Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 58: Không yêu nhưng biết đau lòng (1)
La Ngữ Tịch ngồi taxi về nhà, Hạc Tư Đằng bị bỏ rơi phải một mình đi chợ hải sản sau đó về sau.
Trong khoảng thời gian Hạc Tư Đằng mua đồ ăn, về đến nhà bắt tay vào nấu nướng thì La Ngữ Tịch đã tắm rửa thay quần áo và lên bàn làm việc.
Hạc Tư Đằng nổi hứng, sâu xa hơn là muốn tìm cách giảng hoà với La Ngữ Tịch, vậy nên đã mua cả một con cua Hoàng đế lớn.
Luộc cua chín, Hạc Tư Đằng bóc vỏ đặt phần thịt vào đĩa, xong xuôi mới mang về phòng.
Đến gần chỗ La Ngữ Tịch đang ngồi trên bàn làm việc cạnh cửa ra ban công, Hạc Tư Đằng đứng bên cạnh, gắp một miếng thịt cua từ phần càng cua đưa tới trước miệng cô.
Trước sự nhiệt tình của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch nghiêng đầu tránh né, nhẹ giọng từ chối: "Anh ăn đi, tôi không ăn."
Hạc Tư Đằng vứt bỏ sạch sẽ cái tôi, hạ mình muốn làm hoà, kết quả La Ngữ Tịch lại kiên quyết không chịu nhận thành ý của anh. Hai đầu chân mày của anh khẽ nhíu chặt lại, vẫn nhẫn nhịn thuyết phục: "Ăn một chút thôi."
"Không ăn." Giọng nói của La Ngữ Tịch vẫn giữ ở mức bình thường, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop trước mặt.
Chịu đựng tính khí nắng mưa thất thường của La Ngữ Tịch cả một buổi, bao nhiêu sự kiên nhẫn Hạc Tư Đằng có đều đã mang ra xài hết.
La Ngữ Tịch càng cố chấp bao nhiêu, sự bất mãn trong lòng Hạc Tư Đằng dần lớn lên bấy nhiêu. Nói nhẹ không được, anh bức xúc lên giọng trở mặt: "Không ăn thì thôi, đừng thấy tôi nhường nhịn rồi đòi hỏi, tôi không phải ở đợ của em!"
Dứt lời, Hạc Tư Đằng liền xoay người về phía tủ quần áo, lấy đồ xong đi thẳng một mạch vào nhà tắm.
La Ngữ Tịch ngồi thẫn thờ, trên khoé môi treo lên nụ cười nhạt.
Lúc Hạc Tư Đằng trở ra, La Ngữ Tịch đã không còn ở trong phòng, giấy tờ và đĩa đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi mạnh, tấm rèm được kéo gọn hai bên khẽ tung lên. Hạc Tư Đằng bước đến kéo cửa sổ đóng lại, hơi gió mang theo những giọt mưa lất phất lùa vào trong, tê tái da thịt vừa mới tắm xong.
Đóng cửa sổ kín rồi Hạc Tư Đằng ra ngoài tìm La Ngữ Tịch, căn nhà rộng lớn im lặng đến bức rức. Kiếm khắp nhà không thấy người đâu, lòng dạ anh trở nên nhốn nháo, hoàn toàn không ngờ những lời nói ra lúc nổi nóng của anh lại khiến cô tức giận bỏ đi.
Cùng lúc, La Ngữ Tịch mua đồ trong cửa hàng tiện lợi gần nhà, vừa định trở về thì trời bắt đầu đổ mưa lớn. Ban nãy khi đi cô vẫn định bụng sẽ về chung cư kịp lúc trời mưa, thế nên đã ỷ y không mang theo dù.
La Ngữ Tịch ý thức được sức khoẻ của mình, đổ bệnh trì trệ công việc là một, làm phiền đến sự chăm sóc của người khác mới là chuyện quan trọng.
Đứng nép dưới mái hiên của cửa hàng, La Ngữ Tịch tựa lưng vào cửa kiếng, ngẩng đầu nhìn cơn mưa đêm trước mặt. Bất chợt nhớ đến những lời Hạc Tư Đằng nói, cô càng hiểu được giữa cả hai không thể tiến xa hơn một cách nghiêm túc.
Nếu một ngày nào đó Hạc Tư Đằng gặp đúng người, có lẽ anh sẽ kiên nhẫn hơn như đối với La Ngữ Tịch vừa nãy.
Nghĩ rồi lại để tâm tư theo gió cuốn bay, La Ngữ Tịch lặng lẽ thở dài, cúi đầu khép mi mắt định thần chờ mưa tạnh.
Những giọt mưa rơi chạm đất bắn thành hạt li ti, hơi lạnh phía trước La Ngữ Tịch bỗng ấm dần lên tựa như có hơi người che chắn.
Cô mơ hồ đôi chút, hai mi mắt chậm rãi hé mở, hình dáng người đứng trước mặt chẳng mấy chốc hiện rõ.
Hạc Tư Đằng đứng ở đối diện, một tay cầm dù che, một tay đút vào túi quần dài, biểu tình cau có khó ở nhìn chằm chằm vào La Ngữ Tịch.
Cô vẫn bất động không dịch chuyển, Hạc Tư Đằng lại chẳng có kiên nhẫn để chờ đợi. Anh bước đến gần, cất giọng trầm thấp: "Mưa rồi còn ra ngoài."
La Ngữ Tịch hờ hững "Ừm" một tiếng đáp lại, sau đó không còn lời nào khác.
Trong khi Hạc Tư Đằng đang cực kỳ sốt ruột, La Ngữ Tịch lại lạnh nhạt như muốn dập tắt cái nóng ở anh.
Biết chắc sẽ không đối đầu thắng nổi La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng phải chấp nhận chịu thua, vẫn có chút không cam tâm quở trách: "Em cứ như vậy, sau này em quá đáng làm sao tôi dám mắng em chứ?"
Nghe đến đây, hai khoé môi của La Ngữ Tịch mới chậm rãi cong lên nhẹ. Cô ngước mắt nhìn anh, bình thản đáp: "Sau này... anh sẽ không mắng được tôi đâu, vì người khi đó ở bên anh không phải là tôi, mà là cô gái anh yêu."
Trong khoảng thời gian Hạc Tư Đằng mua đồ ăn, về đến nhà bắt tay vào nấu nướng thì La Ngữ Tịch đã tắm rửa thay quần áo và lên bàn làm việc.
Hạc Tư Đằng nổi hứng, sâu xa hơn là muốn tìm cách giảng hoà với La Ngữ Tịch, vậy nên đã mua cả một con cua Hoàng đế lớn.
Luộc cua chín, Hạc Tư Đằng bóc vỏ đặt phần thịt vào đĩa, xong xuôi mới mang về phòng.
Đến gần chỗ La Ngữ Tịch đang ngồi trên bàn làm việc cạnh cửa ra ban công, Hạc Tư Đằng đứng bên cạnh, gắp một miếng thịt cua từ phần càng cua đưa tới trước miệng cô.
Trước sự nhiệt tình của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch nghiêng đầu tránh né, nhẹ giọng từ chối: "Anh ăn đi, tôi không ăn."
Hạc Tư Đằng vứt bỏ sạch sẽ cái tôi, hạ mình muốn làm hoà, kết quả La Ngữ Tịch lại kiên quyết không chịu nhận thành ý của anh. Hai đầu chân mày của anh khẽ nhíu chặt lại, vẫn nhẫn nhịn thuyết phục: "Ăn một chút thôi."
"Không ăn." Giọng nói của La Ngữ Tịch vẫn giữ ở mức bình thường, mắt nhìn chăm chú vào màn hình laptop trước mặt.
Chịu đựng tính khí nắng mưa thất thường của La Ngữ Tịch cả một buổi, bao nhiêu sự kiên nhẫn Hạc Tư Đằng có đều đã mang ra xài hết.
La Ngữ Tịch càng cố chấp bao nhiêu, sự bất mãn trong lòng Hạc Tư Đằng dần lớn lên bấy nhiêu. Nói nhẹ không được, anh bức xúc lên giọng trở mặt: "Không ăn thì thôi, đừng thấy tôi nhường nhịn rồi đòi hỏi, tôi không phải ở đợ của em!"
Dứt lời, Hạc Tư Đằng liền xoay người về phía tủ quần áo, lấy đồ xong đi thẳng một mạch vào nhà tắm.
La Ngữ Tịch ngồi thẫn thờ, trên khoé môi treo lên nụ cười nhạt.
Lúc Hạc Tư Đằng trở ra, La Ngữ Tịch đã không còn ở trong phòng, giấy tờ và đĩa đồ ăn vẫn còn nguyên vẹn trên bàn.
Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi mạnh, tấm rèm được kéo gọn hai bên khẽ tung lên. Hạc Tư Đằng bước đến kéo cửa sổ đóng lại, hơi gió mang theo những giọt mưa lất phất lùa vào trong, tê tái da thịt vừa mới tắm xong.
Đóng cửa sổ kín rồi Hạc Tư Đằng ra ngoài tìm La Ngữ Tịch, căn nhà rộng lớn im lặng đến bức rức. Kiếm khắp nhà không thấy người đâu, lòng dạ anh trở nên nhốn nháo, hoàn toàn không ngờ những lời nói ra lúc nổi nóng của anh lại khiến cô tức giận bỏ đi.
Cùng lúc, La Ngữ Tịch mua đồ trong cửa hàng tiện lợi gần nhà, vừa định trở về thì trời bắt đầu đổ mưa lớn. Ban nãy khi đi cô vẫn định bụng sẽ về chung cư kịp lúc trời mưa, thế nên đã ỷ y không mang theo dù.
La Ngữ Tịch ý thức được sức khoẻ của mình, đổ bệnh trì trệ công việc là một, làm phiền đến sự chăm sóc của người khác mới là chuyện quan trọng.
Đứng nép dưới mái hiên của cửa hàng, La Ngữ Tịch tựa lưng vào cửa kiếng, ngẩng đầu nhìn cơn mưa đêm trước mặt. Bất chợt nhớ đến những lời Hạc Tư Đằng nói, cô càng hiểu được giữa cả hai không thể tiến xa hơn một cách nghiêm túc.
Nếu một ngày nào đó Hạc Tư Đằng gặp đúng người, có lẽ anh sẽ kiên nhẫn hơn như đối với La Ngữ Tịch vừa nãy.
Nghĩ rồi lại để tâm tư theo gió cuốn bay, La Ngữ Tịch lặng lẽ thở dài, cúi đầu khép mi mắt định thần chờ mưa tạnh.
Những giọt mưa rơi chạm đất bắn thành hạt li ti, hơi lạnh phía trước La Ngữ Tịch bỗng ấm dần lên tựa như có hơi người che chắn.
Cô mơ hồ đôi chút, hai mi mắt chậm rãi hé mở, hình dáng người đứng trước mặt chẳng mấy chốc hiện rõ.
Hạc Tư Đằng đứng ở đối diện, một tay cầm dù che, một tay đút vào túi quần dài, biểu tình cau có khó ở nhìn chằm chằm vào La Ngữ Tịch.
Cô vẫn bất động không dịch chuyển, Hạc Tư Đằng lại chẳng có kiên nhẫn để chờ đợi. Anh bước đến gần, cất giọng trầm thấp: "Mưa rồi còn ra ngoài."
La Ngữ Tịch hờ hững "Ừm" một tiếng đáp lại, sau đó không còn lời nào khác.
Trong khi Hạc Tư Đằng đang cực kỳ sốt ruột, La Ngữ Tịch lại lạnh nhạt như muốn dập tắt cái nóng ở anh.
Biết chắc sẽ không đối đầu thắng nổi La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng phải chấp nhận chịu thua, vẫn có chút không cam tâm quở trách: "Em cứ như vậy, sau này em quá đáng làm sao tôi dám mắng em chứ?"
Nghe đến đây, hai khoé môi của La Ngữ Tịch mới chậm rãi cong lên nhẹ. Cô ngước mắt nhìn anh, bình thản đáp: "Sau này... anh sẽ không mắng được tôi đâu, vì người khi đó ở bên anh không phải là tôi, mà là cô gái anh yêu."