• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NGỒI HƯỞNG TÁM CHỒNG (3 Viewers)

  • Chương 142: Tất nhiên là sẽ bất ngờ gặp

” Nếu các ngươi không tin, có thể hỏi sạp chủ! Mới vừa rồi hắn còn tận mắt nhìn thấy mà!” Để chứng minh, người qua đường Đinh chỉ chỉ sạp chủ nói lại một lần nữa.





Sạp chủ gãi gãi đầu, “Ha ha” cười ngây ngô hai tiếng, sau đó nói với mọi người: ” Đúng vậy! Vừa rồi đội ngũ đưa dâu của Kiều quốc mới đi qua đây, ta tận mắt nhìn thấy một nữ tử lớn lên rất đẹp gọi quan hộ tống dẫn đầu kia là‘ Phùng Tử Chương ’.”




Lời của người khác, mọi người còn có thể không tin, nhưng sạp chủ làm người rất thành thật, mọi người ai cũng biết, cho nên lời hắn nói đều hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ.


“Trời ạ! Kiều quốc chủ này điên rồi sao? Làm sao có thể phái hai người kia cùng đi ? Chẳng lẽ hắn không sợ hai kẻ gian phu dâm phụ này trên đường đi lại làm ra chút chuyện gì đó, làm ô uế thanh danh của Kiều quốc hay sao?”




“Thôi đi! Còn có thể ô uế hơn nữa sao? Chuyện của bọn hắn cả thiên hạ đều biết, không còn gì để che dấu rồi! Hơn nữa, có lẽ Vương gia Tây thần căn bản cũng không ngại? Bất quá là một thị thiếp, công cụ để tiết dục ấm giường thôi, cũng không phải chính thê? Thì trước đây có bị bao nhiêu người đàn ông chơi đùa, đối với người ta mà nói, có quan hệ gì đâu?”




“Ai, lời này ngươi cũng dám nói? Cho dù là thị thiếp, chung quy cũng nên sạch sẽ một chút a? Dưới gầm trời này, có ai nguyện ý chơi người đàn bà dâm đãng mà ngươi ta đã chơi chán rồi chứ?”




“. . . . . .”




Người qua đường Giáp, Ất, Bính còn đang tranh luận, rốt cuộc Cần vương Tây thần Lãnh Hoài Vũ có chú ý việc thân thể Kiều Mạt Thi đã bị vạn người dùng qua hay không? Thấy vậy, người qua đường Đinh kia vung tay lên, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Được rồi! Được rồi! Dù sao cũng không tới phiên chúng ta, các ngươi đừng cãi nữa!”




“Ừ! Dù sao cũng là diễm phúc của người khác, không có chuyện của ta!” Người qua đường Giáp gật đầu nói.




“Đúng đó! Kỳ thật vừa rồi ta cùng sạp chủ đã thấy được cô Khuynh Nhạc công chúa kia, thật sự rất đẹp a, khó trách Đại Lương Tam hoàng tử Quân Tử Sở từng chao đảo vì nàng, đúng là có khả năng hấp dẫn người khác! Theo lý thuyết, nữ tử đẹp như vậy, cho dù thanh danh nàng có kém, nhưng đến Tây thần, Cần vương nhìn thấy cũng có thể động tâm. . . . . . Chỉ có điều nghe nói Tây thần Cần vương trời sinh tính tình cổ quái, không lạnh không nóng, cũng không biết sau khi hắn nhìn thấy Khuynh Nhạc công chúa, sẽ có một phen quang cảnh như thế nào?”




Người qua đường Đinh cùng một đám ‘ta đây biết hết’ chậm rãi mà nói, không ngừng cảm khái. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết ngồi thẳng, chậm rãi uống nước trà, thuỷ triều bắt đầu khởi động dưới đáy mắt, bộ dạng âm thầm tính toán, mà Tịch Mặc Lương một bên, cũng không thường quan tâm đến chuyện người khác, nghe không bao lâu sau, trực tiếp lạnh lùng nhắm mắt lại.




“Đi thôi!” Đặt chén trà cùng đồng tiền xuống, Tống Ngâm Tuyết đứng dậy nói với Tịch Mặc Lương. Nghe vậy, Tịch Mặc Lương cũng không nói một câu nào, đứng thẳng người lên, nghiêm mặt lạnh lùng đi theo ra ngoài. Phải biết rằng, tuy lúc hắn ở bên cạnh Tống Ngâm Tuyết có vẻ vô lại, nhưng trước mặt người khác, hắn vĩnh viễn đều lạnh lùng tàn khốc, không có một chút tình cảm như vậy.




Hai con tuấn mã, hai thân ảnh, lại bắt đầu lao nhanh trên quan đạo, sau lưng, trong quán trà, lại tiếp tục diễn náo nhiệt, thảo luận mỗi một vật kỳ lạ, một chuyện bịa đã phát sinh trong thiên hạ. . . . . .




Một loạt đoàn xe, tám con tuấn mã, chậm rãi chạy trên quan đạo thông giữa Hoa quốc và Tây thần, rất hiển nhiên, đây là một đội ngũ tống hôn, nhưng lại không phải đội ngũ tống hôn bình thường, bởi vì từ tư thái xa hoa của nó, cùng lá cờ thêu chữ “Kiều” đón gió giơ cao có thể biết rõ, đây là một đoàn tống hôn của Kiều quốc đi Tây thần, mà người bọn họ tống, chính là Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa khiến thiên hạ tranh luận rất nhiều gần đây ──




Kỳ quái, vì cái gì xe ngựa Kiều quốc, hôm nay lại đi trên quan đạo Hoa quốc ? Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Kiều Hoa hai nước vốn liền kề nhau, Kiều quốc ở hướng Đông, Hoa quốc ở hướng Tây, mà Tây thần thì nằm ở phía tây Hoa quốc, cho nên từ Kiều quốc đi qua Tây thần, thì phải băng qua Hoa quốc.




Bởi vì nguyên nhân phân bố vị trí địa lý, Kiều quốc không thể không đi con đường duy nhất nhất này, cho nên chắc chắn màn ” Gặp gỡ ngẫu nhiên ” này phải diễn ra rồi. . . . . .




“Ta không muốn đi Tây thần! Loại địa phương khỉ ho cò gáy đó, ai muốn đi a!” Tiếng nữ tử quát mắng từ trong cỗ xe xa hoa nhất truyền đến, mang theo mười phần gào thét, mang theo chấn động cùng tức giận, khiến phương viên chung quanh cũng run rẩy một cái, biểu lộ rõ sự điên cuồng oán hận của nàng.




Chính là, dưới tình huống như vậy, nhưng không có một ai để ý tới nữ tử kia, tất cả mọi người đều đờ đẫn tiếp tục đi lên phía trước, hộ vệ vẫn tiếp tục hộ vệ, người đi theo vẫn tiếp tục đi theo.




“Phùng Tử Chương, ngươi có ý gì?” Tiếng quát mắng lại truyền đến một lần nữa, trong xe nữ tử tức đến đỏ mặt, không khỏi trợn tròn xoe mắt. Cô gái này cũng không phải ai xa lạ, chính là công chúa Kiều Mạt Nhi đã lâu không gặp!




“Phùng Tử Chương, ngươi nghe được lời ta nói không? Ta không muốn đi Tây thần! Bây giờ ngươi lập tức quay đầu trở lại Kiều quốc đi!” Lúc này, trong xe có hai người, Kiều Mạt Nhi hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Kiều quốc Nhị Phò mã Phùng Tử Chương bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.




“Công chúa, đừng làm rộn, cũng sắp đến Tây thần rồi, xe ngựa không thể quay đầu nữa đâu.” Trên chỗ ngồi, Phùng Tử Chương thản nhiên uống rượu, thái độ khinh mạn, lời nói trào phúng, từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nàng một cái.




” Phùng Tử Chương, ta bất kể! Bản công chúa phải đi về! Ngay lập tức! Lập tức!” Cực kỳ tức giận với thái độ của Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Nhi một bả hất văng mấy chén rượu, lời nói ác liệt.




Thấy chén rượu bị hất, Phùng Tử Chương chậm rãi giương mắt lên, vẻ mặt châm chọc mở miệng nói: “Công chúa, đây là Thánh Thượng tự mình ra lệnh muốn ta hộ tống công chúa đi Tây thần đám hỏi, nhiệm vụ này chưa hoàn thành, sao ta dám một mình quay đầu về nước a?”




Mắt nhỏ hiện ra ánh sáng lạnh, biểu hiện sự xem thường nồng đậm, Phùng Tử Chương lúc này tránh khỏi Kiều Mạt Nhi cầm lấy bầu rượu, bắt đầu ngửa đầu uống rượu ngon.




“Thích ý! Thoải mái! Sướng!” Híp mắt suy nghĩ, vẻ mặt nhấm nháp dư vị ngọt ngào trong rượu ngọc lộ, toàn thân Phùng Tử Chương có một loại thư sướng khó nói lên lời, khiến hắn không khỏi ngâm nga ra tiếng.




“Ngươi!” Chứng kiến bộ dáng của hắn lần này, Kiều Mạt Nhi tức giận cắn răng ngà, từng chữ từng chữ hung hăng nói ra: “Ta không muốn đi Tây thần cái đất nước nhỏ bé vắng vẻ kia, không muốn thành thị thiếp cho tên Cần vương chó má kia!”




“Không muốn?” Nghe Kiều Mạt Nhi nói xong, Phùng Tử Chương giống như rất buồn cười nhíu mày, mỉa mai nói: “Ta nói Tứ công chúa, ngươi mau tỉnh lại đối mặt với sự thật a! Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Khuynh Nhạc công chúa cao quý thánh khiết kia ư? Một lòng mơ tưởng đến mộng làm hoàng hậu của ngươi à? A, bớt nằm mơ đi! Ngươi đã xong rồi, ngươi biết không? Loại nữ tử thân bại danh liệt như ngươi, đi đến đâu cũng không ngóc đầu lên được!”




“Lần này là Thánh Thượng tự mình hạ lệnh muốn ngươi đi Tây thần đám hỏi, để lôi kéo Cần vương Lãnh Hoài Vũ mới sắc phong! Hôm nay chuyện này đã thành đinh đóng cột rồi, căn bản không có đường cứu vãn nữa! Cho nên ta nói, ngươi nên ngoan ngoãn chờ nhập phủ hắn a. . . . . .”




Châm chọc cười cười, lại là một ngụm rượu ngon vào cổ, Phùng Tử Chương trêu đùa, biểu lộ không đến mức vui sướng khi người ta gặp họa, nhưng cũng dương dương tự đắc.




“Sẽ không! Phụ hoàng sẽ không đối xử với ta như vậy! Ta là nữ nhi hắn thương yêu nhất, hắn sẽ không nhẫn tâm đối xử với ta như thế!” Kỳ thật không phải không tin, mà là không muốn tin, nghe Phùng Tử Chương nói xong, Kiều Mạt Nhi kích động nghẹn ngào.




“Có thể hay không? Trong lòng ngươi tự biết!” Mệt mỏi chẳng muốn để ý tới phản ứng của nàng lúc này, Phùng Tử Chương đơn giản là nhắm mắt lại, dựa về phía sau dưỡng thần.




Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi không khỏi nắm chặt hai đấm, hàm răng cắn “ken két”.




Nàng biết đây là tự phụ hoàng ra lệnh, bởi vì nàng hôm nay, đã không thể mang đến vinh quang cùng ích lợi cho Kiều quốc, ngược lại còn khiến cho hắn chịu nỗi xấu hổ dọa người, nhất là trước mặt Hoa vương, vốn là vượt lên xa xa, cuối cùng kết quả lại bị Hướng Cầm công chúa Hoa Ôn Nhứ của hắn vượt qua, cơn tức này, hắn làm sao nuốt trôi? Cho nên để thoát khỏi cái gai trong mắt là nàng, hắn liền nhắm mắt làm ngơ đưa nàng đến Tây thần.




Nàng đường đường là một công chúa của một nước, lại bị đưa đến Tây thần làm thị thiếp ột tên Vương gia khác họ? Loại nhục nhã này, Kiều Mạt Nhi nàng làm sao chịu nổi?




Nàng vốn là ứng cử viên cho vị trí hoàng hậu Đại Lương, phong quang vô hạn, chói lọi, nếu không phải vì Tống Ngâm Tuyết hủy hoại nàng, hôm nay làm sao nàng chật vật mặc người khi dễ, bị cha ruột của mình ghét bỏ như vậy?




Không có ích lợi, mất thế lực, nàng không còn là cái gì nữa! Mà ngay cả cung nhân hạ đẳng nhất trong nội cung cũng không thèm nhìn sắc mặt nàng, ngay mặt lớn tiếng châm chọc nàng! Loại cuộcc sống này, đều do Tống Ngâm Tuyết kia ban tặng, nếu không bởi vì cô ta phái người đến cưỡng hiếp nàng, nàng làm sao có thể thân bại danh liệt?




Nàng hận! Nàng thật sự hận! Cho nên hôm nay dù Tống Ngâm Tuyết đã chết rồi, nhưng mối hận của nàng, vẫn tồn tại thật dài thật lâu như cũ, không bởi vì cô ta chết đi mà tiêu tán!




Kiều Mạt Nhi cắn môi nghĩ, lúc này, Phùng Tử Chương bên cạnh đã mở miệng: “Ta nói Mạt nhi, kỳ thật làm thị thiếp cho Lãnh Hoài Vũ cũng không tệ, chung quy vẫn tốt hơn đi hầu hạ Dạ Lâm Phong kia a! Lãnh Hoài Vũ là Vương gia khác họ, hành vi làm việc sẽ không quá khác người, nghe nói hắn làm người không lạnh không nóng, người như vậy, hắn sẽ không đối đãi quá tệ với ngươi. Nhưng nếu như đổi thành Dạ Lâm Phong thì chưa chắc? Hắn là thân đệ đệ của Tây thần quốc chủ, làm việc kiêu ngạo bất thường, nếu ngươi rơi vào trong tay hắn, khẳng định sẽ không có quả ngon để ăn đâu. . . . . .”




” Theo như lời ngươi nói, ta còn phải cám ơn phụ hoàng dụng tâm lương khổ an bài một phu quân tốt như vậy cho ta hay sao?” Nhếch mày, đầy bụng ác khí, Kiều Mạt Nhi phản phúng lạnh giọng nói.




Nghe ra ý tứ của nàng, Phùng Tử Chương giương môi cười cười vô vị, không tiếp tục nói nữa, chỉ từ từ nhắm hai mắt, lắc lư bầu rượu còn dư trên tay.


Ngực, phập phồng kịch liệt, vì thái độ của người trước mắt, cũng vì cơn tức giận không tiêu tán nổi trong lòng, Kiều Mạt Nhi thấy thế, một bả tiến lên túm lấy bình rượu trong tay Phùng Tử Chương , hung hăng đập nó vào thành xe.


“Cho ngươi uống này! Cho ngươi uống này! Nếu ả đàn bà cuả ngươi không chạy tới khi dễ ta mỗi ngày, làm sao ta lại khiến cho phụ hoàng phiền chán được?”


Dùng chân hung hăng dậm mạnh xuống sàn xe, hận cũ thù mới cùng nhau bộc phát, kêu gào muốm Kiều Mạt Nhi phát tiết, cơn tức giận đè núi lấp biển mà đến.


Thấy vậy, Phùng Tử Chương cảm thấy hơi giận, hắn vọt đứng dậy, sắc mặt khó coi trừng mắt nhìn Kiều Mạt Nhi, lời nói lạnh lùng khiển trách: “Công chúa, ngươi chú ý lời nói và việc làm của ngươi một chút!”


“Ha ha! Chú ý lời nói và việc làm của ta sao? Cho đến hôm nay, ta còn có cái gì cần chú ý nữa đây?” Nghe Phùng Tử Chương nói xong, Kiều Mạt Nhi nhảy dựng lên, nàng làm càn cười to, cũng không thèm để ý đến dáng vẻ của mình. Dù sao hôm nay nàng đã ra như vậy, vò đã mẻ có sứt thêm cũng không sao.


Tiếng la hét từ trong xe ngựa truyền ra, ngoài xe cả hộ vệ lẫn người hầu đều mặt không biểu tình, tựa hồ đã sớm quen với cái tiết mục trình diễn này rồi.


“Phùng Tử Chương, ta cứ nói! Ta cứ muốn nói đó! Người đàn bà heo của ngươi, dáng người biến dạng y như cái thùng nước không quản được nam nhân của mình, cư nhiên còn có mặt mũi chạy tới khi dễ ta? Hừ, đây quả thực là chuyện quá hoang đường! Sao nàng ta không đi múc nước tiểu soi lại bộ dạng của mình đi? Cho dù ta không còn gì nữa, rốt cuộc vẫn giỏi hơn nàng! Có năng lực thì nàng ta cũng đi câu dẫn nam nhân cho ta coi? Để xem có nam nhân nào nguyện ý đụng vào nàng hay không!”


Kiều Mạt Nhi không kiêgn nể gì nói, không có một chút liêm sỉ, nghe vậy, Phùng Tử Chương phụng phịu, lạnh giọng quát nàng: “Kiều Mạt Nhi, ngươi câm mồm đi, nàng là nhị tỷ của ngươi!”




“Nhị tỷ? Ha ha! Nhị tỷ?” Ngửa mặt cười to, biểu lộ khoa trương, Kiều Mạt Nhi phóng túng mà nói, khóe miệng mở to đến không khép lại được.


“Nàng là nhị tỷ của ta? Hừ! Nếu như nàng thật sự là nhị tỷ của ta, nàng sẽ không mỗi ngày đều chạy tới nhục nhã chửi rủa ta? Cũng sẽ không xui khiến hạ nhân giở trò sau lưng, xếp đặt thương tổn ta!”


Đem trách nhiệm quy tội hết lên trên người người khác, chưa bao giờ nghĩ tới mình cũng có sai lầm, Kiều Mạt Nhi lúc này trợn mắt cãi, căn bản không ý thức được là mình có lỗi với nguời ta trước.


“Kiều Mạt Nhi!” Cảm thấy không cách nào nói chuyện được với nàng, Phùng Tử Chương xanh mặt, ngữ khí rít gào đối mặt trực diện. Hôm nay, nàng đã không phải công chúa cao quý như trăng sáng được các vì sao vây quanh nũa rồi, mà là một thứ đồ bỏ đê tiện như bùn, cho nên hắn cũng không cần phải nhịn xuống cơn giận của mình nữa.


“A, Phùng Tử Chương? Nhị tỷ phu của ta!” Nghe được hắn hung ác quát mình, Kiều Mạt Nhi cười sáng lạng, trào phúng chế nhạo nói:“Thế nào, lúc tốt đẹp thì kêu ta là tiểu tâm can? Không tốt thì kêu Kiều Mạt Nhi? Nhị tỷ phu, miệng ngươi nói Khuynh Vũ là nhị tỷ của ta, là thê tử của ngươi, mà khi ngươi dây dưa với ta trên giường, ngươi có nghĩ được tới chuyện đó không?”


“Hừ! Không hổ vua nịnh hót Phùng Tử Chương a? Có chỗ tốt liền giương ra khuôn mặt tươi cười đón chào, lợi dụng xong rồi liền trở mặt! Người như ngươi vậy, có tư cách gì mà nói ta!”


Tiến lên dùng sức đẩy Phùng Tử Chương, dùng hành động này để phát tiết sự phẫn nộ trong lòng! Không nghĩ tới nàng sẽ làm như, thân thể Phùng Tử Chương thoáng cái nghiêng ra bên ngoài, may mà cuối cùng bám được vào cái gì đó chống đỡ lại, bằng không hắn đã nhảy ra ngoài xe ngựa, khiến cho thân thể đầy thương tích.


“Tiện nhân!” Một tay vịn lấy thành xe, giờ phút này lửa giận trong lòng Phùng Tử Chương bộc phát toàn diện, hắn chửi ầm lên bổ nhào lên người Kiều Mạt Nhi, hung hăng đặt nàng ở dưới thân, hai tay bắt đầu không ngừng xé rách y phục của nàng.


Hắn chịu đủ rồi, hắn muốn trả thù! Hắn mặc kệ nàng có phải là công chúa đi đám hỏi hay không? Hắn chỉ biết là” Phượng Hoàng gặp nạn không bằng gà”! Giờ phút này dưới thân hắn, chính là một nữ nhân đến gà cũng không bằng!


Hai tay mạnh mẽ giật áo mỏng trên người Kiều Mạt Nhi xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng yêu kiều của nàng, tay Phùng Tử Chương cách áo ngực, dùng sức xoa nắn hai khoả cao ngất rất tròn của nàng.


” Phùng Tử Chương, ngươi buông tay cho ta!” Phẫn nộ không muốn chịu đựng phương thức khuất nhục bị đè dưới thân này, Kiều Mạt Nhi nắm chặt hai đấm quát lớn, trong lòng không khỏi nghĩ đến mấy hạ nhân ở trong phủ Nhữ Dương quận chúa.


“Buông tay? Có khả năng sao? Công chúa, ngươi cũng đừng giả bộ nữa, hai chúng ta cũng không phải lần đầu tiên, ngươi có cần làm bộ như trinh tiết liệt nữ không? Chẳng lẽ biểu hiện của ta, còn không bằng mấy cái hạ nhân luân phiên chơi ngươi sao?” Ác độc nói, Phùng Tử Chương cười dâm đãng! Bàn tay hắn không ngừng dùng sức đè ép xoa nắn, còn bất chợt dùng sức nắm chặt hai khỏa hồng anh trên mặt, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào, chỉ muốn phát tiết bất mãn trong lòng.


Con mẹ nó Kiều Mạt Nhi này, thật đúng là không biết tốt xấu! Trên đường đi hắn cũng đã nhắc nhở như vậy ồi, chính nàng cố ý không giữ thể diện cho hắn. Được! Nàng đã không biết xấu hổ, vậy cũng đừng trách hắn hung ác!


“Xoạt ──” một tiếng kéo áo ngực xuống, lộ ra thân trên trần truồng hắn khát vọng đã lâu, Phùng Tử Chương một tay giữ hai tay Kiều Mạt Nhi, tay kia bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới.


” Phùng Tử Chương tên vương bát đản này! Ta đã sớm nhìn ra ngươi không có lòng tốt gì, muốn mượn danh nghĩa tống hôn đi Tây thần đùa bỡn ta!” Nhổ ra một ngụm nước bọt, Kiều Mạt Nhi ra sức chống cự lại.


Thấy vậy, Phùng Tử Chương cười lạnh một tiếng, hèn mọn vạn phần nói ra: “Đùa bỡn? A, đừng nói khó nghe như thế? Thân thể rách nát của ngươi, ta còn chịu chơi cũng đã là phúc khí của ngươi rồi, đừng ở đây làm bộ làm tịch với ta!”


Nhấc la quần lên, lộ ra hai cái chân trắng, Phùng Tử Chương lấy tay dùng sức giật quần lót của Kiều Mạt Nhi xuống, ngay sau đó lấn người tiến lên, một tay móc phân thân của mình ra.


“Ư ──” không có bất kỳ cái gì bôi trơn, Phùng Tử Chương vọt tiến vào, khiến Kiều Mạt Nhi nhíu chặt mày, đau đến nức nở nghẹn ngào.


Không để ý đến phản ứng của nguời dưới thân, ngược lại nhìn thấy cái bộ dạng khó chịu này của nàng, trong lòng càng đặc biệt cao hứng? Phùng Tử Chương càng đánh càng hăng, tần suất đưa đẩy không khỏi nhanh hơn, hung mãnh có lực xỏ xuyên qua tận tình phát tiết.


Kiều Mạt Nhi thầm hận trong lòng nằm yên, cảm nhận hai chân của mình bị nâng cao, sau đó thân người từng chút từng chút bị đẩy lên, hàm răng gắt gao cắn môi. Phùng Tử Chương, khoản nợ nà , ngươi nhớ kĩ cho ta. . . . . .


“Hô!” Tại một lần xông tới cuối cùng, phát tiết hết tất cả dục vọng, toàn thân Phùng Tử Chương co lại, chậm rãi xụi lơ xuống.


Hắn buông hai chân Kiều Mạt Nhi, bứt ra rời đi, sau đó sửa sang lại quần áo của mình xong, giống như nghiền ngẫm nhìn sang Kiều Mạt Nhi nằm ở trên sàn, bắt đầu chế nhạo nói: “Công chúa quả nhiên là đã lâu không bị nam nhân đụng vào, cũng không biết làm sao phối hợp nữa a? A, như vậy cũng không tốt lắm a? Công chúa đã không có thanh danh, nếu hôm nay trên giường cũng không thể chinh phục nam nhân? Vậy tương lai sau này . . . . . . Chậc chậc!”


Lắc đầu, vẻ mặt giả bộ đáng tiếc, Phùng Tử Chương một bả vén rèm lên, cũng không để ý mở rộng ra như vậy sẽ để lộ cảnh xuân không hề che đậy của Kiều Mạt Nhi, quay đầu lại giễu cợt mà nói: “Công chúa, ngươi đoán đúng rồi, lần này đi Tây thần, ta là vì ngươi mà tới, muốn biết tại sao không? Bởi vì chơi ngươi ── không cần trả tiền!”


“A, đúng rồi! Cũng gần đến Tây thần rồi, trước khi người của Cần vương đến tiếp, chúng ta còn có mấy ngày có thể nước sữa hòa hợp! Ha ha ──”


Một bả đẩy rèm xe, đứng dậy đi ra, Phùng Tử Chương không để ý tới ánh mắt của người ngoài, kiêu ngạo cười ra tiếng. Hừ, một thứ đồ bỏ, trước mắt còn đưa ra ngoài cung cho người khác chơi đùa, cho dù bị người khác biết là đã ăn nằm với hắn rồi, thì có gì phải sợ?


Đắc ý nghĩ, Phùng Tử Chương đứng dậy đi ra ngoài. Sau lưng, Kiều Mạt Nhi chậm rãi ngồi dậy, tìm được xiêm y bị kéo rơi phủ thêm, sau đó hai mắt thẳng tắp trừng phía trước, vô cùng căm hận. . . . . .


Đoàn xe chậm rãi chạy trên quan đạo, bọn hộ vệ đều nhìn về phía trước. Lúc này, khi Kiều Mạt Nhi ở trong xe đổi xong quần áo, vừa muốn xoay người, trong lúc đó bánh xe ngựa mạnh mẽ dừng lại, dưới tác dụng của quán tính, Kiều Mạt Nhi vì không ý thức được, trực tiếp ngã ra ngoài xe, ngã thành thế chó ăn cứt.


“Cướp đây!” Mê muội một hồi, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, Kiều Mạt Nhi liền nghe được bên tai truyền đến một tiếng hô ngoan lệ lạ lẫm.


“Công chúa, ngài không sao chớ?” Tiểu Đào chay đến vịn, vươn tay đập tro bụi trên người nàng đi, tiểu nha đầu một mực đi theo bên mình này, cuối cùng tính tình cũng không tệ lắm, không có giống như những người khác mượn gió bẻ măng, bỏ đá xuống giếng như vậy.


“Không có việc gì.” Lúc này, Kiều Mạt Nhi cũng không muốn bày ra tư thế công chúa nữa, lắc đầu, nhìn về phương hướng giọng nói xa lạ kia truyền đến.


Không thấy còn đỡ, vừa thấy liền giật mình. Trên đường phía trước , lại đứng đầy người,trong tay mỗi người đều cầm đại đao, hung thần ác sát trừng mắt nhìn bọn họ.


“Các ngươi là người phương nào? Dám ngăn đội xe của chúng ta?”Lúc này, Phùng Tử Chương thân làm tổng sứ cau mày đi ra, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.


“Cướp đây! Chuyên cướp của người nên cướp!” Quát lớn một tiếng, nam tử dẫn đầu kia tiến lên một bước, quơ đại đao nói: “Vừa nhìn các ngươi liền biết là người Phú Quý! Nhanh! Còn không giao tất cả tiền bạc ra đây?”


“Giao tiền?” Nghe nói ở biên giới hai nước thường có cướp bóc, xem ra chuyện đó không giả! Bất quá bọn cướp dám cướp đội ngũ tống hôn của triều đình? Thì cũng ít thấy.


Mắt nhỏ hung hăng dạo qua một vòng, vẻ mặt Phùng Tử Chương âm lãnh, phất tay ra hiệucho bọn thị vệ, mau mau đánh lui bọn tặc tử chặn đường này.


“Dạ!” Vừa nhận được ý chỉ, bọn thị vệ lĩnh mệnh, bọn hắn thấy, phía trước chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, đánh mấy chiêu là có thể dọa chạy.


Vốn cũng không đánh hết sức, hơn nữa còn khinh địch, ngay từ đầu khi đám thị vệ giao chiến với bọn cướp thì còn có thể ngăn cản một hồi, chính là bọn họ càng đánh càng vô lực, mà bọn cướp lại càng đánh càng hung mãnh, cũng không lâu lắm, bọn họ đánh đến liên tục thối lui, lui về chung quanh xe.


Một phần vì phải bảo vệ cô công chúa Kiều Mạt Nhi này, một phần vì bọn thị vệ cũng không chống cự hết sức, hơn nữa lần này bọn cướp rất đông, hơn nữa võ công mỗi người cũng không kém, cho nên đánh nhau tan tác là xu thế tất nhiên.


“Nhị Phò mã, bọn cướp này không đơn giản a, võ công mỗi người đều bất phàm!” Đầu lĩnh thị vệ bắt đầu tìm nguyên nhân khách quan trả lời cho Phùng Tử Chương, dùng việc này để bao biện cho sự thất trách của mình.


Nghe vậy, Phùng Tử Chương cảm thấy hơi sợ, nhưng trên mặt vẫn cố gắng trấn định, “Không phải chỉ là bọn cướp sao? Một đám giặc cỏ! Làm sao lại có võ công?”


“Hồi bẩm nhị Phò mã, những người khác có lẽ không có, nhưng bốn đầu lĩnh kia tuyệt đối có, hơn nữa công phu tuyệt đối hơn xa chúng ta!” Thị vệ đầu lĩnh khẳng định, nửa là kiếm cớ, nửa là sự thật.


Bốn người kia có võ công đúng là không sai, công phu hơn hắn cũng không sai, nhưng nếu bọn họ liều chết đánh cược một lần, vậy bọn họ cũng chưa chắc không có phần thắng!


Chính là, đáng giá không? Vì thứ công chúa như vậy mà hy sinh tánh mạng, có thật sự đáng giá không? Trong lòng bọn thị vệ đều tự suy tính, làm thế nào mới có lời chính bọn họ rõ ràng nhất.


Phùng Tử Chương thấy đầu lĩnh thị vệ nói như vậy, tâm loạn thành một đoàn rồi, lo lắng nhìn quanh, không ngừng thầm hô: làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?


“Mau giao tiền ra đây, đại gia ta tha các ngươi một mạng!” Bọn cướp vừa thấy đám thị vệ bị bại, không khỏi bắt đầu kêu gào làm càn.


Nghe vậy, Phùng Tử Chương không nói lời nào, khuôn mặt trắng bệch. Có ai không biết hắn tiếc tiền như mạng, ở Đại Tụng hắn từng bị Nhữ Dương quận chúa lừa gạt tiền tài, tức giận đến nhiều đêm vẫn không ngủ được!


“Nhị Phò mã, cho bọn hắn a, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.”Biết rõ sự do dự của hắn, thị vệ đầu lĩnh mở miệng khuyên nhủ.


Nghe vậy, Phùng Tử Chương không còn cách nào, chỉ đành phải nhẫn tâm gật đầu một cái nói: “Được rồi! Tiền tài các ngươi có thể cầm đi, nhưng các ngươi phải cam đoan không đụng tới tánh mạng của chúng ta!”


“Yên tâm! Chúng ta chỉ cướp tiền, không đả thương người! Chỉ cần các ngươi chịu ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, chúng ta cam đoan lập tức rời đi, tuyệt đối không dây dưa!”




“Được!”


Đôi bên vừa đạt thành hiệp nghị, Phùng Tử Chương liền xoay người phân phó, nhưng vào lúc này, lão Nhị một trong bốn tên đầu dẫn bọn cướp thấy được Kiều Mạt Nhi đứng bên cạnh, hai mắt không khỏi nổi lên lục quang, “Chậm đã! Nữ nhân này ta cũng muốn!”


“Nhị ca, ngươi mang nữ nhân khác trở về, không sợ Xuân nhi tức giận a?” Vừa nghe lời này, lão Tứ đầu lĩnh bọn cướp bắt đầu nói.


“Sợ gì? Nàng là lớn, nữ nhân này là bé, không ảnh hưởng gì đến phần của nàng! Hơn nữa, nữ nhân này lớn lên đẹp như vậy, chơi khẳng định sướng hơn cả Xuân nhi! Nếu nàng không muốn, trực tiếp phế nàng đi đưa nàng này lên làm lớn!”


Lão Nhị háo sắc nhìn Kiều Mạt Nhi, thèm chảy nước miếng cảm giác được thân dưới mình bắt đầu sưng, vì vậy vội vàng vung đại đao, hét lớn, “Nhanh! Nhanh đưa nữ nhân này tới! Lão Tử phải sảng khoái một phen!”


“Cái này. . . . . .” Nghe bọn cướp nói như vậy,Phùng Tử Chương khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt. Lúc này, lão Nhị lại hét lớn một tiếng, hắn kinh hãi vội vàng nói: “Các vị anh hùng, nữ nhân này tặng cho các vị hưởng dụng một phen cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn mang đi thì chỉ sợ cũng có chút. . . . . .”


Dù sao cũng là thân tàn hoa bại liễu, bị mấy nam nhân nữa chơi cũng vậy thôi, chính là Phùng Tử Chương hắn phụng hoàng mệnh tống hôn, nếu như cuối cùng tống không xong thì. . . . . .


Không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào, sắc mặt trắng nhợt hơi sợ hãi. Mà Kiều Mạt Nhi bên cạnh, sau khi nàng nghe Phùng Tử Chương nói như vậy, suýt nữa tức giận đến bể phổi.


Khá lắm Phùng Tử Chương, rõ ràng dám đối xử với nàng như vậy! Hai đấm mạnh mẽ nắm chặt, hận không thể xông lên thưởng cho hắn hai bàn tay, lúc này, khi bọn cướp cùng hai người Phùng, Kiều tương đối trực diện, cách đó không xa, có hai con tuấn mã một trước một sau chạy vội mà đến, mà ở trên lưng ngựa đằng kia, có hai vị công tử, một vị huyền y thanh sam, lạnh lùng không tì vết; mà vị kia thì bạch y xuất trần, khí chất như tiên, trước mặt mang lụa trắng. . . . . .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom