-
Chương 94: Truy đuổi
Tống Ngâm Tuyết nhẹ cúi đầu, như là đang ra hiệu cái gì, thấy vậy, Dực Tu vẫn nấp kỹ cũng đồng thời gật đầu một cái, tiếp đó chuẩn bị chỉ huy “Ám các Thất Sát” bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Tay, khẽ giơ lên, chuẩn bị xem đúng thời cơ liền buông xuống, chính là lúc này, trên cửa thành đột nhiên bay ra một đạo thân ảnh thon dài duyên dáng, chăm chú, rất nhanh hướng về xe chở tù.
Minh Tịnh!
Trong sự kinh hãi, Tống Ngâm Tuyết lập tức dùng mắt ra hiệu cho Dực Tu án binh bất động, sau đó nhìn chằm chằm vào Minh Tịnh nhẹ nhàng đạp trên xe chở tù, một vòng kiếm quang vung ra giữa không trung tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, thẳng đến khi nghe“Rắc ——” một tiếng xe chở tù vỡ tan, sau một khắc, thân thể Tống Ngâm Tuyết liền thoáng cái bị bồng lên, gắt gao được Minh Tịnh ôm vào trong ngực, cùng hắn bay ra ngoài cửa thành.
“Có người cướp tù a! Có người cướp tù a!” Sau lưng, bọn lính loạn thành một đoàn, sốt ruột kêu to tiến lên đuổi theo, chính là bất đắc dĩ vì công phu có hạn, dù thế nào cũng theo không kịp thân ảnh Minh Tịnh.
Dực Tu trù trừ có nên tiến lên hay không, hắn vừa lo lắng an nguy của Tống Ngâm Tuyết, vừa vì ánh mắt nàng bảo mình an tâm trước khi đi kia mà do dự, cho nên trong nhất thời cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Tu, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Bên cạnh, thân cũng là”Ám các Thất Sát” Dực Thịnh dò hỏi.
“Yên lặng theo dõi động tĩnh a! Các chủ bảo chúng ta yên tâm!”Nhìn chằm chằm vào phương hướng nàng đi xa, Dực Tu thấp giọng mà nói.
“Chính là cứ như vậy, kế hoạch của chúng ta. . . . . .”
“Thịnh! Chúng ta đi theo Các chủ cũng không phải ngày một ngày hai, nàng đã bảo chúng ta yên tâm, chúng ta nên tin tưởng nàng!”
“Cái này thì ta biết! Chính là dù sao chúng ta đã mưu đồ lâu như vậy, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, chúng ta không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao. . . . . .” Vẫn rất là lo lắng, Dực Thịnh nói.
Nghe vậy, không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn phía trước, cuối cùng, Dực Tu quay đầu xoay người bước đi, “Đi thôi! Hiện tại chuyện duy nhất chúng ta có thể làm, chính là tin tưởng Các chủ!”
“Ừ!”
Bảy thân ảnh, rất nhanh liền biến mất trong đám người, tựa như chưa từng xuất hiện qua, chỉ để lại hiện trường một đám người lộn xộn, hoặc vội vàng truy đuổi, hoặc vội vàng xem náo nhiệt.
Vừa thấy Tống Ngâm Tuyết được Minh Tịnh cứu đi, Lâm Phong có thân thủ nhanh nhẹn nhất trong đó không nói hai lời, đề khí đuổi theo phương hướng bọn họ rời đi.
Mà sau lưng, Tử Sở, Huyền Ngọc, Kỳ Nguyệt, kể cả Thư Ly lưng đeo bao quần áo, trố mắt, vừa thấy tình cảnh này, đều nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đi theo, tuy tốc độ chậm, nhưng mà một mực cố gắng, chăm chú bám theo.
Dưới thành, người ngã ngựa đổ, vô cùng hỗn loạn, bởi vì tù phạm bị áp giải đào thoát mà ầm ĩ không thôi. Đúng vào lúc này, tại một chỗ rất xa, thân ảnh một nam tử xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm về hướng xa xa, sắc mặt trầm tĩnh, không khỏi trầm giọng thì thầm: “Ngâm Tuyết, ca ca vẫn chờ muội. . . . . .”
Lời nói nhỏ nhẹ vang lên bay theo gió, cũng không truyền đi quá xa, xa xa, Minh Tịnh ôm chặt Tống Ngâm Tuyết, rất nhanh bay vọt trên mặt đất, trên cành cây, tựa hồ nếu có thứ gì có thể giúp hắn mượn lực thật nhanh, hắn đều dùng hết.
Gió, thổi bay mái tóc dài của hai người, dây dưa vào nhau, phân không rõ là của ai , Tống Ngâm Tuyết giương mắt chăm chú nhìn hắn, nhìn mặt bên kiên nghị tuấn tú, biểu lộ thong dong, động tác duyên dáng, khí tức như lan . . . . . . Minh Tịnh, ngươi cứu ta, rốt cuộc là vì. . . . . . Trong nội tâm, mơ hồ suy nghĩ, đang lúc Tống Ngâm Tuyết chuẩn bị nhẹ giọng lên tiếng thì phía trước, một nữ tử yêu mị đỏ thẫm, mỉm cười chắn đường.
“Ha ha, Thiên nói không sai, biết ngay là bọn họ sẽ không ngoan ngoãn để cho ngươi ra đi, quả nhiên. . . . . .”
Giọng nói âm u lạnh lùng, kèm theo mụ cười yêu dã quỷ mị, dưới một thân áo tơ đỏ thẫm diễm lệ nổi bật, có vẻ phá lệ quỷ dị cùng khát máu.
“Ngươi?” Vừa thấy phía trước có người ngăn trở, cước bộ Minh Tịnh ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn, bằng trực giác của hắn, hắn có thể cảm giác, nữ nhân này, nàng là một cao thủ.
Đánh? hay trốn? Trong lòng giãy dụa một phen.
Không phải Minh Tịnh hắn sợ nàng, chỉ là dưới tình huống phía trước có trở ngại, phía sau có truy binh, cùng một cao thủ giao chiến, đây không thể nghi ngờ là một lựa chọn ngu xuẩn.
Nên làm cái gì bây giờ? Trong nội tâm mơ hồ tự đánh giá, nhìn về phía trước,thân ảnh nữ tử hồng y thật quỷ mị, Minh Tịnh khẽ nhúc nhích cước bộ, hai con ngươi chuyển khắp mọi nơi, tựa hồ là đang suy nghĩ con đường đột phá.
Tống Ngâm Tuyết đợi trong ngực hắn, vừa thấy được tình cảnh lúc này, trong nội tâm không khỏi cười lạnh một hồi. Sớm biết ngươi còn có chiêu này! Tống Vũ Thiên, ngươi tới đúng lúc lắm!
Khóe miệng nhếch lên, khẽ kéo góc áo Minh Tịnh, ở trong ngực hắn nhẹ giọng nói: “Hướng Đông cách năm mươi thước, có một khu rừng, chúng ta đi qua đó đi.”
Khu rừng ở hướng Đông cách năm mươi thước? Nghe vậy cúi đầu xuống, nghi hoặc nhìn vào mắt nàng, khi nhìn đến ánh mắt vô cùng kiên định cùng vững tin thì đầu của hắn, cuối cùng chậm rãi gật gật, tiếp đó đề khí, không chần chừ nhảy tới hướng Đông.
“Ha ha, thì ra là chạy về hướng đó. . . . . .”
Xoay người, nhìn bóng lưng rời đi, cũng không sốt ruột, nữ tử hồng yvẻ mặt giễu cợt, cặp môi đỏ mọng có chút cong lên, tiếp đó cất bước, vô cùng thoải mái đi theo.
Ba người đi rồi, Lâm Phong theo sát cũng chạy tới. Sau Lâm Phong, Tử Sở, Huyền Ngọc, Kỳ Nguyệt, Thư Ly cũng liều mạng vội vàng đi tới phía trước. Mà phía sau, viện binh được cấp tốc phái tới, khí thế như rồng chạy đến bên này, nhìn bộ dáng, thề đuổi bắt Tống Ngâm Tuyết cho bằng được.
Dưới sự chỉ huy của Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh một đường đi nhanh chóng, thân ảnh như bay rất nhanh xuyên qua núi rừng tràn ngập sương mù nhàn nhạt, mà sau lưng, hồng y nữ tử không muốn đi theo, bất quá xem bộ dáng nàng, cũng không vội tiến lên, cũng không rớt lại phía sau quá nhiều, thủy chung giữ lại thực lực, cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định, trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ.
Minh Tịnh không ngừng bay vọt về phía trước, chính là càng là đi về phía trước, lông mày nhíu lại càng chặt. Tống Ngâm Tuyết, ngươi thật sự xác định đi về phía này sao? Ngươi thật sự xác định phía trước chỗ này có đường sao?
Nghi hoặc, không ngừng từ đáy lòng dâng lên, nhưng khi hắn nhảy ra chưa đến vài bước thì đáp án, đã thình lình bày ra trước mắt.
Buông nàng xuống, nhìn chằm chằm vào vách núi dốc đứng cao ngất phía trước, không hề có đường đi nào, mặt Minh Tịnh, âm trầm đến cực điểm.
“Ngươi. . . . . .” Quay đầu lại, chống lại Tống Ngâm Tuyết, nhìn gương mặt nàng không có biểu lộ gì, trong nội tâm Minh Tịnh, lập tức có một cơn tức giận gấp gáp xông lên. Đến lúc nào rồi, nàng lại còn bày ra loại đùa vui này! Chẳng lẽ thật sự là không muốn sống nữa sao?
Sáng tắt bất định phẫn nộ nhìn nàng, sắc mặt kém đến cực điểm. Chính là Tống Ngâm Tuyết trước mặt thấy vậy, cũng không để ý tới, ngược lại vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xuống dưới tìm tòi, miệng không khỏi thì thầm nói:“A, không có đường đi rồi! Chỗ này thật cao nha! Nếu té xuống, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
“Đương nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho dù không chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống đến mặt trời mọc ngày mai!” Đang lúc Tống Ngâm Tuyết nói nhỏ thì sau lưng, một câu trêu chọc âm trầm vang lên, ngay sau đó, một thân đỏ thẫm diễm lệ chướng mắt, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.
“Tống Ngâm Tuyết, ta xem ngươi lần này còn muốn trốn đi đâu?”Âm hiểm cười, nữ tử vuốt vuốt mái tóc dài rủ xuống trước ngực mình, hành động như vậy, căn bản không đem hai người trước mặt để vào mắt.
Thấy vậy, Minh Tịnh thu liễm ánh mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm người nữ tử này, tuy hắn không biết chi tiết cụ thể về nàng, cũng không biết võ công của nàng đến tột cùng cao bao nhiêu, nhưng vì Tống Ngâm Tuyết, hắn vẫn chậm rãi đề cao nội tức, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
“A, Tống Ngâm Tuyết, không thể tưởng tượng được người như ngươi, lại còn có một con chó trung tâm? Chịu bảo vệ tới mức như thế!” Tựa hồ căn bản là không thèm để ý đến Minh Tịnh, hồng y nữ tử lúc này giơ khuôn mặt tươi cười lên, ánh mắt vô cùng khiêu khích khinh thường nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Tịnh hiện lên một tia sắc lạnh, sự âm trầm trong đôi mắt ánh sao cũng không nhịn được biến thành thâm thúy làm cho người ta sợ hãi.
Chính là, hồng y nữ tử hoàn toàn không để vào mắt, vừa thấy tình cảnh này, không khỏi châm chọc cười, lời nói khinh miệt mà vui vẻ: “Ta nói vị ca ca tuấn tú này, mục tiêu của ta không phải ngươi, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ! Bằng không ta sợ ta không cẩn thận một cái lại ngộ thương đến ngươi, đến lúc đó trong lòng ta, sẽ rất là không nỡ đấy!“
Lời nói khinh miệt, mang theo đùa giỡn, cùng tiếng cười vang lên. Nghe vậy, Mịnh Tịnh hiếm khi bị loại vũ nhục này, sau một khắc đang chuẩn bị tiến lên thì lại bị một câu trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mang theo uy nghiêm vang lên sau lưng ngăn lại: “Ngừng, Minh Tịnh! Ngươi đánh không lại nàng!”
Một câu”Ngươi đánh không lại nàng”, đột ngột làm cho Minh Tịnh dừng bước lại, quay đầu, chống lại nàng, thân thể lại đột nhiên kinh hãi!
Nàng. . . . . . là Tống Ngâm Tuyết?
Khí tức hàm chứa uy nghiêm như vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự ngạo nghễ nắm bắt hết thảy như vậy, lại từ người hắn đi theo nhiềunăm tản mát ra? Không thể tin được! Cũng không cách nào tin nổi!
Mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, Minh Tịnh lúc này, trong lòng có sự tiếc nuối thật sâu.
Chính là, Tống Ngâm Tuyết cũng không để ý tới sự phức tạp của hắn, mà hai mắt nhìn thẳng hồng y nữ tử phía trước, khóe miệng cười yếu ớt đi lên phía trước một bước, lời nói thâm sâu: “Không thể tưởng tượng được Tống Ngâm Tuyết ta thực sự có thể diện như vậy, lại làm phiền Lăng Mị tự mình ra tay tiễn ta ra đi!”
Lăng Mị! Nàng là Lăng Mị. . . . . . lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, bình tĩnh không sợ hãi, nhưng Minh Tịnh nghe được lại mạnh mẽ quay đầu, vô cùng kinh ngạc tiến lên, lông mày nhíu thật chặt.
Khó trách nàng không để ình tiến lên! Khó trách nàng nói hắn đánh không lại cô ta! Bài danh thứ hai trong chốn võ lâm, mỹ nhân yêu mị võ công xấp xỉ với tuyệt thánh, hắn làm sao mà không nhớ rõ?
Phức tạp nhìn tình thế trước mắt, trước có cường địch, sau không có đường lui, mà Minh Tịnh đang lúc xem trước xem sau, trong nội tâm dâng lên một sự nghi hoặc, không khỏi khiến cho toàn thân hắn khẽchấn động, một lần nữa sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng, làm sao có thể biết cô ta là Lăng Mị? Người trên giang hồ mà ngay cả “Tinh sát” của mình cũng điều tra không được, nàng làm sao có thể, dễ dàng khẳng định nói ra như vậy?
Chẳng lẽ. . . . . . Không thể tin được chăm chú nhìn nàng lần nữa, giờ phút này trái tim vốn một mực thong dong của Minh Tịnh, không khỏi bắt đầu gắt gao co rút lại.
Hắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt bình tĩnh kia, cùng với thần sắc lãnh đạm tự nhiên, mê man, nghi hoặc, khó hiểu, suy đoán, chất đầy lòng hắn.
“Ha ha, tiểu nha đầu! Không tệ lắm? Cư nhiên còn biết ta là ai?”Cười âm hiểm một tiếng, xen lẫn đắc ý, hồng y nữ tử lúc này, vừa nghe chuyện đó, đôi lông mày nhíu lại, trên gương mặt yêu mị là sự kiêu ngạo vô hạn.
Tay, khẽ giơ lên, chuẩn bị xem đúng thời cơ liền buông xuống, chính là lúc này, trên cửa thành đột nhiên bay ra một đạo thân ảnh thon dài duyên dáng, chăm chú, rất nhanh hướng về xe chở tù.
Minh Tịnh!
Trong sự kinh hãi, Tống Ngâm Tuyết lập tức dùng mắt ra hiệu cho Dực Tu án binh bất động, sau đó nhìn chằm chằm vào Minh Tịnh nhẹ nhàng đạp trên xe chở tù, một vòng kiếm quang vung ra giữa không trung tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, thẳng đến khi nghe“Rắc ——” một tiếng xe chở tù vỡ tan, sau một khắc, thân thể Tống Ngâm Tuyết liền thoáng cái bị bồng lên, gắt gao được Minh Tịnh ôm vào trong ngực, cùng hắn bay ra ngoài cửa thành.
“Có người cướp tù a! Có người cướp tù a!” Sau lưng, bọn lính loạn thành một đoàn, sốt ruột kêu to tiến lên đuổi theo, chính là bất đắc dĩ vì công phu có hạn, dù thế nào cũng theo không kịp thân ảnh Minh Tịnh.
Dực Tu trù trừ có nên tiến lên hay không, hắn vừa lo lắng an nguy của Tống Ngâm Tuyết, vừa vì ánh mắt nàng bảo mình an tâm trước khi đi kia mà do dự, cho nên trong nhất thời cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.
“Tu, bây giờ chúng ta làm sao đây?” Bên cạnh, thân cũng là”Ám các Thất Sát” Dực Thịnh dò hỏi.
“Yên lặng theo dõi động tĩnh a! Các chủ bảo chúng ta yên tâm!”Nhìn chằm chằm vào phương hướng nàng đi xa, Dực Tu thấp giọng mà nói.
“Chính là cứ như vậy, kế hoạch của chúng ta. . . . . .”
“Thịnh! Chúng ta đi theo Các chủ cũng không phải ngày một ngày hai, nàng đã bảo chúng ta yên tâm, chúng ta nên tin tưởng nàng!”
“Cái này thì ta biết! Chính là dù sao chúng ta đã mưu đồ lâu như vậy, vạn nhất xảy ra sơ suất gì, chúng ta không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao. . . . . .” Vẫn rất là lo lắng, Dực Thịnh nói.
Nghe vậy, không nói lời nào, chỉ trầm mặc nhìn phía trước, cuối cùng, Dực Tu quay đầu xoay người bước đi, “Đi thôi! Hiện tại chuyện duy nhất chúng ta có thể làm, chính là tin tưởng Các chủ!”
“Ừ!”
Bảy thân ảnh, rất nhanh liền biến mất trong đám người, tựa như chưa từng xuất hiện qua, chỉ để lại hiện trường một đám người lộn xộn, hoặc vội vàng truy đuổi, hoặc vội vàng xem náo nhiệt.
Vừa thấy Tống Ngâm Tuyết được Minh Tịnh cứu đi, Lâm Phong có thân thủ nhanh nhẹn nhất trong đó không nói hai lời, đề khí đuổi theo phương hướng bọn họ rời đi.
Mà sau lưng, Tử Sở, Huyền Ngọc, Kỳ Nguyệt, kể cả Thư Ly lưng đeo bao quần áo, trố mắt, vừa thấy tình cảnh này, đều nghĩ cũng không nghĩ trực tiếp đi theo, tuy tốc độ chậm, nhưng mà một mực cố gắng, chăm chú bám theo.
Dưới thành, người ngã ngựa đổ, vô cùng hỗn loạn, bởi vì tù phạm bị áp giải đào thoát mà ầm ĩ không thôi. Đúng vào lúc này, tại một chỗ rất xa, thân ảnh một nam tử xuất hiện, hắn nhìn chằm chằm về hướng xa xa, sắc mặt trầm tĩnh, không khỏi trầm giọng thì thầm: “Ngâm Tuyết, ca ca vẫn chờ muội. . . . . .”
Lời nói nhỏ nhẹ vang lên bay theo gió, cũng không truyền đi quá xa, xa xa, Minh Tịnh ôm chặt Tống Ngâm Tuyết, rất nhanh bay vọt trên mặt đất, trên cành cây, tựa hồ nếu có thứ gì có thể giúp hắn mượn lực thật nhanh, hắn đều dùng hết.
Gió, thổi bay mái tóc dài của hai người, dây dưa vào nhau, phân không rõ là của ai , Tống Ngâm Tuyết giương mắt chăm chú nhìn hắn, nhìn mặt bên kiên nghị tuấn tú, biểu lộ thong dong, động tác duyên dáng, khí tức như lan . . . . . . Minh Tịnh, ngươi cứu ta, rốt cuộc là vì. . . . . . Trong nội tâm, mơ hồ suy nghĩ, đang lúc Tống Ngâm Tuyết chuẩn bị nhẹ giọng lên tiếng thì phía trước, một nữ tử yêu mị đỏ thẫm, mỉm cười chắn đường.
“Ha ha, Thiên nói không sai, biết ngay là bọn họ sẽ không ngoan ngoãn để cho ngươi ra đi, quả nhiên. . . . . .”
Giọng nói âm u lạnh lùng, kèm theo mụ cười yêu dã quỷ mị, dưới một thân áo tơ đỏ thẫm diễm lệ nổi bật, có vẻ phá lệ quỷ dị cùng khát máu.
“Ngươi?” Vừa thấy phía trước có người ngăn trở, cước bộ Minh Tịnh ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn, bằng trực giác của hắn, hắn có thể cảm giác, nữ nhân này, nàng là một cao thủ.
Đánh? hay trốn? Trong lòng giãy dụa một phen.
Không phải Minh Tịnh hắn sợ nàng, chỉ là dưới tình huống phía trước có trở ngại, phía sau có truy binh, cùng một cao thủ giao chiến, đây không thể nghi ngờ là một lựa chọn ngu xuẩn.
Nên làm cái gì bây giờ? Trong nội tâm mơ hồ tự đánh giá, nhìn về phía trước,thân ảnh nữ tử hồng y thật quỷ mị, Minh Tịnh khẽ nhúc nhích cước bộ, hai con ngươi chuyển khắp mọi nơi, tựa hồ là đang suy nghĩ con đường đột phá.
Tống Ngâm Tuyết đợi trong ngực hắn, vừa thấy được tình cảnh lúc này, trong nội tâm không khỏi cười lạnh một hồi. Sớm biết ngươi còn có chiêu này! Tống Vũ Thiên, ngươi tới đúng lúc lắm!
Khóe miệng nhếch lên, khẽ kéo góc áo Minh Tịnh, ở trong ngực hắn nhẹ giọng nói: “Hướng Đông cách năm mươi thước, có một khu rừng, chúng ta đi qua đó đi.”
Khu rừng ở hướng Đông cách năm mươi thước? Nghe vậy cúi đầu xuống, nghi hoặc nhìn vào mắt nàng, khi nhìn đến ánh mắt vô cùng kiên định cùng vững tin thì đầu của hắn, cuối cùng chậm rãi gật gật, tiếp đó đề khí, không chần chừ nhảy tới hướng Đông.
“Ha ha, thì ra là chạy về hướng đó. . . . . .”
Xoay người, nhìn bóng lưng rời đi, cũng không sốt ruột, nữ tử hồng yvẻ mặt giễu cợt, cặp môi đỏ mọng có chút cong lên, tiếp đó cất bước, vô cùng thoải mái đi theo.
Ba người đi rồi, Lâm Phong theo sát cũng chạy tới. Sau Lâm Phong, Tử Sở, Huyền Ngọc, Kỳ Nguyệt, Thư Ly cũng liều mạng vội vàng đi tới phía trước. Mà phía sau, viện binh được cấp tốc phái tới, khí thế như rồng chạy đến bên này, nhìn bộ dáng, thề đuổi bắt Tống Ngâm Tuyết cho bằng được.
Dưới sự chỉ huy của Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh một đường đi nhanh chóng, thân ảnh như bay rất nhanh xuyên qua núi rừng tràn ngập sương mù nhàn nhạt, mà sau lưng, hồng y nữ tử không muốn đi theo, bất quá xem bộ dáng nàng, cũng không vội tiến lên, cũng không rớt lại phía sau quá nhiều, thủy chung giữ lại thực lực, cùng bọn họ bảo trì một khoảng cách nhất định, trên mặt vẫn là nụ cười quyến rũ.
Minh Tịnh không ngừng bay vọt về phía trước, chính là càng là đi về phía trước, lông mày nhíu lại càng chặt. Tống Ngâm Tuyết, ngươi thật sự xác định đi về phía này sao? Ngươi thật sự xác định phía trước chỗ này có đường sao?
Nghi hoặc, không ngừng từ đáy lòng dâng lên, nhưng khi hắn nhảy ra chưa đến vài bước thì đáp án, đã thình lình bày ra trước mắt.
Buông nàng xuống, nhìn chằm chằm vào vách núi dốc đứng cao ngất phía trước, không hề có đường đi nào, mặt Minh Tịnh, âm trầm đến cực điểm.
“Ngươi. . . . . .” Quay đầu lại, chống lại Tống Ngâm Tuyết, nhìn gương mặt nàng không có biểu lộ gì, trong nội tâm Minh Tịnh, lập tức có một cơn tức giận gấp gáp xông lên. Đến lúc nào rồi, nàng lại còn bày ra loại đùa vui này! Chẳng lẽ thật sự là không muốn sống nữa sao?
Sáng tắt bất định phẫn nộ nhìn nàng, sắc mặt kém đến cực điểm. Chính là Tống Ngâm Tuyết trước mặt thấy vậy, cũng không để ý tới, ngược lại vẻ mặt hiếu kỳ nhìn xuống dưới tìm tòi, miệng không khỏi thì thầm nói:“A, không có đường đi rồi! Chỗ này thật cao nha! Nếu té xuống, khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”
“Đương nhiên là hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Cho dù không chết, ta cũng sẽ không để cho ngươi sống đến mặt trời mọc ngày mai!” Đang lúc Tống Ngâm Tuyết nói nhỏ thì sau lưng, một câu trêu chọc âm trầm vang lên, ngay sau đó, một thân đỏ thẫm diễm lệ chướng mắt, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn.
“Tống Ngâm Tuyết, ta xem ngươi lần này còn muốn trốn đi đâu?”Âm hiểm cười, nữ tử vuốt vuốt mái tóc dài rủ xuống trước ngực mình, hành động như vậy, căn bản không đem hai người trước mặt để vào mắt.
Thấy vậy, Minh Tịnh thu liễm ánh mắt sáng như sao, nhìn chằm chằm người nữ tử này, tuy hắn không biết chi tiết cụ thể về nàng, cũng không biết võ công của nàng đến tột cùng cao bao nhiêu, nhưng vì Tống Ngâm Tuyết, hắn vẫn chậm rãi đề cao nội tức, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.
“A, Tống Ngâm Tuyết, không thể tưởng tượng được người như ngươi, lại còn có một con chó trung tâm? Chịu bảo vệ tới mức như thế!” Tựa hồ căn bản là không thèm để ý đến Minh Tịnh, hồng y nữ tử lúc này giơ khuôn mặt tươi cười lên, ánh mắt vô cùng khiêu khích khinh thường nói.
Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Minh Tịnh hiện lên một tia sắc lạnh, sự âm trầm trong đôi mắt ánh sao cũng không nhịn được biến thành thâm thúy làm cho người ta sợ hãi.
Chính là, hồng y nữ tử hoàn toàn không để vào mắt, vừa thấy tình cảnh này, không khỏi châm chọc cười, lời nói khinh miệt mà vui vẻ: “Ta nói vị ca ca tuấn tú này, mục tiêu của ta không phải ngươi, ngươi không nên hành động thiếu suy nghĩ! Bằng không ta sợ ta không cẩn thận một cái lại ngộ thương đến ngươi, đến lúc đó trong lòng ta, sẽ rất là không nỡ đấy!“
Lời nói khinh miệt, mang theo đùa giỡn, cùng tiếng cười vang lên. Nghe vậy, Mịnh Tịnh hiếm khi bị loại vũ nhục này, sau một khắc đang chuẩn bị tiến lên thì lại bị một câu trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mang theo uy nghiêm vang lên sau lưng ngăn lại: “Ngừng, Minh Tịnh! Ngươi đánh không lại nàng!”
Một câu”Ngươi đánh không lại nàng”, đột ngột làm cho Minh Tịnh dừng bước lại, quay đầu, chống lại nàng, thân thể lại đột nhiên kinh hãi!
Nàng. . . . . . là Tống Ngâm Tuyết?
Khí tức hàm chứa uy nghiêm như vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo sự ngạo nghễ nắm bắt hết thảy như vậy, lại từ người hắn đi theo nhiềunăm tản mát ra? Không thể tin được! Cũng không cách nào tin nổi!
Mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc, Minh Tịnh lúc này, trong lòng có sự tiếc nuối thật sâu.
Chính là, Tống Ngâm Tuyết cũng không để ý tới sự phức tạp của hắn, mà hai mắt nhìn thẳng hồng y nữ tử phía trước, khóe miệng cười yếu ớt đi lên phía trước một bước, lời nói thâm sâu: “Không thể tưởng tượng được Tống Ngâm Tuyết ta thực sự có thể diện như vậy, lại làm phiền Lăng Mị tự mình ra tay tiễn ta ra đi!”
Lăng Mị! Nàng là Lăng Mị. . . . . . lời mà Tống Ngâm Tuyết nói, bình tĩnh không sợ hãi, nhưng Minh Tịnh nghe được lại mạnh mẽ quay đầu, vô cùng kinh ngạc tiến lên, lông mày nhíu thật chặt.
Khó trách nàng không để ình tiến lên! Khó trách nàng nói hắn đánh không lại cô ta! Bài danh thứ hai trong chốn võ lâm, mỹ nhân yêu mị võ công xấp xỉ với tuyệt thánh, hắn làm sao mà không nhớ rõ?
Phức tạp nhìn tình thế trước mắt, trước có cường địch, sau không có đường lui, mà Minh Tịnh đang lúc xem trước xem sau, trong nội tâm dâng lên một sự nghi hoặc, không khỏi khiến cho toàn thân hắn khẽchấn động, một lần nữa sững sờ ngay tại chỗ.
Nàng, làm sao có thể biết cô ta là Lăng Mị? Người trên giang hồ mà ngay cả “Tinh sát” của mình cũng điều tra không được, nàng làm sao có thể, dễ dàng khẳng định nói ra như vậy?
Chẳng lẽ. . . . . . Không thể tin được chăm chú nhìn nàng lần nữa, giờ phút này trái tim vốn một mực thong dong của Minh Tịnh, không khỏi bắt đầu gắt gao co rút lại.
Hắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ, ánh mắt bình tĩnh kia, cùng với thần sắc lãnh đạm tự nhiên, mê man, nghi hoặc, khó hiểu, suy đoán, chất đầy lòng hắn.
“Ha ha, tiểu nha đầu! Không tệ lắm? Cư nhiên còn biết ta là ai?”Cười âm hiểm một tiếng, xen lẫn đắc ý, hồng y nữ tử lúc này, vừa nghe chuyện đó, đôi lông mày nhíu lại, trên gương mặt yêu mị là sự kiêu ngạo vô hạn.
Bình luận facebook