• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full New Ngồi mãi sao có thể không loạn (1 Viewer)

  • Chương 50

Vi Thiến dựa ở trên cửa, nhịn không được ủy khuất khóc lên. Tình cảm mấy năm nay kiềm chế, trong nháy mắt đều đổ xuống, yêu một người đàn ông không yêu mình là chuyện đau khổ đến cỡ nào. Lúc trời tối yên tĩnh, cô luôn suy nghĩ, vì sao lại yêu Liên Hiên dạng người như vậy, nếu như là người khác thì tốt biết mấy, nhưng mà vì sao hết lần này tới lần khác là Liên Hiên?

Cô có thể vì tình yêu làm bất cứ chuyện gì, cho dù ba không đồng ý, cô cũng sẽ khẩn cầu ông, thỉnh cầu ông, dùng cố chấp của mình đi đả động ba mình. Thế nhưng là để cô làm như vậy điều kiện nhất định là người cô yêu lúc đó cũng yêu cô. Nhưng mà là hết lần này tới lần khác chỉ một điểm này thì cô không có đạt được.

Vi Thiến ngồi trên sàn nhà gào khóc. Mấy năm trước còn tốt, cùng Liên Hiên chỉ ngẫu nhiên gặp một lần, không có tiếp xúc gì quá lớn, cộng thêm mình cố gắng né tránh anh. Thế nhưng mấy lần ở chung này, cô về nhà một lần liền có thể nhìn thấy anh, một tiếng cười của người đàn ông đó, lòng của cô đều hòa tan, chỉ cần thấy anh, cô đã cảm thấy an tâm trong lòng, trong lòng giống như ăn mật ngọt. Trước kia chỉ nhìn anh xa xa, nội tâm cô liền thỏa mãn, nhưng bây giờ, thấy Thẩm Hoài Cảnh một người như thế vì Ôn Đinh thay đổi nhiều như vậy, cô đột nhiên đặc biệt muốn dính ở trong ngực Liên Hiên, dù chỉ có một ngày.

Cũng không biết khóc bao lâu, Vi Thiến khóc mệt, đứng lên đi rót một ly nước uống, nhìn trên ghế sô pha trống không, kinh ngạc sửng sốt thật lâu, trái tim trở nên đắng chát. Giờ phút này cô cũng không biết muốn thế nào, quỷ thần nhập tiêu sái đến trước cửa mở cửa.

Vốn cho rằng người đang ngồi dựa vào tường đã đi, nghe được tiếng mở cửa ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Nhịp tim Vi Thiến nhảy lên một chút, giọng khàn khàn mở miệng: “Sao anh còn ở đây?”

Liên Hiên một chút thì thấy được hốc mắt cô đỏ đỏ, tự giễu cười cười: “Em nói xem, anh chạm vào cái đinh trên người em hai lần đều không khóc, em ‘ngao ngao’ khóc cái gì?” Tiếng cô khóc anh ở ngoài cửa đều nghe được.

Vi Thiến không để ý đến anh nói móc, trong tai vừa đi vừa về tán loạn chỉ có câu anh nói kia ‘Anh chạm vào cái đinh trên người em hai lần", Nhịp tim bỗng nhiên tăng tốc, giọng nói có chút phát run: “Lời này của anh là có ý gì?”

Liên Hiên giống như không nghe thấy lời cô nói, cũng không nhìn cô, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm trần nhà trong hành lang, giọng nói hơi thất thường: “Thiến Thiến, lúc ấy tại sao từ chối anh nha? Anh cho là bốn năm qua, em sẽ thay đổi ý định chấp nhận anh? Thế nhưng em nói đối với anh không có cảm giác, sao lại để anh tiếp cận em?”

Liên Hiên xoay đầu lại nhìn cô cười khổ: “Em nói xem, mấy năm này anh thật vất vả buông em xuống, sao lại trêu chọc anh? Chiêu này gây xong, lại không nhận ra, ha ha.”

Vi Thiến chỉ cảm thấy trong đầu ong ong loạn hưởng, giống như đột nhiên bắt lấy thứ gì, giống như lại có cái gì không đúng: "Cuối cùng anh đang nói cái gì? Em đã từng từ chối anh khi nào?”

“Đúng rồi, anh quên mất. Em đã nói tất cả mọi người đừng nhắc lại chuyện này, là anh phạm tiện, là anh phạm tiện.” Liên Hiên đột nhiên trở nên phiền não, dọc theo tường đứng lên: “Thôi đi, anh đi, em nghỉ ngơi một chút đi, chuyện ngày hôm nay mọi người coi như chưa từng xảy ra.”

Liên Hiên oán giận nện một cái lên tường, cũng không đi thang máy, hướng đầu bậc thang đi tới. Không biết khí lực của Vi Thiến từ đâu tới, kéo lấy anh một cái, ngang ngược đem thân thể anh quay lại, cất cao giọng: “Liên Hiên, anh đem mọi chuyện nói rõ, đến cùng là chuyện gì, anh đừng đem thỉ chậu chụp lên đầu em. Em đã từng từ chối anh khi nào?”

Liên Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ của cô ủy khuất, cảm thấy diễn như vậy mà không lấy được giải Oscar thật sự là uổng công phần diễn này. Cười nhạo một tiếng: “Bốn năm trước, anh gửi cho em tin nhắn tỏ tình, em nói em không thích anh, hi vọng sau này anh đừng nhắc lại chuyện này, sau này vẫn là bạn tốt. Thế nào? Nhanh như vậy em đã quên lời em nói rồi?”

Năm đó lúc Thẩm Hoài Cảnh ra tù, Liên Hiên còn là cảnh sát, thường xuyên qua lại với Thẩm Hoài Cảnh, thì cũng quen biết Vi Thiến. Lúc đó Vi Thiến lên Đại học, khu vực của Liên Hiên vừa hay là Đại học đó của Vi Thiến. Liên Hiên trong lúc rảnh rỗi, thì chạy tới chổ Vi Thiến mang cô đi pha trộn, anh coi là tất cả chỉ là nước chảy thành sông, chưa từng nghĩ bị từ chối như vậy. Mà lại sau lần nữa gặp mặt, Vi Thiến bắt đầu xa lánh anh, cho đến hai người dần dần biến mất, anh mới hiểu được, hóa ra tất cả đều là anh tự mình đa tình.

Lúc ấy huyết khí sôi trào, coi tất cả là do môn không đăng hộ không đối tạo nên, trong cơn tức giận từ chức, đến chổ Thẩm Hoài Cảnh, cùng Thẩm Hoài Cảnh dốc sức làm. Vốn cho rằng tất cả đều buông xuống, thế nhưng chỉ là thân cận nho nhỏ của cô, kiến tạo phòng tâm của anh những năm gần đây đều sụp đổ, quân lính tan rã. Lần này anh thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình tuyệt đối không được tái phạm sai làm lần trước. Thế nhưng lại vẫn không nhịn được không muốn mặt dán đi lên. Thế nhưng là kết quả vẫn như vậy, cũng không khác biệt gì.

Liên Hiên hít một hơi thật sâu, đẩy cửa thang lầu ra đi xuống. Cửa trước mặt bị Vi Thiến đóng lại, Vi Thiến đứng không nhúc nhích. Anh nói anh từng tỏ tình với cô? Cô cảm thấy có chút khó tin, hóa ra Liên Hiên từng thích cô sao?

Liên Hiên cũng không lo thắt lưng không xong, một hơi xuống ba tầng lầu, càng nghĩ càng biệt khuất, cuối cùng vẫn là nhịn không được, quay người đạp đạp lại chạy tới, đẩy cửa ra, Vi Thiến đứng ở cửa thang lầu vẫn duy trì tư thế vừa rồi không nhúc nhích. Liên Hiên cũng không lo được cái gì, hai tay nắm lấy bờ vai của cô: “CMN…anh nói điều này. CMN…ngược lại em nói một câu nha. CMN…chính là hèn. Hôm nay em từ chối anh, thì trực tiếp mở miệng. CMN…còn làm cái gì bạn, đời này cũng đừng thấy.”

Vi Thiến ngược lại tỉnh táo lạ thường, nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng bắt đầu luống cuống, trong lòng cuồn cuộn lấy các loại cảm xúc phức tạp. Liên Hiên ngày thường cà lơ phất phơ, không tìm giới hạn, thật ra cái người này tâm tư kín đáo, có thể làm cho anh vì cô mất lý trí như vậy, cô rất vui vẻ.

“Anh là lúc sau Tết bốn năm trước gửi tin nhắn cho em sao?” Vi Thiến rốt cục mở miệng, giọng nói rất bình tĩnh.

Liên Hiên cho là cô sẽ nói cái gì "Em không thích anh, anh đi đi", không nghĩ tới sẽ là một câu hỏi, sững sờ đáp lời: “Phải. Kỳ nghỉ đông bốn năm trước đó, trước đêm đưa ông Táo một ngày.” Đêm đó, trên dưới tuyết rất lớn, anh ở phòng trực trực ban, bên ngoài có đứa trẻ đắp tuyết lên người tuyết. Anh đột nhiên muốn thổ lộ tâm tư, không nghĩ tới lại bị từ chối. Đêm đó anh nằm trong đất tuyết cực kỳ lâu cũng không thể đem trái tim mình bị đốt tổn thương làm lạnh đi.

Trong mắt Vi Thiến hiện lên sương mù, giọng nói có chút nghẹn ngao: “Lúc đó, em bị ba em nhốt lại, tất cả điện thoại máy tính đều bị ông tịch thu.”

“Tại sao phải nhốt em?” Theo bản năng Liên Hiên hỏi.

Vi Thiến liếc anh thật sâu một cái, yếu ớt nói: “Bởi vì ba em phát hiện, em thích anh.”

Vi Thiến nói xong liền quay người vào cửa nhà. Liên Hiên sửng sốt trọn vẹn ba phút, mới hậu tri hậu giác lý giải Vi Thiến là có ý gì. Tin nhắn từ chối năm đó cũng không phải do cô gửi.

Liên Hiên xông vào trong phòng, đem người ôm nhào xuống ghế sô pha, không có bài bản nào hôn lấy lung tung. Vi Thiến một bên đẩy anh một bên ủy khuất khóc lên, một bên khóc một bên đánh anh. Cô cho là bọn họ cả đời này cứ như vậy, cô lấy chồng, anh cưới vợ, người cô gả không thể nào là anh, người anh cưới cũng không thể nào là cô, sau đó đem phần tình cảm này lãng quên theo thời gian. Thế nhưng, giờ này khắc này, cái người mình cẩn thận từng li từng tí không đụng vào lại đem cô ôm vào trong ngực, trong lòng của cô tràn đầy vui sướng to lớn, phần vui sướng này đủ để đem cô thiêu đốt.

Liên Hiên bắt lấy tay cô: “Đừng, đừng đánh nữa, thắt lưng sắp gãy rồi.”

Lúc này, Vi Thiến mới nhớ đến thắt lưng của anh còn chưa khỏe, nhanh ngừng tay, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: “Thế nào, có bị thương không?”

Liên Hiên chống đỡ trán cô nhìn cô, một giây sau, đem cô giam cầm trong ngực thật chặt, phô thiên cái địa (*) hôn lên.

(*) Phô thiên cái địa: Trải khắp trời che kín đất. Ý nói cái thế lớn mạnh.

Bốn năm, đã bốn năm, chỉ là mới bốn năm, bốn năm hay là năm năm, hay là mười năm đã không quan trọng. Quan trọng chính là, mặc kệ qua bao lâu, cô vẫn ở đây, anh cũng vẫn ở đây, bên người cô không có người khác, bên cạnh anh cũng không có ai khác. Mà qua nhiều năm như vậy, cô vẫn yêu anh, anh cũng vẫn yêu cô, trên thế giới còn có chuyện nào so với chuyện này may mắn hơn không?

Liên Hiên cảm thấy tất cả may mắn cả đời này của anh đều dùng ở trên người Vi Thiến, mà anh rất hạnh phúc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom