-
Chương 20
Editor: Kỳ Giản Niệm
Beta: Bơ
Tần Hi vẫn ngồi ở chỗ cũ, xung quanh so với lúc nãy đã có thêm vài người, náo nhiệt hơn trước.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy hở vai bước tới, cúi xuống nở nụ cười e thẹn với anh, nhìn giống như đang bắt chuyện.
Tư thế ngồi của Tần Hi vẫn không thay đổi, sắc mặt bình thản dần dần trở nên nặng nề, mí mắt khẽ nâng lên, môi mỏng gợi cảm phun ra vài chữ.
Ý cười trên mặt người phụ nữ như đông cứng, vẻ mặt áy náy nói cái gì đó, quay người rời đi.
Thấy cảnh này, Thiệu Hâm Đồng có chút lo lắng: “Người kia không dễ tiếp cận đâu, để Tiểu Nịnh làm cái khác được không? Lỡ như anh ta không nể mặt thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy.” Thiệu Hâm Huy xen vào, thậm chí so với chị mình còn bất mãn hơn, “Yêu cầu này của chị Thanh Du không vui, chúng ta đổi cái khác đi.”
Mộng Thanh Du nhận thấy người kia khó gần, cũng cảm thấy yêu cầu của mình không hay lắm: “Vậy quên đi, chúng ta chọn người khác.”
Ánh mắt cô nhìn lướt qua một vòng, nói, “Vậy chọn người đeo kính kia đi, dáng vẻ nhã nhặn, nhìn qua cũng không tệ lắm, Tiểu Nịnh mời rượu anh ta đi.”
Người phụ nữ lúc nãy muốn bắt chuyện bị đuổi đi, Sài Tu đẩy gọng kính lên, trêu chọc nói: “Hi ca, anh đúng là đi đến đâu cũng có người đẹp thương nhớ, nhưng mà anh cũng chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, nói chuyện không giữ lại mặt mũi cho người ta chút nào.”
“Đúng vậy, nếu như tôi là người đẹp kia, bị đối xử như vậy thật sự rất thương tâm.”
“Muốn để Hi ca thương hương tiếc ngọc là chuyện khó đấy, dù sao tôi cũng chưa từng được chứng kiến.”
Mấy người họ bàn tán một hồi, bỗng có người nháy mắt, huýt sáo: “Hi ca, lại có một mỹ nữ kìa, chắc là đi về phía chúng ta.”
Mọi người nghe vậy thuận thế nhìn qua.
“Đây mới đúng là xinh đẹp.”
“Tôi chú ý cô nàng này lâu rồi, lúc nãy họ đang chơi trò chơi, bây giờ lại mang rượu đi đến chỗ chúng ta, hẳn là chơi nói thật hay mạo hiểm rồi?”
“Mấy cậu đoán xem cô ấy sẽ mời ai?”
“Đã đi đến chỗ chúng ta rồi, vậy ngoại trừ Hi ca còn có thể là người khác sao?”
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Hàn Huân quét mắt một vòng liền thấy Sơ Nịnh đi tới, bèn lấy cùi chỏ huých Tần Hi hai cái.
Tần Hi khẽ nhấc lên mí mắt, thấy Sơ Nịnh đang cầm chén rượu trong tay, chậm rãi bước đến, khí chất tao nhã, khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh, ánh sáng trên đầu như những vì sao chiếu xuống mái tóc xoăn của cô, rồi nhàn nhạt lướt qua.
Tần Hi nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, vẻ mặt hứng thú nhìn cô.
“Hi ca, dù anh không uống ly này, cũng phải giữ lại cho người ta chút mặt mũi chứ.”
“Đúng vậy, anh không đau lòng, nhưng bọn này cũng biết đau mà.”
“Biến đi.” Tần Hi miễn cưỡng mở miệng nói, quét mắt nhìn đám người ồn ào này một lượt, lại chuyển ánh mắt về phía Sơ Nịnh.
Cô đến gần, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn, cô vòng qua Tần Hi, dừng lại trước mặt Sài Tu.
“Xin chào.” Cô yếu ớt nở nụ cười, thanh âm mềm mại, “Không biết tôi có thể mời anh một ly rượu không?”
Ngón tay đang gõ mặt bàn của Tần Hi dừng lại, khóe môi vừa mới giương lên lại hạ xuống.
Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi kinh ngạc, dần dần bình tĩnh lại, khó tin mà nhìn sự thay đổi đột ngột này.
Sài Tu được thụ sủng nhược kinh, chậm rãi đứng lên, lắp bắp: “Có thể, có thể!”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Cậu ta nhận lấy ly rượu Sơ Nịnh đưa tới, ngửa đầu uống cạn.
Lúc trả lại ly cho Sơ Nịnh, nói: “Xin chào, tôi là Sài Tu.”
Sơ Nịnh khẽ gật đầu, nói ra tên mình, lại giải thích mình và bạn cùng phòng đang chơi trò chơi, mong cậu ta bỏ qua cho.
Tần Hi lạnh nhạt cầm lấy ly rượu lên uống
Hàn Huân liếc mắt một cái, lên tiếng chào hỏi: “Sơ Nịnh, thật là trùng hợp, có thể gặp được cậu ở đây.”
Sơ Nịnh thật ra đã sớm nhìn thấy Tần Hi và Hàn Huân, thấy hai người họ không nói lời nào, cô định giả vờ không thấy, mời rượu xong sẽ rời đi.
Không ngờ Hàn Huân lên tiếng chào hỏi, cô quay đầu: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Bên cạnh nàng Tần Hi sắc mặt rất không tốt, cũng không nhìn cô, Sơ Nịnh cũng dứt khoát tỏ ra không thấy, mỉm cười rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, mới có người tò mò hỏi Hàn Huân: “Cậu và người đẹp vừa rồi có quen biết?”
Hàn Huân: “Bạn cùng lớp hồi cấp 3.”
“Cấp 3 cậu và Hi ca không phải học cùng trường sao, hai người còn chung lớp nữa, Hi ca cũng biết người đẹp kia sao?”
Ánh mắt Tần Hi ảm đạm, anh uống hết ly rượu, từ trên ghế đứng lên.
Hàn Huân nhìn qua: “Hi ca, anh đi đâu vậy?”
“Hút thuốc!”
——
Sơ Nịnh lái xe tới, không thể uống rượu, ngược lại là uống không ít nước trái cây.
Trò chơi lặp lại mấy vòng, cô đứng dậy đi toilet.
Toilet nằm ở phòng khách của biệt thư, tối nay có rất nhiều người đến Doãn gia, Sơ Nịnh đứng ở cửa đợi một lúc mới đến lượt
Lúc ra ngoài, cô đi bộ ra còn đường phía sau biệt thự.
Đến cửa sân, cô ngoài ý muốn nhìn thấy hai bóng người đàn ông quen thuộc.
Một người là Tần Hi, một người khác… là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, Kiều Kế Hằng.
Ở chỗ này không ai qua lại, hai người kia lúc này đang nói chuyện phiếm.
Kiều Kế Hằng: “Bà nội gần đây hay càm ràm, nói quan hệ của tôi với cậu tốt như vậy, cũng không giật dây cho cậu với Kiều Sam, lỗ tai của tôi cũng muốn đóng thành kén rồi, hai người các cậu không tự mình hứng thú, tôi có thể làm mai chắc?”
Tần Hi kẹp thuốc lá trong tay, nghe vậy khẽ mỉm cười: “May mà cậu không làm mai, nếu không bây giờ làm sao tôi có thể đứng đây tâm bình khí hòa* nói chuyện phiếm với cậu?”
*Tâm bình khi hóa: Ôn hòa nhã nhặn
Kiều Kế Hằng liếc anh một cái: “Cái giọng điệu của cậu như thể con gái Kiều gia nhà chúng tôi rất kém cỏi?”
“Kém hay không, liên quan gì đến tôi?”
“Cậu nói xem, trưởng bối hai nhà đều mong muốn kết thông gia vậy, cùng lắm thì thử bên nhau một thời gian, dù sao cậu cũng đang độc thân.”
Nói đến đây, anh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Nếu như cảm thấy Kiều Sam lớn tuổi hơn cậu, không hợp nhau, không sao, nhà tôi không phải còn một người nữa sao, tuổi tác cũng tương đương cậu, rất thích hợp, cha tôi cũng ủng hộ, nếu không tôi sắp xếp cho hai người một hôm gặp mặt?”
“Kiều Kế Hằng.” Tần Hi nhàn nhạt gọi một tiếng, liếc mắt nhìn anh ta, “Để tôi làm em rể của cậu, cậu có thể vơ vét lợi ích gì?”
Kiều Kế Hằng buồn cười hỏi lại: “Tôi thì có thể kiếm được lợi ích gì?”
“Không có lợi ích, vậy cậu tích cực cái rắm à!”
“...”
Kiều Kế Hằng nhìn anh không nói lên lời, “Cậu không muốn bị liên lụy, tôi đây cũng không muốn lo chuyện bao đồng.”
Anh ta nói xong, định rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy Sơ Nịnh đứng ở cửa.
Anh ta tưởng mình hoa mắt, nhìn chằm chằm nhìn một lúc Kiều Kế Hằng mới mở miệng, “A Nịnh, sao em lại ở đây?”
Tần Hi bóp điếu thuốc trong tay, quăng vào thùng rác bên cạnh, nhìn biểu cảm của Kiều Kế Hằng, có chút hoang mang: “Cậu quen cô ấy à?”
“Đương nhiên là quen, em ấy…”
“Là Trì Diên.” Kiều Kế Hằng chưa nói xong đã bị Sơ Nịnh xen ngang, cô nhìn về phía Tần Hi, “Là Trì Diên giới thiệu chúng tôi quen biết.”
Sơ Nịnh chưa bao giờ nhận mình là người nhà họ Kiều trước mặt người ngoài, bây giờ cô nói như vậy, khiến cho Kiều Kế Hằng cười ngượng hia tiếng, giải thích với Tần Hi: “Đúng vậy, nhà tôi với Trì gia vốn thân thiết, em ấy là bạn thân của Trì Diên, thiên kim Trì gia, cho nên quen biết.”
Tần Hi mày nhíu lại.
Trì Diên giới thiệu Kiều Kế Hằng cho cô ấy làm gì, muốn làm mối cho Sơ Nịnh và Kiều Kế Hằng?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt anh đen đi mấy phần, không có nói chuyện.
Kiều Kế Hằng nhận ra có chỗ không thích hợp, nghi ngờ nhìn Tần Hi, lại nhìn Sơ Nịnh: “Hai người các cậu cũng quen biết sao?”
“Bạn học cấp 3.”
“Bạn gái cũ của tôi.”
Sơ Nịnh không ngờ Tần Hi sẽ giới thiệu như thế, nhất thời bị giật mình.
Bình thường, loại quan hệ “cũ” này rất nhạy cảm, lúc giới thiệu không phải thường sẽ né tránh sao?
Anh làm sao lại thẳng thắn như vậy...
Kiều Kế Hằng biết Tần Hi nhiều năm như vậy, vẫn là đầu tiên nghe anh giới thiệu một cô gái như vậy, giống như sợ người khác không biết hai người trước kia từng có quan hệ vậy.
Sau 2 giây, anh ta mới phản ứng lại, bỗng nhiên nhướng mày cười, nói đầy ẩn ý: “Trùng hợp như vậy à.”
Một trận gió thổi tới, Sơ Nịnh vén tóc ra sau tai: “Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước.”
Nói xong liền vội vã rời đi.
Tần Hi liếc mắt nhìn Kiều Kế Hằng, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: “Đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh nên tự hiểu, hai người không thích hợp.”
Đối mặt với sự công kích của anh, Kiều Kế Hằng không những không giận mà còn cười.
Một giọng nam trầm từ bên trong truyền ra: “Đúng là một hũ dấm lớn.”
Doãn Toại từ bên trong sải bước tới, anh mặc âu phục giày da, chân dài thẳng tắp.
Anh đứng trước mặt hai người, đôi mắt thâm thúy hằn lên nụ cười giễu cợt, khóe môi tạo thành một đường cong nhàn nhạt: “Hai người các cậu, sao lại chạy tới chỗ tôi ghen tuông thế?”
Kiều Kế Hằng cảm thấy buồn cười: “Tôi cùng cậu ta có gì mà phải ghen tuông.”
Anh ta nhấc mi mắt lên nhìn Tần Hi, ý cười càng đậm, “Tôi không hợp với Sơ Nịnh, nhưng tôi cảm thấy cậu với em gái tôi rất thích hợp đó, bây giờ cậu gọi tôi một tiếng anh vợ, tôi liền là mai cho hai người?”
Tần Hi lạnh lùng vỗ vai Kiều Kế Hằng: “Được, kiếp sau tôi nhất định thỏa mãn cậu.”
Nói xong xoay người rời đi.
Kiều Kế Hằng lắc đầu chậc chậc hai tiếng, hướng về bóng lưng anh hô: “Không được, cả đời này tôi chờ cậu!”
Tần Hi dường như không nghe thấy, nhanh chân rời đi.
Doãn Toại đi tới, nhìn chìa khóa xe trong tay Kiều Kế Hằng: “Cậu vừa mới tới đã muốn đi?”
Kiều Kế Hằng nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay: “Bữa tối nay tôi không kịp ăn rồi, bây giờ phải đi công tác một chuyến, lần sau lại tụ họp.”
——
Doãn Toại cùng Khương Ngâm xã giao xong, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.
Sơ Nịnh cùng Thiệu Hâm Đồng, Mộng Thanh Du cùng mấy người khác định ngồi ở quầy bả, lúc chuẩn bị tìm ghế, bên tai có người gọi cô: “Tiểu Nịnh!”
Nhìn về phía có âm thanh truyền đến, Sơ Nịnh nhìn thấy một cô gái đang ngoắc mình: “Sơ Nịnh, đúng là cậu rồi!”
Cô gái có làn da màu tối, tướng mạo thanh tú, có nụ cười dễ mến.
Sơ Nịnh ngẩn người một lát, nhớ tới bạn học cấp 3 Thẩm Liễu Như, hai người ở chung kí túc xá.
Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây, Sơ Nịnh có chút ngoài ý muốn.
Thẩm Liễu Như nói: “Bên này còn chỗ trống, cậu qua đây ngồi đi.”
Bàn kia đều là bạn bè nhà trai, có hai người bạn học cấp ba, một là Hàn Huân, một là Giả Khải Trạch, cả hai đều là phú nhị đại, còn là tay sai của Tần Hi hồi còn đi học.
Tần Hi không ngồi bàn đó, không biết là về sớm hay là đi nơi nào.
Thiệu Hâm Đồng và Mộng Thanh Du chọn ngồi bạn bên cạnh.
Sơ Nịnh vốn là muốn ngồi cùng các cô ấy, nhưng Thẩm Liễu Như lại đi tới khoác tay cô: “Tuy nói là sống cùng một thành phố, nhưng Trường Hoàn cũng quá lớn, nhiều năm rồi tớ vẫn chưa gặp cậu, nhưng mà thi thoảng vẫn thấy cậu trên TV, bây giờ cậu làm MC, thật lợi hại. Đi thôi, chúng ta ngồi cùng nhau.”
Thời cấp ba, Sơ Nịnh có mối quan hệ tốt với Thẩm Liễu Như, nhưng lúc trước bởi vì một số chuyện, sau khi chia tay Tần Hi, cô cũng đơn phương cắt đứt liên lạc với các bạn học.
Thẩm Liễu Như không có đề cập đến chuyện cũ, vẫn nhiệt tình như cũ, Sơ Nịnh không thể phản kháng, chỉ có thể tạm biệt các bạn cùng phòng, để mặc Thẩm Liễu Như kéo đi.
Vừa mới ngồi xuống, Giả Khải Trạch bên cạnh Thẩm Liễu Như lên tiếng chào cô: “Sơ Nịnh, là cậu thật sao, lúc đầu nhìn qua mình còn không nhận ra.”
Sơ Nịnh cười cười, nhìn thấy trên tay anh ta đeo nhẫn cưới, cùng chiếc nhẫn trên tay Thẩm Liễu Như chính là một đôi, không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Liễu Như có chút ngượng ngùng: “Còn chưa nói cho cậu biết, chúng mình vừa kết hôn năm ngoái. Sau khi thi Đại học cậu đổi phương thức liên lạc, bọn mình không cách nào thông báo cho cậu được.”
Sơ Nịnh mở miệng cười: “Chúc mừng.”
Quan hệ giữa hai người này trước đây vốn rất tệ, thế mà lại thành một đôi, khiến cho người ta không ngờ tới.
Đang lúc nói chuyện, bên tai cô có người chào hỏi: “Xin chào, cô Sơ.”
Sơ Nịnh nghe tiếng bèn nghiêng đầu qua, mới phát hiện người đàn ông ngồi bên tay trái cô là người lúc nãy cô mời rượu, Sài Tu.
Sài Tu đẩy kính lên trên sống mũi, có chút câu nệ cười cười: “Cô là MC của đài truyền hình Trường Hoàn phải không, thật ra tôi đã xem qua tiết mục của cô.”
Một nam sinh bên cạnh anh ta nói tiếp: “A tôi nhớ ra rồi, tôi có xem « Khách mời không khoảng cách » số trước, cậu là thành viên của đội chủ nhà, ngồi sau chị Hồng, tôi nhớ cả chương trình cô không mở miệng nói chuyện.”
Chương trình vừa phát hai ngày trước.
Trước khi ghi hình, Sơ Nịnh bị cảm cúm, cổ họng không thoải mái, cho nên toàn bộ quá trình không có mở miệng.
Nghe người này nhắc tới, cô lễ phép gật đầu một cái, cũng không giải thích.
Mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ, những người khác cũng bắt đầu chuyện trò với Sơ Nịnh.
Đối với người không quen Sơ Nịnh thì tùy ý phụ họa, đại đa số thời gian thì cô cùng Thẩm Liễu Giai và Giả Khải Trạch nói chuyện, thỉnh thoảng Hàn Huân sẽ nói hai câu.
Thẩm Liễu Như chưa từng hỏi Sơ Nịnh chuyện năm đó, chỉ nhắc lại mấy chuyện thú vị khi còn học chung.
Đột nhiên, không biết ai hô to một câu: “Hi ca vừa mới chạy đi đâu thế, không phải sợ tụi này tìm anh chuốc rượu chứ?”
Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Hi đang ngậm điếu thuốc đi tới, ngồi xuống cạnh Hàn Huân, cả người thả lỏng dựa về sau, hai chân bắt chéo, du côn cười nói: “Là Doãn ca của mấy người kết hôn, mắc mớ gì đến tôi?”
Vừa nói, mắt liếc nhìn về phía này, sau khi chạm phải ánh mắt của Sơ Nịnh liền bình tĩnh dời đi, anh nhanh tay cầm lấy điếu thuốc trong miệng, dập tắt không chút dấu vết.
Có người tiếp lời: “Toại ca mới kết hôn, sao lại không đưa chị dâu qua đây cho bọn em nhìn một chút?”
“Đúng vậy, ai mà không muốn xem mắt nhìn trên trời của Toại ca chứ.”
Một đám người cười phụ họa.
Sài Tu ở bên cạnh múc canh cho Sơ Nịnh: “Cô Sơ, món này tôi vừa nếm thử, rất ngọt, con gái các cô chắc sẽ thích.”
Đối mặt với sự ân cần của Sài Tu, mấy nam sinh đối diện chậc chậc hai tiếng, nói với Sơ Nịnh: “Người đẹp, cô kính ly rượu kia rất hay, tên tiểu tử chậm chạp này cũng biết quan tâm người khác rồi.”
Người bên cạnh anh ta cũng nhanh chóng tiếp lời: “Người đẹp đã có đối tượng chưa, Sài Tu của chúng tôi vẫn còn độc thân, cô có hứng thú không?”
Mặt Sài Tu nóng lên, lo lắng Sơ Nịnh nghe được mấy lời này sẽ không được tự nhiên, anh ta trừng mắt với hai người kia: “Các cậu đừng nói lung tung.”
“Sao lại nói lung tung, chẳng phải là do bọn này muốn làm chuyện tốt à?”
“Đúng vậy, cậu là đàn ông con trai, trước mặt con gái người ta lại bày ra vẻ thẹn thùng làm gì? Thích thì cứ mạnh dạn nói!”
“Không sai.”
Ngón tay dài của Tần Hi vuốt ve đế ly, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, căng chặt.
Nghe tiếng ồn ào bên tai, anh nâng ly uống một hơi, hầu kết nhấp nhô, giọng nói nhàn nhạt mà uy nghiêm: “Không có chuyện gì khác để nói à?”
Xung quanh yên tĩnh một giây, Hàn Huân cười nói tiếp: “Đúng đó, toàn nói mấy cái xàm xí thôi, không phải đều là kêu đói rồi sao, sao không ăn đi, cứ nói không ngớt, không biết chán sao”
Lúc này, một thiếu niên xách ghế lại gần, chen vào giữa Sơ Nịnh và Sài Tu.
Thiệu Hâm Huy nở nụ cười, nói với Sơ Nịnh: “Chị, chị em chê em phiền, không muốn cho em ngồi chung, em ngồi đây chị sẽ không để ý chứ?”
Thật ra Sơ Nịnh nghe mấy người kia ồn ào có chút không vui, lúc này nhìn thấy Thiệu Hâm Huy qua đây ngồi, cô dừng một chút, sau đó gật đầu.
Thiệu Hâm Huy rất vui vẻ, cầm lấy bát đũa của mình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sơ Nịnh.
Bị ngắt ngang như vậy, lại thêm Tần Hi đột nhiên nổi giận, mọi người dần dần im lặng.
Đúng lúc vợ chồng Doãn Toại và Khương Ngâm đi tới mời rượu, chủ đề vừa rồi cũng bị mọi người bỏ qua.
Lúc đến lượt Sơ Nịnh, cô đứng lên, lấy trà thay rượu nói lời chúc phúc.
Lúc cô ngồi xuống có một cơn gió thổi qua, rất lạnh.
Thiệu Hâm Huy nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra: “Chị, trời lạnh như vậy chị coi chừng bị cảm, chị khoác áo của em đi.”
Sơ Nịnh từ chối: “Không cần, chị không lạnh.”
“Chị mặc đồ mỏng như vậy sao có thể không lạnh chứ.” Nói rồi chủ động khoác áo lên người Sơ Nịnh, “Gần đây thời tiết chuyển lạnh, chị phải cẩn thận, bị cảm sẽ rất khó chịu.”
Sơ Nịnh không quen được người khác chăm sóc kiểu này, lại cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, cô bỏ áo khoác xuống, đưa vào tay Thiệu Hâm Huy: “Chị thật sự không lạnh.”
Thiệu Hâm Huy thấy cô kiên trì như vậy, cũng không nói thêm gì, chủ động gắp thức ăn cho cô: “Chị ăn chút đồ nóng đi, làm ấm thân thể.”
Màn đêm buông xuống, đồ ăn trước mặt nhưng Tần Hi không động đũa, ngược lại uống không ít rượu.
Mọi người xung quanh thấy anh không tham gia nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiệu Hâm Huy không ngừng ân cần gắp thức ăn vào bát cho Sơ Nịnh.
Anh đối với cậu thiếu niên này có ấn tượng, là người lần trước cười nói với Sơ Nịnh ở sân bay, ngồi ở ghế phụ của cô.
Trên đường đến đây, Sơ Nịnh nhận được một cuộc điện thoại, cũng là cậu ta gọi tới
Nhìn tên tiểu tử này ra sức ân cần, anh không hiểu sao lại thấy cả người khó chịu.
Thiệu Hâm Huy không phát hiện ra cái nhìn chăm chú của Tần Hi, còn nhiệt tình nói chuyện với Sơ Nịnh: “Chị, lát nữa kết thúc sẽ rất muộn, một mình chị đi về không an toàn, hay là em và chị em đưa chị về.”
Sơ Nịnh còn chưa trả lời, Tần Hi đã bỏ cái ly trên tay xuống, đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Đi.”
Sự chú ý của mọi người cũng chuyển lên người anh.
“Hi ca, anh còn chưa ăn gì đã đi à?”
“Đúng vậy, không phải đã nói sẽ chuốc rượu Toại ca sao, sao lại muốn đi rồi?”
“Các cậu cứ chơi đi.” Anh rời khỏi ghế, xoay người rời đi.
Bóng lưng đi xa rồi, mọi người trên bàn bắt đầu bàn tán:
“Hi ca sao thế, tối nay tâm trạng không tốt lắm.”
“Tôi thấy mấy năm nay tâm trạng của Hi ca đều không tốt.”
“Nhưng hôm nay còn tệ hơn.”
...
Lúc mọi người đang bàn luận, Giả Khải Trạch liếc thấy Tần Hi quay lại, cười hỏi: “Hi ca, anh chưa đi à?”
Vẻ mặt Tần Hi nhàn nhạt, dưới ánh nhìn của mọi người đi vòng qua mấy bóng lưng, cuối cùng dừng lại trước mặt Sơ Nịnh.
Ánh sáng trước mặt bị một bóng đen trùm lên.
Sơ Nịnh nghi ngờ ngẩng đầu, thấy Tần Hi đứng trước mặt mình, một tay của anh khoác lên lưng ghê, cả người cúi thấp, ngang tầm nhìn của cô, lông mày rũ xuống, ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng: “Sơ Nịnh.”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người kinh ngạc nhìn sang.
Tần Hi giống như không để ý, ở trước mặt mọi người duỗi tay với Sơ Nịnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi quên mang theo thẻ nhà rồi, em cho tôi mượn của em được không?”
Beta: Bơ
Tần Hi vẫn ngồi ở chỗ cũ, xung quanh so với lúc nãy đã có thêm vài người, náo nhiệt hơn trước.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy hở vai bước tới, cúi xuống nở nụ cười e thẹn với anh, nhìn giống như đang bắt chuyện.
Tư thế ngồi của Tần Hi vẫn không thay đổi, sắc mặt bình thản dần dần trở nên nặng nề, mí mắt khẽ nâng lên, môi mỏng gợi cảm phun ra vài chữ.
Ý cười trên mặt người phụ nữ như đông cứng, vẻ mặt áy náy nói cái gì đó, quay người rời đi.
Thấy cảnh này, Thiệu Hâm Đồng có chút lo lắng: “Người kia không dễ tiếp cận đâu, để Tiểu Nịnh làm cái khác được không? Lỡ như anh ta không nể mặt thì làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy.” Thiệu Hâm Huy xen vào, thậm chí so với chị mình còn bất mãn hơn, “Yêu cầu này của chị Thanh Du không vui, chúng ta đổi cái khác đi.”
Mộng Thanh Du nhận thấy người kia khó gần, cũng cảm thấy yêu cầu của mình không hay lắm: “Vậy quên đi, chúng ta chọn người khác.”
Ánh mắt cô nhìn lướt qua một vòng, nói, “Vậy chọn người đeo kính kia đi, dáng vẻ nhã nhặn, nhìn qua cũng không tệ lắm, Tiểu Nịnh mời rượu anh ta đi.”
Người phụ nữ lúc nãy muốn bắt chuyện bị đuổi đi, Sài Tu đẩy gọng kính lên, trêu chọc nói: “Hi ca, anh đúng là đi đến đâu cũng có người đẹp thương nhớ, nhưng mà anh cũng chả biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, nói chuyện không giữ lại mặt mũi cho người ta chút nào.”
“Đúng vậy, nếu như tôi là người đẹp kia, bị đối xử như vậy thật sự rất thương tâm.”
“Muốn để Hi ca thương hương tiếc ngọc là chuyện khó đấy, dù sao tôi cũng chưa từng được chứng kiến.”
Mấy người họ bàn tán một hồi, bỗng có người nháy mắt, huýt sáo: “Hi ca, lại có một mỹ nữ kìa, chắc là đi về phía chúng ta.”
Mọi người nghe vậy thuận thế nhìn qua.
“Đây mới đúng là xinh đẹp.”
“Tôi chú ý cô nàng này lâu rồi, lúc nãy họ đang chơi trò chơi, bây giờ lại mang rượu đi đến chỗ chúng ta, hẳn là chơi nói thật hay mạo hiểm rồi?”
“Mấy cậu đoán xem cô ấy sẽ mời ai?”
“Đã đi đến chỗ chúng ta rồi, vậy ngoại trừ Hi ca còn có thể là người khác sao?”
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Hàn Huân quét mắt một vòng liền thấy Sơ Nịnh đi tới, bèn lấy cùi chỏ huých Tần Hi hai cái.
Tần Hi khẽ nhấc lên mí mắt, thấy Sơ Nịnh đang cầm chén rượu trong tay, chậm rãi bước đến, khí chất tao nhã, khuôn mặt tinh xảo bình tĩnh, ánh sáng trên đầu như những vì sao chiếu xuống mái tóc xoăn của cô, rồi nhàn nhạt lướt qua.
Tần Hi nhướng mày, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, vẻ mặt hứng thú nhìn cô.
“Hi ca, dù anh không uống ly này, cũng phải giữ lại cho người ta chút mặt mũi chứ.”
“Đúng vậy, anh không đau lòng, nhưng bọn này cũng biết đau mà.”
“Biến đi.” Tần Hi miễn cưỡng mở miệng nói, quét mắt nhìn đám người ồn ào này một lượt, lại chuyển ánh mắt về phía Sơ Nịnh.
Cô đến gần, ánh mắt mọi người chăm chú nhìn, cô vòng qua Tần Hi, dừng lại trước mặt Sài Tu.
“Xin chào.” Cô yếu ớt nở nụ cười, thanh âm mềm mại, “Không biết tôi có thể mời anh một ly rượu không?”
Ngón tay đang gõ mặt bàn của Tần Hi dừng lại, khóe môi vừa mới giương lên lại hạ xuống.
Tất cả mọi người ở đây đều không khỏi kinh ngạc, dần dần bình tĩnh lại, khó tin mà nhìn sự thay đổi đột ngột này.
Sài Tu được thụ sủng nhược kinh, chậm rãi đứng lên, lắp bắp: “Có thể, có thể!”
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Cậu ta nhận lấy ly rượu Sơ Nịnh đưa tới, ngửa đầu uống cạn.
Lúc trả lại ly cho Sơ Nịnh, nói: “Xin chào, tôi là Sài Tu.”
Sơ Nịnh khẽ gật đầu, nói ra tên mình, lại giải thích mình và bạn cùng phòng đang chơi trò chơi, mong cậu ta bỏ qua cho.
Tần Hi lạnh nhạt cầm lấy ly rượu lên uống
Hàn Huân liếc mắt một cái, lên tiếng chào hỏi: “Sơ Nịnh, thật là trùng hợp, có thể gặp được cậu ở đây.”
Sơ Nịnh thật ra đã sớm nhìn thấy Tần Hi và Hàn Huân, thấy hai người họ không nói lời nào, cô định giả vờ không thấy, mời rượu xong sẽ rời đi.
Không ngờ Hàn Huân lên tiếng chào hỏi, cô quay đầu: “Đúng vậy, thật là trùng hợp.”
Bên cạnh nàng Tần Hi sắc mặt rất không tốt, cũng không nhìn cô, Sơ Nịnh cũng dứt khoát tỏ ra không thấy, mỉm cười rời đi.
Nhìn bóng lưng cô đi xa, mới có người tò mò hỏi Hàn Huân: “Cậu và người đẹp vừa rồi có quen biết?”
Hàn Huân: “Bạn cùng lớp hồi cấp 3.”
“Cấp 3 cậu và Hi ca không phải học cùng trường sao, hai người còn chung lớp nữa, Hi ca cũng biết người đẹp kia sao?”
Ánh mắt Tần Hi ảm đạm, anh uống hết ly rượu, từ trên ghế đứng lên.
Hàn Huân nhìn qua: “Hi ca, anh đi đâu vậy?”
“Hút thuốc!”
——
Sơ Nịnh lái xe tới, không thể uống rượu, ngược lại là uống không ít nước trái cây.
Trò chơi lặp lại mấy vòng, cô đứng dậy đi toilet.
Toilet nằm ở phòng khách của biệt thư, tối nay có rất nhiều người đến Doãn gia, Sơ Nịnh đứng ở cửa đợi một lúc mới đến lượt
Lúc ra ngoài, cô đi bộ ra còn đường phía sau biệt thự.
Đến cửa sân, cô ngoài ý muốn nhìn thấy hai bóng người đàn ông quen thuộc.
Một người là Tần Hi, một người khác… là anh trai cùng cha khác mẹ của cô, Kiều Kế Hằng.
Ở chỗ này không ai qua lại, hai người kia lúc này đang nói chuyện phiếm.
Kiều Kế Hằng: “Bà nội gần đây hay càm ràm, nói quan hệ của tôi với cậu tốt như vậy, cũng không giật dây cho cậu với Kiều Sam, lỗ tai của tôi cũng muốn đóng thành kén rồi, hai người các cậu không tự mình hứng thú, tôi có thể làm mai chắc?”
Tần Hi kẹp thuốc lá trong tay, nghe vậy khẽ mỉm cười: “May mà cậu không làm mai, nếu không bây giờ làm sao tôi có thể đứng đây tâm bình khí hòa* nói chuyện phiếm với cậu?”
*Tâm bình khi hóa: Ôn hòa nhã nhặn
Kiều Kế Hằng liếc anh một cái: “Cái giọng điệu của cậu như thể con gái Kiều gia nhà chúng tôi rất kém cỏi?”
“Kém hay không, liên quan gì đến tôi?”
“Cậu nói xem, trưởng bối hai nhà đều mong muốn kết thông gia vậy, cùng lắm thì thử bên nhau một thời gian, dù sao cậu cũng đang độc thân.”
Nói đến đây, anh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Nếu như cảm thấy Kiều Sam lớn tuổi hơn cậu, không hợp nhau, không sao, nhà tôi không phải còn một người nữa sao, tuổi tác cũng tương đương cậu, rất thích hợp, cha tôi cũng ủng hộ, nếu không tôi sắp xếp cho hai người một hôm gặp mặt?”
“Kiều Kế Hằng.” Tần Hi nhàn nhạt gọi một tiếng, liếc mắt nhìn anh ta, “Để tôi làm em rể của cậu, cậu có thể vơ vét lợi ích gì?”
Kiều Kế Hằng buồn cười hỏi lại: “Tôi thì có thể kiếm được lợi ích gì?”
“Không có lợi ích, vậy cậu tích cực cái rắm à!”
“...”
Kiều Kế Hằng nhìn anh không nói lên lời, “Cậu không muốn bị liên lụy, tôi đây cũng không muốn lo chuyện bao đồng.”
Anh ta nói xong, định rời đi, vừa quay đầu lại liền thấy Sơ Nịnh đứng ở cửa.
Anh ta tưởng mình hoa mắt, nhìn chằm chằm nhìn một lúc Kiều Kế Hằng mới mở miệng, “A Nịnh, sao em lại ở đây?”
Tần Hi bóp điếu thuốc trong tay, quăng vào thùng rác bên cạnh, nhìn biểu cảm của Kiều Kế Hằng, có chút hoang mang: “Cậu quen cô ấy à?”
“Đương nhiên là quen, em ấy…”
“Là Trì Diên.” Kiều Kế Hằng chưa nói xong đã bị Sơ Nịnh xen ngang, cô nhìn về phía Tần Hi, “Là Trì Diên giới thiệu chúng tôi quen biết.”
Sơ Nịnh chưa bao giờ nhận mình là người nhà họ Kiều trước mặt người ngoài, bây giờ cô nói như vậy, khiến cho Kiều Kế Hằng cười ngượng hia tiếng, giải thích với Tần Hi: “Đúng vậy, nhà tôi với Trì gia vốn thân thiết, em ấy là bạn thân của Trì Diên, thiên kim Trì gia, cho nên quen biết.”
Tần Hi mày nhíu lại.
Trì Diên giới thiệu Kiều Kế Hằng cho cô ấy làm gì, muốn làm mối cho Sơ Nịnh và Kiều Kế Hằng?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt anh đen đi mấy phần, không có nói chuyện.
Kiều Kế Hằng nhận ra có chỗ không thích hợp, nghi ngờ nhìn Tần Hi, lại nhìn Sơ Nịnh: “Hai người các cậu cũng quen biết sao?”
“Bạn học cấp 3.”
“Bạn gái cũ của tôi.”
Sơ Nịnh không ngờ Tần Hi sẽ giới thiệu như thế, nhất thời bị giật mình.
Bình thường, loại quan hệ “cũ” này rất nhạy cảm, lúc giới thiệu không phải thường sẽ né tránh sao?
Anh làm sao lại thẳng thắn như vậy...
Kiều Kế Hằng biết Tần Hi nhiều năm như vậy, vẫn là đầu tiên nghe anh giới thiệu một cô gái như vậy, giống như sợ người khác không biết hai người trước kia từng có quan hệ vậy.
Sau 2 giây, anh ta mới phản ứng lại, bỗng nhiên nhướng mày cười, nói đầy ẩn ý: “Trùng hợp như vậy à.”
Một trận gió thổi tới, Sơ Nịnh vén tóc ra sau tai: “Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi trước.”
Nói xong liền vội vã rời đi.
Tần Hi liếc mắt nhìn Kiều Kế Hằng, giọng điệu mang theo ý cảnh cáo: “Đàn ông hơn ba mươi tuổi, anh nên tự hiểu, hai người không thích hợp.”
Đối mặt với sự công kích của anh, Kiều Kế Hằng không những không giận mà còn cười.
Một giọng nam trầm từ bên trong truyền ra: “Đúng là một hũ dấm lớn.”
Doãn Toại từ bên trong sải bước tới, anh mặc âu phục giày da, chân dài thẳng tắp.
Anh đứng trước mặt hai người, đôi mắt thâm thúy hằn lên nụ cười giễu cợt, khóe môi tạo thành một đường cong nhàn nhạt: “Hai người các cậu, sao lại chạy tới chỗ tôi ghen tuông thế?”
Kiều Kế Hằng cảm thấy buồn cười: “Tôi cùng cậu ta có gì mà phải ghen tuông.”
Anh ta nhấc mi mắt lên nhìn Tần Hi, ý cười càng đậm, “Tôi không hợp với Sơ Nịnh, nhưng tôi cảm thấy cậu với em gái tôi rất thích hợp đó, bây giờ cậu gọi tôi một tiếng anh vợ, tôi liền là mai cho hai người?”
Tần Hi lạnh lùng vỗ vai Kiều Kế Hằng: “Được, kiếp sau tôi nhất định thỏa mãn cậu.”
Nói xong xoay người rời đi.
Kiều Kế Hằng lắc đầu chậc chậc hai tiếng, hướng về bóng lưng anh hô: “Không được, cả đời này tôi chờ cậu!”
Tần Hi dường như không nghe thấy, nhanh chân rời đi.
Doãn Toại đi tới, nhìn chìa khóa xe trong tay Kiều Kế Hằng: “Cậu vừa mới tới đã muốn đi?”
Kiều Kế Hằng nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay: “Bữa tối nay tôi không kịp ăn rồi, bây giờ phải đi công tác một chuyến, lần sau lại tụ họp.”
——
Doãn Toại cùng Khương Ngâm xã giao xong, bữa tiệc mới chính thức bắt đầu.
Sơ Nịnh cùng Thiệu Hâm Đồng, Mộng Thanh Du cùng mấy người khác định ngồi ở quầy bả, lúc chuẩn bị tìm ghế, bên tai có người gọi cô: “Tiểu Nịnh!”
Nhìn về phía có âm thanh truyền đến, Sơ Nịnh nhìn thấy một cô gái đang ngoắc mình: “Sơ Nịnh, đúng là cậu rồi!”
Cô gái có làn da màu tối, tướng mạo thanh tú, có nụ cười dễ mến.
Sơ Nịnh ngẩn người một lát, nhớ tới bạn học cấp 3 Thẩm Liễu Như, hai người ở chung kí túc xá.
Không ngờ lại gặp được cô ấy ở đây, Sơ Nịnh có chút ngoài ý muốn.
Thẩm Liễu Như nói: “Bên này còn chỗ trống, cậu qua đây ngồi đi.”
Bàn kia đều là bạn bè nhà trai, có hai người bạn học cấp ba, một là Hàn Huân, một là Giả Khải Trạch, cả hai đều là phú nhị đại, còn là tay sai của Tần Hi hồi còn đi học.
Tần Hi không ngồi bàn đó, không biết là về sớm hay là đi nơi nào.
Thiệu Hâm Đồng và Mộng Thanh Du chọn ngồi bạn bên cạnh.
Sơ Nịnh vốn là muốn ngồi cùng các cô ấy, nhưng Thẩm Liễu Như lại đi tới khoác tay cô: “Tuy nói là sống cùng một thành phố, nhưng Trường Hoàn cũng quá lớn, nhiều năm rồi tớ vẫn chưa gặp cậu, nhưng mà thi thoảng vẫn thấy cậu trên TV, bây giờ cậu làm MC, thật lợi hại. Đi thôi, chúng ta ngồi cùng nhau.”
Thời cấp ba, Sơ Nịnh có mối quan hệ tốt với Thẩm Liễu Như, nhưng lúc trước bởi vì một số chuyện, sau khi chia tay Tần Hi, cô cũng đơn phương cắt đứt liên lạc với các bạn học.
Thẩm Liễu Như không có đề cập đến chuyện cũ, vẫn nhiệt tình như cũ, Sơ Nịnh không thể phản kháng, chỉ có thể tạm biệt các bạn cùng phòng, để mặc Thẩm Liễu Như kéo đi.
Vừa mới ngồi xuống, Giả Khải Trạch bên cạnh Thẩm Liễu Như lên tiếng chào cô: “Sơ Nịnh, là cậu thật sao, lúc đầu nhìn qua mình còn không nhận ra.”
Sơ Nịnh cười cười, nhìn thấy trên tay anh ta đeo nhẫn cưới, cùng chiếc nhẫn trên tay Thẩm Liễu Như chính là một đôi, không khỏi kinh ngạc.
Thẩm Liễu Như có chút ngượng ngùng: “Còn chưa nói cho cậu biết, chúng mình vừa kết hôn năm ngoái. Sau khi thi Đại học cậu đổi phương thức liên lạc, bọn mình không cách nào thông báo cho cậu được.”
Sơ Nịnh mở miệng cười: “Chúc mừng.”
Quan hệ giữa hai người này trước đây vốn rất tệ, thế mà lại thành một đôi, khiến cho người ta không ngờ tới.
Đang lúc nói chuyện, bên tai cô có người chào hỏi: “Xin chào, cô Sơ.”
Sơ Nịnh nghe tiếng bèn nghiêng đầu qua, mới phát hiện người đàn ông ngồi bên tay trái cô là người lúc nãy cô mời rượu, Sài Tu.
Sài Tu đẩy kính lên trên sống mũi, có chút câu nệ cười cười: “Cô là MC của đài truyền hình Trường Hoàn phải không, thật ra tôi đã xem qua tiết mục của cô.”
Một nam sinh bên cạnh anh ta nói tiếp: “A tôi nhớ ra rồi, tôi có xem « Khách mời không khoảng cách » số trước, cậu là thành viên của đội chủ nhà, ngồi sau chị Hồng, tôi nhớ cả chương trình cô không mở miệng nói chuyện.”
Chương trình vừa phát hai ngày trước.
Trước khi ghi hình, Sơ Nịnh bị cảm cúm, cổ họng không thoải mái, cho nên toàn bộ quá trình không có mở miệng.
Nghe người này nhắc tới, cô lễ phép gật đầu một cái, cũng không giải thích.
Mọi người nói chuyện vô cùng vui vẻ, những người khác cũng bắt đầu chuyện trò với Sơ Nịnh.
Đối với người không quen Sơ Nịnh thì tùy ý phụ họa, đại đa số thời gian thì cô cùng Thẩm Liễu Giai và Giả Khải Trạch nói chuyện, thỉnh thoảng Hàn Huân sẽ nói hai câu.
Thẩm Liễu Như chưa từng hỏi Sơ Nịnh chuyện năm đó, chỉ nhắc lại mấy chuyện thú vị khi còn học chung.
Đột nhiên, không biết ai hô to một câu: “Hi ca vừa mới chạy đi đâu thế, không phải sợ tụi này tìm anh chuốc rượu chứ?”
Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Hi đang ngậm điếu thuốc đi tới, ngồi xuống cạnh Hàn Huân, cả người thả lỏng dựa về sau, hai chân bắt chéo, du côn cười nói: “Là Doãn ca của mấy người kết hôn, mắc mớ gì đến tôi?”
Vừa nói, mắt liếc nhìn về phía này, sau khi chạm phải ánh mắt của Sơ Nịnh liền bình tĩnh dời đi, anh nhanh tay cầm lấy điếu thuốc trong miệng, dập tắt không chút dấu vết.
Có người tiếp lời: “Toại ca mới kết hôn, sao lại không đưa chị dâu qua đây cho bọn em nhìn một chút?”
“Đúng vậy, ai mà không muốn xem mắt nhìn trên trời của Toại ca chứ.”
Một đám người cười phụ họa.
Sài Tu ở bên cạnh múc canh cho Sơ Nịnh: “Cô Sơ, món này tôi vừa nếm thử, rất ngọt, con gái các cô chắc sẽ thích.”
Đối mặt với sự ân cần của Sài Tu, mấy nam sinh đối diện chậc chậc hai tiếng, nói với Sơ Nịnh: “Người đẹp, cô kính ly rượu kia rất hay, tên tiểu tử chậm chạp này cũng biết quan tâm người khác rồi.”
Người bên cạnh anh ta cũng nhanh chóng tiếp lời: “Người đẹp đã có đối tượng chưa, Sài Tu của chúng tôi vẫn còn độc thân, cô có hứng thú không?”
Mặt Sài Tu nóng lên, lo lắng Sơ Nịnh nghe được mấy lời này sẽ không được tự nhiên, anh ta trừng mắt với hai người kia: “Các cậu đừng nói lung tung.”
“Sao lại nói lung tung, chẳng phải là do bọn này muốn làm chuyện tốt à?”
“Đúng vậy, cậu là đàn ông con trai, trước mặt con gái người ta lại bày ra vẻ thẹn thùng làm gì? Thích thì cứ mạnh dạn nói!”
“Không sai.”
Ngón tay dài của Tần Hi vuốt ve đế ly, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, căng chặt.
Nghe tiếng ồn ào bên tai, anh nâng ly uống một hơi, hầu kết nhấp nhô, giọng nói nhàn nhạt mà uy nghiêm: “Không có chuyện gì khác để nói à?”
Xung quanh yên tĩnh một giây, Hàn Huân cười nói tiếp: “Đúng đó, toàn nói mấy cái xàm xí thôi, không phải đều là kêu đói rồi sao, sao không ăn đi, cứ nói không ngớt, không biết chán sao”
Lúc này, một thiếu niên xách ghế lại gần, chen vào giữa Sơ Nịnh và Sài Tu.
Thiệu Hâm Huy nở nụ cười, nói với Sơ Nịnh: “Chị, chị em chê em phiền, không muốn cho em ngồi chung, em ngồi đây chị sẽ không để ý chứ?”
Thật ra Sơ Nịnh nghe mấy người kia ồn ào có chút không vui, lúc này nhìn thấy Thiệu Hâm Huy qua đây ngồi, cô dừng một chút, sau đó gật đầu.
Thiệu Hâm Huy rất vui vẻ, cầm lấy bát đũa của mình, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sơ Nịnh.
Bị ngắt ngang như vậy, lại thêm Tần Hi đột nhiên nổi giận, mọi người dần dần im lặng.
Đúng lúc vợ chồng Doãn Toại và Khương Ngâm đi tới mời rượu, chủ đề vừa rồi cũng bị mọi người bỏ qua.
Lúc đến lượt Sơ Nịnh, cô đứng lên, lấy trà thay rượu nói lời chúc phúc.
Lúc cô ngồi xuống có một cơn gió thổi qua, rất lạnh.
Thiệu Hâm Huy nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra: “Chị, trời lạnh như vậy chị coi chừng bị cảm, chị khoác áo của em đi.”
Sơ Nịnh từ chối: “Không cần, chị không lạnh.”
“Chị mặc đồ mỏng như vậy sao có thể không lạnh chứ.” Nói rồi chủ động khoác áo lên người Sơ Nịnh, “Gần đây thời tiết chuyển lạnh, chị phải cẩn thận, bị cảm sẽ rất khó chịu.”
Sơ Nịnh không quen được người khác chăm sóc kiểu này, lại cảm thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình, cô bỏ áo khoác xuống, đưa vào tay Thiệu Hâm Huy: “Chị thật sự không lạnh.”
Thiệu Hâm Huy thấy cô kiên trì như vậy, cũng không nói thêm gì, chủ động gắp thức ăn cho cô: “Chị ăn chút đồ nóng đi, làm ấm thân thể.”
Màn đêm buông xuống, đồ ăn trước mặt nhưng Tần Hi không động đũa, ngược lại uống không ít rượu.
Mọi người xung quanh thấy anh không tham gia nói chuyện, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thiệu Hâm Huy không ngừng ân cần gắp thức ăn vào bát cho Sơ Nịnh.
Anh đối với cậu thiếu niên này có ấn tượng, là người lần trước cười nói với Sơ Nịnh ở sân bay, ngồi ở ghế phụ của cô.
Trên đường đến đây, Sơ Nịnh nhận được một cuộc điện thoại, cũng là cậu ta gọi tới
Nhìn tên tiểu tử này ra sức ân cần, anh không hiểu sao lại thấy cả người khó chịu.
Thiệu Hâm Huy không phát hiện ra cái nhìn chăm chú của Tần Hi, còn nhiệt tình nói chuyện với Sơ Nịnh: “Chị, lát nữa kết thúc sẽ rất muộn, một mình chị đi về không an toàn, hay là em và chị em đưa chị về.”
Sơ Nịnh còn chưa trả lời, Tần Hi đã bỏ cái ly trên tay xuống, đứng lên, vẻ mặt lạnh lùng: “Đi.”
Sự chú ý của mọi người cũng chuyển lên người anh.
“Hi ca, anh còn chưa ăn gì đã đi à?”
“Đúng vậy, không phải đã nói sẽ chuốc rượu Toại ca sao, sao lại muốn đi rồi?”
“Các cậu cứ chơi đi.” Anh rời khỏi ghế, xoay người rời đi.
Bóng lưng đi xa rồi, mọi người trên bàn bắt đầu bàn tán:
“Hi ca sao thế, tối nay tâm trạng không tốt lắm.”
“Tôi thấy mấy năm nay tâm trạng của Hi ca đều không tốt.”
“Nhưng hôm nay còn tệ hơn.”
...
Lúc mọi người đang bàn luận, Giả Khải Trạch liếc thấy Tần Hi quay lại, cười hỏi: “Hi ca, anh chưa đi à?”
Vẻ mặt Tần Hi nhàn nhạt, dưới ánh nhìn của mọi người đi vòng qua mấy bóng lưng, cuối cùng dừng lại trước mặt Sơ Nịnh.
Ánh sáng trước mặt bị một bóng đen trùm lên.
Sơ Nịnh nghi ngờ ngẩng đầu, thấy Tần Hi đứng trước mặt mình, một tay của anh khoác lên lưng ghê, cả người cúi thấp, ngang tầm nhìn của cô, lông mày rũ xuống, ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng: “Sơ Nịnh.”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, mọi người kinh ngạc nhìn sang.
Tần Hi giống như không để ý, ở trước mặt mọi người duỗi tay với Sơ Nịnh, nhẹ nhàng nói: “Tôi quên mang theo thẻ nhà rồi, em cho tôi mượn của em được không?”
Bình luận facebook