Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 117: Hậu quả đến muộn (5)
Buổi chiều tối, Jason tan làm về đến nhà đã thấy Tô Điềm ở nhà chuẩn bị bữa tối, anh ta hớn hở chạy vào bếp, nhiệt tình hỏi: “Ngữ Tịch thật sự bị nghén mùi Tư Đằng à? Cậu ta đúng là thảm thật.”
Tô Điềm đang xếp chén đũa lên bàn chợt dừng động tác nghía mắt sang nhìn Jason, không nhanh không chậm bắt bẻ: “Mặc dù anh rể phải chịu khổ nhưng ít ra vẫn tốt hơn chú rất nhiều. Chú xem đi, anh rể đã có vợ con êm ấm, chú lớn tuổi hơn vẫn chưa có bạn gái, chú mới thảm đấy!”
Jason cười hắt ra một tiếng, chống hai tay xuống bàn nhìn chằm chằm vào Tô Điềm bằng ánh mắt ẩn ý, mập mờ ám chỉ: “Không phải tôi không có, nếu em gật đầu một cái, tôi cũng có bạn gái rồi.”
Lời Jason vừa dứt, Tô Điềm không thèm suy nghĩ đã lắc đầu lia lịa không dám ngừng, như thể muốn dùng toàn bộ thân thể để phản đối. Trán Jason nổi đầy vạch đen, hận không thể ép Tô Điềm phải gật đầu thật mạnh.
Tạm gác chuyện kia sang một bên, Jason quay lại chuyện quan trọng cần bàn, nghiêm túc nói vào vấn đề: “Tuy em đã mười chín tuổi nhưng tôi cũng phải nhắc nhở, đàn ông con trai giờ đây hiếm ai tử tế lắm, nhiều khi họ tốt với em là vì có mục đích riêng, vậy nên đừng có mềm lòng trước sự ngọt ngào người ta mang đến rồi ôm hối hận cả đời.”
“Sao chú tự đá xéo bản thân như vậy được?” Tô Điềm ngang nhiên đáp lại, giọng điệu vô cùng chắc nịch: “Chú yên tâm đi, tôi mà mềm lòng thì đã sớm nằm dưới nanh vuốt của chú đầu tiên rồi. Mặc dù tôi không thông minh, nhưng âm mưu sau những việc chú làm tôi đều hiểu hết mà.”
Jason: “...”
Suốt một tuần tiếp theo trôi qua, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch dù vẫn sống chung nhà nhưng luôn phải giữ khoảng cách nhất định, nguyên nhân tránh để cô khó chịu khi ngửi thấy mùi của anh.
Sau khi La Ngữ Tịch xuất viện cả hai đã chuyển về nhà ông bà Hạc ở để tiện chăm sóc, đối với áp lực làm dâu cô dường như không có, nhưng việc sinh cháu nội cho gia đình chỉ có một mình Hạc Tư Đằng độc nhất là con trai thì cực kỳ áp lực.
Tất cả, cũng chỉ sợ miệng đời gièm pha, không sinh được con sẽ bị nói “Cây độc không trái, gái độc không con”, sinh không được con trai sẽ bị nói vô dụng.
La Ngữ Tịch có thể không quan tâm đến những gì người khác nói về mình, nhưng từ cha mẹ chồng đến chồng đều là người có mặt mũi và địa vị trong xã hội, không để ý quả thật không được.
Có điều, áp lực sinh cháu nối dõi đó của La Ngữ Tịch kéo dài chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Lúc cả nhà ngồi trên bàn ăn, bà Hạc đã cay cú nói: “Tốt nhất là sinh con gái, sinh con trai lớn lên nó theo vợ thì tôi tức chết lần hai.”
Ông Hạc không có ý phản đối, còn điềm tĩnh góp lời: “Đúng, Ngữ Tịch mà sinh con trai tính nết giống Tư Đằng, thì đời tôi xem như chỉ toàn nghiệp.”1
Hạc Tư Đằng bị “cách ly” ngồi riêng ở một góc vì không thể ở gần La Ngữ Tịch, kể cả khi bị cha mẹ châm biếm hay mỉa mai anh vẫn không quan tâm. Nhưng hễ La Ngữ Tịch nhìn anh bằng ánh mắt có lỗi, anh sẽ lập tức bày ra vẻ mặt thiệt thòi, tức tưởi.
Thời gian trôi qua đối với Hạc Tư Đằng vô cùng chậm chạp, ở nhà không được gần vợ con, trên công ty việc chất đầy đầu không có tâm trạng giải quyết, cuộc sống như quay lại lúc đầu La Ngữ Tịch bỏ đi.
Buổi tối thứ sáu Hạc Tư Đằng tan làm về nhà muộn, lúc lên phòng phát hiện La Ngữ Tịch đang ngủ nên nhẹ nhàng lấy quần áo đi tắm. Từ hồi chuyển về nhà ông bà Hạc, Hạc Tư Đằng không ngủ ở phòng máy thì cũng ngủ ở phòng chứa quần áo, thậm chí không dám tùy tiện ngồi hay nằm trên giường vì sợ bám lại mùi.
Rõ ràng mùi trên cơ thể Hạc Tư Đằng là hương vị nam tính trưởng thành quyến rũ, kết quả đối với La Ngữ Tịch thì chẳng khác nào...1
Trong nhà tắm, dù đã qua mười giờ đêm nhưng Hạc Tư Đằng vẫn xả nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, tựa như muốn tống đi bớt những buồn phiền trong lòng.
Lúc Hạc Tư Đằng trở ra bắt gặp La Ngữ Tịch đang ngồi trên giường nhìn về phía bên này, anh lên tiếng hỏi: “Anh làm ồn sao?”
La Ngữ Tịch buồn ngủ lắc đầu: “Không có.”
“Em đói à? Anh nấu gì cho em ăn nhé?”
La Ngữ Tịch lại lắc đầu, vỗ tay lên đệm vào chỗ trống bên cạnh, nhẹ nhàng đề nghị: “Anh về giường ngủ đi.”
“Hả?” Hạc Tư Đằng giật mình thốt lên, nhưng thay vì vui mừng anh lại bất an tột cùng, vội vàng từ chối: “Em đừng vì anh mà cố chịu đựng, anh thật sự không sao đâu.”
Trái ngược với thái độ nghiêm túc đến căng thẳng của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch điềm nhiên bật cười, từ tốn phân trần: “Anh nằm mơ à? Tại sao em phải chịu đựng chứ? Anh không về giường thì đợi mười tháng sau...”
La Ngữ Tịch còn chưa nói hết, Hạc Tư Đằng đã phóng ào về giường không dám một giây chần chừ. Anh ngồi quỳ trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, thận trọng dò hỏi: “Em thật sự... không nghén mùi anh nữa sao?”
“Ừm.” La Ngữ Tịch gật đầu khẳng định: “Mấy ngày trước đã không còn cảm giác khó chịu nữa.”
Trên gương mặt bất an của Hạc Tư Đằng hiện lên nụ cười vui sướng, anh hồi hộp nắm lấy bàn tay La Ngữ Tịch, xúc động hỏi tiếp: “Là thật đúng không? Không phải anh nằm mơ, cũng không phải em đang cố giả vờ để dỗ dành anh đúng không?”
“Là thật, không phải mơ.” La Ngữ Tịch mỉm cười trấn an: “Vả lại em cũng đã từng nói rồi, em mang thai con của anh, em sẽ không chịu khổ một mình để anh được thảnh thơi đâu.”
Hai con ngươi của Hạc Tư Đằng trở nên lấp lánh vì nước mắt trào dâng, anh kích động ôm chầm lấy La Ngữ Tịch, vùi mặt vào cổ cô cảm nhận mùi vị ấm áp sau những ngày dài không thể đến gần.
La Ngữ Tịch vỗ nhẹ nhẹ lên lưng anh, trầm lắng tiết lộ: “Em cảm giác như thời gian qua mình cứ như một kẻ biến thái, mỗi ngày nhân lúc anh không có nhà đều trộm áo anh để ngửi tập làm quen. Em đã từng nghĩ cố cho qua ba tháng đầu, nhưng em lại sợ tình trạng đó sẽ kéo dài đến khi sinh em bé, như vậy sẽ thiệt cho cả anh, em và cả con chúng ta.”
Vừa nãy Hạc Tư Đằng chỉ mới rưng rưng, nghe những lời La Ngữ Tịch bộc bạch anh không khống chế được mà rơi nước mắt. Kể từ lúc cô mang thai đến hiện tại chịu biết bao nhiêu cực khổ, vậy mà một chút anh cũng không thể chia sẻ.
Vòng tay đang ôm lấy La Ngữ Tịch của Hạc Tư Đằng siết chặt, từng giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống cổ cô.
La Ngữ Tịch hoàn toàn cảm nhận được những gì đang diễn ra, cô xoay đầu chạm môi vào vành tai anh, thấp giọng thì thầm: “Em vì cha con anh chịu khổ, nếu anh dám phản bội em, em sẽ thiến anh.”1
Hạc Tư Đằng đang khóc nghe xong liền bật cười thành tiếng, anh từ từ ngồi thẳng dậy, bàn tay luồn dưới vạt áo La Ngữ Tịch sờ bụng cô. Trước đó bụng La Ngữ Tịch đã có thêm mỡ so với ngày xưa, hóa ra là vì hấp thu được chất dinh dưỡng, còn hiện tại bụng cô vẫn không có gì thay đổi.
Lo La Ngữ Tịch ngồi lâu sẽ đau lưng, Hạc Tư Đằng đỡ cô nằm xuống, sau đó anh lại lon ton đi tìm điện thoại. Lát sau quay trở lại, anh đặt đầu lên bụng cô nhưng không dám thả lỏng, chụp xong một tấm hình mới nằm lên phía trên.
Ở sát bên cạnh, La Ngữ Tịch thấy Hạc Tư Đằng gửi hình vừa chụp vào nhóm chat chỉ có ba thành viên là anh, Jason và Tô Chân Vũ.
Gửi hình xong anh còn đắc ý khoe khoang: [Ha ha, tôi quay về với vợ con rồi, kẻ độc thân không ai dòm ngó như hai người sau này nhớ làm việc chăm chỉ để tôi còn về sớm chăm vợ.]
Chưa đến năm giây, trên màn hình trong giao diện chat hiển thị: Jason đã xóa Tư Đằng ra khỏi nhóm.1
La Ngữ Tịch không nhịn được bật cười, Hạc Tư Đằng bên cạnh cô vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tô Điềm đang xếp chén đũa lên bàn chợt dừng động tác nghía mắt sang nhìn Jason, không nhanh không chậm bắt bẻ: “Mặc dù anh rể phải chịu khổ nhưng ít ra vẫn tốt hơn chú rất nhiều. Chú xem đi, anh rể đã có vợ con êm ấm, chú lớn tuổi hơn vẫn chưa có bạn gái, chú mới thảm đấy!”
Jason cười hắt ra một tiếng, chống hai tay xuống bàn nhìn chằm chằm vào Tô Điềm bằng ánh mắt ẩn ý, mập mờ ám chỉ: “Không phải tôi không có, nếu em gật đầu một cái, tôi cũng có bạn gái rồi.”
Lời Jason vừa dứt, Tô Điềm không thèm suy nghĩ đã lắc đầu lia lịa không dám ngừng, như thể muốn dùng toàn bộ thân thể để phản đối. Trán Jason nổi đầy vạch đen, hận không thể ép Tô Điềm phải gật đầu thật mạnh.
Tạm gác chuyện kia sang một bên, Jason quay lại chuyện quan trọng cần bàn, nghiêm túc nói vào vấn đề: “Tuy em đã mười chín tuổi nhưng tôi cũng phải nhắc nhở, đàn ông con trai giờ đây hiếm ai tử tế lắm, nhiều khi họ tốt với em là vì có mục đích riêng, vậy nên đừng có mềm lòng trước sự ngọt ngào người ta mang đến rồi ôm hối hận cả đời.”
“Sao chú tự đá xéo bản thân như vậy được?” Tô Điềm ngang nhiên đáp lại, giọng điệu vô cùng chắc nịch: “Chú yên tâm đi, tôi mà mềm lòng thì đã sớm nằm dưới nanh vuốt của chú đầu tiên rồi. Mặc dù tôi không thông minh, nhưng âm mưu sau những việc chú làm tôi đều hiểu hết mà.”
Jason: “...”
Suốt một tuần tiếp theo trôi qua, Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch dù vẫn sống chung nhà nhưng luôn phải giữ khoảng cách nhất định, nguyên nhân tránh để cô khó chịu khi ngửi thấy mùi của anh.
Sau khi La Ngữ Tịch xuất viện cả hai đã chuyển về nhà ông bà Hạc ở để tiện chăm sóc, đối với áp lực làm dâu cô dường như không có, nhưng việc sinh cháu nội cho gia đình chỉ có một mình Hạc Tư Đằng độc nhất là con trai thì cực kỳ áp lực.
Tất cả, cũng chỉ sợ miệng đời gièm pha, không sinh được con sẽ bị nói “Cây độc không trái, gái độc không con”, sinh không được con trai sẽ bị nói vô dụng.
La Ngữ Tịch có thể không quan tâm đến những gì người khác nói về mình, nhưng từ cha mẹ chồng đến chồng đều là người có mặt mũi và địa vị trong xã hội, không để ý quả thật không được.
Có điều, áp lực sinh cháu nối dõi đó của La Ngữ Tịch kéo dài chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Lúc cả nhà ngồi trên bàn ăn, bà Hạc đã cay cú nói: “Tốt nhất là sinh con gái, sinh con trai lớn lên nó theo vợ thì tôi tức chết lần hai.”
Ông Hạc không có ý phản đối, còn điềm tĩnh góp lời: “Đúng, Ngữ Tịch mà sinh con trai tính nết giống Tư Đằng, thì đời tôi xem như chỉ toàn nghiệp.”1
Hạc Tư Đằng bị “cách ly” ngồi riêng ở một góc vì không thể ở gần La Ngữ Tịch, kể cả khi bị cha mẹ châm biếm hay mỉa mai anh vẫn không quan tâm. Nhưng hễ La Ngữ Tịch nhìn anh bằng ánh mắt có lỗi, anh sẽ lập tức bày ra vẻ mặt thiệt thòi, tức tưởi.
Thời gian trôi qua đối với Hạc Tư Đằng vô cùng chậm chạp, ở nhà không được gần vợ con, trên công ty việc chất đầy đầu không có tâm trạng giải quyết, cuộc sống như quay lại lúc đầu La Ngữ Tịch bỏ đi.
Buổi tối thứ sáu Hạc Tư Đằng tan làm về nhà muộn, lúc lên phòng phát hiện La Ngữ Tịch đang ngủ nên nhẹ nhàng lấy quần áo đi tắm. Từ hồi chuyển về nhà ông bà Hạc, Hạc Tư Đằng không ngủ ở phòng máy thì cũng ngủ ở phòng chứa quần áo, thậm chí không dám tùy tiện ngồi hay nằm trên giường vì sợ bám lại mùi.
Rõ ràng mùi trên cơ thể Hạc Tư Đằng là hương vị nam tính trưởng thành quyến rũ, kết quả đối với La Ngữ Tịch thì chẳng khác nào...1
Trong nhà tắm, dù đã qua mười giờ đêm nhưng Hạc Tư Đằng vẫn xả nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, tựa như muốn tống đi bớt những buồn phiền trong lòng.
Lúc Hạc Tư Đằng trở ra bắt gặp La Ngữ Tịch đang ngồi trên giường nhìn về phía bên này, anh lên tiếng hỏi: “Anh làm ồn sao?”
La Ngữ Tịch buồn ngủ lắc đầu: “Không có.”
“Em đói à? Anh nấu gì cho em ăn nhé?”
La Ngữ Tịch lại lắc đầu, vỗ tay lên đệm vào chỗ trống bên cạnh, nhẹ nhàng đề nghị: “Anh về giường ngủ đi.”
“Hả?” Hạc Tư Đằng giật mình thốt lên, nhưng thay vì vui mừng anh lại bất an tột cùng, vội vàng từ chối: “Em đừng vì anh mà cố chịu đựng, anh thật sự không sao đâu.”
Trái ngược với thái độ nghiêm túc đến căng thẳng của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch điềm nhiên bật cười, từ tốn phân trần: “Anh nằm mơ à? Tại sao em phải chịu đựng chứ? Anh không về giường thì đợi mười tháng sau...”
La Ngữ Tịch còn chưa nói hết, Hạc Tư Đằng đã phóng ào về giường không dám một giây chần chừ. Anh ngồi quỳ trên giường, mở to mắt nhìn chằm chằm vào mắt cô, thận trọng dò hỏi: “Em thật sự... không nghén mùi anh nữa sao?”
“Ừm.” La Ngữ Tịch gật đầu khẳng định: “Mấy ngày trước đã không còn cảm giác khó chịu nữa.”
Trên gương mặt bất an của Hạc Tư Đằng hiện lên nụ cười vui sướng, anh hồi hộp nắm lấy bàn tay La Ngữ Tịch, xúc động hỏi tiếp: “Là thật đúng không? Không phải anh nằm mơ, cũng không phải em đang cố giả vờ để dỗ dành anh đúng không?”
“Là thật, không phải mơ.” La Ngữ Tịch mỉm cười trấn an: “Vả lại em cũng đã từng nói rồi, em mang thai con của anh, em sẽ không chịu khổ một mình để anh được thảnh thơi đâu.”
Hai con ngươi của Hạc Tư Đằng trở nên lấp lánh vì nước mắt trào dâng, anh kích động ôm chầm lấy La Ngữ Tịch, vùi mặt vào cổ cô cảm nhận mùi vị ấm áp sau những ngày dài không thể đến gần.
La Ngữ Tịch vỗ nhẹ nhẹ lên lưng anh, trầm lắng tiết lộ: “Em cảm giác như thời gian qua mình cứ như một kẻ biến thái, mỗi ngày nhân lúc anh không có nhà đều trộm áo anh để ngửi tập làm quen. Em đã từng nghĩ cố cho qua ba tháng đầu, nhưng em lại sợ tình trạng đó sẽ kéo dài đến khi sinh em bé, như vậy sẽ thiệt cho cả anh, em và cả con chúng ta.”
Vừa nãy Hạc Tư Đằng chỉ mới rưng rưng, nghe những lời La Ngữ Tịch bộc bạch anh không khống chế được mà rơi nước mắt. Kể từ lúc cô mang thai đến hiện tại chịu biết bao nhiêu cực khổ, vậy mà một chút anh cũng không thể chia sẻ.
Vòng tay đang ôm lấy La Ngữ Tịch của Hạc Tư Đằng siết chặt, từng giọt nước mắt nóng hổi khẽ rơi xuống cổ cô.
La Ngữ Tịch hoàn toàn cảm nhận được những gì đang diễn ra, cô xoay đầu chạm môi vào vành tai anh, thấp giọng thì thầm: “Em vì cha con anh chịu khổ, nếu anh dám phản bội em, em sẽ thiến anh.”1
Hạc Tư Đằng đang khóc nghe xong liền bật cười thành tiếng, anh từ từ ngồi thẳng dậy, bàn tay luồn dưới vạt áo La Ngữ Tịch sờ bụng cô. Trước đó bụng La Ngữ Tịch đã có thêm mỡ so với ngày xưa, hóa ra là vì hấp thu được chất dinh dưỡng, còn hiện tại bụng cô vẫn không có gì thay đổi.
Lo La Ngữ Tịch ngồi lâu sẽ đau lưng, Hạc Tư Đằng đỡ cô nằm xuống, sau đó anh lại lon ton đi tìm điện thoại. Lát sau quay trở lại, anh đặt đầu lên bụng cô nhưng không dám thả lỏng, chụp xong một tấm hình mới nằm lên phía trên.
Ở sát bên cạnh, La Ngữ Tịch thấy Hạc Tư Đằng gửi hình vừa chụp vào nhóm chat chỉ có ba thành viên là anh, Jason và Tô Chân Vũ.
Gửi hình xong anh còn đắc ý khoe khoang: [Ha ha, tôi quay về với vợ con rồi, kẻ độc thân không ai dòm ngó như hai người sau này nhớ làm việc chăm chỉ để tôi còn về sớm chăm vợ.]
Chưa đến năm giây, trên màn hình trong giao diện chat hiển thị: Jason đã xóa Tư Đằng ra khỏi nhóm.1
La Ngữ Tịch không nhịn được bật cười, Hạc Tư Đằng bên cạnh cô vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bình luận facebook