• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG (1 Viewer)

  • Chương 131: Không để tâm?

“Lợi thế? Nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Phục Linh, Huyền Ngọc lúc này, trong lòng hơi kinh ngạc .





“Đúng, lợi thế!”


Rũ mắt xuống, Phục Linh bất đắc dĩ và rối rắm chậm rãi mở miệng nói:“Công tử, hôm qua tin tức truyền vào trong nội cung, sau khi Hoa vương giận dữ đem hôn kỳ định vào ngày kia thì hắn liền phái người mời các vị tông trưởng đại nghĩa vào trong nội cung, nói là bởi vì đến lúc đó cần nhờ bọn họ làm chủ hôn, cho nên sớm để cho bọn họ vào cung chuẩn bị, chờ tới ngày kia. . . . . .”


Phục Linh nói đến một nửa liền không nói tiếp nữa, hắn thở dài, đôi mắt đầy bi thương nhìn mặt đất, thần sắc đờ đẫn.


Nghe vậy, hai tay Huyền Ngọc nắm chặt, hai má căng cứng, trong ánh mắt, có một loại phẫn nộ.


Khá lắm Hoa vương gian trá! Khá lắm tiểu nhân vô sỉ! Lại dùng tánh mạng các vị tông trưởng đại nghĩa uy hiếp hắn, buộc hắn đi vào khuôn khổ? Hắn ta đúng là lòng lang dạ thú, quả thực làm cho người giận sôi gan!


Hoa vương biết rất rõ những vị tông trường này, là ân nhân dạy bảo hắn, dưỡng dục hắn từ nhỏ, hắn sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ chịu chết, cho nên mới công nhiên tiên hạ thủ vi cường đưa bọn họ giam lỏng trong cung như vậy, dùng cái danh là chuẩn bị hôn lễ, kì thực là cảnh cáo hắn, nếu như ba ngày sau không thành thân cùng Hướng Cầm công chúa, đến lúc đó đừng trách hắn hạ thủ vô tình. Dù sao trong cung muốn một người chết, lý do thật sự là rất nhiều. . . . . .


“Thật là hèn hạ!” Phỉ nhổ khiển trách một tiếng, Huyền Ngọc chống lại đôi mắt vô lực của Phục Linh, sắc mặt âm trầm làm cho người ta sợ hãi.


Huyền Ngọc biết Phục Linh hiểu được dụng ý của Hoa vương, bằng không vừa rồi hắn sẽ không có biểu hiện như vậy. Kỳ thật tin rằng chuyện này, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra dụng ý ngầm trong đó, tuy nhiên không có một ai đứng ra chỉ trích, bởi vì phong cách xử thế của bọn họ, vĩnh viễn đều là bo bo giữ mình, a dua nịnh hót.


Phục Linh đương nhiên không phải là người như thế, lòng của hắn, đều để ở trên người Huyền Ngọc, vì niềm vui của hắn mà cảm thấy cao hứng, vì nỗi buồn của hắn mà cảm thấy khổ sở.


Ngôn ngữ quá khích để lộ ra ý nghĩ quá khích, biểu hiện vừa rồi của Phục Linh, Huyền Ngọc hoàn toàn có thể hiểu được. Bởi vì hắn cũng không biết nam tử kia là Tống Ngâm Tuyết, cho nên đương nhiên hắn không thể tiếp nhận mình tùy ý đi tìm một lý do kháng hôn, do đó không để tâm đến tánh mạng của những tông trưởng nuôi hắn lớn lên kia.


Hắn không thể nói cho Phục Linh chuyện Tống Ngâm Tuyết còn sống, cho nên chỉ đành một mình thừa nhận sự oán trách cùng khó hiểu của Phục Linh.


“Công tử, các vị tông trưởng đối với chúng ta ân trọng như núi, chúng ta không thể trơ mắt nhìn mà không cứu! Hơn nữa hôm nay Nhữ Dương quận chúa đã mất, người đã không có cách nào cùng nàng ở chung một chỗ nữa rồi, cho nên, người nên đáp ứng Hoa vương, cưới Hướng Cầm công chúa a! Như vậy đối với mọi người, cũng là sự lựa chọn tốt nhất. . . . . .”


Tận tình khuyên bảo, vẻ mặt Phục Linh bi thương. Thấy vậy, Huyền Ngọc không nói gì, chỉ yên lặng xoay người, chậm rãi đi vào trong phòng mình.


Phục Linh, có lẽ làm như thế đối với bất cứ ai mà nói đều là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng mà tuyệt đối không phải là ta! Cho nên bất luận như thế nào, ta tuyệt đối sẽ không nghe theo sự sắp xếp của bọn họ, tuyệt đối sẽ không lấy Hướng Cầm công chúa. . . . . .


Suốt cả ngày, Tống Ngâm Tuyết đều suy nghĩ về những lời mà Thượng Quan Huyền Ngọc nói…, lông mày nhíu chặt chưa từng giãn ra.


Lúc này, Tịch Mặc Lương chậm rãi đẩy cửa đi vào, ngừng lại cách nàng chưa đến vài bước, sau đó hai mắt tĩnh lặng thẳng tắp nhìn nàng.


“Ngươi đi ra ngoài?”


Không quay đầu, nhàn nhạt mở miệng, Tống Ngâm Tuyết cúi đầu, ngón tay không ngừng khuấy động chén trà trong tay, bộ dáng trầm tĩnh.


Nàng biết khi nàng đi ra ngoài, Mặc Lương nhất định có biết, điểm băn khoăn chính là, hắn cũng không có đi theo nàng. Hôm nay, hắn không nhắm mắt theo đuôi nàng như thường ngày thì có thể nói rõ một điểm, hắn có việc.


“Ừa, đi xác nhận một việc.”




“A, chuyện gì?” Nhếch mày, nghiền ngẫm mà nói, trong lòng Tống Ngâm Tuyết đã hiểu được, nhưng trên mặt lại cố ý biểu hiện như không biết.




“Nàng biết rất rõ, cần gì phải hỏi vậy?” Lãnh tuấn mà đứng, lời nói rõ ràng, Tịch Mặc Lương lúc này, trong đôi mắt nhìn về phía nàng, có một thần thái khang khác.


“Ha ha, đúng là ta biết rõ a! Bất quá cũng không biết sau khi ngươi biết được rồi, sẽ phản ứng như thế nào?” Thấy Tịch Mặc Lương nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười xoay người, vẻ mặt sáng lạng như nắng sớm.


“Nàng muốn nghe lời chân thật, hay là lời giả dối?” Nhìn vào đôi mắt sáng của Tống Ngâm Tuyết, mặc dù sắc mặt Tịch Mặc Lương vẫn lãnh tuấn, nhưng trong lời nói, lại có chút chút vui vẻ.


” Vậy còn phải xem ngươi nói như thế nào?” Mỉm cười, Tống Ngâm Tuyết nhàn nhạt mà nói, tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay nàng, nhưng tựa hồ hết thảy đều vượt ra ngoài dự liệu.


“Ta cũng không nói dối, cho nên vừa là thật vừa là giả——” tiến lên một bước, khuôn mặt tuấn tú nhìn thẳng vào người ngọc, mắt đụng mắt, mũi đụng mũi, khí tức tuấn lạnh của Tịch Mặc Lương bao phủ lấy nàng, nhàn nhạt nói: “Tuy khiếp sợ, nhưng mà không thèm để ý chút nào. . . . . .”


“Không thèm để ý chút nào?” Trong đầu, trong nháy mắt sững sờ, sau khi Tống Ngâm Tuyết nghe lời nói tùy ý mà kiên định của Tịch Mặc Lương, biểu lộ, không khỏi có chút trố mắt.


Hắn thật sự, không ngại? Sau khi hắn biết mình chính là Nhữ Dương quận chúa bị vạn người thóa mạ, cũng không để ý chút nào sao?


Ánh mắt, không khỏi biến thành thâm trầm, trên mặt nguyên bản là vẻ nghiền ngẫm giả dối, cũng chậm rãi thu liễm.


Thu lại nụ cười, cặp môi đỏ mọng của Tống Ngâm Tuyết khẽ mím, thản nhiên, nghiêm mặt hỏi lại một lần nữa:


“Thật sự không thèm để ý? Cho dù ngươi đã khẳng định ta chính là Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa đã chết kia ư?”


Trong lời nói của Tống Ngâm Tuyết, mang theo ba phần thử lòng, ba phần trêu chọc, còn có ba phần, tựa hồ là chờ mong.


Thấy vậy, đôi mắt Tịch Mặc Lương thâm thúy, đôi môi mỏng tuyệt đẹp gắt gao mân thành một đường, hai con ngươi nóng rực như ngọn đuốc nhìn nàng một hồi lâu, sau đó trầm thấp, nhàn nhạt từ trong miệng hộc ra ba chữ: “Không để tâm.”


Một câu”Không để tâm”, lẳng lặng vang lên trong phòng, khóe mắt, trong nháy mắt khẽ cong lên. Tống Ngâm Tuyết biết Tịch Mặc Lương cũng không có nói dối, bởi vì từ trong ánh mắt của hắn, nàng nhìn ra sự chân thành tha thiết!


Một trái tim chân thành tha thiết, một câu nói ngắn gọn, ngay lúc này, trong lòng nàng, có một chỗ nho nhỏ, bị chấn động thật sâu.


Nàng quen biết với hắn, bất quá mới hơn mười ngày ngắn ngủi, từ lúc ban đầu hắn đến ám sát, đến về sau đi theo nàng, mặc dù nàng không biết sự chuyển biến trong nội tâm của hắn như thế nào? Nhưng mà nàng biết tình cảm hắn dành cho nàng, cực kỳ chân thật.


Hắn không có cùng nàng trải qua cái gì, cũng không tận mắt chứng kiến quá khứ của nàng, nếu như nói sự chuyển biến của Thượng Quan Huyền Ngọc, là do thấy nàng sau khi uống Cực lạc đan vẫn kiên trì không buông thả, hoặc là một màn bên vách núi, chính là đối với Tịch Mặc Lương mà nói, hắn lại một mảnh trống không, cái gì cũng không biết.


Rốt cuộc là cái dạng tín niệm gì, làm cho hắn một kẻ căn bản không biết gì về mình, sau khi nghe các loại lời đồn đãi bất lợi về nàng, vẫn đạm mạc lựa chọn nói với nàng —— hắn không để tâm như cũ?


Trong xã hội trọng nam khinh nữ này, có bao nhiêu nam tử thật sự không ngại nữ tử mình yêu bị bêu danh như thế? Huống chi bêu danh của nàng còn không chỉ vang dội bình thường, mà còn đến tình trạng người trong thiên hạ đều biết.


Đã không có lý giải, không có tiếp xúc, tại sao Tịch Mặc Lương lại tự tin nói với nàng những lời này? Chẳng lẽ thật sự là bởi vì hắn căn bản không để tâm? Mà tình yêu của hắn, thật sự có thể bao dung đến mức này sao?


Trái tim, trong tích tắc có chút nghi hoặc, nhưng đồng thời, lại có sự ngọt ngào mơ hồ.


Loại ngọt ngào này, không quan hệ đến tình yêu nam nữ, không phải yêu hay không yêu, mà là một phần lý giải, một phần bao dung.


Không có một ai, không có một nữ tử nào, có thể hoàn toàn không quan tâm đến danh dự của mình! Tuy tư tưởng của Tống Ngâm Tuyết vô cùng cởi mở, nghe người ta bêu xấu mình cũng có thể cười, nhưng phía sau phù hoa, sâu trong tâm hồn, nếu có một người hiểu mình yên lặng tin tưởng mình, loại cảm giác này, ngoài mừng rỡ, chính là vô cùng cảm động.


“Ngươi xác định ngươi không để tâm? Ta là Nhữ Dương quận chúa a? Đại Tụng Nhữ Dương quận chúa háo sắc thành phong trào, xảo quyệt ngang ngược thành tánh a?” Sợ lãnh mỹ nam Tịch Mặc Lương đối mọi việc đều không để tâm này, không thể lý giải đầy đủ hàm nghĩa của bốn chữ Nhữ Dương quận chúa, cho nên Tống Ngâm Tuyết mỉm cười “Hảo tâm” nhắc nhở lại một lần.


Nghe vậy, hai mắt Tịch Mặc Lương thâm trầm, khóe miệng đẹp mắt không khỏi khẽ cong, bên môi, còn có thương tích lưu lại vì lần xúc động hôm qua.


“Nàng không cần nhắc nhở ta Nhữ Dương quận chúa là ai? Đại danh của nàng, như sấm bên tai ta. . . . . .”


Hắn đây là nói thật! Bởi vì tuy Tịch Mặc Lương hắn là người không hỏi thế sự, nhưng mà đi tới chỗ nào cũng có thể nghe được oai danh Nhữ Dương quận chúa, mà nguyên nhân nhiều nhất, chính là người lớn dùng cái tên này đe dọa con nít, nói là nếu hắn không nghe lời, sẽ đưa đến trong phủ nàng làm luyến sủng.


“Như sấm bên tai?” Nhíu mày, Tống Ngâm Tuyết không khỏi mỉm cười, bởi vì nàng từ trên khuôn mặt tuấn tú của Tịch Mặc Lương, quả thật thấy được một tia buồn bực, cho nên thầm nghĩ chắc là hắn lại nhớ ra lời đồn gì đó về nàng.


” Đã như vầy, tại sao ngươi còn. . . . . .”


“Bởi vì những chuyện đó, đều không quan hệ đến ta!” Cúi người xuống, hai tay chống bên cạnh bàn, cả người bao phủ lên Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương nhàn nhạt mở miệng nói: “Con người của ta, trực giác rất chuẩn xác. Ta tin tưởng con mắt của ta, cho nên bất luận quá khứ như thế nào, lời đồn đãi như thế nào, cái hôm nay ta thấy, chỉ là nàng . . . . . .”


Đúng vậy, hắn hôm nay nhìn thấy là một nàng như vậy, hoàn toàn không giống quận chúa phóng đãng truyền lưu trong miệng thế nhân! Nàng có sự kiên trì của nàng, có sự kiêu ngạo của nàng, những cái này, hắn đều nhìn thấy tận mắt, cho nên hắn không thèm để ý, cũng không tin tưởng!


“Tống Ngâm Tuyết, không thể phủ nhận, khi ta mới biết nàng chính là Nhữ Dương quận chúa thì thật sự trong nháy mắt ta có chút không dám tin! Chính là như vậy thì sao? Tịch Mặc Lương ta cũng không để ý cái nhìn của người khác, chỉ cần trong lòng mình nhận định, nhất định sẽ không buông tha! Cho nên, đừng nói là nàng không phải, cho dù nàng thật sự như bên ngoài đồn đãi, đối với ta mà nói, có caí quan hệ gì đâu?”


Hơi thở đặc trưng nam tính thẳng tắp phả vào nàng, Tịch Mặc Lương nhìn Tống Ngâm Tuyết trong ngực, chậm rãi cúi mặt xuống, “Ta không ngại quá khứ của nàng, ta chỉ muốn nắm lấy tương lai nàng. Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương ta rất ít khi nhận định người khác, nàng là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng, cho nên bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không buông tha. “


Mặc Lương bá đạo mà cố chấp nói, sau khi nghe vậy Tống Ngâm Tuyết giương mắt, trong đôi mắt có một loại thần thái đọc không ra, sau khi nhìn người trước mắt, nhàn nhạt cười cười. . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom