Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 4: Ăn miếng trả miếng (2)
Khi Hạc Tư Đằng nhìn qua La Ngữ Tịch vẫn đang đứng yên một chỗ, phát hiện vết xước trên má cô bắt đầu chảy máu, anh giật mình nhìn qua bà Hạc.
Sắc mặt của bà lúc này nhợt nhạt đi mấy phần, La Ngữ Tịch là con dâu ông Hạc kiên quyết cưới vào nhà, nếu để ông biết mẹ con Hạc Tư Đằng vì tranh cãi mà khiến cô bị thương, ông ấy chắc chắn sẽ nổi giận.
Thấy bà Hạc lo sợ ngập ngừng, Hạc Tư Đằng chủ động lên tiếng cứu nguy cho bà: “Hôm nay đủ rồi, mẹ về phòng đi.”
Nói xong, không để mọi chuyện thêm phức tạp, Hạc Tư Đằng nhanh chóng kéo La Ngữ Tịch lên lầu trước khi ông Hạc phát hiện.
Nhưng trước lúc nhấc bước rời khỏi, La Ngữ Tịch không một lời oán than hay trách móc, cô vẫn lên tiếng chào bà Hạc: “Con xin phép về phòng trước, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”
Không chỉ bà Hạc, ngay cả Hạc Tư Đằng cũng sững sờ khựng bước nhìn thẳng vào La Ngữ Tịch. Nhất là Hạc Tư Đằng, anh đã từng nghĩ cô gái đanh đá hung dữ khi nãy sẽ đáp trả lại mẹ anh, không ngờ một câu oán trách cũng không có.
Hạc Tư Đằng đưa La Ngữ Tịch về phòng. Bị ông Hạc quản lý, anh không còn cách nào ngoại trừ cam chịu ở chung một chỗ với cô.
Lần đầu bước vào phòng ngủ của Hạc Tư Đằng cũng là phòng của mình trong ba tháng tới, La Ngữ Tịch hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người.
So với căn nhà cũ của cha mẹ cô, chỉ mỗi phòng ngủ của anh đã rộng hơn rất nhiều.
Chiếc giường ngủ lớn nằm chễm chệ giữa một khoảng không gian to rộng, chăn ga đều được dùng từ vải lụa phi bóng màu đen. . Đọc truyện tại — TRU MtгuyeЛ. VN —
Phía bên trái giường là cửa sổ sát đất dẫn ra ban công, phía đối diện cuối giường là bàn trà và tivi màn hình lớn treo trên tường.
Phía sau vách tường treo tivi là phòng chứa giấy tờ và máy tính, nhưng cách bày trí và nội thất bên trong trông giống như phòng chơi game hơn là làm việc.
Ngoài ra, trong phòng còn có phòng tắm và phòng chứa quần áo, giày dép, phụ kiện riêng.
La Ngữ Tịch đúng là không hiểu được suy nghĩ của Hạc Tư Đằng khi được sống trong giàu có từ bé sẽ thế nào, còn cô chỉ cảm thấy nơi này dù có rộng lớn đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng căn nhà nhỏ có cha mẹ yêu thương.
Dạo quanh một lượt, La Ngữ Tịch mang hành lý vào trong phòng chứa quần áo sắp xếp vào tủ. Vừa xếp đồ, cô vừa gọi điện về cho cha mẹ hỏi thăm lẫn báo lại tình hình cho ông bà yên lòng.
Cô biết cha mẹ chưa từng ngừng lo lắng về việc cô gả vào gia đình quyền thế, nhưng có thể giúp cho cuộc sống của cha mẹ tốt hơn, cô chấp nhận đánh đổi tất cả.
Qua điện thoại đang được kết nối, cha mẹ dặn dò cẩn thận đủ điều, La Ngữ Tịch thi thoảng đáp lại cho ông bà biết cô vẫn luôn chuyên tâm lắng nghe.
Trước lúc cúp máy, La Ngữ Tịch không an tâm nhắc nhở: “Cha mẹ nhớ mua đồ ngon ăn uống đầy đủ, con ở đây không thiếu thốn gì cả, đừng có tiếc tiền đợi con về mới mua.”
Phía sau lưng La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng vừa tắm xong định lấy quần áo mặc, tình cờ nghe thấy cô nói chuyện cùng cha mẹ, đột nhiên nhận ra cô gái này cũng không hung dữ như anh tưởng.
Nhưng bản tính vốn lưu manh, Hạc Tư Đằng chưa từng nghĩ sẽ tỏ ra cảm thương cho ai khác. Anh bước tới dùng bắp tay đẩy người La Ngữ Tịch đang đứng trước tủ tránh sang một bên để lấy đồ.
Nhìn qua ngó lại, thấy La Ngữ Tịch vẫn còn đứng yên nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, Hạc Tư Đằng không ngại hất mặt khiêu khích: “Còn đứng đây làm gì? Muốn xem tôi thay quần áo?”
La Ngữ Tịch chợt cười khẩy khinh bỉ, từ tốn buông lời mỉa mai: “Ngay cả “anh” còn không lớn nổi thì “em” có đáng gì để xem?”1
Sắc mặt của bà lúc này nhợt nhạt đi mấy phần, La Ngữ Tịch là con dâu ông Hạc kiên quyết cưới vào nhà, nếu để ông biết mẹ con Hạc Tư Đằng vì tranh cãi mà khiến cô bị thương, ông ấy chắc chắn sẽ nổi giận.
Thấy bà Hạc lo sợ ngập ngừng, Hạc Tư Đằng chủ động lên tiếng cứu nguy cho bà: “Hôm nay đủ rồi, mẹ về phòng đi.”
Nói xong, không để mọi chuyện thêm phức tạp, Hạc Tư Đằng nhanh chóng kéo La Ngữ Tịch lên lầu trước khi ông Hạc phát hiện.
Nhưng trước lúc nhấc bước rời khỏi, La Ngữ Tịch không một lời oán than hay trách móc, cô vẫn lên tiếng chào bà Hạc: “Con xin phép về phòng trước, mẹ nghỉ ngơi đi ạ.”
Không chỉ bà Hạc, ngay cả Hạc Tư Đằng cũng sững sờ khựng bước nhìn thẳng vào La Ngữ Tịch. Nhất là Hạc Tư Đằng, anh đã từng nghĩ cô gái đanh đá hung dữ khi nãy sẽ đáp trả lại mẹ anh, không ngờ một câu oán trách cũng không có.
Hạc Tư Đằng đưa La Ngữ Tịch về phòng. Bị ông Hạc quản lý, anh không còn cách nào ngoại trừ cam chịu ở chung một chỗ với cô.
Lần đầu bước vào phòng ngủ của Hạc Tư Đằng cũng là phòng của mình trong ba tháng tới, La Ngữ Tịch hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người.
So với căn nhà cũ của cha mẹ cô, chỉ mỗi phòng ngủ của anh đã rộng hơn rất nhiều.
Chiếc giường ngủ lớn nằm chễm chệ giữa một khoảng không gian to rộng, chăn ga đều được dùng từ vải lụa phi bóng màu đen. . Đọc truyện tại — TRU MtгuyeЛ. VN —
Phía bên trái giường là cửa sổ sát đất dẫn ra ban công, phía đối diện cuối giường là bàn trà và tivi màn hình lớn treo trên tường.
Phía sau vách tường treo tivi là phòng chứa giấy tờ và máy tính, nhưng cách bày trí và nội thất bên trong trông giống như phòng chơi game hơn là làm việc.
Ngoài ra, trong phòng còn có phòng tắm và phòng chứa quần áo, giày dép, phụ kiện riêng.
La Ngữ Tịch đúng là không hiểu được suy nghĩ của Hạc Tư Đằng khi được sống trong giàu có từ bé sẽ thế nào, còn cô chỉ cảm thấy nơi này dù có rộng lớn đẹp đẽ đến mấy cũng không bằng căn nhà nhỏ có cha mẹ yêu thương.
Dạo quanh một lượt, La Ngữ Tịch mang hành lý vào trong phòng chứa quần áo sắp xếp vào tủ. Vừa xếp đồ, cô vừa gọi điện về cho cha mẹ hỏi thăm lẫn báo lại tình hình cho ông bà yên lòng.
Cô biết cha mẹ chưa từng ngừng lo lắng về việc cô gả vào gia đình quyền thế, nhưng có thể giúp cho cuộc sống của cha mẹ tốt hơn, cô chấp nhận đánh đổi tất cả.
Qua điện thoại đang được kết nối, cha mẹ dặn dò cẩn thận đủ điều, La Ngữ Tịch thi thoảng đáp lại cho ông bà biết cô vẫn luôn chuyên tâm lắng nghe.
Trước lúc cúp máy, La Ngữ Tịch không an tâm nhắc nhở: “Cha mẹ nhớ mua đồ ngon ăn uống đầy đủ, con ở đây không thiếu thốn gì cả, đừng có tiếc tiền đợi con về mới mua.”
Phía sau lưng La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng vừa tắm xong định lấy quần áo mặc, tình cờ nghe thấy cô nói chuyện cùng cha mẹ, đột nhiên nhận ra cô gái này cũng không hung dữ như anh tưởng.
Nhưng bản tính vốn lưu manh, Hạc Tư Đằng chưa từng nghĩ sẽ tỏ ra cảm thương cho ai khác. Anh bước tới dùng bắp tay đẩy người La Ngữ Tịch đang đứng trước tủ tránh sang một bên để lấy đồ.
Nhìn qua ngó lại, thấy La Ngữ Tịch vẫn còn đứng yên nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, Hạc Tư Đằng không ngại hất mặt khiêu khích: “Còn đứng đây làm gì? Muốn xem tôi thay quần áo?”
La Ngữ Tịch chợt cười khẩy khinh bỉ, từ tốn buông lời mỉa mai: “Ngay cả “anh” còn không lớn nổi thì “em” có đáng gì để xem?”1
Bình luận facebook