-
Chương 138: Cầu hôn
Nghe Hướng Cầm công chúa nói xong, Hoa vương gật nhẹ đầu, cuối cùng nhịn cơn tức trong lòng xuống, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, bất đắc dĩ đáp ứng.
Thấy vậy, Hướng Cầm công chúa khom người, sau khi nói một câu”Tạ phụ hoàng chấp thuận“, đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ngọc.
Cực lực khắc chế tình ý trong lòng, mỉm cười ngọt ngào làm lễ với hắn cùng Tống Ngâm Tuyết, nói: “Hai vị, hôm nay phong ba đã qua đi, cầu vồng sơ hiện, Hướng Cầm không có gì khác, chỉ biết cầu chúc hai người sau này hạnh phúc đến đầu bạc răng long, nâng khay ngang mày*!”
(*Ngâng khay ngang mày : ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Nhẹ nhàng mềm mại nói, mang theo tình ý thân thiết! Lúc này, trong nội tâm Hoa Ôn Nhứ không có nửa phần giả tạo, có cũng chỉ là thật tâm buông tay, cùng lời chúc phúc đầy thành ý.
Nghe lời nàng nói , Tống Ngâm Tuyết tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, như có như không. Hoa Ôn Nhứ? Một nữ nhân không tệ! Về sau nếu có cơ hội, có thể giao hảo một phen.
Tống Ngâm Tuyết nhìn như vậy, trong lúc lơ đãng Hướng Cầm công chúa cũng nâng hai con ngươi lên, hai người mỉm cười, khẽ gật đầu ra hiệu.
Hắc lý tiếu Di Huyên sao? Một nữ nhân thông minh như vậy, thật sự chỉ đốn củi hái thuốc trong núi sao?
Nàng không tin.
Nhàn nhạt cười, chậm rãi xoay người đi về hướng Hoa vương, nhưng khi nàng quay đầu lại, Hướng Cầm công chúa dường như có chút thâm ý liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó tự nhủ trong lòng: “Mặc kệ cô là ai? Ta vẫn nhớ kỹ. Tin tưởng nữ tử có thể có tâm tư thông minh, khéo léo như thế, cũng hiếm thấy trong thiên hạ. Thật hy vọng đến một ngày cô có thể dùng thân phận thực sự gặp lại ta, hai chúng ta sẽ là bằng hữu. . . . . .”
Một loại ăn ý, một loại ăn ý giữa những nữ nhân thông minh chậm rãi nảy sinh, dù cho không nói nhiều, cũng có thể cảm nhận được nhau!
Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn Hướng Cầm, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh không khỏi chậm rãi nắm chặt tay.
Muốn? Hay là không muốn? Đó là một cơ hội, một cơ hội có thể làm cho hắn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng! Cho nên giờ phút này là may mắn hay bất hạnh? Lựa chọn hay không lựa chọn? Thượng Quan Huyền Ngọc do dự.
Nếu như hắn thật sự làm như vậy, hắn không biết sẽ xuất hiện cái dạng hậu quả gì? Chính là không làm? Hắn sẽ hối tiếc cả đời! Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ?
Tay, không khỏi nắm chặt lại, bắt lấy bàn tay thon dài mềm mại của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc ửng đỏ, trái tim không tự chủ được bắt đầu chậm rãi đập nhanh hơn.
Tổng cộng hắn đụng vào nàng hai lần, lần đầu tiên là trong xe ngựa, hắn mê man sờ soạng thân thể đang trúng Cực lạc đan của nàng, mà lần thứ hai chính là hiện tại, hắn gắt gao cầm bàn tay thon của nàng mà không muốn buông ra.
Thôi, chết thì chết a! Dù sao nếu như cuộc đời này không có nàng, hắn cũng không sống nổi!
Sau khi hạ quyết định, vẻ mặt kiên quyết, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ngọc nhấc chân tiến lên một bước, cao giọng mà mở miệng nói rõ ràng với Hoa vương: “Thượng Quan Huyền Ngọc đa tạ Hoa vương và công chúa thành toàn! Huyền Ngọc cùng Di Huyên tình đầu ý hợp, vốn định tháng này sẽ kết hôn, ai ngờvề sau thần xui quỷ khiến thế nào, kết quả lại diễn biến thành cục diện hôm nay.”
“Thượng Quan Huyền Ngọc vô dụng, làm hại nữ tử mình yêu mến chịu khổ như vậy, đến cuối cùng còn vì cứu muốn ta, không tiếc hy sinh thanh danh của mình xuất đầu lộ diện, Huyền Ngọc thật đúng là áy náy, bất an trong lòng.”
” Thượng Quan Huyền Ngọc ta từng thề với trời, kiếp nầy cũng chỉ lấy một mình nàng, không có hai lòng! Hôm nay, tại từ đường đại nghĩa, trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, Huyền Ngọc khẩn cầu Hoa vương cũng tất cả các vị tông trưởng giúp Huyền Ngọc chủ trì hôn lễ, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong đời ta!”
Lời nói vô cùng kiên định, chấn kinh tất cả mọi người.
Trên từ đường, Phục Linh không khỏi há to mồm, kinh ngạc không khép lại được. Hắn không rõ, vì cái gì công tử lại hành động như thế? Lại muốn cầu Hoa vương chủ hôn cho hắn cùng nữ tử không rõ lai lịch kia?
Kỳ quái? Trái tim của Công tử, không phải vẫn một mực đặt trên người Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết sao? Vậy hiện tại sao lại có hành động như thế? Cho dù là muốn diễn trò, cũng không cần diễn nguyên tuồng a? Chỉ cần ngừng lại ở đây là được rồi, không cần phải thực sự thành thân!
Không nghĩ ra! Thật sự là không nghĩ ra!
Phục Linh cau mày, lắc đầu nhìn hết thảy, tuy trong nội tâm thực sự rất lo lắng, nhưng hắn không cách nào ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản! Chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhìn phản ứng của Hoa vương.
Tống Ngâm Tuyết nghe Thượng Quan Huyền Ngọc nói xong…, giật mình mạnh mẽ quay đầu lại liếc nhìn hắn.
Kính nhờ, nàng cũng không chuẩn bị diễn đến nước này a?
Mấy lời nói vừa rồi, đều là do nàng nói bừa ra có được không, chỉ là lừa gạt gạt người ta, hắn lại cho là thật? Không được, không được, tuyệt đối không được!
Nàng chỉ định tới cứu người, không cần làm tới mức hi sinh bản thân luôn nha? Thượng Quan Huyền Ngọc tên hỗn đản này, nhìn bộ dáng có vẻ ngoan ngoãn, nhưng ai ngờ hắn là một tên qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn!
Quả nhiên, văn nhân không thể tin, một bụng toàn ý xấu, quả thực là ghê tởm hết sức!
Cau mày, hai mắt to mà có thần liều mạng trừng mắt, muốn mượn hành động này để biểu lộ thái độ bất mãn của mình.
Thấy vậy, biết trong bụng nàng đang nghĩ cái gì, Thượng Quan Huyền Ngọc, đơn giản là đã hạ quyết định, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong thuận thế kéo tay kia của nàng, vẻ mặt thâm tình chân thành nói:“Di Huyên, ta biết trước kia ta đã khiến nàng phải chịu thiệt thòi, cho nên hiện tại, ta sẽ tận lực bù đắp cho nàng. Nàng không cần thẹn thùng, ta tin rằng mỗi người ở đây, đều thiệt tình thành ý chúc phúc cho chúng ta.”
Có câu gọi là”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”, không chỉ có Hoa vương biết cách lợi dụng quần chúng, Thượng Quan Huyền Ngọc cũng biết!
Lúc nãy hắn không phản kháng, không phải bởi vì hắn cãi không lại, mà là hắn căn bản không muốn cãi cọ! Huyền Ngọc công tử nổi danh xảo biện như hoàng, nếu quả thật muốn dùng lời lẽ chiến một trận phân cao thấp, chỉ sợ mười Hoa vương cũng không phải đối thủ của hắn!
Chính là hắn cũng không làm như vậy, bởi vì nguyên nhân là hắn muốn buông tha, muốn mượn tay Hoa vương triệt để thoát khỏi hết thảy ràng buộc, sau đó, từ nay về sau hắn có thể không hề cố kỵ, không hề băn khoăn theo đuổi Tống Ngâm Tuyết, theo đuổi tình yêu trong lòng hắn!
Lời mà Huyền Ngọc nói, khiến Tống Ngâm Tuyết nghe xong trong nội tâm khẽ mắng một hồi: tnnd, quả nhiên nam nhân không có ai tốt cả! Giống như cái tên trước mắt này, rõ ràng nhìn thiện lương vô hại như vậy, nhưng ai có thể tưởng tượng được kết quả hóa ra cũng là một con sói chính cống . . . . . Cảm thấy thầm hận, buồn bực, lúc Tống Ngâm Tuyết vừa định mở miệng cự tuyệt, mọi người bên cạnh nghe lời hiệu triệu, liền hưng phấn la hét ồn ào: “Thành thân —— thành thân —— thành thân ——”
“Ai, ta nói Di Huyên cô nương, cô cũng đừng thẹn thùng nữa, nhanh gật cái đầu, động cái phòng đi, sớm sinh một cái tiểu thánh công tử cho chúng ta a!”
“Đúng vậy a, Di Huyên cô nương! Vừa rồi lúc cô giải thích giúp thánh công tử, thì lời lẽ hùng hồn biết mấy! Tại sao mới một lát, lại thẹn thùng không chịu nói chuyện rồi? Mau đồng ý, đồng ý đi a!”
“Đúng! Đúng! Chúng ta đã đứng ở chỗ này lâu như vậy, tốt xấu gì cũng nên để cho chúng ta thấy hôn lễ chứ a? Bằng không trong lòng chúng ta sẽ rất là buồn bực nha!”
“Đúng đúng! Di Huyên cô nương, ta cố ý từ Đông Bình chạy đến đây, mục đích cũng là vì muốn thấy phong thái của thánh công tử lúc đại hôn! Cô không thể để cho ta mất hứng mà về chứ?”
“Mặc kệ! Mặc kệ! Thành thân —— thành thân ——”
Lúc này, trong tiếng kêu gào của mọi người, dưới sự đồng ý của tông trưởng đại nghĩa, Thượng Quan Huyền Ngọc tiến lên một bước, nghiêm mặt nhìn Hoa vương nói “Khẩn cầu Hoa vương giúp Huyền Ngọc chủ trì hôn lễ!”
Kỳ thật Thượng Quan Huyền Ngọc cũng không nhất định cần Hoa vương chủ trì hôn lễ, chỉ là nếu do Hoa vương đến chủ trì, sau này cuộc hôn nhân của hắn sẽ được cả thiên hạ biết, như thế, người ngọc bên cạnh, rốt cuộc từ nay sẽ không có cách nào thoát khỏi hắn nữa. . . . . . Thượng Quan Huyền Ngọc phúc hắc nghĩ, ảo tưởng về tương lai hạnh phúc của hắn và nàng, mà lúc này, Hoa vương bên cạnh mặt do dự, nghiêm sắc mặt không lên tiếng.
Nguyên bản trận hôn lễ này, là sự bắt đầu để từ nay hắn có thể đạt được thế lực đại nghĩa, chính là hôm nay, cái gì hắn cũng không đạt được đã tức giận muốn chết rồi, còn muốn hắn hào hứng chủ trì hôn lễ cho Thượng Quan Huyền Ngọc cùng với người khác? Loại việc vừa mất thể diện vừa mất tôn nghiêm, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo này, Hoa vương hắn tuyệt đối sẽ không làm!
Hắn là người cao cao tại thượng đứng đầu một quốc gia, hôm nay bị hai người này làm mất thể diện tới nước này? Hiện tại, còn không biết xấu hổ yêu cầu hắn dâng quần áo cưới,hỗ trợ chủ trì hôn lễ cho bọn họ ư? Hừ! Bọn họ không xứng!
Hoa vương lòng đầy không muốn, muốn mượn cớ chối từ, chính là lúc này tiếng hô của quần chúng ngoài từ đường rất to, nhiệt liệt tới tình trạng đinh tai nhức óc rồi, cho nên trong lúc nhất thời, hắn tìm không thấy thời gian phù hợp để mở miệng.
Hướng Cầm công chúa đứng yên một bên, lúc này trong lòng cũng hiểu được Hoa vương nghĩ gì, vì vậy chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn, sau đó hướng về phía hắn lắc đầu, ra hiệu hắn đừng làm như vậy.
Ý tứ của Hướng Cầm là hắn đang ở trước mặt dân chúng, không nên để bị mất uy tín. Lúc nãy, hắn đã cổ động dân chúng hiểu lầm Thượng Quan Huyền Ngọc một lần rồi, nếu như giờ phút này không làm cái gì để đền bù, thiên uy Thánh Thượng của hắn, sẽ đã bị người trong thiên hạ nghi ngờ!
Làm quốc chủ Hoa quốc, hắn hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Hướng Cầm, vì vậy lo lắng, cân nhắc một hồi, cuối cùng Hoa vương thở dài, trở tay bắt lấy tay Hướng Cầm, gắt gao nắm trong tay, vẻ mặt vui mừng cùng bất đắc dĩ.
“Thôi, cứ theo ý Nhứ nhi a. . . . . .” Hoa vương vui mừng vì hắn có một nữ nhi hiểu đạo lý, luôn suy nghĩ vì quốc gia; Hoa vương bất đắc dĩ vì hắn làm vua của một nước, nhưng hôm nay ngay cả nam tử mà nữ nhi của mình thích hắn cũng không thể giúp nàng đoạt lấy, ngược lại còn muốn hắn giúp người ta chuyện tốt, làm cho hắn cảm thấy bực bội khó nhịn.
“Mọi người im lặng!” Bàn tay to giương lên, ra hiệu toàn trường tĩnh lặng, giờ phút này Hoa vương tiến lên một bước, mở miệng lớn tiếng nói với mọi người: “Hay lắm, có câu ‘ quân tử sánh duyên cùng giai nhân ’! Hôm nay, thánh công tử đã mở miệng nhờ trẫm, thì trẫm cũng vui vẻ giúp bọn họ chủ trì nghi thức đại hôn!”
“Tạ Thánh Thượng! Thánh Thượng anh minh —— Thánh Thượng anh minh ——”
Vừa nghe Hoa vương nói như vậy, toàn thể trăm họ đều quỳ xuống tạ ơn, trong lòng, vừa chúc phúc cho Thương quan Huyền Ngọc, còn có sự tôn kính đối với Hoa vương.
“Thánh Thượng anh minh! Thánh Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——”
Hai tay giơ lên cao cúng bái, bày tỏ sự xúc động trong lòng. Mà lúc này, hai nhân vật chính, thấy cái tình cảnh này, trong lòng không khỏi phức tạp.
Tống Ngâm Tuyết nhìn tình hình trước mắt này, trong lòng ngoại trừ thầm hận cũng chỉ có thầm hận. Tnnd, nàng không muốn cứ như vậy mà gả mình ra ngoài đâu!
Hơn nữa, hiện tại nam nhân bên người nàng cũng đã đủ nhiều rồi, đau đầu lắm rồi, không muốn lại tự tìm phiền toái!
Không muốn thành thân! Thật sự không muốn thành thân! Chính là không thành thân, thì phải làm gì đây?
Hoa vương đã lên tiếng, cả sảnh đường đầy dân chúng quỳ lạy, mọi người trong thiên hạ nhìn chằm chằm! Nếu như giờ phút này nàng không đáp ứng, những lý do nàng giải thích lúc nãy, cùng kế hoạch của nàng, chẳng phải sẽ trở thành công cốc sao? Buồn bực! Vô cùng buồn bực!
U oán trừng mắt liếc Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết cúi đầu xuống thầm nghĩ trong lòng: bỏ đi, thành thân thì thành thân a, đến lúc không ổn, lại hưu phu là được!
An ủi chính mình, giương mắt mà nhìn, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cũng không biết, kỳ thật dưới đáy lòng của nàng, có một chỗ nho nhỏ vẫn rất cảm động, nguyện ý tiếp nhận Thượng Quan Huyền Ngọc .
Thiên hạ đệ nhất thánh công tử đã từng đứng đầu đại nghĩa, coi thanh danh uy vọng còn quan trọng hơn tánh mạng của mình, hôm nay vì nàng, rõ ràng có thể hoàn toàn buông tất cả, kiên quyết không có một chút lưu luyến nào. Loại tình ý này, phần thắm thiết này, khiến cho bất cứ một nữ tử nào cũng cảm động! Cho nên giờ phút này, Tống Ngâm Tuyết cũng là thân nữ tử, nên cũng không ngoại lệ.
Tống Ngâm Tuyết nghĩ vậy, cuối cùng cảm giác bị cưỡng ép cũng bị đè xuống. Mà lúc này một người khác, đang lẫn trong đám người, lúc tất cả mọi người đều quỳ hắn vẫn đứng yên như cũ, vẻ mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhìn thẳng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng.
Không thể tưởng tượng được hắn tính đi tính lại, rõ ràng lại tính sót, không ngờ tiểu tử Thượng Quan Huyền Ngọc có chiêu này? Hắn vốn cho rằng chỉ cần Tuyết Nhi cứu hắn, vậy từ nay về sau bọn họ sẽ ai đi đường nấy. Hơn nữa, cho dù không phải hai người hai lối, thì ít ra cũng phải trải qua một phen giãy dụa cùng tôi luyện a! Ai ngờ bây giờ thì hay rồi, trực tiếp rút ngắn quá trình, lập tức chạy đến chính đề, không kịp để cho người ta đề phòng? Khó chịu, thật sự là khiến hắn vô cùng khó chịu!
Tịch Mặc Lương khó chịu trong lòng nhìn nam tử một thân hỉ bào đỏ thẫm trên đâì, biết đại thế lúc này đã không còn cách nào vãn hồi, không khỏi hận đến nghiến răng. Bất quá cũng may, con người hắn cũng khá phóng khoáng, biết rõ bên người Tuyết Nhi có không ít nam tử, mình không phải là người duy nhất, cho nên trước mắt cũng chẳng cần tức giận.
Dù sao nhiều cũng là nhiều, hai ba cái gì cũng là nhiều, ít ra cũng không uy hiếp như độc tiểu tử lần trước, về phần những kẻ khác, Tịch Mặc Lương hắn còn không thèm để vào mắt.
Thượng Quan Huyền Ngọc? Thượng Quan Huyền Ngọc? Đáy lòng, yên lặng lặp đi lặp lại cái tên này, Tịch Mặc Lương giương mắt mà trông, đôi mắt không khỏi hơi nhắm lại thầm nghĩ: tiểu tử này xem ra có vẻ dễ khi dễ, không phải là chướng ngại của hắn. . . . . . Mỗi người một tâm tư âm thầm suy tư, nhưng hết thảy đều đình chỉ trong tiếng hô to của đại thái giám.
“Mời chú rể và tân nương cầm tay nhau cùng tiến vào ——”
Không có mũ phượng khăn quàng vai, chỉ có khăn voan đỏ thẫm, khi thị nữ của Hướng Cầm công chúa đem hỉ khăn đội lên trên đầu Tống Ngâm Tuyết, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh chậm rãi tiến lên, cầm hoa kết Phục Linh đưa cho, chậm rãi đi về hướng nàng.
Cảm động! Vui sướng! Hưng phấn! Vui vẻ!
Giờ này khắc này, không biết phải dùng loại từ ngữ nào đến bày tỏ cảm giác trong nội tâm mình, hai mắt Thượng Quan Huyền Ngọc tràn đầy thâm tình, khẽ run yên lặng tiến lên, đem hồng hoa kết tượng trưng cho hạnh phúc mỹ mãn này gắt gao giao vào trong tay Tống Ngâm Tuyết.
Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của hắn, rốt cụộc hắn có thể nắm tay nàng như vậy! Thật kích động, thật hạnh phúc!
Gắt gao nắm tay nàng một chút, sau đó buông ra, hai bên cầm hồng kết, chậm rãi đi vào từ đường.
“Hôn lễ bắt đầu! Nhất bái thiên địa ——”
Trong tiếng hoan hô cùng nét mặt tươi cười của mọi người, dưới sự chỉ dẫn của đại thái giám, Tống Ngâm Tuyết cùng Thượng Quan Huyền Ngọc hướng ra ngoài cúi đầu, nhờ thiên địa chứng giám lời thề của bọn họ.
“Nhị bái cao đường ——” Tiếng nói của đại thái giám lại vang lên.
Nghe vậy, thân ảnh hai người vừa chuyển, hướng về phía Hoa vương cùng đám tông trưởng đại nghĩa cúi lạy.
Tnnd! Tỷ tỷ ta lớn như vậy, cũng còn chưa từng lạy ai? Lần này để bọn Hoa vương chiếm tiện nghi! Cảm thấy khó chịu nói thầm, khi đại thái giám hô một tiếng cuối cùng “Phu thê giao bái “, Tống Ngâm Tuyết xoay người mặt đối mặt cùng Thượng Quan Huyền Ngọc.
Thật sâu, mang theo hứa hẹn cả đời, Thượng Quan Huyền Ngọc xoay người chắp tay, cúi đầu lạy, vẻ mặt vui sướng cùng cảm động, còn người đối diện, nhìn thấy hai cái chân mình, Tống Ngâm Tuyết không khỏi bĩu môi buồn bực: Làm ơn! Hôn lễ lần đầu tiên của nàng sao lại tùy tiện thế này a! Không mặc được áo cưới còn chưa tính, kết quả là ngay cả mũ phượng khăn quàng vai của tân nương cũng không được mặt? Nnd! Lỗ vốn! Qúa lỗ vốn!
“Kết thúc buổi lễ ——” hai người giao bái xong, đại thái giám nói một câu cuối cùng kết thúc công việc. Kỳ thật dựa theo phong tục bình thường, giờ phút này hẳn là”Đưa vào động phòng”, chính là bởi vì đang ở từ đường đại nghĩa, cho nên liền tự động giảm bớt.
“Không uổng công đến! Không uổng công đến đây! Rốt cụôc ta cũng tận mắt nhìn thấy đám cưới của thánh công tử!”
“Ừ! Tuy rằng kết quả không phải thành thân cùng Hướng Cầm công chúa, nhưng là vị Di Huyên cô nương này cũng là một vị nữ tử hiếm có, nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người!”
“Không sai! Qua ngày hôm nay, càng khiến cho ta cùng mọi người thêm nhận thức được phẩm chất cao thượng của thánh công tử, khiến cho sự kính ngưỡng của chúng ta dành cho hắn càng cuồn cuộn giống như hồng thủy, liên miên không dứt. . . . . .”
“Hắc hắc, quả nhiên vẫn là Hoa quốc chúng ta tốt! Chỉ có tại nơiđất thiêng người giỏi như Hoa quốc chúng ta, mới có thể sinh ra thánh công tử !”
“Đúng! Hoa quốc tốt! Hoa quốc hay! Đương nhiên, thánh công tử cũng tốt! Thánh công tử cũng hay!”
Mọi người ngươi một lời ta một lời cảm khái phát biểu, mà bên cạnh một đám người thần sắc khác nhau, biểu lộ không đồng nhất thì Tịch Mặc Lương trước sau như một vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, lãnh đạm mà xem, tựa hồ hết thảy hắn đều không để trong lòng, vẫn ung dung bình thản.
Hướng Cầm công chúa trong mắt tràn đầy thâm tình, khóe miệng mơ hồ hiện ra sự cay đắng, nhưng nàng thủy chung vẫn mỉm cười, giả bộ duyên dáng điềm tĩnh nhìn mỗi người ở đây, vẻ mặt hào phóng hợp lễ.
Cả từ đường này, nếu như nói ai tức giận nhất? Kết quả không thể nghi ngờ chắc chắn là Hoa vương rồi!
Tuy hết thảy đạo lý hắn cũng biết, cũng có thể hiểu được, nhưng mà hắn nuốt không trôi cơn tức tối trong lòng! Thượng Quan Huyền Ngọc a Thượng Quan Huyền Ngọc, đừng tưởng rằng ngươi là thánh công tử thì ta phải kiêng kị ngươi ba phần? Ta nói cho ngươi biết, thù oán giữa chúng ta lần này đã kết một đống lớn!
Ánh mắt, âm u, sâu kín bắn về phía người phiátrước! Lúc này, hôn lễ chấm dứt, đang lúc mọi người vui mừng Hoa vương phất tay áo mà đi, vào kiệu nâng giá hồi cung.
Đến lúc này, hôn lễ của thiên hạ đệ nhất thánh công tử —— Thượng Quan Huyền Ngọc đã hạ màn. Tuy cuối cùng hắn không có thành thân cùng Hướng Cầm công chúa như bên ngoài đồn đãi, nhưng phong ba qua đi, thanh danh cùng nhân phẩm của hắn lại càng thể hiện sự cao thượng, khắc thật sâu vào trong lòng mỗi dân chúng, lưu truyền trong thiên hạ! . . . . . . Hôn lễ qua đi, trò khôi hài tan cuộc, hôm nay trong khách điếm, bốn người im ắng mà đứng, không ai nói lời nào.
Giằng co cả buổi, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân đi từ từ đến bên cạnh chậu nước, nhẹ nhàng bỏ một chút thuốc bột vào trong chậu, sau đó lấy ra một khối khăn lụa ngâm trong nước, tiếp đó chậm rãi lau mặt cùng cổ của mình.
“A! Ngươi, ngươi là ——”
Khi những vệt bẩn dần dần bỏ đi, mặt thật chậm rãi lộ ra thì Phục Linh bên cạnh kinh ngạc hai mắt trừng thẳng, một tay run rẩy chỉ vào nàng, lắp bắp nói không ra lời.
Nàng? Nàng là Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết? Nàng dĩ nhiên là chính là nữ vương gia thừa kế nước Đại Tụng Tống Ngâm Tuyết?
Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể?
Há to mồm, kinh ngạc không sao khép lại được! Phục Linh mạnh mẽ lui ra phía sau vài bước, nghẹn ngào mà nói: “Gặp, gặp quỷ ——”
Tống Ngâm Tuyết? Tống Ngâm Tuyết đã chết rồi mà! A, ông trời a! Sự tình làm sao có thể diễn biến thành như vậy?
Nặng nề vỗ vỗ đầu của mình, dùng sức chớp chớp hai mắt, Phục Linh ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng tựa hồ cũng dần dần có chút minh bạch.
Khó trách ngày đó công tử lại đi lôi kéo một nam tử trước mặt mọi người, nói cái gì yêu hắn mến hắn? Khó trách hôm nay trên từ đường, hắn lại liều chết khẩn cầu Hoa vương cho hắn thành thân với một cô nương lạ mặt? Hóa ra hết thảy đều chỉ có một nguyên nhân —— nàng ta là Tống Ngâm Tuyết! Nàng chính là Tống Ngâm Tuyết mà công tử ngày đêm mong nhớ!
Vốn nhìn thấy nàng tẩy đi lớp dịch dung, trong lòng của hắn còn rất cao hứng, nghĩ thầm rốt cụộc hắn có thể biết được nàng là thần thánh phương nào? Dám hy sinh trợ giúp công tử nhà hắn như thế!
Trong lòng vui vẻ nghĩ, đang định tiến lên phía trước cảm tạ! Chính là ai ngờ khi nàng xoay người lại, gương mặt tuyệt mỹ kia, hình dạng quen thuộc như thế, quả thực làm cho hắn kinh hãi ngây ra như phỗng!
“Ngươi, ngươi không có chết. . . . . .” Phục Linh biết người trước mắt, cũng không phải xác chết vùng dậy, cho nên lập tức minh bạch một sự thật: Tống Ngâm Tuyếtkhông chết! Một mực đều không chết!
Ông trời a! Công tử làm sao có thể thành thân cùng Tống Ngâm Tuyết? Làm sao có thể thành thân cùng một nữ tử đầy tiếng xấu như thế? Như vậy không phải, không phải tất cả đều lộn xộn rồi sao?
“Ngươi. . . . . .” Mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại thủy chung không biết phải nói cái gì, lúc này, khi Phục Linh phức tạp hết sức mê man, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh mở miệng: “Phục Linh, chuyện hôm nay đã rất loạn rồi, ngươi lui xuống đi, có chuyện gì, ta sẽ nói với ngươi sau.”
“Công, công tử. . . . . .” Nghe được lời phân phó, Phục Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt do dự suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cúi mặt, xoay người đi ra.
“Phục Linh, thân phận của Tuyết Nhi, không được lộ ra ngoài.” Lúc này, khi Phục Linh định nhấc chân, lời nhắc nhở của Thượng Quan Huyền Ngọc truyền đến.
“Dạ, công tử! Phục Linh hiểu được.” Nghe vậy, nhẹ gật đầu, Phục Linh lui ra, giờ phút này trong phòng cũng chỉ còn lại ba người: Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương, còn có Thượng Quan Huyền Ngọc.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Bởi vì thân phận hôm nay đã thay đổi, cho nên tự nhiên xưng hô cũng thay đổi. Không còn là”Tống Ngâm Tuyết”, cũng không phải”Ngâm Tuyết”, mà là biến thành thân mật nhất, sủng nịch nhất “Tuyết Nhi”, có thể thấy được địa vị của Tống Ngâm Tuyết trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, trọng yếu đến cỡ nào!
Không vui cau mày, Tịch Mặc Lương lạnh lùng nhìn, khi nhìn đến vẻ mặt thâm tình của Thượng Quan Huyền Ngọc, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi lại lạnh thêm ba phần.
“Ta không biết hóa ra ngươi còn giỏi tính toán như vậy? Màn kịch qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn này ngươi diễn thật hay vô cùng nhỉ?”
Nghe Thượng Quan Huyền Ngọc kêu nàng, Tống Ngâm Tuyết xoay người, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta nhìn không ra ý nghĩ nói.
Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc ửng hồng, cúi đầu xuống xấu hổ ngại ngùng nói: “Tuyết Nhi, ta chỉ không muốn lại mất đi nàng, không muốn phải chịu sự đau đớn như khoan vào tim . . . . . .”
Huyền Ngọc nói rất nhỏ, mang theo thâm tình, mang theo chút ngượng ngùng, thấy vậy, Tịch Mặc Lương bên cạnh bắt đầu châm lửa: “Tuyết Nhi, đừng tin hắn! Ta đã sớm nói với nàng, tiểu bạch kiểm không có tên nào tốt cả!”
Không cam lòng thua người khác, Tịch Mặc Lương lúc này cũng kêu Tống Ngâm Tuyết là “Tuyết Nhi”, nhưng lại gọi đặc biệt thuận miệng, đặc biệt trơn tru!
Trong miệng thì bông đùa, bên ngoài lại nghiêm mặt lạnh lùng, Tống Ngâm Tuyết thấy Tịch Mặc Lương như vậy, có chút tức giận nói: ” Tịch Mặc Lương, bởi vì như thế cho nên ngươi mới bôi đen ta thui như vậy sao?”
Biểu lộ có chút âm tàn, lúc này hai mắt Tống Ngâm Tuyết thoáng hiện lên ánh sáng nguy hiểm.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nghiêm mặt, bộ dạng đứng đắn đáp trả:“Tuyết Nhi, ta hoàn toàn làm theo ý nàng mà. Không phải nàng nói muốn bôi sao cho càng nhìn không ra càng tốt sao?”
“Nhưng mà ngươi cũng không cần bôi ta đen như cục than đá nha?” Nghiến răng nghiến lợi nói, hận thấu xương cái tên vẻ mặt thì luôn lạnh lùng, nhưng kiểu nói chuyện lại hoàn toàn không hợp với bộ dạng của hắn này.
“Tại nàng không nói rõ ràng a? làm sao mà ta biết được?” Mở to mắt, lạnh nhạt bình tĩnh cùng lãnh tuấn, Tịch Mặc Lương nhếch môi mỏng, khóe miệng mơ hồ có ý cười.
“Ngươi!” Tống Ngâm Tuyết không nói gì, bộ dáng mệt mỏi không muốn để ý nữa , thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh nghi hoặc: nam tử này là ai? Hình như là tên đi cùng Tuyết Nhi ngày đó. . . . .”Tuyết Nhi, vị này là. . . . . .” Mở miệng mà hỏi, có chút không thích thái độ của hắn đối với nàng. Tuyết Nhi của hắn, là để yêu thương, không phải để cho người ta chọc tức như vậy.
“Ta là ca ca ngươi, từ nay về sau ta là lão Đại, ngươi là lão Nhị!”Thấy Thượng Quan Huyền Ngọc hỏi, Tịch Mặc Lương mở miệng cắt ngang, thần sắc không hề thay đổi.
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc có chút không hiểu: cái gì lão đại? Cái gì lão Nhị?
“Ý ta chính là từ nay về sau chúng ta đều là phu quân của Tuyết Nhi , ta đứng hàng lão đại, ngươi đứng hàng lão Nhị!” Nhìn thần sắc khó hiểu của Huyền Ngọc, Tịch Mặc Lương lãnh khốc nói lại một lần. A, đồ ngốc đúng là đồ ngốc, xem ra rất ngây ngốc, cũng tiện cho ta khi dễ.
“Ta đã bái đường cùng Tuyết Nhi, về lý là ta lớn mới đúng! Hơn nữa ta quen biết Tuyết Nhi sớm hơn ngươi, dù thế nào cũng không tới phiên ngươi!” Có chút tức giận nói với Tịch Mặc Lương, Huyền Ngọc cũng không chịu nhường.
“Vậy cũng chưa hẳn! Làm phu quân mà không có võ công, cũng không được tính. Ta đã không so đo với ngươi, ngươi còn ở đây không hài lòng cái gì?” Tịch Mặc Lương lạnh lùng trả lời.
“Mặc kệ võ hay không võ? Hôm nay ta đã cùng Tuyết Nhi thành thân rồi, thì ta chính là phu quân của nàng, còn hơn nhà ngươi trước mắt còn không phải a!”
Không để cho hắn có cơ hội đắc ý, Huyền Ngọc trả lời lại một cách mỉa mai. Thấy vậy, Tịch Mặc Lương cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ thầm cái tên ngốc này còn dám cãi lại sao? Kết quả là mặt càng thêm lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng trông nom chuyện của ta? Tóm lại ta chính là lão đại! Nếu như ngươi nếu có ý kiến, liền trực tiếp đi lên đấu một trận a, ai thắng thì nghe lời người đó nói!”
“Ngươi —— thất phu! Vô lại!” Biết hắn là vì mình không có võ công mà cố ý khi dễ, Thượng Quan Huyền Ngọc muốn xoay chuyển tình hình: “Có bản lĩnh thì chúng ta không đấu võ công, so cái khác đi?”
“Thật xin lỗi, ta chỉ biết võ công, sẽ không so cái khác.” Vô lại nhàn nhạt nói, Tịch Mặc Lương lúc này, cố ý bày thanh kiếm trong tay ra, để cho bạch quang khiếp người tràn ra.
” Tịch Mặc Lương!” Vừa nhìn thấy cái bộ dạng kiêu ngạo kia, Tống Ngâm Tuyết buồn bực mở miệng quát! Chính là không đợi nàng nói câu thứ hai thì Tịch Mặc Lương giống như là bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt kỳ quái mở miệng nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên rồi, ngươi còn không được làm lão Nhị, nhiều nhất chỉ có thể làm lão Tam! Bởi vì còn có độc tiểu tử nữa. . . . . .”
Lạnh lùng có chút ác độc nói, Tịch Mặc Lương nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc trước mắt, nghiêm mặt nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi nên cam tâm làm lão Tam của ngươi a.”
“Ta không phải Tiểu Ngọc Ngọc! Ta là Ngọc lang! Ngươi mới là Tiểu Lương Lương!” Bị Tịch Mặc Lương chọc tức, Thượng Quan Huyền Ngọc tức tối phản bác, có vẻ cũng không biết mình đang nói cái gì.
Nghe vậy, Tịch Mặc Lương cười nhạt một tiếng, trong tươi cười mơ hồ có chút gàn bướng, “Ngươi đã không phải Tiểu Ngọc ngọc? Ta đây cũng không phải Tiểu Lương Lương! Ta là Lương ca ca ——”
“Ngươi mới không phải Lương ca ca! Đó là lần trước Tuyết Nhi vì muốn chọc tức ta mà cố ý nói như vậy!” Hơi đỏ mặt, Huyền Ngọc phản kích.
Thấy vậy, Mặc Lương cũng không chịu thua, vẻ mặt hắn đạm mạc, lời nói nhẹ nhàng: ” Bất kể thế nào, chung quy so với ‘ Ngọc lang ’ dễ nghe hơn nhiều a? Ngọc lang? Ngọc lang! Ta thấy thêm chút là thành sắc lang luôn rồi. . . . . .”
” Tịch Mặc Lương, ngươi!”
“Thì sao?”
Hai người ngươi một câu ta một câu, , vì cái gì? Không phải chỉ vì một caí vị trí, mà là rốt cuộc là đứng hàng thứ mấy cũng có gì quan trọng đâu? Tống Ngâm Tuyết bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì.
Lắc đầu, chậm rãi xoay người, đầu nàng đầy hắc tuyến thầm nghĩ: Kính nhờ~~ hình như còn một Minh Tịnh bọn họ chưa tính ! Ai. . . . . .”Tuyết Nhi, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không sẽ rời khỏi nàng!” Tựa hồ tranh đến tức giận rồi, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ngọc đơn giản nói một câu không đầu không đuôi với Tống Ngâm Tuyết.
“A?” Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết còn đang nghĩ thầm, chưa có phục hồi tinh thần lại, lúc này, Tịch Mặc Lương lạnh lùng mà khi dễ mở miệng nói: ” Như vậy cũng tốt, sau này lại có người vì chuyện này mà dây dưa! Khiến người ta thương cảm a. . . . . . “
Thấy vậy, Hướng Cầm công chúa khom người, sau khi nói một câu”Tạ phụ hoàng chấp thuận“, đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ngọc.
Cực lực khắc chế tình ý trong lòng, mỉm cười ngọt ngào làm lễ với hắn cùng Tống Ngâm Tuyết, nói: “Hai vị, hôm nay phong ba đã qua đi, cầu vồng sơ hiện, Hướng Cầm không có gì khác, chỉ biết cầu chúc hai người sau này hạnh phúc đến đầu bạc răng long, nâng khay ngang mày*!”
(*Ngâng khay ngang mày : ý chỉ vợ chồng tôn trọng nhau do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày)
Nhẹ nhàng mềm mại nói, mang theo tình ý thân thiết! Lúc này, trong nội tâm Hoa Ôn Nhứ không có nửa phần giả tạo, có cũng chỉ là thật tâm buông tay, cùng lời chúc phúc đầy thành ý.
Nghe lời nàng nói , Tống Ngâm Tuyết tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, như có như không. Hoa Ôn Nhứ? Một nữ nhân không tệ! Về sau nếu có cơ hội, có thể giao hảo một phen.
Tống Ngâm Tuyết nhìn như vậy, trong lúc lơ đãng Hướng Cầm công chúa cũng nâng hai con ngươi lên, hai người mỉm cười, khẽ gật đầu ra hiệu.
Hắc lý tiếu Di Huyên sao? Một nữ nhân thông minh như vậy, thật sự chỉ đốn củi hái thuốc trong núi sao?
Nàng không tin.
Nhàn nhạt cười, chậm rãi xoay người đi về hướng Hoa vương, nhưng khi nàng quay đầu lại, Hướng Cầm công chúa dường như có chút thâm ý liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết, sau đó tự nhủ trong lòng: “Mặc kệ cô là ai? Ta vẫn nhớ kỹ. Tin tưởng nữ tử có thể có tâm tư thông minh, khéo léo như thế, cũng hiếm thấy trong thiên hạ. Thật hy vọng đến một ngày cô có thể dùng thân phận thực sự gặp lại ta, hai chúng ta sẽ là bằng hữu. . . . . .”
Một loại ăn ý, một loại ăn ý giữa những nữ nhân thông minh chậm rãi nảy sinh, dù cho không nói nhiều, cũng có thể cảm nhận được nhau!
Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn Hướng Cầm, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh không khỏi chậm rãi nắm chặt tay.
Muốn? Hay là không muốn? Đó là một cơ hội, một cơ hội có thể làm cho hắn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh nàng! Cho nên giờ phút này là may mắn hay bất hạnh? Lựa chọn hay không lựa chọn? Thượng Quan Huyền Ngọc do dự.
Nếu như hắn thật sự làm như vậy, hắn không biết sẽ xuất hiện cái dạng hậu quả gì? Chính là không làm? Hắn sẽ hối tiếc cả đời! Nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ?
Tay, không khỏi nắm chặt lại, bắt lấy bàn tay thon dài mềm mại của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc ửng đỏ, trái tim không tự chủ được bắt đầu chậm rãi đập nhanh hơn.
Tổng cộng hắn đụng vào nàng hai lần, lần đầu tiên là trong xe ngựa, hắn mê man sờ soạng thân thể đang trúng Cực lạc đan của nàng, mà lần thứ hai chính là hiện tại, hắn gắt gao cầm bàn tay thon của nàng mà không muốn buông ra.
Thôi, chết thì chết a! Dù sao nếu như cuộc đời này không có nàng, hắn cũng không sống nổi!
Sau khi hạ quyết định, vẻ mặt kiên quyết, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ngọc nhấc chân tiến lên một bước, cao giọng mà mở miệng nói rõ ràng với Hoa vương: “Thượng Quan Huyền Ngọc đa tạ Hoa vương và công chúa thành toàn! Huyền Ngọc cùng Di Huyên tình đầu ý hợp, vốn định tháng này sẽ kết hôn, ai ngờvề sau thần xui quỷ khiến thế nào, kết quả lại diễn biến thành cục diện hôm nay.”
“Thượng Quan Huyền Ngọc vô dụng, làm hại nữ tử mình yêu mến chịu khổ như vậy, đến cuối cùng còn vì cứu muốn ta, không tiếc hy sinh thanh danh của mình xuất đầu lộ diện, Huyền Ngọc thật đúng là áy náy, bất an trong lòng.”
” Thượng Quan Huyền Ngọc ta từng thề với trời, kiếp nầy cũng chỉ lấy một mình nàng, không có hai lòng! Hôm nay, tại từ đường đại nghĩa, trước mặt tất cả mọi người trong thiên hạ, Huyền Ngọc khẩn cầu Hoa vương cũng tất cả các vị tông trưởng giúp Huyền Ngọc chủ trì hôn lễ, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất trong đời ta!”
Lời nói vô cùng kiên định, chấn kinh tất cả mọi người.
Trên từ đường, Phục Linh không khỏi há to mồm, kinh ngạc không khép lại được. Hắn không rõ, vì cái gì công tử lại hành động như thế? Lại muốn cầu Hoa vương chủ hôn cho hắn cùng nữ tử không rõ lai lịch kia?
Kỳ quái? Trái tim của Công tử, không phải vẫn một mực đặt trên người Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết sao? Vậy hiện tại sao lại có hành động như thế? Cho dù là muốn diễn trò, cũng không cần diễn nguyên tuồng a? Chỉ cần ngừng lại ở đây là được rồi, không cần phải thực sự thành thân!
Không nghĩ ra! Thật sự là không nghĩ ra!
Phục Linh cau mày, lắc đầu nhìn hết thảy, tuy trong nội tâm thực sự rất lo lắng, nhưng hắn không cách nào ngăn cản, cũng vô lực ngăn cản! Chỉ có thể trừng mắt nhìn, nhìn phản ứng của Hoa vương.
Tống Ngâm Tuyết nghe Thượng Quan Huyền Ngọc nói xong…, giật mình mạnh mẽ quay đầu lại liếc nhìn hắn.
Kính nhờ, nàng cũng không chuẩn bị diễn đến nước này a?
Mấy lời nói vừa rồi, đều là do nàng nói bừa ra có được không, chỉ là lừa gạt gạt người ta, hắn lại cho là thật? Không được, không được, tuyệt đối không được!
Nàng chỉ định tới cứu người, không cần làm tới mức hi sinh bản thân luôn nha? Thượng Quan Huyền Ngọc tên hỗn đản này, nhìn bộ dáng có vẻ ngoan ngoãn, nhưng ai ngờ hắn là một tên qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn!
Quả nhiên, văn nhân không thể tin, một bụng toàn ý xấu, quả thực là ghê tởm hết sức!
Cau mày, hai mắt to mà có thần liều mạng trừng mắt, muốn mượn hành động này để biểu lộ thái độ bất mãn của mình.
Thấy vậy, biết trong bụng nàng đang nghĩ cái gì, Thượng Quan Huyền Ngọc, đơn giản là đã hạ quyết định, hoặc là không làm, đã làm thì cho xong thuận thế kéo tay kia của nàng, vẻ mặt thâm tình chân thành nói:“Di Huyên, ta biết trước kia ta đã khiến nàng phải chịu thiệt thòi, cho nên hiện tại, ta sẽ tận lực bù đắp cho nàng. Nàng không cần thẹn thùng, ta tin rằng mỗi người ở đây, đều thiệt tình thành ý chúc phúc cho chúng ta.”
Có câu gọi là”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau”, không chỉ có Hoa vương biết cách lợi dụng quần chúng, Thượng Quan Huyền Ngọc cũng biết!
Lúc nãy hắn không phản kháng, không phải bởi vì hắn cãi không lại, mà là hắn căn bản không muốn cãi cọ! Huyền Ngọc công tử nổi danh xảo biện như hoàng, nếu quả thật muốn dùng lời lẽ chiến một trận phân cao thấp, chỉ sợ mười Hoa vương cũng không phải đối thủ của hắn!
Chính là hắn cũng không làm như vậy, bởi vì nguyên nhân là hắn muốn buông tha, muốn mượn tay Hoa vương triệt để thoát khỏi hết thảy ràng buộc, sau đó, từ nay về sau hắn có thể không hề cố kỵ, không hề băn khoăn theo đuổi Tống Ngâm Tuyết, theo đuổi tình yêu trong lòng hắn!
Lời mà Huyền Ngọc nói, khiến Tống Ngâm Tuyết nghe xong trong nội tâm khẽ mắng một hồi: tnnd, quả nhiên nam nhân không có ai tốt cả! Giống như cái tên trước mắt này, rõ ràng nhìn thiện lương vô hại như vậy, nhưng ai có thể tưởng tượng được kết quả hóa ra cũng là một con sói chính cống . . . . . Cảm thấy thầm hận, buồn bực, lúc Tống Ngâm Tuyết vừa định mở miệng cự tuyệt, mọi người bên cạnh nghe lời hiệu triệu, liền hưng phấn la hét ồn ào: “Thành thân —— thành thân —— thành thân ——”
“Ai, ta nói Di Huyên cô nương, cô cũng đừng thẹn thùng nữa, nhanh gật cái đầu, động cái phòng đi, sớm sinh một cái tiểu thánh công tử cho chúng ta a!”
“Đúng vậy a, Di Huyên cô nương! Vừa rồi lúc cô giải thích giúp thánh công tử, thì lời lẽ hùng hồn biết mấy! Tại sao mới một lát, lại thẹn thùng không chịu nói chuyện rồi? Mau đồng ý, đồng ý đi a!”
“Đúng! Đúng! Chúng ta đã đứng ở chỗ này lâu như vậy, tốt xấu gì cũng nên để cho chúng ta thấy hôn lễ chứ a? Bằng không trong lòng chúng ta sẽ rất là buồn bực nha!”
“Đúng đúng! Di Huyên cô nương, ta cố ý từ Đông Bình chạy đến đây, mục đích cũng là vì muốn thấy phong thái của thánh công tử lúc đại hôn! Cô không thể để cho ta mất hứng mà về chứ?”
“Mặc kệ! Mặc kệ! Thành thân —— thành thân ——”
Lúc này, trong tiếng kêu gào của mọi người, dưới sự đồng ý của tông trưởng đại nghĩa, Thượng Quan Huyền Ngọc tiến lên một bước, nghiêm mặt nhìn Hoa vương nói “Khẩn cầu Hoa vương giúp Huyền Ngọc chủ trì hôn lễ!”
Kỳ thật Thượng Quan Huyền Ngọc cũng không nhất định cần Hoa vương chủ trì hôn lễ, chỉ là nếu do Hoa vương đến chủ trì, sau này cuộc hôn nhân của hắn sẽ được cả thiên hạ biết, như thế, người ngọc bên cạnh, rốt cuộc từ nay sẽ không có cách nào thoát khỏi hắn nữa. . . . . . Thượng Quan Huyền Ngọc phúc hắc nghĩ, ảo tưởng về tương lai hạnh phúc của hắn và nàng, mà lúc này, Hoa vương bên cạnh mặt do dự, nghiêm sắc mặt không lên tiếng.
Nguyên bản trận hôn lễ này, là sự bắt đầu để từ nay hắn có thể đạt được thế lực đại nghĩa, chính là hôm nay, cái gì hắn cũng không đạt được đã tức giận muốn chết rồi, còn muốn hắn hào hứng chủ trì hôn lễ cho Thượng Quan Huyền Ngọc cùng với người khác? Loại việc vừa mất thể diện vừa mất tôn nghiêm, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo này, Hoa vương hắn tuyệt đối sẽ không làm!
Hắn là người cao cao tại thượng đứng đầu một quốc gia, hôm nay bị hai người này làm mất thể diện tới nước này? Hiện tại, còn không biết xấu hổ yêu cầu hắn dâng quần áo cưới,hỗ trợ chủ trì hôn lễ cho bọn họ ư? Hừ! Bọn họ không xứng!
Hoa vương lòng đầy không muốn, muốn mượn cớ chối từ, chính là lúc này tiếng hô của quần chúng ngoài từ đường rất to, nhiệt liệt tới tình trạng đinh tai nhức óc rồi, cho nên trong lúc nhất thời, hắn tìm không thấy thời gian phù hợp để mở miệng.
Hướng Cầm công chúa đứng yên một bên, lúc này trong lòng cũng hiểu được Hoa vương nghĩ gì, vì vậy chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn, sau đó hướng về phía hắn lắc đầu, ra hiệu hắn đừng làm như vậy.
Ý tứ của Hướng Cầm là hắn đang ở trước mặt dân chúng, không nên để bị mất uy tín. Lúc nãy, hắn đã cổ động dân chúng hiểu lầm Thượng Quan Huyền Ngọc một lần rồi, nếu như giờ phút này không làm cái gì để đền bù, thiên uy Thánh Thượng của hắn, sẽ đã bị người trong thiên hạ nghi ngờ!
Làm quốc chủ Hoa quốc, hắn hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của Hướng Cầm, vì vậy lo lắng, cân nhắc một hồi, cuối cùng Hoa vương thở dài, trở tay bắt lấy tay Hướng Cầm, gắt gao nắm trong tay, vẻ mặt vui mừng cùng bất đắc dĩ.
“Thôi, cứ theo ý Nhứ nhi a. . . . . .” Hoa vương vui mừng vì hắn có một nữ nhi hiểu đạo lý, luôn suy nghĩ vì quốc gia; Hoa vương bất đắc dĩ vì hắn làm vua của một nước, nhưng hôm nay ngay cả nam tử mà nữ nhi của mình thích hắn cũng không thể giúp nàng đoạt lấy, ngược lại còn muốn hắn giúp người ta chuyện tốt, làm cho hắn cảm thấy bực bội khó nhịn.
“Mọi người im lặng!” Bàn tay to giương lên, ra hiệu toàn trường tĩnh lặng, giờ phút này Hoa vương tiến lên một bước, mở miệng lớn tiếng nói với mọi người: “Hay lắm, có câu ‘ quân tử sánh duyên cùng giai nhân ’! Hôm nay, thánh công tử đã mở miệng nhờ trẫm, thì trẫm cũng vui vẻ giúp bọn họ chủ trì nghi thức đại hôn!”
“Tạ Thánh Thượng! Thánh Thượng anh minh —— Thánh Thượng anh minh ——”
Vừa nghe Hoa vương nói như vậy, toàn thể trăm họ đều quỳ xuống tạ ơn, trong lòng, vừa chúc phúc cho Thương quan Huyền Ngọc, còn có sự tôn kính đối với Hoa vương.
“Thánh Thượng anh minh! Thánh Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——”
Hai tay giơ lên cao cúng bái, bày tỏ sự xúc động trong lòng. Mà lúc này, hai nhân vật chính, thấy cái tình cảnh này, trong lòng không khỏi phức tạp.
Tống Ngâm Tuyết nhìn tình hình trước mắt này, trong lòng ngoại trừ thầm hận cũng chỉ có thầm hận. Tnnd, nàng không muốn cứ như vậy mà gả mình ra ngoài đâu!
Hơn nữa, hiện tại nam nhân bên người nàng cũng đã đủ nhiều rồi, đau đầu lắm rồi, không muốn lại tự tìm phiền toái!
Không muốn thành thân! Thật sự không muốn thành thân! Chính là không thành thân, thì phải làm gì đây?
Hoa vương đã lên tiếng, cả sảnh đường đầy dân chúng quỳ lạy, mọi người trong thiên hạ nhìn chằm chằm! Nếu như giờ phút này nàng không đáp ứng, những lý do nàng giải thích lúc nãy, cùng kế hoạch của nàng, chẳng phải sẽ trở thành công cốc sao? Buồn bực! Vô cùng buồn bực!
U oán trừng mắt liếc Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết cúi đầu xuống thầm nghĩ trong lòng: bỏ đi, thành thân thì thành thân a, đến lúc không ổn, lại hưu phu là được!
An ủi chính mình, giương mắt mà nhìn, lúc này, Tống Ngâm Tuyết cũng không biết, kỳ thật dưới đáy lòng của nàng, có một chỗ nho nhỏ vẫn rất cảm động, nguyện ý tiếp nhận Thượng Quan Huyền Ngọc .
Thiên hạ đệ nhất thánh công tử đã từng đứng đầu đại nghĩa, coi thanh danh uy vọng còn quan trọng hơn tánh mạng của mình, hôm nay vì nàng, rõ ràng có thể hoàn toàn buông tất cả, kiên quyết không có một chút lưu luyến nào. Loại tình ý này, phần thắm thiết này, khiến cho bất cứ một nữ tử nào cũng cảm động! Cho nên giờ phút này, Tống Ngâm Tuyết cũng là thân nữ tử, nên cũng không ngoại lệ.
Tống Ngâm Tuyết nghĩ vậy, cuối cùng cảm giác bị cưỡng ép cũng bị đè xuống. Mà lúc này một người khác, đang lẫn trong đám người, lúc tất cả mọi người đều quỳ hắn vẫn đứng yên như cũ, vẻ mặt tuấn mỹ lạnh lùng nhìn thẳng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh lùng.
Không thể tưởng tượng được hắn tính đi tính lại, rõ ràng lại tính sót, không ngờ tiểu tử Thượng Quan Huyền Ngọc có chiêu này? Hắn vốn cho rằng chỉ cần Tuyết Nhi cứu hắn, vậy từ nay về sau bọn họ sẽ ai đi đường nấy. Hơn nữa, cho dù không phải hai người hai lối, thì ít ra cũng phải trải qua một phen giãy dụa cùng tôi luyện a! Ai ngờ bây giờ thì hay rồi, trực tiếp rút ngắn quá trình, lập tức chạy đến chính đề, không kịp để cho người ta đề phòng? Khó chịu, thật sự là khiến hắn vô cùng khó chịu!
Tịch Mặc Lương khó chịu trong lòng nhìn nam tử một thân hỉ bào đỏ thẫm trên đâì, biết đại thế lúc này đã không còn cách nào vãn hồi, không khỏi hận đến nghiến răng. Bất quá cũng may, con người hắn cũng khá phóng khoáng, biết rõ bên người Tuyết Nhi có không ít nam tử, mình không phải là người duy nhất, cho nên trước mắt cũng chẳng cần tức giận.
Dù sao nhiều cũng là nhiều, hai ba cái gì cũng là nhiều, ít ra cũng không uy hiếp như độc tiểu tử lần trước, về phần những kẻ khác, Tịch Mặc Lương hắn còn không thèm để vào mắt.
Thượng Quan Huyền Ngọc? Thượng Quan Huyền Ngọc? Đáy lòng, yên lặng lặp đi lặp lại cái tên này, Tịch Mặc Lương giương mắt mà trông, đôi mắt không khỏi hơi nhắm lại thầm nghĩ: tiểu tử này xem ra có vẻ dễ khi dễ, không phải là chướng ngại của hắn. . . . . . Mỗi người một tâm tư âm thầm suy tư, nhưng hết thảy đều đình chỉ trong tiếng hô to của đại thái giám.
“Mời chú rể và tân nương cầm tay nhau cùng tiến vào ——”
Không có mũ phượng khăn quàng vai, chỉ có khăn voan đỏ thẫm, khi thị nữ của Hướng Cầm công chúa đem hỉ khăn đội lên trên đầu Tống Ngâm Tuyết, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh chậm rãi tiến lên, cầm hoa kết Phục Linh đưa cho, chậm rãi đi về hướng nàng.
Cảm động! Vui sướng! Hưng phấn! Vui vẻ!
Giờ này khắc này, không biết phải dùng loại từ ngữ nào đến bày tỏ cảm giác trong nội tâm mình, hai mắt Thượng Quan Huyền Ngọc tràn đầy thâm tình, khẽ run yên lặng tiến lên, đem hồng hoa kết tượng trưng cho hạnh phúc mỹ mãn này gắt gao giao vào trong tay Tống Ngâm Tuyết.
Tuyết Nhi, Tuyết Nhi của hắn, rốt cụộc hắn có thể nắm tay nàng như vậy! Thật kích động, thật hạnh phúc!
Gắt gao nắm tay nàng một chút, sau đó buông ra, hai bên cầm hồng kết, chậm rãi đi vào từ đường.
“Hôn lễ bắt đầu! Nhất bái thiên địa ——”
Trong tiếng hoan hô cùng nét mặt tươi cười của mọi người, dưới sự chỉ dẫn của đại thái giám, Tống Ngâm Tuyết cùng Thượng Quan Huyền Ngọc hướng ra ngoài cúi đầu, nhờ thiên địa chứng giám lời thề của bọn họ.
“Nhị bái cao đường ——” Tiếng nói của đại thái giám lại vang lên.
Nghe vậy, thân ảnh hai người vừa chuyển, hướng về phía Hoa vương cùng đám tông trưởng đại nghĩa cúi lạy.
Tnnd! Tỷ tỷ ta lớn như vậy, cũng còn chưa từng lạy ai? Lần này để bọn Hoa vương chiếm tiện nghi! Cảm thấy khó chịu nói thầm, khi đại thái giám hô một tiếng cuối cùng “Phu thê giao bái “, Tống Ngâm Tuyết xoay người mặt đối mặt cùng Thượng Quan Huyền Ngọc.
Thật sâu, mang theo hứa hẹn cả đời, Thượng Quan Huyền Ngọc xoay người chắp tay, cúi đầu lạy, vẻ mặt vui sướng cùng cảm động, còn người đối diện, nhìn thấy hai cái chân mình, Tống Ngâm Tuyết không khỏi bĩu môi buồn bực: Làm ơn! Hôn lễ lần đầu tiên của nàng sao lại tùy tiện thế này a! Không mặc được áo cưới còn chưa tính, kết quả là ngay cả mũ phượng khăn quàng vai của tân nương cũng không được mặt? Nnd! Lỗ vốn! Qúa lỗ vốn!
“Kết thúc buổi lễ ——” hai người giao bái xong, đại thái giám nói một câu cuối cùng kết thúc công việc. Kỳ thật dựa theo phong tục bình thường, giờ phút này hẳn là”Đưa vào động phòng”, chính là bởi vì đang ở từ đường đại nghĩa, cho nên liền tự động giảm bớt.
“Không uổng công đến! Không uổng công đến đây! Rốt cụôc ta cũng tận mắt nhìn thấy đám cưới của thánh công tử!”
“Ừ! Tuy rằng kết quả không phải thành thân cùng Hướng Cầm công chúa, nhưng là vị Di Huyên cô nương này cũng là một vị nữ tử hiếm có, nhất định sẽ không phụ sự mong đợi của mọi người!”
“Không sai! Qua ngày hôm nay, càng khiến cho ta cùng mọi người thêm nhận thức được phẩm chất cao thượng của thánh công tử, khiến cho sự kính ngưỡng của chúng ta dành cho hắn càng cuồn cuộn giống như hồng thủy, liên miên không dứt. . . . . .”
“Hắc hắc, quả nhiên vẫn là Hoa quốc chúng ta tốt! Chỉ có tại nơiđất thiêng người giỏi như Hoa quốc chúng ta, mới có thể sinh ra thánh công tử !”
“Đúng! Hoa quốc tốt! Hoa quốc hay! Đương nhiên, thánh công tử cũng tốt! Thánh công tử cũng hay!”
Mọi người ngươi một lời ta một lời cảm khái phát biểu, mà bên cạnh một đám người thần sắc khác nhau, biểu lộ không đồng nhất thì Tịch Mặc Lương trước sau như một vẫn lạnh lùng nghiêm mặt, lãnh đạm mà xem, tựa hồ hết thảy hắn đều không để trong lòng, vẫn ung dung bình thản.
Hướng Cầm công chúa trong mắt tràn đầy thâm tình, khóe miệng mơ hồ hiện ra sự cay đắng, nhưng nàng thủy chung vẫn mỉm cười, giả bộ duyên dáng điềm tĩnh nhìn mỗi người ở đây, vẻ mặt hào phóng hợp lễ.
Cả từ đường này, nếu như nói ai tức giận nhất? Kết quả không thể nghi ngờ chắc chắn là Hoa vương rồi!
Tuy hết thảy đạo lý hắn cũng biết, cũng có thể hiểu được, nhưng mà hắn nuốt không trôi cơn tức tối trong lòng! Thượng Quan Huyền Ngọc a Thượng Quan Huyền Ngọc, đừng tưởng rằng ngươi là thánh công tử thì ta phải kiêng kị ngươi ba phần? Ta nói cho ngươi biết, thù oán giữa chúng ta lần này đã kết một đống lớn!
Ánh mắt, âm u, sâu kín bắn về phía người phiátrước! Lúc này, hôn lễ chấm dứt, đang lúc mọi người vui mừng Hoa vương phất tay áo mà đi, vào kiệu nâng giá hồi cung.
Đến lúc này, hôn lễ của thiên hạ đệ nhất thánh công tử —— Thượng Quan Huyền Ngọc đã hạ màn. Tuy cuối cùng hắn không có thành thân cùng Hướng Cầm công chúa như bên ngoài đồn đãi, nhưng phong ba qua đi, thanh danh cùng nhân phẩm của hắn lại càng thể hiện sự cao thượng, khắc thật sâu vào trong lòng mỗi dân chúng, lưu truyền trong thiên hạ! . . . . . . Hôn lễ qua đi, trò khôi hài tan cuộc, hôm nay trong khách điếm, bốn người im ắng mà đứng, không ai nói lời nào.
Giằng co cả buổi, cảm thấy thân thể có chút mệt mỏi, Tống Ngâm Tuyết nhấc chân đi từ từ đến bên cạnh chậu nước, nhẹ nhàng bỏ một chút thuốc bột vào trong chậu, sau đó lấy ra một khối khăn lụa ngâm trong nước, tiếp đó chậm rãi lau mặt cùng cổ của mình.
“A! Ngươi, ngươi là ——”
Khi những vệt bẩn dần dần bỏ đi, mặt thật chậm rãi lộ ra thì Phục Linh bên cạnh kinh ngạc hai mắt trừng thẳng, một tay run rẩy chỉ vào nàng, lắp bắp nói không ra lời.
Nàng? Nàng là Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết? Nàng dĩ nhiên là chính là nữ vương gia thừa kế nước Đại Tụng Tống Ngâm Tuyết?
Làm sao có thể? Chuyện này sao có thể?
Há to mồm, kinh ngạc không sao khép lại được! Phục Linh mạnh mẽ lui ra phía sau vài bước, nghẹn ngào mà nói: “Gặp, gặp quỷ ——”
Tống Ngâm Tuyết? Tống Ngâm Tuyết đã chết rồi mà! A, ông trời a! Sự tình làm sao có thể diễn biến thành như vậy?
Nặng nề vỗ vỗ đầu của mình, dùng sức chớp chớp hai mắt, Phục Linh ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng tựa hồ cũng dần dần có chút minh bạch.
Khó trách ngày đó công tử lại đi lôi kéo một nam tử trước mặt mọi người, nói cái gì yêu hắn mến hắn? Khó trách hôm nay trên từ đường, hắn lại liều chết khẩn cầu Hoa vương cho hắn thành thân với một cô nương lạ mặt? Hóa ra hết thảy đều chỉ có một nguyên nhân —— nàng ta là Tống Ngâm Tuyết! Nàng chính là Tống Ngâm Tuyết mà công tử ngày đêm mong nhớ!
Vốn nhìn thấy nàng tẩy đi lớp dịch dung, trong lòng của hắn còn rất cao hứng, nghĩ thầm rốt cụộc hắn có thể biết được nàng là thần thánh phương nào? Dám hy sinh trợ giúp công tử nhà hắn như thế!
Trong lòng vui vẻ nghĩ, đang định tiến lên phía trước cảm tạ! Chính là ai ngờ khi nàng xoay người lại, gương mặt tuyệt mỹ kia, hình dạng quen thuộc như thế, quả thực làm cho hắn kinh hãi ngây ra như phỗng!
“Ngươi, ngươi không có chết. . . . . .” Phục Linh biết người trước mắt, cũng không phải xác chết vùng dậy, cho nên lập tức minh bạch một sự thật: Tống Ngâm Tuyếtkhông chết! Một mực đều không chết!
Ông trời a! Công tử làm sao có thể thành thân cùng Tống Ngâm Tuyết? Làm sao có thể thành thân cùng một nữ tử đầy tiếng xấu như thế? Như vậy không phải, không phải tất cả đều lộn xộn rồi sao?
“Ngươi. . . . . .” Mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng lại thủy chung không biết phải nói cái gì, lúc này, khi Phục Linh phức tạp hết sức mê man, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh mở miệng: “Phục Linh, chuyện hôm nay đã rất loạn rồi, ngươi lui xuống đi, có chuyện gì, ta sẽ nói với ngươi sau.”
“Công, công tử. . . . . .” Nghe được lời phân phó, Phục Linh đầu tiên là sững sờ, sau đó vẻ mặt do dự suy nghĩ một chút, cuối cùng bất đắc dĩ cúi mặt, xoay người đi ra.
“Phục Linh, thân phận của Tuyết Nhi, không được lộ ra ngoài.” Lúc này, khi Phục Linh định nhấc chân, lời nhắc nhở của Thượng Quan Huyền Ngọc truyền đến.
“Dạ, công tử! Phục Linh hiểu được.” Nghe vậy, nhẹ gật đầu, Phục Linh lui ra, giờ phút này trong phòng cũng chỉ còn lại ba người: Tống Ngâm Tuyết, Tịch Mặc Lương, còn có Thượng Quan Huyền Ngọc.
“Tuyết Nhi. . . . . .” Bởi vì thân phận hôm nay đã thay đổi, cho nên tự nhiên xưng hô cũng thay đổi. Không còn là”Tống Ngâm Tuyết”, cũng không phải”Ngâm Tuyết”, mà là biến thành thân mật nhất, sủng nịch nhất “Tuyết Nhi”, có thể thấy được địa vị của Tống Ngâm Tuyết trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, trọng yếu đến cỡ nào!
Không vui cau mày, Tịch Mặc Lương lạnh lùng nhìn, khi nhìn đến vẻ mặt thâm tình của Thượng Quan Huyền Ngọc, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo nhưng lạnh lùng không khỏi lại lạnh thêm ba phần.
“Ta không biết hóa ra ngươi còn giỏi tính toán như vậy? Màn kịch qua cầu rút ván, lấy oán trả ơn này ngươi diễn thật hay vô cùng nhỉ?”
Nghe Thượng Quan Huyền Ngọc kêu nàng, Tống Ngâm Tuyết xoay người, vẻ mặt tươi cười làm cho người ta nhìn không ra ý nghĩ nói.
Thấy vậy, khuôn mặt tuấn tú của Thượng Quan Huyền Ngọc ửng hồng, cúi đầu xuống xấu hổ ngại ngùng nói: “Tuyết Nhi, ta chỉ không muốn lại mất đi nàng, không muốn phải chịu sự đau đớn như khoan vào tim . . . . . .”
Huyền Ngọc nói rất nhỏ, mang theo thâm tình, mang theo chút ngượng ngùng, thấy vậy, Tịch Mặc Lương bên cạnh bắt đầu châm lửa: “Tuyết Nhi, đừng tin hắn! Ta đã sớm nói với nàng, tiểu bạch kiểm không có tên nào tốt cả!”
Không cam lòng thua người khác, Tịch Mặc Lương lúc này cũng kêu Tống Ngâm Tuyết là “Tuyết Nhi”, nhưng lại gọi đặc biệt thuận miệng, đặc biệt trơn tru!
Trong miệng thì bông đùa, bên ngoài lại nghiêm mặt lạnh lùng, Tống Ngâm Tuyết thấy Tịch Mặc Lương như vậy, có chút tức giận nói: ” Tịch Mặc Lương, bởi vì như thế cho nên ngươi mới bôi đen ta thui như vậy sao?”
Biểu lộ có chút âm tàn, lúc này hai mắt Tống Ngâm Tuyết thoáng hiện lên ánh sáng nguy hiểm.
Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nghiêm mặt, bộ dạng đứng đắn đáp trả:“Tuyết Nhi, ta hoàn toàn làm theo ý nàng mà. Không phải nàng nói muốn bôi sao cho càng nhìn không ra càng tốt sao?”
“Nhưng mà ngươi cũng không cần bôi ta đen như cục than đá nha?” Nghiến răng nghiến lợi nói, hận thấu xương cái tên vẻ mặt thì luôn lạnh lùng, nhưng kiểu nói chuyện lại hoàn toàn không hợp với bộ dạng của hắn này.
“Tại nàng không nói rõ ràng a? làm sao mà ta biết được?” Mở to mắt, lạnh nhạt bình tĩnh cùng lãnh tuấn, Tịch Mặc Lương nhếch môi mỏng, khóe miệng mơ hồ có ý cười.
“Ngươi!” Tống Ngâm Tuyết không nói gì, bộ dáng mệt mỏi không muốn để ý nữa , thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh nghi hoặc: nam tử này là ai? Hình như là tên đi cùng Tuyết Nhi ngày đó. . . . .”Tuyết Nhi, vị này là. . . . . .” Mở miệng mà hỏi, có chút không thích thái độ của hắn đối với nàng. Tuyết Nhi của hắn, là để yêu thương, không phải để cho người ta chọc tức như vậy.
“Ta là ca ca ngươi, từ nay về sau ta là lão Đại, ngươi là lão Nhị!”Thấy Thượng Quan Huyền Ngọc hỏi, Tịch Mặc Lương mở miệng cắt ngang, thần sắc không hề thay đổi.
Nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc có chút không hiểu: cái gì lão đại? Cái gì lão Nhị?
“Ý ta chính là từ nay về sau chúng ta đều là phu quân của Tuyết Nhi , ta đứng hàng lão đại, ngươi đứng hàng lão Nhị!” Nhìn thần sắc khó hiểu của Huyền Ngọc, Tịch Mặc Lương lãnh khốc nói lại một lần. A, đồ ngốc đúng là đồ ngốc, xem ra rất ngây ngốc, cũng tiện cho ta khi dễ.
“Ta đã bái đường cùng Tuyết Nhi, về lý là ta lớn mới đúng! Hơn nữa ta quen biết Tuyết Nhi sớm hơn ngươi, dù thế nào cũng không tới phiên ngươi!” Có chút tức giận nói với Tịch Mặc Lương, Huyền Ngọc cũng không chịu nhường.
“Vậy cũng chưa hẳn! Làm phu quân mà không có võ công, cũng không được tính. Ta đã không so đo với ngươi, ngươi còn ở đây không hài lòng cái gì?” Tịch Mặc Lương lạnh lùng trả lời.
“Mặc kệ võ hay không võ? Hôm nay ta đã cùng Tuyết Nhi thành thân rồi, thì ta chính là phu quân của nàng, còn hơn nhà ngươi trước mắt còn không phải a!”
Không để cho hắn có cơ hội đắc ý, Huyền Ngọc trả lời lại một cách mỉa mai. Thấy vậy, Tịch Mặc Lương cảm thấy hơi khó chịu, nghĩ thầm cái tên ngốc này còn dám cãi lại sao? Kết quả là mặt càng thêm lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng trông nom chuyện của ta? Tóm lại ta chính là lão đại! Nếu như ngươi nếu có ý kiến, liền trực tiếp đi lên đấu một trận a, ai thắng thì nghe lời người đó nói!”
“Ngươi —— thất phu! Vô lại!” Biết hắn là vì mình không có võ công mà cố ý khi dễ, Thượng Quan Huyền Ngọc muốn xoay chuyển tình hình: “Có bản lĩnh thì chúng ta không đấu võ công, so cái khác đi?”
“Thật xin lỗi, ta chỉ biết võ công, sẽ không so cái khác.” Vô lại nhàn nhạt nói, Tịch Mặc Lương lúc này, cố ý bày thanh kiếm trong tay ra, để cho bạch quang khiếp người tràn ra.
” Tịch Mặc Lương!” Vừa nhìn thấy cái bộ dạng kiêu ngạo kia, Tống Ngâm Tuyết buồn bực mở miệng quát! Chính là không đợi nàng nói câu thứ hai thì Tịch Mặc Lương giống như là bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt kỳ quái mở miệng nói: “Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên rồi, ngươi còn không được làm lão Nhị, nhiều nhất chỉ có thể làm lão Tam! Bởi vì còn có độc tiểu tử nữa. . . . . .”
Lạnh lùng có chút ác độc nói, Tịch Mặc Lương nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc trước mắt, nghiêm mặt nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi nên cam tâm làm lão Tam của ngươi a.”
“Ta không phải Tiểu Ngọc Ngọc! Ta là Ngọc lang! Ngươi mới là Tiểu Lương Lương!” Bị Tịch Mặc Lương chọc tức, Thượng Quan Huyền Ngọc tức tối phản bác, có vẻ cũng không biết mình đang nói cái gì.
Nghe vậy, Tịch Mặc Lương cười nhạt một tiếng, trong tươi cười mơ hồ có chút gàn bướng, “Ngươi đã không phải Tiểu Ngọc ngọc? Ta đây cũng không phải Tiểu Lương Lương! Ta là Lương ca ca ——”
“Ngươi mới không phải Lương ca ca! Đó là lần trước Tuyết Nhi vì muốn chọc tức ta mà cố ý nói như vậy!” Hơi đỏ mặt, Huyền Ngọc phản kích.
Thấy vậy, Mặc Lương cũng không chịu thua, vẻ mặt hắn đạm mạc, lời nói nhẹ nhàng: ” Bất kể thế nào, chung quy so với ‘ Ngọc lang ’ dễ nghe hơn nhiều a? Ngọc lang? Ngọc lang! Ta thấy thêm chút là thành sắc lang luôn rồi. . . . . .”
” Tịch Mặc Lương, ngươi!”
“Thì sao?”
Hai người ngươi một câu ta một câu, , vì cái gì? Không phải chỉ vì một caí vị trí, mà là rốt cuộc là đứng hàng thứ mấy cũng có gì quan trọng đâu? Tống Ngâm Tuyết bên cạnh thấy vậy cũng không nói gì.
Lắc đầu, chậm rãi xoay người, đầu nàng đầy hắc tuyến thầm nghĩ: Kính nhờ~~ hình như còn một Minh Tịnh bọn họ chưa tính ! Ai. . . . . .”Tuyết Nhi, bất kể như thế nào, ta cũng sẽ không sẽ rời khỏi nàng!” Tựa hồ tranh đến tức giận rồi, cuối cùng Thượng Quan Huyền Ngọc đơn giản nói một câu không đầu không đuôi với Tống Ngâm Tuyết.
“A?” Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết còn đang nghĩ thầm, chưa có phục hồi tinh thần lại, lúc này, Tịch Mặc Lương lạnh lùng mà khi dễ mở miệng nói: ” Như vậy cũng tốt, sau này lại có người vì chuyện này mà dây dưa! Khiến người ta thương cảm a. . . . . . “
Bình luận facebook