Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em - Chương 96: Yêu đến điên loạn (1)
Kể từ khi biết được tung tích của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng như ngồi trên đống lửa, bắt ép Jason phải khai ra nơi cô đang ở. Nhưng Jason còn cố chấp hơn cả anh, cứng miệng không chịu nói trừ khi anh đồng ý tham gia bữa tiệc chào đón diễn viên.
Vì chuyện lớn, Hạc Tư Đằng đành phải nhẫn nhục chấp nhận. Tuy nhiên cả buổi tối dự tiệc, mặt mũi anh hầm hầm khó coi, khắp người toả ra sát khí dày đặc khiến ai cũng ngại đến gần.
Bữa tiệc kéo dài đến hơn một giờ đêm mới kết thúc, ngay khi vừa tàn tiệc, Hạc Tư Đằng không chút khách khí nắm cổ áo Jason lôi xuống tầng hầm đỗ xe.
Tới nơi, Hạc Tư Đằng mới buông Jason ra, nói thẳng vào vấn đề: "Địa chỉ đâu?"
Jason trong người đã có men cồn, anh ta tựa lưng vào thành xe rút thuốc lá ra hút cho tỉnh táo. Rít xong hơi thuốc đầu tiên, anh ta mới chậm chạp mở lời: "Bức ảnh đó tôi nhận được từ tháng trước, nhưng cậu có biết tại sao đến hôm nay tôi mới đưa cậu xem không?"
Biểu cảm Hạc Tư Đằng cau có, đã sớm bất mãn đến mức dâng trào cả máu nóng.
Trong khi Hạc Tư Đằng càng nóng vội bao nhiêu, Jason lại thong thả bấy nhiêu. Hỏi anh không đáp, anh ta tự hỏi tự trả lời: "Vì tôi không muốn cậu đau lòng, càng không muốn cậu ôm nhớ thương cả đời."
"Bớt nói nhảm lại đi." Hạc Tư Đằng thấp giọng bất mãn.
Một khoảng yên lặng qua đi, Jason nhìn thẳng vào mắt Hạc Tư Đằng không hề né tránh, từ tốn tiết lộ: "Đứa bé trong ảnh là con của Ngữ Tịch với người đàn ông khác. Ngày mai là ngày cô ấy lên xe hoa về nhà chồng."1
Jason nói xong, cứ nghĩ Hạc Tư Đằng sẽ nổi điên, trái lại anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhếch môi cười châm biếm: "Ngữ Tịch là vợ tôi, tính nết cô ấy tôi rõ hơn anh, đừng ở đó bịa chuyện thử lòng tôi. Bớt nói chuyện nhảm nhí, đưa địa chỉ đây."
Biểu cảm Jason như hụt mất trò vui, không còn cách nào khác gửi địa chỉ qua tin nhắn cho Hạc Tư Đằng.1
Ngay lập tức, Hạc Tư Đằng gọi điện cho Tô Chân Vũ, câu đầu tiên đã khiến anh chàng bên kia đầu dây tỉnh ngủ ngay lập tức.
"Tập hợp vệ sĩ công ty, càng nhiều càng tốt, hai mươi phút nữa gặp ở giao lộ."
Cúp máy, Hạc Tư Đằng liền lên xe, Jason ngạc nhiên dõi mắt theo anh không rời, hoài nghi dò hỏi: "Cậu đến chỗ Ngữ Tịch bây giờ luôn?"
"Phải."
Jason thở ra, vòng qua phía bên ghế phụ ngồi vào, tốt bụng tuyên bố: "Cậu lái xe đường xa nguy hiểm, để tôi đi cùng."
Hạc Tư Đằng không có tâm trạng để ý đến Jason, mặc kệ anh ta mà tập trung tìm đường đến chỗ La Ngữ Tịch.
Đoạn đường ra vùng ngoại ô hẻo lánh có hơi mất thời gian, Tô Chân Vũ lái xe để Hạc Tư Đằng nghỉ ngơi sau một ngày một đêm thức trắng. Thế nhưng, Hạc Tư Đằng chỉ chợp mắt được một lúc đã tự tỉnh, vì sốt ruột muốn gặp lại La Ngữ Tịch mà giành lái xe.
Suốt quãng đường đi, Jason ban đầu hùng hổ nhưng lên xe chẳng bao lâu đã ngủ say như chết.1
Trong lúc Hạc Tư Đằng lái xe, Tô Chân Vũ ngồi ở ghế sau vừa dò đường trên điện thoại và cả bản đồ giấy. Nửa chừng, Tô Chân Vũ mang thắc mắc ra hỏi: "Hạc tổng, sao phải mang theo nhiều vệ sĩ vậy?"
Ánh mắt Hạc Tư Đằng vẫn nhìn thẳng về trước, không nhanh không chậm đáp: "Chỉ cần gặp được Ngữ Tịch, cô ấy có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi."1
Tô Chân Vũ nhướng mày nhẹ, sau đó không hỏi gì thêm.
Qua hơn bốn tiếng đồng hồ, Hạc Tư Đằng cũng thành công tìm đến gần nơi địa chỉ Jason đưa.
Sáu giờ sáng, bình minh đã dần ló dạng, ngay từ ở phía xa Hạc Tư Đằng đã nhìn thấy một ngôi nhà dựng cổng hoa. Những lời nói của Jason lúc nửa đêm ùa về tâm trí, toàn thân anh cuộn trào máu nóng, hai mắt mở trừng như muốn phun ra lửa.
Dừng xe ở ngay trước cổng, Hạc Tư Đằng bước xuống đi vào trong. Tô Chân Vũ nhanh chóng cùng dàn vệ sĩ theo sau anh, chỉ có Jason vẫn ngủ chưa tỉnh.
Phía trước và sau, hàng xe hơi của vệ sĩ Hạc Tư Đằng dẫn theo đỗ trải dài, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.
Bên trong sân nhà, bàn ghế cho khách dự tiệc đã đang được bày bố. Bỗng nhiên tiếng bước chân ồn ào vang lên, người đàn ông trung niên đang chỉ đạo những thanh niên trẻ sắp xếp bàn ghế vừa xoay đầu đã bị doạ cho giật mình.
"Tư Đằng?"
Song song cùng lúc, từ bên trong nhà đi ra, mẹ La không hay biết sự tình lên tiếng nói: "Ông à, có còn thiếu... Tư Đằng?"
Hạc Tư Đằng mặc vest, cổ áo sơ mi đã cởi hai nút đầu, phía sau lưng lại dẫn theo một nhóm đàn ông cả chục người, trông thế nào cũng không có dự cảm tốt lành.
Cha mẹ La kinh ngạc trước sự xuất hiện của Hạc Tư Đằng, ông bà còn chưa kịp bình tĩnh nói được lời nào thì anh đã cất tiếng đay nghiến: "Cha mẹ, sao cha mẹ lại tùy tiện gả vợ con cho người khác như vậy được?"
"Không phải..."
Hai ông bà chỉ mới mở miệng, Hạc Tư Đằng bất ngờ lớn tiếng nói với vệ sĩ: "Phá nát chỗ này cho tôi!"
Vì chuyện lớn, Hạc Tư Đằng đành phải nhẫn nhục chấp nhận. Tuy nhiên cả buổi tối dự tiệc, mặt mũi anh hầm hầm khó coi, khắp người toả ra sát khí dày đặc khiến ai cũng ngại đến gần.
Bữa tiệc kéo dài đến hơn một giờ đêm mới kết thúc, ngay khi vừa tàn tiệc, Hạc Tư Đằng không chút khách khí nắm cổ áo Jason lôi xuống tầng hầm đỗ xe.
Tới nơi, Hạc Tư Đằng mới buông Jason ra, nói thẳng vào vấn đề: "Địa chỉ đâu?"
Jason trong người đã có men cồn, anh ta tựa lưng vào thành xe rút thuốc lá ra hút cho tỉnh táo. Rít xong hơi thuốc đầu tiên, anh ta mới chậm chạp mở lời: "Bức ảnh đó tôi nhận được từ tháng trước, nhưng cậu có biết tại sao đến hôm nay tôi mới đưa cậu xem không?"
Biểu cảm Hạc Tư Đằng cau có, đã sớm bất mãn đến mức dâng trào cả máu nóng.
Trong khi Hạc Tư Đằng càng nóng vội bao nhiêu, Jason lại thong thả bấy nhiêu. Hỏi anh không đáp, anh ta tự hỏi tự trả lời: "Vì tôi không muốn cậu đau lòng, càng không muốn cậu ôm nhớ thương cả đời."
"Bớt nói nhảm lại đi." Hạc Tư Đằng thấp giọng bất mãn.
Một khoảng yên lặng qua đi, Jason nhìn thẳng vào mắt Hạc Tư Đằng không hề né tránh, từ tốn tiết lộ: "Đứa bé trong ảnh là con của Ngữ Tịch với người đàn ông khác. Ngày mai là ngày cô ấy lên xe hoa về nhà chồng."1
Jason nói xong, cứ nghĩ Hạc Tư Đằng sẽ nổi điên, trái lại anh vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhếch môi cười châm biếm: "Ngữ Tịch là vợ tôi, tính nết cô ấy tôi rõ hơn anh, đừng ở đó bịa chuyện thử lòng tôi. Bớt nói chuyện nhảm nhí, đưa địa chỉ đây."
Biểu cảm Jason như hụt mất trò vui, không còn cách nào khác gửi địa chỉ qua tin nhắn cho Hạc Tư Đằng.1
Ngay lập tức, Hạc Tư Đằng gọi điện cho Tô Chân Vũ, câu đầu tiên đã khiến anh chàng bên kia đầu dây tỉnh ngủ ngay lập tức.
"Tập hợp vệ sĩ công ty, càng nhiều càng tốt, hai mươi phút nữa gặp ở giao lộ."
Cúp máy, Hạc Tư Đằng liền lên xe, Jason ngạc nhiên dõi mắt theo anh không rời, hoài nghi dò hỏi: "Cậu đến chỗ Ngữ Tịch bây giờ luôn?"
"Phải."
Jason thở ra, vòng qua phía bên ghế phụ ngồi vào, tốt bụng tuyên bố: "Cậu lái xe đường xa nguy hiểm, để tôi đi cùng."
Hạc Tư Đằng không có tâm trạng để ý đến Jason, mặc kệ anh ta mà tập trung tìm đường đến chỗ La Ngữ Tịch.
Đoạn đường ra vùng ngoại ô hẻo lánh có hơi mất thời gian, Tô Chân Vũ lái xe để Hạc Tư Đằng nghỉ ngơi sau một ngày một đêm thức trắng. Thế nhưng, Hạc Tư Đằng chỉ chợp mắt được một lúc đã tự tỉnh, vì sốt ruột muốn gặp lại La Ngữ Tịch mà giành lái xe.
Suốt quãng đường đi, Jason ban đầu hùng hổ nhưng lên xe chẳng bao lâu đã ngủ say như chết.1
Trong lúc Hạc Tư Đằng lái xe, Tô Chân Vũ ngồi ở ghế sau vừa dò đường trên điện thoại và cả bản đồ giấy. Nửa chừng, Tô Chân Vũ mang thắc mắc ra hỏi: "Hạc tổng, sao phải mang theo nhiều vệ sĩ vậy?"
Ánh mắt Hạc Tư Đằng vẫn nhìn thẳng về trước, không nhanh không chậm đáp: "Chỉ cần gặp được Ngữ Tịch, cô ấy có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi."1
Tô Chân Vũ nhướng mày nhẹ, sau đó không hỏi gì thêm.
Qua hơn bốn tiếng đồng hồ, Hạc Tư Đằng cũng thành công tìm đến gần nơi địa chỉ Jason đưa.
Sáu giờ sáng, bình minh đã dần ló dạng, ngay từ ở phía xa Hạc Tư Đằng đã nhìn thấy một ngôi nhà dựng cổng hoa. Những lời nói của Jason lúc nửa đêm ùa về tâm trí, toàn thân anh cuộn trào máu nóng, hai mắt mở trừng như muốn phun ra lửa.
Dừng xe ở ngay trước cổng, Hạc Tư Đằng bước xuống đi vào trong. Tô Chân Vũ nhanh chóng cùng dàn vệ sĩ theo sau anh, chỉ có Jason vẫn ngủ chưa tỉnh.
Phía trước và sau, hàng xe hơi của vệ sĩ Hạc Tư Đằng dẫn theo đỗ trải dài, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.
Bên trong sân nhà, bàn ghế cho khách dự tiệc đã đang được bày bố. Bỗng nhiên tiếng bước chân ồn ào vang lên, người đàn ông trung niên đang chỉ đạo những thanh niên trẻ sắp xếp bàn ghế vừa xoay đầu đã bị doạ cho giật mình.
"Tư Đằng?"
Song song cùng lúc, từ bên trong nhà đi ra, mẹ La không hay biết sự tình lên tiếng nói: "Ông à, có còn thiếu... Tư Đằng?"
Hạc Tư Đằng mặc vest, cổ áo sơ mi đã cởi hai nút đầu, phía sau lưng lại dẫn theo một nhóm đàn ông cả chục người, trông thế nào cũng không có dự cảm tốt lành.
Cha mẹ La kinh ngạc trước sự xuất hiện của Hạc Tư Đằng, ông bà còn chưa kịp bình tĩnh nói được lời nào thì anh đã cất tiếng đay nghiến: "Cha mẹ, sao cha mẹ lại tùy tiện gả vợ con cho người khác như vậy được?"
"Không phải..."
Hai ông bà chỉ mới mở miệng, Hạc Tư Đằng bất ngờ lớn tiếng nói với vệ sĩ: "Phá nát chỗ này cho tôi!"
Bình luận facebook