-
Chương 158: Kế hoạch của Xuân nhi
Vạn Mỹ Xuân nàng, tướng mạo xuất chúng, tuổi xuân mơn mởn, từng ảo tưởng một ngày kia có thể bay lên đầu cành làm phượng hòang, chính là sự thật phũ phàng, cha nương của nàng, vì phủ Nhữ Dương quận chúa ra giá cao hơn người khác một quan tiền, liền bán nàng đi làm nha hoàn, từ đó đánh nát nguyện vọng muốn vào nhà người có tiền làm thị thiếp của nàng.
Tuy sau khi vào phủ Nhữ Dương quận chúa, đã không còn cơ hội dụ dỗ lão gia hoặc là thiếu gia, để được giàu sang phú quý, chính là đoạn thời gian đó, nàng sống rất vui sướng!
Ứng Thư Ly, là nam tử đầu tiên khiến nàng rung động, người phong nhã thanh khiết như vậy, nàng chỉ cần liếc nhìn, trong lòng liền không chứa nổi nam tử nào khác ngoài hắn.
Nàng và hắn, hai người vốn không thể nào cùng xuất hiện, cuối cùng nhờ ông trời phù hộ, làm cho nàng trong lúc vô ý phát hiện bí mật hắn muốn trốn đi, khiến trong tay nàng có được một điều kiện có thể đàm phán giao dịch cùng hắn.
Vì Ứng Thư Ly, Vạn Mỹ Xuân nàng, thật sự gần như đã moi tim đào phổi, dùng hết tâm tư, thậm chí không tiếc dùng tánh mạng của mình làm tiền đặt cược, đi dọa Nhữ Dương quận chúa lúc ấy đang nhìn lén Ứng Thư Ly tắm rửa!
Nói đến Nhữ Dương quận chúa kia, nàng thật sự tức giận trong lòng, lần dọa đó, tại sao lại không làm cho nàng ta ngã chết? Ngày đó, nàng cố ý lên tiếng đi dọa quận chúa, bởi vì lúc ấy không biết tại sao, quận chúa đứng ở trên núi giả, tay bụm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch, giống như thân thể rất khó chịu, cả người lung lay sắp đổ, vì vậy nàng sinh ra ác niệm, cố tình đập vỡ đồ, lớn tiếng kêu sợ hãi, vạn phần đắc ý thấy quận chúa đập đầu xuống đất.
Không ngã chết được ả quận chúa dâm đãng kia, thật đúng là ông trời không có mắt, bởi vì nàng cũng chán ghét cô ta như cái tên mập Lục ca kia!
Ứng Thư Ly lạnh lùng vô tình, khiến nàng triệt để chặt đứt mơ tưởng có thể cùng ăn cùng ngủ với hắn, vì vậy trong lúc xúc động, nàng đem lần đầu tiên của mình, đầy đủ giao cho tên mập mà nàng chỉ cần nhìn đã cảm thấy chán ghét muốn chết.
Tiến vào Lục Vương Phủ làm thị thiếp, mỗi ngày mỗi đêm chịu đựng Lục béo i phát tiết xong liền ngã lăn ra ngủ, vốn tưởng rằng nàng có thể mang thai từ nay về sau mẹ quý nhờ con, nhưng ai ngờ, ông trời dường như luôn muốn đùa giỡn với nàng.
Đám thị thiếp ghen ghét, Lục Vương Phi xếp đặt, khiến nàng từ một người được sủng ái, thoáng cái biến thành dâm phụ lẳng lơ , bị đánh mắng còn không tính, cuối cùng còn bị Lục Vương Phi ác độc kia ban cho tên gian phu không biết chui ra từ đâu!
Mà tên gian phu kia, hắn quả thực cũng không phải là người! Hắn mang theo nàng bên người, cả ngày đùa bỡn tra tấn nàng, làm cho nàng sống không bằng chết, có đôi khi, thậm chí gọi còn bạn bè hắn tới, mấy nam nhân thay phiên đè lên người nàng.
Nàng nghe được hắn nói với nhóm bạn, nói Lục Vương Phi đồng ý phá lệ cho hắn lần này, bảo hắn chơi chán thì hãy giết chết nàng, vì vậy trong lòng nàng sợ hãi, vì không muốn hắn nhanh chóng chơi chán mình, nàng bắt đầu biến tướng trở thành lấy lòng hắn.
Trong khi hoan ái luôn giả bộ như vô cùng sung sướng, thậm chí còn chủ động làm ra các loại động tác bỉ ổi để thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn, mê hoặc làm cho hắn chết lặng, rốt cuộc có một ngày, nàng thừa dịp hắn vừa phát tiết hết máu dâm dục của mình mà ngủ say như chết, nàng mặc quần áo, cầm ít bạc, chạy thoát thân.
Tuy đã trốn chạy, nhưng vừa ra khỏi miệng hổ, lại vào hang sói! Khi Vạn Mỹ Xuân, cho rằng từ nay về sau đã tự do an toàn, lại xui xẻo đụng phải sáu tên sơn tặc thú tính, chúng bắt lấy nàng, lôi nàng vào trong rừng làm nhục.
Trùng hợp thay, khi đó, lúc lão đại của sáu người kia, vừa mới phát tiết hết trên người nàng, đang muốn bứt ra ngồi dậy thì đột nhiên xuất hiện mỹ nam lạnh lùng danh xưng” Thiên hạ đệ nhất sát thủ” Tịch Mặc Lương, một kiếm vung lên, liền chán ghét giải quyết tên lão đại kia.
Tịch Mặc Lương lạnh lùng bỏ đi, thậm chí không nói một câu, lưu lại năm kẻ ngơ ngác nhìn nhau. Khi đó, nàng thấy có cơ hội tốt, mấy nam nhân này cũng không giống đạo tặc bình thường, coi như còn có chút võ công, vì vậy trong lòng thầm quyết định, đề nghị đi theo đám bọn hắn.
Nàng miễn phí làm kỹ nữ công cộng cho năm người bọn họ( không, hẳn là bốn người, bởi vì sau lần tới báo thù, lão Lục của bọn họ cũng táng mạng dưới kiếm của Tịch Mặc Lương), vì bọn họ bày mưu tính kế, đi khắp nơi cướp bóc kiếm tiền, dùng đầu óc ngoan độc nhưng cũng coi như khá thông minh của nàng, khiến bọn họ ngày càng tin tưởng! Cho nên hiện tại, tuy nói nàng vẫn là công cụ phát tiết dục vọng của đám bọn hắn, nhưng địa vị của nàng đã tăng lên, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân!
Hừ! Vạn Mỹ Xuân nàng, cảm thấy trên đời này chuyện vui sướng nhất, chính là dùng thân thể của mình làm vũ khí, sau đó đem những nam nhân hữu dụng kia cất vào dưới váy, sau đó bắt bọn họ làm việc không biết mệt ình. . . . . . Xấu xa , Khiên Ngưu ác độc nheo mắt lại, vẻ mặt âm tàn, nàng rũ mắt xuống nhìn Kỳ Nguyệt hôn mê trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi khẽ nâng: Tống Vũ Kiệt, không phải người ngươi để ý nhất là tên Tiêu Kỳ Nguyệt này sao? Tốt lắm, ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết!
Âm thầm, đắc ý nghĩ, Khiên Ngưu sung sướng tưởng tượng tình cảnh mà nàng khát vọng, cả đời này, nàng thống hận nhất là hai người, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết cùng Lục béo ị Tống Vũ Kiệt, cho nên nàng muốn trả thù bọn họ!
Bất quá hôm nay Tống Ngâm Tuyết đã đi đời nhà ma rồi, nàng cũng không tính toán nữa, mà chuyển toàn bộ thù hận đều lên trên đầu Tống Vũ Kiệt làm cho hắn trả giá thật nhiều vì ngày đó hắn dung túng vương phi của mình, không ra tay cứu nàng!
Trong ánh mắt của lão Nhị, lão Tam, Khiên Ngưu vui vẻ nở nụ cười, cười dữ tợn, cười càn rỡ. . . . . .
. . . . . .
“Thế nào? Nhìn ra điểm gì không?” Dưới sườn núi, Lục béo ị Tống Vũ Kiệt vội vàng hỏi Tống Ngâm Tuyết, vẻ tình cảm đầy quan tâm không lời nào có thể miêu tả nổi.
“Lục điện hạ thật đúng là quan tâm Kỳ Nguyệt công tử a? Xem ra, Nhữ Dương quận chúa ở dưới cửu tuyền, cũng có thể nhắm mắt.”Thấy như thế, Tống Ngâm Tuyết đang nhìn ngó chung quanh, trong miệng thốt ra một lời khó phân biệt là khen hay chê, ánh mắt cũng không ngừng lại.
“Ha ha, đúng vậy! Tuyết công tử có chỗ không biết, ta chỉ có một muội muội là Ngâm Tuyết, từ nhỏ tình cảm của chúng ta đặc biệt tốt, cho nên ta giúp nàng chiếu cố phu quân, đó cũng là chuyện đương nhiên!”
Mang đám đông về chỗ triền núi mà Kỳ Nguyệt lăn xuống, Tống Vũ Kiệt vừa tìm kiếm, vừa giải thích.
“A? Ta nghe nói Thư Ly công tử cũng là phu quân của Nhữ Dương quận chúa, tại sao không thấy điện hạ có lòng với hắn như vậy?”Đứng yên nhìn, Tống Ngâm Tuyết vừa chế nhạo, vừa quan sát chung quanh.
“Ách, cái này. . . . . . Cầm công tử. . . . . .” Không biết trả lời thế nào, lại không thể trực tiếp thừa nhận mình có lòng riêng, Tống Vũ Kiệt liếc mắt nhìn Thư Ly bên cạnh, giải thích lung tung: “Cầm công tử hắn thích đi du lịch bốn phương, không cần ta chiếu cố.”
“A, thì ra là như vậy. . . . . .” Giống như đã hiểu nhẹ gật đầu, Tống Ngâm Tuyết giả bộ như hiểu ý. Thấy vậy, Tống lão lục không muốn tiếp tục cái đề tài này, trở lại quan tâm hỏi tình huống trước mắt, “Tuyết công tử, công tử đã quan sát hồi lâu rồi, rốt cuộc có nhìn ra manh mối gì hay không? Nguyệt Nguyệt này, rốt cuộc hắn chạy tới đâu rồi nhỉ?”
“Không biết.”
“A! Không biết?” Vừa nghe nàng nói lời này, Tống lão lục kêu sợ hãi lên tiếng, khuôn mặt kinh ngạc.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói tiếp, chỉ thốt ra một chữ “Chờ”.
“Chờ? Chờ ai? Chẳng lẽ là chờ Nguyệt Nguyệt tự trở về?” Không hiểu ra sao, mắt thấy thời gian đã qua một ngày, cũng không biết tình huống Kỳ Nguyệt bây giờ như thế nào? Tống Vũ Kiệt nôn nóng trong lòng!
“Tự nhiên là chờ người nên chờ!” Cười khẽ nói, vẻ mặt cao thâm, Tống Ngâm Tuyết chỉ nói đến thế, liền không nói thêm lời nào nữa.
Mà Tống lão lục không biết là chuyện gì đang xảy ra, thấy loại tình hình này, cũng chỉ có thể buồn bực đi lòng vòng lo lắng suông, như là con kiến bò trên chảo nóng.
“Đến đây” Giương bàn tay thon dài lên, cười nhạt vững vàng tiếp được mũi tên bay vụt mà đến, ở trên mũi tên, có cột một tờ giấy viết thư.
“Người nào!” Thăm dò khắp mọi nơi, muốn tìm ra tên từ đâu bây đến, chính là dùng công phu mèo quào của Tống Vũ Kiệt, thì có thể quan sát được gì?
Nhìn hồi lâu, cái gì cũng chưa nhìn ra, Tống Vũ Kiệt tiến lên, muốn đi xem xét nội dung trên thư, “Trên thư nói cái gì?”
“Lấy tiền chuộc người.” Ngắn gọn mà sáng tỏ tường thuật tóm lược nội dung trên thư, Tống Ngâm Tuyết bày ra bộ dạng như trong dự liệu, nhàn nhạt mà nói.
“Lấy tiền chuộc người? Công tử là nói Nguyệt Nguyệt hắn bị người ta chộp tới? Mà không phải tự hắn chạy!” Tựa hồ rất là khiếp sợ với tin tức này, Tống Vũ Kiệt kinh ngạc nói.
Nghe vậy, nàng nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ dấu vết còn lưu lại trên mặt đất, mở miệng chậm rãi nói: “Từ dấu vết nơi này,có thể thấy lúc Kỳ Nguyệt lăn xuống, cũng đã ngất đi rồi, cho nên bên cạnh hắn không có dấu vết giãy dụa hoặc lộn xộn, mà trong đó, có một vết kéo dài như vật gì bị lôi đi, mặc dù đã bị giẫm đến cơ bản không thấy rõ lắm, nhưng chỉ cần thêm chút suy đoán, liền không khó để hiểu được tình hình trong đó.”
Một tay chỉ hai chỗ, giải thích tình hình phát sinh lúc ấy, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt đầy tự tin, phát ra ánh sáng cơ trí.
Thư Ly nhìn thấy người ngọc như vậy, trong lòng mềm nhũn, cả người tê tê, không thể chuyển dời tầm mắt.
“Chuyện này sao có thể? Ta đã lập tức phái người xuống dưới tìm ngay lúc đó! Nếu thật sự có người lén mang Nguyệt Nguyệt đi, hẳn là sẽ bị phát hiện mới đúng a!”
Không đồng ý nói ra quan điểm, Tống Ngâm Tuyết không nói gì trong lòng thầm xem thường, đối với năng lực xử lý của tên lão Lục đầu heo này, nàng thật sự không dám khen tặng.
“Những người này trùng hợp đụng phải chuyện này, dưới tình huống biết rõ có người đang đi tìm, lại còn cố ý mang người đi, không khó để suy đoán ra bọn họ có mục đích riêng! Mà cái mục đích kia, nhất định có quan hệ với giao dịch, cho nên chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ, chờ con cá tự động mắc câu!”
Khẽ cầm giấy viết thư trong tay lên, Tống Ngâm Tuyết nói rõ nguyên nhân nàng bảo mọi người chờ với Tống lão lục.
Nghe vậy, Tống lão lục nhíu mày, nhưng còn chưa kịp mở miệng trước, người ngọc liền xoay người, cười cười nói với hắn: “Có phải Lục điện hạ muốn nói, những người kia làm sao có thể biết tầm quan trọng của Kỳ Nguyệt đối với điện hạ, từ đó xác định điện hạ chịu dùng bạc đi đổi hắn không? Chuyện này cũng dễ giải thích thôi! Bởi vì nếu như ta đoán không lầm, trong những người này, nhất định có một người quen của điện hạ. . . . . .”
“Người quen của ta?” Tống lão lục đau khổ suy nghĩ, trong lòng không giải thích được.
Mà lúc này, nàng không để ý đến hắn, chỉ quăng ánh mắt về hướng mũi tên kia, nói thật nhỏ: “Xem tình hình như vậy, những tên này cũng không giống như người bình thường, bởi vì ít nhất võ công. . . . . . cũng không đến nỗi quá kém.”
Tiện tay vứt tên, Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói với Tống Vũ Kiệt:“Lục điện hạ, nhanh đi chuẩn bị đi, một ngàn lượng bạc, giờ Mùi canh ba hôm nay, ở trước cây tùng bách trên núi một tay giao tiền, một tay giao người!”
“Một ngàn lượng bạc! Biết đi đâu tìm a?” Vừa nghe một số tiền lớn như vậy, phó tướng bên cạnh kinh hãi kêu lên.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhún vai, chuyển mắt nói: “Ta cũng không biết, dù sao người ta nói, nếu khi đó không nhìn thấy tiền, thì lập tức giết con tin.”
Dùng ngôn ngữ hiện đại giải thích với bọn họ, lại quên mất bọn họ không hiểu mấy từ”Giết con tin” này, quả nhiên nàng lập tức thấy mấy ánh mắt không hiểu bắn về phía mình, Tống Ngâm Tuyết cười cười giơ tay lên, xé giấy viết thư trong tay thành từng mảnh, sau đó mạnh mẽ thổi, để chúng phiêu tán theo gió, “Giết con tin? Là như vậy!”
“Không được, ta không thể để cho Nguyệt Nguyệt có việc gì! Người tới, nhanh! Nhanh đi chuẩn bị, bất kể là dùng phương pháp gì, tóm lại lát sau ta muốn thấy tiền!”
Tống lão lục nhìn giấy viết thư bị xé nát bấy, trong lòng lập tức căng thẳng, hắn vừa sốt ruột phân phó phó tướng bên người, vừa lấy ngân phiếu mà mình mang theo ra, sau khi đếm đột nhiên buồn bực nói: “A, không cần, thì ra ta mang đủ rồi . . . . . .”
“. . . . . .”
Phó tướng không nói gì nhìn Tống Vũ Kiệt, mơ hồ cảm thấy có một giọt mồ hôi lớn từ trên trán chảy ra, không khỏi vô thức đưa tay áo lên lau.
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết dựng thẳng ba ngón tay lên, mở miệng nói: “Ba người! Đối phương yêu cầu chỉ cho phép chúng ta mang theo ba người tới đó, điện hạ muốn mang theo ba người nào?”
“Ta! Ngươi! Còn có. . . . . .” Ánh mắt dạo qua một vòng, khi ngón tay định chỉ phó tướng bên cạnh thì giọng nói của Thư Ly vang lên: “Còn có ta!”
“Ngươi, cầm công tử? Nhưng mà hình như công tử cũng không võ công a?” Tống Vũ Kiệt không chút chần chừ nói trắng sự nghi ngờ của mình ra.
Nghe vậy, hai mắt Thư Ly nhìn Tống Ngâm Tuyết, lạnh nhạt mà kiên định nói: “Ta không thể rời khỏi Tuyết công tử, dù sao Lục điện hạ đi lần này cũng chỉ là đổi Kỳ Nguyệt trở về, không có gì nguy hiểm.”
“Cái này. . . . . .” Tống Vũ Kiệt do dự.
“Lục điện hạ, Thư Ly và Kỳ Nguyệt là người quen cũ, nói không chừng Kỳ Nguyệt thấy ta, tâm tình sẽ không kích động như vậy nữa.” Một lòng không muốn tách khỏi người ngọc, Thư Ly hiếm khi nói nhiều lời như vậy với Tống lão lục.
“. . . . . . Được rồi.” Trọng điểm là câu cuối cùng Thư Ly nói “Có lẽ Kỳ Nguyệt thấy ta sẽ còn không kích động như vậy nữa”, đã khiến Tống lão lục gật đầu, đồng ý.
. . . . . .
Trên núi, Kỳ Nguyệt hai tay bị trói sau lưng cột trên một cây đại thụ, bên người, là Khiên Ngưu vẻ mặt cười âm hiểm, cùng bốn tên sơn tặc giương mắt nhìn động tĩnh dưới núi.
“Là ngươi. . . . . .” Tựa hồ nhận ra người trước mặt, trên gương mặt tuấn tú của Kỳ Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Kỳ Nguyệt công tử, rất bất ngờ sao? Ha ha, cái này thật đúng là tha hương gặp bạn cũ, đời người sớm muộn gì cũng gặp lại!” Thấy mình bị nhận ra, Khiên Ngưu cũng không e dè, dùng một loại ngữ điệu mà bốn gã sơn tặc cách đó không xa nghe không rõ nói chuyện với Kỳ Nguyệt.
“Khiên Ngưu, ngươi làm cái gì vậy?” Mặc dù gặp được người quen cũ, nhưng người quen cũ này cũng không có giao tình gì với hắn, ngược lại giờ phút này rất không khách khí trói hắn trên cây.
Kỳ Nguyệt cảm thấy bất mãn, bắt đầu giãy dụa, “Thả ta ra!”
” Kỳ Nguyệt công tử, vô dụng thôi, cái nút này ta buộc vô cùng chặt, dùng sức lực của một kẻ thư sinh văn nhược như công tử, đừng mơ giãy ra nổi.” Cười đắc ý, Khiên Ngưu nhếch mày, “Công tử, đừng trừng ta nha? Dầu gì ta cũng đã cứu ngươi từ trên tay Tống Vũ Kiệt về đây, không phải ngươi hẳn là nên cảm tạ ta sao?”
“Ngươi cứu ta?” Cau mày, hồi tưởng tình hình mình lăn xuống triền núi lúc trước, Kỳ Nguyệt hiểu được, nhất định là khi đó, mình đã gặp bọn Khiên Ngưu.
“Như thế nào? Nhớ lại rồi sao!” Giương môi cười, ngón tay chậm rãi trượt nhẹ dọc theo khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Nguyệt, Khiên Ngưu thần sắc nghiền ngẫm, lời nói ngả ngớn: “Quả nhiên là một công tử phong nhã, tuấn tú vô song! Luận hình dạng, cũng khó trách Lục điện hạ hắn lại động tâm !”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Nghiêng mặt qua một bên, hình như có chút chán ghét, Kỳ Nguyệt nhíu mày, trong giọng nói có sự bài xích nồng đậm.
Thấy vậy, Khiên Ngưu cũng không tức giận, nàng dùng sức ngắt gò má mịn màng của Kỳ Nguyệt, sau đó đắc ý đến vểnh cái đuôi lên trời nói, “Không làm gì, chỉ là muốn mời ngươi làm một chuyện, một chuyện có thể giúp ngươi, cũng có lợi cho ta!”
“Đã có thể giúp ta, cũng có lợi cho ngươi?” Quay đầu, Kỳ Nguyệt hồ nghi, khó hiểu nhìn Khiên Ngưu.
“Đúng vậy a, giúp ngươi, cũng lợi cho ta!” Buông tay ra, Khiên Ngưu cười cười âm tàn, nàng xoay người, nhìn dưới núi, nghiền ngẫm mở miệng nói: “Kỳ Nguyệt công tử, không phải ngươi vẫn một mực phẫn hận Tống Vũ Kiệt dây dưa mãi không chịu buông tha sao? Hơn nữa lúc trước hắn còn từng hại chết vị hôn thê của ngươi, là kẻ thù của ngươi!”
“Theo ta được biết, Kỳ Nguyệt công tử một mực dùng việc tự tay giết chết Tống Vũ Kiệt làm mục tiêu mà sống, thế nào, hiện tại ta có một kế hoạch, công tử ngươi có hứng thú hợp tác cùng ta hay không?”
” Hợp tác cùng ngươi?” Kỳ Nguyệt suy nghĩ, đôi mắt tuấn mỹ khẽ chớp.
Thấy vậy, Khiên Ngưu vì muốn biểu lộ thành ý, liền không che dấu chút nào hào phóng nói ra tiếng lòng của mình: “Kỳ Nguyệt công tử không cần hoài nghi, tin rằng ngươi cũng biết rõ quá khứ của ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, những việc ngươi biết cũng không phải là sự thật, bởi vì hết thảy những đau khổ mà ta phải chịu đều do Tống Vũ Kiệt ban tặng!”
“Ta hận hắn, hận không thể giết chết hắn! Cho nên khi ta nhìn thấy ngươi bị hắn truy đuổi lăn xuống triền núi thì ta liền biết cơ hội báo thù của ta rốt cuộc đã đến rồi!”
Trên mặt, hiện ra thần sắc dữ tợn, Khiên Ngưu âm thầm hung hăng nắm tay lại, trong mắt chớp động lên ngọn lửa thù hận.
Thấy vậy, trong lòng Kỳ Nguyệt thầm giật mình, chần chờ hỏi: “Vậy ta phải làm cái gì?”
“Làm gì? Rất đơn giản! Cầm lấy!” Từ trong tay áo móc ra môt cây chủy thủ, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực Kỳ Nguyệt, sau khi Khiên Ngưu bảo đảm tất cả hành động trên đêu không bị bốn người còn lại trông thấy, mở miệng thấp giọng nói: “Kỳ Nguyệt công tử, ta cột ngươi vào đây, làm như vậy là để lừa gạt Tống Vũ Kiệt tới cứu ngươi. Ta lấy cớ muốn dùng ngươi đổi bạc để mê hoặc Tống Vũ Kiệt và bốn người này, khi bọn hắn không phòng bị thì đào sẵn cái bẫy, sau đó ngồi chờ bọn họ nhảy vào.”
“Bọn họ? Chẳng lẽ ngươi muốn nhằm vào, không chỉ đơn giản là một mình Tống Vũ Kiệt thôi ư?”
“Ha ha, chuyện này không quan trọng!” Thấy Kỳ Nguyệt nghi hoặc, Khiên Ngưu vui vẻ lại duỗi tay nhéo mặt của hắn một cái, sau đó cười nói: “Kỳ Nguyệt công tử, vừa rồi ta đưa cho ngươi thanh chủy thủ, là muốn ngươi để đến cuối cùng dùng nó để giết Tống Vũ Kiệt. Như thế này, sau khi chờ bọn hắn đến đây, ta liền làm bộ được bạc thả người, sau đó để cho Tống Vũ Kiệt đi cứu ngươi, lúc này, ngươi hãy thừa dịp hắn chuyên tâm giúp ngươi mở dây thừng vung một đao đâm vào trái tim của hắn, làm cho hắn đi đời nhà ma!”
Khiên Ngưu nói đến chỗ này, trên mặt lộ vẻ điên cuồng khát máu, khiến Kỳ Nguyệt kinh ngạc một hồi.
Thấy vậy, Khiên Ngưu cho là hắn còn băn khoăn, liền lập tức đổi giọng an ủi: ” Xin Kỳ Nguyệt công tử yên tâm, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến đến ngươi. Ngươi thấy bốn người bọn họ không? Ở nơi hoang vắng này, ta chỉ cho phép Tống Vũ Kiệt mang thêm hai người tới, đến lúc đó chỉ cần ngươi giết tên mập chết bầm kia, ta sẽ kêu bốn người bọn họ giết hai người còn lại, sau này bọn họ chết không có đối chứng, cũng không tìm ra chúng ta!”
Tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, Khiên Ngưu chậm rãi giật giật tay của mình trước mặt Kỳ Nguyệt, sau đó thần bí mà nhỏ giọng nói:“Kỳ Nguyệt công tử, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, bốn người này, ta hận bọn hắn, cho nên ta cũng sẽ không để cho bọn họ sống lâu đâu! Cho nên đợi cho Tống Vũ Kiệt chết rồi, ta lấy ngân lượng xong, ta sẽ đem tội danh giết chết Tống Vũ Kiệt đổ lên trên người bọn họ, sau đó làm cho quan phủ đến bắt bọn họ, ha ha!”
” Đến lúc đó, tất cả người đáng ghét đều chết hết, chỉ còn lại ta cùng công tử hai người, từ nay về sau trời cao biển rộng, tự do bay lượn .”
Bình tĩnh nói ra ý nghĩ của mình, Khiên Ngưu thâm ý chậm rãi dựa vào người Kỳ Nguyệt, lúc bộ ngực của mình sắp đụng với đối phương, khẽ hà hơi nói: “Công tử, chờ đến lúc đó, hai chúng ta ai đi đường nấy. Nhưng bất quá nếu công tử để ý Xuân nhi, muốn để Xuân nhi lại bên người hầu hạ, vậy cũng không sao, dù sao công tử lớn lên tuấn tú như vậy, Xuân nhi ta. . . . . .”
Bộ ngực, rốt cuộcc đụng phải thân thể Kỳ Nguyệt, hắn kinh hãi vội vàng lui về phía sau, chính là bởi vì thân thể bị trói không thể động đậy, chỉ có thể ráng ngẩng đầu lên, liều mạng rời xa người tự kỷ trước mặt kia.
“Xuân nhi, bọn họ đến đấy!” Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, sau khi nghe vậy, Khiên Ngưu nhanh chóng đứng thẳng người, sau đó thâm ý liếc nhìn Kỳ Nguyệt, nói một câu”Hết thảy quyết định như vậy đi“,liền nhanh chóng gia nhập trong hàng ngũ bốn người, cũng không để ý người sau lưng có đáp ứng không. . . . . .
Trên đường lên núi, Tống Ngâm Tuyết, Ứng Thư Ly, Tống Vũ Kiệt ba người nhấc chân đi lên, đón gió, lúc sắp mặt đối mặt với bọn Khiên Ngưu lại dừng bước.
“Rốt cuộc là người phương nào dám Kỳ Nguyệt của ta? Ta mang bạc đến, mau thả người cho ta ——” hét lớn một tiếng, Tống Vũ Kiệt phẫn nộ nói, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc này, vừa thấy cảnh tượng như vậy, tầm mắt phóng về phía xa, vừa nhìn, con mắt Khiên Ngưu liền không ngừng trừng lớn, sau đó biến thành rất tròn, rất rất tròn!
Ứng, Ứng Thư Ly. . . . . . Tay, không khỏi nắm chặt lại, trái tim đạp bùm bụp, Khiên Ngưu không nghĩ tới sẽ gặp phải người nàng từng yêu nhất ở đây, cả người như rơi vào trong mộng.
Mà giờ khắc này ở sau lưng nàng, cái người hai tay bị trói trên cây kia, khi nhìn đến ba người đang đi tới thì đôi mắt tuấn mỹ cũng không nhịn được trợn to, vẻ mặt không dám tin kích động hưng phấn. . . . . .
Tuy sau khi vào phủ Nhữ Dương quận chúa, đã không còn cơ hội dụ dỗ lão gia hoặc là thiếu gia, để được giàu sang phú quý, chính là đoạn thời gian đó, nàng sống rất vui sướng!
Ứng Thư Ly, là nam tử đầu tiên khiến nàng rung động, người phong nhã thanh khiết như vậy, nàng chỉ cần liếc nhìn, trong lòng liền không chứa nổi nam tử nào khác ngoài hắn.
Nàng và hắn, hai người vốn không thể nào cùng xuất hiện, cuối cùng nhờ ông trời phù hộ, làm cho nàng trong lúc vô ý phát hiện bí mật hắn muốn trốn đi, khiến trong tay nàng có được một điều kiện có thể đàm phán giao dịch cùng hắn.
Vì Ứng Thư Ly, Vạn Mỹ Xuân nàng, thật sự gần như đã moi tim đào phổi, dùng hết tâm tư, thậm chí không tiếc dùng tánh mạng của mình làm tiền đặt cược, đi dọa Nhữ Dương quận chúa lúc ấy đang nhìn lén Ứng Thư Ly tắm rửa!
Nói đến Nhữ Dương quận chúa kia, nàng thật sự tức giận trong lòng, lần dọa đó, tại sao lại không làm cho nàng ta ngã chết? Ngày đó, nàng cố ý lên tiếng đi dọa quận chúa, bởi vì lúc ấy không biết tại sao, quận chúa đứng ở trên núi giả, tay bụm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch, giống như thân thể rất khó chịu, cả người lung lay sắp đổ, vì vậy nàng sinh ra ác niệm, cố tình đập vỡ đồ, lớn tiếng kêu sợ hãi, vạn phần đắc ý thấy quận chúa đập đầu xuống đất.
Không ngã chết được ả quận chúa dâm đãng kia, thật đúng là ông trời không có mắt, bởi vì nàng cũng chán ghét cô ta như cái tên mập Lục ca kia!
Ứng Thư Ly lạnh lùng vô tình, khiến nàng triệt để chặt đứt mơ tưởng có thể cùng ăn cùng ngủ với hắn, vì vậy trong lúc xúc động, nàng đem lần đầu tiên của mình, đầy đủ giao cho tên mập mà nàng chỉ cần nhìn đã cảm thấy chán ghét muốn chết.
Tiến vào Lục Vương Phủ làm thị thiếp, mỗi ngày mỗi đêm chịu đựng Lục béo i phát tiết xong liền ngã lăn ra ngủ, vốn tưởng rằng nàng có thể mang thai từ nay về sau mẹ quý nhờ con, nhưng ai ngờ, ông trời dường như luôn muốn đùa giỡn với nàng.
Đám thị thiếp ghen ghét, Lục Vương Phi xếp đặt, khiến nàng từ một người được sủng ái, thoáng cái biến thành dâm phụ lẳng lơ , bị đánh mắng còn không tính, cuối cùng còn bị Lục Vương Phi ác độc kia ban cho tên gian phu không biết chui ra từ đâu!
Mà tên gian phu kia, hắn quả thực cũng không phải là người! Hắn mang theo nàng bên người, cả ngày đùa bỡn tra tấn nàng, làm cho nàng sống không bằng chết, có đôi khi, thậm chí gọi còn bạn bè hắn tới, mấy nam nhân thay phiên đè lên người nàng.
Nàng nghe được hắn nói với nhóm bạn, nói Lục Vương Phi đồng ý phá lệ cho hắn lần này, bảo hắn chơi chán thì hãy giết chết nàng, vì vậy trong lòng nàng sợ hãi, vì không muốn hắn nhanh chóng chơi chán mình, nàng bắt đầu biến tướng trở thành lấy lòng hắn.
Trong khi hoan ái luôn giả bộ như vô cùng sung sướng, thậm chí còn chủ động làm ra các loại động tác bỉ ổi để thỏa mãn tâm lý biến thái của hắn, mê hoặc làm cho hắn chết lặng, rốt cuộc có một ngày, nàng thừa dịp hắn vừa phát tiết hết máu dâm dục của mình mà ngủ say như chết, nàng mặc quần áo, cầm ít bạc, chạy thoát thân.
Tuy đã trốn chạy, nhưng vừa ra khỏi miệng hổ, lại vào hang sói! Khi Vạn Mỹ Xuân, cho rằng từ nay về sau đã tự do an toàn, lại xui xẻo đụng phải sáu tên sơn tặc thú tính, chúng bắt lấy nàng, lôi nàng vào trong rừng làm nhục.
Trùng hợp thay, khi đó, lúc lão đại của sáu người kia, vừa mới phát tiết hết trên người nàng, đang muốn bứt ra ngồi dậy thì đột nhiên xuất hiện mỹ nam lạnh lùng danh xưng” Thiên hạ đệ nhất sát thủ” Tịch Mặc Lương, một kiếm vung lên, liền chán ghét giải quyết tên lão đại kia.
Tịch Mặc Lương lạnh lùng bỏ đi, thậm chí không nói một câu, lưu lại năm kẻ ngơ ngác nhìn nhau. Khi đó, nàng thấy có cơ hội tốt, mấy nam nhân này cũng không giống đạo tặc bình thường, coi như còn có chút võ công, vì vậy trong lòng thầm quyết định, đề nghị đi theo đám bọn hắn.
Nàng miễn phí làm kỹ nữ công cộng cho năm người bọn họ( không, hẳn là bốn người, bởi vì sau lần tới báo thù, lão Lục của bọn họ cũng táng mạng dưới kiếm của Tịch Mặc Lương), vì bọn họ bày mưu tính kế, đi khắp nơi cướp bóc kiếm tiền, dùng đầu óc ngoan độc nhưng cũng coi như khá thông minh của nàng, khiến bọn họ ngày càng tin tưởng! Cho nên hiện tại, tuy nói nàng vẫn là công cụ phát tiết dục vọng của đám bọn hắn, nhưng địa vị của nàng đã tăng lên, nghiễm nhiên trở thành nữ chủ nhân!
Hừ! Vạn Mỹ Xuân nàng, cảm thấy trên đời này chuyện vui sướng nhất, chính là dùng thân thể của mình làm vũ khí, sau đó đem những nam nhân hữu dụng kia cất vào dưới váy, sau đó bắt bọn họ làm việc không biết mệt ình. . . . . . Xấu xa , Khiên Ngưu ác độc nheo mắt lại, vẻ mặt âm tàn, nàng rũ mắt xuống nhìn Kỳ Nguyệt hôn mê trên mặt đất, khóe miệng chậm rãi khẽ nâng: Tống Vũ Kiệt, không phải người ngươi để ý nhất là tên Tiêu Kỳ Nguyệt này sao? Tốt lắm, ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử cảm giác sống không bằng chết!
Âm thầm, đắc ý nghĩ, Khiên Ngưu sung sướng tưởng tượng tình cảnh mà nàng khát vọng, cả đời này, nàng thống hận nhất là hai người, Nhữ Dương quận chúa Tống Ngâm Tuyết cùng Lục béo ị Tống Vũ Kiệt, cho nên nàng muốn trả thù bọn họ!
Bất quá hôm nay Tống Ngâm Tuyết đã đi đời nhà ma rồi, nàng cũng không tính toán nữa, mà chuyển toàn bộ thù hận đều lên trên đầu Tống Vũ Kiệt làm cho hắn trả giá thật nhiều vì ngày đó hắn dung túng vương phi của mình, không ra tay cứu nàng!
Trong ánh mắt của lão Nhị, lão Tam, Khiên Ngưu vui vẻ nở nụ cười, cười dữ tợn, cười càn rỡ. . . . . .
. . . . . .
“Thế nào? Nhìn ra điểm gì không?” Dưới sườn núi, Lục béo ị Tống Vũ Kiệt vội vàng hỏi Tống Ngâm Tuyết, vẻ tình cảm đầy quan tâm không lời nào có thể miêu tả nổi.
“Lục điện hạ thật đúng là quan tâm Kỳ Nguyệt công tử a? Xem ra, Nhữ Dương quận chúa ở dưới cửu tuyền, cũng có thể nhắm mắt.”Thấy như thế, Tống Ngâm Tuyết đang nhìn ngó chung quanh, trong miệng thốt ra một lời khó phân biệt là khen hay chê, ánh mắt cũng không ngừng lại.
“Ha ha, đúng vậy! Tuyết công tử có chỗ không biết, ta chỉ có một muội muội là Ngâm Tuyết, từ nhỏ tình cảm của chúng ta đặc biệt tốt, cho nên ta giúp nàng chiếu cố phu quân, đó cũng là chuyện đương nhiên!”
Mang đám đông về chỗ triền núi mà Kỳ Nguyệt lăn xuống, Tống Vũ Kiệt vừa tìm kiếm, vừa giải thích.
“A? Ta nghe nói Thư Ly công tử cũng là phu quân của Nhữ Dương quận chúa, tại sao không thấy điện hạ có lòng với hắn như vậy?”Đứng yên nhìn, Tống Ngâm Tuyết vừa chế nhạo, vừa quan sát chung quanh.
“Ách, cái này. . . . . . Cầm công tử. . . . . .” Không biết trả lời thế nào, lại không thể trực tiếp thừa nhận mình có lòng riêng, Tống Vũ Kiệt liếc mắt nhìn Thư Ly bên cạnh, giải thích lung tung: “Cầm công tử hắn thích đi du lịch bốn phương, không cần ta chiếu cố.”
“A, thì ra là như vậy. . . . . .” Giống như đã hiểu nhẹ gật đầu, Tống Ngâm Tuyết giả bộ như hiểu ý. Thấy vậy, Tống lão lục không muốn tiếp tục cái đề tài này, trở lại quan tâm hỏi tình huống trước mắt, “Tuyết công tử, công tử đã quan sát hồi lâu rồi, rốt cuộc có nhìn ra manh mối gì hay không? Nguyệt Nguyệt này, rốt cuộc hắn chạy tới đâu rồi nhỉ?”
“Không biết.”
“A! Không biết?” Vừa nghe nàng nói lời này, Tống lão lục kêu sợ hãi lên tiếng, khuôn mặt kinh ngạc.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói tiếp, chỉ thốt ra một chữ “Chờ”.
“Chờ? Chờ ai? Chẳng lẽ là chờ Nguyệt Nguyệt tự trở về?” Không hiểu ra sao, mắt thấy thời gian đã qua một ngày, cũng không biết tình huống Kỳ Nguyệt bây giờ như thế nào? Tống Vũ Kiệt nôn nóng trong lòng!
“Tự nhiên là chờ người nên chờ!” Cười khẽ nói, vẻ mặt cao thâm, Tống Ngâm Tuyết chỉ nói đến thế, liền không nói thêm lời nào nữa.
Mà Tống lão lục không biết là chuyện gì đang xảy ra, thấy loại tình hình này, cũng chỉ có thể buồn bực đi lòng vòng lo lắng suông, như là con kiến bò trên chảo nóng.
“Đến đây” Giương bàn tay thon dài lên, cười nhạt vững vàng tiếp được mũi tên bay vụt mà đến, ở trên mũi tên, có cột một tờ giấy viết thư.
“Người nào!” Thăm dò khắp mọi nơi, muốn tìm ra tên từ đâu bây đến, chính là dùng công phu mèo quào của Tống Vũ Kiệt, thì có thể quan sát được gì?
Nhìn hồi lâu, cái gì cũng chưa nhìn ra, Tống Vũ Kiệt tiến lên, muốn đi xem xét nội dung trên thư, “Trên thư nói cái gì?”
“Lấy tiền chuộc người.” Ngắn gọn mà sáng tỏ tường thuật tóm lược nội dung trên thư, Tống Ngâm Tuyết bày ra bộ dạng như trong dự liệu, nhàn nhạt mà nói.
“Lấy tiền chuộc người? Công tử là nói Nguyệt Nguyệt hắn bị người ta chộp tới? Mà không phải tự hắn chạy!” Tựa hồ rất là khiếp sợ với tin tức này, Tống Vũ Kiệt kinh ngạc nói.
Nghe vậy, nàng nhẹ nhàng cười, chỉ chỉ dấu vết còn lưu lại trên mặt đất, mở miệng chậm rãi nói: “Từ dấu vết nơi này,có thể thấy lúc Kỳ Nguyệt lăn xuống, cũng đã ngất đi rồi, cho nên bên cạnh hắn không có dấu vết giãy dụa hoặc lộn xộn, mà trong đó, có một vết kéo dài như vật gì bị lôi đi, mặc dù đã bị giẫm đến cơ bản không thấy rõ lắm, nhưng chỉ cần thêm chút suy đoán, liền không khó để hiểu được tình hình trong đó.”
Một tay chỉ hai chỗ, giải thích tình hình phát sinh lúc ấy, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt đầy tự tin, phát ra ánh sáng cơ trí.
Thư Ly nhìn thấy người ngọc như vậy, trong lòng mềm nhũn, cả người tê tê, không thể chuyển dời tầm mắt.
“Chuyện này sao có thể? Ta đã lập tức phái người xuống dưới tìm ngay lúc đó! Nếu thật sự có người lén mang Nguyệt Nguyệt đi, hẳn là sẽ bị phát hiện mới đúng a!”
Không đồng ý nói ra quan điểm, Tống Ngâm Tuyết không nói gì trong lòng thầm xem thường, đối với năng lực xử lý của tên lão Lục đầu heo này, nàng thật sự không dám khen tặng.
“Những người này trùng hợp đụng phải chuyện này, dưới tình huống biết rõ có người đang đi tìm, lại còn cố ý mang người đi, không khó để suy đoán ra bọn họ có mục đích riêng! Mà cái mục đích kia, nhất định có quan hệ với giao dịch, cho nên chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ, chờ con cá tự động mắc câu!”
Khẽ cầm giấy viết thư trong tay lên, Tống Ngâm Tuyết nói rõ nguyên nhân nàng bảo mọi người chờ với Tống lão lục.
Nghe vậy, Tống lão lục nhíu mày, nhưng còn chưa kịp mở miệng trước, người ngọc liền xoay người, cười cười nói với hắn: “Có phải Lục điện hạ muốn nói, những người kia làm sao có thể biết tầm quan trọng của Kỳ Nguyệt đối với điện hạ, từ đó xác định điện hạ chịu dùng bạc đi đổi hắn không? Chuyện này cũng dễ giải thích thôi! Bởi vì nếu như ta đoán không lầm, trong những người này, nhất định có một người quen của điện hạ. . . . . .”
“Người quen của ta?” Tống lão lục đau khổ suy nghĩ, trong lòng không giải thích được.
Mà lúc này, nàng không để ý đến hắn, chỉ quăng ánh mắt về hướng mũi tên kia, nói thật nhỏ: “Xem tình hình như vậy, những tên này cũng không giống như người bình thường, bởi vì ít nhất võ công. . . . . . cũng không đến nỗi quá kém.”
Tiện tay vứt tên, Tống Ngâm Tuyết mở miệng nói với Tống Vũ Kiệt:“Lục điện hạ, nhanh đi chuẩn bị đi, một ngàn lượng bạc, giờ Mùi canh ba hôm nay, ở trước cây tùng bách trên núi một tay giao tiền, một tay giao người!”
“Một ngàn lượng bạc! Biết đi đâu tìm a?” Vừa nghe một số tiền lớn như vậy, phó tướng bên cạnh kinh hãi kêu lên.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết nhún vai, chuyển mắt nói: “Ta cũng không biết, dù sao người ta nói, nếu khi đó không nhìn thấy tiền, thì lập tức giết con tin.”
Dùng ngôn ngữ hiện đại giải thích với bọn họ, lại quên mất bọn họ không hiểu mấy từ”Giết con tin” này, quả nhiên nàng lập tức thấy mấy ánh mắt không hiểu bắn về phía mình, Tống Ngâm Tuyết cười cười giơ tay lên, xé giấy viết thư trong tay thành từng mảnh, sau đó mạnh mẽ thổi, để chúng phiêu tán theo gió, “Giết con tin? Là như vậy!”
“Không được, ta không thể để cho Nguyệt Nguyệt có việc gì! Người tới, nhanh! Nhanh đi chuẩn bị, bất kể là dùng phương pháp gì, tóm lại lát sau ta muốn thấy tiền!”
Tống lão lục nhìn giấy viết thư bị xé nát bấy, trong lòng lập tức căng thẳng, hắn vừa sốt ruột phân phó phó tướng bên người, vừa lấy ngân phiếu mà mình mang theo ra, sau khi đếm đột nhiên buồn bực nói: “A, không cần, thì ra ta mang đủ rồi . . . . . .”
“. . . . . .”
Phó tướng không nói gì nhìn Tống Vũ Kiệt, mơ hồ cảm thấy có một giọt mồ hôi lớn từ trên trán chảy ra, không khỏi vô thức đưa tay áo lên lau.
Lúc này, Tống Ngâm Tuyết dựng thẳng ba ngón tay lên, mở miệng nói: “Ba người! Đối phương yêu cầu chỉ cho phép chúng ta mang theo ba người tới đó, điện hạ muốn mang theo ba người nào?”
“Ta! Ngươi! Còn có. . . . . .” Ánh mắt dạo qua một vòng, khi ngón tay định chỉ phó tướng bên cạnh thì giọng nói của Thư Ly vang lên: “Còn có ta!”
“Ngươi, cầm công tử? Nhưng mà hình như công tử cũng không võ công a?” Tống Vũ Kiệt không chút chần chừ nói trắng sự nghi ngờ của mình ra.
Nghe vậy, hai mắt Thư Ly nhìn Tống Ngâm Tuyết, lạnh nhạt mà kiên định nói: “Ta không thể rời khỏi Tuyết công tử, dù sao Lục điện hạ đi lần này cũng chỉ là đổi Kỳ Nguyệt trở về, không có gì nguy hiểm.”
“Cái này. . . . . .” Tống Vũ Kiệt do dự.
“Lục điện hạ, Thư Ly và Kỳ Nguyệt là người quen cũ, nói không chừng Kỳ Nguyệt thấy ta, tâm tình sẽ không kích động như vậy nữa.” Một lòng không muốn tách khỏi người ngọc, Thư Ly hiếm khi nói nhiều lời như vậy với Tống lão lục.
“. . . . . . Được rồi.” Trọng điểm là câu cuối cùng Thư Ly nói “Có lẽ Kỳ Nguyệt thấy ta sẽ còn không kích động như vậy nữa”, đã khiến Tống lão lục gật đầu, đồng ý.
. . . . . .
Trên núi, Kỳ Nguyệt hai tay bị trói sau lưng cột trên một cây đại thụ, bên người, là Khiên Ngưu vẻ mặt cười âm hiểm, cùng bốn tên sơn tặc giương mắt nhìn động tĩnh dưới núi.
“Là ngươi. . . . . .” Tựa hồ nhận ra người trước mặt, trên gương mặt tuấn tú của Kỳ Nguyệt hiện lên một tia kinh ngạc.
“Kỳ Nguyệt công tử, rất bất ngờ sao? Ha ha, cái này thật đúng là tha hương gặp bạn cũ, đời người sớm muộn gì cũng gặp lại!” Thấy mình bị nhận ra, Khiên Ngưu cũng không e dè, dùng một loại ngữ điệu mà bốn gã sơn tặc cách đó không xa nghe không rõ nói chuyện với Kỳ Nguyệt.
“Khiên Ngưu, ngươi làm cái gì vậy?” Mặc dù gặp được người quen cũ, nhưng người quen cũ này cũng không có giao tình gì với hắn, ngược lại giờ phút này rất không khách khí trói hắn trên cây.
Kỳ Nguyệt cảm thấy bất mãn, bắt đầu giãy dụa, “Thả ta ra!”
” Kỳ Nguyệt công tử, vô dụng thôi, cái nút này ta buộc vô cùng chặt, dùng sức lực của một kẻ thư sinh văn nhược như công tử, đừng mơ giãy ra nổi.” Cười đắc ý, Khiên Ngưu nhếch mày, “Công tử, đừng trừng ta nha? Dầu gì ta cũng đã cứu ngươi từ trên tay Tống Vũ Kiệt về đây, không phải ngươi hẳn là nên cảm tạ ta sao?”
“Ngươi cứu ta?” Cau mày, hồi tưởng tình hình mình lăn xuống triền núi lúc trước, Kỳ Nguyệt hiểu được, nhất định là khi đó, mình đã gặp bọn Khiên Ngưu.
“Như thế nào? Nhớ lại rồi sao!” Giương môi cười, ngón tay chậm rãi trượt nhẹ dọc theo khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Nguyệt, Khiên Ngưu thần sắc nghiền ngẫm, lời nói ngả ngớn: “Quả nhiên là một công tử phong nhã, tuấn tú vô song! Luận hình dạng, cũng khó trách Lục điện hạ hắn lại động tâm !”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Nghiêng mặt qua một bên, hình như có chút chán ghét, Kỳ Nguyệt nhíu mày, trong giọng nói có sự bài xích nồng đậm.
Thấy vậy, Khiên Ngưu cũng không tức giận, nàng dùng sức ngắt gò má mịn màng của Kỳ Nguyệt, sau đó đắc ý đến vểnh cái đuôi lên trời nói, “Không làm gì, chỉ là muốn mời ngươi làm một chuyện, một chuyện có thể giúp ngươi, cũng có lợi cho ta!”
“Đã có thể giúp ta, cũng có lợi cho ngươi?” Quay đầu, Kỳ Nguyệt hồ nghi, khó hiểu nhìn Khiên Ngưu.
“Đúng vậy a, giúp ngươi, cũng lợi cho ta!” Buông tay ra, Khiên Ngưu cười cười âm tàn, nàng xoay người, nhìn dưới núi, nghiền ngẫm mở miệng nói: “Kỳ Nguyệt công tử, không phải ngươi vẫn một mực phẫn hận Tống Vũ Kiệt dây dưa mãi không chịu buông tha sao? Hơn nữa lúc trước hắn còn từng hại chết vị hôn thê của ngươi, là kẻ thù của ngươi!”
“Theo ta được biết, Kỳ Nguyệt công tử một mực dùng việc tự tay giết chết Tống Vũ Kiệt làm mục tiêu mà sống, thế nào, hiện tại ta có một kế hoạch, công tử ngươi có hứng thú hợp tác cùng ta hay không?”
” Hợp tác cùng ngươi?” Kỳ Nguyệt suy nghĩ, đôi mắt tuấn mỹ khẽ chớp.
Thấy vậy, Khiên Ngưu vì muốn biểu lộ thành ý, liền không che dấu chút nào hào phóng nói ra tiếng lòng của mình: “Kỳ Nguyệt công tử không cần hoài nghi, tin rằng ngươi cũng biết rõ quá khứ của ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, những việc ngươi biết cũng không phải là sự thật, bởi vì hết thảy những đau khổ mà ta phải chịu đều do Tống Vũ Kiệt ban tặng!”
“Ta hận hắn, hận không thể giết chết hắn! Cho nên khi ta nhìn thấy ngươi bị hắn truy đuổi lăn xuống triền núi thì ta liền biết cơ hội báo thù của ta rốt cuộc đã đến rồi!”
Trên mặt, hiện ra thần sắc dữ tợn, Khiên Ngưu âm thầm hung hăng nắm tay lại, trong mắt chớp động lên ngọn lửa thù hận.
Thấy vậy, trong lòng Kỳ Nguyệt thầm giật mình, chần chờ hỏi: “Vậy ta phải làm cái gì?”
“Làm gì? Rất đơn giản! Cầm lấy!” Từ trong tay áo móc ra môt cây chủy thủ, sau đó nhanh chóng nhét vào trong ngực Kỳ Nguyệt, sau khi Khiên Ngưu bảo đảm tất cả hành động trên đêu không bị bốn người còn lại trông thấy, mở miệng thấp giọng nói: “Kỳ Nguyệt công tử, ta cột ngươi vào đây, làm như vậy là để lừa gạt Tống Vũ Kiệt tới cứu ngươi. Ta lấy cớ muốn dùng ngươi đổi bạc để mê hoặc Tống Vũ Kiệt và bốn người này, khi bọn hắn không phòng bị thì đào sẵn cái bẫy, sau đó ngồi chờ bọn họ nhảy vào.”
“Bọn họ? Chẳng lẽ ngươi muốn nhằm vào, không chỉ đơn giản là một mình Tống Vũ Kiệt thôi ư?”
“Ha ha, chuyện này không quan trọng!” Thấy Kỳ Nguyệt nghi hoặc, Khiên Ngưu vui vẻ lại duỗi tay nhéo mặt của hắn một cái, sau đó cười nói: “Kỳ Nguyệt công tử, vừa rồi ta đưa cho ngươi thanh chủy thủ, là muốn ngươi để đến cuối cùng dùng nó để giết Tống Vũ Kiệt. Như thế này, sau khi chờ bọn hắn đến đây, ta liền làm bộ được bạc thả người, sau đó để cho Tống Vũ Kiệt đi cứu ngươi, lúc này, ngươi hãy thừa dịp hắn chuyên tâm giúp ngươi mở dây thừng vung một đao đâm vào trái tim của hắn, làm cho hắn đi đời nhà ma!”
Khiên Ngưu nói đến chỗ này, trên mặt lộ vẻ điên cuồng khát máu, khiến Kỳ Nguyệt kinh ngạc một hồi.
Thấy vậy, Khiên Ngưu cho là hắn còn băn khoăn, liền lập tức đổi giọng an ủi: ” Xin Kỳ Nguyệt công tử yên tâm, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến đến ngươi. Ngươi thấy bốn người bọn họ không? Ở nơi hoang vắng này, ta chỉ cho phép Tống Vũ Kiệt mang thêm hai người tới, đến lúc đó chỉ cần ngươi giết tên mập chết bầm kia, ta sẽ kêu bốn người bọn họ giết hai người còn lại, sau này bọn họ chết không có đối chứng, cũng không tìm ra chúng ta!”
Tựa hồ hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, Khiên Ngưu chậm rãi giật giật tay của mình trước mặt Kỳ Nguyệt, sau đó thần bí mà nhỏ giọng nói:“Kỳ Nguyệt công tử, ta sẽ nói cho ngươi biết một chuyện, bốn người này, ta hận bọn hắn, cho nên ta cũng sẽ không để cho bọn họ sống lâu đâu! Cho nên đợi cho Tống Vũ Kiệt chết rồi, ta lấy ngân lượng xong, ta sẽ đem tội danh giết chết Tống Vũ Kiệt đổ lên trên người bọn họ, sau đó làm cho quan phủ đến bắt bọn họ, ha ha!”
” Đến lúc đó, tất cả người đáng ghét đều chết hết, chỉ còn lại ta cùng công tử hai người, từ nay về sau trời cao biển rộng, tự do bay lượn .”
Bình tĩnh nói ra ý nghĩ của mình, Khiên Ngưu thâm ý chậm rãi dựa vào người Kỳ Nguyệt, lúc bộ ngực của mình sắp đụng với đối phương, khẽ hà hơi nói: “Công tử, chờ đến lúc đó, hai chúng ta ai đi đường nấy. Nhưng bất quá nếu công tử để ý Xuân nhi, muốn để Xuân nhi lại bên người hầu hạ, vậy cũng không sao, dù sao công tử lớn lên tuấn tú như vậy, Xuân nhi ta. . . . . .”
Bộ ngực, rốt cuộcc đụng phải thân thể Kỳ Nguyệt, hắn kinh hãi vội vàng lui về phía sau, chính là bởi vì thân thể bị trói không thể động đậy, chỉ có thể ráng ngẩng đầu lên, liều mạng rời xa người tự kỷ trước mặt kia.
“Xuân nhi, bọn họ đến đấy!” Đúng lúc này, một tiếng hô vang lên, sau khi nghe vậy, Khiên Ngưu nhanh chóng đứng thẳng người, sau đó thâm ý liếc nhìn Kỳ Nguyệt, nói một câu”Hết thảy quyết định như vậy đi“,liền nhanh chóng gia nhập trong hàng ngũ bốn người, cũng không để ý người sau lưng có đáp ứng không. . . . . .
Trên đường lên núi, Tống Ngâm Tuyết, Ứng Thư Ly, Tống Vũ Kiệt ba người nhấc chân đi lên, đón gió, lúc sắp mặt đối mặt với bọn Khiên Ngưu lại dừng bước.
“Rốt cuộc là người phương nào dám Kỳ Nguyệt của ta? Ta mang bạc đến, mau thả người cho ta ——” hét lớn một tiếng, Tống Vũ Kiệt phẫn nộ nói, thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc này, vừa thấy cảnh tượng như vậy, tầm mắt phóng về phía xa, vừa nhìn, con mắt Khiên Ngưu liền không ngừng trừng lớn, sau đó biến thành rất tròn, rất rất tròn!
Ứng, Ứng Thư Ly. . . . . . Tay, không khỏi nắm chặt lại, trái tim đạp bùm bụp, Khiên Ngưu không nghĩ tới sẽ gặp phải người nàng từng yêu nhất ở đây, cả người như rơi vào trong mộng.
Mà giờ khắc này ở sau lưng nàng, cái người hai tay bị trói trên cây kia, khi nhìn đến ba người đang đi tới thì đôi mắt tuấn mỹ cũng không nhịn được trợn to, vẻ mặt không dám tin kích động hưng phấn. . . . . .
Bình luận facebook