Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-31
Ngôi Sao Tái Sinh - Chương 31- Trần Mỹ Mỹ ốm đi
Khi Lam Kim Ngọc xuất hiện lại ở công ty thì đã là một tuần sau đó, ở cái thời đại bùng nổ thông tin này, tin tức Lam Kim Ngọc bị bỏ rơi tại lễ cưới tràn ngập trên khắp các mặt báo. Ai nhìn thấy cô cũng biết, ôi... là Trần Mỹ Mỹ đã cực khổ theo đuổi Phó Bách Niên và bị cho leo cây đây sao, đúng là chẳng còn gì để nói nữa.
Trong công ty, công việc của ai cũng bề bộn, sự vắng mặt hay xuất hiện lại bất ngờ của Lam Kim Ngọc cũng không ảnh hưởng đến ai, vào thang máy, cô đi thẳng đến phòng làm việc của Thẩm Dục, trước khi kết hôn, Phó Bách Niên đã đồng ý cho cô một vai diễn trong ‘Nước mắt ngàn năm’, nhưng bây giờ cô muốn đích thân tới gặp Thẩm Dục, ai mà biết người đàn ông đó có giữ lời hay không!
Thật đáng buồn, trong suy nghĩ Lam Kim Ngọc, uy tín của vị tổng giám đốc này đã giảm đến số âm rồi.
Lúc cô chuẩn bị đẩy cửa phòng của Thẩm Dục thì có người bước ra, là đại diện của cô trước đây, Lý Kỳ, cô mỉm cười rất tươi với Lý Kỳ, tươi đến mức khiến Lý Kỳ khó hiểu... Cô gái này bị thần kinh sao? Sao tự dưng lại niềm nở với mình như vậy chứ, vẻ mặt còn rất lạ nữa, chẳng lẽ có tình ý với mình?
Lý Kỳ xoa xoa cánh tay nổi gai ốc của mình, nở một nụ cười lễ độ: “Cô tìm Thẩm tổng giám sao, anh ấy đang ở bên trong, vào đi!”
Cô gái này nếu không phải bị tổng giám đốc bức cho phát điên thì đích thị là đã để ý mình rồi, Trần Mỹ Mỹ trước đây mắt cao hơn đỉnh, tầm mắt chỉ chứa được mỗi tổng giám đốc của họ mà thôi.
Lý Kỳ xoay người định rời đi nhưng lại cảm thấy cánh tay mình bị kéo lại, anh giật mình, theo bản năng liền hất mạnh ra, sau đó phát hiện Trần Mỹ Mỹ đang sững người, cả hai mở to mắt nhìn nhau.
Anh vội giải thích: “Thật ngại quá, tôi có chút việc cần làm gấp, không tiện ở lâu, tôi đi trước nhé.”
Lam Kim Ngọc buồn bã, trong công ty này nhiều người ghét cô vậy sao? Nên nhớ, Lý Kỳ này là một người giả tạo, gió chiều nào theo chiều đó, ừ, không phải, là Trần Mỹ Mỹ có quá nhiều người ghét mới đúng, cô sẽ thay đổi từ từ, những gì đã qua cứ để nó qua đi!
“Lý Kỳ, sau này mong được anh chiếu cố nhiều hơn!”
Nhìn cô, Lý Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chân bước nhanh như sắp bay đến nơi rồi vậy.
Cô thu lại nụ cười trên môi, đẩy cửa phòng bước vào, lúc này, Thẩm Dục đang ngồi ở ghế sofa, vẫn giữ nguyên một tư thế không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng sáp, chỉ trừ hai con ngươi đen ngòm chốc chốc lại chuyển động.
Thật ra là Thẩm Dục là đang thẫn thờ, không ngờ một Thẩm Dục vô cùng thông minh cũng có lúc ngồi thẫn thờ như vậy, Lam Kim Ngọc xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cô mỉm cười, cố gắng bước thật nhẹ, từ từ bước về phía ghế sofa.
Khi cô định hắng giọng để gọi Thẩm Dục thì nghe thấy giọng của anh: “Ôi chao, trên đời này có chuyện thần kì như vậy thật sao? Người chết rồi còn có thể sống lại, lại còn không sợ ánh nắng mặt trời?”
Cảm giác đầu tiên của Lam Kim Ngọc chính là, Thẩm Dục đã gặp Lam Tâm, cũng chỉ có gặp được Lam Tâm, anh ấy mới hỏi một câu hoang đường như vậy.
“Nếu chính mắt anh thấy cơ thể người kia đã được chôn vào đất, thì nhất định sẽ không sống lại được!” Nhưng... chuyện hoang đường này, thật sự là đã xảy ra.
Thẩm Dục nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bất ngờ quay lại, sững sờ nhìn Lam Kim Ngọc.
“Trần Mỹ Mỹ, cô vào phòng tôi có chuyện gì?” Anh cảnh giác nhìn cô, cơ thể theo phản xạ né ra xa: “Tôi nhớ rõ gần đây tôi không có gây chuyện với cô!”
Phản ứng của Thẩm Dục khiến Lam Kim Ngọc chột dạ, cô có cảm giác, dường như Thẩm Dục rất sợ Trần Mỹ Mỹ, hay là mình lợi dụng điều này để tăng thêm cơ hội?
Cô ho khan mấy tiếng, nghiêm mặt nói: “Hôm nay tôi tìm anh, là có chuyện quan trọng muốn nói!”
“Chuyện quan trọng? Cô thì có chuyện gì quan trọng chứ? Chắc không phải đến để nhờ tôi giúp cô theo đuổi Phó Bách Niên chứ?” Vừa dứt lời, Thẩm Dục thầm thấy không xong rồi, anh tự tay tát mình rồi, nếu chọc đến nỗi đau của Trần Mỹ Mỹ, cô có thể giết người diệt khẩu cũng không chừng, đúng lúc trong văn phòng của anh lại không có ai khác, đúng là cơ hội cực tốt để bịt miệng một người.
Sắc mặt của Lam Kim Ngọc tối sầm, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, cô lạnh lùng hỏi một câu: “Thẩm Dục, anh muốn chết sao?”
Thẩm Dục vội vàng giơ hai tay lên, thầm kêu khổ: “Tiểu thư, tôi nào dám chứ? Vừa rồi tôi lỡ miệng thôi.”
Một giây sau, Lam Kim Ngọc gõ gõ lên bàn phát ra những tiếng ‘cộc cộc’, Thẩm Dục lập tức im bặt.
Lam Kim Ngọc ôm lấy ngực, hít thật sâu rồi trịnh trọng nói với Thẩm Dục: “Thời gian này tôi không muốn nhìn thấy Phó Bách Niên, những chuyện này đến một lúc nào đó tôi sẽ giải quyết, hôm nay tôi đến tìm anh là để nói chuyện về việc phát triển sau này của tôi, từ giờ trở đi tôi muốn dốc toàn tâm để làm cho tốt, nên tôi hi vọng anh cho tôi đổi người đại diện.”
Thì ra là muốn thay đổi người quản lý, Thẩm Dục thở nhẹ một hơi: “Không thành vấn đề, cô muốn đổi ai? Công ty chúng ta có rất nhiều quản lý tận tâm, chỉ cần cô không làm ầm ĩ thì muốn chọn ai cũng được!”
Lam Kim Ngọc mỉm cười tinh quái vì đã đạt được mục đích, cô vỗ bàn nói: “Thật thẳng thắn, vậy tôi nói luôn nhé, tôi thấy Lý Kỳ rất thích hợp, đúng lúc anh ấy vẫn chưa quản lý ai.”
“Lý Kỳ? Trần Mỹ Mỹ, tôi cảm thấy tầm quan sát của cô tốt đó, Lý Kỳ là quản lý giỏi nhất của công ty chúng ta, Thẩm Vi An đã từng bị anh ta từ chối quản lý rồi, rốt cuộc thì cô có gì để có thể chiêu mộ Lý Kỳ làm người đại diện cho cô?” Anh càng ngày càng cảm thấy đầu óc cô gái này đúng là không bình thường.
“Chỉ cần anh đồng ý, tôi tự có cách thuyết phục anh ta!”
Thẩm Dục không tin: “Dựa vào cô? Này, tôi nói cho cô biết nhé Trần Mỹ Mỹ, rốt cuộc thì cô có gì? Chẳng lẽ chỉ bằng thân hình mập ú này của cô sao?”
Lam Kim Ngọc như muốn nhào về phía anh: “Không được nói tôi mập, bộ tôi mập thì tôi ăn hết gạo nhà anh sao, với lại, tôi sẽ giảm cân.”
Thẩm Dục thấp giọng giễu cợt: “Tôi đã nghe cô nói rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy cô ốm đi chút nào, giảm cân... đúng là chọc cười thiên hạ.”
“Có điều…” Anh nhìn Trần Mỹ Mỹ từ trên xuống dưới rồi bất ngờ lên tiếng: “Trần Mỹ Mỹ, tôi bị ảo giác sao? Hình như cô ốm hơn nhiều rồi đó, lại còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều nữa!”
Không lẽ đả kích mà Phó Bách Niên tạo ra đã cho cô động lực để giảm cân?
“Không phải ảo giác, tôi ốm thật đó!” Như một con khổng tước kiêu ngạo, cô vênh mặt nói tiếp: “Sau này anh sẽ thấy, tôi đẹp lên từng ngày, để xem đến lúc đó mắt anh có sáng ra không.”
Giảm cân là một việc khó khăn đối với tất cả mọi người, vì phần lớn đều không đủ quyết tâm, họ hay lo lắng: Nếu như ốm rồi mà vẫn cứ xấu như trước thì phải làm sao.
“Vậy tóm lại anh có đồng ý hay không?” Lam Kim Ngọc không còn kiên nhẫn, bắt đầu đe dọa.
Cuối cùng, Thẩm Dục cũng đã đồng ý với một yêu cầu, nếu thuyết phục được Lý Kỳ.
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Khi Lam Kim Ngọc xuất hiện lại ở công ty thì đã là một tuần sau đó, ở cái thời đại bùng nổ thông tin này, tin tức Lam Kim Ngọc bị bỏ rơi tại lễ cưới tràn ngập trên khắp các mặt báo. Ai nhìn thấy cô cũng biết, ôi... là Trần Mỹ Mỹ đã cực khổ theo đuổi Phó Bách Niên và bị cho leo cây đây sao, đúng là chẳng còn gì để nói nữa.
Trong công ty, công việc của ai cũng bề bộn, sự vắng mặt hay xuất hiện lại bất ngờ của Lam Kim Ngọc cũng không ảnh hưởng đến ai, vào thang máy, cô đi thẳng đến phòng làm việc của Thẩm Dục, trước khi kết hôn, Phó Bách Niên đã đồng ý cho cô một vai diễn trong ‘Nước mắt ngàn năm’, nhưng bây giờ cô muốn đích thân tới gặp Thẩm Dục, ai mà biết người đàn ông đó có giữ lời hay không!
Thật đáng buồn, trong suy nghĩ Lam Kim Ngọc, uy tín của vị tổng giám đốc này đã giảm đến số âm rồi.
Lúc cô chuẩn bị đẩy cửa phòng của Thẩm Dục thì có người bước ra, là đại diện của cô trước đây, Lý Kỳ, cô mỉm cười rất tươi với Lý Kỳ, tươi đến mức khiến Lý Kỳ khó hiểu... Cô gái này bị thần kinh sao? Sao tự dưng lại niềm nở với mình như vậy chứ, vẻ mặt còn rất lạ nữa, chẳng lẽ có tình ý với mình?
Lý Kỳ xoa xoa cánh tay nổi gai ốc của mình, nở một nụ cười lễ độ: “Cô tìm Thẩm tổng giám sao, anh ấy đang ở bên trong, vào đi!”
Cô gái này nếu không phải bị tổng giám đốc bức cho phát điên thì đích thị là đã để ý mình rồi, Trần Mỹ Mỹ trước đây mắt cao hơn đỉnh, tầm mắt chỉ chứa được mỗi tổng giám đốc của họ mà thôi.
Lý Kỳ xoay người định rời đi nhưng lại cảm thấy cánh tay mình bị kéo lại, anh giật mình, theo bản năng liền hất mạnh ra, sau đó phát hiện Trần Mỹ Mỹ đang sững người, cả hai mở to mắt nhìn nhau.
Anh vội giải thích: “Thật ngại quá, tôi có chút việc cần làm gấp, không tiện ở lâu, tôi đi trước nhé.”
Lam Kim Ngọc buồn bã, trong công ty này nhiều người ghét cô vậy sao? Nên nhớ, Lý Kỳ này là một người giả tạo, gió chiều nào theo chiều đó, ừ, không phải, là Trần Mỹ Mỹ có quá nhiều người ghét mới đúng, cô sẽ thay đổi từ từ, những gì đã qua cứ để nó qua đi!
“Lý Kỳ, sau này mong được anh chiếu cố nhiều hơn!”
Nhìn cô, Lý Kỳ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chân bước nhanh như sắp bay đến nơi rồi vậy.
Cô thu lại nụ cười trên môi, đẩy cửa phòng bước vào, lúc này, Thẩm Dục đang ngồi ở ghế sofa, vẫn giữ nguyên một tư thế không hề nhúc nhích, giống như một pho tượng sáp, chỉ trừ hai con ngươi đen ngòm chốc chốc lại chuyển động.
Thật ra là Thẩm Dục là đang thẫn thờ, không ngờ một Thẩm Dục vô cùng thông minh cũng có lúc ngồi thẫn thờ như vậy, Lam Kim Ngọc xoa xoa hai bàn tay vào nhau, cô mỉm cười, cố gắng bước thật nhẹ, từ từ bước về phía ghế sofa.
Khi cô định hắng giọng để gọi Thẩm Dục thì nghe thấy giọng của anh: “Ôi chao, trên đời này có chuyện thần kì như vậy thật sao? Người chết rồi còn có thể sống lại, lại còn không sợ ánh nắng mặt trời?”
Cảm giác đầu tiên của Lam Kim Ngọc chính là, Thẩm Dục đã gặp Lam Tâm, cũng chỉ có gặp được Lam Tâm, anh ấy mới hỏi một câu hoang đường như vậy.
“Nếu chính mắt anh thấy cơ thể người kia đã được chôn vào đất, thì nhất định sẽ không sống lại được!” Nhưng... chuyện hoang đường này, thật sự là đã xảy ra.
Thẩm Dục nghe thấy giọng nói quen thuộc thì bất ngờ quay lại, sững sờ nhìn Lam Kim Ngọc.
“Trần Mỹ Mỹ, cô vào phòng tôi có chuyện gì?” Anh cảnh giác nhìn cô, cơ thể theo phản xạ né ra xa: “Tôi nhớ rõ gần đây tôi không có gây chuyện với cô!”
Phản ứng của Thẩm Dục khiến Lam Kim Ngọc chột dạ, cô có cảm giác, dường như Thẩm Dục rất sợ Trần Mỹ Mỹ, hay là mình lợi dụng điều này để tăng thêm cơ hội?
Cô ho khan mấy tiếng, nghiêm mặt nói: “Hôm nay tôi tìm anh, là có chuyện quan trọng muốn nói!”
“Chuyện quan trọng? Cô thì có chuyện gì quan trọng chứ? Chắc không phải đến để nhờ tôi giúp cô theo đuổi Phó Bách Niên chứ?” Vừa dứt lời, Thẩm Dục thầm thấy không xong rồi, anh tự tay tát mình rồi, nếu chọc đến nỗi đau của Trần Mỹ Mỹ, cô có thể giết người diệt khẩu cũng không chừng, đúng lúc trong văn phòng của anh lại không có ai khác, đúng là cơ hội cực tốt để bịt miệng một người.
Sắc mặt của Lam Kim Ngọc tối sầm, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm, cô lạnh lùng hỏi một câu: “Thẩm Dục, anh muốn chết sao?”
Thẩm Dục vội vàng giơ hai tay lên, thầm kêu khổ: “Tiểu thư, tôi nào dám chứ? Vừa rồi tôi lỡ miệng thôi.”
Một giây sau, Lam Kim Ngọc gõ gõ lên bàn phát ra những tiếng ‘cộc cộc’, Thẩm Dục lập tức im bặt.
Lam Kim Ngọc ôm lấy ngực, hít thật sâu rồi trịnh trọng nói với Thẩm Dục: “Thời gian này tôi không muốn nhìn thấy Phó Bách Niên, những chuyện này đến một lúc nào đó tôi sẽ giải quyết, hôm nay tôi đến tìm anh là để nói chuyện về việc phát triển sau này của tôi, từ giờ trở đi tôi muốn dốc toàn tâm để làm cho tốt, nên tôi hi vọng anh cho tôi đổi người đại diện.”
Thì ra là muốn thay đổi người quản lý, Thẩm Dục thở nhẹ một hơi: “Không thành vấn đề, cô muốn đổi ai? Công ty chúng ta có rất nhiều quản lý tận tâm, chỉ cần cô không làm ầm ĩ thì muốn chọn ai cũng được!”
Lam Kim Ngọc mỉm cười tinh quái vì đã đạt được mục đích, cô vỗ bàn nói: “Thật thẳng thắn, vậy tôi nói luôn nhé, tôi thấy Lý Kỳ rất thích hợp, đúng lúc anh ấy vẫn chưa quản lý ai.”
“Lý Kỳ? Trần Mỹ Mỹ, tôi cảm thấy tầm quan sát của cô tốt đó, Lý Kỳ là quản lý giỏi nhất của công ty chúng ta, Thẩm Vi An đã từng bị anh ta từ chối quản lý rồi, rốt cuộc thì cô có gì để có thể chiêu mộ Lý Kỳ làm người đại diện cho cô?” Anh càng ngày càng cảm thấy đầu óc cô gái này đúng là không bình thường.
“Chỉ cần anh đồng ý, tôi tự có cách thuyết phục anh ta!”
Thẩm Dục không tin: “Dựa vào cô? Này, tôi nói cho cô biết nhé Trần Mỹ Mỹ, rốt cuộc thì cô có gì? Chẳng lẽ chỉ bằng thân hình mập ú này của cô sao?”
Lam Kim Ngọc như muốn nhào về phía anh: “Không được nói tôi mập, bộ tôi mập thì tôi ăn hết gạo nhà anh sao, với lại, tôi sẽ giảm cân.”
Thẩm Dục thấp giọng giễu cợt: “Tôi đã nghe cô nói rất nhiều lần, nhưng chưa từng thấy cô ốm đi chút nào, giảm cân... đúng là chọc cười thiên hạ.”
“Có điều…” Anh nhìn Trần Mỹ Mỹ từ trên xuống dưới rồi bất ngờ lên tiếng: “Trần Mỹ Mỹ, tôi bị ảo giác sao? Hình như cô ốm hơn nhiều rồi đó, lại còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều nữa!”
Không lẽ đả kích mà Phó Bách Niên tạo ra đã cho cô động lực để giảm cân?
“Không phải ảo giác, tôi ốm thật đó!” Như một con khổng tước kiêu ngạo, cô vênh mặt nói tiếp: “Sau này anh sẽ thấy, tôi đẹp lên từng ngày, để xem đến lúc đó mắt anh có sáng ra không.”
Giảm cân là một việc khó khăn đối với tất cả mọi người, vì phần lớn đều không đủ quyết tâm, họ hay lo lắng: Nếu như ốm rồi mà vẫn cứ xấu như trước thì phải làm sao.
“Vậy tóm lại anh có đồng ý hay không?” Lam Kim Ngọc không còn kiên nhẫn, bắt đầu đe dọa.
Cuối cùng, Thẩm Dục cũng đã đồng ý với một yêu cầu, nếu thuyết phục được Lý Kỳ.
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook