Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Chương Chi Vi cảm thấy xương cốt toàn thân sắp sửa vỡ nát.
Gió tuyết quét qua con phố dài tĩnh mịch.
Ryan vẫn đứng sững tại chỗ, ngây ngẩn nhìn hai người đằng trước.
Ở đó có người đàn ông châu Á cao lớn xa lạ.
Lục Đình Trấn không nhận ra đôi tay mình đang siết chặt hơn, anh chỉ dịu dàng cọ vào má Chương Chi Vi, giống như con mèo hoang đói lả cuối cùng đã tìm được đứa con đi lạc của mình, liếm láp chải lông cho đứa con bé bỏng ngỡ đã mất mà lại tìm được.
Hoa tuyết bị gió thổi rớt rơi, hóa thành giọt nước lạnh buốt, vậy mà Chương Chi Vi lại cảm nhận được thứ gì đó nóng ướt trên má mình. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô, vì giọng nói của Lục Đình Trấn nghe có vẻ vẫn bình thường: “Vi Vi.”
Chương Chi Vi vẫn đang ho sặc sụa, cảm giác thiếu không khí và cảm giác chấn động khi bị đụng xe trước đó khiến cô buồn nôn. Lục Đình Trấn bế bổng cô lên, quay lại hướng mà anh đi đến.
Tuyết rơi lả tả ở phía trước, anh đã che chắn Chương Chi Vi trọn vẹn: "Tôi đưa em về.”
Chương Chi Vi nói: “Thả tôi ra.”
Cô không nói nhiều, chửi rủa cũng chẳng có nghĩa lý gì, cô không thể chọc giận anh và cũng không được chọc giận anh. Cô rất muốn khóc òa lên, nhưng không thể khóc được. Trước kia cô tỏ ra ngoan ngoãn, nũng nịu với anh, giả vờ đau lòng, nước mắt nói tới là tới ngay. Còn bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, tựa như có đống lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, thiêu nóng người cô khiến cô không còn giọt nước mắt nào.
Chương Chi Vi chỉ có thể lặp lại: “Bỏ tôi xuống.”
Thật ra đây không phải mệnh lệnh, hình như cô chưa từng đưa ra mệnh lệnh với Lục Đình Trấn.
“Hoặc là tôi đưa em về, hoặc là em cùng về với tôi.” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, em không thể ở bên ngoài một mình.”
Chương Chi Vi không nói gì nữa.
Lớp tuyết phủ dày bẹp dúm vì đôi giày màu đen, tan xương nát thịt. Ryan với đôi mắt xanh và mái tóc nâu vẫn đứng lặng ở phía xa xa, thứ chạm vào trán cậu ấy chưa từng xê dịch, đã để lại vết hằn trên da cậu ấy. Lão Tứ nhìn đăm đăm vào người trước mặt, không hề nhúc nhích, ngăn chặn hành động của Ryan.
Ryan vẫn cầm số tiền mà Lục Đình Trấn nhét vào tay mình, một xấp tiền dày cộp.
Lục Đình Trấn bế Chương Chi Vi, ra hiệu lão Tứ thu súng lại.
Anh nói với Ryan: “Ngại quá, làm cậu sợ rồi. Chào cậu, tôi là bạn trai của Jane, rất xin lỗi vì đã dùng phương thức này để chào hỏi cậu.”
Ryan vẫn giữ im lặng.
“Hôm nay là ngày Tết của Trung Quốc, là ngày tốt lành để cả gia đình đoàn tụ.” Lục Đình Trấn nói: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhanh chóng về nhà đoàn tụ với bố mẹ.”
Lục Đình Trấn gọi đích danh Ryan, cậu ấy đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Vào ngày tuyết lớn, đối phương đâm hỏng xe của cậu ấy, còn chĩa khẩu súng vào trán cậu ấy. Bây giờ, dù đối phương có cho một trăm người đàn ông khiêng Ryan về nhà thì cậu ấy vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận.
Thế giới này quá hoang đường, đã hủy hoại nhận thức của Ryan.
“Còn xe của cậu, tôi cũng rất xin lỗi.” Lục Đình Trấn xin lỗi một lần nữa, anh nói: "Tôi có thể cho người đưa cậu về.”
Cuối cùng Ryan vẫn từ chối.
Cậu ấy chỉ nhìn Chương Chi Vi đang được Lục Đình Trấn bế bổng lên một cách nhẹ nhàng, gọi tên cô: “Jane.”
Đôi mắt xanh trong trẻo không lẫn tạp chất của Ryan nhìn cô: "Bạn có cần mình báo cảnh sát không?”
Lục Đình Trấn không nhúc nhích, cũng không xen ngang, anh vô cùng nhẫn nại chờ hai người nói chuyện.
“... Không cần đâu, cảm ơn bạn.” Sắc mặt Chương Chi Vi tái nhợt, cô không giãy giụa nữa, gượng cười với Ryan: "Cảm ơn bạn.”
Ánh mắt của Ryan qua lại giữa cô và Lục Đình Trấn, xác nhận một lần nữa: “Chắc chứ?”
“Chắc.”
Nhìn Ryan có vẻ hơi thất vọng.
Chương Chi Vi không thể giải thích cho cậu ấy được. Gà Đen, Hoa Ngọc Quỳnh, nhiều tấm gương như thế, cô không thể vì sự tùy hứng của mình mà làm liên lụy đến người khác.
Cô thầm cầu khẩn Lục Đình Trấn không làm gì Ryan, cậu ấy thật sự vô tội.
Lục Đình Trấn bế cô đi về phía trước, bông tuyết đậu trên tóc, trên bả vai của anh, Chương Chi Vi không nghe thấy nhịp tim của anh, cô cố gắng ép mình cách xa lồng ngực và vòng tay của anh. Màn đêm bủa vây tứ phía, trời đất chỉ còn lại gió và tuyết. Người Lục Đình Trấn rất nóng, vậy mà Chương Chi Vi lại cảm thấy không khí lạnh căm từ từ chui vào trong tim cô.
Lục Đình Trấn trầm mặc bế Chương Chi Vi quay lại nhà trọ của cô, những chiếc đèn lồng đỏ rực mua ở phố người Hoa hắt lên mặt tường sắc đỏ rực rỡ say lòng người. Lục Đình Trấn nhìn chăm chú chữ phúc và chữ hỷ dán ở mặt tường bên ngoài, bật cười: "Hợp cảnh thật.”
Anh không khăng khăng bế cô vào nhà mà thả cô xuống, nhưng vẫn nắm tay cô, siết chặt không buông.
Giấc mơ hư ảo kéo dài quá lâu, người ta cần phải nắm chặt lấy thứ gì đó có thể chứng minh đó là thật.
Cả gò má Chương Chi Vi dính tuyết trắng vì bị gió thổi.
Lục Đình Trấn đích thân nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là Vivian, cô ấy vẫn còn đeo bao tay cao su làm việc nhà, ngơ ngác nhìn Chương Chi Vi và người đàn ông châu Á xuất hiện đột ngột này.
“Chào cô.” Lục Đình Trấn giới thiệu: "Tôi là bạn trai của Jane.”
Chương Chi Vi không gật đầu.
Vivian thốt lên một đại từ nghi vấn, nhưng cô không băn khoăn về chuyện này quá lâu, nghiêng người nhường đường mời hai người vào nhà, bên ngoài quá lạnh lẽo, gió chẳng khác nào lưỡi dao.
Trong phòng có máy sưởi, nhưng dường như chẳng có quá nhiều tác dụng. Tay chân Chương Chi Vi vẫn lạnh buốt. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, vì sao Vivian luôn chê bai bình nước nóng và thiết bị sưởi trong căn nhà này.
Lục Đình Trấn giơ tay, nhẹ nhàng chặn Chương Chi Vi lại.
Chương Chi Vi đứng im, cô nhìn Lục Đình Trấn cúi xuống, phủi một ít tuyết trên quần cô - đó là những bông tuyết vừa rơi lên người cô.
Giống như hồi bé cô không may té ngã, người chú dịu dàng phủi bụi bẩn trên đầu gối của cô. Lục Đình Trấn nhẹ nhàng phủi mấy cái. Lúc anh cúi đầu xuống, Chương Chi Vi nhìn thấy một sợi tóc bạc loáng thoáng trong mái tóc xoăn đen của anh, trông rất nổi bật.
Ấy vậy mà anh đã bắt đầu có tóc bạc rồi.
Mở cửa phòng ngủ trong cái nhìn của Lục Đình Trấn là một trải nghiệm không dễ chịu chút nào. Giống như khi còn ở Johor Bahru, cô bị đám người Indo kia giật mất túi xách. Đây là căn phòng nhỏ bé chỉ thuộc về riêng cô mà cô đã cố gắng mấy tháng trời mới có được, là nơi duy nhất che mưa chắn gió cho cô, giờ đây lại có “tên cướp” lịch thiệp xâm nhập.
Cuối cùng anh đã đặt chân vào phòng.
Căn phòng không lớn, nhỏ hơn phòng thay đồ mà Lục Đình Trấn làm cho cô rất nhiều, nhưng toàn bộ nơi này đều là những món đồ mà Chương Chi Vi đã tự mình tích cóp, sắp xếp. Tường được dán giấy dán tường màu vàng nhạt, điểm xuyết hoa văn lá xanh, sàn nhà bằng gỗ, cạnh đó là giá để giày và một tấm thảm hình chữ nhật sạch sẽ. Đối diện cửa ra vào là cửa kính hình vòm dẫn ra ban công và một ô cửa sổ lớn. Rèm cửa màu lục sẫm đã che khuất gió tuyết bên ngoài, và một chiếc giường... nhìn có vẻ chỉ chứa được một người trưởng thành.
Chương Chi Vi cởi giày, thay sang dép lê.
Lục Đình Trấn nhìn khắp căn phòng, anh không nói gì, cũng cởi giày ra nhưng không có dép lê để anh thay sang. Anh chỉ đi tất, vững vàng giẫm lên tấm thảm mà Chương Chi Vi vừa mới giặt hai ngày trước.
“Tôi vẫn luôn tìm em.” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi.”
Chương Chi Vi cúi gằm mặt, cô vẫn thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi gần như không thể đứng vững. Cô hơi váng đầu, chưa bao giờ cô thấy mệt mỏi như thế này. Cuối cùng Lục Đình Trấn cũng chú ý cô vẫn đang run lẩy bẩy, anh cởi chiếc áo khoác đã bị nhiễm khí lạnh, bàn tay lớn áp lên trán cô: "Sao thế? Em lạnh lắm sao?”
Hàm răng của cô vẫn còn đang va lập cập, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Cô chỉ... chỉ thấy rất lạnh.
Cô lên núi vào rừng, thận trọng né tránh sài lang hổ báo, tránh rắn rết độc hại, cuối cùng đã tìm được căn nhà gỗ, cô nhóm đống củi mà người hảo tâm đưa đến, từ từ sưởi ấm đôi tay, ngóng đợi củ khoai sắp được nướng chín.
Song, có người đã phá hủy ngôi nhà gỗ của cô, đạp bay đống củi của cô, giẫm nát củ khoai của cô, có khả năng còn cưỡng hiếp cô.
Lục Đình Trấn bế cô lên trên giường, anh cởi áo khoác, cởi áo sơ mi, đặt chân tay lạnh buốt của Chương Chi Vi lên người mình. Ngỡ đã mất mà lại tìm được, Lục Đình Trấn không còn bận tâm đến mặt mũi và điệu bộ nữa, tình trạng hiện tại của Vi Vi không ổn, anh lo mình đã dọa cô ấy sợ, hối hận cũng vô dụng, anh đang ra sức khống chế bản thân mình.
Lục Đình Trấn thử dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cơ thể lạnh buốt của cô: "Sao phòng của em lại lạnh như này?”
Nhìn mặt cô rất tái, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Căn phòng này không ổn, chúng ta đổi sang nơi khác.” Lục Đình Trấn ủ ấm đôi tay cô, anh có thể không bận tâm sự dối gạt và hành động không từ mà biệt của cô trong hai năm qua, chỉ cần Vi Vi vẫn sống khỏe mạnh, những thứ khác anh có thể không truy cứu. Anh chỉ ước gì có thể nhét Chương Chi Vi vào trong bụng mình, để cô hòa tan trong cơ thể mình, ngày nào anh cũng có thể nhìn, đêm đêm trông chừng, cả ngày lẫn đêm đều có thể nhìn thấy cô. Anh hạ thấp giọng giống như đang thương lượng: “Tôi tìm cho em căn nhà mới, nhé?”
Chương Chi Vi lặng thinh.
Lục Đình Trấn có thể coi đây như là cô đã ngầm chấp nhận.
Thế là nụ hôn của Lục Đình Trấn rơi xuống, giống như con sói vào đầu xuân, đi kiếm cái ăn bao lâu nay, anh hôn vào trán, chóp mũi, gò má và cằm Chương Chi Vi hết lần này đến lần khác.
Chương Chi Vi mở to mắt, đôi mắt của cô không có bóng dáng của đối phương, chỉ có ánh đèn chói lóa, chỉ có một ngọn đèn chơi vơi trên trần nhà.
Để đón năm mới, Ryan và những người bạn thuê chung nhà khác đã cùng nhau sửa lại chụp đèn thủy tinh cho cô. Cô không phát ra một tiếng nào.
Khi nụ hôn của Lục Đình Trấn tìm đến môi cô, cô nghiêng mặt né tránh, chiếc hôn rơi vào khóe môi, Lục Đình Trấn không hài lòng, cắn nhẹ môi cô một cái để trừng phạt. Vết căn không nặng, chỉ để lại dấu răng nhàn nhạt, Chương Chi Vi vẫn không phát ra tiếng nào. Lục Đình Trấn lại cảm thấy thất thố, hôn nhẹ vào dấu răng đó một cách thương xót, xoa dịu cơn đau.
Lục Đình Trấn lại ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Tôi rất nhớ em.”
Trong hai năm em rời đi, ngày nào tôi cũng nhớ em.
Lục Đình Trấn chưa từng nói những lời như thế này, anh đã từng này tuổi, không thích hợp nói mấy lời ngọt ngào thắm thiết, những lời không được đứng đắn giống như đám học sinh trung học.
Và rồi Chương Chi Vi cũng chịu gọi anh: “Chú Lục.”
Lục Đình Trấn gập ngón tay, từ từ mân mê gò má cô, vừa mịn vừa mềm. Hai năm không nghe cô gọi chú, anh chỉ cảm thấy thỏa mãn và nhẹ nhõm: "Hửm?”
“Chú xem, thời gian này tôi sống rất tốt.” Chương Chi Vi cất giọng chậm rãi: "Vì sao chú còn đến đây? Giày vò tôi, phá hoại cuộc sống của tôi, như vậy có lợi lộc gì cho chú?”
Lục Đình Trấn dừng tay lại.
Khí lạnh xộc vào lồng ngực.
Đó là vì gió tuyết khiến Chương Chi Vi lạnh buốt đã chuyển sang đáy lòng của Lục Đình Trấn.
“Chắc chú cũng biết rồi, bây giờ tôi là Lương Mỹ Hoa, Jane, không phải là Chương Chi Vi hay Claire nữa. Tôi rất ngu ngốc, không nghe lời, lá gan cũng nhỏ, làm sai mọi thứ.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục, chú... chú cứ coi như tôi đã chết rồi đi. Vì sao còn đuổi sang tận đây?”
Giọng Chương Chi Vi run run, chỉ mấy câu ngắn ngủi mà cô nói như đang ngậm lưỡi dao trong miệng, mỗi một tiếng đều ngập ngừng không thể thốt ra.
Nhưng có những lời vẫn phải nói ra.
“Tôi đã chạy thật xa, chạy xa như thế, tôi không còn ở Hồng Kông nữa thì chú có thể làm được gì! Tôi sẽ không quay lại nữa, tôi đã học được cách sống tự lập rồi.” Rốt cuộc Chương Chi Vi đã bật khóc, cô nghẹn ngào: "Hai năm rồi, giờ đây tôi có chị gái, có trường học, có thầy cô, có bạn bè, có một mái nhà. Lục Đình Trấn, chú xem, bây giờ tôi sống rất vui vẻ, nhưng chú đã phá hoại nó rồi.”
Lục Đình Trấn lặng im, nghe cô trút bỏ nỗi lòng.
Khi Chương Chi Vi bật khóc, Lục Đình Trấn cũng dừng mọi động tác, để mặc cô khóc đến khi hai mắt sưng đỏ, nghe cô trách móc bằng giọng điệu lạnh lùng như lưỡi dao: “Tôi vốn dĩ có thể tiếp tục học hành, tôi đã nghĩ xong ngôi trường mà tôi sẽ học chuyên sâu sau này, công việc tương lai, tôi cũng sẽ yêu đương bình thường với những chàng trai trạc tuổi, kết hôn…”
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn ngắt lời cô: "Em muốn kết hôn với ai? Với thằng nhãi mắt xanh mũi lõ ngay cả câu “xin chào” cũng nói thành “xin cháo” ban nãy hử? Em đưa cho cậu ta đôi đũa, cậu ta chỉ biết xếp thành cây thánh giá, treo mình đến chết, em muốn kết hôn với cậu ta? Với một tên nước ngoài ngu ngốc đến mức lên giường với phụ nữ, chỉ biết chổng mông hùng hục làm ư?”
Chương Chi Vi tức giận cào mạnh lên ngực anh, véo vào “hạt đậu”, Lục Đình Trấn nhíu mày, hít mạnh một hơi.
“Chú Lục.” Chương Chi Vi gằn từng chữ nhắc anh nhớ: “Đừng quên rằng đây là quy tắc chú đặt ra cho tôi trước kia. Là chú đã nói, cho tôi đi học, nếu tôi thích chàng trai nào trong thời gian đi học…”
Lục Đình Trấn ngắt lời cô: "Những lời đó đều không tính.”
“Muộn rồi.” Chương Chi Vi cúi đầu: "Nước đổ khó hốt lại.”
Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên.
Hai người cùng nhìn ánh đèn biến ảo qua khe rèm cửa sổ, tiếng bước chân hỗn loạn giẫm mạnh lên bậc cầu thang bằng gỗ cũ kỹ: "rầm rầm rầm”, có người đập mạnh vào cửa.
“Cảnh sát đây, có người báo cảnh sát một cô gái châu Á bị khống chế, mau mở cửa ra, phối hợp công tác kiểm tra của chúng tôi.”
Gió tuyết quét qua con phố dài tĩnh mịch.
Ryan vẫn đứng sững tại chỗ, ngây ngẩn nhìn hai người đằng trước.
Ở đó có người đàn ông châu Á cao lớn xa lạ.
Lục Đình Trấn không nhận ra đôi tay mình đang siết chặt hơn, anh chỉ dịu dàng cọ vào má Chương Chi Vi, giống như con mèo hoang đói lả cuối cùng đã tìm được đứa con đi lạc của mình, liếm láp chải lông cho đứa con bé bỏng ngỡ đã mất mà lại tìm được.
Hoa tuyết bị gió thổi rớt rơi, hóa thành giọt nước lạnh buốt, vậy mà Chương Chi Vi lại cảm nhận được thứ gì đó nóng ướt trên má mình. Có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô, vì giọng nói của Lục Đình Trấn nghe có vẻ vẫn bình thường: “Vi Vi.”
Chương Chi Vi vẫn đang ho sặc sụa, cảm giác thiếu không khí và cảm giác chấn động khi bị đụng xe trước đó khiến cô buồn nôn. Lục Đình Trấn bế bổng cô lên, quay lại hướng mà anh đi đến.
Tuyết rơi lả tả ở phía trước, anh đã che chắn Chương Chi Vi trọn vẹn: "Tôi đưa em về.”
Chương Chi Vi nói: “Thả tôi ra.”
Cô không nói nhiều, chửi rủa cũng chẳng có nghĩa lý gì, cô không thể chọc giận anh và cũng không được chọc giận anh. Cô rất muốn khóc òa lên, nhưng không thể khóc được. Trước kia cô tỏ ra ngoan ngoãn, nũng nịu với anh, giả vờ đau lòng, nước mắt nói tới là tới ngay. Còn bây giờ cô cảm thấy rất khó chịu, tựa như có đống lửa đang bùng cháy trong lồng ngực, thiêu nóng người cô khiến cô không còn giọt nước mắt nào.
Chương Chi Vi chỉ có thể lặp lại: “Bỏ tôi xuống.”
Thật ra đây không phải mệnh lệnh, hình như cô chưa từng đưa ra mệnh lệnh với Lục Đình Trấn.
“Hoặc là tôi đưa em về, hoặc là em cùng về với tôi.” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi, em không thể ở bên ngoài một mình.”
Chương Chi Vi không nói gì nữa.
Lớp tuyết phủ dày bẹp dúm vì đôi giày màu đen, tan xương nát thịt. Ryan với đôi mắt xanh và mái tóc nâu vẫn đứng lặng ở phía xa xa, thứ chạm vào trán cậu ấy chưa từng xê dịch, đã để lại vết hằn trên da cậu ấy. Lão Tứ nhìn đăm đăm vào người trước mặt, không hề nhúc nhích, ngăn chặn hành động của Ryan.
Ryan vẫn cầm số tiền mà Lục Đình Trấn nhét vào tay mình, một xấp tiền dày cộp.
Lục Đình Trấn bế Chương Chi Vi, ra hiệu lão Tứ thu súng lại.
Anh nói với Ryan: “Ngại quá, làm cậu sợ rồi. Chào cậu, tôi là bạn trai của Jane, rất xin lỗi vì đã dùng phương thức này để chào hỏi cậu.”
Ryan vẫn giữ im lặng.
“Hôm nay là ngày Tết của Trung Quốc, là ngày tốt lành để cả gia đình đoàn tụ.” Lục Đình Trấn nói: "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhanh chóng về nhà đoàn tụ với bố mẹ.”
Lục Đình Trấn gọi đích danh Ryan, cậu ấy đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.
Vào ngày tuyết lớn, đối phương đâm hỏng xe của cậu ấy, còn chĩa khẩu súng vào trán cậu ấy. Bây giờ, dù đối phương có cho một trăm người đàn ông khiêng Ryan về nhà thì cậu ấy vẫn có thể bình tĩnh chấp nhận.
Thế giới này quá hoang đường, đã hủy hoại nhận thức của Ryan.
“Còn xe của cậu, tôi cũng rất xin lỗi.” Lục Đình Trấn xin lỗi một lần nữa, anh nói: "Tôi có thể cho người đưa cậu về.”
Cuối cùng Ryan vẫn từ chối.
Cậu ấy chỉ nhìn Chương Chi Vi đang được Lục Đình Trấn bế bổng lên một cách nhẹ nhàng, gọi tên cô: “Jane.”
Đôi mắt xanh trong trẻo không lẫn tạp chất của Ryan nhìn cô: "Bạn có cần mình báo cảnh sát không?”
Lục Đình Trấn không nhúc nhích, cũng không xen ngang, anh vô cùng nhẫn nại chờ hai người nói chuyện.
“... Không cần đâu, cảm ơn bạn.” Sắc mặt Chương Chi Vi tái nhợt, cô không giãy giụa nữa, gượng cười với Ryan: "Cảm ơn bạn.”
Ánh mắt của Ryan qua lại giữa cô và Lục Đình Trấn, xác nhận một lần nữa: “Chắc chứ?”
“Chắc.”
Nhìn Ryan có vẻ hơi thất vọng.
Chương Chi Vi không thể giải thích cho cậu ấy được. Gà Đen, Hoa Ngọc Quỳnh, nhiều tấm gương như thế, cô không thể vì sự tùy hứng của mình mà làm liên lụy đến người khác.
Cô thầm cầu khẩn Lục Đình Trấn không làm gì Ryan, cậu ấy thật sự vô tội.
Lục Đình Trấn bế cô đi về phía trước, bông tuyết đậu trên tóc, trên bả vai của anh, Chương Chi Vi không nghe thấy nhịp tim của anh, cô cố gắng ép mình cách xa lồng ngực và vòng tay của anh. Màn đêm bủa vây tứ phía, trời đất chỉ còn lại gió và tuyết. Người Lục Đình Trấn rất nóng, vậy mà Chương Chi Vi lại cảm thấy không khí lạnh căm từ từ chui vào trong tim cô.
Lục Đình Trấn trầm mặc bế Chương Chi Vi quay lại nhà trọ của cô, những chiếc đèn lồng đỏ rực mua ở phố người Hoa hắt lên mặt tường sắc đỏ rực rỡ say lòng người. Lục Đình Trấn nhìn chăm chú chữ phúc và chữ hỷ dán ở mặt tường bên ngoài, bật cười: "Hợp cảnh thật.”
Anh không khăng khăng bế cô vào nhà mà thả cô xuống, nhưng vẫn nắm tay cô, siết chặt không buông.
Giấc mơ hư ảo kéo dài quá lâu, người ta cần phải nắm chặt lấy thứ gì đó có thể chứng minh đó là thật.
Cả gò má Chương Chi Vi dính tuyết trắng vì bị gió thổi.
Lục Đình Trấn đích thân nhấn chuông cửa, người ra mở cửa là Vivian, cô ấy vẫn còn đeo bao tay cao su làm việc nhà, ngơ ngác nhìn Chương Chi Vi và người đàn ông châu Á xuất hiện đột ngột này.
“Chào cô.” Lục Đình Trấn giới thiệu: "Tôi là bạn trai của Jane.”
Chương Chi Vi không gật đầu.
Vivian thốt lên một đại từ nghi vấn, nhưng cô không băn khoăn về chuyện này quá lâu, nghiêng người nhường đường mời hai người vào nhà, bên ngoài quá lạnh lẽo, gió chẳng khác nào lưỡi dao.
Trong phòng có máy sưởi, nhưng dường như chẳng có quá nhiều tác dụng. Tay chân Chương Chi Vi vẫn lạnh buốt. Cuối cùng cô cũng hiểu ra, vì sao Vivian luôn chê bai bình nước nóng và thiết bị sưởi trong căn nhà này.
Lục Đình Trấn giơ tay, nhẹ nhàng chặn Chương Chi Vi lại.
Chương Chi Vi đứng im, cô nhìn Lục Đình Trấn cúi xuống, phủi một ít tuyết trên quần cô - đó là những bông tuyết vừa rơi lên người cô.
Giống như hồi bé cô không may té ngã, người chú dịu dàng phủi bụi bẩn trên đầu gối của cô. Lục Đình Trấn nhẹ nhàng phủi mấy cái. Lúc anh cúi đầu xuống, Chương Chi Vi nhìn thấy một sợi tóc bạc loáng thoáng trong mái tóc xoăn đen của anh, trông rất nổi bật.
Ấy vậy mà anh đã bắt đầu có tóc bạc rồi.
Mở cửa phòng ngủ trong cái nhìn của Lục Đình Trấn là một trải nghiệm không dễ chịu chút nào. Giống như khi còn ở Johor Bahru, cô bị đám người Indo kia giật mất túi xách. Đây là căn phòng nhỏ bé chỉ thuộc về riêng cô mà cô đã cố gắng mấy tháng trời mới có được, là nơi duy nhất che mưa chắn gió cho cô, giờ đây lại có “tên cướp” lịch thiệp xâm nhập.
Cuối cùng anh đã đặt chân vào phòng.
Căn phòng không lớn, nhỏ hơn phòng thay đồ mà Lục Đình Trấn làm cho cô rất nhiều, nhưng toàn bộ nơi này đều là những món đồ mà Chương Chi Vi đã tự mình tích cóp, sắp xếp. Tường được dán giấy dán tường màu vàng nhạt, điểm xuyết hoa văn lá xanh, sàn nhà bằng gỗ, cạnh đó là giá để giày và một tấm thảm hình chữ nhật sạch sẽ. Đối diện cửa ra vào là cửa kính hình vòm dẫn ra ban công và một ô cửa sổ lớn. Rèm cửa màu lục sẫm đã che khuất gió tuyết bên ngoài, và một chiếc giường... nhìn có vẻ chỉ chứa được một người trưởng thành.
Chương Chi Vi cởi giày, thay sang dép lê.
Lục Đình Trấn nhìn khắp căn phòng, anh không nói gì, cũng cởi giày ra nhưng không có dép lê để anh thay sang. Anh chỉ đi tất, vững vàng giẫm lên tấm thảm mà Chương Chi Vi vừa mới giặt hai ngày trước.
“Tôi vẫn luôn tìm em.” Lục Đình Trấn nói: "Vi Vi.”
Chương Chi Vi cúi gằm mặt, cô vẫn thấy rất lạnh, lạnh đến nỗi gần như không thể đứng vững. Cô hơi váng đầu, chưa bao giờ cô thấy mệt mỏi như thế này. Cuối cùng Lục Đình Trấn cũng chú ý cô vẫn đang run lẩy bẩy, anh cởi chiếc áo khoác đã bị nhiễm khí lạnh, bàn tay lớn áp lên trán cô: "Sao thế? Em lạnh lắm sao?”
Hàm răng của cô vẫn còn đang va lập cập, cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.
Cô chỉ... chỉ thấy rất lạnh.
Cô lên núi vào rừng, thận trọng né tránh sài lang hổ báo, tránh rắn rết độc hại, cuối cùng đã tìm được căn nhà gỗ, cô nhóm đống củi mà người hảo tâm đưa đến, từ từ sưởi ấm đôi tay, ngóng đợi củ khoai sắp được nướng chín.
Song, có người đã phá hủy ngôi nhà gỗ của cô, đạp bay đống củi của cô, giẫm nát củ khoai của cô, có khả năng còn cưỡng hiếp cô.
Lục Đình Trấn bế cô lên trên giường, anh cởi áo khoác, cởi áo sơ mi, đặt chân tay lạnh buốt của Chương Chi Vi lên người mình. Ngỡ đã mất mà lại tìm được, Lục Đình Trấn không còn bận tâm đến mặt mũi và điệu bộ nữa, tình trạng hiện tại của Vi Vi không ổn, anh lo mình đã dọa cô ấy sợ, hối hận cũng vô dụng, anh đang ra sức khống chế bản thân mình.
Lục Đình Trấn thử dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cơ thể lạnh buốt của cô: "Sao phòng của em lại lạnh như này?”
Nhìn mặt cô rất tái, giống như có thể tan biến bất cứ lúc nào.
“Căn phòng này không ổn, chúng ta đổi sang nơi khác.” Lục Đình Trấn ủ ấm đôi tay cô, anh có thể không bận tâm sự dối gạt và hành động không từ mà biệt của cô trong hai năm qua, chỉ cần Vi Vi vẫn sống khỏe mạnh, những thứ khác anh có thể không truy cứu. Anh chỉ ước gì có thể nhét Chương Chi Vi vào trong bụng mình, để cô hòa tan trong cơ thể mình, ngày nào anh cũng có thể nhìn, đêm đêm trông chừng, cả ngày lẫn đêm đều có thể nhìn thấy cô. Anh hạ thấp giọng giống như đang thương lượng: “Tôi tìm cho em căn nhà mới, nhé?”
Chương Chi Vi lặng thinh.
Lục Đình Trấn có thể coi đây như là cô đã ngầm chấp nhận.
Thế là nụ hôn của Lục Đình Trấn rơi xuống, giống như con sói vào đầu xuân, đi kiếm cái ăn bao lâu nay, anh hôn vào trán, chóp mũi, gò má và cằm Chương Chi Vi hết lần này đến lần khác.
Chương Chi Vi mở to mắt, đôi mắt của cô không có bóng dáng của đối phương, chỉ có ánh đèn chói lóa, chỉ có một ngọn đèn chơi vơi trên trần nhà.
Để đón năm mới, Ryan và những người bạn thuê chung nhà khác đã cùng nhau sửa lại chụp đèn thủy tinh cho cô. Cô không phát ra một tiếng nào.
Khi nụ hôn của Lục Đình Trấn tìm đến môi cô, cô nghiêng mặt né tránh, chiếc hôn rơi vào khóe môi, Lục Đình Trấn không hài lòng, cắn nhẹ môi cô một cái để trừng phạt. Vết căn không nặng, chỉ để lại dấu răng nhàn nhạt, Chương Chi Vi vẫn không phát ra tiếng nào. Lục Đình Trấn lại cảm thấy thất thố, hôn nhẹ vào dấu răng đó một cách thương xót, xoa dịu cơn đau.
Lục Đình Trấn lại ôm cô vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng cọ xát, cuối cùng mới thấp giọng nói: “Tôi rất nhớ em.”
Trong hai năm em rời đi, ngày nào tôi cũng nhớ em.
Lục Đình Trấn chưa từng nói những lời như thế này, anh đã từng này tuổi, không thích hợp nói mấy lời ngọt ngào thắm thiết, những lời không được đứng đắn giống như đám học sinh trung học.
Và rồi Chương Chi Vi cũng chịu gọi anh: “Chú Lục.”
Lục Đình Trấn gập ngón tay, từ từ mân mê gò má cô, vừa mịn vừa mềm. Hai năm không nghe cô gọi chú, anh chỉ cảm thấy thỏa mãn và nhẹ nhõm: "Hửm?”
“Chú xem, thời gian này tôi sống rất tốt.” Chương Chi Vi cất giọng chậm rãi: "Vì sao chú còn đến đây? Giày vò tôi, phá hoại cuộc sống của tôi, như vậy có lợi lộc gì cho chú?”
Lục Đình Trấn dừng tay lại.
Khí lạnh xộc vào lồng ngực.
Đó là vì gió tuyết khiến Chương Chi Vi lạnh buốt đã chuyển sang đáy lòng của Lục Đình Trấn.
“Chắc chú cũng biết rồi, bây giờ tôi là Lương Mỹ Hoa, Jane, không phải là Chương Chi Vi hay Claire nữa. Tôi rất ngu ngốc, không nghe lời, lá gan cũng nhỏ, làm sai mọi thứ.” Chương Chi Vi nói: "Chú Lục, chú... chú cứ coi như tôi đã chết rồi đi. Vì sao còn đuổi sang tận đây?”
Giọng Chương Chi Vi run run, chỉ mấy câu ngắn ngủi mà cô nói như đang ngậm lưỡi dao trong miệng, mỗi một tiếng đều ngập ngừng không thể thốt ra.
Nhưng có những lời vẫn phải nói ra.
“Tôi đã chạy thật xa, chạy xa như thế, tôi không còn ở Hồng Kông nữa thì chú có thể làm được gì! Tôi sẽ không quay lại nữa, tôi đã học được cách sống tự lập rồi.” Rốt cuộc Chương Chi Vi đã bật khóc, cô nghẹn ngào: "Hai năm rồi, giờ đây tôi có chị gái, có trường học, có thầy cô, có bạn bè, có một mái nhà. Lục Đình Trấn, chú xem, bây giờ tôi sống rất vui vẻ, nhưng chú đã phá hoại nó rồi.”
Lục Đình Trấn lặng im, nghe cô trút bỏ nỗi lòng.
Khi Chương Chi Vi bật khóc, Lục Đình Trấn cũng dừng mọi động tác, để mặc cô khóc đến khi hai mắt sưng đỏ, nghe cô trách móc bằng giọng điệu lạnh lùng như lưỡi dao: “Tôi vốn dĩ có thể tiếp tục học hành, tôi đã nghĩ xong ngôi trường mà tôi sẽ học chuyên sâu sau này, công việc tương lai, tôi cũng sẽ yêu đương bình thường với những chàng trai trạc tuổi, kết hôn…”
“Vi Vi.” Lục Đình Trấn ngắt lời cô: "Em muốn kết hôn với ai? Với thằng nhãi mắt xanh mũi lõ ngay cả câu “xin chào” cũng nói thành “xin cháo” ban nãy hử? Em đưa cho cậu ta đôi đũa, cậu ta chỉ biết xếp thành cây thánh giá, treo mình đến chết, em muốn kết hôn với cậu ta? Với một tên nước ngoài ngu ngốc đến mức lên giường với phụ nữ, chỉ biết chổng mông hùng hục làm ư?”
Chương Chi Vi tức giận cào mạnh lên ngực anh, véo vào “hạt đậu”, Lục Đình Trấn nhíu mày, hít mạnh một hơi.
“Chú Lục.” Chương Chi Vi gằn từng chữ nhắc anh nhớ: “Đừng quên rằng đây là quy tắc chú đặt ra cho tôi trước kia. Là chú đã nói, cho tôi đi học, nếu tôi thích chàng trai nào trong thời gian đi học…”
Lục Đình Trấn ngắt lời cô: "Những lời đó đều không tính.”
“Muộn rồi.” Chương Chi Vi cúi đầu: "Nước đổ khó hốt lại.”
Tiếng còi cảnh sát chói tai vang lên.
Hai người cùng nhìn ánh đèn biến ảo qua khe rèm cửa sổ, tiếng bước chân hỗn loạn giẫm mạnh lên bậc cầu thang bằng gỗ cũ kỹ: "rầm rầm rầm”, có người đập mạnh vào cửa.
“Cảnh sát đây, có người báo cảnh sát một cô gái châu Á bị khống chế, mau mở cửa ra, phối hợp công tác kiểm tra của chúng tôi.”
Bình luận facebook