Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 27: Tâm tư khó bảo (5)
Hạc Tư Đằng vừa bước ra khỏi cửa đã bắt gặp La Ngữ Tịch ngã khuỵu trên sàn trước cửa thang máy, bên cạnh Tô Chân Vũ đang muốn giúp đỡ cô dậy, cả hai đều xoay lưng về phía bên này.
Thoắt một cái Hạc Tư Đằng đã phóng ào đến, hành động vô thức đẩy tay Tô Chân Vũ đang vòng ôm vai La Ngữ Tịch ra. Anh quỳ một chân xuống sàn, kéo cô về phía mình, lúc này mới phát hiện sắc mặt mệt mỏi của cô vừa nãy đã chuyển sang tái nhợt.
Hạc Tư Đằng không kịp nghĩ ngợi, vội vàng bế La Ngữ Tịch lên, quay sang thúc giục Tô Chân Vũ đang bất động một chỗ: "Nhấn nút thang máy."
Tô Chân Vũ nhanh chóng đứng lên bước đến nhấn nút thang máy, sau đó đứng gọn qua một bên dõi mắt theo Hạc Tư Đằng bế La Ngữ Tịch đi. Đợi cánh cửa đóng lại, khóe môi cậu ta nhếch lên, miệng lẩm bẩm: "Tưởng thế nào, hóa ra vẫn biết bản thân có vợ."
Đưa La Ngữ Tịch đến bệnh viện, Hạc Tư Đằng ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, đầu óc nhất thời rối lên. Thật sự, đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp này, vậy nên ngoài việc giao cô cho bác sĩ thì anh không biết phải làm thế nào nữa.
Song song cùng thời điểm, trong công ty lại được dịp bàn tán xôn xao khi chính mắt bắt gặp Hạc Tư Đằng bế La Ngữ Tịch. Chẳng mấy chốc, tin tức truyền đến tai ông Hạc, ông đứng chắp tay sau lưng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát sàn tại văn phòng, ánh mắt trở nên thâm sâu khó dò.
Tại bệnh viện, Hạc Tư Đằng đợi trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, vừa thấy bác sĩ từ trong bước ra, anh nhanh chân bước đến gần, vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
Vị bác sĩ trung niên tháo một bên dây đeo của khẩu trang ra, hỏi ngược lại: "Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
"Phải!" Hạc Tư Đằng dứt khoát đáp.
Vị bác sĩ chợt thở dài một hơi, từ tốn giải thích: "Cũng không có gì quá nghiêm trọng, là do bệnh nhân lao lực quá sức mới dẫn đến thể lực suy yếu. Người nhà chú ý chăm sóc cho bệnh nhân chu đáo, nếu để tình trạng trên kéo dài quá lâu có thể gây nguy hiểm về sau."
Thái độ của vị bác sĩ này đối với Hạc Tư Đằng tỏ ra thành kiến, nhưng cũng không xen sâu quá nhiều vào chuyện gia đình của người khác. Riêng bản thân Hạc Tư Đằng cũng nhận ra ánh mắt của người đối diện dành cho mình, bỗng chốc anh có cảm giác hổ thẹn với lương tâm.
Sau cuộc nói chuyện với bác sĩ, Hạc Tư Đằng chọn phòng bệnh đặc biệt cho La Ngữ Tịch nhập viện theo dõi đến hết ngày.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có Hạc Tư Đằng ngồi trông chừng La Ngữ Tịch, có lẽ do nhiều ngày mất ngủ và tiêu hao sức lực quá mức, lúc này cô lại ngủ sâu đến mức kim truyền nước ghim vào tay vẫn không có phản ứng.
Trôi qua khoảng một tiếng dai dẳng, Hạc Tư Đằng ngồi ở ghế đơn có lưng tựa gần giường, buồn chán chống tay lên cằm đưa mắt quan sát sắc mặt của La Ngữ Tịch.
Càng nhìn, Hạc Tư Đằng như bị cuốn sâu vào vẻ ngoài của La Ngữ Tịch, cảm giác vừa nhẹ nhàng mộc mạc, lại vừa hiền lành gần gũi, khác hoàn toàn với những lúc cô tỏ ra lạnh lùng đối đầu anh.
Nhớ lại, Hạc Tư Đằng bỗng cảm thấy tiếc nuối, khi La Ngữ Tịch đối xử nhẹ nhàng với anh, anh lại vì tính tình xốc nổi của mình làm tổn thương cô. Đến khi anh nhận ra bản thân có lỗi thì lúc ấy cô cũng không còn đủ kiên nhẫn dịu dàng với anh.
Hạc Tư Đằng bất giác thở ra một hơi não nề, tầm mắt vô tình dừng lại ở đôi môi của La Ngữ Tịch. Sau khi được nghỉ ngơi truyền nước, da thịt cô cũng dần hồng hào trở lại, đặc biệt là đôi môi hơi ửng đỏ hút mắt một cách vô lý.
Suy nghĩ kéo đến bất chợt, Hạc Tư Đằng bỗng nổi máu hiếu kỳ muốn chạm vào cánh môi của La Ngữ Tịch. Anh muốn biết trên môi cô có vị gì, cảm giác mềm mại hay khô khốc, sẽ để lại khó chịu hay lưu luyến khó quên.
Chỉ với một đôi môi của La Ngữ Tịch, trong đầu Hạc Tư Đằng hiện lên muôn vàn câu hỏi, trong sáng có, đen tối cũng có.
Đắn đo gần mười lăm phút, Hạc Tư Đằng lại chọn cách tự tẩy não bản thân. La Ngữ Tịch dù gì cũng là vợ hợp pháp của anh, hôn một cái cũng không phạm pháp.
Cứ như thế để cho ý nghĩ tham lam dẫn dắt, Hạc Tư Đằng như kẻ bị thôi miên vô thức đứng dậy, nhích chân đến gần chỗ La Ngữ Tịch đang nằm, lặng lẽ khom người đặt môi mình lên môi cô.
Thoắt một cái Hạc Tư Đằng đã phóng ào đến, hành động vô thức đẩy tay Tô Chân Vũ đang vòng ôm vai La Ngữ Tịch ra. Anh quỳ một chân xuống sàn, kéo cô về phía mình, lúc này mới phát hiện sắc mặt mệt mỏi của cô vừa nãy đã chuyển sang tái nhợt.
Hạc Tư Đằng không kịp nghĩ ngợi, vội vàng bế La Ngữ Tịch lên, quay sang thúc giục Tô Chân Vũ đang bất động một chỗ: "Nhấn nút thang máy."
Tô Chân Vũ nhanh chóng đứng lên bước đến nhấn nút thang máy, sau đó đứng gọn qua một bên dõi mắt theo Hạc Tư Đằng bế La Ngữ Tịch đi. Đợi cánh cửa đóng lại, khóe môi cậu ta nhếch lên, miệng lẩm bẩm: "Tưởng thế nào, hóa ra vẫn biết bản thân có vợ."
Đưa La Ngữ Tịch đến bệnh viện, Hạc Tư Đằng ngồi đợi bên ngoài phòng cấp cứu, đầu óc nhất thời rối lên. Thật sự, đây là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp này, vậy nên ngoài việc giao cô cho bác sĩ thì anh không biết phải làm thế nào nữa.
Song song cùng thời điểm, trong công ty lại được dịp bàn tán xôn xao khi chính mắt bắt gặp Hạc Tư Đằng bế La Ngữ Tịch. Chẳng mấy chốc, tin tức truyền đến tai ông Hạc, ông đứng chắp tay sau lưng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ sát sàn tại văn phòng, ánh mắt trở nên thâm sâu khó dò.
Tại bệnh viện, Hạc Tư Đằng đợi trước cửa phòng cấp cứu một lúc lâu, vừa thấy bác sĩ từ trong bước ra, anh nhanh chân bước đến gần, vội hỏi: "Cô ấy sao rồi?"
Vị bác sĩ trung niên tháo một bên dây đeo của khẩu trang ra, hỏi ngược lại: "Anh là người nhà của bệnh nhân sao?"
"Phải!" Hạc Tư Đằng dứt khoát đáp.
Vị bác sĩ chợt thở dài một hơi, từ tốn giải thích: "Cũng không có gì quá nghiêm trọng, là do bệnh nhân lao lực quá sức mới dẫn đến thể lực suy yếu. Người nhà chú ý chăm sóc cho bệnh nhân chu đáo, nếu để tình trạng trên kéo dài quá lâu có thể gây nguy hiểm về sau."
Thái độ của vị bác sĩ này đối với Hạc Tư Đằng tỏ ra thành kiến, nhưng cũng không xen sâu quá nhiều vào chuyện gia đình của người khác. Riêng bản thân Hạc Tư Đằng cũng nhận ra ánh mắt của người đối diện dành cho mình, bỗng chốc anh có cảm giác hổ thẹn với lương tâm.
Sau cuộc nói chuyện với bác sĩ, Hạc Tư Đằng chọn phòng bệnh đặc biệt cho La Ngữ Tịch nhập viện theo dõi đến hết ngày.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có Hạc Tư Đằng ngồi trông chừng La Ngữ Tịch, có lẽ do nhiều ngày mất ngủ và tiêu hao sức lực quá mức, lúc này cô lại ngủ sâu đến mức kim truyền nước ghim vào tay vẫn không có phản ứng.
Trôi qua khoảng một tiếng dai dẳng, Hạc Tư Đằng ngồi ở ghế đơn có lưng tựa gần giường, buồn chán chống tay lên cằm đưa mắt quan sát sắc mặt của La Ngữ Tịch.
Càng nhìn, Hạc Tư Đằng như bị cuốn sâu vào vẻ ngoài của La Ngữ Tịch, cảm giác vừa nhẹ nhàng mộc mạc, lại vừa hiền lành gần gũi, khác hoàn toàn với những lúc cô tỏ ra lạnh lùng đối đầu anh.
Nhớ lại, Hạc Tư Đằng bỗng cảm thấy tiếc nuối, khi La Ngữ Tịch đối xử nhẹ nhàng với anh, anh lại vì tính tình xốc nổi của mình làm tổn thương cô. Đến khi anh nhận ra bản thân có lỗi thì lúc ấy cô cũng không còn đủ kiên nhẫn dịu dàng với anh.
Hạc Tư Đằng bất giác thở ra một hơi não nề, tầm mắt vô tình dừng lại ở đôi môi của La Ngữ Tịch. Sau khi được nghỉ ngơi truyền nước, da thịt cô cũng dần hồng hào trở lại, đặc biệt là đôi môi hơi ửng đỏ hút mắt một cách vô lý.
Suy nghĩ kéo đến bất chợt, Hạc Tư Đằng bỗng nổi máu hiếu kỳ muốn chạm vào cánh môi của La Ngữ Tịch. Anh muốn biết trên môi cô có vị gì, cảm giác mềm mại hay khô khốc, sẽ để lại khó chịu hay lưu luyến khó quên.
Chỉ với một đôi môi của La Ngữ Tịch, trong đầu Hạc Tư Đằng hiện lên muôn vàn câu hỏi, trong sáng có, đen tối cũng có.
Đắn đo gần mười lăm phút, Hạc Tư Đằng lại chọn cách tự tẩy não bản thân. La Ngữ Tịch dù gì cũng là vợ hợp pháp của anh, hôn một cái cũng không phạm pháp.
Cứ như thế để cho ý nghĩ tham lam dẫn dắt, Hạc Tư Đằng như kẻ bị thôi miên vô thức đứng dậy, nhích chân đến gần chỗ La Ngữ Tịch đang nằm, lặng lẽ khom người đặt môi mình lên môi cô.
Bình luận facebook