tình hình học tập trong lớp hiện tại đang y như đánh giặc, đám học sinh dù là đang đi học hay là tan học về cũng đều nắm chặt mỗi phút mỗi giây làm bài thi, không dám trì hoãn thêm bất cứ cái gì, trong đó Đông Lộ lại là người bình tĩnh nhất, không nhanh không chậm, vẫn giống như trước đây, phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi.
Người như vậy, sao có thể sẽ có chứng lo lắng trước khi thi?
Thẩm Thần sâu kín nhìn Đông Lộ, cũng không có biểu tình ngoài ý muốn nào.
"Cái gì mà không có khả năng?" Dương Thanh Lan không vui nhìn La Nhạc Phúc: "Tôi đã gặp qua rất nhiều học sinh như vậy rồi, đều là bởi vì áp lực thi đại học quá lớn dẫn tới việc mất cân bằng nội tiết tố, còn có nhiều đứa nghiêm trọng hơn so với con bé nhiều, thầy La, thầy không thể chỉ bắt học sinh học tập được, phải quan tâm cả tới vấn đề sức khỏe và tâm lý của bọn chúng!"
"Được được, tôi biết rồi!" La Nhạc Phúc liên tục gật đầu.
"Mà hiện tại em lại càng phải có tâm lý thoải mái, không được căng thẳng." Dương Thanh Lan nói với Đông Lộ, "Tuy rằng thi đại học rất quan trọng, nhưng cũng không phải lựa chọn duy nhất trong đời, bây giờ em nên ăn một số thực phẩn chua cay kích thích ham muốn thèm ăn, ăn nhiều trái cây với rau dưa một chút, đừng bức mình quá."
"Dạ, cảm ơn cô giáo." Đông Lộ ngoan ngoãn gật đầu.
***
Thân thể Đông Lộ không có trở ngại gì, muốn về lớp tiếp tục đi học, lại bị La Nhạc Phúc cản lại, "Hôm nay em về nhà nghỉ ngơi đi, không cần quá mệt mỏi, thân thể vẫn là quan trọng nhất."
Thẩm Thần gật đầu, tán đồng với cách nói của ông, "Không sai, anh đưa em về."
Nói xong, cũng không đợi La Nhạc Phúc phản ứng, hắn đã cõng cô lên rời đi.
"Ấy từ từ, đứng lại! Em không thể đi!" La Nhạc Phúc nhíu mày thật chặt, sao ông có thể để hai người đó có cơ hội ở chung với nhau được, vội vàng cản hắn lại, "Em mau về lớp học đi, thầy sẽ đưa em ấy về."
"Lát nữa thầy còn có tiết dạy, sao có thể để thầy đưa?"
Thẩm Thần liếc ông một cái, lời lẽ chính đáng nói: "Sắp thi đại học rồi, bây giờ là thời điểm mấu chốt nhất của học sinh, thiếu một tiết là có khả năng thiếu mất một điểm, thầy phải phụ trách với tương lai của bọn họ."
La Nhạc Phúc còn lâu mới bị hắn dọa, "Sao em không sợ sẽ thiếu đi một điểm kia?"
Thẩm Thần: "Điểm số của em cũng không phải do thầy dạy."
La Nhạc Phúc: "..."1
Cũng đúng, với thành tích bây giờ của Thẩm Thần có đi học hay không cũng chẳng sao cả, ông đã không dạy được hắn thêm cái gì nữa rồi.
"Nhưng mà..." La Nhạc Phúc còn đang do dự.
Đông Lộ nằm ở trên lưng Thẩm Thần, bỗng nhiên che miệng cố ý ho khan hai tiếng, suy yếu nói: "Thầy ơi, em đau đầu."
La Nhạc Phúc vừa nghe liền lập tức đồng ý, xua tay cho đi, "Vậy em mau về đi, về đến nhà thì nhớ gọi điện thoại cho thầy."
Ông nhìn Thẩm Thần cảnh cáo, "Nếu em dám làm gì với em ấy, thầy nhất định sẽ không bỏ qua cho em!"
"Dạ dạ." Thẩm Thần gật cho có lệ, cõng Đông Lộ rời đi, nghĩ thầm, nếu hắn mà muốn làm cái gì thì sao phải chờ tới bây giờ.
Đông Lộ nằm ở trên lưng hắn, dọc theo đường đi đều rất an tĩnh, bộ dáng vô cùng nghe lời.
Thẩm Thần lại không dễ dàng buông tha cô tới thế, "Bây giờ có thể nói chưa, rốt cuộc em đang lo lắng chuyện gì?"
Thành tích rõ ràng đã tốt như vậy rồi, hắn thật sự không nghĩ ra lý do để cô lo lắng.
"Không rõ lắm." Mặt Đông Lộ dán lên tấm lưng ấm áp của hắn, nhìn mây trên trời, rầu rĩ nói: "Năng lực tâm lý của em vốn dĩ không tốt, hồi cấp hai cũng vậy, phát huy thất thường, đến thời khắc mấu chốt liền tuột dây xích."
Ba năm nỗ lực thất bại trong gang tấc.
Thẩm Thần: "Cái này thì tính là lý do gì, thi rớt thì thi rớt, em sợ gì chứ, hay là em sợ về sau sẽ không tìm được việc?"
Đông Lộ: "Không phải."
"Sợ không thể cùng anh học cùng một trường đại học?"
"... Không phải." Ngữ khí của cô có chút không xác định.
"Vậy chỉ có một lý do." Hắn lẳng lặng nói, "Em sợ thi không tốt, sẽ làm mọi người thất vọng."
Đông Lộ bị các giáo viên trong trường đặt kỳ vọng rất cao, áp lực là chuyện bình thường.
Cô không lên tiếng, rũ mắt, nắm chặt lấy áo hắn.
Đúng vậy, đây là điều cô sợ nhất, La Nhạc Phúc dành hết tâm huyết ở trên người cô như vậy, vạn nhất thi rớt, khẳng định là thầy ấy sẽ rất buồn.
"Em không phải là anh, em chỉ là một người bình thường, chỉ có liều mạng nỗ lực mới có cảm giác an toàn." Đông Lộ nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nhưng càng nỗ lực cũng chỉ càng cảm thấy bất an, sợ không đạt được thứ mà mình muốn, sợ trả một cái giá kém xa những gì mình đã làm, sau đó... cách anh ngày càng xa."
"Nghĩ nhiều rồi, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em." Thanh âm Thẩm Thần trầm ổn hữu lực, mỗi chữ đều rất thong thả rõ ràng, "Bất luận em thi được bao nhiêu điểm thì cũng đều là vợ anh, đừng hòng quỵt nợ."
Đông Lộ: "Nhưng cha em chính là bởi vì có sự chênh lệch rất lớn với mẹ nên mới ly hôn."
"Đó là mẹ em, không phải anh." Thẩm Thần nhàn nhạt nói, "Mỗi một người đều có một mục tiêu khác nhau, đối với mẹ em, sự nghiệp quan trọng hơn gia đình, cho nên bà ấy chấp nhận vứt bỏ hết tất cả cũng không cảm thấy gì. Nhưng với anh mà nói, bất luận là kẻ nào cũng không thể quan trọng bằng em, cho dù em thi được 0 điểm đi nữa thì giá trị của em cũng không có quan hệ với nó."
Đông Lộ ngơ ngẩn, thanh âm ôn nhu của chàng trai chảy xuôi bên tai cô: "Còn có, đừng tự tạo cho mình áp lực quá lớn, em còn có anh, bên phía trường học anh sẽ cho bọn họ một lời giải thích rõ ràng, cho nên em muốn thi như thế nào cũng được, trời sập thì đã có anh chống thay em."
***
Sau khi về tới nhà, Hoàng Kiến Hoa vừa nghe thấy Đông Lộ bị áp lực thi cử liền khẩn trương đưa cô đi khám bác sĩ tâm lý.
Lúc ấy tâm lý Đông Lộ đã vững vàng hơn rất nhiều, bác sĩ hỏi vài vấn đề cô đều trả lời hết sức bình thường, khuôn mặt bình tĩnh.
Bác sĩ kỳ quái nhìn kết quả, nói với Hoàng Kiến Hoa: "Con gái anh không giống như có áp lực gì hết."
Thần sắc Hoàng Kiến Hoa rất lo lắng, "Bác sĩ nhìn lại một chút đi, tôi còn không hiểu nó sao, đứa nhỏ này giỏi nhất là giả vờ, một khẩu súng dí vào trán nó nó cũng có thể mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng không biết chừng đã sợ thành cái dạng gì rồi."
Đông Lộ hết nói nổi, lắc đầu đứng lên, "Đừng lo, bác sĩ nói con không sao hết, chúng ta trở về đi."
Cô dừng một chút, vén tóc dính ở bên má ra sau tai, ngữ khí có chút mất tự nhiên: "Trên đường đi học về thật ra con đã khám bác sĩ rồi."
Hiệu quả tốt hơn dự đoán của cô.
Hoàng Kiến Hoa mê mang: "Nhưng Thẩm Thần nói là đưa con từ trường về mà, chưa từng xem bệnh a."
Đông Lộ hơi hơi nâng cằm lên, "Hắn ngốc như vậy, biết cái gì chứ."
***
Đông Lộ trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi, dưới sự cổ vũ của Thẩm Thần, chậm rãi khôi phục lại như ban đầu.
Kỳ thi đại học ngày một gần, thời gian còn lại chưa tới ba ngày nữa, bến dưới góc trái của bảng đem rốt cuộc đã kết thúc thời gian đếm ngược, bởi vì trước thi đại học ba ngày thì bọn họ sẽ được giải phóng nghỉ ngơi, cho nên hôm nay đã là ngày cuối cùng bọn họ được ở trường.
Mà sau khi học xong tiết này, bọn họ sẽ nghênh đón tiết học cuối cùng của đời học sinh.
Không khí lớp học man mác buồn.
Chu Tiêu Hàm thổn thức nói với Đông Lộ: "Thời gian trôi qua nhanh quá, qua hôm nay là chúng ta đường ai nấy đi rồi."
"Đúng vậy." Đông Lộ nhìn sách giáo khoa với bài thi ở trên bàn, chậm rãi lắc đầu, duỗi cái eo lười, cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Chu Tiêu Hàm: "Cậu đã nghĩ kỹ thi cái gì chưa?"
"Chưa." Đông Lộ xoay bút, cô không biết mình thích cái gì, không có mục tiêu rõ ràng giống như Thẩm Thần, giai đoạn này cô trừ việc học ra thì hoàn toàn mơ hồ đối với tương lai.
"Tớ cũng thế." Chu Tiêu Hàm thở dài, "Cảm giác như cái gì tới cũng dốt."
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, tập trung tinh thần thi đại học, thi xong rồi chậm rãi nghĩ sau."
"Cũng đúng."
Đông Lộ xoa xoa huyệt thái dương, cả ngày hôm nay đầu cô cứ có cảm giác choáng váng, cho nên bây giờ liền bò ra bàn nhắm mắt lại, "Tớ ngủ một lát, thầy tới thì gọi tới nhé."
Chu Tiêu Hàm: "Được."
Không bao lâu sau, có một bóng người lén lút xuất hiện ở bên cạnh cô, trên tay cầm một cái bút dạ.
Chu Tiêu Hàm thấy người tới, vừa muốn mở miệng gọi thì đối phương đã đặt ngón trỏ bên môi, cười cười phát ra một tiếng với cô ấy: "Suỵt."
***
Lúc Đông Lộ tỉnh lại, thấy Chu Tiêu Hàm đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị, bộ dáng như đang nhịn cười.
"Sao thế?"
Đông Lộ mờ mịt sờ sờ mặt, ngón trỏ chạm tới một vết mực nước màu đen.
Trong lòng cô lộp bộp một tiếng, có loại dự cảm không tốt lắm.
"Ha~"
Phía sau truyền tới tiếng cười quen thuộc.
Đông Lộ quay đầu, Thẩm Thần đang đứng ở bên cạnh cô, nhịn cười giơ gương lên trước mặt Đông Lộ: "Xin lỗi, bạn học nhỏ, nhìn em ngủ ngon quá, nhất thời nhịn không được, em sẽ không tức giận chứ?"
Đông Lộ nhìn chính mình trong gương, trái phải bị vẽ ba cái râu mèo.
"Anh, nói, xem?" Cô trầm mặt, bẻ đốt ngón tay.
Thẩm Thần thấy tình thế không ổn, nhanh chóng chạy đi.
Đông Lộ cầm theo cái bút đuổi theo hắn.
Hai người chạy vòng quanh lớp học, bầu không khí u buồn thoáng chốc đã biến mất hầu như không còn, tiếng cười liên tiếp vang lên.
"Lại nữa rồi."
"Thẩm Thần đúng là không sợ chết mà, ngày nào cũng chọc Đông Lộ."
"Ha ha ha ha."
Mười mấy giây trước khi tiếng chuông reo, Đông Lộ rốt cuộc cũng bắt được Thẩm Thần, lấy cái bút dạ vẽ râu cho hắn, còn vẽ thêm một con heo, lúc này mới vừa lòng mà thu tay.
Thẩm Thần mặc cho cô vẽ, cười nói: "Cái này có phải là tướng phu thê không?"
"Cút." Đông Lộ liếc hắn một cái, lấy khăn giấy lau sạch mặt mình, sau đó mới xoay người trở về chỗ ngồi.
Cô ngồi xuống chưa được bao lâu thì La Nhạc Phúc đã đi vào, ông liếc mắt một cái liền trông thấy cái gương mặt hoa hòe lòe loẹt kia của Thẩm Thần, "Thẩm Thần, trên mặt em là cái quỷ gì?"
Thẩm Thần cười cà lơ phất phơ, cố ý ngân dài ra, "Đây là dấu ấn tình yêu~"
Lại chọc cho cả lớp cười lên.
Đông Lộ xấu hổ buồn bực, cúi đầu nghiến răng nghiến lợi.
Tên gia hỏa này!
Trực giác La Nhạc Phúc nói cho ông biết khẳng định có quỷ, nhưng xét thấy hôm nay đã là ngày cuối cùng, cho nên cũng lười so đo với hắn.
Ông nhìn đám học sinh bên dưới, nội tâm trăm môi cảm xúc ngổn ngang.
Thời điểm chia tay rốt cuộc cũng tới.
"Các bạn học, hôm nay là ngày cuối cùng các em ngồi ở chỗ này, thầy có mấy lời muốn nói với các em. Thi đại học tất nhiên là việc rất quan trọng, nhưng không phải là toàn bộ nhân sinh, chỉ cần làm hết sức là tốt rồi, mấy tháng qua, sự nỗ lực của các em thầy đều nhìn thấy hết, từ tận đáy lòng thầy vô cùng cảm thấy kiêu ngạo vì mấy đứa!"
La Nhạc Phúc chậm rãi nói, từng câu từng chữ phát ra từ sâu trong nội tâm.
Cả lớp chậm rãi an tĩnh lại, đều ngẩng đầu nhìn ông chăm chú.
La Nhạc Phúc dõng dạc hùng hồn: "Thi thật tốt, thầy tin tưởng các em, các em là những học sinh tốt nhất mà thầy từng dạy dỗ!"
"Thầy ơi, những lời này có phải mỗi năm thầy đều nói một lần không?" Tiền Hạo ở dưới trêu ghẹo.
Lời này của cậu ta vừa thốt ra, không khí liền lập tức nhẹ nhàng đi nhiều, những người khác cũng sôi nổi phụ họa: "Đúng đó, có sến không cơ chứ?"
"Sù sao mỗi một lần đều là tốt nhất."
...
"Thầy vui không được à?" La Nhạc Phúc thổi râu trừng mắt, "Nếu nó mà hữu dụng thì bảo thầy nói một ngàn một vạn lần thầy cũng nguyện ý!"
Sau đó ông lại nói tới những việc cần chú ý khi thi đại học, đều là những lời đã quá là quen thuộc rồi.
"Nhất định phải nhớ cầm theo chứng minh thư và thẻ dự thi."
"Tới trước nửa tiếng... không, một tiếng đi."
"Đừng dừng lại quá lâu ở một câu mà hãy chuyển ngay sang câu tiếp theo."
"Sau khi thi xong thì đừng dò đáp án, chuẩn bị cho môn thi tiếp theo."
...
Cả lớp không ai nói chuyện hay chọc cười nữa, ngay cả Thẩm Thần luôn luôn không đứng đắn cũng không tự giác mà thẳng lưng lên, lẳng lặng nghe.
Lúc này, tiếng chuông tan học reo lên.
La Nhạc Phúc hít sâu một hơi, khó có khi ông không nói nữa, cũng là lần cuối cùng không dạy quá giờ, nói lớn: "Được rồi, thầy chỉ muốn nói những điều đó, tan học, hẹn gặp lại các em!"
"Cạch~"
Cả lớp đồng loạt đứng lên, cúi người khom lưng thật sâu với ông, thanh âm chỉnh tề lại vang dội.+
"Hẹn gặp lại thầy!"
Bình luận facebook