-
Chương 204: Hồn về không hối ( Thượng )
“Đại ca, Vũ kiệt tới thăm huynh đây . . . . . .”
Trước mộ phần đại hoàng tử nước Đại Tụng, một thân ảnh mập mạp lẳng lặng đứng thẳng, trên gương mặt béo phì phóng túng thường ngày, lúc này lại có sự trầm tĩnh cùng u buồn sâu xa, rất hiếm khi nhìn thấy Lục hoàng tử nước Đại Tụng lộ ra biểu cảm như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc không thôi.
“Đại ca, hôm nay thời tiết rất tốt, đệ nghĩ có lẽ huynh cũng rất hào hứng, cho nên mới tới thăm huynh. . . . . .”
Lấy ra một đĩa điểm tâm, chậm rãi để trước mộ phần, Tống Vũ Kiệt cười cay đắng, thấp giọng mà nói:
“Đại ca, huynh xem đệ mang gì đến cho huynh nè? Đây là cao hoa hồng mà huynh thích nhất, đệ cố ý sai người làm đó.”
“Đại ca, thế giới này thật khó hiểu, từ ngày đó, phụ hoàng tự tay giao lực lượng {ám vệ} cho đệ, đệ đã thề, nhất định phải báo thù cho huynh! Chính là đời người có quá nhiều chuyện khó xử, người mà đệ muốn chính tay giết chết, cũng là thân nhân của đệ. . . . . .”
“Đại ca, chẳng lẽ ích lợi hoàng quyền thật sự quan trọng đến như vậy sao? Vì những thứ đó này, Nhị ca rõ ràng có thể không để ý đến tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta, ép chúng ta đến bước đường cùng, từng người từng người biến mất khỏi thế gian này.”
Chậm rãi cầm lấy một miếng điểm tâm, sau đó bỏ vào trong miệng từ tốn nhai, giọng nói nghẹn ngào, “A, kỳ thật chút tình huynh đệ này thì đáng gì? Ngay cả hoàng thúc Nhị ca cũng giết, làm sao lại để ý tình cảm giữa huynh đệ chúng ta? Ai nói huynh đệ cùng chung một lòng vậy? Chẳng qua là lời thế nhân bịa đặt lừa gạt những kẻ ngu muội thôi, đều là hoang đường, dối trá. . . . . .”
“Đại ca, đệ nên làm cái gì bây giờ? Vì sao sống một mình trên đời cảm giác lại lạnh lẽo như vậy, nhìn cuộc sống lục đục ồn ã, ngươi lừa ta gạt này, đệ rất phiền chán, muốn bỏ đi thật xa, chính là đệ biết rõ đệ không thể, đệ không có tư cách. . . . . .”
“Đệ là hoàng tử phóng túng hoang đường nhất Đại Tụng, đúng rồi, còn có Ngâm Tuyết, muội ấy là nữ vương gia hoang đường nhất Đại Tụng, hai chúng ta cả đời này phải sống bên lề xã hội, sau khi chết xuống Địa ngục, bị thế nhân thóa mạ muôn đời. Chính là đệ hoàn toàn không để ý, bởi vì nếu như một con người ngay cả trái tim cũng không còn rung động, hắn làm sao có thể xưng là con người được nữa . . . . . .”
“Đại ca, cái gì gọi là sống vô nghĩa? Là chỉ bên cạnh mình không có một ai, không có một người nào đáng giá để mình đối đãi chân thành sao? Vậy hiện tại, đệ đây chính là một kẻ sống không mục đích rồi, đần độn không có mục tiêu, cho dù cả ngày lưu luyến bụi hoa, vẫn không tìm thấy chút tình cảm ấm áp nào, đại ca, đệ nghĩ cả đời Tống Vũ Kiệt này, sợ nhất chắc là nỗi cô độc. . . . . .”
Thì thầm một câu tiếp một câu, trong cảnh gió nhẹ mây trôi lờ lững, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt vạn người chán ghét, cũng đang thấp giọng thổ lộ tình cảm đích thực trong lòng mình . . . . . . Hồi lâu sau, hắn đứng lên, sau khi liếc bia mộ một cái thật sâu, thở dài một tiếng cực kỳ nhỏ, chậm rãi rời đi.
Đi trên đường phố, người qua đường nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, bởi vì danh tiếng của hắn quá vang dội sao? Trong lòng không khỏi cười nhạt, trên mặt lại không có biểu lộ gì.
“Đại ca ca, có thể giúp Hiên nhi lấy con diều kia xuống không?” Chỗ góc cua, một đứa bé con đang lôi kéo một nam tử vô cùng tuấn nhã, làm nũng kêu lên.
Tầm mắt nhìn về phía tiếng nói, bởi vì nam tử quay lưng lại, Tống Vũ Kiệt không thể thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng trong mơ hồ có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, không biết là vì cái gì.
“Đại ca ca, giúp Hiên nhi lấy nó xuống được không?” Đứa bé đứng dưới cây liên tục kêu lên, đột nhiên đáy lòng hắn trào ra cảm giác chán ghét, cảm thấy như đứa bé đang chiếm lấy một thứ gì đó rất tốt đẹp, Tống Vũ Kiệt bất mãn, quăng cho nó một ánh mắt giết người.
Ánh mắt giết người không có hiệu quả với đứa bé, bởi vì nó không phát hiện, chỉ dùng sức kéo nam tử thanh nhã, tuấn mỹ như gió mát kia, bùn trong tay làm dơ vạt áo của hắn, nhưng vẫn không mảy may tổn hại gì đến phong thái của nam tử.
Nam tử này là ai? Vì sao lại khiến hắn có cảm giác rung động? Không phải hắn điên rồi chứ. . . . . . Tống Vũ Kiệt nghi hoặc, không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào nam tử, nhìn bóng lưng thanh mỹ, bình tĩnh, yên ắng kia, trong lúc lơ đãng dường như khiến hắn quên hết mọi nỗi buồn, cả người có cảm giác thoải mái, tự tại trước nay chưa từng có.
“Được, để huynh giúp đệ.”
Giọng nói của nam tử rất nhu hòa, nhàn nhạt như gió, ấm áp thổi vào lòng người, lặng lẽ mọc rễ nẩy mầm ở đó.
Nam tử khẽ nhón gót, duỗi tay lấy con diều kia xuống, kỳ thật cái cây này cũng không cao, vươn tay là có thể đụng đến, chỉ vì đứa bé quá nhỏ, không thể với tới mà thôi.
“Nè, cầm lấy đi.”
Phong thái nhìn từ góc độ nào cũng rất duyên dáng, nam tử nhẹ nhàng đưa con diều cho đứa bé, thậm chí còn rất thân mật phủi bụi đất lá cây linh tinh trên mặt nó.
“Cám ơn đại ca ca, Hiên nhi đi nhé.” Đứa bé tiếp nhận con diều, cao hứng cười với nam tử, sau đó chạy đi nhanh như chớp, tiếp tục chơi trò chơi của mình.
Đứa bé chạy về hướng Tống Vũ Kiệt, cảm thụ được niềm vui sướng của đứa trẻ, nam tử nhịn không được xoay người nhìn nó, chính là cái nhìn này, đã ấn định mối liên hệ dây dưa không dứt giữa hắn và người nào đó trong kiếp này.
Tống Vũ Kiệt há to mồm, không chuyển mắt nhìn nam tử, cảm giác như khí chất yên lặng ôn nhuận, sạch sẽ của gương mặt tuấn nhã kia, trực tiếp nhồi vào trái tim hư không của hắn, khiến cho hắn đứng yên bất động thật lâu.
Hắn. . . . . . Là tiên sao? Là tiên tử do trời cao phái tới tinh lọc những linh hồn dơ bẩn sao?
Trái tim, bỗng rung động mãnh liệt vào sát na này, tức thì cả tâm hồn như chìm ngập. Đại Tụng Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, trong ký ức của hắn, hắn vẫn nhớ mãi một ngày sau giờ ngọ kia, có một nam tử nhìn phương xa cười khẽ, nụ cười kia, thanh tịnh, trong sạch, không xen lẫn chút tạp chất nào, không bao hàm sự huyên náo của thế tục, cứ mạnh mẽ như vậy khắc sâu vào lòng hắn, làm cho hắn cam nguyện trầm luân cả đời, dù cho có phải trả giá bằng cả tánh mạng cũng vĩnh viễn không oán hận!
Nam tử kia. . . . . . Là tiên!
Bước chân vừa dừng lại không khỏi tiến lên, nhịn không được muốn tới gần, lúc này, một nữ tử tướng mạo tạm coi như thanh tú từ phía sau đi đến, mỉm cười nói với nam tử, “Kỳ Nguyệt ca, chúng ta cần phải trở về. . . . . .”
“Ừ, Thanh nhi.”
Mỉm cười nhìn nữ tử đi về hướng mình, sau đó ôn nhuận nho nhã xoay người, cùng nhau đi từ từ rời khỏi tầm mắt Tống Vũ Kiệt, động tác tuyệt đẹp không nhiễm chút bụi trần.
Hắn. . . . . . Gọi là Kỳ Nguyệt. . . . . .
“Này, ngươi, ngươi biết thân phận công tử vừa rồi không?” Dưới tình thế cấp bách hắn tiện tay nắm một người đi đường, hung dữ hỏi.
Khi người qua đường kinh hãi khoát tay nói không biết, hắn nhanh chóng buông ra, tìm kiếm người kế tiếp.
“Này, ngươi biết Kỳ Nguyệt công tử là ai không?”
“Tôi, tôi, tôi biết một chút . . . . . Kỳ Nguyệt công tử vốn tên là Tiêu Kỳ Nguyệt, là Đại Tụng đệ nhất ‘ Văn công tử ’ nhà ở. . . . . .”
Khi người qua đường nói ra thân phận của nam tử thì trong lòng Tống Vũ Kiệt ngọt như ăn mật, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao, tóm là rất vui vẻ.
“Ta hỏi ngươi, vừa rồi nữ tử bên cạnh hắn là ai? Thoạt nhìn quan hệ hai người cũng không tệ lắm, đó là muội muội của hắn sao?”
“Không phải muội muội, đó là vị hôn thê của Văn công tử. . . . . . Tài nữ Mộ Dung Thanh. Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, đính hôn từ trong bụng mẹ, sau khi lớn lên lại rất hợp nhau, kinh thành ai ai cũng ngợi khen. Nghe nói qua mấy tháng nữa, chờ chọn được ngày lành tháng tốt, Tiêu gia sẽ chính thức đặt sính lễ với Mộ Dung gia, lấy Thanh nhi cô nương về nhà!”
Người qua đường bẩm báo tất cả những chuyện mình biết, không dám giấu diếm nửa lời, sau khi nghe vậy Tống Vũ Kiệt buông tay, trái tim đau đớn như bị moi ra khỏi lồng ngực.
Hắn sắp lấy vợ . . . . . . Hắn sắp lấy vợ . . . . . . Người qua đường được tự do, e sợ nhanh chóng chạy mất, chỉ để lại một mình Tống Vũ Kiệt ngơ ngác đứng ở ngã tư đường, cảm thấy thân thể co rút, đau đớn.
Hắn sắp lấy vợ rồi? Đột nhiên, trong lòng thật sự rất hâm mộ nữ tử tên Mộ Dung Thanh kia. . . . . . Nếu như, nếu như nữ tử kia biến mất, vậy có phải hắn sẽ không cần cưới nữa? Không bị gia đình níu chân, cùng đi du ngoạn với mình không?
Tống Vũ Kiệt mê mang. . . . . .
“Lục ca ca, hôm nay thi đấu thuyền rồng này rất thú vị nha!” Bên bờ hồ, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng lại trang điểm cực kỳ tục tằn cao hứng kêu lên, bàn tay chỉ về phía trước còn không ngừng quơ tới quơ lui.
“Đúng vậy a, Ngâm Tuyết, đại hội thuyền rồng năm nay coi như cũng đặc biệt náo nhiệt, người tham gia cũng nhiều!” Thịt béo trên mặt rung rung, Tống Vũ Kiệt một thân áo gấm đáp lời.
“Ai, thật là đáng tiếc, vậy là xong rồi, muội còn chưa xem đủ mà.”Nữ tử tục tằn dậm chân, vẻ mặt không cam lòng, nghe khẩu khí, tựa hồ nàng còn chưa xem thỏa thích!
“Đi thôi, Ngâm Tuyết, có gì phải đáng tiếc? Năm nay hết thì sang năm lại xem, thi đấu thuyền rồng cũng giống nhau thôi!”
“Huynh thì hiểu cái gì? Ai biết sang năm mỹ nam bơi lội số một kia có còn tham gia không?” Vẫn dậm chân, lần này miệng còn vểnh lên thật cao, nữ tử háo sắc tên là ‘ Ngâm Tuyết ’ kia nhìn chằm chằm vào nam tử phía xa, cực kỳ trắng trợn dọa người.
“Ơ, Ngâm Tuyết của ta lại bắt đầu muốn nam nhân rồi à? Hai ngày trước không phải muội vừa cướp pháp trường, đoạt tiểu tử Ứng Thư Ly về sao? Mới có mấy ngày, sao muội lại bắt đầu không an phận rồi? Chẳng lẽ tiểu tử kia không thể thỏa mãn muội?”
Thịt béo rung động, vẻ mặt Tống Vũ Kiệt tươi cười đầy mờ ám trêu chọc, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tức giận liếc nhìn hắn, bực bội nói:“Thư Ly ca ca của muội đương nhiên là có thể thỏa mãn muội rồi, muội chỉ sợ huynh ấy quá mệt mỏi, cho nên muốn tìm bạn cho huynh ấy, chia sẻ với huynh ấy!”
”Chia sẻ? Ái chà, Ngâm Tuyết, lời này mà muội cũng nói ra được. Rõ ràng là bản thân mình muốn nam nhân, còn ráng tìm lý do đường hoàng. Rất là độc đáo nha!”
Giơ ngón tay cái lên, Tống Vũ Kiệt cười sáng lạng, mà nghe hắn tán dương một cách châm chọc như vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không tức giận, ngược lại còn cười ‘ khanh khách ’ không ngừng, ánh mắt quyến rũ liếc ngang: “Đúng là chỉ có Lục ca ca hiểu muội, ha ha. “
“Được, Ngâm Tuyết đã thẳng thắn thành khẩn như vậy, hôm nay Lục ca ca sẽ làm chủ uội, thay muội đoạt người nam nhân kia về, tạo điều kiện uội hàng đêm vui xuân!”
Nở nụ cười dâm tiện, Tống Vũ Kiệt kéo Tống Ngâm Tuyết, dứt lời liền muốn đi về phía hồ, chính là đúng lúc này, hắn đụng phải nữ tử đi tới từ phía đối diện, sau đó hai bên đều lui về phía sau một bước.
“Kẻ nào mắt mù, dám đụng bổn hoàng tử ta!”
Hét lớn một tiếng, rít gào, vừa nghe người đối diện hung hãn như vậy, nữ tử yếu ớt cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu nữ không cố ý!”
“Ta không quản ngươi có cố ý hay không, đụng phải bổn hoàng tử, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi!” Bá đạo dã man nói, Tống Vũ Kiệt vừa dứt liền xăn tay áo lên, khiến nữ tử sợ hãi đến hoa dung thất sắc, không khỏi lớn tiếng kêu lên:
“A, đừng mà. . . . . .”
“Ngươi là. . . . . .”
Vốn đã muốn động thủ, nhưng trong lúc vô tình, thoáng nhìn tướng mạo nữ tử, Tống Vũ Kiệt dừng tay lại, do dự nói: “Ngươi là. . . . . . Mộ Dung Thanh?”
“Tại sao điện hạ lại biết tên tiểu nữ?” Nếu nói người khác không biết nữ tử này là ai thì còn có khả năng, nhưng Lục hoàng tử tội ác chồng chất thì trong kinh thành lại không ai không biết, không ai không hiểu!
“Ngươi là Mộ Dung Thanh! Ngươi thật sự là Mộ Dung Thanh!” Xác định thân phận của cô gái, Tống Vũ Kiệt nghẹn ngào kêu to, có vẻ vô cùng kích động!
Tống Ngâm Tuyết đứng bên cảm thấy rất kỳ quái, không phải chỉ là một nữ tử tư sắc thường thường thôi sao, Tống lão lục có cần hưng phấn đến thế không?
Nhưng Tống Ngâm Tuyết khi đó, nàng nào đâu biết bởi vì sự tồn tại cuả Tiêu Kỳ Nguyệt, Tống Vũ Kiệt sớm đã xem nữ tữ tên Mộ Dung Thanh này là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Hừ, Mộ Dung Thanh a Mộ Dung Thanh, lần này đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào!
Nếu như ngươi biến mất, vậy chẳng phải Kỳ Nguyệt sẽ không cần lập gia đình nữa sao. . . . . . Âm thầm nghĩ, không hề do dự duỗi móng heo ra, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nữ tử, kéo nàng ta về hướng ngược lại!
“Đi, tiện nhân. . . . . .”
“Điện hạ muốn mang tiểu nữ đi đâu? Tiểu nữ không đi. . . . . .” Vừa giãy dụa vừa kêu cứu thật to, lúc này Mộ Dung Thanh tưởng rằng sẽ có người tiến lên giúp nàng một phen, chính là nàng đã quên đối phương là Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, thối danh vang khắp kinh thành.
Chuyện không liên quan tới mình, có mấy người dám giúp?
“Thả ta ra, thả ta ra, ngươi muốn dẫn ta đi đâu. . . . . .”
“Dẫn ngươi đi đâu? Hừ, nói cho ngươi biết, bổn hoàng tử vừa ý với ngươi, hiện tại muốn cùng ngươi mây mưa một phen!”
Dùng sức lôi kéo Mộ Dung Thanh, Tống Vũ Kiệt hung dữ nói, thấy thế, trong mắt Tống Ngâm Tuyết bên cạnh chợt lóe lên tia sáng, sau đó một tay giữ chặt cái móng heo kia, cười ha hả nói: “Lục ca ca, huynh muốn làm gì vậy? Không phải đã nói sẽ giúp Ngâm Tuyết đi bắt mỹ nam đấy sao, tại sao lại đi tìm vui một mình thế?”
“Ai nha, Ngâm Tuyết, lúc này Lục ca ca có việc gấp, nếu muội thật sự muốn mỹ nam, ngày mai Lục ca ca bắt về uội một thúng!”
Bởi vì vội vã muốn thoát thân, Tống Vũ Kiệt liên tục cười nói, chính là móng heo cầm lấy tay Mộ Dung Thanh, lại gắt gao không chịu buông ra!
“Không được, Lục ca ca, huynh nói chuyện không giữ lời gì hết!”Khóe mắt liếc nhanh về cánh tay kia, Tống Ngâm Tuyết dậm chân làm nũng, lớp phấn dày cộp trên mặt bắt đầu rơi lả tả.
“Không được, Lục ca ca, người ta muốn mỹ nam a! Huynh cùng đi đoạt mỹ nam với muội đi! Thiệt là, nữ tử này có cái gì hay đâu? Muốn dáng người không có dáng người, muốn tướng mạo cũng không có tướng mạo, Lục ca ca kéo nàng ta đi giải tỏa, cũng không sợ làm giảm phẩm vị của huynh sao? Muội thấy, vẫn là nên thả nàng ta đi.”
“Không được, Ngâm Tuyết, nữ tử này rất quan trọng với ta! Ta vụng trộm nói uội biết. . . . . .”
Một bả kéo Tống Ngâm Tuyết qua, lặng lẽ ghé vào bên tai nàng kể hết những chuyện về Tiêu Kỳ Nguyệt, sau khi nói xong, Tống Vũ Kiệt không để ý đến sự kinh ngạc của đối phương, xoay người kéo Mộ Dung Thanh, trong tiếng hô to gọi nhỏ của nàng ta, thô bạo nâng nàng ta lên vai, sau đó đi vào ngõ sâu cách đó không xa . . . . . .
Khi một tiếng hét thảm “A. . . . . .” từ nơi không xa truyền đến, tất cả mọi người quanh đó đều ngừng lại, chỉ trỏ Tống Ngâm Tuyết mắng: “Đúng là tai họa, quả thực táng tận lương tâm, nàng ta rõ ràng lại đi giựt giây ca ca của mình cường bạo một nữ tử giữa đường!”
“Đúng vậy. Nhữ Dương Vương cả đời anh minh, tại sao lại sanh ra một nữ nhi bỉ ổi không chịu nổi như vậy chứ. Ai! Đúng là cảm thấy đau lòng thay Nhữ Dương Vương!”
Bên kia Tống Vũ Kiệt không ngừng tàn sát bừa bãi, bên này Tống Ngâm Tuyết không ngừng bị chửi, có lẽ vừa rồi mọi người nhìn thấy bọn họ châu đầu ghé tai nói thầm, cho nên tưởng lầm rằng Tống Ngâm Tuyết giựt giây, vì vậy trong cơn tức giận, mở miệng tung tin vịt.
Tống Ngâm Tuyết cũng không đính chính, nàng căn bản không quan tâm đến người khác nói về nàng như thế nào, trong lòng chỉ thầm lo lắng về những lời Tống Vũ Kiệt mới nói với nàng vừa rồi.
Tên mập yêu thích nam nhân? Còn muốn cường đoạt người ta? Hắn đối đãi với một nữ tử như vậy, kỳ thật là có mục đích, hắn. . . . . . Chỉ do dự một lát, lại hại một mạng người, cũng làm nhỡ một đoạn nhân duyên, còn có màn ra sức cứu giúp bên vách núi một năm sau, tựa hồ trong bóng tối, có một bàn tay đang lặng lẽ thao túng hết thảy….
“Để ta đi vào, để ta đi vào, Tống Ngâm Tuyết ở đâu? Tiện nhân kia ở nơi nào. . . . . .” Khi Tiêu Kỳ Nguyệt vẻ mặt đầy bi phẫn, tay cầm dao găm xông vào Nhữ Dương Vương phủ thì hắn liên tục hô vang mấy câu này!
“Ngươi là ai?” Khó hiểu nhìn nam tử bộ dạng hào hoa phong nhã, nhưng bởi vì quá tức giận mà mặt đỏ lên trước mắt, Tống Ngâm Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Hừ, ngươi không biết ta là ai sao? Nhưng ta biết rõ ngươi!
Ngươi, ả súc sinh này, bại hoại, cầm thú, cặn bã! Ngươi, ngươi sẽ chết không yên lành! Cả nhà các ngươi đều chết hết. . . . . .”
Rốt cuộc vẫn là người nhã nhặn, ngay từ đầu, Kỳ Nguyệt mắng người cũng chỉ có mấy câu như vậy, mà một năm sau, công lực của hắn cũng không tiến bộ thêm chút nào.
“Ngươi đang nói cái gì vây?” Hoàn toàn không biết lai lịch của hắn, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày.
“Hừ, đây không phải là minh chứng tốt nhất cho chuyện hoàng gia các ngươi coi mạng người như cỏ rác sao? Chỉ cần tùy ý cao hứng lên sẽ bức người ta đến chỗ chết, sau đó còn giả bộ hoàn toàn không biết? Được lắm, Tống Ngâm Tuyết, hôm nay ta liền thẳng thắn nói cho ngươi biết, ngươi giựt giây Tống Vũ Kiệt kia làm nhục vị hôn thê của ta ngay giữa đường, làm hại nàng ấy xấu hổ treo cổ tự sát, ngươi nói xem khoản nợ máu này, ta nên đòi lại như thế nào hả?!”
“Cái gì, ngươi nói nữ tử . . . . . . Mộ Dung Thanh kia, nàng ấy treo cổ rồi sao?” Tựa hồ cảm thấy rất kinh ngạc.
Trên gương mặt bôi son trét phấn dày đặc của Tống Ngâm Tuyết hiện lên biểu lộ kinh ngạc, bất quá nàng che dấu vô cùng tốt, không hề bị bất cứ người nào ở đó nhìn ra.
“A, thế nào, nghĩ ra rồi sao? Không sai. Xem ra những gì bọn họ nói đều là sự thật, quả nhiên là tiện nhân nhà ngươi làm hại Thanh nhi!”
Tiêu Kỳ Nguyệt cười nhạo một tiếng, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ phẫn hận! Hắn nhíu chặt mày, bàn tay nắm dao găm giơ lên cao cao, sau một khắc, mạnh mẽ đâm về hướng Tống Ngâm Tuyết, “Tống Ngâm Tuyết, ta muốn ngươi đền mạng cho Thanh nhi. . . . . .”
Trước mộ phần đại hoàng tử nước Đại Tụng, một thân ảnh mập mạp lẳng lặng đứng thẳng, trên gương mặt béo phì phóng túng thường ngày, lúc này lại có sự trầm tĩnh cùng u buồn sâu xa, rất hiếm khi nhìn thấy Lục hoàng tử nước Đại Tụng lộ ra biểu cảm như vậy, thật sự khiến người ta kinh ngạc không thôi.
“Đại ca, hôm nay thời tiết rất tốt, đệ nghĩ có lẽ huynh cũng rất hào hứng, cho nên mới tới thăm huynh. . . . . .”
Lấy ra một đĩa điểm tâm, chậm rãi để trước mộ phần, Tống Vũ Kiệt cười cay đắng, thấp giọng mà nói:
“Đại ca, huynh xem đệ mang gì đến cho huynh nè? Đây là cao hoa hồng mà huynh thích nhất, đệ cố ý sai người làm đó.”
“Đại ca, thế giới này thật khó hiểu, từ ngày đó, phụ hoàng tự tay giao lực lượng {ám vệ} cho đệ, đệ đã thề, nhất định phải báo thù cho huynh! Chính là đời người có quá nhiều chuyện khó xử, người mà đệ muốn chính tay giết chết, cũng là thân nhân của đệ. . . . . .”
“Đại ca, chẳng lẽ ích lợi hoàng quyền thật sự quan trọng đến như vậy sao? Vì những thứ đó này, Nhị ca rõ ràng có thể không để ý đến tình cảm huynh đệ nhiều năm của chúng ta, ép chúng ta đến bước đường cùng, từng người từng người biến mất khỏi thế gian này.”
Chậm rãi cầm lấy một miếng điểm tâm, sau đó bỏ vào trong miệng từ tốn nhai, giọng nói nghẹn ngào, “A, kỳ thật chút tình huynh đệ này thì đáng gì? Ngay cả hoàng thúc Nhị ca cũng giết, làm sao lại để ý tình cảm giữa huynh đệ chúng ta? Ai nói huynh đệ cùng chung một lòng vậy? Chẳng qua là lời thế nhân bịa đặt lừa gạt những kẻ ngu muội thôi, đều là hoang đường, dối trá. . . . . .”
“Đại ca, đệ nên làm cái gì bây giờ? Vì sao sống một mình trên đời cảm giác lại lạnh lẽo như vậy, nhìn cuộc sống lục đục ồn ã, ngươi lừa ta gạt này, đệ rất phiền chán, muốn bỏ đi thật xa, chính là đệ biết rõ đệ không thể, đệ không có tư cách. . . . . .”
“Đệ là hoàng tử phóng túng hoang đường nhất Đại Tụng, đúng rồi, còn có Ngâm Tuyết, muội ấy là nữ vương gia hoang đường nhất Đại Tụng, hai chúng ta cả đời này phải sống bên lề xã hội, sau khi chết xuống Địa ngục, bị thế nhân thóa mạ muôn đời. Chính là đệ hoàn toàn không để ý, bởi vì nếu như một con người ngay cả trái tim cũng không còn rung động, hắn làm sao có thể xưng là con người được nữa . . . . . .”
“Đại ca, cái gì gọi là sống vô nghĩa? Là chỉ bên cạnh mình không có một ai, không có một người nào đáng giá để mình đối đãi chân thành sao? Vậy hiện tại, đệ đây chính là một kẻ sống không mục đích rồi, đần độn không có mục tiêu, cho dù cả ngày lưu luyến bụi hoa, vẫn không tìm thấy chút tình cảm ấm áp nào, đại ca, đệ nghĩ cả đời Tống Vũ Kiệt này, sợ nhất chắc là nỗi cô độc. . . . . .”
Thì thầm một câu tiếp một câu, trong cảnh gió nhẹ mây trôi lờ lững, Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt vạn người chán ghét, cũng đang thấp giọng thổ lộ tình cảm đích thực trong lòng mình . . . . . . Hồi lâu sau, hắn đứng lên, sau khi liếc bia mộ một cái thật sâu, thở dài một tiếng cực kỳ nhỏ, chậm rãi rời đi.
Đi trên đường phố, người qua đường nhìn thấy hắn đều đi đường vòng, bởi vì danh tiếng của hắn quá vang dội sao? Trong lòng không khỏi cười nhạt, trên mặt lại không có biểu lộ gì.
“Đại ca ca, có thể giúp Hiên nhi lấy con diều kia xuống không?” Chỗ góc cua, một đứa bé con đang lôi kéo một nam tử vô cùng tuấn nhã, làm nũng kêu lên.
Tầm mắt nhìn về phía tiếng nói, bởi vì nam tử quay lưng lại, Tống Vũ Kiệt không thể thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng trong mơ hồ có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, không biết là vì cái gì.
“Đại ca ca, giúp Hiên nhi lấy nó xuống được không?” Đứa bé đứng dưới cây liên tục kêu lên, đột nhiên đáy lòng hắn trào ra cảm giác chán ghét, cảm thấy như đứa bé đang chiếm lấy một thứ gì đó rất tốt đẹp, Tống Vũ Kiệt bất mãn, quăng cho nó một ánh mắt giết người.
Ánh mắt giết người không có hiệu quả với đứa bé, bởi vì nó không phát hiện, chỉ dùng sức kéo nam tử thanh nhã, tuấn mỹ như gió mát kia, bùn trong tay làm dơ vạt áo của hắn, nhưng vẫn không mảy may tổn hại gì đến phong thái của nam tử.
Nam tử này là ai? Vì sao lại khiến hắn có cảm giác rung động? Không phải hắn điên rồi chứ. . . . . . Tống Vũ Kiệt nghi hoặc, không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm vào nam tử, nhìn bóng lưng thanh mỹ, bình tĩnh, yên ắng kia, trong lúc lơ đãng dường như khiến hắn quên hết mọi nỗi buồn, cả người có cảm giác thoải mái, tự tại trước nay chưa từng có.
“Được, để huynh giúp đệ.”
Giọng nói của nam tử rất nhu hòa, nhàn nhạt như gió, ấm áp thổi vào lòng người, lặng lẽ mọc rễ nẩy mầm ở đó.
Nam tử khẽ nhón gót, duỗi tay lấy con diều kia xuống, kỳ thật cái cây này cũng không cao, vươn tay là có thể đụng đến, chỉ vì đứa bé quá nhỏ, không thể với tới mà thôi.
“Nè, cầm lấy đi.”
Phong thái nhìn từ góc độ nào cũng rất duyên dáng, nam tử nhẹ nhàng đưa con diều cho đứa bé, thậm chí còn rất thân mật phủi bụi đất lá cây linh tinh trên mặt nó.
“Cám ơn đại ca ca, Hiên nhi đi nhé.” Đứa bé tiếp nhận con diều, cao hứng cười với nam tử, sau đó chạy đi nhanh như chớp, tiếp tục chơi trò chơi của mình.
Đứa bé chạy về hướng Tống Vũ Kiệt, cảm thụ được niềm vui sướng của đứa trẻ, nam tử nhịn không được xoay người nhìn nó, chính là cái nhìn này, đã ấn định mối liên hệ dây dưa không dứt giữa hắn và người nào đó trong kiếp này.
Tống Vũ Kiệt há to mồm, không chuyển mắt nhìn nam tử, cảm giác như khí chất yên lặng ôn nhuận, sạch sẽ của gương mặt tuấn nhã kia, trực tiếp nhồi vào trái tim hư không của hắn, khiến cho hắn đứng yên bất động thật lâu.
Hắn. . . . . . Là tiên sao? Là tiên tử do trời cao phái tới tinh lọc những linh hồn dơ bẩn sao?
Trái tim, bỗng rung động mãnh liệt vào sát na này, tức thì cả tâm hồn như chìm ngập. Đại Tụng Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, trong ký ức của hắn, hắn vẫn nhớ mãi một ngày sau giờ ngọ kia, có một nam tử nhìn phương xa cười khẽ, nụ cười kia, thanh tịnh, trong sạch, không xen lẫn chút tạp chất nào, không bao hàm sự huyên náo của thế tục, cứ mạnh mẽ như vậy khắc sâu vào lòng hắn, làm cho hắn cam nguyện trầm luân cả đời, dù cho có phải trả giá bằng cả tánh mạng cũng vĩnh viễn không oán hận!
Nam tử kia. . . . . . Là tiên!
Bước chân vừa dừng lại không khỏi tiến lên, nhịn không được muốn tới gần, lúc này, một nữ tử tướng mạo tạm coi như thanh tú từ phía sau đi đến, mỉm cười nói với nam tử, “Kỳ Nguyệt ca, chúng ta cần phải trở về. . . . . .”
“Ừ, Thanh nhi.”
Mỉm cười nhìn nữ tử đi về hướng mình, sau đó ôn nhuận nho nhã xoay người, cùng nhau đi từ từ rời khỏi tầm mắt Tống Vũ Kiệt, động tác tuyệt đẹp không nhiễm chút bụi trần.
Hắn. . . . . . Gọi là Kỳ Nguyệt. . . . . .
“Này, ngươi, ngươi biết thân phận công tử vừa rồi không?” Dưới tình thế cấp bách hắn tiện tay nắm một người đi đường, hung dữ hỏi.
Khi người qua đường kinh hãi khoát tay nói không biết, hắn nhanh chóng buông ra, tìm kiếm người kế tiếp.
“Này, ngươi biết Kỳ Nguyệt công tử là ai không?”
“Tôi, tôi, tôi biết một chút . . . . . Kỳ Nguyệt công tử vốn tên là Tiêu Kỳ Nguyệt, là Đại Tụng đệ nhất ‘ Văn công tử ’ nhà ở. . . . . .”
Khi người qua đường nói ra thân phận của nam tử thì trong lòng Tống Vũ Kiệt ngọt như ăn mật, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao, tóm là rất vui vẻ.
“Ta hỏi ngươi, vừa rồi nữ tử bên cạnh hắn là ai? Thoạt nhìn quan hệ hai người cũng không tệ lắm, đó là muội muội của hắn sao?”
“Không phải muội muội, đó là vị hôn thê của Văn công tử. . . . . . Tài nữ Mộ Dung Thanh. Hai người bọn họ quen biết từ nhỏ, đính hôn từ trong bụng mẹ, sau khi lớn lên lại rất hợp nhau, kinh thành ai ai cũng ngợi khen. Nghe nói qua mấy tháng nữa, chờ chọn được ngày lành tháng tốt, Tiêu gia sẽ chính thức đặt sính lễ với Mộ Dung gia, lấy Thanh nhi cô nương về nhà!”
Người qua đường bẩm báo tất cả những chuyện mình biết, không dám giấu diếm nửa lời, sau khi nghe vậy Tống Vũ Kiệt buông tay, trái tim đau đớn như bị moi ra khỏi lồng ngực.
Hắn sắp lấy vợ . . . . . . Hắn sắp lấy vợ . . . . . . Người qua đường được tự do, e sợ nhanh chóng chạy mất, chỉ để lại một mình Tống Vũ Kiệt ngơ ngác đứng ở ngã tư đường, cảm thấy thân thể co rút, đau đớn.
Hắn sắp lấy vợ rồi? Đột nhiên, trong lòng thật sự rất hâm mộ nữ tử tên Mộ Dung Thanh kia. . . . . . Nếu như, nếu như nữ tử kia biến mất, vậy có phải hắn sẽ không cần cưới nữa? Không bị gia đình níu chân, cùng đi du ngoạn với mình không?
Tống Vũ Kiệt mê mang. . . . . .
“Lục ca ca, hôm nay thi đấu thuyền rồng này rất thú vị nha!” Bên bờ hồ, một nữ tử tướng mạo tuyệt mỹ, nhưng lại trang điểm cực kỳ tục tằn cao hứng kêu lên, bàn tay chỉ về phía trước còn không ngừng quơ tới quơ lui.
“Đúng vậy a, Ngâm Tuyết, đại hội thuyền rồng năm nay coi như cũng đặc biệt náo nhiệt, người tham gia cũng nhiều!” Thịt béo trên mặt rung rung, Tống Vũ Kiệt một thân áo gấm đáp lời.
“Ai, thật là đáng tiếc, vậy là xong rồi, muội còn chưa xem đủ mà.”Nữ tử tục tằn dậm chân, vẻ mặt không cam lòng, nghe khẩu khí, tựa hồ nàng còn chưa xem thỏa thích!
“Đi thôi, Ngâm Tuyết, có gì phải đáng tiếc? Năm nay hết thì sang năm lại xem, thi đấu thuyền rồng cũng giống nhau thôi!”
“Huynh thì hiểu cái gì? Ai biết sang năm mỹ nam bơi lội số một kia có còn tham gia không?” Vẫn dậm chân, lần này miệng còn vểnh lên thật cao, nữ tử háo sắc tên là ‘ Ngâm Tuyết ’ kia nhìn chằm chằm vào nam tử phía xa, cực kỳ trắng trợn dọa người.
“Ơ, Ngâm Tuyết của ta lại bắt đầu muốn nam nhân rồi à? Hai ngày trước không phải muội vừa cướp pháp trường, đoạt tiểu tử Ứng Thư Ly về sao? Mới có mấy ngày, sao muội lại bắt đầu không an phận rồi? Chẳng lẽ tiểu tử kia không thể thỏa mãn muội?”
Thịt béo rung động, vẻ mặt Tống Vũ Kiệt tươi cười đầy mờ ám trêu chọc, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết tức giận liếc nhìn hắn, bực bội nói:“Thư Ly ca ca của muội đương nhiên là có thể thỏa mãn muội rồi, muội chỉ sợ huynh ấy quá mệt mỏi, cho nên muốn tìm bạn cho huynh ấy, chia sẻ với huynh ấy!”
”Chia sẻ? Ái chà, Ngâm Tuyết, lời này mà muội cũng nói ra được. Rõ ràng là bản thân mình muốn nam nhân, còn ráng tìm lý do đường hoàng. Rất là độc đáo nha!”
Giơ ngón tay cái lên, Tống Vũ Kiệt cười sáng lạng, mà nghe hắn tán dương một cách châm chọc như vậy, Tống Ngâm Tuyết cũng không tức giận, ngược lại còn cười ‘ khanh khách ’ không ngừng, ánh mắt quyến rũ liếc ngang: “Đúng là chỉ có Lục ca ca hiểu muội, ha ha. “
“Được, Ngâm Tuyết đã thẳng thắn thành khẩn như vậy, hôm nay Lục ca ca sẽ làm chủ uội, thay muội đoạt người nam nhân kia về, tạo điều kiện uội hàng đêm vui xuân!”
Nở nụ cười dâm tiện, Tống Vũ Kiệt kéo Tống Ngâm Tuyết, dứt lời liền muốn đi về phía hồ, chính là đúng lúc này, hắn đụng phải nữ tử đi tới từ phía đối diện, sau đó hai bên đều lui về phía sau một bước.
“Kẻ nào mắt mù, dám đụng bổn hoàng tử ta!”
Hét lớn một tiếng, rít gào, vừa nghe người đối diện hung hãn như vậy, nữ tử yếu ớt cúi đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tiểu nữ không cố ý!”
“Ta không quản ngươi có cố ý hay không, đụng phải bổn hoàng tử, hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi!” Bá đạo dã man nói, Tống Vũ Kiệt vừa dứt liền xăn tay áo lên, khiến nữ tử sợ hãi đến hoa dung thất sắc, không khỏi lớn tiếng kêu lên:
“A, đừng mà. . . . . .”
“Ngươi là. . . . . .”
Vốn đã muốn động thủ, nhưng trong lúc vô tình, thoáng nhìn tướng mạo nữ tử, Tống Vũ Kiệt dừng tay lại, do dự nói: “Ngươi là. . . . . . Mộ Dung Thanh?”
“Tại sao điện hạ lại biết tên tiểu nữ?” Nếu nói người khác không biết nữ tử này là ai thì còn có khả năng, nhưng Lục hoàng tử tội ác chồng chất thì trong kinh thành lại không ai không biết, không ai không hiểu!
“Ngươi là Mộ Dung Thanh! Ngươi thật sự là Mộ Dung Thanh!” Xác định thân phận của cô gái, Tống Vũ Kiệt nghẹn ngào kêu to, có vẻ vô cùng kích động!
Tống Ngâm Tuyết đứng bên cảm thấy rất kỳ quái, không phải chỉ là một nữ tử tư sắc thường thường thôi sao, Tống lão lục có cần hưng phấn đến thế không?
Nhưng Tống Ngâm Tuyết khi đó, nàng nào đâu biết bởi vì sự tồn tại cuả Tiêu Kỳ Nguyệt, Tống Vũ Kiệt sớm đã xem nữ tữ tên Mộ Dung Thanh này là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Hừ, Mộ Dung Thanh a Mộ Dung Thanh, lần này đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại đâm đầu vào!
Nếu như ngươi biến mất, vậy chẳng phải Kỳ Nguyệt sẽ không cần lập gia đình nữa sao. . . . . . Âm thầm nghĩ, không hề do dự duỗi móng heo ra, mạnh mẽ bắt lấy cánh tay nữ tử, kéo nàng ta về hướng ngược lại!
“Đi, tiện nhân. . . . . .”
“Điện hạ muốn mang tiểu nữ đi đâu? Tiểu nữ không đi. . . . . .” Vừa giãy dụa vừa kêu cứu thật to, lúc này Mộ Dung Thanh tưởng rằng sẽ có người tiến lên giúp nàng một phen, chính là nàng đã quên đối phương là Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt, thối danh vang khắp kinh thành.
Chuyện không liên quan tới mình, có mấy người dám giúp?
“Thả ta ra, thả ta ra, ngươi muốn dẫn ta đi đâu. . . . . .”
“Dẫn ngươi đi đâu? Hừ, nói cho ngươi biết, bổn hoàng tử vừa ý với ngươi, hiện tại muốn cùng ngươi mây mưa một phen!”
Dùng sức lôi kéo Mộ Dung Thanh, Tống Vũ Kiệt hung dữ nói, thấy thế, trong mắt Tống Ngâm Tuyết bên cạnh chợt lóe lên tia sáng, sau đó một tay giữ chặt cái móng heo kia, cười ha hả nói: “Lục ca ca, huynh muốn làm gì vậy? Không phải đã nói sẽ giúp Ngâm Tuyết đi bắt mỹ nam đấy sao, tại sao lại đi tìm vui một mình thế?”
“Ai nha, Ngâm Tuyết, lúc này Lục ca ca có việc gấp, nếu muội thật sự muốn mỹ nam, ngày mai Lục ca ca bắt về uội một thúng!”
Bởi vì vội vã muốn thoát thân, Tống Vũ Kiệt liên tục cười nói, chính là móng heo cầm lấy tay Mộ Dung Thanh, lại gắt gao không chịu buông ra!
“Không được, Lục ca ca, huynh nói chuyện không giữ lời gì hết!”Khóe mắt liếc nhanh về cánh tay kia, Tống Ngâm Tuyết dậm chân làm nũng, lớp phấn dày cộp trên mặt bắt đầu rơi lả tả.
“Không được, Lục ca ca, người ta muốn mỹ nam a! Huynh cùng đi đoạt mỹ nam với muội đi! Thiệt là, nữ tử này có cái gì hay đâu? Muốn dáng người không có dáng người, muốn tướng mạo cũng không có tướng mạo, Lục ca ca kéo nàng ta đi giải tỏa, cũng không sợ làm giảm phẩm vị của huynh sao? Muội thấy, vẫn là nên thả nàng ta đi.”
“Không được, Ngâm Tuyết, nữ tử này rất quan trọng với ta! Ta vụng trộm nói uội biết. . . . . .”
Một bả kéo Tống Ngâm Tuyết qua, lặng lẽ ghé vào bên tai nàng kể hết những chuyện về Tiêu Kỳ Nguyệt, sau khi nói xong, Tống Vũ Kiệt không để ý đến sự kinh ngạc của đối phương, xoay người kéo Mộ Dung Thanh, trong tiếng hô to gọi nhỏ của nàng ta, thô bạo nâng nàng ta lên vai, sau đó đi vào ngõ sâu cách đó không xa . . . . . .
Khi một tiếng hét thảm “A. . . . . .” từ nơi không xa truyền đến, tất cả mọi người quanh đó đều ngừng lại, chỉ trỏ Tống Ngâm Tuyết mắng: “Đúng là tai họa, quả thực táng tận lương tâm, nàng ta rõ ràng lại đi giựt giây ca ca của mình cường bạo một nữ tử giữa đường!”
“Đúng vậy. Nhữ Dương Vương cả đời anh minh, tại sao lại sanh ra một nữ nhi bỉ ổi không chịu nổi như vậy chứ. Ai! Đúng là cảm thấy đau lòng thay Nhữ Dương Vương!”
Bên kia Tống Vũ Kiệt không ngừng tàn sát bừa bãi, bên này Tống Ngâm Tuyết không ngừng bị chửi, có lẽ vừa rồi mọi người nhìn thấy bọn họ châu đầu ghé tai nói thầm, cho nên tưởng lầm rằng Tống Ngâm Tuyết giựt giây, vì vậy trong cơn tức giận, mở miệng tung tin vịt.
Tống Ngâm Tuyết cũng không đính chính, nàng căn bản không quan tâm đến người khác nói về nàng như thế nào, trong lòng chỉ thầm lo lắng về những lời Tống Vũ Kiệt mới nói với nàng vừa rồi.
Tên mập yêu thích nam nhân? Còn muốn cường đoạt người ta? Hắn đối đãi với một nữ tử như vậy, kỳ thật là có mục đích, hắn. . . . . . Chỉ do dự một lát, lại hại một mạng người, cũng làm nhỡ một đoạn nhân duyên, còn có màn ra sức cứu giúp bên vách núi một năm sau, tựa hồ trong bóng tối, có một bàn tay đang lặng lẽ thao túng hết thảy….
“Để ta đi vào, để ta đi vào, Tống Ngâm Tuyết ở đâu? Tiện nhân kia ở nơi nào. . . . . .” Khi Tiêu Kỳ Nguyệt vẻ mặt đầy bi phẫn, tay cầm dao găm xông vào Nhữ Dương Vương phủ thì hắn liên tục hô vang mấy câu này!
“Ngươi là ai?” Khó hiểu nhìn nam tử bộ dạng hào hoa phong nhã, nhưng bởi vì quá tức giận mà mặt đỏ lên trước mắt, Tống Ngâm Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Hừ, ngươi không biết ta là ai sao? Nhưng ta biết rõ ngươi!
Ngươi, ả súc sinh này, bại hoại, cầm thú, cặn bã! Ngươi, ngươi sẽ chết không yên lành! Cả nhà các ngươi đều chết hết. . . . . .”
Rốt cuộc vẫn là người nhã nhặn, ngay từ đầu, Kỳ Nguyệt mắng người cũng chỉ có mấy câu như vậy, mà một năm sau, công lực của hắn cũng không tiến bộ thêm chút nào.
“Ngươi đang nói cái gì vây?” Hoàn toàn không biết lai lịch của hắn, Tống Ngâm Tuyết hơi nhíu mày.
“Hừ, đây không phải là minh chứng tốt nhất cho chuyện hoàng gia các ngươi coi mạng người như cỏ rác sao? Chỉ cần tùy ý cao hứng lên sẽ bức người ta đến chỗ chết, sau đó còn giả bộ hoàn toàn không biết? Được lắm, Tống Ngâm Tuyết, hôm nay ta liền thẳng thắn nói cho ngươi biết, ngươi giựt giây Tống Vũ Kiệt kia làm nhục vị hôn thê của ta ngay giữa đường, làm hại nàng ấy xấu hổ treo cổ tự sát, ngươi nói xem khoản nợ máu này, ta nên đòi lại như thế nào hả?!”
“Cái gì, ngươi nói nữ tử . . . . . . Mộ Dung Thanh kia, nàng ấy treo cổ rồi sao?” Tựa hồ cảm thấy rất kinh ngạc.
Trên gương mặt bôi son trét phấn dày đặc của Tống Ngâm Tuyết hiện lên biểu lộ kinh ngạc, bất quá nàng che dấu vô cùng tốt, không hề bị bất cứ người nào ở đó nhìn ra.
“A, thế nào, nghĩ ra rồi sao? Không sai. Xem ra những gì bọn họ nói đều là sự thật, quả nhiên là tiện nhân nhà ngươi làm hại Thanh nhi!”
Tiêu Kỳ Nguyệt cười nhạo một tiếng, trên gương mặt tuấn tú lộ vẻ phẫn hận! Hắn nhíu chặt mày, bàn tay nắm dao găm giơ lên cao cao, sau một khắc, mạnh mẽ đâm về hướng Tống Ngâm Tuyết, “Tống Ngâm Tuyết, ta muốn ngươi đền mạng cho Thanh nhi. . . . . .”
Bình luận facebook