-
Chương 66: Ăn thuốc
“Nàng. . . . . . Nàng chính là Nhữ Dương quận chúa? Nhữ Dương quận chúa háo sắc thành tánh!” Sau lưng, Phục Linh cũng nhịn không được thở nhẹ ra, tuy thanh âm không lớn, nhưng mà khiến người trên điện đều nghe rành mạch.
A ~ trong lòng lập tức minh bạch rồi!
Hắn vốn thắc mắc một nam tử làm sao vừa thấy công tử nhà hắn liền bắt đầu động tay động chân? Thì ra “Nam tử” này là nữ nhân háo sắc nhất thiên hạ. . . . . . Nhữ Dương quận chúa a! Biết được điểm này, hết thảy hành vi lúc trước đều dễ dàng giải thích!
Phục Linh âm thầm gật nhẹ đầu, cảm thấy rõ ràng, nhưng bởi vì lời hắn vừa mới nói, giờ phút này trong nội tâm Thượng Quan Huyền Ngọc xoáy lên ngàn tầng sóng dữ!
Hắn không biết mình bị làm sao, tim gắt gao co rút lại, loại cảm giác này đè nén hắn, thậm chí có chút không thở nổi.
Phức tạp nhìn một cái, lại thấy khuôn mặt nàng tươi cười không sao cả, Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức có một cơn tức giận xông thẳng lên não, lại vừa có một phen xúc động muốn đứng lên hảo hảo ‘ giáo huấn ’ nàng.
Nàng làm sao có thể, làm sao có thể đắm mình trong trụy lạc như vậy? Bị người ta ngay mặt nói thành như vậy, nàng lại không khó chịu tí nào, thậm chí còn vẻ mặt cợt nhả ‘ nháy mắt đưa tình ’với hắn? Ông trời a! Trên thế gian, tại sao có thể có người vô liêm sỉ đến trình độ này!
Bàn tay ẩn trong ống tay áo, gắt gao nắm thành nắm tay, trái tim chưa bao giờ thắc mắc đến chuyện người khác, giờ phút này, lại vì một người mà hung hăng co rút lại.
Tứ Hoàng Tử, Lục hoàng tử dùng vẻ mặt xem thường nhìn Tống Ngâm Tuyết, cái câu vừa rồi của Phục Linh, vừa vặn nói ra suy nghĩ châm chọc trong lòng bọn họ, vì vậy sắc mặt không khỏi lập tức biểu lộ ra.
Tam hoàng tử vẫn lẳng lặng không nói một lời, chậm rãi vuốt vuốt ngọc bội trên người, vẻ mặt cười yếu ớt.
Trên chỗ ngồi, Tống Vũ Thiên vừa thấy tình cảnh này, mỉm cười, tiếp tục mở miệng nói: “Ngâm Tuyết thừa kế chức vị Vương gia Đại Tụng, làm một Vương gia, có mấy vị thị phu, đó cũng là chuyện đương nhiên.”
Lời nói trầm lắng, làm cho người ta nghe không ra ý nghĩ chân thật, khiến Tống Vũ Minh ở dưới chỗ ngồi bất mãn, hắn nghe xong, cũng không suy nghĩ nhiều, thẳng tắp thấp giọng nói: “Nhưng dù nói thế nào nàng cuối cùng cũng là nữ nhân a!”
Xem ra trong quan niệm của Tứ hoàng tử, đẳng cấp nam nữ phân biệt rất nghiêm ngặt, chênh lệch thật lớn, căn bản không thể so sánh nổi! Nam nhân chính là nam nhân, là trời của nữ nhân, chúa tể của xã hội này! Mà nữ nhân, thì nên vây quanh nam nhân, hầu hạ bọn họ, không có bản thân, không có tôn nghiêm, có, cũng chỉ có sự phục tùng với nam nhân mà thôi!
Chính là bởi vì có quan niệm phong kiến như vậy ăn sâu bén rễ trong đầu, cho nên Tứ hoàng tử Tống Vũ Minh mới có thể cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ với các loại biểu hiện của Tống Ngâm Tuyết , chung quy là nhịn không được muốn hung hăng châm chọc đả kích một phen.
Tống Ngâm Tuyết đương nhiên biết rõ Tống lão Tứ nghĩ gì, đôi mắt sáng của nàng mỉm cười đảo qua, tiếp theo tay ngọc duỗi ra, thẳng tắp chỉ Thượng Quan Huyền Ngọc hướng đối diện, “Nhị ca ca, Ngâm Tuyết có thể muốn Tiểu Ngọc Ngọc làm phu quân của ta không a!”
A? Một lời nói ra, bốn phía đều sợ hãi! Chỉ có Tống Vũ Thiên trên điện mặt mỉm cười, một mạt thần sắc thoả mãn hiện lên, tiếp theo rất nhanh liền biến mất trong cặp mắt thủy chung nửa mở nửa khép của hắn.
Điên rồi! Thật là điên rồi! Tống lão tứ trực tiếp lắc đầu, bộ dạng không còn thuốc chữa quay đầu đi, ý là chẳng muốn liếc nhìn nàng thêm nữa! Thượng Quan Huyền Ngọc là người bực nào? Nàng cũng dám mở miệng nói thế! Nếu như bị thế nhân biết Đại Tụng lần này mạo phạm truyền nhân thiên hạ đại nghĩa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nghĩa sĩ lễ giáo phấn khởi mà hội họp, thề san bằng Đại Tụng!
Nàng đây là đưa Đại Tụng vào chỗ bất nghĩa! Làm kẻ địch với người trong thiên hạ a!
Cái nhận thức này quá đáng sợ! Đáng sợ đến ngay cả Lục béo ị Tống Vũ Kiệt thường ngày bừa bãi, không thèm để ý luân lý cũng không khỏi mở miệng bất mãn nói: “Tiểu Ngâm Tuyết, muội cũng có điểm quá hồ đồ rồi! Thượng Quan công tử là người ra sao? Sao có thể làm phu quân uội được! Hơn nữa, bên cạnh muội có năm người rồi, thêm hộ vệ Minh Tịnh kia, tổng cộng sáu người! Nhiều như vậy muội còn ngại không đủ a?”
“Đương nhiên không đủ a! Quý phủ ta cũng không có phu quân đáng yêu như Tiểu Ngọc Ngọc vậy! Ta muốn đem hắn mang về nhà, hảo hảo yêu thương một phen!”
Tống Ngâm Tuyết đùa cợt nói…, khiến Thượng Quan Huyền Ngọc cùng Phục Linh lần nữa khiếp sợ ngay tại chỗ ! Phục Linh lúc này đã như đầu gỗ cực kỳ ngớ ngẩn, bởi vì hắn lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nữ tử vô sỉ như thế, khiến hắn phản ứng không kịp.
Thượng Quan Huyền Ngọc cũng không khá hơn hắn bao nhiêu! Tuy nói hắn về đạo lý giáo lí là xảo biện như hoàng, nhưng bản tính của hắn lại có chút xấu hổ ngại ngùng! Cho nên lúc này vừa nghe đến Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn thổ lộ…, hai má không khỏi đốt hồng hồng, trên mặt còn có lửa giận mơ hồ lưu động.
Tống Vũ Kiệt vừa nghe Tống Ngâm Tuyết vô sỉ mà nói như vậy…, lập tức tức giận ‘ hừ ’ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hướng hắn hung ác liếc mắt, miệng châm chọc nói: “Lục ca ca, huynh ‘ hừ ’ cái gì mà‘ hừ ’? Cùng là Vương gia, nữ nhân trong phủ huynh so với nam nhân trong phủ ta nhiều hơn không biết mấy lần! Hơn nữa huynh có đám nữ nhân trong phủ kia còn chưa thỏa mãn, còn hết lần này tới lần khác thích lôi đông kéo tây, khắp nơi thu nạp mỹ nữ mới, mà ngay cả nha hoàn hạ đẳng trong phủ ta cũng không buông tha? Huynh nói xem so với huynh, ta thật sự là tốt hơn rất nhiều. . . . . .”
“Cái rắm! Ta nào có không buông tha nha hoàn ở chỗ của muội?”Có vẻ đã quên Khiên Ngưu sạch sẽ rồi, Tống Vũ Kiệt mở miệng phản bác.
Nghe vậy, biết là hắn đã quên, Tống Ngâm Tuyết liền ‘ hảo tâm thức tỉnh hắn: “Lục ca ca, chính là nha hoàn xấu xí ngày huynh ở phủ ta mơ mơ hồ hồ muốn đó a?”
“Nha hoàn xấu xí?” Nếu nói nha hoàn xinh đẹp, Tống Vũ Kiệt còn có thể không nhớ rõ, bởi vì nữ nhân bị hắn ăn nằm cái nào không phải rất đẹp? Nhưng nếu như nói đến xấu, Khiên Ngưu ngày ấy, tuyệt đối là thất bại lớn nhất trong lịch sử phong lưu của hắn!
“Muội nói nàng. . . . . .” Trước mắt hiện ra mặt heo xanh tím sưng to của Khiên Ngưu, không khỏi chán ghét một hồi! Tống Vũ Kiệt lập tức không kiên nhẫn khua tay nói: “Cái kia không tính! Trời tối ta đây không thấy rõ!”
“Sao lại không tính? Người này ta đã đưa đến trong phủ cho huynh rồi!” Giả bộ rất kinh ngạc nói.
Nghe vậy, Lục béo ị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Cái gì! Muội đem nữ tử xấu như vậy đưa đến trong phủ cho ta làm gì?”
“Lục ca ca, Khiên Ngưu kỳ thật rất đẹp đó! Không tin huynh trở về nhìn xem sao!” Cười cười nói, trong mắt lóe ra quang mang giảo hoạt.
Thấy vậy, Lục béo ị bán tín bán nghi hỏi ngược lại: “Thật sao. . . . . .”
“Thật! Chỉ cần huynh trở về xem, Ngâm Tuyết cam đoan nhất định huynh sẽ thoả mãn!” biểu lộ tràn đầy tự tin nói, khiến Tống Vũ Kiệt tâm động một hồi, sau khi hắn nghe xong, không khỏi gật đầu nhẹ, lẩm bẩm: “Được rồi, dù sao nhìn một cái cũng không mất mát gì.”
“Đúng vậy đúng vậy! Trước hẵng nhìn một cái đi!”
Biết mình đã thành công đầu độc Tống Vũ Kiệt, Tống Ngâm Tuyết trong lòng có chút đắc ý, không khỏi thầm trêu đùa trong lòng: “Khiên Ngưu a Khiên Ngưu, ta đây chính là tranh thủ cơ hội cho ngươi a! Tin rằng ngươi nhất định sẽ hảo hảo nắm chắc, lợi dụng tất cả thủ đoạn mà bò lên a? Ha ha. . . . . .”
Chuyển mắt, thẳng tắp nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, nét mặt tươi cười như hoa, Tống Ngâm Tuyết mở miệng mà nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, chỉ cần ngươi chịu làm phu quân của ta, ta lập tức trở về hưu hết mấy nam nhân mặt vàng trong phủ, chỉ thương một mình ngươi được không?”
“Thật sao? Ngâm Tuyết ngươi thật sự hưu phu sao? Vậy ngươi đem Kỳ Nguyệt chuyển cho ta được không!” Vừa nghe lời này, hết sức kích động! Mắt Tống Vũ Kiệt lập tức bốc lên tinh quang, vẻ mặt tham lam hỏi ngược lại.
“Không được!” Không chút nghĩ ngợi quăng cho hắn ánh nhìn khinh khỉnh, Thượng Quan Huyền Ngọc trong nội tâm cảm thấy mất mát không cách nào khắc chế, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói: “Lục ca ca, huynh yên tâm! Cho dù sau này Ngâm Tuyết bỏ Kỳ Nguyệt, nhưng tuyệt đối cam đoan là có biện pháp khiến cho huynh không thể mảy may động đến hắn!”
Tống Ngâm Tuyết nói…, cực kỳ chăm chú! Mặc dù xen lẫn nụ cười sáng lạng, nhưng mà có thể nghe ra khí thế áp bách bên trong!
Những người khác cho rằng đây là sự bá đạo của nàng, nghĩ thầm nàng quả nhiên điêu ngoa, thứ mình đã dùng qua, đã từ bỏ, nhưng vẫn không chịu cho người khác hưởng dụng một phần, lập tức trong nội tâm đối với nàng, chính là chửi bới một hồi! Chỉ có Tống Vũ Huyền, hắn thủy chung chậm rãi vuốt ve ngọc bội của mình, trầm mặc khẽ cúi đầu, trong mắt, có cái gì mơ hồ lưu động. . . . . .
Chứng kiến Tống Ngâm Tuyết điêu ngoa thô bỉ như thế, Tống Vũ Thiên có vẻ vui mừng, đôi mắt sáng tối bất định của hắn mỉm cười vừa chuyển, biểu lộ trên nét mặt vẫn là một nụ cười không thay đổi, lời nói bình thản, nhưng mà so với bất luận một thanh đao nhọn gì còn sắc bén hơn nói: “Ai nha, trẫm kính trọng Thượng Quan công tử, đương nhiên không có khả năng đáp ứng yêu cầu vô lễ như vậy của Ngâm Tuyết. . . . . . Chính là. . . . . . Ngâm Tuyết là huyết mạch duy nhất hoàng thúc lưu lại, trẫm từng thề chiếu cố nàng thật tốt, quan tâm nàng, tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng? Ai, vấn đề này, hình như có chút khó xử rồi. . . . . .”
Một câu khó xử, đem trách nhiệm chính mình chối biến không còn một mảnh…, đồng thời cũng đem Tống Ngâm Tuyết đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió! Tống Ngâm Tuyết hiểu được lúc này Tống Vũ Thiên làm như vậy, không thể nghi ngờ là đem chính mình nghênh ngang bạo lộ trước mặt người khác, chính diện nghênh đón mâu thuẫn cùng áp lực từ khắp nơi mà đến.
Hắn đây là định hãm ta vào thế bất nghĩa? Thầm cười lạnh một tiếng , trên mặt vẫn bình thản, lại nói xuôi theo lời của hắn: “Nhị ca ca đối với Ngâm Tuyết thật tốt! Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi đáp ứng ta đi!”
Ngụy trang vất vả như thế, lực nhẫn nại thâm trầm như thế, Nhữ Dương quận chúa, chẳng lẽ ngươi lúc trước, vẫn là một người như thế sao?
Trái tim, mơ hồ có chút đau đớn, vì thiếu nữ xinh tươi đã qua đời, đồng thời cũng vì chính mình.
Chính là Tống Ngâm Tuyết không biết, khi nàng vì Nhữ Dương quận chúa trước kia mà cảm thấy bi thương thì nam tử đối diện thủy chung vẫn vuốt vuốt ngọc bội, bàn tay nắm ngọc không khỏi run lên, tiếp theo, hình như dùng sức nắm thật chặt lại. . . . . .
Cũng may động tác thất thố này của Tống Vũ Huyền không có bị Tống Vũ Thiên chứng kiến, bởi vì giờ phút này, hắn đang rũ mí mắt, có chút hăng hái thẳng tắp nhìn phản ứng của Tống Ngâm Tuyết.
Tống Ngâm Tuyết vừa thấy Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này vẻ mặt tức giận nhìn mình lom lom, cố ý giả bộ rất khoa trương hỏi ngược lại:“Thế nào, Tiểu Ngọc Ngọc? Ngươi chẳng lẽ không nguyện ý sao? Không thể nào! Mỹ nữ như ta đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ, sao ngươi lại không muốn được!”
“Hừ!” Vừa nghe nàng tự kỷ mà tràn ngập trêu chọc nói…, Thượng Quan Huyền Ngọc hừ nhẹ một tiếng quay mặt đi, không để ý tới biểu lộ háo sắc của nàng, lập tức đứng dậy, lễ phép hướng Tống Vũ thiên làm lễ, ngay sau đó nói: “Thánh Thượng, Huyền Ngọc hôm nay tiến lại, chỉ vì phát huy tôn chỉ của đại nghĩa, không biết Thánh Thượng còn có hứng thú nghe chăng?”
“A? Mời Thượng Quan công tử giảng!” Từ xưa đại nghĩa chi đạo, chính là chủ trương của quân chủ, lúc này, cho dù Tống Vũ Thiên có dụng ý khác, nhưng làm người đứng đầu một quốc gia, hắn vẫn rất có hứng thú nghe một chút.
Được Tống Vũ Thiên cho phép, thành công nói sang chuyện khác, Thượng Quan Huyền Ngọc bắt đầu một tay để phía trước, một tay chắp sau lưng mà nói, nghiễm nhiên một bộ dáng học giả thành thục.
Mọi người vừa thấy hắn như thế, đều nghiêm túc thẳng lưng mà ngồi, một loại tôn kính từ trong đáy lòng chậm rãi tự nhiên sinh ra.
Thượng Quan Huyền Ngọc bắt đầu giảng: “‘ Nhân đạo bất mãn, thiên đạo rời xa! ’ Từ xưa tôn chỉ của quân vương, chủ yếu tập trung vào một chữ ‘ đạo ’! Làm quân chủ, nếu như mọi chuyện đều có thể vì dân chúng mà vất vả, từ ích lợi của dân chúng mà suy nghĩ, như vậy dân chúng yên ổn, nhân đạo thỏa mãn, thì thiên đạo, cũng theo đó mà quy thuận!”
“Thượng Quan công tử nói là, nếu như trẫm được lòng dân, được nhân đạo, thì tự nhiên sẽ tương ứng được thiên đạo che chở?”Dường như là lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này, biểu hiện Tống Vũ Thiên vô cùng hứng thú, đôi mắt giỏi che dấu kia, lúc này cũng không nhịn được giương thật to.
“Đúng vậy!” Thượng Quan Huyền Ngọc nghe được hắn nói như vậy, không khỏi mỉm cười gật đầu, biểu lộ trầm ổn, không giống nam hài xấu hổ ngại ngùng lúc trước, mà là một trí giả tràn ngập trí tuệ cùng phong độ.
“Quốc chủ rất có tuệ căn, Huyền Ngọc chỉ điểm liền thông hiểu rồi! Đại nghĩa cho rằng, chỉ có được thiên đạo, quốc gia mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài! Mà thiên đạo, phản ánh qua nhân đạo, càng được nhiều nhân đạo, thì tương ứng được càng nhiều thiên đạo, hai bên cùng một nhịp thở, hỗ trợ tuần hoàn. . . . . .” Thượng Quan Huyền Ngọc thong thả nói, vừa nói, vừa thoả mãn nhìn biểu hiện của Tống Vũ Thiên.
Nghe vậy, không khỏi gật gật đầu, Tống Vũ Thiên cảm thán nói:“Thượng Quan công tử quả nhiên là ‘ thượng nhân ’có đại trí tuệ! Được nghe người nói chuyện, quả thực đã làm trẫm hiểu ra nhiều điều!”
Tống Ngâm Tuyết có chút buồn cười nhìn hai người một hỏi một đáp lúc này, trong lòng có phần không cho là đúng nghi ngờ: cái này có gì gọi là đại trí tuệ, bất quá chính là chút ít đạo trị quốc nông cạn, không cần phải tôn sùng đến ngay cả mình cha cũng nhận không ra như vậy chứ?
Tống Ngâm Tuyết đương nhiên không nghĩ tới, người lúc này, trình độ giác ngộ tự vấn, còn chưa lên tới cảnh giới cao! Tự nhiên là không so được với nàng đã được hấp thụ tinh túy ngưng tụ của năm nghìn năm tư tưởng.
Đôi mắt đi lòng vòng, vẻ mặt vui vẻ ngắt lời, đứng lên, đi tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ngọc, Tống Ngâm Tuyết cười hoàn mỹ như hồ ly, nàng thẳng tắp nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, ta không đồng ý quan điểm của ngươi a!”
“Người! Ngươi đồng ý mới là lạ! Đây là tư tưởng của‘ thượng nhân ’ , không phải nữ tử như ngươi có thể hiểu được!” Không muốn nhìn hành vi nàng lúc này, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh lập tức không khách khí châm chọc nói.
Tuy Thượng Quan Huyền Ngọc không nói như vậy, nhưng theo ánh mắt không cho là đúng của hắn, Tống Ngâm Tuyết có thể thấy được, hắn cũng nghĩ như vậy.
Tống Ngâm Tuyết không trách hắn, bởi vì dù sao quan niệm mình một mực thờ phụng bị một nữ tử có tiếng là thô bỉ như nàng bác bỏ, hắn còn có thể tỉnh táo không phát tác, có thế thấy tu dưỡng của hắn, thật đúng là không phải trình độ bình thường.
Đứa nhỏ này, ta thích!
Âm thầm tán thưởng một tiếng, Tống Ngâm Tuyết giơ mặt lên, cười cười nói nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi không tin a? Nếu thật sự là ta có thể nói ra lý do không đồng ý, ngươi nhất định phải đáp ứng gả cho ta!”
Không trả lời, nghe vậy nghiêng thân đi, Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, cũng không tức giận, chỉ học bộ dạng của hắn vừa rồi, một tay trước, một tay sau, bộ dáng nội liễm thâm trầm mở miệng nói: “Tiểu Ngọc Ngọc ngươi chủ trương về nguồn gốc của nhân đạo vốn là đúng đắn, nhưng chỗ sai chính là, ngươi khuyếch đại quan hệ của nhân đạo cùng thiên đạo! Vì ‘ thiên đạo xa, nhân đạo gần, không thể cùng đạt’! Là ý nói thiên đạo cùng nhân đạo vốn không thể gộp chung, cần gì phải cưỡng chế đem nó dính lại một khối?”
“‘ Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu*! ’ trong thiên địa vốn không tồn tại cảm tình, coi vạn vật chỉ là là một thứ đồ chơi chịu hắn chi phối, căn bản sẽ không khảo chứng khách quan xem có thu phục được lòng người hay không! Quân chủ chi đạo, muốn tồn tại muôn thuở, nơi nơi thừa hành, hẳn là một chữ. . . . . . Vô vi mà trị!”
(* sô cẩu: con chó rơm, ngày xưa khi cúng tế người ta dùng rơm bện thành hình con chó rồi đốt đi.Có ai coi Tru tiên không hè???)
“Vô vi mà trị?” Thì thào lặp lại một câu này, nhìn người trước mắt tự tin, ánh sáng trí tuệ lóng lánh , Thượng Quan Huyền Ngọc lần đầu tiên, cảm thấy người này. . . . . . sâu không thể lường.
“Đúng! Vô vi mà trị!” Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đi đến trước mặt Thượng Quan Huyền Ngọc, ở góc độ ai cũng nhìn không thấy, mập mờ hướng hắn nháy mắt một cái, lập tức xoay người tiếp tục nói: “Lâu dài như trời đất. Thiên địa có thể dài lâu, không phụ thuộc vào bất cứ cái gì, theo chính bản thân nó mà phát triển! Ý tứ chính là không nên lo nhiều như vậy, cứ theo quy luật phát triển của thế đạo mà phát triển, không cố ý phá hư, vặn vẹo, như vậy, mới có thể chính thức làm cho quốc gia ổn định và hoà bình lâu dài!”
“Đều nói vạn vật âm mà có dương, hai khí tương hòa! Thế đạo phát triển luôn bao hàm hai phương diện âm cùng dương, chỉ có thuận theo nó tự nhiên bình thản, mới có thể nắm chặt căn bản của thuật trị quốc.”
Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng mà nói, trong mắt có cơ trí, có thâm trầm. Thượng Quan Huyền ngọc chăm chú nhìn nàng chằm chằm, cũng không nhúc nhích, trong nội tâm, không biết đang suy nghĩ gì.
Những người khác nghe một câu “Vô vi mà trị” mới lạ kia của Tống Ngâm Tuyết thì cũng không cho là đúng, mà ngay cả Tống Vũ Thiên, đều cho rằng nàng là vì khoe khoang chính mình, mà cố ý nói bậy lung tung, cho nên trên mặt, đều là nụ cười châm biếm.
Tống Ngâm Tuyết chống lại ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ngọc, chậm rãi nói: “Tiểu Ngọc Ngọc vừa rồi nói một cái ‘ đạo ’! Nhưng ngươi cảm thấy cái gì chính thức là ‘ đạo ’ sao? Lý giải của mỗi người với đạo đều khác nhau, lúc này, ta chỉ muốn nói cho ngươi quan điểm của ta, ‘ Trong thành có tứ đại, mà nhân đứng thứ nhất. Nhân pháp, thiên pháp, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!’”
“Đạo pháp tự nhiên. . . . . .” Thượng Quan Huyền Ngọc nghe Tống Ngâm Tuyết trình bày về”Đạo “, trong nội tâm sóng lớn cuồn cuộn. Lý luận của Tống Ngâm Tuyết, với hắn mà nói, là một loại công kích, là một loại bác bỏ, hắn không muốn để ý tới, không muốn tiếp nhận, chính là, không biết vì cái gì, hắn lại vô lực phản bác, một câu cũng nói không nên lời.
Nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này không nói lời nào, Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì mạnh mẽ vui vẻ gọi một tiếng: “A, Tiểu Ngọc Ngọc! Ngươi không nói lời nào ta coi như là ngươi nhận thua ? Mặc kệ mặc kệ, hiện tại ngươi xem như phu quân của ta rồi nha!”
“Dừng, chớ có hồ ngôn loạn ngữ!” Mạnh mẽ phẩy tay áo một cái, Thượng Quan Huyền Ngọc tức giận nói.
Thấy vậy, cũng hiểu được đến lúc rồi, vui vẻ nhìn lướt qua những người ngồi phía dưới, mở miệng mà nói: “Tốt lắm tốt lắm! Nói lâu như vậy, mọi người cũng mệt mỏi, trẫm chuẩn bị chút rượu nhạt, dùng cái này giải khát.”
Xem như giảng hòa mà nói…, để cho Thượng Huyền Ngọc cùng Tống Ngâm Tuyết đều ngồi trở lại chỗ. Lúc này, hai bên cung tỳ bắt đầu nối đuôi nhau đi ra, nguyên một đám đem rượu và thức trong tay ăn hiến lên.
Bởi vì cung tỳ là đi từ dưới lên trên, mà Tống Ngâm Tuyết vì tranh được ngồi đối diện Thượng Quan Huyền Ngọc trên thượng vị, đẩy mọi người đến hạ vị, cho nên khi dâng rượu thì cung tỳ đều phải đi qua hạ vị mới có thể tới thượng vị.
Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền vốn là thờ ơ vuốt vuốt ngọc bội trong tay, nhưng khi một cung tỳ đi qua bên cạnh hắn thì mùi rượu mơ hồ bay từ trong khay ra, hắn nghe thấy thì toàn thân không khỏi khẽ giật mình!
Cực Lạc đan!
Chuẩn xác đoán ra trong rượu kia trộn lẫn cái gì, ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn qua cung tỳ đi đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, sau đó hạ thấp người, dâng lên, xoay người, rời khỏi.
Trong mắt âm tình bất định nhìn bầu rượu, đốt ngón tay không khỏi nắm đến trắng bệch, chính là không thể nói, không thể làm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn, nhìn bộ dáng nàng hướng Tống Vũ Thiên bắt đầu kính rượu, chậm rãi ngửa đầu uống xong chén này. . . . . .
Trong mắt Tống Vũ Thiên hiện ra tinh quang, mơ hồ vui vẻ nhìn nàng ngửa đầu, khóe miệng nhếch một cái, cũng ngửa đầu theo uống một hơi cạn sạch.“Rượu ngon! Thống khoái! Hôm nay Thượng Quan công tử đến Đại Tụng ta, trong lòng trẫm cảm thấy rất sung sướng, dùng chén rượu này, kính các vị!”
Một ly tiếp một ly, dùng các loại lý do hướng mọi người mời rượu, Tống Ngâm Tuyết không rõ chân tướng, một ly tiếp một ly theo mọi người cùng nhau uống, chỉ chốc lát, rượu trong bầu rượu liền cạn đến đáy.
Dược hiệu, nhanh chóng phát tác a. . . . . . Ôm lấy môi, bộ dạng xem kịch vui, Tống Vũ Thiên mở nửa mắt, nhẹ nhàng mà xem.
Ngồi xuống, Tống Ngâm Tuyết đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu đang chạy, có chút nóng, không khỏi muốn cởi quần áo xuống át mẻ.
Kiếp trước của Tống Ngâm Tuyết, tuy làm người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, biết rất nhiều chuyện, nhưng mà dù sao lúc nàng bị kéo sai hồn mới mười chín tuổi, nàng chưa trải qua sự đời, mặc dù biết hoan ái là quá trình như thế nào, nhưng đối với cảm giác trong đó, lại thập phần rất xa lạ.
Giống như hiện tại, nếu như đổi lại là Kiều Mạt Nhi hoặc là nữ tử khác có ít kinh nghiệm, nhất định đã sớm hiểu được khô nóng trên người giờ phút này là cái gì, nhưng là nàng đối với phương diện này không hiểu nhiều, chỉ cho là phản ứng say rượu, trong nội tâm cũng không có bao nhiêu cảnh giác.
Kiều Mạt Nhi không phải nói Cực Lạc đan thêm rượu, dược hiệu gia tăng gấp đôi sao? Tại sao ngày đó nàng ta sau khi ăn vào, chỉ chốc lát đã dâm đãng như một con chó cái động dục, mà thế nào cùng thời gian không sai biệt lắm, dược lực lại tăng gia gấp đôi, Tống Ngâm Tuyết trước mắt, chỉ có dấu hiệu bắt đầu khô nóng? Tống Vũ Thiên có chút không rõ.
Không đúng! Cảm giác không đúng! Loại cảm giác này không phải phản ứng say rượu nóng lên bình thường, mà là, mà là. . . . . .
Nói không ra là cái gì, căn bản cũng không nghĩ là xuân dược, Tống Ngâm Tuyết cau mày, yên lặng cảm giác nhiệt lưu này không ngừng xông tới trong người.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Không rõ!
Tống Ngâm Tuyết nắm tay thật chặt, cố gắng khắc chế, khi nàng chịu một lớp nhiệt lưu vô cùng nóng rực, thậm chí thiếu chút nữa làm nàng nhịn không được buồn bực kêu ra tiếng thì một chỗ khác trong cơ thể nàng, có một cổ khí lưu mạnh mẽ man mát chậm rãi tản ra.
Lại là cổ khí lưu này! Đã từng, khi chính mình tránh né thích khách đuổi giết, còn có lần thấp giọng ca hát thì trong cơ thể, đều có một cổ khí lưu như nước vọt khắp toàn thân, từng góc thân thể đầy dẫy thư sướng.
Cổ khí lưu này rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc hắn đến từ chỗ nào? Tống Ngâm Tuyết không biết! Nàng chỉ biết là lúc này, dưới sự áp chế của khí lưu cường đại này, thân thể của mình, không có nóng như trước nữa.
Kỳ thật chỉ cần là người có võ công, đều biết rõ, loại khí lưu này gọi là nội lực! Chính là hôm nay, bản thân Tống Ngâm Tuyết, còn chưa có ý thức được. . . . . .
Dưới sự áp chế của nội lực cường đại, thân thể Tống Ngâm Tuyết thở dốc một hồi lâu, nhưng mà sau đó không lâu, cảm giác khô nóng lại từ từ xâm nhập toàn thân, có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Tống Ngâm Tuyết trong lòng biết không ổn, sau khi giương mắt liếc nhìn Tống Vũ Thiên vẻ mặt tươi cười trên điện thật sâu, khẽ cắn môi, đứng dậy cáo lui nói: “Nhị ca ca, Ngâm Tuyết đột nhiên nhớ tới trong phủ còn có chút chuyện quan trọng, muốn cáo từ trước một bước!”
“A? Chuyện quan trọng? Cái chuyện quan trọng gì có thể trọng yếu hơn tiếp đãi Thượng Quan công tử? Ngâm Tuyết a, trẫm cảm thấy muội vẫn nên ngồi thêm một chút nữa!” Tựa hồ cố ý cùng nàng dây dưa, lúc này Tống Vũ Thiên chậm rãi nói.
Nghe vậy, cảm thấy có chút gấp gáp, nhưng trên mặt vẫn lbình thản như mây trôi nước chảy, Tống Ngâm Tuyết rất nhanh liền nắm tay thản nhiên cười nói: “Ai nha, Nhị ca ca, huynh cũng biết Ngâm Tuyết gần đây đau lòng nhất là mấy vị phu quân rồi! Hiện tại Tiểu Ngọc Ngọc bên này cũng tiếp đãi ổn thỏa, ta cũng nên trở về yêu thương bọn hắn rồi! Tiểu Ngọc Ngọc, ta nghĩ ngươi chắc là không để ý chứ?”
Tống Vũ Thiên đã không chịu thả người, nàng liền ra tay từ Thượng Quan Huyền Ngọc, chỉ cần Thượng Quan Huyền Ngọc đồng ý, nàng cũng muốn xem hắn còn cách nào giữ nàng lại?
“Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi sẽ không để tâm chứ?” Một câu khiến Thượng Quan Huyền Ngọc nghe xong trong trái tim không hiểu sao trào lên sự mất mát. Nàng lại vì đám phu quân của nàng, mà muốn vứt bỏ hắn không để ý đến nữa? Vừa rồi rõ ràng nàng nói muốn mình làm phu quân của nàng cơ mà? Chẳng lẽ chỉ là một thoáng vui đùa thôi sao. . . . . .
Không biết trong đầu làm sao có thể nhảy ra ý niệm đáng sợ như vậy, trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức căm tức bản thân một hồi, khẩu khí cũng không khỏi có chút khó nghe: “Ngươi muốn đi liền đi! Cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Sớm biết hắn sẽ nói như vậy! Tống Ngâm Tuyết lúc này nhìn về phía Tống Vũ Thiên, miệng mỉm cười nói: “Nhị ca ca, Tiểu Ngọc Ngọc cũng đã không có ý kiến, Ngâm Tuyết rời đi, hẳn là không có quan hệ gì a.”
Nói đến đây, nếu bình thường, với trình độ ” Yêu thương” Tống Vũ Thiên dành cho Tống Ngâm Tuyết, đã sớm đáp ứng rồi! Nhưng hôm nay, chính là cố ý dây dưa, Tống Vũ Thiên khó xử nói: “Ngâm Tuyết, người ta đây là khách khí, không so đo cùng chúng ta! Nhưng mà chúng ta không thể đem loại khách khí này trở thành phúc khí, ngang ngược kiêu ngạo không biết lễ tiết. Được rồi, muội vẫn là nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này a.”
Biết hắn là cố ý không để ình đi, Tống Ngâm Tuyết không khỏi thầm cắn răng, liều mạng áp chế sự kêu gào trong cơ thể, vẻ mặt mỉm cười nói: “Được rồi! Nhị ca ca đã không cho Ngâm Tuyết đi, muốn Ngâm Tuyết tiếp đãi Tiểu Ngọc Ngọc, mà Ngâm Tuyết lại không thể không đi? Biện pháp giải quyết duy nhất cũng chỉ có một!”
Bước nhanh đến phía trước, mạnh mẽ một bả lôi kéo Thượng Quan Huyền Ngọc, làm một chuyện phi thường phù hợp với Nhữ Dương quận chúa điêu ngoa bốc đồng, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói: “Nhị ca ca, Ngâm Tuyết đem Tiểu Ngọc Ngọc hồi phủ hảo hảo tiếp đãi!”
Xoay người rời đi, trong lúc mọi người khiếp sợ, Thượng Quan Huyền Ngọc giãy dụa, Tống Ngâm Tuyết gian nan từng bước một đi ra ngoài điện.
Lần này Tống Vũ Thiên không có ngăn trở, hắn mỉm cười nhìn hai cái thân ảnh rời đi, tay, không khỏi chậm rãi nâng chén rượu, vẻ mặt có dụng ý khác rũ mắt xuống.
Ha ha, đúng là coi thường nha đầu kia rồi, rõ ràng có thể chống đỡ lâu như vậy? Bất quá không sao cả! Nhìn bộ dáng kia, nàng cũng nhịn không được bao lâu nữa, dù sao còn có trò hay đang chờ nàng, chính mình, an vị chờ nghe thôi. . . . . .
Khi Tống Vũ Thiên âm thầm đắc ý, khuôn mặt Tống Vũ Huyển thủy chung không có biểu lộ gì , rõ ràng lần đầu xuất hiện một tia bối rối, hơn nữa, nếu lúc này có người chú ý thêm chút, sẽ phát hiện ngọc bội một mực bị giữ trong tay kia, sớm đã chia làm hai nửa. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp lôi kéo Thượng Quan Huyền Ngọc đi lên phía trước, biểu lộ nghiêm túc, cả quá trình cũng không nói một câu.
Thượng Quan Huyền Ngọc ra sức muốn tránh khỏi sự trói buộc của nàng, nhưng không biết vì sao, tay nàng lúc này mạnh đến làm cho người ta sợ hãi, cầm lấy tay của mình, dù chính mình dùng sức chống cự như vậy, vẫn cứ nắm thật chặt.
“Nhanh! Hồi phủ!” Một tay đẩy mạnh Thượng Quan Huyền Ngọc vào trong xe ngựa, mình cũng theo hắn ngồi lên, trong một tiếng mệnh lệnh gấp gáp của nàng, xe ngựa bắt đầu hướng Nhữ Dương Vương phủ xuất phát.
Vừa lên xe ngựa, cố nén một lớp lại một lớp sóng cao hơn trong cơ thể, cổ khí lưu mát mẻ lúc nãy tựa hồ đã biến mất không thấy, trong cơ thể chỉ còn lại liệt hỏa đang toàn lực hừng hực thiêu đốt.
Thân thể khô nóng khó chịu, nhưng mà không ngừng toát mồ hôi lạnh, Tống Ngâm Tuyết lúc này rất muốn cởi quần áo trên người, giảm bớt sự khô nóng khiến nàng phiền lòng, chính là bất đắc dĩ đang ở trong xe ngựa, hơn nữa lại có một nam tử bên người, cho nên nàng chỉ có thể rất vất vả cứng ngắc chịu đựng.
Thượng Quan Huyền Ngọc không rõ vì sao mới vừa rồi nàng còn bộ dáng bá đạo vạn phần, vừa lên xe liền giống như người khác, co rúc trong góc, thân thể cũng không nhịn được mà run run.
“Cô không có chuyện gì chứ?” Vì lễ độ, Thượng Quan Huyền Ngọc lên tiếng dò hỏi, nàng không phải sinh bệnh chứ? Làm sao mặt lại đỏ thành như vậy?
“Không có. . . . . . Chuyện. . . . . .” Cứng ngắc cắn răng, cố gắng từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ này, Tống Ngâm Tuyết lập tức cắn chặt lấy môi của mình, không cho thanh âm rên rỉ từ trong cổ bật ra.
Nhìn Tống Ngâm Tuyết tựa hồ càng ngàyc àng không ổn, Thượng Quan Huyền Ngọc trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ đành thành thật chờ ở một bên lẳng lặng nhìn.
Xe ngựa chạy trên đường, nhưng vì xóc nảy một cái mà ngừng lại.Tống Ngâm Tuyết bị ngoại lực tác động, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, cả người thẳng tắp đổ nhào vào Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh.
Tình tiết rất kịch, tư thế rất cẩu huyết, còn vô cùng trùng hợp, ở trong xóc nảy, Tống Ngâm Tuyết ngã về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, hung hăng đem hắn đặt ở dưới thân, môi anh đào kiều nhuyễn cứ như vậy thẳng in trên đôi môi mỏng tuấn mỹ còn có một tia ngọt ngào của Thượng Quan Huyền Ngọc.
“Ngô. . . . . .” Trừng to mắt, toàn thân cứng còng không thể động đậy, Thượng Quan Huyền Ngọc cứ như vậy bị Tống Ngâm Tuyết đè nặng, tựa hồ cảm giác hai mảnh ẩm ướt nong nóng ở trên môi chính mình kia, bắt đầu chậm rãi trở thành nghiền gặm.
Thân thể cứ như tìm được nguồn suối mát! Tống Ngâm Tuyết vừa tiếp xúc với thân thể Thượng Quan Huyền Ngọc, thấy cả người mát lạnh, cảm giác khô nóng cũng biến mất không ít. Vì vậy, càng muốn tiến thêm một bước mát mẻ, nàng bắt đầu vô thức giãy dụa thân thể của mình, không ngừng ở trên bạc môi tuấn mỹ trẻ trung của Huyền Ngọc gặm cắn.
Tống Ngâm Tuyết không ngừng hôn hít, thủ pháp vụng về khiến nàng tự chán ghét bản thân một hồi, tuy nhiên loại thủ pháp ngờ nghệch này, lại kích thích thần kinh Huyền Ngọc dữ dội.
Sống mười chín năm, lần đầu tiên có dục vọng như vậy! Không rõ hạ thân căng cứng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong nội tâm lại rõ ràng – ý thức đến một điều: hắn muốn nàng! Rất muốn rất muốn!
A ~ trong lòng lập tức minh bạch rồi!
Hắn vốn thắc mắc một nam tử làm sao vừa thấy công tử nhà hắn liền bắt đầu động tay động chân? Thì ra “Nam tử” này là nữ nhân háo sắc nhất thiên hạ. . . . . . Nhữ Dương quận chúa a! Biết được điểm này, hết thảy hành vi lúc trước đều dễ dàng giải thích!
Phục Linh âm thầm gật nhẹ đầu, cảm thấy rõ ràng, nhưng bởi vì lời hắn vừa mới nói, giờ phút này trong nội tâm Thượng Quan Huyền Ngọc xoáy lên ngàn tầng sóng dữ!
Hắn không biết mình bị làm sao, tim gắt gao co rút lại, loại cảm giác này đè nén hắn, thậm chí có chút không thở nổi.
Phức tạp nhìn một cái, lại thấy khuôn mặt nàng tươi cười không sao cả, Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức có một cơn tức giận xông thẳng lên não, lại vừa có một phen xúc động muốn đứng lên hảo hảo ‘ giáo huấn ’ nàng.
Nàng làm sao có thể, làm sao có thể đắm mình trong trụy lạc như vậy? Bị người ta ngay mặt nói thành như vậy, nàng lại không khó chịu tí nào, thậm chí còn vẻ mặt cợt nhả ‘ nháy mắt đưa tình ’với hắn? Ông trời a! Trên thế gian, tại sao có thể có người vô liêm sỉ đến trình độ này!
Bàn tay ẩn trong ống tay áo, gắt gao nắm thành nắm tay, trái tim chưa bao giờ thắc mắc đến chuyện người khác, giờ phút này, lại vì một người mà hung hăng co rút lại.
Tứ Hoàng Tử, Lục hoàng tử dùng vẻ mặt xem thường nhìn Tống Ngâm Tuyết, cái câu vừa rồi của Phục Linh, vừa vặn nói ra suy nghĩ châm chọc trong lòng bọn họ, vì vậy sắc mặt không khỏi lập tức biểu lộ ra.
Tam hoàng tử vẫn lẳng lặng không nói một lời, chậm rãi vuốt vuốt ngọc bội trên người, vẻ mặt cười yếu ớt.
Trên chỗ ngồi, Tống Vũ Thiên vừa thấy tình cảnh này, mỉm cười, tiếp tục mở miệng nói: “Ngâm Tuyết thừa kế chức vị Vương gia Đại Tụng, làm một Vương gia, có mấy vị thị phu, đó cũng là chuyện đương nhiên.”
Lời nói trầm lắng, làm cho người ta nghe không ra ý nghĩ chân thật, khiến Tống Vũ Minh ở dưới chỗ ngồi bất mãn, hắn nghe xong, cũng không suy nghĩ nhiều, thẳng tắp thấp giọng nói: “Nhưng dù nói thế nào nàng cuối cùng cũng là nữ nhân a!”
Xem ra trong quan niệm của Tứ hoàng tử, đẳng cấp nam nữ phân biệt rất nghiêm ngặt, chênh lệch thật lớn, căn bản không thể so sánh nổi! Nam nhân chính là nam nhân, là trời của nữ nhân, chúa tể của xã hội này! Mà nữ nhân, thì nên vây quanh nam nhân, hầu hạ bọn họ, không có bản thân, không có tôn nghiêm, có, cũng chỉ có sự phục tùng với nam nhân mà thôi!
Chính là bởi vì có quan niệm phong kiến như vậy ăn sâu bén rễ trong đầu, cho nên Tứ hoàng tử Tống Vũ Minh mới có thể cảm thấy căm thù đến tận xương tuỷ với các loại biểu hiện của Tống Ngâm Tuyết , chung quy là nhịn không được muốn hung hăng châm chọc đả kích một phen.
Tống Ngâm Tuyết đương nhiên biết rõ Tống lão Tứ nghĩ gì, đôi mắt sáng của nàng mỉm cười đảo qua, tiếp theo tay ngọc duỗi ra, thẳng tắp chỉ Thượng Quan Huyền Ngọc hướng đối diện, “Nhị ca ca, Ngâm Tuyết có thể muốn Tiểu Ngọc Ngọc làm phu quân của ta không a!”
A? Một lời nói ra, bốn phía đều sợ hãi! Chỉ có Tống Vũ Thiên trên điện mặt mỉm cười, một mạt thần sắc thoả mãn hiện lên, tiếp theo rất nhanh liền biến mất trong cặp mắt thủy chung nửa mở nửa khép của hắn.
Điên rồi! Thật là điên rồi! Tống lão tứ trực tiếp lắc đầu, bộ dạng không còn thuốc chữa quay đầu đi, ý là chẳng muốn liếc nhìn nàng thêm nữa! Thượng Quan Huyền Ngọc là người bực nào? Nàng cũng dám mở miệng nói thế! Nếu như bị thế nhân biết Đại Tụng lần này mạo phạm truyền nhân thiên hạ đại nghĩa, cũng không biết sẽ có bao nhiêu nghĩa sĩ lễ giáo phấn khởi mà hội họp, thề san bằng Đại Tụng!
Nàng đây là đưa Đại Tụng vào chỗ bất nghĩa! Làm kẻ địch với người trong thiên hạ a!
Cái nhận thức này quá đáng sợ! Đáng sợ đến ngay cả Lục béo ị Tống Vũ Kiệt thường ngày bừa bãi, không thèm để ý luân lý cũng không khỏi mở miệng bất mãn nói: “Tiểu Ngâm Tuyết, muội cũng có điểm quá hồ đồ rồi! Thượng Quan công tử là người ra sao? Sao có thể làm phu quân uội được! Hơn nữa, bên cạnh muội có năm người rồi, thêm hộ vệ Minh Tịnh kia, tổng cộng sáu người! Nhiều như vậy muội còn ngại không đủ a?”
“Đương nhiên không đủ a! Quý phủ ta cũng không có phu quân đáng yêu như Tiểu Ngọc Ngọc vậy! Ta muốn đem hắn mang về nhà, hảo hảo yêu thương một phen!”
Tống Ngâm Tuyết đùa cợt nói…, khiến Thượng Quan Huyền Ngọc cùng Phục Linh lần nữa khiếp sợ ngay tại chỗ ! Phục Linh lúc này đã như đầu gỗ cực kỳ ngớ ngẩn, bởi vì hắn lớn như vậy, cho tới bây giờ còn chưa thấy qua nữ tử vô sỉ như thế, khiến hắn phản ứng không kịp.
Thượng Quan Huyền Ngọc cũng không khá hơn hắn bao nhiêu! Tuy nói hắn về đạo lý giáo lí là xảo biện như hoàng, nhưng bản tính của hắn lại có chút xấu hổ ngại ngùng! Cho nên lúc này vừa nghe đến Tống Ngâm Tuyết thẳng thắn thổ lộ…, hai má không khỏi đốt hồng hồng, trên mặt còn có lửa giận mơ hồ lưu động.
Tống Vũ Kiệt vừa nghe Tống Ngâm Tuyết vô sỉ mà nói như vậy…, lập tức tức giận ‘ hừ ’ một tiếng, bày tỏ sự bất mãn của mình.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết hướng hắn hung ác liếc mắt, miệng châm chọc nói: “Lục ca ca, huynh ‘ hừ ’ cái gì mà‘ hừ ’? Cùng là Vương gia, nữ nhân trong phủ huynh so với nam nhân trong phủ ta nhiều hơn không biết mấy lần! Hơn nữa huynh có đám nữ nhân trong phủ kia còn chưa thỏa mãn, còn hết lần này tới lần khác thích lôi đông kéo tây, khắp nơi thu nạp mỹ nữ mới, mà ngay cả nha hoàn hạ đẳng trong phủ ta cũng không buông tha? Huynh nói xem so với huynh, ta thật sự là tốt hơn rất nhiều. . . . . .”
“Cái rắm! Ta nào có không buông tha nha hoàn ở chỗ của muội?”Có vẻ đã quên Khiên Ngưu sạch sẽ rồi, Tống Vũ Kiệt mở miệng phản bác.
Nghe vậy, biết là hắn đã quên, Tống Ngâm Tuyết liền ‘ hảo tâm thức tỉnh hắn: “Lục ca ca, chính là nha hoàn xấu xí ngày huynh ở phủ ta mơ mơ hồ hồ muốn đó a?”
“Nha hoàn xấu xí?” Nếu nói nha hoàn xinh đẹp, Tống Vũ Kiệt còn có thể không nhớ rõ, bởi vì nữ nhân bị hắn ăn nằm cái nào không phải rất đẹp? Nhưng nếu như nói đến xấu, Khiên Ngưu ngày ấy, tuyệt đối là thất bại lớn nhất trong lịch sử phong lưu của hắn!
“Muội nói nàng. . . . . .” Trước mắt hiện ra mặt heo xanh tím sưng to của Khiên Ngưu, không khỏi chán ghét một hồi! Tống Vũ Kiệt lập tức không kiên nhẫn khua tay nói: “Cái kia không tính! Trời tối ta đây không thấy rõ!”
“Sao lại không tính? Người này ta đã đưa đến trong phủ cho huynh rồi!” Giả bộ rất kinh ngạc nói.
Nghe vậy, Lục béo ị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Cái gì! Muội đem nữ tử xấu như vậy đưa đến trong phủ cho ta làm gì?”
“Lục ca ca, Khiên Ngưu kỳ thật rất đẹp đó! Không tin huynh trở về nhìn xem sao!” Cười cười nói, trong mắt lóe ra quang mang giảo hoạt.
Thấy vậy, Lục béo ị bán tín bán nghi hỏi ngược lại: “Thật sao. . . . . .”
“Thật! Chỉ cần huynh trở về xem, Ngâm Tuyết cam đoan nhất định huynh sẽ thoả mãn!” biểu lộ tràn đầy tự tin nói, khiến Tống Vũ Kiệt tâm động một hồi, sau khi hắn nghe xong, không khỏi gật đầu nhẹ, lẩm bẩm: “Được rồi, dù sao nhìn một cái cũng không mất mát gì.”
“Đúng vậy đúng vậy! Trước hẵng nhìn một cái đi!”
Biết mình đã thành công đầu độc Tống Vũ Kiệt, Tống Ngâm Tuyết trong lòng có chút đắc ý, không khỏi thầm trêu đùa trong lòng: “Khiên Ngưu a Khiên Ngưu, ta đây chính là tranh thủ cơ hội cho ngươi a! Tin rằng ngươi nhất định sẽ hảo hảo nắm chắc, lợi dụng tất cả thủ đoạn mà bò lên a? Ha ha. . . . . .”
Chuyển mắt, thẳng tắp nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, nét mặt tươi cười như hoa, Tống Ngâm Tuyết mở miệng mà nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, chỉ cần ngươi chịu làm phu quân của ta, ta lập tức trở về hưu hết mấy nam nhân mặt vàng trong phủ, chỉ thương một mình ngươi được không?”
“Thật sao? Ngâm Tuyết ngươi thật sự hưu phu sao? Vậy ngươi đem Kỳ Nguyệt chuyển cho ta được không!” Vừa nghe lời này, hết sức kích động! Mắt Tống Vũ Kiệt lập tức bốc lên tinh quang, vẻ mặt tham lam hỏi ngược lại.
“Không được!” Không chút nghĩ ngợi quăng cho hắn ánh nhìn khinh khỉnh, Thượng Quan Huyền Ngọc trong nội tâm cảm thấy mất mát không cách nào khắc chế, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói: “Lục ca ca, huynh yên tâm! Cho dù sau này Ngâm Tuyết bỏ Kỳ Nguyệt, nhưng tuyệt đối cam đoan là có biện pháp khiến cho huynh không thể mảy may động đến hắn!”
Tống Ngâm Tuyết nói…, cực kỳ chăm chú! Mặc dù xen lẫn nụ cười sáng lạng, nhưng mà có thể nghe ra khí thế áp bách bên trong!
Những người khác cho rằng đây là sự bá đạo của nàng, nghĩ thầm nàng quả nhiên điêu ngoa, thứ mình đã dùng qua, đã từ bỏ, nhưng vẫn không chịu cho người khác hưởng dụng một phần, lập tức trong nội tâm đối với nàng, chính là chửi bới một hồi! Chỉ có Tống Vũ Huyền, hắn thủy chung chậm rãi vuốt ve ngọc bội của mình, trầm mặc khẽ cúi đầu, trong mắt, có cái gì mơ hồ lưu động. . . . . .
Chứng kiến Tống Ngâm Tuyết điêu ngoa thô bỉ như thế, Tống Vũ Thiên có vẻ vui mừng, đôi mắt sáng tối bất định của hắn mỉm cười vừa chuyển, biểu lộ trên nét mặt vẫn là một nụ cười không thay đổi, lời nói bình thản, nhưng mà so với bất luận một thanh đao nhọn gì còn sắc bén hơn nói: “Ai nha, trẫm kính trọng Thượng Quan công tử, đương nhiên không có khả năng đáp ứng yêu cầu vô lễ như vậy của Ngâm Tuyết. . . . . . Chính là. . . . . . Ngâm Tuyết là huyết mạch duy nhất hoàng thúc lưu lại, trẫm từng thề chiếu cố nàng thật tốt, quan tâm nàng, tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng? Ai, vấn đề này, hình như có chút khó xử rồi. . . . . .”
Một câu khó xử, đem trách nhiệm chính mình chối biến không còn một mảnh…, đồng thời cũng đem Tống Ngâm Tuyết đẩy vào nơi đầu sóng ngọn gió! Tống Ngâm Tuyết hiểu được lúc này Tống Vũ Thiên làm như vậy, không thể nghi ngờ là đem chính mình nghênh ngang bạo lộ trước mặt người khác, chính diện nghênh đón mâu thuẫn cùng áp lực từ khắp nơi mà đến.
Hắn đây là định hãm ta vào thế bất nghĩa? Thầm cười lạnh một tiếng , trên mặt vẫn bình thản, lại nói xuôi theo lời của hắn: “Nhị ca ca đối với Ngâm Tuyết thật tốt! Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi đáp ứng ta đi!”
Ngụy trang vất vả như thế, lực nhẫn nại thâm trầm như thế, Nhữ Dương quận chúa, chẳng lẽ ngươi lúc trước, vẫn là một người như thế sao?
Trái tim, mơ hồ có chút đau đớn, vì thiếu nữ xinh tươi đã qua đời, đồng thời cũng vì chính mình.
Chính là Tống Ngâm Tuyết không biết, khi nàng vì Nhữ Dương quận chúa trước kia mà cảm thấy bi thương thì nam tử đối diện thủy chung vẫn vuốt vuốt ngọc bội, bàn tay nắm ngọc không khỏi run lên, tiếp theo, hình như dùng sức nắm thật chặt lại. . . . . .
Cũng may động tác thất thố này của Tống Vũ Huyền không có bị Tống Vũ Thiên chứng kiến, bởi vì giờ phút này, hắn đang rũ mí mắt, có chút hăng hái thẳng tắp nhìn phản ứng của Tống Ngâm Tuyết.
Tống Ngâm Tuyết vừa thấy Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này vẻ mặt tức giận nhìn mình lom lom, cố ý giả bộ rất khoa trương hỏi ngược lại:“Thế nào, Tiểu Ngọc Ngọc? Ngươi chẳng lẽ không nguyện ý sao? Không thể nào! Mỹ nữ như ta đây người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe nổ, sao ngươi lại không muốn được!”
“Hừ!” Vừa nghe nàng tự kỷ mà tràn ngập trêu chọc nói…, Thượng Quan Huyền Ngọc hừ nhẹ một tiếng quay mặt đi, không để ý tới biểu lộ háo sắc của nàng, lập tức đứng dậy, lễ phép hướng Tống Vũ thiên làm lễ, ngay sau đó nói: “Thánh Thượng, Huyền Ngọc hôm nay tiến lại, chỉ vì phát huy tôn chỉ của đại nghĩa, không biết Thánh Thượng còn có hứng thú nghe chăng?”
“A? Mời Thượng Quan công tử giảng!” Từ xưa đại nghĩa chi đạo, chính là chủ trương của quân chủ, lúc này, cho dù Tống Vũ Thiên có dụng ý khác, nhưng làm người đứng đầu một quốc gia, hắn vẫn rất có hứng thú nghe một chút.
Được Tống Vũ Thiên cho phép, thành công nói sang chuyện khác, Thượng Quan Huyền Ngọc bắt đầu một tay để phía trước, một tay chắp sau lưng mà nói, nghiễm nhiên một bộ dáng học giả thành thục.
Mọi người vừa thấy hắn như thế, đều nghiêm túc thẳng lưng mà ngồi, một loại tôn kính từ trong đáy lòng chậm rãi tự nhiên sinh ra.
Thượng Quan Huyền Ngọc bắt đầu giảng: “‘ Nhân đạo bất mãn, thiên đạo rời xa! ’ Từ xưa tôn chỉ của quân vương, chủ yếu tập trung vào một chữ ‘ đạo ’! Làm quân chủ, nếu như mọi chuyện đều có thể vì dân chúng mà vất vả, từ ích lợi của dân chúng mà suy nghĩ, như vậy dân chúng yên ổn, nhân đạo thỏa mãn, thì thiên đạo, cũng theo đó mà quy thuận!”
“Thượng Quan công tử nói là, nếu như trẫm được lòng dân, được nhân đạo, thì tự nhiên sẽ tương ứng được thiên đạo che chở?”Dường như là lần đầu tiên nghe được loại thuyết pháp này, biểu hiện Tống Vũ Thiên vô cùng hứng thú, đôi mắt giỏi che dấu kia, lúc này cũng không nhịn được giương thật to.
“Đúng vậy!” Thượng Quan Huyền Ngọc nghe được hắn nói như vậy, không khỏi mỉm cười gật đầu, biểu lộ trầm ổn, không giống nam hài xấu hổ ngại ngùng lúc trước, mà là một trí giả tràn ngập trí tuệ cùng phong độ.
“Quốc chủ rất có tuệ căn, Huyền Ngọc chỉ điểm liền thông hiểu rồi! Đại nghĩa cho rằng, chỉ có được thiên đạo, quốc gia mới có thể ổn định và hoà bình lâu dài! Mà thiên đạo, phản ánh qua nhân đạo, càng được nhiều nhân đạo, thì tương ứng được càng nhiều thiên đạo, hai bên cùng một nhịp thở, hỗ trợ tuần hoàn. . . . . .” Thượng Quan Huyền Ngọc thong thả nói, vừa nói, vừa thoả mãn nhìn biểu hiện của Tống Vũ Thiên.
Nghe vậy, không khỏi gật gật đầu, Tống Vũ Thiên cảm thán nói:“Thượng Quan công tử quả nhiên là ‘ thượng nhân ’có đại trí tuệ! Được nghe người nói chuyện, quả thực đã làm trẫm hiểu ra nhiều điều!”
Tống Ngâm Tuyết có chút buồn cười nhìn hai người một hỏi một đáp lúc này, trong lòng có phần không cho là đúng nghi ngờ: cái này có gì gọi là đại trí tuệ, bất quá chính là chút ít đạo trị quốc nông cạn, không cần phải tôn sùng đến ngay cả mình cha cũng nhận không ra như vậy chứ?
Tống Ngâm Tuyết đương nhiên không nghĩ tới, người lúc này, trình độ giác ngộ tự vấn, còn chưa lên tới cảnh giới cao! Tự nhiên là không so được với nàng đã được hấp thụ tinh túy ngưng tụ của năm nghìn năm tư tưởng.
Đôi mắt đi lòng vòng, vẻ mặt vui vẻ ngắt lời, đứng lên, đi tới trước mặt Thượng Quan Huyền Ngọc, Tống Ngâm Tuyết cười hoàn mỹ như hồ ly, nàng thẳng tắp nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, ta không đồng ý quan điểm của ngươi a!”
“Người! Ngươi đồng ý mới là lạ! Đây là tư tưởng của‘ thượng nhân ’ , không phải nữ tử như ngươi có thể hiểu được!” Không muốn nhìn hành vi nàng lúc này, Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh lập tức không khách khí châm chọc nói.
Tuy Thượng Quan Huyền Ngọc không nói như vậy, nhưng theo ánh mắt không cho là đúng của hắn, Tống Ngâm Tuyết có thể thấy được, hắn cũng nghĩ như vậy.
Tống Ngâm Tuyết không trách hắn, bởi vì dù sao quan niệm mình một mực thờ phụng bị một nữ tử có tiếng là thô bỉ như nàng bác bỏ, hắn còn có thể tỉnh táo không phát tác, có thế thấy tu dưỡng của hắn, thật đúng là không phải trình độ bình thường.
Đứa nhỏ này, ta thích!
Âm thầm tán thưởng một tiếng, Tống Ngâm Tuyết giơ mặt lên, cười cười nói nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi không tin a? Nếu thật sự là ta có thể nói ra lý do không đồng ý, ngươi nhất định phải đáp ứng gả cho ta!”
Không trả lời, nghe vậy nghiêng thân đi, Tống Ngâm Tuyết thấy vậy, cũng không tức giận, chỉ học bộ dạng của hắn vừa rồi, một tay trước, một tay sau, bộ dáng nội liễm thâm trầm mở miệng nói: “Tiểu Ngọc Ngọc ngươi chủ trương về nguồn gốc của nhân đạo vốn là đúng đắn, nhưng chỗ sai chính là, ngươi khuyếch đại quan hệ của nhân đạo cùng thiên đạo! Vì ‘ thiên đạo xa, nhân đạo gần, không thể cùng đạt’! Là ý nói thiên đạo cùng nhân đạo vốn không thể gộp chung, cần gì phải cưỡng chế đem nó dính lại một khối?”
“‘ Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu*! ’ trong thiên địa vốn không tồn tại cảm tình, coi vạn vật chỉ là là một thứ đồ chơi chịu hắn chi phối, căn bản sẽ không khảo chứng khách quan xem có thu phục được lòng người hay không! Quân chủ chi đạo, muốn tồn tại muôn thuở, nơi nơi thừa hành, hẳn là một chữ. . . . . . Vô vi mà trị!”
(* sô cẩu: con chó rơm, ngày xưa khi cúng tế người ta dùng rơm bện thành hình con chó rồi đốt đi.Có ai coi Tru tiên không hè???)
“Vô vi mà trị?” Thì thào lặp lại một câu này, nhìn người trước mắt tự tin, ánh sáng trí tuệ lóng lánh , Thượng Quan Huyền Ngọc lần đầu tiên, cảm thấy người này. . . . . . sâu không thể lường.
“Đúng! Vô vi mà trị!” Tống Ngâm Tuyết mỉm cười đi đến trước mặt Thượng Quan Huyền Ngọc, ở góc độ ai cũng nhìn không thấy, mập mờ hướng hắn nháy mắt một cái, lập tức xoay người tiếp tục nói: “Lâu dài như trời đất. Thiên địa có thể dài lâu, không phụ thuộc vào bất cứ cái gì, theo chính bản thân nó mà phát triển! Ý tứ chính là không nên lo nhiều như vậy, cứ theo quy luật phát triển của thế đạo mà phát triển, không cố ý phá hư, vặn vẹo, như vậy, mới có thể chính thức làm cho quốc gia ổn định và hoà bình lâu dài!”
“Đều nói vạn vật âm mà có dương, hai khí tương hòa! Thế đạo phát triển luôn bao hàm hai phương diện âm cùng dương, chỉ có thuận theo nó tự nhiên bình thản, mới có thể nắm chặt căn bản của thuật trị quốc.”
Tống Ngâm Tuyết nhẹ nhàng mà nói, trong mắt có cơ trí, có thâm trầm. Thượng Quan Huyền ngọc chăm chú nhìn nàng chằm chằm, cũng không nhúc nhích, trong nội tâm, không biết đang suy nghĩ gì.
Những người khác nghe một câu “Vô vi mà trị” mới lạ kia của Tống Ngâm Tuyết thì cũng không cho là đúng, mà ngay cả Tống Vũ Thiên, đều cho rằng nàng là vì khoe khoang chính mình, mà cố ý nói bậy lung tung, cho nên trên mặt, đều là nụ cười châm biếm.
Tống Ngâm Tuyết chống lại ánh mắt của Thượng Quan Huyền Ngọc, chậm rãi nói: “Tiểu Ngọc Ngọc vừa rồi nói một cái ‘ đạo ’! Nhưng ngươi cảm thấy cái gì chính thức là ‘ đạo ’ sao? Lý giải của mỗi người với đạo đều khác nhau, lúc này, ta chỉ muốn nói cho ngươi quan điểm của ta, ‘ Trong thành có tứ đại, mà nhân đứng thứ nhất. Nhân pháp, thiên pháp, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên!’”
“Đạo pháp tự nhiên. . . . . .” Thượng Quan Huyền Ngọc nghe Tống Ngâm Tuyết trình bày về”Đạo “, trong nội tâm sóng lớn cuồn cuộn. Lý luận của Tống Ngâm Tuyết, với hắn mà nói, là một loại công kích, là một loại bác bỏ, hắn không muốn để ý tới, không muốn tiếp nhận, chính là, không biết vì cái gì, hắn lại vô lực phản bác, một câu cũng nói không nên lời.
Nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này không nói lời nào, Tống Ngâm Tuyết cười sáng lạng, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì mạnh mẽ vui vẻ gọi một tiếng: “A, Tiểu Ngọc Ngọc! Ngươi không nói lời nào ta coi như là ngươi nhận thua ? Mặc kệ mặc kệ, hiện tại ngươi xem như phu quân của ta rồi nha!”
“Dừng, chớ có hồ ngôn loạn ngữ!” Mạnh mẽ phẩy tay áo một cái, Thượng Quan Huyền Ngọc tức giận nói.
Thấy vậy, cũng hiểu được đến lúc rồi, vui vẻ nhìn lướt qua những người ngồi phía dưới, mở miệng mà nói: “Tốt lắm tốt lắm! Nói lâu như vậy, mọi người cũng mệt mỏi, trẫm chuẩn bị chút rượu nhạt, dùng cái này giải khát.”
Xem như giảng hòa mà nói…, để cho Thượng Huyền Ngọc cùng Tống Ngâm Tuyết đều ngồi trở lại chỗ. Lúc này, hai bên cung tỳ bắt đầu nối đuôi nhau đi ra, nguyên một đám đem rượu và thức trong tay ăn hiến lên.
Bởi vì cung tỳ là đi từ dưới lên trên, mà Tống Ngâm Tuyết vì tranh được ngồi đối diện Thượng Quan Huyền Ngọc trên thượng vị, đẩy mọi người đến hạ vị, cho nên khi dâng rượu thì cung tỳ đều phải đi qua hạ vị mới có thể tới thượng vị.
Tam hoàng tử Tống Vũ Huyền vốn là thờ ơ vuốt vuốt ngọc bội trong tay, nhưng khi một cung tỳ đi qua bên cạnh hắn thì mùi rượu mơ hồ bay từ trong khay ra, hắn nghe thấy thì toàn thân không khỏi khẽ giật mình!
Cực Lạc đan!
Chuẩn xác đoán ra trong rượu kia trộn lẫn cái gì, ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn qua cung tỳ đi đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, sau đó hạ thấp người, dâng lên, xoay người, rời khỏi.
Trong mắt âm tình bất định nhìn bầu rượu, đốt ngón tay không khỏi nắm đến trắng bệch, chính là không thể nói, không thể làm, chỉ có thể ngây ngốc nhìn, nhìn bộ dáng nàng hướng Tống Vũ Thiên bắt đầu kính rượu, chậm rãi ngửa đầu uống xong chén này. . . . . .
Trong mắt Tống Vũ Thiên hiện ra tinh quang, mơ hồ vui vẻ nhìn nàng ngửa đầu, khóe miệng nhếch một cái, cũng ngửa đầu theo uống một hơi cạn sạch.“Rượu ngon! Thống khoái! Hôm nay Thượng Quan công tử đến Đại Tụng ta, trong lòng trẫm cảm thấy rất sung sướng, dùng chén rượu này, kính các vị!”
Một ly tiếp một ly, dùng các loại lý do hướng mọi người mời rượu, Tống Ngâm Tuyết không rõ chân tướng, một ly tiếp một ly theo mọi người cùng nhau uống, chỉ chốc lát, rượu trong bầu rượu liền cạn đến đáy.
Dược hiệu, nhanh chóng phát tác a. . . . . . Ôm lấy môi, bộ dạng xem kịch vui, Tống Vũ Thiên mở nửa mắt, nhẹ nhàng mà xem.
Ngồi xuống, Tống Ngâm Tuyết đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có một cổ nhiệt lưu đang chạy, có chút nóng, không khỏi muốn cởi quần áo xuống át mẻ.
Kiếp trước của Tống Ngâm Tuyết, tuy làm người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, biết rất nhiều chuyện, nhưng mà dù sao lúc nàng bị kéo sai hồn mới mười chín tuổi, nàng chưa trải qua sự đời, mặc dù biết hoan ái là quá trình như thế nào, nhưng đối với cảm giác trong đó, lại thập phần rất xa lạ.
Giống như hiện tại, nếu như đổi lại là Kiều Mạt Nhi hoặc là nữ tử khác có ít kinh nghiệm, nhất định đã sớm hiểu được khô nóng trên người giờ phút này là cái gì, nhưng là nàng đối với phương diện này không hiểu nhiều, chỉ cho là phản ứng say rượu, trong nội tâm cũng không có bao nhiêu cảnh giác.
Kiều Mạt Nhi không phải nói Cực Lạc đan thêm rượu, dược hiệu gia tăng gấp đôi sao? Tại sao ngày đó nàng ta sau khi ăn vào, chỉ chốc lát đã dâm đãng như một con chó cái động dục, mà thế nào cùng thời gian không sai biệt lắm, dược lực lại tăng gia gấp đôi, Tống Ngâm Tuyết trước mắt, chỉ có dấu hiệu bắt đầu khô nóng? Tống Vũ Thiên có chút không rõ.
Không đúng! Cảm giác không đúng! Loại cảm giác này không phải phản ứng say rượu nóng lên bình thường, mà là, mà là. . . . . .
Nói không ra là cái gì, căn bản cũng không nghĩ là xuân dược, Tống Ngâm Tuyết cau mày, yên lặng cảm giác nhiệt lưu này không ngừng xông tới trong người.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì? Không rõ!
Tống Ngâm Tuyết nắm tay thật chặt, cố gắng khắc chế, khi nàng chịu một lớp nhiệt lưu vô cùng nóng rực, thậm chí thiếu chút nữa làm nàng nhịn không được buồn bực kêu ra tiếng thì một chỗ khác trong cơ thể nàng, có một cổ khí lưu mạnh mẽ man mát chậm rãi tản ra.
Lại là cổ khí lưu này! Đã từng, khi chính mình tránh né thích khách đuổi giết, còn có lần thấp giọng ca hát thì trong cơ thể, đều có một cổ khí lưu như nước vọt khắp toàn thân, từng góc thân thể đầy dẫy thư sướng.
Cổ khí lưu này rốt cuộc là cái gì? Rốt cuộc hắn đến từ chỗ nào? Tống Ngâm Tuyết không biết! Nàng chỉ biết là lúc này, dưới sự áp chế của khí lưu cường đại này, thân thể của mình, không có nóng như trước nữa.
Kỳ thật chỉ cần là người có võ công, đều biết rõ, loại khí lưu này gọi là nội lực! Chính là hôm nay, bản thân Tống Ngâm Tuyết, còn chưa có ý thức được. . . . . .
Dưới sự áp chế của nội lực cường đại, thân thể Tống Ngâm Tuyết thở dốc một hồi lâu, nhưng mà sau đó không lâu, cảm giác khô nóng lại từ từ xâm nhập toàn thân, có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng.
Tống Ngâm Tuyết trong lòng biết không ổn, sau khi giương mắt liếc nhìn Tống Vũ Thiên vẻ mặt tươi cười trên điện thật sâu, khẽ cắn môi, đứng dậy cáo lui nói: “Nhị ca ca, Ngâm Tuyết đột nhiên nhớ tới trong phủ còn có chút chuyện quan trọng, muốn cáo từ trước một bước!”
“A? Chuyện quan trọng? Cái chuyện quan trọng gì có thể trọng yếu hơn tiếp đãi Thượng Quan công tử? Ngâm Tuyết a, trẫm cảm thấy muội vẫn nên ngồi thêm một chút nữa!” Tựa hồ cố ý cùng nàng dây dưa, lúc này Tống Vũ Thiên chậm rãi nói.
Nghe vậy, cảm thấy có chút gấp gáp, nhưng trên mặt vẫn lbình thản như mây trôi nước chảy, Tống Ngâm Tuyết rất nhanh liền nắm tay thản nhiên cười nói: “Ai nha, Nhị ca ca, huynh cũng biết Ngâm Tuyết gần đây đau lòng nhất là mấy vị phu quân rồi! Hiện tại Tiểu Ngọc Ngọc bên này cũng tiếp đãi ổn thỏa, ta cũng nên trở về yêu thương bọn hắn rồi! Tiểu Ngọc Ngọc, ta nghĩ ngươi chắc là không để ý chứ?”
Tống Vũ Thiên đã không chịu thả người, nàng liền ra tay từ Thượng Quan Huyền Ngọc, chỉ cần Thượng Quan Huyền Ngọc đồng ý, nàng cũng muốn xem hắn còn cách nào giữ nàng lại?
“Tiểu Ngọc Ngọc, ngươi sẽ không để tâm chứ?” Một câu khiến Thượng Quan Huyền Ngọc nghe xong trong trái tim không hiểu sao trào lên sự mất mát. Nàng lại vì đám phu quân của nàng, mà muốn vứt bỏ hắn không để ý đến nữa? Vừa rồi rõ ràng nàng nói muốn mình làm phu quân của nàng cơ mà? Chẳng lẽ chỉ là một thoáng vui đùa thôi sao. . . . . .
Không biết trong đầu làm sao có thể nhảy ra ý niệm đáng sợ như vậy, trong lòng Thượng Quan Huyền Ngọc lập tức căm tức bản thân một hồi, khẩu khí cũng không khỏi có chút khó nghe: “Ngươi muốn đi liền đi! Cùng ta có quan hệ gì đâu?”
Sớm biết hắn sẽ nói như vậy! Tống Ngâm Tuyết lúc này nhìn về phía Tống Vũ Thiên, miệng mỉm cười nói: “Nhị ca ca, Tiểu Ngọc Ngọc cũng đã không có ý kiến, Ngâm Tuyết rời đi, hẳn là không có quan hệ gì a.”
Nói đến đây, nếu bình thường, với trình độ ” Yêu thương” Tống Vũ Thiên dành cho Tống Ngâm Tuyết, đã sớm đáp ứng rồi! Nhưng hôm nay, chính là cố ý dây dưa, Tống Vũ Thiên khó xử nói: “Ngâm Tuyết, người ta đây là khách khí, không so đo cùng chúng ta! Nhưng mà chúng ta không thể đem loại khách khí này trở thành phúc khí, ngang ngược kiêu ngạo không biết lễ tiết. Được rồi, muội vẫn là nghe lời, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này a.”
Biết hắn là cố ý không để ình đi, Tống Ngâm Tuyết không khỏi thầm cắn răng, liều mạng áp chế sự kêu gào trong cơ thể, vẻ mặt mỉm cười nói: “Được rồi! Nhị ca ca đã không cho Ngâm Tuyết đi, muốn Ngâm Tuyết tiếp đãi Tiểu Ngọc Ngọc, mà Ngâm Tuyết lại không thể không đi? Biện pháp giải quyết duy nhất cũng chỉ có một!”
Bước nhanh đến phía trước, mạnh mẽ một bả lôi kéo Thượng Quan Huyền Ngọc, làm một chuyện phi thường phù hợp với Nhữ Dương quận chúa điêu ngoa bốc đồng, Tống Ngâm Tuyết mỉm cười nói: “Nhị ca ca, Ngâm Tuyết đem Tiểu Ngọc Ngọc hồi phủ hảo hảo tiếp đãi!”
Xoay người rời đi, trong lúc mọi người khiếp sợ, Thượng Quan Huyền Ngọc giãy dụa, Tống Ngâm Tuyết gian nan từng bước một đi ra ngoài điện.
Lần này Tống Vũ Thiên không có ngăn trở, hắn mỉm cười nhìn hai cái thân ảnh rời đi, tay, không khỏi chậm rãi nâng chén rượu, vẻ mặt có dụng ý khác rũ mắt xuống.
Ha ha, đúng là coi thường nha đầu kia rồi, rõ ràng có thể chống đỡ lâu như vậy? Bất quá không sao cả! Nhìn bộ dáng kia, nàng cũng nhịn không được bao lâu nữa, dù sao còn có trò hay đang chờ nàng, chính mình, an vị chờ nghe thôi. . . . . .
Khi Tống Vũ Thiên âm thầm đắc ý, khuôn mặt Tống Vũ Huyển thủy chung không có biểu lộ gì , rõ ràng lần đầu xuất hiện một tia bối rối, hơn nữa, nếu lúc này có người chú ý thêm chút, sẽ phát hiện ngọc bội một mực bị giữ trong tay kia, sớm đã chia làm hai nửa. . . . . .
Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp lôi kéo Thượng Quan Huyền Ngọc đi lên phía trước, biểu lộ nghiêm túc, cả quá trình cũng không nói một câu.
Thượng Quan Huyền Ngọc ra sức muốn tránh khỏi sự trói buộc của nàng, nhưng không biết vì sao, tay nàng lúc này mạnh đến làm cho người ta sợ hãi, cầm lấy tay của mình, dù chính mình dùng sức chống cự như vậy, vẫn cứ nắm thật chặt.
“Nhanh! Hồi phủ!” Một tay đẩy mạnh Thượng Quan Huyền Ngọc vào trong xe ngựa, mình cũng theo hắn ngồi lên, trong một tiếng mệnh lệnh gấp gáp của nàng, xe ngựa bắt đầu hướng Nhữ Dương Vương phủ xuất phát.
Vừa lên xe ngựa, cố nén một lớp lại một lớp sóng cao hơn trong cơ thể, cổ khí lưu mát mẻ lúc nãy tựa hồ đã biến mất không thấy, trong cơ thể chỉ còn lại liệt hỏa đang toàn lực hừng hực thiêu đốt.
Thân thể khô nóng khó chịu, nhưng mà không ngừng toát mồ hôi lạnh, Tống Ngâm Tuyết lúc này rất muốn cởi quần áo trên người, giảm bớt sự khô nóng khiến nàng phiền lòng, chính là bất đắc dĩ đang ở trong xe ngựa, hơn nữa lại có một nam tử bên người, cho nên nàng chỉ có thể rất vất vả cứng ngắc chịu đựng.
Thượng Quan Huyền Ngọc không rõ vì sao mới vừa rồi nàng còn bộ dáng bá đạo vạn phần, vừa lên xe liền giống như người khác, co rúc trong góc, thân thể cũng không nhịn được mà run run.
“Cô không có chuyện gì chứ?” Vì lễ độ, Thượng Quan Huyền Ngọc lên tiếng dò hỏi, nàng không phải sinh bệnh chứ? Làm sao mặt lại đỏ thành như vậy?
“Không có. . . . . . Chuyện. . . . . .” Cứng ngắc cắn răng, cố gắng từ trong kẽ răng phun ra mấy chữ này, Tống Ngâm Tuyết lập tức cắn chặt lấy môi của mình, không cho thanh âm rên rỉ từ trong cổ bật ra.
Nhìn Tống Ngâm Tuyết tựa hồ càng ngàyc àng không ổn, Thượng Quan Huyền Ngọc trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ đành thành thật chờ ở một bên lẳng lặng nhìn.
Xe ngựa chạy trên đường, nhưng vì xóc nảy một cái mà ngừng lại.Tống Ngâm Tuyết bị ngoại lực tác động, thân thể đột nhiên nhoáng một cái, cả người thẳng tắp đổ nhào vào Thượng Quan Huyền Ngọc bên cạnh.
Tình tiết rất kịch, tư thế rất cẩu huyết, còn vô cùng trùng hợp, ở trong xóc nảy, Tống Ngâm Tuyết ngã về phía Thượng Quan Huyền Ngọc, hung hăng đem hắn đặt ở dưới thân, môi anh đào kiều nhuyễn cứ như vậy thẳng in trên đôi môi mỏng tuấn mỹ còn có một tia ngọt ngào của Thượng Quan Huyền Ngọc.
“Ngô. . . . . .” Trừng to mắt, toàn thân cứng còng không thể động đậy, Thượng Quan Huyền Ngọc cứ như vậy bị Tống Ngâm Tuyết đè nặng, tựa hồ cảm giác hai mảnh ẩm ướt nong nóng ở trên môi chính mình kia, bắt đầu chậm rãi trở thành nghiền gặm.
Thân thể cứ như tìm được nguồn suối mát! Tống Ngâm Tuyết vừa tiếp xúc với thân thể Thượng Quan Huyền Ngọc, thấy cả người mát lạnh, cảm giác khô nóng cũng biến mất không ít. Vì vậy, càng muốn tiến thêm một bước mát mẻ, nàng bắt đầu vô thức giãy dụa thân thể của mình, không ngừng ở trên bạc môi tuấn mỹ trẻ trung của Huyền Ngọc gặm cắn.
Tống Ngâm Tuyết không ngừng hôn hít, thủ pháp vụng về khiến nàng tự chán ghét bản thân một hồi, tuy nhiên loại thủ pháp ngờ nghệch này, lại kích thích thần kinh Huyền Ngọc dữ dội.
Sống mười chín năm, lần đầu tiên có dục vọng như vậy! Không rõ hạ thân căng cứng là chuyện gì xảy ra, nhưng mà trong nội tâm lại rõ ràng – ý thức đến một điều: hắn muốn nàng! Rất muốn rất muốn!
Bình luận facebook