-
Chương 41: Chớ có chọc ta ( 4 )
” Mưu kế của quận chúa, thật là không tệ. . . . . .” Tán thưởng một tiếng, nhẹ nhàng tiến lên, thẳng tắp đứng trước mặt Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh chớp động đôi mắt tuấn nhã của hắn, chậm rãi mở miệng nói:“Ta cũng không biết, thì ra quận chúa vốn thông minh như vậy. . . . . .”
Đôi mắt u tĩnh, lại sâu sắc vô hạn, nhìn thẳng vào Tống Ngâm Tuyết từng bước lui về phía sau: “Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có thông minh a. . . . . .”
Xấu hổ cười cười, trong nội tâm thầm than khổ, quay người lại liền đụng phải tên ôn thần này, hết lần này tới lần khác đụng phải kẻ khó chơi như vậy!
“Quận chúa quá mức khiêm tốn rồi! Nếu có thể dưới tình huống không ầm ĩ chút nào mà thương tổn người khác, lại xếp đặt người khác tiếp tay ình, cuối cùng còn vô cùng đại nghĩa thu phục lòng người — thủ đoạn của quận chúa, có thể nói là inh đến cực điểm, đến nỗi Minh Tịnh cũng phải mặc cảm không bằng . . . . . .”
Đầy thâm ý nhẹ nói bên tai, vẻ mặt sâu cạn khó dò, bộ dáng Minh Tịnh lúc này thực chuyên chú, nhẹ nhàng giơ tay lên.
“Ngươi muốn làm gì!” Theo phản xạ giật nảy mình, vẻ mặt đề phòng, trừng mắt nhìn hắn, Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn nói.
Nghe vậy, Minh Tịnh mím môi cười khẽ, động tác đẹp đến cực điểm, chậm rãi từ trên đầu nàng gỡ xuống một mảnh lá cây, đặt trong lòng bàn tay khẽ nói: “Thật là khiêu khích vô hạn như gió xuân . . . . .”
Hắn, đây là đang ca ngợi nàng?
Stop! Tràn đầy khinh thường hừ lạnh, không biết trong lòng của hắn đang tính toán cái gì, Tống Ngâm Tuyết thanh thanh cuống họng nói:“Đã nói tất cả đều là do ngươi hiểu lầm, đừng có ở đó đoán mò!”
“Thật là hiểu lầm sao?” Môi mỏng xinh đẹp khẽ cong, vẻ mặt nhìn không ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, Minh Tịnh gảy nhẹ lá cây ra khỏi tay, xoay người nhìn về hướng bọn Tử Sở rời đi chậm rãi nói: “Quận chúa chôn cái tai hoạ ngầm như vậy, sợ là Kiều Mạt Nhi muốn ngồi cũng ngồi không yên. . . . . .”
NND! Thậm chí ngay cả cái này cũng hiểu được! Minh Tịnh a Minh Tịnh, ngươi chỉ đơn giản là cận vệ của Nhữ Dương quận chúa như vậy thôi sao?
Quét mắt nhìn hắn một cái, bộ dạng hoàn toàn không thèm để ý nói:“Bất quá là ngẫu nhiên thôi!”
“Ngẫu nhiên sao?” Ngẩng đầu, nhìn bầu trời, thật lâu cũng không nói chuyện, nhưng khi Tống Ngâm Tuyết cảm thấy không thú vị, xoay người muốn đi gấp, lời nói của Minh Tịnh lại từ xa xa truyền đến: “Quận chúa hình như đã nghiên cứu rất kỹ về điểm đỏ. . . . . .”
“Ừ, thì sao!” Không chút suy nghĩ trả lời hắn, nhưng sau khi trả lời có chút kinh ngạc. Cái kia. . . . . . Hắn là có ý tứ gì a? Hỏi mình cái “Ô mai” này làm gì?
Không rõ nên quay đầu nhìn Minh Tịnh một chút, phát hiện hắn sau khi mình đáp lời cũng không có hưởng ứng, vì vậy Tống Ngâm Tuyết lập tức quyết định không để ý tới hắn nữa, giơ chân lên bước ra ngoài.
“Quận chúa!” Kêu to một câu, làm cho Tống Ngâm Tuyết lập tức nổi trận lôi đình! TNND còn chưa nói hết hay sao? Tại sao không chịu nói luôn một thể!
Bất mãn quay đầu lại, hung dữ trừng mắt, nhưng lại thấy hắn đứng quay lưng lại, hai con ngươi nhìn thẳng về phía trước.
“Quận chúa, diễn trò phải diễn cho trót. Nếu như chân của người tốt quá nhanh. . . . . . Chuyện này thật khó mà giải thích. . . . . .” Lời nói nhàn nhạt , mơ hồ có ý cười…, làm cho Tống Ngâm Tuyết không khỏi cúi đầu nhìn.
Ách, bởi vì nhất thời kích động, mình đã quên giả trang.
“Hừ, không cần ngươi phải trông nom!” Căm giận trợn trắng mắt, xoay người, rẽ vào con đường phía sau, lúc này Minh Tịnh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt là một mảnh trầm tĩnh.
“Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” Nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, thả người nhảy lên biến mất trong rừng, tốc độ kia vô cùng nhanh, cứ như là chưa có việc gì phát sinh qua. . . . . .
” Xú nha đầu chết tiệt! Tống Ngâm Tuyết chết tiệt! Các ngươi chờ đó cho ta!” trong Thiên Hương các, có kẻ vô cùng giận dữ, làm cho Tiểu Đào không khỏi rụt cổ, sợ sau một khắc lửa giận của người nào đó sẽ trút lên trên người mình.
” Xú nha đầu chết tiệt, rõ ràng dám cố ý đẩy ta xuống nước, chờ ta khỏe lại, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà ngươi!” Vỗ mạnh một cái xuống giường, lập tức sau lưng đau như lửa đốt khoan thẳng vào tim, méo miệng, cau mày, Kiều Mạt Nhi oán hận thở hổn hển, trong mắt tóe ra hung quang.
“Ta nhất định phải làm cho ngươi biết sự lợi hại của ta! Xú nha đầu chết tiệt!”
Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó chính mình bị Cầm Tâm cố ý xếp đặt giẫm lên cục đá, trong lòng nàng đầy bụng ác khí! Từ nhỏ đến lớn, đi tới chỗ nào chính mình đều được người người vây quanh, chưa từng chịu qua cơn tức cỡ này? Không chỉ bị ném vào trong hồ uống vài ngụm nước, còn bị đông lạnh chết khiếp! Càng đáng giận là, nàng ta còn xé nát quần áo nàng! Nếu không phải quần áo bị xé nát, dấu vết sau khi mình cùng Tống Vũ Thiên điên cuồng hoan ái ngày đó làm sao có thể bị Tống Ngâm Tuyết trông thấy, rồi bị nàng ta nắm nhược điểm!
Tống Ngâm Tuyết chết tiệt! Nàng Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa, cả đời chưa từng cúi đầu với người nào, lưới tình huống quần áo lộ ra một nửa lại bị buộc phải xin lỗi người ta, thử hỏi cơn tức này, bảo nàng vốn tâm cao khí ngạo, làm sao nuốt xuống cho được?
“Cầm Tâm! Tống Ngâm Tuyết! Hãy đợi đấy!” Nghiến răng nghiến lợi nói, nắm chặt chăn mền, Kiều Mạt Nhi mặt lạnh âm thầm bày kế.
Một bên, nhìn Kiều Mạt Nhi toàn thân ngã xanh tím, mặt cũng bởi vì té xuống trong ao mà không cẩn thận quẹt bị thương, Tiểu Đào ngoan ngoãn đi vòng ra ngoài, cẩn thận trông nồi thưốc đang sôi sùng sục.
Nằm ở trên ghế thái sư, thảnh thơi quơ đôi chân trơn bóng cuả mình, hai ngày này tâm tình Tống Ngâm Tuyết vô cùng tốt!
Từ sau lần chỉnh Kiều Mạt Nhi, biết nàng ta liên tiếp mấy ngày nằm ở trên giường không đứng dậy được, Tống Ngâm Tuyết vui mừng đến trong đầu nổ bong bóng! Nàng đương nhiên biết vài cái đè của mình có bao nhiêu lợi hại, tuy thân thể nàng không nặng, thậm chí còn hơi nhẹ, nhưng bởi vì trước đó nhìn đúng bộ vị khớp xương, lại dưới tình huống nhờ Tử Sở ra sức vung ra, thế thì Khuynh Nhạc công chúa điệu chảy nhớt kia, còn không phải nằm mười ngày nửa tháng sao?
Cười xấu xa, mạnh mẽ cắn xuống quả táo trong tay, đang lúc Tống Ngâm Tuyết vui thích, ngoài cửa truyền đến tiếng Mân Côi bẩm báo:“Quận chúa, Kỳ Nguyệt công tử cầu kiến!”
“Để cho hắn tiến vào!”
“Dạ!” Sau khi nhận được chỉ thị, Mân Côi mở cửa làm lễ. Kỳ Nguyệt tay đang nâng quyển sách, vẻ mặt nghiêm túc đi vào, nhìn đến Tống Ngâm Tuyết miệng gặm quả táo, bộ dạng lười nhác quơ chân lung tung, thân thể kinh hãi thiếu chút nữa đứng không vững.
“Đồi phong bại tục! Đồi phong bại tục!” Không ngừng lắc đầu châm chọc, vẻ mặt khinh thường, Kỳ Nguyệt đem quyển sách đặt trên bàn bên cạnh, liền tự động xoay người, không thèm nhìn lại mũi chân tinh xảo có thể nói là hoàn mỹ kia nữa.
Nữ nhân này, thật lớn mật hãi tục, rõ ràng công nhiên trước mặt nam tử khoe chân lỏa lồ, bộ dạng còn tự tại thích ý như thế? Quả nhiên là không còn thuốc cứu!
A, nàng ta không sợ, thì mình sợ gì!
Ngẩng đầu, xoay người, cảm thấy khinh khi, mặt không biểu tình trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết.
Bị hắn trừng Tống Ngâm Tuyết có chút không giải thích được, lúc này khó hiểu ngẩng đầu, quan sát cái khuôn mặt thối không thể thối hơn nữa kia, lại nhìn qua đống sách dày chồng chất trên bàn bên cạnh, nhún vai, thả quả táo trên tay xuống, bắt đầu từng tờ một cẩn thận đọc.
Trong phòng im ắng, không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng hít thở vững vàng của hai người, cũng chỉ có tiếng Tống Ngâm Tuyết lật sách”xoạt xoạt”.
Chưa bao giờ thấy qua Tống Ngâm Tuyết nghiêm túc, chuyên chú như thế, toàn thân mơ hồ lộ ra cơ trí cùng hào quang!Tựa như biến thành một người khác, nàng mới vừa rồi còn tà nịnhkhông kiềm chế, lúc này tiếp xúc với sổ sách, cả người liền không tự chủ được tập trung tinh thần.
Kỳ Nguyệt kinh ngạc nhìn Tống Ngâm Tuyết lạ lẫm nghiêm túc trước mắt, nhìn mặt bên hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào của nàng, trong lòng bất tri bất giác có một loại cảm xúc khác thường đang chảy xuôi. . . . . .
Vì cái gì? Lại không có loại cảm giác chán ghét nàng như trước kia? Chẳng lẽ là bởi vì trông thấy nàng chăm chú xem xét công việc sao?
Cảm thấy kinh ngạc, lại không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, Kỳ Nguyệt tự an ủi mình: bỏ đi, không thèm nghĩ nữa! Dù sao mặc kệ như thế nào, chỉ cần một năm sau mình có thể thuận lợi xuất phủ là được rồi, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ khép quyển sách lại, cười tủm tỉm nói: “Rất tốt! Không hổ là tổng quản ta tuyển, hiệu suất làm việc gọn gàng, thực làm cho người ta vui mừng!”
Thực làm cho người ta vui mừng? Một câu tán dương Tống Ngâm Tuyết nói ra, lại khiến Kỳ Nguyệt khinh bỉ một hồi: đủ rồi, làm bộ làm tịch! Cứ đọc qua một lần như vậy, ngươi biết cái gì gọn gàng sao? Sợ là chỉ cố gắng giữ thể diện, hù dọa người khácthôi!
Kỳ Nguyệt không biết nội tình của Tống Ngâm Tuyết, tự nhiên trong lòng rất khinh thường nàng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói gì nhíu lông mày, bộ dạng thờ ơ đứng lên, “Kỳ Nguyệt, hôm nay nhàn rỗi, theo ta đến tất cả các cửa hàng xem xét nhé!”
Đôi mắt u tĩnh, lại sâu sắc vô hạn, nhìn thẳng vào Tống Ngâm Tuyết từng bước lui về phía sau: “Ha ha, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có thông minh a. . . . . .”
Xấu hổ cười cười, trong nội tâm thầm than khổ, quay người lại liền đụng phải tên ôn thần này, hết lần này tới lần khác đụng phải kẻ khó chơi như vậy!
“Quận chúa quá mức khiêm tốn rồi! Nếu có thể dưới tình huống không ầm ĩ chút nào mà thương tổn người khác, lại xếp đặt người khác tiếp tay ình, cuối cùng còn vô cùng đại nghĩa thu phục lòng người — thủ đoạn của quận chúa, có thể nói là inh đến cực điểm, đến nỗi Minh Tịnh cũng phải mặc cảm không bằng . . . . . .”
Đầy thâm ý nhẹ nói bên tai, vẻ mặt sâu cạn khó dò, bộ dáng Minh Tịnh lúc này thực chuyên chú, nhẹ nhàng giơ tay lên.
“Ngươi muốn làm gì!” Theo phản xạ giật nảy mình, vẻ mặt đề phòng, trừng mắt nhìn hắn, Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn nói.
Nghe vậy, Minh Tịnh mím môi cười khẽ, động tác đẹp đến cực điểm, chậm rãi từ trên đầu nàng gỡ xuống một mảnh lá cây, đặt trong lòng bàn tay khẽ nói: “Thật là khiêu khích vô hạn như gió xuân . . . . .”
Hắn, đây là đang ca ngợi nàng?
Stop! Tràn đầy khinh thường hừ lạnh, không biết trong lòng của hắn đang tính toán cái gì, Tống Ngâm Tuyết thanh thanh cuống họng nói:“Đã nói tất cả đều là do ngươi hiểu lầm, đừng có ở đó đoán mò!”
“Thật là hiểu lầm sao?” Môi mỏng xinh đẹp khẽ cong, vẻ mặt nhìn không ra rốt cuộc hắn đang nghĩ gì, Minh Tịnh gảy nhẹ lá cây ra khỏi tay, xoay người nhìn về hướng bọn Tử Sở rời đi chậm rãi nói: “Quận chúa chôn cái tai hoạ ngầm như vậy, sợ là Kiều Mạt Nhi muốn ngồi cũng ngồi không yên. . . . . .”
NND! Thậm chí ngay cả cái này cũng hiểu được! Minh Tịnh a Minh Tịnh, ngươi chỉ đơn giản là cận vệ của Nhữ Dương quận chúa như vậy thôi sao?
Quét mắt nhìn hắn một cái, bộ dạng hoàn toàn không thèm để ý nói:“Bất quá là ngẫu nhiên thôi!”
“Ngẫu nhiên sao?” Ngẩng đầu, nhìn bầu trời, thật lâu cũng không nói chuyện, nhưng khi Tống Ngâm Tuyết cảm thấy không thú vị, xoay người muốn đi gấp, lời nói của Minh Tịnh lại từ xa xa truyền đến: “Quận chúa hình như đã nghiên cứu rất kỹ về điểm đỏ. . . . . .”
“Ừ, thì sao!” Không chút suy nghĩ trả lời hắn, nhưng sau khi trả lời có chút kinh ngạc. Cái kia. . . . . . Hắn là có ý tứ gì a? Hỏi mình cái “Ô mai” này làm gì?
Không rõ nên quay đầu nhìn Minh Tịnh một chút, phát hiện hắn sau khi mình đáp lời cũng không có hưởng ứng, vì vậy Tống Ngâm Tuyết lập tức quyết định không để ý tới hắn nữa, giơ chân lên bước ra ngoài.
“Quận chúa!” Kêu to một câu, làm cho Tống Ngâm Tuyết lập tức nổi trận lôi đình! TNND còn chưa nói hết hay sao? Tại sao không chịu nói luôn một thể!
Bất mãn quay đầu lại, hung dữ trừng mắt, nhưng lại thấy hắn đứng quay lưng lại, hai con ngươi nhìn thẳng về phía trước.
“Quận chúa, diễn trò phải diễn cho trót. Nếu như chân của người tốt quá nhanh. . . . . . Chuyện này thật khó mà giải thích. . . . . .” Lời nói nhàn nhạt , mơ hồ có ý cười…, làm cho Tống Ngâm Tuyết không khỏi cúi đầu nhìn.
Ách, bởi vì nhất thời kích động, mình đã quên giả trang.
“Hừ, không cần ngươi phải trông nom!” Căm giận trợn trắng mắt, xoay người, rẽ vào con đường phía sau, lúc này Minh Tịnh chậm rãi nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt là một mảnh trầm tĩnh.
“Tống Ngâm Tuyết. . . . . .” Nhẹ nhàng phun ra mấy chữ này, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, thả người nhảy lên biến mất trong rừng, tốc độ kia vô cùng nhanh, cứ như là chưa có việc gì phát sinh qua. . . . . .
” Xú nha đầu chết tiệt! Tống Ngâm Tuyết chết tiệt! Các ngươi chờ đó cho ta!” trong Thiên Hương các, có kẻ vô cùng giận dữ, làm cho Tiểu Đào không khỏi rụt cổ, sợ sau một khắc lửa giận của người nào đó sẽ trút lên trên người mình.
” Xú nha đầu chết tiệt, rõ ràng dám cố ý đẩy ta xuống nước, chờ ta khỏe lại, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà ngươi!” Vỗ mạnh một cái xuống giường, lập tức sau lưng đau như lửa đốt khoan thẳng vào tim, méo miệng, cau mày, Kiều Mạt Nhi oán hận thở hổn hển, trong mắt tóe ra hung quang.
“Ta nhất định phải làm cho ngươi biết sự lợi hại của ta! Xú nha đầu chết tiệt!”
Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó chính mình bị Cầm Tâm cố ý xếp đặt giẫm lên cục đá, trong lòng nàng đầy bụng ác khí! Từ nhỏ đến lớn, đi tới chỗ nào chính mình đều được người người vây quanh, chưa từng chịu qua cơn tức cỡ này? Không chỉ bị ném vào trong hồ uống vài ngụm nước, còn bị đông lạnh chết khiếp! Càng đáng giận là, nàng ta còn xé nát quần áo nàng! Nếu không phải quần áo bị xé nát, dấu vết sau khi mình cùng Tống Vũ Thiên điên cuồng hoan ái ngày đó làm sao có thể bị Tống Ngâm Tuyết trông thấy, rồi bị nàng ta nắm nhược điểm!
Tống Ngâm Tuyết chết tiệt! Nàng Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa, cả đời chưa từng cúi đầu với người nào, lưới tình huống quần áo lộ ra một nửa lại bị buộc phải xin lỗi người ta, thử hỏi cơn tức này, bảo nàng vốn tâm cao khí ngạo, làm sao nuốt xuống cho được?
“Cầm Tâm! Tống Ngâm Tuyết! Hãy đợi đấy!” Nghiến răng nghiến lợi nói, nắm chặt chăn mền, Kiều Mạt Nhi mặt lạnh âm thầm bày kế.
Một bên, nhìn Kiều Mạt Nhi toàn thân ngã xanh tím, mặt cũng bởi vì té xuống trong ao mà không cẩn thận quẹt bị thương, Tiểu Đào ngoan ngoãn đi vòng ra ngoài, cẩn thận trông nồi thưốc đang sôi sùng sục.
Nằm ở trên ghế thái sư, thảnh thơi quơ đôi chân trơn bóng cuả mình, hai ngày này tâm tình Tống Ngâm Tuyết vô cùng tốt!
Từ sau lần chỉnh Kiều Mạt Nhi, biết nàng ta liên tiếp mấy ngày nằm ở trên giường không đứng dậy được, Tống Ngâm Tuyết vui mừng đến trong đầu nổ bong bóng! Nàng đương nhiên biết vài cái đè của mình có bao nhiêu lợi hại, tuy thân thể nàng không nặng, thậm chí còn hơi nhẹ, nhưng bởi vì trước đó nhìn đúng bộ vị khớp xương, lại dưới tình huống nhờ Tử Sở ra sức vung ra, thế thì Khuynh Nhạc công chúa điệu chảy nhớt kia, còn không phải nằm mười ngày nửa tháng sao?
Cười xấu xa, mạnh mẽ cắn xuống quả táo trong tay, đang lúc Tống Ngâm Tuyết vui thích, ngoài cửa truyền đến tiếng Mân Côi bẩm báo:“Quận chúa, Kỳ Nguyệt công tử cầu kiến!”
“Để cho hắn tiến vào!”
“Dạ!” Sau khi nhận được chỉ thị, Mân Côi mở cửa làm lễ. Kỳ Nguyệt tay đang nâng quyển sách, vẻ mặt nghiêm túc đi vào, nhìn đến Tống Ngâm Tuyết miệng gặm quả táo, bộ dạng lười nhác quơ chân lung tung, thân thể kinh hãi thiếu chút nữa đứng không vững.
“Đồi phong bại tục! Đồi phong bại tục!” Không ngừng lắc đầu châm chọc, vẻ mặt khinh thường, Kỳ Nguyệt đem quyển sách đặt trên bàn bên cạnh, liền tự động xoay người, không thèm nhìn lại mũi chân tinh xảo có thể nói là hoàn mỹ kia nữa.
Nữ nhân này, thật lớn mật hãi tục, rõ ràng công nhiên trước mặt nam tử khoe chân lỏa lồ, bộ dạng còn tự tại thích ý như thế? Quả nhiên là không còn thuốc cứu!
A, nàng ta không sợ, thì mình sợ gì!
Ngẩng đầu, xoay người, cảm thấy khinh khi, mặt không biểu tình trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết.
Bị hắn trừng Tống Ngâm Tuyết có chút không giải thích được, lúc này khó hiểu ngẩng đầu, quan sát cái khuôn mặt thối không thể thối hơn nữa kia, lại nhìn qua đống sách dày chồng chất trên bàn bên cạnh, nhún vai, thả quả táo trên tay xuống, bắt đầu từng tờ một cẩn thận đọc.
Trong phòng im ắng, không có một tiếng động, ngoại trừ tiếng hít thở vững vàng của hai người, cũng chỉ có tiếng Tống Ngâm Tuyết lật sách”xoạt xoạt”.
Chưa bao giờ thấy qua Tống Ngâm Tuyết nghiêm túc, chuyên chú như thế, toàn thân mơ hồ lộ ra cơ trí cùng hào quang!Tựa như biến thành một người khác, nàng mới vừa rồi còn tà nịnhkhông kiềm chế, lúc này tiếp xúc với sổ sách, cả người liền không tự chủ được tập trung tinh thần.
Kỳ Nguyệt kinh ngạc nhìn Tống Ngâm Tuyết lạ lẫm nghiêm túc trước mắt, nhìn mặt bên hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào của nàng, trong lòng bất tri bất giác có một loại cảm xúc khác thường đang chảy xuôi. . . . . .
Vì cái gì? Lại không có loại cảm giác chán ghét nàng như trước kia? Chẳng lẽ là bởi vì trông thấy nàng chăm chú xem xét công việc sao?
Cảm thấy kinh ngạc, lại không rõ rốt cuộc là cảm giác gì, Kỳ Nguyệt tự an ủi mình: bỏ đi, không thèm nghĩ nữa! Dù sao mặc kệ như thế nào, chỉ cần một năm sau mình có thể thuận lợi xuất phủ là được rồi, Tống Ngâm Tuyết mạnh mẽ khép quyển sách lại, cười tủm tỉm nói: “Rất tốt! Không hổ là tổng quản ta tuyển, hiệu suất làm việc gọn gàng, thực làm cho người ta vui mừng!”
Thực làm cho người ta vui mừng? Một câu tán dương Tống Ngâm Tuyết nói ra, lại khiến Kỳ Nguyệt khinh bỉ một hồi: đủ rồi, làm bộ làm tịch! Cứ đọc qua một lần như vậy, ngươi biết cái gì gọn gàng sao? Sợ là chỉ cố gắng giữ thể diện, hù dọa người khácthôi!
Kỳ Nguyệt không biết nội tình của Tống Ngâm Tuyết, tự nhiên trong lòng rất khinh thường nàng. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói gì nhíu lông mày, bộ dạng thờ ơ đứng lên, “Kỳ Nguyệt, hôm nay nhàn rỗi, theo ta đến tất cả các cửa hàng xem xét nhé!”
Bình luận facebook