Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 63: Gặp đúng người (4)
Hạc Tư Đằng cảm giác được những mũi kim nhọn phóng ra từ trong lời nói của La Ngữ Tịch, tất cả không chút nể tình đồng loạt đâm chi chít vào da thịt mình.
Tránh tự chuốc hoạ vô cớ, anh khẽ cong môi cười nịnh nọt, giọng nói có chút dè dặt đáp lại: "Phía sau vẫn còn nhiều người, từ từ mới quyết định."
Nụ cười nhàn nhạt luôn giữ trên môi La Ngữ Tịch, cô không thèm nghĩ ngợi hay hỏi ý kiến, trực tiếp dùng bút gạch ngang loại bỏ tên cô gái kia trong danh sách ứng tuyển.
Đáng nói, danh sách này là của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch chỉ có nhiệm vụ giúp anh đánh dấu theo quyết định anh đưa ra, vậy nên hành động dứt khoát của cô vừa rồi khiến anh vừa bất lực lại vừa buồn cười.
Gạch tên xong La Ngữ Tịch còn cố tình hất mặt liếc xéo Hạc Tư Đằng cảnh cáo, phong thái của một người trợ lý bất đắc dĩ của cô thoáng cái liền trở thành "bà chủ".
"Người kế tiếp!"
Giọng điệu đầy uy lực của La Ngữ Tịch vang lên, những người có mặt lén lút liếc trộm về phía Hạc Tư Đằng chờ anh quyết định.
Có điều, Hạc Tư Đằng cũng có ý hùa theo, anh cười không khép miệng, ra hiệu cho Tô Chân Vũ ngồi bên cạnh phía còn lại tiếp tục cho người mới vào.
Tô Chân Vũ kiểm tra danh sách, chợt ghé tai Hạc Tư Đằng thì thầm mách nhỏ: "Hết người này sẽ đến người tên Triết Viễn bên ngoài vừa nãy."
Nét mặt đang vui vẻ của Hạc Tư Đằng chớp mắt liền đanh lại. Anh nghĩ ngợi một chút, sau đó chợt quay sang La Ngữ Tịch đề nghị: "Tôi hơi buồn ngủ, em giúp tôi đi mua cafe."
La Ngữ Tịch không nghĩ ngợi nhiều, khẽ gật nhẹ đầu rồi từ tốn đứng lên cầm theo ví tiền ra ngoài.
Nếu đợi lát nữa Triết Viễn phỏng vấn, có La Ngữ Tịch chứng kiến, lúc đó ít nhiều gì Hạc Tư Đằng phải nể mặt cô vu vi cho anh ta. Chi bằng để cô tránh mặt, phỏng vấn người mới xong thì lúc đó có lẽ cô cũng chỉ vừa bước vào quán cafe, đến lượt Triết Viễn kết thúc thì cô về tới cũng không kịp nữa.
Tiếc rằng, Hạc Tư Đằng chín phần đánh giá thấp Triết Viễn thì lại bị làm cho ngỡ ngàng đến mười phần. Hồ sơ xin việc của anh ta rất “đẹp”, kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài cũng cực kỳ nổi trội, khi phỏng vấn trực tiếp lại không thể tìm ra điểm yếu.
Nhân tài dĩ nhiên phải trân trọng, nhưng Hạc Tư Đằng một chút cũng không muốn có “người bạn cũ” nào ve vãn gần bên cạnh La Ngữ Tịch, nhất là khi cô vẫn chưa xác định tình cảm dành cho anh.
Sau khi Triết Viễn ra về, Tô Chân Vũ liếc nhìn bộ dạng có phần suy sụp của Hạc Tư Đằng liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh có kết quả cuối cùng chưa?”
Hạc Tư Đằng nhìn tổng số điểm cao vút đã tự chấm cho Triết Viễn, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Thấy được tia ác chiến hiện hữu trên gương mặt của Hạc Tư Đằng, Tô Chân Vũ tốt bụng nhắc nhở: “Dù anh không thích cũng phải làm theo quy tắc, cậu ta có tài là thật, nếu anh vì thù riêng muốn loại thì tốt nhất là không nên. Chẳng may vợ anh biết được, cô ấy chắc chắn sẽ không chỉ tức giận anh hành động tùy tiện, mà còn tức giận vì anh làm khó dễ bạn của cô ấy.”
Trong lúc Hạc Tư Đằng còn đang rối trí trong phòng phỏng vấn, bên ngoài La Ngữ Tịch mua cafe về đến công ty tình cờ chạm mặt Triết Viễn ở sảnh.
Thấy anh ta định ra về, cô vội hỏi: “Cậu phỏng vấn xong rồi à? Kết quả thế nào?”
Nhắc đến nét mặt Triết Viễn hơi nhăn lại bất đắc dĩ, thật lòng đáp: “Về chuyên môn thì không vấn đề gì, nhưng hình như chồng cậu không thích mình thì phải.”
“Hả?” La Ngữ Tịch ngạc nhiên thốt lên: “Sao lại không thích?”
Triết Viễn thả lỏng cơ thể, đút hai tay vào trong túi quần, ngẫm nghĩ kể lại: “Khi nãy, chồng cậu hỏi mình, nếu như mình rơi vào trường hợp tơ tưởng vợ của cấp trên thì sẽ làm thế nào.”
Hai mắt La Ngữ Tịch vô thức mở to chờ đợi, hiếu kỳ dò hỏi: “Câu trả lời của cậu là gì?”
“Mình nói, bản thân mình đến công ty là để tập trung cho sự nghiệp, phấn đấu và góp một phần công sức giúp công ty càng ngày càng phát triển, về chuyện tình cảm mình tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến môi trường công việc. Sau khi chồng cậu nghe xong, vẻ mặt anh ta chẳng chút tin tưởng, hình như... chồng cậu nghi ngờ mình tơ tưởng cậu.”
Nghe Triết Viễn nói, La Ngữ Tịch bỗng cảm thấy ngượng thay, mấy người phỏng vấn trước Hạc Tư Đằng chẳng hề nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư, đến lượt Triết Viễn lại hỏi câu chứa đầy ẩn ý một cách lộ liễu thế kia.
La Ngữ Tịch cười ngại, bất lực giải thích: “Xin lỗi cậu, dạo gần đây chồng mình gặp áp lực công việc nên đôi khi đầu óc thiếu tỉnh táo, nhiều lúc không ý thức được những lời đã nói, cậu đừng để tâm nhé.”
“Không sao.” Triết Viễn khẽ bật cười, nét mặt thoáng lên tia tâm sự, định bụng nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng lại thôi.
Trò truyện thêm vài câu, La Ngữ Tịch quay lại chỗ Hạc Tư Đằng, Triết Viễn còn bận việc khác nên ra về.
Cả hai lướt qua nhau mỗi người mỗi hướng, đi được vài bước Triết Viễn chợt dừng bước, quay ngược lại dõi theo La Ngữ Tịch, bất ngờ gọi: “Ngữ Tịch!”
La Ngữ Tịch xoay đầu nhìn Triết Viễn, anh ta dùng tông giọng vừa đủ bộc lộ suy nghĩ giữ trong lòng một lúc lâu: “Hình như chồng cậu... sợ mất cậu đấy.”1
Tránh tự chuốc hoạ vô cớ, anh khẽ cong môi cười nịnh nọt, giọng nói có chút dè dặt đáp lại: "Phía sau vẫn còn nhiều người, từ từ mới quyết định."
Nụ cười nhàn nhạt luôn giữ trên môi La Ngữ Tịch, cô không thèm nghĩ ngợi hay hỏi ý kiến, trực tiếp dùng bút gạch ngang loại bỏ tên cô gái kia trong danh sách ứng tuyển.
Đáng nói, danh sách này là của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch chỉ có nhiệm vụ giúp anh đánh dấu theo quyết định anh đưa ra, vậy nên hành động dứt khoát của cô vừa rồi khiến anh vừa bất lực lại vừa buồn cười.
Gạch tên xong La Ngữ Tịch còn cố tình hất mặt liếc xéo Hạc Tư Đằng cảnh cáo, phong thái của một người trợ lý bất đắc dĩ của cô thoáng cái liền trở thành "bà chủ".
"Người kế tiếp!"
Giọng điệu đầy uy lực của La Ngữ Tịch vang lên, những người có mặt lén lút liếc trộm về phía Hạc Tư Đằng chờ anh quyết định.
Có điều, Hạc Tư Đằng cũng có ý hùa theo, anh cười không khép miệng, ra hiệu cho Tô Chân Vũ ngồi bên cạnh phía còn lại tiếp tục cho người mới vào.
Tô Chân Vũ kiểm tra danh sách, chợt ghé tai Hạc Tư Đằng thì thầm mách nhỏ: "Hết người này sẽ đến người tên Triết Viễn bên ngoài vừa nãy."
Nét mặt đang vui vẻ của Hạc Tư Đằng chớp mắt liền đanh lại. Anh nghĩ ngợi một chút, sau đó chợt quay sang La Ngữ Tịch đề nghị: "Tôi hơi buồn ngủ, em giúp tôi đi mua cafe."
La Ngữ Tịch không nghĩ ngợi nhiều, khẽ gật nhẹ đầu rồi từ tốn đứng lên cầm theo ví tiền ra ngoài.
Nếu đợi lát nữa Triết Viễn phỏng vấn, có La Ngữ Tịch chứng kiến, lúc đó ít nhiều gì Hạc Tư Đằng phải nể mặt cô vu vi cho anh ta. Chi bằng để cô tránh mặt, phỏng vấn người mới xong thì lúc đó có lẽ cô cũng chỉ vừa bước vào quán cafe, đến lượt Triết Viễn kết thúc thì cô về tới cũng không kịp nữa.
Tiếc rằng, Hạc Tư Đằng chín phần đánh giá thấp Triết Viễn thì lại bị làm cho ngỡ ngàng đến mười phần. Hồ sơ xin việc của anh ta rất “đẹp”, kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài cũng cực kỳ nổi trội, khi phỏng vấn trực tiếp lại không thể tìm ra điểm yếu.
Nhân tài dĩ nhiên phải trân trọng, nhưng Hạc Tư Đằng một chút cũng không muốn có “người bạn cũ” nào ve vãn gần bên cạnh La Ngữ Tịch, nhất là khi cô vẫn chưa xác định tình cảm dành cho anh.
Sau khi Triết Viễn ra về, Tô Chân Vũ liếc nhìn bộ dạng có phần suy sụp của Hạc Tư Đằng liền không nhịn được lên tiếng hỏi: “Anh có kết quả cuối cùng chưa?”
Hạc Tư Đằng nhìn tổng số điểm cao vút đã tự chấm cho Triết Viễn, đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Thấy được tia ác chiến hiện hữu trên gương mặt của Hạc Tư Đằng, Tô Chân Vũ tốt bụng nhắc nhở: “Dù anh không thích cũng phải làm theo quy tắc, cậu ta có tài là thật, nếu anh vì thù riêng muốn loại thì tốt nhất là không nên. Chẳng may vợ anh biết được, cô ấy chắc chắn sẽ không chỉ tức giận anh hành động tùy tiện, mà còn tức giận vì anh làm khó dễ bạn của cô ấy.”
Trong lúc Hạc Tư Đằng còn đang rối trí trong phòng phỏng vấn, bên ngoài La Ngữ Tịch mua cafe về đến công ty tình cờ chạm mặt Triết Viễn ở sảnh.
Thấy anh ta định ra về, cô vội hỏi: “Cậu phỏng vấn xong rồi à? Kết quả thế nào?”
Nhắc đến nét mặt Triết Viễn hơi nhăn lại bất đắc dĩ, thật lòng đáp: “Về chuyên môn thì không vấn đề gì, nhưng hình như chồng cậu không thích mình thì phải.”
“Hả?” La Ngữ Tịch ngạc nhiên thốt lên: “Sao lại không thích?”
Triết Viễn thả lỏng cơ thể, đút hai tay vào trong túi quần, ngẫm nghĩ kể lại: “Khi nãy, chồng cậu hỏi mình, nếu như mình rơi vào trường hợp tơ tưởng vợ của cấp trên thì sẽ làm thế nào.”
Hai mắt La Ngữ Tịch vô thức mở to chờ đợi, hiếu kỳ dò hỏi: “Câu trả lời của cậu là gì?”
“Mình nói, bản thân mình đến công ty là để tập trung cho sự nghiệp, phấn đấu và góp một phần công sức giúp công ty càng ngày càng phát triển, về chuyện tình cảm mình tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến môi trường công việc. Sau khi chồng cậu nghe xong, vẻ mặt anh ta chẳng chút tin tưởng, hình như... chồng cậu nghi ngờ mình tơ tưởng cậu.”
Nghe Triết Viễn nói, La Ngữ Tịch bỗng cảm thấy ngượng thay, mấy người phỏng vấn trước Hạc Tư Đằng chẳng hề nhắc đến chuyện tình cảm riêng tư, đến lượt Triết Viễn lại hỏi câu chứa đầy ẩn ý một cách lộ liễu thế kia.
La Ngữ Tịch cười ngại, bất lực giải thích: “Xin lỗi cậu, dạo gần đây chồng mình gặp áp lực công việc nên đôi khi đầu óc thiếu tỉnh táo, nhiều lúc không ý thức được những lời đã nói, cậu đừng để tâm nhé.”
“Không sao.” Triết Viễn khẽ bật cười, nét mặt thoáng lên tia tâm sự, định bụng nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng lại thôi.
Trò truyện thêm vài câu, La Ngữ Tịch quay lại chỗ Hạc Tư Đằng, Triết Viễn còn bận việc khác nên ra về.
Cả hai lướt qua nhau mỗi người mỗi hướng, đi được vài bước Triết Viễn chợt dừng bước, quay ngược lại dõi theo La Ngữ Tịch, bất ngờ gọi: “Ngữ Tịch!”
La Ngữ Tịch xoay đầu nhìn Triết Viễn, anh ta dùng tông giọng vừa đủ bộc lộ suy nghĩ giữ trong lòng một lúc lâu: “Hình như chồng cậu... sợ mất cậu đấy.”1
Bình luận facebook