Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 87: Gieo nhân lành, gặt trái ngọt (3)
Lúc Hạc Tư Đằng đến phòng ngủ của bà Hạc thì bị cảnh tượng trong phòng làm cho có hơi bất ngờ. Tuy bà Hạc và La Ngữ Tịch không hòa thuận nhưng lại không xảy ra mâu thuẫn ầm ĩ như trước, lúc ở thư phòng anh còn tưởng tưởng bà Hạc sẽ nổi giận làm náo loạn, may mà vẫn êm xuôi.
La Ngữ Tịch ngồi ở ghế của bàn trang điểm gần giường, Hạc Tư Đằng bước vào phòng quan sát một lượt, sau đó đi đến ngồi lên mép giường cạnh bà Hạc, cất tiếng hỏi: "Sao mẹ bất cẩn vậy?"
Bà Hạc lườm nhanh Hạc Tư Đằng một cái, cố tình nhấn giọng đáp: "Phải, tôi già cả phải ở nhà leo cầu thang cho qua ngày, không như anh đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật."
Lời bà Hạc vừa dứt, La Ngữ Tịch ngạc nhiên nhìn thẳng qua Hạc Tư Đằng, anh chột dạ quên mất khống chế biểu cảm để lộ ra sự hoảng loạn.
Thấy phản ứng kỳ lạ của con trai, bà Hạc nhìn qua La Ngữ Tịch, trông cô như lần đầu nghe thấy khiến bà không khỏi thắc mắc. Nhưng La Ngữ Tịch thật sự có phải là người tử tế không dụ dỗ Hạc Tư Đằng hay không, thì phải đợi xem cô có làm đúng như những gì đã nói khi nãy.
Để thoát khỏi bầu không khí gượng gạo và cả ánh mắt dò xét của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cười ngượng, chủ động đề nghị: "Để con chuẩn bị bữa tối cho mẹ."
"Đừng! Đừng! Bảo dì bếp nấu đi!" Bà Hạc theo phản xạ có điều kiện vội vã từ chối, nỗi ám ảnh về hương vị mặn chát của chén chè dưỡng nhan lần trước Hạc Tư Đằng nấu cho vẫn còn in sâu trong tâm trí bà.
Hạc Tư Đằng cau có mặt mày, không vui bắt bẻ: "Mẹ sao vậy? Con trai mẹ nấu cho ăn mà mẹ tỏ thái độ kỳ thị là ý gì chứ?"
Bà Hạc ngại nói thẳng nhưng biểu tình có phần chê bai chẳng khác La Ngữ Tịch lần đầu được Hạc Tư Đằng đề nghị nấu ăn cho. Hiểu cho nỗi khổ tâm của bà Hạc, La Ngữ Tịch đành cứu rỗi tình thế.
"Anh ở đây với mẹ đi, để em nấu cho."
Sau khi La Ngữ Tịch ra khỏi phòng, Hạc Tư Đằng vẫn dõi mắt theo bằng biểu cảm say mê, bà Hạc nhất thời chướng mắt chỉ muốn mắng người. Nhưng Hạc Tư Đằng lần trước đã chính miệng thừa nhận anh có tình cảm với La Ngữ Tịch, giờ bà có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, trừ khi cô không chấp nhận.
"Thích nó đến vậy à?"
Nghe bà Hạc hỏi, tâm hồn của Hạc Tư Đằng đang chạy theo La Ngữ Tịch mới quay ngược lại. Anh xoay đầu qua bà, không chút lưỡng lự gật đầu khẳng định: "Cô ấy không chỉ đối tốt với con, mà còn luôn nghĩ cho cha mẹ, người con dâu như vậy mẹ nên trân trọng."
Bà Hạc ngồi tựa lưng vào thành giường không đổi tư thế, trái với Hạc Tư Đằng quay đầu chuyển hướng, bà vẫn không thể mở lòng chấp thuận người con dâu này.
"Con có biết nó lấy con vì tiền không?"
"Con biết." Hạc Tư Đằng gật đầu mạnh.1
Bà Hạc trợn mắt khó tin, bất giác ngồi thẳng lưng lên, hùng hổ chỉ trích: "Biết mà còn thích nó?"
Hạc Tư Đằng hiểu rõ thái độ của bà Hạc nhưng lại vờ như không để ý, chậm rãi phân tích: "Cho dù cô ấy lấy con vì tiền thì chúng ta cũng đâu có lỗ. Mẹ tính xem, Ngữ Tịch chỉ lấy được một số tiền nhưng phải dành cả đời chăm sóc con, còn phải báo hiếu cho cha với mẹ, chưa kể sau này còn phải sinh con cho con, nghĩa là sinh cháu nội cho cha mẹ, suy ra chúng ta quá lời rồi còn gì."
Bà Hạc cười hắt ra, lắc đầu ngao ngán, biểu cảm tựa như đã cạn lời trước suy nghĩ của Hạc Tư Đằng.
"Con còn tính đến chuyện sinh con với La Ngữ Tịch?"
"Phải!" Hạc Tư Đằng gật đầu chắc nịch: "Con trao thân cho cô ấy rồi, tất nhiên phải có con cùng cô ấy."
Bà Hạc không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện với Hạc Tư Đằng, bực bội ném thẳng gối vào người anh đuổi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bà Hạc, Hạc Tư Đằng mang tâm trạng vui vẻ hí hửng xuống phòng bếp tìm La Ngữ Tịch. Vào tới nơi, anh dùng ánh mắt ra dấu cho dì bếp cùng giúp việc đang ở trong ra ngoài.
Do La Ngữ Tịch đang mải mê nấu nướng nên không chú ý, đến khi bị Hạc Tư Đằng ôm chầm từ phía sau mới giật mình xoay đầu lại. Phát hiện là anh, nhịp tim vừa nhảy vọt lên của cô chầm chậm hạ xuống.
La Ngữ Tịch khẽ bật cười, trong lòng luôn để tâm chuyện bà Hạc, thấy mặt anh liền lo lắng dò hỏi: "Mẹ có nói gì về em không?"
Hạc Tư Đằng xoạc chân sang ngang để chiều cao khi đứng xấp xỉ với La Ngữ Tịch, thuận thế gác cằm lên vai cô. Biết sẽ không thể nói dối che giấu, anh đành nửa thật nửa giấu đáp: "Có, mẹ có hỏi tại sao bây giờ anh lại thích em, anh nói vì anh lỡ trao thân cho em rồi nên động lòng, sau đó mẹ không nói gì mà đuổi anh đi."
La Ngữ Tịch dùng vẻ mặt cùng nụ cười bất lực nhìn Hạc Tư Đằng, bàn về độ trơ trẽn của người đàn ông này, cô chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng.
Trái lại, tâm tình Hạc Tư Đằng càng thêm vui mừng khi thành công chuyển hướng xóa đi nỗi lo trong cô. Lần này, cuộc chạm mặt giữa La Ngữ Tịch và bà Hạc xem như bình yên, anh cũng không phải khó xử khi đứng giữa cả hai.
Nửa chừng đang tập trung nấu ăn, La Ngữ Tịch sực nhớ ra lúc vừa mới đến ông Hạc có tìm Hạc Tư Đằng nói chuyện riêng. Cô hơi nghiêng đầu ra sau, tò mò dò hỏi: "Trước đó cha tìm anh làm gì vậy?"
Đột nhiên hơi thở của Hạc Tư Đằng phả bên tai La Ngữ Tịch ngưng hẳn lại, cô hoài nghi xoay người quan sát biểu hiện của anh. Hạc Tư Đằng chậm chạp đứng thẳng người dậy, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.
Đối diện với ánh mắt dò xét của La Ngữ Tịch, đến gần nửa phút sau anh mới lên tiếng trả lời: "Có vụ kiện cha cần bàn với anh thôi."
"Vụ kiện gì?" La Ngữ Tịch hoảng hồn nhíu chặt mày vội hỏi.
Hạc Tư Đằng bỗng bóp nhẹ cằm La Ngữ Tịch nâng mặt cô lên, trong đôi mắt anh tựa như thoáng lên tia đắc thắng, lời phát ra lại nhẹ tênh: "Đương nhiên là kiện những kẻ dám động đến Hạc tổng phu nhân của anh rồi."
La Ngữ Tịch ngồi ở ghế của bàn trang điểm gần giường, Hạc Tư Đằng bước vào phòng quan sát một lượt, sau đó đi đến ngồi lên mép giường cạnh bà Hạc, cất tiếng hỏi: "Sao mẹ bất cẩn vậy?"
Bà Hạc lườm nhanh Hạc Tư Đằng một cái, cố tình nhấn giọng đáp: "Phải, tôi già cả phải ở nhà leo cầu thang cho qua ngày, không như anh đưa vợ đi hưởng tuần trăng mật."
Lời bà Hạc vừa dứt, La Ngữ Tịch ngạc nhiên nhìn thẳng qua Hạc Tư Đằng, anh chột dạ quên mất khống chế biểu cảm để lộ ra sự hoảng loạn.
Thấy phản ứng kỳ lạ của con trai, bà Hạc nhìn qua La Ngữ Tịch, trông cô như lần đầu nghe thấy khiến bà không khỏi thắc mắc. Nhưng La Ngữ Tịch thật sự có phải là người tử tế không dụ dỗ Hạc Tư Đằng hay không, thì phải đợi xem cô có làm đúng như những gì đã nói khi nãy.
Để thoát khỏi bầu không khí gượng gạo và cả ánh mắt dò xét của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng cười ngượng, chủ động đề nghị: "Để con chuẩn bị bữa tối cho mẹ."
"Đừng! Đừng! Bảo dì bếp nấu đi!" Bà Hạc theo phản xạ có điều kiện vội vã từ chối, nỗi ám ảnh về hương vị mặn chát của chén chè dưỡng nhan lần trước Hạc Tư Đằng nấu cho vẫn còn in sâu trong tâm trí bà.
Hạc Tư Đằng cau có mặt mày, không vui bắt bẻ: "Mẹ sao vậy? Con trai mẹ nấu cho ăn mà mẹ tỏ thái độ kỳ thị là ý gì chứ?"
Bà Hạc ngại nói thẳng nhưng biểu tình có phần chê bai chẳng khác La Ngữ Tịch lần đầu được Hạc Tư Đằng đề nghị nấu ăn cho. Hiểu cho nỗi khổ tâm của bà Hạc, La Ngữ Tịch đành cứu rỗi tình thế.
"Anh ở đây với mẹ đi, để em nấu cho."
Sau khi La Ngữ Tịch ra khỏi phòng, Hạc Tư Đằng vẫn dõi mắt theo bằng biểu cảm say mê, bà Hạc nhất thời chướng mắt chỉ muốn mắng người. Nhưng Hạc Tư Đằng lần trước đã chính miệng thừa nhận anh có tình cảm với La Ngữ Tịch, giờ bà có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, trừ khi cô không chấp nhận.
"Thích nó đến vậy à?"
Nghe bà Hạc hỏi, tâm hồn của Hạc Tư Đằng đang chạy theo La Ngữ Tịch mới quay ngược lại. Anh xoay đầu qua bà, không chút lưỡng lự gật đầu khẳng định: "Cô ấy không chỉ đối tốt với con, mà còn luôn nghĩ cho cha mẹ, người con dâu như vậy mẹ nên trân trọng."
Bà Hạc ngồi tựa lưng vào thành giường không đổi tư thế, trái với Hạc Tư Đằng quay đầu chuyển hướng, bà vẫn không thể mở lòng chấp thuận người con dâu này.
"Con có biết nó lấy con vì tiền không?"
"Con biết." Hạc Tư Đằng gật đầu mạnh.1
Bà Hạc trợn mắt khó tin, bất giác ngồi thẳng lưng lên, hùng hổ chỉ trích: "Biết mà còn thích nó?"
Hạc Tư Đằng hiểu rõ thái độ của bà Hạc nhưng lại vờ như không để ý, chậm rãi phân tích: "Cho dù cô ấy lấy con vì tiền thì chúng ta cũng đâu có lỗ. Mẹ tính xem, Ngữ Tịch chỉ lấy được một số tiền nhưng phải dành cả đời chăm sóc con, còn phải báo hiếu cho cha với mẹ, chưa kể sau này còn phải sinh con cho con, nghĩa là sinh cháu nội cho cha mẹ, suy ra chúng ta quá lời rồi còn gì."
Bà Hạc cười hắt ra, lắc đầu ngao ngán, biểu cảm tựa như đã cạn lời trước suy nghĩ của Hạc Tư Đằng.
"Con còn tính đến chuyện sinh con với La Ngữ Tịch?"
"Phải!" Hạc Tư Đằng gật đầu chắc nịch: "Con trao thân cho cô ấy rồi, tất nhiên phải có con cùng cô ấy."
Bà Hạc không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện với Hạc Tư Đằng, bực bội ném thẳng gối vào người anh đuổi ra ngoài.
Rời khỏi phòng bà Hạc, Hạc Tư Đằng mang tâm trạng vui vẻ hí hửng xuống phòng bếp tìm La Ngữ Tịch. Vào tới nơi, anh dùng ánh mắt ra dấu cho dì bếp cùng giúp việc đang ở trong ra ngoài.
Do La Ngữ Tịch đang mải mê nấu nướng nên không chú ý, đến khi bị Hạc Tư Đằng ôm chầm từ phía sau mới giật mình xoay đầu lại. Phát hiện là anh, nhịp tim vừa nhảy vọt lên của cô chầm chậm hạ xuống.
La Ngữ Tịch khẽ bật cười, trong lòng luôn để tâm chuyện bà Hạc, thấy mặt anh liền lo lắng dò hỏi: "Mẹ có nói gì về em không?"
Hạc Tư Đằng xoạc chân sang ngang để chiều cao khi đứng xấp xỉ với La Ngữ Tịch, thuận thế gác cằm lên vai cô. Biết sẽ không thể nói dối che giấu, anh đành nửa thật nửa giấu đáp: "Có, mẹ có hỏi tại sao bây giờ anh lại thích em, anh nói vì anh lỡ trao thân cho em rồi nên động lòng, sau đó mẹ không nói gì mà đuổi anh đi."
La Ngữ Tịch dùng vẻ mặt cùng nụ cười bất lực nhìn Hạc Tư Đằng, bàn về độ trơ trẽn của người đàn ông này, cô chỉ có thể giơ cờ trắng đầu hàng.
Trái lại, tâm tình Hạc Tư Đằng càng thêm vui mừng khi thành công chuyển hướng xóa đi nỗi lo trong cô. Lần này, cuộc chạm mặt giữa La Ngữ Tịch và bà Hạc xem như bình yên, anh cũng không phải khó xử khi đứng giữa cả hai.
Nửa chừng đang tập trung nấu ăn, La Ngữ Tịch sực nhớ ra lúc vừa mới đến ông Hạc có tìm Hạc Tư Đằng nói chuyện riêng. Cô hơi nghiêng đầu ra sau, tò mò dò hỏi: "Trước đó cha tìm anh làm gì vậy?"
Đột nhiên hơi thở của Hạc Tư Đằng phả bên tai La Ngữ Tịch ngưng hẳn lại, cô hoài nghi xoay người quan sát biểu hiện của anh. Hạc Tư Đằng chậm chạp đứng thẳng người dậy, trên mặt không để lộ ra bất kỳ biểu cảm nào.
Đối diện với ánh mắt dò xét của La Ngữ Tịch, đến gần nửa phút sau anh mới lên tiếng trả lời: "Có vụ kiện cha cần bàn với anh thôi."
"Vụ kiện gì?" La Ngữ Tịch hoảng hồn nhíu chặt mày vội hỏi.
Hạc Tư Đằng bỗng bóp nhẹ cằm La Ngữ Tịch nâng mặt cô lên, trong đôi mắt anh tựa như thoáng lên tia đắc thắng, lời phát ra lại nhẹ tênh: "Đương nhiên là kiện những kẻ dám động đến Hạc tổng phu nhân của anh rồi."
Bình luận facebook