Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149
Triệu Tông Thanh khẽ cười, không giải thích với Thôi Đào, nàng ắt sẽ có lúc phải hối hận thôi.
“E rằng cô ta có thể lựa cơ hội khác để tiến cung ạ, thiếu chủ, hay là giám sát đi ạ?”
“Truyền tin cho Phạm Trọng Yêm đi.”
Người có liên quan tới vụ án có ý đồ tiến cung để tìm kiếm sự giúp đỡ của Thái hậu, nếu tin này truyền tới tai Phạm Trọng Yêm vốn chính trực, chắc chắn ông ta sẽ nổi giận.
Khi trước Phạm Trọng Yêm còn to gian vạch tội Thái hậu, Thôi thất nương có là cái thá gì.
Nghe nói chuyện điều tra ở phủ Khai Phong của ông ta không mấy thuận lợi, đám nha dịch đều ỉu xìu, chỉ miễn cưỡng hợp tác với Phạm Trọng Yêm để điều tra Hàn Kỳ.
Nếu ông ta biết được chuyện này thì sao còn ngồi yên được? Nếu bị cả văn võ trong triều chỉ trích, tất nhiên Thôi thất nương cũng không còn cơ hội tiến cung nữa.
Đúng như dự đoán của Triệu Tông Thanh, lúc Phạm Trọng Yêm biết tin Thôi Đào tiến cung tìm Thái hậu đã lập tức nổi trận lôi đình diện thánh, còn cố tình dẫn cả Lữ tướng theo.
“Thần bất lực, e là không tra được án này rồi ạ!” Giọng Phạm Trọng Yêm vang dội khiến Triệu Trinh và Lữ Di Giản đều vô cùng nghi hoặc, vội hỏi ông ta duyên cớ.
Cái máy hát của Phạm Trọng Yêm lập tức được mở, lải nhải về chuyện hôm nay Thôi Đào tiến cung gặp Thái hậu có bao nhiêu ý đồ, lợi ích và rủi ro, lại than thở một con nhóc như Thôi Đào mà ỷ vào dượng mình là Tể tướng, có Thái hậu chống lưng, cực kỳ kiêu căng, âm mưu chống lại thánh chỉ, ngoài mặt thì tuân thủ nhưng thực chất trong lòng đều là toan tính.
“Lữ tướng nghĩ hạ quan nói thế có đúng không?”
Cuối cùng Lữ Di Giản cũng hiểu tại sao Phạm Trọng Yêm phải bắt mình tới cho bằng được, chính là để mỉa mai ngay trước mặt ông ta, bắt ông ta tỏ thái độ với người thân này, tiến hành “đại nghĩa diệt thân”.
Nhưng ông ta không muốn thế! Qua những ngày tháng ở chung và quan sát, Lữ Di Giản cực kỳ tin tưởng vào nhân phẩm của Thôi Đào, con bé này tận tâm làm nhiệm vụ ở phủ Khai Phong, phá án oan giữ an toàn cho bách tính Bình An, là một kỳ nữ lòng mang đại nghĩa hiếm có.
Sao ông ta có thể châm dầu vào lửa trong lúc con bé gặp nguy được chứ? Nhưng nếu ông ta cầu xin, bao che quá rõ ràng thì lại bị phản tác dụng.
“Chuyện này tùy ý ông nghĩ sao thôi.” Lữ Di Giản hé mắt, từ từ nói.
“Vậy theo ý kiến của Lữ tướng thì nên nghĩ thế nào đây?” Phạm Trọng Yêm hỏi tới.
“Lúc đầu chỉ bảo cấm mọi người tiếp xúc với vụ án và những người có liên quan tới vụ án của phủ Khai Phong thôi, chẳng nói rõ là không được tiến cung.
Thái hậu thích nghe Thôi thất nương kể chuyện, đây chẳng phải là bí mật gì nữa, tất cả đều biết.
Hơn nữa lần này là Thái hậu truyền triệu, chẳng lẽ Thôi thất nương không nghe được sao?
Kể chuyện thôi mà, Bí giáo Phạm nặng lời quá rồi, hay là cứ triệu người trong cung hầu hạ khi đó tới hỏi đi.”
Nói thì nói như thế, nhưng ai mà dám tùy tiện truyền triệu người trong cung Thái hậu tới hỏi chứ? Chưa kê là người hầu hạ trong đó đều là thân tín của Thái hậu, chọc Thái hậu tức giận thì chẳng ai gánh nổi hết, kể cả Hoàng đế.
“Hôm nay có thể bỏ qua, nhưng nếu sau này cô ta tiếp tục tiến cung thì sẽ thành nhân vật được ngoại lệ, chắc chắn sẽ có kẻ nịnh bợ, e ngại, lén truyền tin… Ai sẽ dám đắc tội, trêu chọc và thành thật khai ra cô ta nữa đây?”
Phạm Trọng Yêm lùi một bước, yêu cầu Hoàng đế cấm Thôi Đào tiến cung trước khi mình điều tra vụ án này rõ ràng.
Triệu Trinh đồng ý, thuận miệng thở dài: “Chỉ chút chuyện vặt thế này mà sao cứ làm quá lên.”
Lời này đã khiến Phạm Trọng Yêm bất mãn, ông ta tiếp tục thao thao bất tuyệt, phân tích từ cái lợi và cái hại trong việc này khiến Triệu Trinh liên tục gật đầu khen có lý.
Nửa canh giờ sau, lệnh cấm tiến cung đã truyền tới chỗ Thôi Đào.
Thôi Đào đang tiếp khách trong nhà, sau khi người truyền lời đi, những vị khách đó cũng giải tán, cửa đóng then cài.
Triệu Tông Thanh biết tin này vẫn giữ 4 người ở lại tiếp tục giám sát động tĩnh của Thôi Đào và Hàn Kỳ, còn những người khác thì tới hồ Kim Minh để giúp đỡ.
Sau đó y gọi một thuộc hạ lạ mặt tới tên là Phù Quang, đây là thân tín của Triệu Tông Thanh.
Bình thường hắn luôn nấp trong bóng tối, hiếm khi lộ diện, kể cả anh em Mạc Truy Phong và Mạc Truy Vũ cũng không biết hắn.
“2 ngày nữa là Tết Nguyên Tiêu rồi, đã chuẩn bị sẵn đèn và dầu thắp chưa?”
“Sẵn sàng hết rồi ạ.” Phù Quang cúi người đáp.
“Đi làm đi.”
Phù Quang ôm một chồng quần áo của ti Nhai Đạo chia cho thuộc hạ, bảo chúng phải mặc vào rồi sẵn sàng chờ lệnh trước đêm Nguyên Tiêu.
Đêm tới, bệnh đau đầu của Hoàng đế lại tái phát.
Từ Nguy đến bắt mạch cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương, trách mắng đám người trong cung ra ngoài hết đi, quá ồn ào rồi.
“Quan gia có biết thứ này không ạ?” Từ Nguy lấy một chiếc khăn ra từ trong túi, ở góc khăn có thêu một đóa sen sinh động như thật.
Triệu Trinh ngồi dậy, cẩn thận cầm lấy xem một lúc rồi lắc đầu.
“Quan gia còn nhớ Mỹ nhân Vương có từng dùng chiếc khăn này không ạ?”
Trong đầu Triệu Trinh chợt hiện ra khuôn mặt tươi cười của Mỹ nhân Vương.
Dù cô ta không phải người xinh đẹp nhất trong cung, nhưng là người cười đẹp nhất, hàng mi dài lại dày, 2 con ngươi lóng lánh trong veo, khi cười cong thành vầng trăng khuyết rất thu hút khiến người ta không khỏi cong môi theo, vì thế mà hắn cũng vui lây, quăng bỏ hết muộn phiền ra sau lưng.
Khi ấy hắn thường cãi nhau với Thái hậu, chỉ có khi tới chỗ của cô ta mới cảm thấy thư giãn.
Tiếc là một người ấm áp hiền lành như thế mà lại đoản mệnh.
“Sao tự dưng lại hỏi tới cô ấy?” Triệu Trinh lại nhìn chiếc khăn một chút, xác định mình chưa từng nhìn thấy thứ này ở chỗ của Mỹ nhân Vương.
Từ Nguy chỉ giải thích đơn giản là có liên quan tới vụ án, không thể nói rõ ràng được, như thế là mạo phạm tới Hoàng đế.
“Vậy Quan gia đã từng trông thấy Mỹ nhân Vương vẽ hoa sen kiểu này bao giờ chưa ạ?”
Triệu Trinh hơi khó chịu, “Mỹ nhân Vương đã chết từ lâu rồi, sao lại liên quan tới vụ án được? Rốt cuộc là thế nào, mau nói rõ đi!”
Từ Nguy vội quỳ xuống đất nhận tội, ngượng ngùng nói mình cũng không rõ.
Hôm nay hắn tới “bắt mạch” cho Hàn Kỳ như thường lệ, chỉ truyền lời lại mà thôi.
“Hay là Quan gia truyền triệu hắn vào cung để tự hỏi hắn đi ạ?” Từ Nguy dò hỏi.
Với chuyện xảy ra hôm nay, Hoàng đế tuyệt đối không thể nào truyền người vào cung được.
Hàn Kỳ chọn nhờ hắn truyền lời hỏi về Mỹ nhân Vương lúc này quả thực là quá thông minh.
Chàng không cần nhìn thấy Hoàng đế cũng có được câu trả lời.
Khổ là khổ hắn, khổ Quan gia, không thể trực tiếp nổi giận với chàng được, chỉ có thể kìm nén và hợp tác trả lời.
“Quan gia, chuyện này rất quan trọng ạ.” Từ Nguy nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Trinh.
Giờ đã có gần vạn người ngựa lũ lượt tới Biện Kinh, âm thầm đóng quân trong phạm vị 10 dặm quanh hồ Kim Minh.
Vì vẫn còn nhiều kẻ từ những nơi không xác định đang âm thầm tập trung, sắp tới sẽ xuất hiện, vì thế rất có thể ngày mai số lượng sẽ tăng lên gấp bội, đợi tới Tết Nguyên Tiêu thì chỉ e lại càng nhiều hơn.
Dân số thành Biện Kinh phải hơn trăm vạn, tính cả ngoài thành còn có rất nhiều châu huyện nữa, lễ năm mới đều mở cửa để mọi người đi thăm người thân, lưu lượng người quá nhiều.
Đám người này đều cải trang thành người dân, dù số lượng có lên tới hơn 2 – 3 vạn thì cũng rất khó mà điều tra.
Nếu đặt trạm kiểm soát, sàng lọc nghiêm ngặt thì có thể tra ra được những kẻ khả nghi, nhưng thế tất lại đánh cỏ động rắn, không chỉ không thể kéo con cá lớn ra mà còn khiến đám người ẩn nấp phía sau hoảng loạn, không thể nào quét sạch được.
Lần này vẫn còn phương hướng để điều tra, có thể chống lại âm mưu của chúng, nhưng lần sau không thể biết chuyện gì xảy ra được.
Thay vì chôn giấu những mối nguy hiểm đó, chi bằng cứ kết lưới mò cá, tiêu diệt tận gốc đi.
“Không có ấn tượng gì.”
Triệu Trinh cũng sợ mình không nhớ rõ nên vội gọi cung nhân năm đó hầu hạ Mỹ nhân Vương tới hỏi, đáp án cũng như thế, chưa từng trông thấy Mỹ nhân Vương thêu hoặc vẽ hoa sen thế này.
Nhưng 2 nha hoàn bên người của Mỹ nhân Vương đều nói lúc sinh thời Mỹ nhân Vương rảnh rỗi sẽ thường ngồi ngẩn người cạnh ao sen rất lâu, hỏi cô ta cớ gì, cô ta chỉ bảo ngẩn người cũng là một cách nghỉ ngơi.
Nếu cô ta thực sự là người thích hoa sen thì sao lại không hề nhắc tới?
Nếu Hàn Kỳ đã bắt chặt vấn đề hoa sen này thì ắt hẳn phía sau phải có chuyện gì đó.
Trong lòng Triệu Trinh ít nhiều cảm nhận được chuyện này có nghĩa là gì, thân làm một vị vua, há có thể dễ dàng tha thứ cho việc phụ nữ trong hậu cung của mình có người khác trong lòng chứ.
Sắc mặt Triệu Trinh cực kỳ tệ, quát Từ Nguy truyền lời cho Hàn Kỳ, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này thì tương lai đừng hòng về triều làm quan lại nữa!
Lúc Từ Nguy truyền lời của Hàn Kỳ, chàng không biến sắc đáp lại một tiếng rồi lại quay sang bận chuyện khác.
Từ Nguy nhìn thế nào cũng thấy Hàn Kỳ căn bản không hề sợ Quan gia, may mà Quan gia không có ở đây, nếu không chắc sẽ bị phản ứng của Hàn Kỳ chọc tức chết mất.
“Hiện tại Thôi quan Hàn nắm chắc được bao nhiêu phần vậy?”
“5 phần 10.”
“Cái gì?” Từ Nguy kinh hãi, bị dọa tới run rẩy, “Chẳng phải đã tra rõ hết mọi việc rồi sao, binh cũng do ngài điều động, sao chỉ nắm chắc được bấy nhiêu thôi? Vậy sao có thể bảo đảm Quan gia sẽ ngắm đèn đêm Nguyên Tiêu an toàn chứ?”
“Sau hôm nay sẽ thành 9 phần.”
“Vậy là vẫn còn 1 phần rủi ro nữa, ngài có biết một khi chuyện này thất bại thì hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào không?” Từ Nguy đề nghị Hàn Kỳ không nên để Quan gia lộ diện trong đêm Nguyên Tiêu.
“Quan gia đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ từ lâu rồi, Tết Nguyên Tiêu sẽ ngắm đèn vui với người dân, hơn nữa còn thắp chiếc đèn trời lớn nhất để cầu phúc cho bách tính và Đại Tống nữa, chuyện này há muốn đổi là đổi được?”
Từ Nguy biết loại ý chỉ chiêu cáo thiên hạ này, trừ khi tình huống cực kỳ đặc biệt ra, nếu không khi sửa đổi bất chợt sẽ ảnh hưởng tới quyền uy.
Nhưng suy cho cùng an toàn của Hoàng đế vẫn là quan trọng nhất, nếu xuất hiện vấn đề thì đám người tham gia vào vụ án cũng sẽ không sống nổi.
“Huống hồ gì nếu Quan gia không xuất hiện thì chắc chắn những kẻ kia sẽ không ra tay.”
Từ Nguy muốn nói lại nhưng bị chặn trước.
Được rồi, những hắn vẫn cầu phúc trước 1 ngày trước ngày thả đèn trời vậy.
Nếu thất bại thì cũng xem như tự đốt nến cho mình luôn.
Thôi Đào ở nhà quá chán nên đào một cái đường hầm, kỹ năng này tham khảo từ hung thủ vụ án hẻm Hạnh Hoa, Đào Cao.
Tuy Đào Cao là người lùn và là một ác ma giết người, nhưng kỹ năng đào đường hầm quả thực rất giỏi.
Nhờ có người của phủ Khai Phong thẩm vấn chi tiết, Đào Cao đã giải thích tất cả quá trình mình đào đường hầm, tiết lộ vài kỹ xảo.
Thôi Đào bèn học theo, đào đường hầm đi tới cửa hàng cũi của chưởng quỹ Ngô ở đường bên.
Lúc Thôi Đào ngóc đầu dậy đã bị con chó lớn liếm vài cái.
Sau đó Vương tứ nương đi ra nhe răng hung dữ với chó mực.
Thôi Đào bèn kéo chó mực lại, trấn an nó.
“Ôi dào, nhìn kìa, hóa ra con chó này thật sự có thể phân biệt địa vị đấy!” Vương tứ nương tức giận phàn nàn.
Căn hộ này được chưởng quỹ Ngô tiếp nhận từ một cửa hàng bánh bao làm ăn rất tốt, Thôi Đào thích nhất là ăn bánh bao nhân thịt dê và rau cải của họ.
Danh tiếng của Thôi Đào ở kinh thành không hề nhỏ, tất nhiên chưởng quỹ Ngô cũng biết Thôi Đào.
Lúc nghe tiếng chó sủa, chưởng quỹ Ngô chạy ra, thấy Thôi Đào đang ôm con chó mực của mình thì có chút sửng sốt.
Thôi Đào chìa thẻ bài ra, “Nha môn phá án, mong chưởng quỹ Ngô hỗ trợ một chút, nhớ phải giữ bí mật nhé.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!” Chưởng quỹ Ngô nghe theo lời của Thôi Đào, mang một ít rơm rạ ra chặn trước cửa hầm.
“Con chó này giữ nhà à?” Thôi Đào nhân cơ hội xoa đầu con chó mực vài lần.
“Đúng thế, nhưng giờ thấy có vẻ vô dụng quá.” Chưởng quỹ Ngô thấy Thôi Đào rất thích con chó mực bèn đùa, lại hỏi Thôi Đào đào đường tới nhà mình là tình cờ hay cố ý.
“Tôi biết chưởng quỹ Ngô ở chỗ này một mình, khu này có nhà ông là ít người nhất, mà tra án thì càng ít người biết càng tốt mà, vì thế tôi cố tình đào tới chỗ của ông đấy.”
Chưởng quỹ Ngô lập tức tán thưởng kỹ thuật đào hầm của Thôi Đào, nghe lời cả hai, ông ta đưa họ ra ngoài bằng cửa sau.
Đã có ngựa chờ sẵn, Thôi Đào và Vương tứ nương lập tức cưỡi ngựa đi.
Chưởng quỹ Ngô mỉm cười nhìn quanh một hồi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, vội vàng tới lầu Quảng Hiền báo tin ngay.
Thôi Đào và Vương tứ nương theo dõi Ngự sử Tống cả ngày.
Ban đêm, Thượng thư Lâm tới lầu Quảng Hiền để tụ hợp với Ngự sử Tống, cả hai cùng bàn bạc kế hoạch cụ thể cho cuộc mưu phản đêm hội Kiền Nguyên trong phòng.
Thực chất những lời này là cố tình nói cho Thôi Đào nghe, để Thôi Đào nghĩ chúng định mưu phản vào ngày sinh nhật 14 tháng 4 của Hoàng đế rồi xem nhẹ Tết Nguyên Tiêu sắp tới gần.
Sau khi rời khỏi lầu Quảng Hiền, Thôi Đào và Vương tứ nương lại như trộm lén tới phủ Hàn Kỳ.
Kỳ thực những hành động nhỏ này của họ đều nằm trong sự giám sát của Triệu Tông Thanh, họ chỉ giả vờ như đang vội tới báo cho Hàn Kỳ biết một tin tức quan trọng mà thôi.
Triệu Tông Thanh này rất đa nghi, y biết rõ tính cách của Thôi Đào, nếu nói Thôi Đào quá im lặng vì mang thai thì chắc chắn y sẽ không yên tâm.
Một màn hôm nay là để xua tan nghi ngờ của Triệu Tông Thanh, di tản sự chú ý của y để hỗ trợ Hàn Kỳ điều tra thuận lợi hơn.
Thượng thư Lâm vẫn hơi lo, sợ Thôi Đào và Hàn Kỳ sẽ trình tin này lên cho Hoàng đế khiến bề trên nghi ngờ lão, làm chậm trễ kế hoạch hôm Nguyên Tiêu.
“Sẽ không đâu, theo tính tình của Hàn Kỳ, hắn chắc chắn sẽ tính trước làm sau để tránh chuyện chỉ điểm ông nhưng lại bị tạm thời cách chức khi trước.” Triệu Tông Thanh bảo Thượng thư Lâm cứ yên tâm mà làm việc.
Lúc Thôi Đào vào phòng Hàn Kỳ đã phát hiện trên bàn của chàng có một thứ hình chữ nhật dài bọc vải xung quanh.
“Đồ ăn ngon à?” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ lắc đầu cười nhưng vẫn không tin, lập tức gỡ lớp vải ra, thấy bên trong là 4 viên gạch xanh.
Nói chính xác hơn là 3 viên gạch nung xanh và 1 viên gạch chưa nung có vết rạn, bề ngoài còn dính một ít bùn đất nữa.
Trên viên gạch chưa nung kia có lỗ, Thôi Đào còn nhớ đó là gạch mình đã thấy ở lò nung trong vụ án thây khô.
3 viên gạch xanh còn lại có 2 viên tinh tế và có chất lượng giống nhau, 1 viên khác thì hơi khác, xem ra không cùng một mẻ gạch, thậm chí là không phải sản xuất từ cùng 1 lò nung.
Hàn Kỳ chỉ vào 2 viên gạch giống nhau: “Viên này là gạch Tam Quan Thanh dùng, viên này là gạch trong lò nung của nhà họ Mạc.”
“Vậy là viên này là từ lò nung của Kim Tường?” Thôi Đào chỉ vào viên gạch khác chất lượng kia.
Ông chủ lò nung chỗ xảy ra vụ án thây khô tên là Kim Tường.
Hàn Kỳ gật đầu.
“Em thấy viên gạch chưa nung này có vết nứt, các góc cũng bị vỡ, có phải là đồ bị vứt đi không?” Thôi Đào hỏi.
Hàn Kỳ gật đầu, “Ngày lễ lò nung không hoạt động cũng chẳng có gì lạ, nhưng trước đó chúng lại vứt và chôn hết tất cả gạch chưa nung đi.”
Bỏ gạch chưa nung và xóa hết dấu vết, có thể thấy trong chuyện này có gì đó.
Chẳng phải lò nung làm ăn lao đao và thua lỗ sau khi vụ án xảy ra sao? Hơn nữa phôi gạch ống này không phải kiểu mới, liệu có thể kiếm tiền bằng thứ này được không? Sao giờ lại tùy ý bỏ đi rồi?
Hơn nữa lò nung Kim Tường vốn phải nung gạch đặc ruột để cung cấp cho Tam Quan Thanh, nhưng thực chất gạch Tam Quan Thanh dùng lại từ lò nung của nhà họ Mạc.
Hàn Kỳ: “Đã âm thầm nghe ngóng với đạo sĩ trong Tam Thanh Quan rồi, gạch họ dùng là chuyển từ lò nung Kim Tường ra.”
“Gạch của nhà họ Mạc mà lại chuyển từ lò nung Kim Tường ra… Nói cách khác, lò nung Kim Tường và lò nung nhà họ Mạc có liên quan tới nhau, gạch của lò nung Kim Tường không cung cấp cho Tam Thanh Quan thì cung cấp cho ai đây? Và tại sao những viên gạch có lỗ này lại bị bỏ đi? E là đã nung đủ số nên mới vứt chỗ không cần nữa.”
Hàn Kỳ cũng nghĩ giống Thôi Đào, “Gạch nung trong lò có số lượng cụ thể, cũng có số lượng sản xuất hạn chế.
Nếu cứ tập trung cung cấp 1 bên thì bên kia sẽ không cung cấp đủ, chỉ có thể lấy chỗ khác để bù vào.
Gạch mà lò nung Kim Tường đưa tới cho Tam Thanh Quan chỉ để ngụy trang, thực chất gạch ống bên chúng nung là để cung cấp cho một chỗ khác.”
Trên đường về nhà, Thôi Đào nhìn thấy rất nhiều người dân từ ngõa xá về, đa số đều cầm theo một chiếc đèn trời.
Tết Nguyên Tiêu có tập tục thả đèn trời, nhưng giờ vẫn chưa tới ngày mà sao ai cũng cầm đèn hết vậy?
Thôi Đào bèn sai Vương tứ nương đi hỏi thăm một chút.
“Hả? Có người tặng miễn phí ư?”
“Chủ quán nói lễ là dịp vui nên muốn mượn mọi người để cầu phúc.
Vì thế họ cho mỗi người một chiếc đèn trời, nghe nói hôm Nguyên Tiêu cũng có cho đấy.”
“Ta thấy đèn trời này còn tốt hơn cả loại bọn ta mua trước nữa, không biết tiểu nương tử có thể cho bọn ta biết cửa hàng đó ở đâu không, bọn ta cũng muốn tham gia.” Thôi Đào cười hỏi..
“E rằng cô ta có thể lựa cơ hội khác để tiến cung ạ, thiếu chủ, hay là giám sát đi ạ?”
“Truyền tin cho Phạm Trọng Yêm đi.”
Người có liên quan tới vụ án có ý đồ tiến cung để tìm kiếm sự giúp đỡ của Thái hậu, nếu tin này truyền tới tai Phạm Trọng Yêm vốn chính trực, chắc chắn ông ta sẽ nổi giận.
Khi trước Phạm Trọng Yêm còn to gian vạch tội Thái hậu, Thôi thất nương có là cái thá gì.
Nghe nói chuyện điều tra ở phủ Khai Phong của ông ta không mấy thuận lợi, đám nha dịch đều ỉu xìu, chỉ miễn cưỡng hợp tác với Phạm Trọng Yêm để điều tra Hàn Kỳ.
Nếu ông ta biết được chuyện này thì sao còn ngồi yên được? Nếu bị cả văn võ trong triều chỉ trích, tất nhiên Thôi thất nương cũng không còn cơ hội tiến cung nữa.
Đúng như dự đoán của Triệu Tông Thanh, lúc Phạm Trọng Yêm biết tin Thôi Đào tiến cung tìm Thái hậu đã lập tức nổi trận lôi đình diện thánh, còn cố tình dẫn cả Lữ tướng theo.
“Thần bất lực, e là không tra được án này rồi ạ!” Giọng Phạm Trọng Yêm vang dội khiến Triệu Trinh và Lữ Di Giản đều vô cùng nghi hoặc, vội hỏi ông ta duyên cớ.
Cái máy hát của Phạm Trọng Yêm lập tức được mở, lải nhải về chuyện hôm nay Thôi Đào tiến cung gặp Thái hậu có bao nhiêu ý đồ, lợi ích và rủi ro, lại than thở một con nhóc như Thôi Đào mà ỷ vào dượng mình là Tể tướng, có Thái hậu chống lưng, cực kỳ kiêu căng, âm mưu chống lại thánh chỉ, ngoài mặt thì tuân thủ nhưng thực chất trong lòng đều là toan tính.
“Lữ tướng nghĩ hạ quan nói thế có đúng không?”
Cuối cùng Lữ Di Giản cũng hiểu tại sao Phạm Trọng Yêm phải bắt mình tới cho bằng được, chính là để mỉa mai ngay trước mặt ông ta, bắt ông ta tỏ thái độ với người thân này, tiến hành “đại nghĩa diệt thân”.
Nhưng ông ta không muốn thế! Qua những ngày tháng ở chung và quan sát, Lữ Di Giản cực kỳ tin tưởng vào nhân phẩm của Thôi Đào, con bé này tận tâm làm nhiệm vụ ở phủ Khai Phong, phá án oan giữ an toàn cho bách tính Bình An, là một kỳ nữ lòng mang đại nghĩa hiếm có.
Sao ông ta có thể châm dầu vào lửa trong lúc con bé gặp nguy được chứ? Nhưng nếu ông ta cầu xin, bao che quá rõ ràng thì lại bị phản tác dụng.
“Chuyện này tùy ý ông nghĩ sao thôi.” Lữ Di Giản hé mắt, từ từ nói.
“Vậy theo ý kiến của Lữ tướng thì nên nghĩ thế nào đây?” Phạm Trọng Yêm hỏi tới.
“Lúc đầu chỉ bảo cấm mọi người tiếp xúc với vụ án và những người có liên quan tới vụ án của phủ Khai Phong thôi, chẳng nói rõ là không được tiến cung.
Thái hậu thích nghe Thôi thất nương kể chuyện, đây chẳng phải là bí mật gì nữa, tất cả đều biết.
Hơn nữa lần này là Thái hậu truyền triệu, chẳng lẽ Thôi thất nương không nghe được sao?
Kể chuyện thôi mà, Bí giáo Phạm nặng lời quá rồi, hay là cứ triệu người trong cung hầu hạ khi đó tới hỏi đi.”
Nói thì nói như thế, nhưng ai mà dám tùy tiện truyền triệu người trong cung Thái hậu tới hỏi chứ? Chưa kê là người hầu hạ trong đó đều là thân tín của Thái hậu, chọc Thái hậu tức giận thì chẳng ai gánh nổi hết, kể cả Hoàng đế.
“Hôm nay có thể bỏ qua, nhưng nếu sau này cô ta tiếp tục tiến cung thì sẽ thành nhân vật được ngoại lệ, chắc chắn sẽ có kẻ nịnh bợ, e ngại, lén truyền tin… Ai sẽ dám đắc tội, trêu chọc và thành thật khai ra cô ta nữa đây?”
Phạm Trọng Yêm lùi một bước, yêu cầu Hoàng đế cấm Thôi Đào tiến cung trước khi mình điều tra vụ án này rõ ràng.
Triệu Trinh đồng ý, thuận miệng thở dài: “Chỉ chút chuyện vặt thế này mà sao cứ làm quá lên.”
Lời này đã khiến Phạm Trọng Yêm bất mãn, ông ta tiếp tục thao thao bất tuyệt, phân tích từ cái lợi và cái hại trong việc này khiến Triệu Trinh liên tục gật đầu khen có lý.
Nửa canh giờ sau, lệnh cấm tiến cung đã truyền tới chỗ Thôi Đào.
Thôi Đào đang tiếp khách trong nhà, sau khi người truyền lời đi, những vị khách đó cũng giải tán, cửa đóng then cài.
Triệu Tông Thanh biết tin này vẫn giữ 4 người ở lại tiếp tục giám sát động tĩnh của Thôi Đào và Hàn Kỳ, còn những người khác thì tới hồ Kim Minh để giúp đỡ.
Sau đó y gọi một thuộc hạ lạ mặt tới tên là Phù Quang, đây là thân tín của Triệu Tông Thanh.
Bình thường hắn luôn nấp trong bóng tối, hiếm khi lộ diện, kể cả anh em Mạc Truy Phong và Mạc Truy Vũ cũng không biết hắn.
“2 ngày nữa là Tết Nguyên Tiêu rồi, đã chuẩn bị sẵn đèn và dầu thắp chưa?”
“Sẵn sàng hết rồi ạ.” Phù Quang cúi người đáp.
“Đi làm đi.”
Phù Quang ôm một chồng quần áo của ti Nhai Đạo chia cho thuộc hạ, bảo chúng phải mặc vào rồi sẵn sàng chờ lệnh trước đêm Nguyên Tiêu.
Đêm tới, bệnh đau đầu của Hoàng đế lại tái phát.
Từ Nguy đến bắt mạch cho Triệu Trinh.
Triệu Trinh nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhíu mày xoa xoa huyệt thái dương, trách mắng đám người trong cung ra ngoài hết đi, quá ồn ào rồi.
“Quan gia có biết thứ này không ạ?” Từ Nguy lấy một chiếc khăn ra từ trong túi, ở góc khăn có thêu một đóa sen sinh động như thật.
Triệu Trinh ngồi dậy, cẩn thận cầm lấy xem một lúc rồi lắc đầu.
“Quan gia còn nhớ Mỹ nhân Vương có từng dùng chiếc khăn này không ạ?”
Trong đầu Triệu Trinh chợt hiện ra khuôn mặt tươi cười của Mỹ nhân Vương.
Dù cô ta không phải người xinh đẹp nhất trong cung, nhưng là người cười đẹp nhất, hàng mi dài lại dày, 2 con ngươi lóng lánh trong veo, khi cười cong thành vầng trăng khuyết rất thu hút khiến người ta không khỏi cong môi theo, vì thế mà hắn cũng vui lây, quăng bỏ hết muộn phiền ra sau lưng.
Khi ấy hắn thường cãi nhau với Thái hậu, chỉ có khi tới chỗ của cô ta mới cảm thấy thư giãn.
Tiếc là một người ấm áp hiền lành như thế mà lại đoản mệnh.
“Sao tự dưng lại hỏi tới cô ấy?” Triệu Trinh lại nhìn chiếc khăn một chút, xác định mình chưa từng nhìn thấy thứ này ở chỗ của Mỹ nhân Vương.
Từ Nguy chỉ giải thích đơn giản là có liên quan tới vụ án, không thể nói rõ ràng được, như thế là mạo phạm tới Hoàng đế.
“Vậy Quan gia đã từng trông thấy Mỹ nhân Vương vẽ hoa sen kiểu này bao giờ chưa ạ?”
Triệu Trinh hơi khó chịu, “Mỹ nhân Vương đã chết từ lâu rồi, sao lại liên quan tới vụ án được? Rốt cuộc là thế nào, mau nói rõ đi!”
Từ Nguy vội quỳ xuống đất nhận tội, ngượng ngùng nói mình cũng không rõ.
Hôm nay hắn tới “bắt mạch” cho Hàn Kỳ như thường lệ, chỉ truyền lời lại mà thôi.
“Hay là Quan gia truyền triệu hắn vào cung để tự hỏi hắn đi ạ?” Từ Nguy dò hỏi.
Với chuyện xảy ra hôm nay, Hoàng đế tuyệt đối không thể nào truyền người vào cung được.
Hàn Kỳ chọn nhờ hắn truyền lời hỏi về Mỹ nhân Vương lúc này quả thực là quá thông minh.
Chàng không cần nhìn thấy Hoàng đế cũng có được câu trả lời.
Khổ là khổ hắn, khổ Quan gia, không thể trực tiếp nổi giận với chàng được, chỉ có thể kìm nén và hợp tác trả lời.
“Quan gia, chuyện này rất quan trọng ạ.” Từ Nguy nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Trinh.
Giờ đã có gần vạn người ngựa lũ lượt tới Biện Kinh, âm thầm đóng quân trong phạm vị 10 dặm quanh hồ Kim Minh.
Vì vẫn còn nhiều kẻ từ những nơi không xác định đang âm thầm tập trung, sắp tới sẽ xuất hiện, vì thế rất có thể ngày mai số lượng sẽ tăng lên gấp bội, đợi tới Tết Nguyên Tiêu thì chỉ e lại càng nhiều hơn.
Dân số thành Biện Kinh phải hơn trăm vạn, tính cả ngoài thành còn có rất nhiều châu huyện nữa, lễ năm mới đều mở cửa để mọi người đi thăm người thân, lưu lượng người quá nhiều.
Đám người này đều cải trang thành người dân, dù số lượng có lên tới hơn 2 – 3 vạn thì cũng rất khó mà điều tra.
Nếu đặt trạm kiểm soát, sàng lọc nghiêm ngặt thì có thể tra ra được những kẻ khả nghi, nhưng thế tất lại đánh cỏ động rắn, không chỉ không thể kéo con cá lớn ra mà còn khiến đám người ẩn nấp phía sau hoảng loạn, không thể nào quét sạch được.
Lần này vẫn còn phương hướng để điều tra, có thể chống lại âm mưu của chúng, nhưng lần sau không thể biết chuyện gì xảy ra được.
Thay vì chôn giấu những mối nguy hiểm đó, chi bằng cứ kết lưới mò cá, tiêu diệt tận gốc đi.
“Không có ấn tượng gì.”
Triệu Trinh cũng sợ mình không nhớ rõ nên vội gọi cung nhân năm đó hầu hạ Mỹ nhân Vương tới hỏi, đáp án cũng như thế, chưa từng trông thấy Mỹ nhân Vương thêu hoặc vẽ hoa sen thế này.
Nhưng 2 nha hoàn bên người của Mỹ nhân Vương đều nói lúc sinh thời Mỹ nhân Vương rảnh rỗi sẽ thường ngồi ngẩn người cạnh ao sen rất lâu, hỏi cô ta cớ gì, cô ta chỉ bảo ngẩn người cũng là một cách nghỉ ngơi.
Nếu cô ta thực sự là người thích hoa sen thì sao lại không hề nhắc tới?
Nếu Hàn Kỳ đã bắt chặt vấn đề hoa sen này thì ắt hẳn phía sau phải có chuyện gì đó.
Trong lòng Triệu Trinh ít nhiều cảm nhận được chuyện này có nghĩa là gì, thân làm một vị vua, há có thể dễ dàng tha thứ cho việc phụ nữ trong hậu cung của mình có người khác trong lòng chứ.
Sắc mặt Triệu Trinh cực kỳ tệ, quát Từ Nguy truyền lời cho Hàn Kỳ, nếu không giải thích rõ ràng chuyện này thì tương lai đừng hòng về triều làm quan lại nữa!
Lúc Từ Nguy truyền lời của Hàn Kỳ, chàng không biến sắc đáp lại một tiếng rồi lại quay sang bận chuyện khác.
Từ Nguy nhìn thế nào cũng thấy Hàn Kỳ căn bản không hề sợ Quan gia, may mà Quan gia không có ở đây, nếu không chắc sẽ bị phản ứng của Hàn Kỳ chọc tức chết mất.
“Hiện tại Thôi quan Hàn nắm chắc được bao nhiêu phần vậy?”
“5 phần 10.”
“Cái gì?” Từ Nguy kinh hãi, bị dọa tới run rẩy, “Chẳng phải đã tra rõ hết mọi việc rồi sao, binh cũng do ngài điều động, sao chỉ nắm chắc được bấy nhiêu thôi? Vậy sao có thể bảo đảm Quan gia sẽ ngắm đèn đêm Nguyên Tiêu an toàn chứ?”
“Sau hôm nay sẽ thành 9 phần.”
“Vậy là vẫn còn 1 phần rủi ro nữa, ngài có biết một khi chuyện này thất bại thì hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào không?” Từ Nguy đề nghị Hàn Kỳ không nên để Quan gia lộ diện trong đêm Nguyên Tiêu.
“Quan gia đã hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ từ lâu rồi, Tết Nguyên Tiêu sẽ ngắm đèn vui với người dân, hơn nữa còn thắp chiếc đèn trời lớn nhất để cầu phúc cho bách tính và Đại Tống nữa, chuyện này há muốn đổi là đổi được?”
Từ Nguy biết loại ý chỉ chiêu cáo thiên hạ này, trừ khi tình huống cực kỳ đặc biệt ra, nếu không khi sửa đổi bất chợt sẽ ảnh hưởng tới quyền uy.
Nhưng suy cho cùng an toàn của Hoàng đế vẫn là quan trọng nhất, nếu xuất hiện vấn đề thì đám người tham gia vào vụ án cũng sẽ không sống nổi.
“Huống hồ gì nếu Quan gia không xuất hiện thì chắc chắn những kẻ kia sẽ không ra tay.”
Từ Nguy muốn nói lại nhưng bị chặn trước.
Được rồi, những hắn vẫn cầu phúc trước 1 ngày trước ngày thả đèn trời vậy.
Nếu thất bại thì cũng xem như tự đốt nến cho mình luôn.
Thôi Đào ở nhà quá chán nên đào một cái đường hầm, kỹ năng này tham khảo từ hung thủ vụ án hẻm Hạnh Hoa, Đào Cao.
Tuy Đào Cao là người lùn và là một ác ma giết người, nhưng kỹ năng đào đường hầm quả thực rất giỏi.
Nhờ có người của phủ Khai Phong thẩm vấn chi tiết, Đào Cao đã giải thích tất cả quá trình mình đào đường hầm, tiết lộ vài kỹ xảo.
Thôi Đào bèn học theo, đào đường hầm đi tới cửa hàng cũi của chưởng quỹ Ngô ở đường bên.
Lúc Thôi Đào ngóc đầu dậy đã bị con chó lớn liếm vài cái.
Sau đó Vương tứ nương đi ra nhe răng hung dữ với chó mực.
Thôi Đào bèn kéo chó mực lại, trấn an nó.
“Ôi dào, nhìn kìa, hóa ra con chó này thật sự có thể phân biệt địa vị đấy!” Vương tứ nương tức giận phàn nàn.
Căn hộ này được chưởng quỹ Ngô tiếp nhận từ một cửa hàng bánh bao làm ăn rất tốt, Thôi Đào thích nhất là ăn bánh bao nhân thịt dê và rau cải của họ.
Danh tiếng của Thôi Đào ở kinh thành không hề nhỏ, tất nhiên chưởng quỹ Ngô cũng biết Thôi Đào.
Lúc nghe tiếng chó sủa, chưởng quỹ Ngô chạy ra, thấy Thôi Đào đang ôm con chó mực của mình thì có chút sửng sốt.
Thôi Đào chìa thẻ bài ra, “Nha môn phá án, mong chưởng quỹ Ngô hỗ trợ một chút, nhớ phải giữ bí mật nhé.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu rồi!” Chưởng quỹ Ngô nghe theo lời của Thôi Đào, mang một ít rơm rạ ra chặn trước cửa hầm.
“Con chó này giữ nhà à?” Thôi Đào nhân cơ hội xoa đầu con chó mực vài lần.
“Đúng thế, nhưng giờ thấy có vẻ vô dụng quá.” Chưởng quỹ Ngô thấy Thôi Đào rất thích con chó mực bèn đùa, lại hỏi Thôi Đào đào đường tới nhà mình là tình cờ hay cố ý.
“Tôi biết chưởng quỹ Ngô ở chỗ này một mình, khu này có nhà ông là ít người nhất, mà tra án thì càng ít người biết càng tốt mà, vì thế tôi cố tình đào tới chỗ của ông đấy.”
Chưởng quỹ Ngô lập tức tán thưởng kỹ thuật đào hầm của Thôi Đào, nghe lời cả hai, ông ta đưa họ ra ngoài bằng cửa sau.
Đã có ngựa chờ sẵn, Thôi Đào và Vương tứ nương lập tức cưỡi ngựa đi.
Chưởng quỹ Ngô mỉm cười nhìn quanh một hồi, sắc mặt lập tức lạnh xuống, vội vàng tới lầu Quảng Hiền báo tin ngay.
Thôi Đào và Vương tứ nương theo dõi Ngự sử Tống cả ngày.
Ban đêm, Thượng thư Lâm tới lầu Quảng Hiền để tụ hợp với Ngự sử Tống, cả hai cùng bàn bạc kế hoạch cụ thể cho cuộc mưu phản đêm hội Kiền Nguyên trong phòng.
Thực chất những lời này là cố tình nói cho Thôi Đào nghe, để Thôi Đào nghĩ chúng định mưu phản vào ngày sinh nhật 14 tháng 4 của Hoàng đế rồi xem nhẹ Tết Nguyên Tiêu sắp tới gần.
Sau khi rời khỏi lầu Quảng Hiền, Thôi Đào và Vương tứ nương lại như trộm lén tới phủ Hàn Kỳ.
Kỳ thực những hành động nhỏ này của họ đều nằm trong sự giám sát của Triệu Tông Thanh, họ chỉ giả vờ như đang vội tới báo cho Hàn Kỳ biết một tin tức quan trọng mà thôi.
Triệu Tông Thanh này rất đa nghi, y biết rõ tính cách của Thôi Đào, nếu nói Thôi Đào quá im lặng vì mang thai thì chắc chắn y sẽ không yên tâm.
Một màn hôm nay là để xua tan nghi ngờ của Triệu Tông Thanh, di tản sự chú ý của y để hỗ trợ Hàn Kỳ điều tra thuận lợi hơn.
Thượng thư Lâm vẫn hơi lo, sợ Thôi Đào và Hàn Kỳ sẽ trình tin này lên cho Hoàng đế khiến bề trên nghi ngờ lão, làm chậm trễ kế hoạch hôm Nguyên Tiêu.
“Sẽ không đâu, theo tính tình của Hàn Kỳ, hắn chắc chắn sẽ tính trước làm sau để tránh chuyện chỉ điểm ông nhưng lại bị tạm thời cách chức khi trước.” Triệu Tông Thanh bảo Thượng thư Lâm cứ yên tâm mà làm việc.
Lúc Thôi Đào vào phòng Hàn Kỳ đã phát hiện trên bàn của chàng có một thứ hình chữ nhật dài bọc vải xung quanh.
“Đồ ăn ngon à?” Thôi Đào thấy Hàn Kỳ lắc đầu cười nhưng vẫn không tin, lập tức gỡ lớp vải ra, thấy bên trong là 4 viên gạch xanh.
Nói chính xác hơn là 3 viên gạch nung xanh và 1 viên gạch chưa nung có vết rạn, bề ngoài còn dính một ít bùn đất nữa.
Trên viên gạch chưa nung kia có lỗ, Thôi Đào còn nhớ đó là gạch mình đã thấy ở lò nung trong vụ án thây khô.
3 viên gạch xanh còn lại có 2 viên tinh tế và có chất lượng giống nhau, 1 viên khác thì hơi khác, xem ra không cùng một mẻ gạch, thậm chí là không phải sản xuất từ cùng 1 lò nung.
Hàn Kỳ chỉ vào 2 viên gạch giống nhau: “Viên này là gạch Tam Quan Thanh dùng, viên này là gạch trong lò nung của nhà họ Mạc.”
“Vậy là viên này là từ lò nung của Kim Tường?” Thôi Đào chỉ vào viên gạch khác chất lượng kia.
Ông chủ lò nung chỗ xảy ra vụ án thây khô tên là Kim Tường.
Hàn Kỳ gật đầu.
“Em thấy viên gạch chưa nung này có vết nứt, các góc cũng bị vỡ, có phải là đồ bị vứt đi không?” Thôi Đào hỏi.
Hàn Kỳ gật đầu, “Ngày lễ lò nung không hoạt động cũng chẳng có gì lạ, nhưng trước đó chúng lại vứt và chôn hết tất cả gạch chưa nung đi.”
Bỏ gạch chưa nung và xóa hết dấu vết, có thể thấy trong chuyện này có gì đó.
Chẳng phải lò nung làm ăn lao đao và thua lỗ sau khi vụ án xảy ra sao? Hơn nữa phôi gạch ống này không phải kiểu mới, liệu có thể kiếm tiền bằng thứ này được không? Sao giờ lại tùy ý bỏ đi rồi?
Hơn nữa lò nung Kim Tường vốn phải nung gạch đặc ruột để cung cấp cho Tam Quan Thanh, nhưng thực chất gạch Tam Quan Thanh dùng lại từ lò nung của nhà họ Mạc.
Hàn Kỳ: “Đã âm thầm nghe ngóng với đạo sĩ trong Tam Thanh Quan rồi, gạch họ dùng là chuyển từ lò nung Kim Tường ra.”
“Gạch của nhà họ Mạc mà lại chuyển từ lò nung Kim Tường ra… Nói cách khác, lò nung Kim Tường và lò nung nhà họ Mạc có liên quan tới nhau, gạch của lò nung Kim Tường không cung cấp cho Tam Thanh Quan thì cung cấp cho ai đây? Và tại sao những viên gạch có lỗ này lại bị bỏ đi? E là đã nung đủ số nên mới vứt chỗ không cần nữa.”
Hàn Kỳ cũng nghĩ giống Thôi Đào, “Gạch nung trong lò có số lượng cụ thể, cũng có số lượng sản xuất hạn chế.
Nếu cứ tập trung cung cấp 1 bên thì bên kia sẽ không cung cấp đủ, chỉ có thể lấy chỗ khác để bù vào.
Gạch mà lò nung Kim Tường đưa tới cho Tam Thanh Quan chỉ để ngụy trang, thực chất gạch ống bên chúng nung là để cung cấp cho một chỗ khác.”
Trên đường về nhà, Thôi Đào nhìn thấy rất nhiều người dân từ ngõa xá về, đa số đều cầm theo một chiếc đèn trời.
Tết Nguyên Tiêu có tập tục thả đèn trời, nhưng giờ vẫn chưa tới ngày mà sao ai cũng cầm đèn hết vậy?
Thôi Đào bèn sai Vương tứ nương đi hỏi thăm một chút.
“Hả? Có người tặng miễn phí ư?”
“Chủ quán nói lễ là dịp vui nên muốn mượn mọi người để cầu phúc.
Vì thế họ cho mỗi người một chiếc đèn trời, nghe nói hôm Nguyên Tiêu cũng có cho đấy.”
“Ta thấy đèn trời này còn tốt hơn cả loại bọn ta mua trước nữa, không biết tiểu nương tử có thể cho bọn ta biết cửa hàng đó ở đâu không, bọn ta cũng muốn tham gia.” Thôi Đào cười hỏi..
Bình luận facebook