-
Chương 42: Cùng đi ăn tối với tôi nhé?
Lương Tây Kinh không phải là loại người sau khi chia tay bạn gái rồi thì lại hi vọng người ta sống không tốt.
Ngược lại anh hy vọng rằng Thi Hảo sẽ được hạnh phúc.
Chỉ là nhìn vào những bức ảnh ở trước mắt, trái tim anh dường như đang mắc nghẹn lại khó lòng nuốt trôi được.
Chia tay với mình, rời khỏi công ty, cô ấy vui như vậy ư?
“Hắt xì...” Từ bãi biển trở về khách sạn và đăng ảnh lên vòng bạn bè xong, Thi Hảo đang định nằm trên sô pha một lát rồi mới đi tắm thì bỗng nhiên lại hắt xì hơi một cái.
Ôn Ỷ đang tẩy trang nghe vậy thì vội vàng quay đầu nhìn cô: “Cậu bị cảm rồi à?”
Thi Hảo xoa xoa mũi, cau mày nói: “Đâu có đâu.”
Cô uể oải nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Có thể là ai đó đang mắng tớ.”
Ôn Ỷ: “...”
Cô ấy liếc nhìn cô, không nhịn được bật cười: “Để tớ xem ai dám.”
Thi Hảo nghiêng người, cong môi: “Nhất định là có người dám.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, Ôn Ỷ nhìn vẻ mặt thảnh thơi của cô thì hỏi nhỏ: “Tâm trạng của cậu đã ổn hơn chút nào chưa?”
“... Rồi.” Thi Hảo dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Mọi người nói quả nhiên không sai.”
Ôn Ỷ: “Sao cơ?”
Thi Hảo: “Cảnh đẹp và thức ăn ngon có thể khiến con người ta quên đi hết mọi ưu phiền.”
Ôn Ỷ liếc nhìn cô một cái, chua chát nói: “Lẽ nào chị em tốt không thể à?”
Thi Hảo cong môi sau đó dỗ cô ấy: “So với hai cái trước thì chị em tốt càng quan trọng hơn.”
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên sau khi Ôn Ỷ được dỗ đã vui vẻ trở lại.
Cô ấy tự vui một mình một hồi: “Vậy cậu ở đây một mình một lát nhé, tớ đi tắm đã.”
Thi Hảo ừ một tiếng, vẫy vẫy tay với cô ấy: “Cậu mau đi tắm đi.”
Ôn Ỷ bước vào phòng tắm, trong phòng trở nên yên tĩnh như cũ.
Thi Hảo nhìn điện thoại, có không ít bạn bè và đồng nghiệp đã thích và bình luận về những bức ảnh trên vòng bạn bè mà cô vừa đăng tải lên. Trong số đó, Thi Hảo cũng nhìn thấy lượt thích và bình luận của Tần Yến.
Anh ấy hỏi cô đang đi chơi ở đâu.
Thi Hảo sửng sốt, không biết nên trả lời anh ấy như thế nào. Cô cũng không xác định được anh ấy chỉ là đang thuận miệng hỏi, hay là... Hỏi thay Lương Tây Kinh.
Khi cái tên Lương Tây Kinh bỗng hiện lên trong đầu cô, Thi Hảo lập tức dập tắt suy nghĩ này.
Sẽ không đâu.
Lương Tây Kinh sẽ không làm loại chuyện này, anh không phải loại người không thể buông xuống, vương vấn không dứt được, lại càng sẽ không để Tần Yến đến hỏi bóng hỏi gió như này.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng dường như cũng không phải như vậy.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của cô lúc này.
Đột nhiên điện thoại của Thi Hảo rung lên, là tin nhắn của Lý Thiến Vi: [Thi Hảo!! Cô đi chơi cũng vui quá rồi đấy hu hu hu, cô làm tôi cũng muốn ra ngoài chơi.]
Thi Hảo cau mày, mời cô ấy: [Cô còn chưa dùng ngày phép của năm nay đúng không? Hay là cô xin nghỉ phép rồi qua đây chơi?]
Lý Thiến Vi: [Tôi cũng muốn lắm nhưng cô không biết công ty gần đây bận rộn đến mức nào đâu.]
Thi Hảo hơi khựng lại: [Dạo này công ty bận việc gì vậy?]
Theo sự hiểu biết của Thi Hảo đối với tập đoàn thì lúc này thì dù mọi người ở công ty có bận thì cũng không bao gồm phòng trợ lý của tổng giám đốc.
Phòng trợ lý bọn họ thường bận rộn một chút vào khoảng thời gian đầu năm và cuối năm lúc tiếp nhận các dự án lớn.
Lý Thiến Vi: [Tổng giám đốc Lương gần đây phát điên rồi.]
Thi Hảo: [Sao vậy?]
Lý Thiến Vi nói một lèo với cô: [Tôi cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra với anh ấy, có lẽ anh ấy đã gặp phải thất bại ở đâu đó chăng? Hoặc có thể là lần trước công ty không cạnh tranh được dự án ở thành phố Bình nên anh ấy đã báo thù công ty đó bằng việc giành lấy một số dự án, chúng tôi đã bận rộn đến mức ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng phải hy sinh, hoàn toàn không dám xin nghỉ phép.]
Nhìn thấy tin nhắn Lý Thiến Vi nhắn tới, Thi Hảo sửng sốt một chút sau đó mới trả lời lại: [Thì ra là như vậy.]
Lý Thiến Vi: [Đúng vậy, nhưng dù chúng tôi có bận rộn tới mức nào cũng không bận rộn bằng anh ấy. Anh ấy y hệt như những lời đồn trước đây của mọi người trong công ty rằng giống như khi vừa mới tiếp quản tập đoàn. Có một hôm hơn bảy giờ sáng tôi đến công ty đã gặp được anh ấy rồi.]
Thi Hảo híp mắt: [Gần đây anh ấy ở luôn ở công ty sao?]
Lý Thiến Vi: [Tôi nghe trợ lý Dương nói vậy đấy, còn cụ thể như thế nào thì tôi không biết rõ.]
Không đợi Thi Hảo lên tiếng, Lý Thiến Vi lại phàn nàn tiếp: [Hơn nữa sau khi cô từ chức, chúng tôi đã mất đi một người cùng gánh vác công việc hu hu hu.]
Thi Hảo: [... Thư ký mới còn chưa tới sao?]
Lý Thiến Vi: [? Đâu có tuyển thư ký mới đâu.]
Thi Hảo: [Còn chưa tuyển được à?]
Lý Thiến Vi: [Không phải. Là tổng giám đốc Lương không tuyển người.]
Hô hấp của Thi Hảo có chút đình trệ, cô không nhịn được hỏi: [Không tuyển người là có ý gì?]
Lý Thiến Vi: [Cụ thể như thế nào thì tôi không biết rõ. Dù sao thì tôi nghe nói trợ lý Dương hỏi tổng giám đốc Lương rằng vị trí thư ký còn trống nên chọn trực tiếp trong công ty hay tuyển người mới. Tổng giám đốc Lương nói rằng vị trí này tạm thời không tuyển người.]
Nói đến đây, Lý Thiến Vi bùi ngùi nói: [Sau khi cô từ chức rời đi, tôi luôn cảm thấy bên cạnh rất vắng vẻ, tôi rất nhớ cô.]
Thi Hảo cười khổ, gõ chữ trả lời: [Tôi cũng rất nhớ mọi người.]
Lý Thiến Vi: [Vậy thì khi nào có thời gian cô nhớ phải quay lại thăm chúng tôi đấy. Cô đã tìm được công việc mới chưa?]
Thi Hảo: [Chờ tôi về mang quà cho mọi người nha, còn chuyện tìm việc thì tôi tính để một thời gian nữa rồi suy nghĩ sau.]
Lý Thiến Vi: [Cũng đúng, vậy cô cứ chơi thật vui đi đã, tuần trước tôi ngủ không ngon nên giờ có hơi buồn ngủ.]
Thi Hảo: [Được, cô đi ngủ trước đi. Chúc ngủ ngon nha.]
Lý Thiên Vi: [Ngủ ngon.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Thiến Vi, Thi Hảo nhìn chằm chằm vào điện thoại mất nửa phút.
Cô cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà tìm kiếm cái avatar quen thuộc rồi nhấn vào.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở lúc Lương Tây Kinh còn đang ở Đức, anh nói với cô rằng anh muốn đưa cô đến đó chơi, cô trả lời là đến lúc đó rồi nói sau và anh nói được.
Nhìn thấy hai câu này, Thi Hảo cố nén sự xúc động. Cô đi đến ban công, nhìn ánh trăng sáng trong bên ngoài cửa sổ và đường chân trời biển đen kịt ở cách đó không xa.
Khách sạn của cô và Ôn Ỷ thuê ở gần biển, khi mở cửa sổ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Thi Hảo nhìn về phía xa, lắng nghe, nghĩ đến lúc chiều đứng bên bờ biển với Ôn Ỷ, bàn chân đạp trên cát mềm, Ôn Ỷ hỏi cô có cảm thấy vui hơn không.
Thi Hảo nói có.
Nhưng cô còn một câu chưa nói là, dường như cô nhớ Lương Tây Kinh nhiều hơn cô nghĩ.
Khuôn mặt của Lương Tây Kinh thoáng chốc hiện lên trong tâm trí cô, cô nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.
Ôn Ỷ bước từ trong buồng tắm ra, nhìn bóng lưng cô độc lẻ loi của cô: “Hảo Hảo, cậu đang làm gì vậy?”
Thi Hảo xoay người, nhìn cô ấy nói: “Ôn Ỷ, không có sau đó nữa rồi.”
Ôn Ỷ sửng sốt, mặc dù nghe không hiểu ngữ cảnh và trọng điểm của câu này là gì nhưng cô ấy biết cô đang ám chỉ điều gì.
Cô ấy tiến đến ôm lấy cô: “Không sao đâu, còn có tớ ở bên cậu mà.”
Thi Hảo cúi đầu dựa vào vai cô ấy, rầu rĩ đáp lại.
Sau khi ra biển chơi bốn ngày, Thi Hảo và Ôn Ỷ trở về thành phố Giang.
Sau khi trở lại thành phố Giang, Thi Hảo đã nhân cơ hội đi làm giấy tờ cho căn nhà mà lúc trước cô nhìn trúng. Sau khi mua nhà xong, cô bắt đầu tập trung tìm kiếm công việc.
Về phương diện này, Thi Hảo còn rất bỡ ngỡ.
Thi Hảo chỉ làm ở tập đoàn Lương thị và chưa từng phỏng vấn ở chỗ khác bao giờ, vừa nghĩ đến chuyện phải đi phỏng vấn là cô lại cảm thấy hơi lo lắng.
Còn may là cô đã làm thư ký của Lương Tây Kinh trong rất nhiều năm nên cho dù cô có lo lắng thì cũng sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài. Thi Hảo vẫn là có cái bản lĩnh “cố làm ra vẻ”.
Sau đó suốt một khoảng thời gian, Thi Hảo bận rộn đi tìm việc làm.
Sau gần nửa tháng tìm kiếm, Thi Hảo vẫn chưa thể tìm được một công việc tử tế.
Hôm nay ngay sau khi phỏng vấn xong, Thi Hảo đã tình cờ gặp Dương Văn Tuấn.
Nhìn thấy cô, Dương Văn Tuấn vô cùng kinh ngạc: “Thi Hảo, sao em lại ở đây?”
Thi Hảo bất đắc dĩ cười cười, hướng về phía trên tầng chỉ chỉ: “Em tới đây phỏng vấn.”
Dương Văn Tuấn ngạc nhiên: “Phỏng vấn?”
Thi Hảo gật đầu.
Dương Văn Tuấn hiểu rõ, anh ấy liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Sắp đến bữa trưa rồi, có tiện để đàn anh mời em một bữa hay không?”
Thi Hảo mỉm cười: “Được.”
Gần đó có vài nhà hàng khá ngon, sau khi hỏi khẩu vị của Thi Hảo, Dương Văn Tuấn đã cùng cô đến đó.
Sau khi đến nhà hàng ngồi xuống bàn, Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Em cứ tùy ý gọi.”
Thi Hảo cười nói: “Vậy em không khách sáo với anh đâu nha.”
Dương Văn Tuấn làm một tư thế xin mời.
Sau khi gọi món xong, Dương Văn Tuấn trò chuyện với cô: “Em tìm việc có thuận lợi hay không?”
Anh ấy không hỏi Thi Hảo tại sao lại từ chức.
Thi Hảo nhướng mắt: “Em muốn thử chuyển qua một ngành nghề mới.”
Dương Văn Tuấn hiểu ra: “Mục tiêu phương hướng của em là gì?”
Thi Hảo: “Em muốn thử làm chiến lược tiếp thị.”
Đây là một trong những chuyên ngành của cô, đồng thời cũng là phương hướng cô quan tâm.
Lúc trước cô đã từng là một ngày nào đó sau khi cô từ chức, cô sẽ chuyển công việc và đi theo hướng chiến lược tiếp thị.
Chỉ là tìm được một công việc về chiến lược tiếp thị tốt còn khó hơn cô tưởng.
Thi Hảo trước đây là thư ký của Lương Tây Kinh, nếu lấy lý lịch này ra thì rất nhiều công ty sẽ đổ xô đến cướp lấy cô.
Các công ty phỏng vấn cô đều hỏi cô có cân nhắc làm thư ký hay trợ lý không, nếu cô đồng ý thì có thể đi làm ngay.
Thi Hảo đành phải từ chối và thế là suốt nửa tháng qua cô vẫn luôn vấp phải trắc trở.
Dương Văn Tuấn gật đầu: “Tìm việc đúng là có chút phiền phức.”
Thi Hảo bật cười: “Chẳng qua em cũng không gấp gáp, tìm một công việc tốt thì không gấp được.”
Dương Văn Tuấn công nhận: “Cũng đúng.”
Anh ấy nhìn Thi Hảo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có gì cần đàn anh giúp đỡ thì cứ việc nói.”
Thi Hảo lắc đầu: “Tạm thời em chưa cần ạ.”
Trò chuyện và ăn uống với Dương Văn Tuấn thoải mái hơn Thi Hảo tưởng tượng.
Anh ấy sẽ không hỏi quá nhiều những vấn đề mà Thi Hảo không muốn nhắc tới, anh ấy rất có chừng có mực cũng rất thông minh, nói chuyện luôn biết điểm dừng ở đâu.
Sau khi ăn xong, Dương Văn Tuấn phải quay lại công ty để làm việc.
Công ty của anh ấy ở gần đây.
Sau khi tạm biệt anh ấy, Thi Hảo chậm rãi đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô bên đường bấm còi inh ỏi về phía cô.
Lúc đầu Thi Hảo cũng không để ý lắm, cô cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi tiếng còi không ngừng vang lên cô mới nhíu mày nghiêng đầu nhìn.
“Thư ký Thi.” Là Hứa Duệ Tiến, ông ta ngồi trong xe, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: “Sao cô lại đi một mình dưới trời nắng thế?”
Ông ta mời cô: “Cô đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn?”
“...”
Thi Hảo dừng bước chân lại, cười nhẹ nói: “Không cần phiền tổng giám đốc Hứa, tôi chỉ tới gần đây thôi.”
Hứa Duệ Tiến nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thư ký Thi, nghe nói cô từ chức rồi à?”
Tin Thi Hảo từ chức đã được lan truyền trong ngành từ lâu.
Không ít người cũng rất tò mò về lý do từ chức của cô nhưng không có ai nghe ngóng được lý do thực sự là gì.
Nghe được lời này của Hứa Duệ Tiến, Thi Hảo lên tiếng: “Tin tức của tổng giám đốc Hứa nhanh nhạy thật đấy.”
Hứa Duệ Tiến nhìn cô: “Những gì tôi đã nói với cô trước đây không phải là nói đùa.”
Ông ta nói: “Cô có thể đến Tinh Nhuệ bất cứ lúc nào cô muốn.”
Hứa Duệ Tiến và Lương Tây Kinh không hợp nhau nhưng ông ta biết rất rõ năng lực của Thi Hảo. Nếu như Thi Hảo có thể đến Tinh Nhuệ để làm việc thì cô nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc của mình, đồng thời có thể chọc Lương Tây Kinh tức chết.
Đối với Hứa Duệ Tiến mà nói thì đây quả thực là một mũi tên trúng hai đích.
Thi Hảo cười cười, nghiêm túc nói: “Cám ơn tổng giám đốc Hứa đã coi trọng tôi, chỉ là tôi không muốn làm công việc thư ký nữa.”
Hứa Duệ Tiến ngạc nhiên: “Thư ký Thi muốn chuyển ngành ư?”
Thi Hảo gật đầu.
Hứa Duệ Tiến tò mò: “Thư ký Thi muốn chuyển qua công việc gì?”
“Tôi muốn chuyển qua mảng quảng cáo.” Thi Hảo nói.
Nghe vậy, Hứa Duệ Tiến trầm ngâm vài giây: “Bộ phận quảng cáo của Tinh Nhuệ cũng hoan nghênh thư ký Thi.”
Lần này đến lượt Thi Hảo kinh ngạc. Cô không ngờ Hứa Duệ Tiến lại cố chấp như vậy.
Sau khi cân nhắc vài giây, Thi Hảo lịch sự nói: “Tổng giám đốc Hứa, tôi cần suy nghĩ kỹ đã.”
“Được.” Hứa Duệ Tiến lấy danh thiếp ra đưa cho cô: “Thư ký Thi cân nhắc xong có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Thi Hảo nhận lấy: “Được, tổng giám đốc Hứa.”
Cô nhất quyết không lên xe, Hứa Duệ Tiến cũng không ép cô nữa.
Đợi đến khi xe của Hứa Duệ Tiến lái vào làn đường xe chạy, Thi Hảo không nhìn theo nữa. Cô nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trước mặt một lúc rồi ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Thi Hảo cô cho dù không tìm được việc làm cũng sẽ không làm ở công ty của Hứa Duệ Tiến.
Bên kia, Hứa Duệ Tiến nhìn theo bóng người cách đó không xa biến mất, khóe môi dưới khẽ nhếch lên.
Ông ta khép hờ mắt, nói với tài xế: “Đi tới tập đoàn Lương thị.”
Đối với vị khách không mời mà đến này, từ trước đến nay Lương Tây Kinh vẫn không chào đón cho lắm.
Nghe Dương Cao Phi báo cáo rằng Hứa Duệ Tiến muốn gặp anh, Lương Tây Kinh cũng không ngước mắt lên mà trực tiếp từ chối: “Không rảnh.”
Nói xong, Dương Cao Phi vẫn đứng yên tại chỗ bất động.
Lương Tây Kinh cau mày: “Còn chuyện gì cần nói nữa không?”
“...” Dương Cao Phi bắt gặp ánh mắt của anh thì hậm hực sờ sờ chóp mũi: “Ông ta nói vừa mới gặp thư ký Thi.”
Vừa dứt lời, phòng làm việc yên tĩnh trong chốc lát.
Ngay sau đó, Dương Cao Phi nghe thấy Lương Tây Kinh nói: “Để ông ta lên.”
Dương Cao Phi: “Vâng.”
...
“Tổng giám đốc Lương, hẹn gặp cậu khó thật đấy.” Hứa Duệ Tiến vừa bước vào phòng làm việc của Lương Tây Kinh đã chế nhạo ngay.
Lương Tây Kinh nhướng mi liếc nhìn ông ta với vẻ mặt thờ ơ: “Tổng giám đốc Hứa đến có chuyện gì vậy?”
Hứa Duệ Tiến tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, tôi chỉ là có chuyện muốn hỏi tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh thờ ơ nói: “Ông nói đi.”
Hứa Duệ Tiến hơi nhướng mày, có chút đắc ý hỏi: “Tổng giám đốc Lương hẳn là sẽ không phiền nếu thư ký Thi đến Tinh Nhuệ làm việc đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lương Tây Kinh không thay đổi, anh vẫn bình tĩnh nói: “Thư ký Thi đã từ chức rồi, sau này cô ấy có lựa chọn làm việc ở đâu thì tập đoàn cũng sẽ không can thiệp.”
Hứa Duệ Tiến khẽ tặc lưỡi: “Tổng giám đốc Lương rộng lượng vậy sao?”
Lương Tây Kinh hơi nhếch mép, như cười như không nhìn ông ta: “Sao nào? Ông cho rằng thư ký Thi không đến Tinh Nhuệ là bởi vì tập đoàn Lương thị không cho phép à?”
Vẻ mặt Hứa Duệ Tiến cứng đờ.
Lương Tây Kinh cười lạnh giễu cợt: “Ông quá coi thường thư ký Thi rồi.”
Không nói đến chuyện Lương Tây Kinh trước nay chưa từng hạn chế sự lựa chọn của cô, cho dù có hạn chế thì chỉ cần Thi Hảo muốn đi thì cô vẫn sẽ đi.
Lý do khiến cô từ chối với Hứa Duệ Tiến chỉ có một, đó là sự phát triển trong tương lai của Tinh Nhuệ sẽ không được tốt lắm.
Nghe được lời này của Lương Tây Kinh, sắc mặt Hứa Duệ Tiến tối sầm lại: “Tổng giám đốc Lương không có coi thường thư ký Thi, vậy thì tại sao thư ký Thi lại từ chức?”
Nói tới đây, sắc mặt Lương Tây Kinh cũng trở nên khó coi: “Chuyện này không liên quan tới ông.”
“Phải không?” Hứa Duệ Tiến bĩu môi: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Tôi còn tưởng là do thư ký Thi yêu đương, bạn trai cô ấy không thích cô ấy làm thư ký nên cô ấy mới từ chức.”
Lương Tây Kinh hơi nheo mắt lại.
Hứa Duệ Tiến đứng lên chào tạm biệt: “Lúc trưa tôi và thư ký Thi tình cờ ăn trưa ở cùng một nhà hàng.” Ông ta nhìn Lương Tây Kinh, ẩn ý nói: “Tôi thấy bạn trai của cô ấy khá là quen, nhìn điều kiện về mọi mặt cũng không tồi, tổng giám đốc Lương đã từng gặp cậu ta bao giờ chưa?”
Lương Tây Kinh nheo mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện tôi đã từng gặp hay chưa có cần phải nói với tổng giám đốc Hứa không?”
Hứa Duệ Tiến cứng họng.
Lương Tây Kinh cũng không thèm phí lời với ông ta, anh gọi Dương Cao Phi đến tiễn khách.
Sau khi người rời đi, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín, phiền muộn kéo cà vạt.
Anh không cảm thấy Thi Hảo sẽ yêu đương nhanh như thế nhưng khi nghe Hứa Duệ Tiến nói như vậy thì tâm trí của anh vẫn không tài nào tránh khỏi việc rối bời.
Lương Tây Kinh nghiêng mắt nhìn chăm chú vào mặt trời thiêu đốt ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Cao Phi còn đang cầm một chồng tài liệu tìm anh ký tên: “Tổng giám đốc Lương, anh định đi đâu vậy?”
Lương Tây Kinh: “Tôi ra ngoài một lát, có việc gấp thì gọi điện cho tôi.”
Dương Cao Phi chớp mắt một cái Lương Tây Kinh đã vào thang máy rồi.
Lần đầu tiên Thi Hảo gặp lại Lương Tây Kinh sau khi từ chức là vào một buổi tối rất bình thường.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tuần phỏng vấn này của Thi Hảo đã kết thúc. Ôn Ỷ nói cuối tuần sẽ đến ở cùng cô, vì vậy cô nghĩ đến việc đi siêu thị mua thêm chút đồ ăn thức uống.
Thi Hảo đẩy xe hàng đi dạo một vòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng cách đó không xa.
Cô chớp mắt rồi lập tức hoài nghi mình bị hoa mắt.
Tại sao Lương Tây Kinh lại ở đây? Siêu thị này cách biệt thự của anh không phải mười kilomet thì cũng phải tới tám kilomet, anh đến đây để đi dạo siêu thị ư?
Chẳng lẽ là đi theo cô tới đây? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Thi Hảo đã lập tức dập tắt - Lương Tây Kinh cũng không biến thái như vậy, đây hẳn là trùng hợp mà thôi.
Trong lúc Thi Hảo đang nghĩ ngợi, Lương Tây Kinh đã nhận ra sự tồn tại của cô và nhìn thẳng vào cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh đã lên tiếng trước đánh đòn phủ đầu: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh thì cảm thấy rằng mình giả vờ như không nhận thì quá cũng giấu đầu hở đuôi. Hơn nữa, Lương Tây Kinh trông rất thờ ơ, như thể anh đã quên rằng hai người là người yêu cũ của nhau.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo cũng điều chỉnh lại tâm tình của mình, để cho mình dùng thái độ bình thường đối đãi với anh: “Tổng giám đốc Lương, thật là trùng hợp.”
Lương Tây Kinh: “Trùng hợp?”
“?”
Thi Hảo bỗng đoán không ra suy nghĩ của anh, cô chỉ cứng ngắc gật đầu: “... Vâng, tôi không ngờ lại gặp được tổng giám đốc Lương ở đây.”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, thuận miệng nói: “Anh cũng không ngờ.”
Thi Hảo có chút cứng họng, muốn hỏi anh rằng anh không ngờ cái gì? Siêu thị này là nơi gần khu dân cư cô ở nhất, cô là hội viên ở đây, mỗi lần mua đồ gì đều đến đây, sao anh lại không ngờ tới?
Thế nhưng những lời này Thi Hảo sẽ không hỏi.
Cô khẽ mỉm cười, giả ngu nói: “Gần đây tổng giám đốc Lương mới chuyển nhà à?”
Nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô, Lương Tây Kinh hờ hững nói: “Không phải.”
Biết Thi Hảo đang oán thầm điều gì, Lương Tây Kinh lại thờ ơ nói: “Anh không quen đi siêu thị ở gần biệt thự.”
Sở dĩ anh quen thuộc nơi này là bởi vì Thi Hảo thường kéo anh tới làm cu li.
Trong chốc lát Thi Hảo không nói gì, ánh mắt khẽ chớp: “Ồ.”
Cô đột nhiên không biết phải nói gì.
Lương Tây Kinh nheo mắt lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt mộc của cô. Làn da của cô vẫn trắng nõn sáng bóng như trước, bởi vì trời nóng nên hai gò má phơn phớt đỏ, trông thần sắc khá tốt.
Tầm mắt của Lương Tây Kinh dừng một chút, cúi đầu nhìn mấy lon bia trong giỏ hàng: “Có tiệc sao?”
Thi Hảo sững sờ, sau đó mới hiểu ra: “... Vâng.”
Cô không nói đó là Ôn Ỷ.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh giật khóe môi dưới: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh: “Em đã ăn tối chưa?”
Thi Hảo nhìn vào mắt anh, khẽ gật đầu: “Tôi ăn rồi.” Nói xong, cô không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Lương vẫn chưa ăn tối sao?”
Lương Tây Kinh: “Chưa.”
Thi Hảo ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, câu nói muốn cô đi ăn cơm với anh đến miệng rồi lại không nói ra được nữa.
Bầu không khí yên lặng kéo dài.
Thi Hảo có hơi không được tự nhiên, cô thông qua hình ảnh phản chiếu của kệ hàng nhìn Lương Tây Kinh chăm chú.
Một tháng không gặp, dường như anh đã gầy đi rồi.
Ngay lúc Thi Hảo còn đang suy nghĩ, tầm mắt của Lương Tây Kinh lại tập trung trên người cô: “Em còn muốn mua cái gì nữa?”
Thi Hảo ngừng một lát, nhìn đồ trong giỏ hàng, mấp máy môi: “Mua thêm đồ ăn.”
Lương Tây Kinh gật đầu và không hỏi thêm câu nào nữa.
Thi Hảo hít sâu một hơi, chỉ vào bên cạnh: “Tôi muốn qua đó.”
Lương Tây Kinh trầm giọng nói: “Đi đi.”
Hai người tách ra.
Sau đó, Thi Hảo không gặp lại Lương Tây Kinh nữa.
Mãi cho đến khi cô chọn đồ rồi thanh toán xong bước ra ngoài, cô mới nhìn thấy một bóng người cô độc đứng ở lối ra.
Trên tay Lương Tây Kinh chỉ cầm một chai nước khoáng, còn lại không có gì khác.
Thi Hảo yên lặng quan sát, cô đang suy nghĩ có nên đi qua chào hỏi hay không thì đã thấy có người đi trước cô một bước tới đó.
Cô định thần nhìn lại thì thấy đó là một cô gái trang điểm rất đẹp.
“...”
Thi Hảo nhìn, trong lòng nhịn không được cảm thán, Lương Tây Kinh thực sự rất trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể câu được người tới bắt chuyện rồi.
Thi Hảo suy nghĩ miên man nên đã không chú ý thấy ánh mắt của Lương Tây Kinh đã chuyển qua người cô nhiều lần.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo định thần lại, nhìn người đột nhiên đi tới trước mặt mình: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh nhìn chiếc túi trong tay cô: “Có cần anh giúp không?”
Thi Hảo vốn nên nói không cần nhưng lời vừa nói tới miệng lại đột nhiên thành: “Tổng giám đốc Lương không bận gì sao?”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên, cố ý hỏi: “Tan làm rồi anh còn bận gì nữa?”
Thi Hảo vô thức nhìn về phía cô gái còn chưa đi xa.
Lương Tây Kinh nhìn theo ánh mắt của cô, khó hiểu hỏi: “Đối với em, anh là kiểu người tùy tiện như vậy sao?”
Thi Hảo nghẹn họng: “... Tôi không có ý đó.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, cũng không hỏi ý kiến của cô thêm nữa mà trực tiếp cầm lấy chiếc túi trong tay cô: “Đi thôi.”
Trái tim Thi Hảo run lên, cô nói khẽ: “Tôi có thể xách được.”
Lương Tây Kinh không để ý đến cô: “Tiện tay thôi, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Thi Hảo sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
Thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, Lương Tây Kinh thản nhiên nói: “Chuyện công việc.”
“... Được.”
Hai người một trước một sau đi đến khu dân cư quen thuộc, khi đi đến cửa khu, nhân viên bảo vệ nhận ra Lương Tây Kinh nên cũng không hỏi gì mà trực tiếp mở cửa cho hai người vào.
Đi tới cửa nhà Thi Hảo, Lương Tây Kinh đặt đồ xuống, cũng không làm khó cô: “Em vào cất đồ trước đi, anh ở dưới tầng chờ em.”
Thi Hảo hô hấp hơi chậm lại, mấp máy môi: “Được, tôi sẽ xuống ngay.”
Sau khi mở cửa vào nhà, Thi Hảo xách đồ vào phòng bếp, rửa sạch tay rồi lại vội vã ra cửa lần nữa.
Lúc cô xuống tầng, Lương Tây Kinh còn chưa hút xong điếu thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, anh lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay.
“Nhanh vậy à?”
Thi Hảo khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lương tìm tôi hỏi chuyện công việc gì?”
Cô nghi ngờ: “Tôi còn bàn giao sót chuyện nào à?”
Thật ra, cô biết mình không hề bàn giao thiếu chỗ nào cả.
Lương Tây Kinh cũng biết cô sẽ không như vậy.
Sở dĩ anh nói như vậy chẳng qua là để tìm cớ mà thôi. Tại sao Lương Tây Kinh lại kiếm cớ, tại sao Thi Hảo lại không vạch trần, hai người họ đều biết rõ trong lòng.
Nghe ra được sự nghi ngờ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bóp nắn điếu thuốc đã tắt còn chưa ném đi trong tay, thay đổi chủ đề một cách gượng gạo: “Em tìm việc mới như nào rồi?”
Thi Hảo không ngờ anh lại hỏi cái này, cô trầm mặc mấy giây rồi thành thật nói: “Cũng không thuận lợi cho lắm.”
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Sao em không tìm việc thư ký?”
Anh nghe không ít người nhắc đến chuyện phỏng vấn của Thi Hảo, nói vị trí cô ứng tuyển là chiến lược tiếp thị.
“Làm mệt rồi.” Thi Hảo cũng không suy nghĩ sâu xa, cô chỉ thản nhiên cho hay: “Tôi muốn thử sức ở một lĩnh vực mới.”
Những lời này qua tai Lương Tây Kinh lại trở thành - cô ấy cảm thấy làm thư ký của mình rất mệt mỏi.
Anh im lặng trong chốc lát rồi hỏi cô: “Làm thư ký của anh mệt như vậy sao?”
Thi Hảo hơi sửng sốt, cô nhận ra anh đã hiểu lầm ý của mình.
Cô cau mày nhìn anh, nói thẳng: “... Tôi không có ý đó.”
Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc sau, mãi cho đến lúc Thi Hảo sắp hít thở không thông thì anh mới dời tầm mắt, nói ra mục đích tới tìm cô: “Cùng đi ăn tối với anh nhé?”
Ngược lại anh hy vọng rằng Thi Hảo sẽ được hạnh phúc.
Chỉ là nhìn vào những bức ảnh ở trước mắt, trái tim anh dường như đang mắc nghẹn lại khó lòng nuốt trôi được.
Chia tay với mình, rời khỏi công ty, cô ấy vui như vậy ư?
“Hắt xì...” Từ bãi biển trở về khách sạn và đăng ảnh lên vòng bạn bè xong, Thi Hảo đang định nằm trên sô pha một lát rồi mới đi tắm thì bỗng nhiên lại hắt xì hơi một cái.
Ôn Ỷ đang tẩy trang nghe vậy thì vội vàng quay đầu nhìn cô: “Cậu bị cảm rồi à?”
Thi Hảo xoa xoa mũi, cau mày nói: “Đâu có đâu.”
Cô uể oải nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Có thể là ai đó đang mắng tớ.”
Ôn Ỷ: “...”
Cô ấy liếc nhìn cô, không nhịn được bật cười: “Để tớ xem ai dám.”
Thi Hảo nghiêng người, cong môi: “Nhất định là có người dám.”
Hai người đang nói chuyện phiếm, Ôn Ỷ nhìn vẻ mặt thảnh thơi của cô thì hỏi nhỏ: “Tâm trạng của cậu đã ổn hơn chút nào chưa?”
“... Rồi.” Thi Hảo dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Mọi người nói quả nhiên không sai.”
Ôn Ỷ: “Sao cơ?”
Thi Hảo: “Cảnh đẹp và thức ăn ngon có thể khiến con người ta quên đi hết mọi ưu phiền.”
Ôn Ỷ liếc nhìn cô một cái, chua chát nói: “Lẽ nào chị em tốt không thể à?”
Thi Hảo cong môi sau đó dỗ cô ấy: “So với hai cái trước thì chị em tốt càng quan trọng hơn.”
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên sau khi Ôn Ỷ được dỗ đã vui vẻ trở lại.
Cô ấy tự vui một mình một hồi: “Vậy cậu ở đây một mình một lát nhé, tớ đi tắm đã.”
Thi Hảo ừ một tiếng, vẫy vẫy tay với cô ấy: “Cậu mau đi tắm đi.”
Ôn Ỷ bước vào phòng tắm, trong phòng trở nên yên tĩnh như cũ.
Thi Hảo nhìn điện thoại, có không ít bạn bè và đồng nghiệp đã thích và bình luận về những bức ảnh trên vòng bạn bè mà cô vừa đăng tải lên. Trong số đó, Thi Hảo cũng nhìn thấy lượt thích và bình luận của Tần Yến.
Anh ấy hỏi cô đang đi chơi ở đâu.
Thi Hảo sửng sốt, không biết nên trả lời anh ấy như thế nào. Cô cũng không xác định được anh ấy chỉ là đang thuận miệng hỏi, hay là... Hỏi thay Lương Tây Kinh.
Khi cái tên Lương Tây Kinh bỗng hiện lên trong đầu cô, Thi Hảo lập tức dập tắt suy nghĩ này.
Sẽ không đâu.
Lương Tây Kinh sẽ không làm loại chuyện này, anh không phải loại người không thể buông xuống, vương vấn không dứt được, lại càng sẽ không để Tần Yến đến hỏi bóng hỏi gió như này.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo cảm thấy thoải mái hơn một chút nhưng dường như cũng không phải như vậy.
Thật khó để diễn tả tâm trạng của cô lúc này.
Đột nhiên điện thoại của Thi Hảo rung lên, là tin nhắn của Lý Thiến Vi: [Thi Hảo!! Cô đi chơi cũng vui quá rồi đấy hu hu hu, cô làm tôi cũng muốn ra ngoài chơi.]
Thi Hảo cau mày, mời cô ấy: [Cô còn chưa dùng ngày phép của năm nay đúng không? Hay là cô xin nghỉ phép rồi qua đây chơi?]
Lý Thiến Vi: [Tôi cũng muốn lắm nhưng cô không biết công ty gần đây bận rộn đến mức nào đâu.]
Thi Hảo hơi khựng lại: [Dạo này công ty bận việc gì vậy?]
Theo sự hiểu biết của Thi Hảo đối với tập đoàn thì lúc này thì dù mọi người ở công ty có bận thì cũng không bao gồm phòng trợ lý của tổng giám đốc.
Phòng trợ lý bọn họ thường bận rộn một chút vào khoảng thời gian đầu năm và cuối năm lúc tiếp nhận các dự án lớn.
Lý Thiến Vi: [Tổng giám đốc Lương gần đây phát điên rồi.]
Thi Hảo: [Sao vậy?]
Lý Thiến Vi nói một lèo với cô: [Tôi cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra với anh ấy, có lẽ anh ấy đã gặp phải thất bại ở đâu đó chăng? Hoặc có thể là lần trước công ty không cạnh tranh được dự án ở thành phố Bình nên anh ấy đã báo thù công ty đó bằng việc giành lấy một số dự án, chúng tôi đã bận rộn đến mức ngay cả thời gian nghỉ trưa cũng phải hy sinh, hoàn toàn không dám xin nghỉ phép.]
Nhìn thấy tin nhắn Lý Thiến Vi nhắn tới, Thi Hảo sửng sốt một chút sau đó mới trả lời lại: [Thì ra là như vậy.]
Lý Thiến Vi: [Đúng vậy, nhưng dù chúng tôi có bận rộn tới mức nào cũng không bận rộn bằng anh ấy. Anh ấy y hệt như những lời đồn trước đây của mọi người trong công ty rằng giống như khi vừa mới tiếp quản tập đoàn. Có một hôm hơn bảy giờ sáng tôi đến công ty đã gặp được anh ấy rồi.]
Thi Hảo híp mắt: [Gần đây anh ấy ở luôn ở công ty sao?]
Lý Thiến Vi: [Tôi nghe trợ lý Dương nói vậy đấy, còn cụ thể như thế nào thì tôi không biết rõ.]
Không đợi Thi Hảo lên tiếng, Lý Thiến Vi lại phàn nàn tiếp: [Hơn nữa sau khi cô từ chức, chúng tôi đã mất đi một người cùng gánh vác công việc hu hu hu.]
Thi Hảo: [... Thư ký mới còn chưa tới sao?]
Lý Thiến Vi: [? Đâu có tuyển thư ký mới đâu.]
Thi Hảo: [Còn chưa tuyển được à?]
Lý Thiến Vi: [Không phải. Là tổng giám đốc Lương không tuyển người.]
Hô hấp của Thi Hảo có chút đình trệ, cô không nhịn được hỏi: [Không tuyển người là có ý gì?]
Lý Thiến Vi: [Cụ thể như thế nào thì tôi không biết rõ. Dù sao thì tôi nghe nói trợ lý Dương hỏi tổng giám đốc Lương rằng vị trí thư ký còn trống nên chọn trực tiếp trong công ty hay tuyển người mới. Tổng giám đốc Lương nói rằng vị trí này tạm thời không tuyển người.]
Nói đến đây, Lý Thiến Vi bùi ngùi nói: [Sau khi cô từ chức rời đi, tôi luôn cảm thấy bên cạnh rất vắng vẻ, tôi rất nhớ cô.]
Thi Hảo cười khổ, gõ chữ trả lời: [Tôi cũng rất nhớ mọi người.]
Lý Thiến Vi: [Vậy thì khi nào có thời gian cô nhớ phải quay lại thăm chúng tôi đấy. Cô đã tìm được công việc mới chưa?]
Thi Hảo: [Chờ tôi về mang quà cho mọi người nha, còn chuyện tìm việc thì tôi tính để một thời gian nữa rồi suy nghĩ sau.]
Lý Thiến Vi: [Cũng đúng, vậy cô cứ chơi thật vui đi đã, tuần trước tôi ngủ không ngon nên giờ có hơi buồn ngủ.]
Thi Hảo: [Được, cô đi ngủ trước đi. Chúc ngủ ngon nha.]
Lý Thiên Vi: [Ngủ ngon.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Thiến Vi, Thi Hảo nhìn chằm chằm vào điện thoại mất nửa phút.
Cô cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà tìm kiếm cái avatar quen thuộc rồi nhấn vào.
Cuộc trò chuyện giữa hai người dừng lại ở lúc Lương Tây Kinh còn đang ở Đức, anh nói với cô rằng anh muốn đưa cô đến đó chơi, cô trả lời là đến lúc đó rồi nói sau và anh nói được.
Nhìn thấy hai câu này, Thi Hảo cố nén sự xúc động. Cô đi đến ban công, nhìn ánh trăng sáng trong bên ngoài cửa sổ và đường chân trời biển đen kịt ở cách đó không xa.
Khách sạn của cô và Ôn Ỷ thuê ở gần biển, khi mở cửa sổ có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ rì rào.
Thi Hảo nhìn về phía xa, lắng nghe, nghĩ đến lúc chiều đứng bên bờ biển với Ôn Ỷ, bàn chân đạp trên cát mềm, Ôn Ỷ hỏi cô có cảm thấy vui hơn không.
Thi Hảo nói có.
Nhưng cô còn một câu chưa nói là, dường như cô nhớ Lương Tây Kinh nhiều hơn cô nghĩ.
Khuôn mặt của Lương Tây Kinh thoáng chốc hiện lên trong tâm trí cô, cô nghe thấy rõ tiếng tim mình đập.
Ôn Ỷ bước từ trong buồng tắm ra, nhìn bóng lưng cô độc lẻ loi của cô: “Hảo Hảo, cậu đang làm gì vậy?”
Thi Hảo xoay người, nhìn cô ấy nói: “Ôn Ỷ, không có sau đó nữa rồi.”
Ôn Ỷ sửng sốt, mặc dù nghe không hiểu ngữ cảnh và trọng điểm của câu này là gì nhưng cô ấy biết cô đang ám chỉ điều gì.
Cô ấy tiến đến ôm lấy cô: “Không sao đâu, còn có tớ ở bên cậu mà.”
Thi Hảo cúi đầu dựa vào vai cô ấy, rầu rĩ đáp lại.
Sau khi ra biển chơi bốn ngày, Thi Hảo và Ôn Ỷ trở về thành phố Giang.
Sau khi trở lại thành phố Giang, Thi Hảo đã nhân cơ hội đi làm giấy tờ cho căn nhà mà lúc trước cô nhìn trúng. Sau khi mua nhà xong, cô bắt đầu tập trung tìm kiếm công việc.
Về phương diện này, Thi Hảo còn rất bỡ ngỡ.
Thi Hảo chỉ làm ở tập đoàn Lương thị và chưa từng phỏng vấn ở chỗ khác bao giờ, vừa nghĩ đến chuyện phải đi phỏng vấn là cô lại cảm thấy hơi lo lắng.
Còn may là cô đã làm thư ký của Lương Tây Kinh trong rất nhiều năm nên cho dù cô có lo lắng thì cũng sẽ không thể hiện điều đó ra ngoài. Thi Hảo vẫn là có cái bản lĩnh “cố làm ra vẻ”.
Sau đó suốt một khoảng thời gian, Thi Hảo bận rộn đi tìm việc làm.
Sau gần nửa tháng tìm kiếm, Thi Hảo vẫn chưa thể tìm được một công việc tử tế.
Hôm nay ngay sau khi phỏng vấn xong, Thi Hảo đã tình cờ gặp Dương Văn Tuấn.
Nhìn thấy cô, Dương Văn Tuấn vô cùng kinh ngạc: “Thi Hảo, sao em lại ở đây?”
Thi Hảo bất đắc dĩ cười cười, hướng về phía trên tầng chỉ chỉ: “Em tới đây phỏng vấn.”
Dương Văn Tuấn ngạc nhiên: “Phỏng vấn?”
Thi Hảo gật đầu.
Dương Văn Tuấn hiểu rõ, anh ấy liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Sắp đến bữa trưa rồi, có tiện để đàn anh mời em một bữa hay không?”
Thi Hảo mỉm cười: “Được.”
Gần đó có vài nhà hàng khá ngon, sau khi hỏi khẩu vị của Thi Hảo, Dương Văn Tuấn đã cùng cô đến đó.
Sau khi đến nhà hàng ngồi xuống bàn, Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Em cứ tùy ý gọi.”
Thi Hảo cười nói: “Vậy em không khách sáo với anh đâu nha.”
Dương Văn Tuấn làm một tư thế xin mời.
Sau khi gọi món xong, Dương Văn Tuấn trò chuyện với cô: “Em tìm việc có thuận lợi hay không?”
Anh ấy không hỏi Thi Hảo tại sao lại từ chức.
Thi Hảo nhướng mắt: “Em muốn thử chuyển qua một ngành nghề mới.”
Dương Văn Tuấn hiểu ra: “Mục tiêu phương hướng của em là gì?”
Thi Hảo: “Em muốn thử làm chiến lược tiếp thị.”
Đây là một trong những chuyên ngành của cô, đồng thời cũng là phương hướng cô quan tâm.
Lúc trước cô đã từng là một ngày nào đó sau khi cô từ chức, cô sẽ chuyển công việc và đi theo hướng chiến lược tiếp thị.
Chỉ là tìm được một công việc về chiến lược tiếp thị tốt còn khó hơn cô tưởng.
Thi Hảo trước đây là thư ký của Lương Tây Kinh, nếu lấy lý lịch này ra thì rất nhiều công ty sẽ đổ xô đến cướp lấy cô.
Các công ty phỏng vấn cô đều hỏi cô có cân nhắc làm thư ký hay trợ lý không, nếu cô đồng ý thì có thể đi làm ngay.
Thi Hảo đành phải từ chối và thế là suốt nửa tháng qua cô vẫn luôn vấp phải trắc trở.
Dương Văn Tuấn gật đầu: “Tìm việc đúng là có chút phiền phức.”
Thi Hảo bật cười: “Chẳng qua em cũng không gấp gáp, tìm một công việc tốt thì không gấp được.”
Dương Văn Tuấn công nhận: “Cũng đúng.”
Anh ấy nhìn Thi Hảo, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu có gì cần đàn anh giúp đỡ thì cứ việc nói.”
Thi Hảo lắc đầu: “Tạm thời em chưa cần ạ.”
Trò chuyện và ăn uống với Dương Văn Tuấn thoải mái hơn Thi Hảo tưởng tượng.
Anh ấy sẽ không hỏi quá nhiều những vấn đề mà Thi Hảo không muốn nhắc tới, anh ấy rất có chừng có mực cũng rất thông minh, nói chuyện luôn biết điểm dừng ở đâu.
Sau khi ăn xong, Dương Văn Tuấn phải quay lại công ty để làm việc.
Công ty của anh ấy ở gần đây.
Sau khi tạm biệt anh ấy, Thi Hảo chậm rãi đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô bên đường bấm còi inh ỏi về phía cô.
Lúc đầu Thi Hảo cũng không để ý lắm, cô cúi đầu tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến khi tiếng còi không ngừng vang lên cô mới nhíu mày nghiêng đầu nhìn.
“Thư ký Thi.” Là Hứa Duệ Tiến, ông ta ngồi trong xe, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô: “Sao cô lại đi một mình dưới trời nắng thế?”
Ông ta mời cô: “Cô đi đâu, tôi tiễn cô một đoạn?”
“...”
Thi Hảo dừng bước chân lại, cười nhẹ nói: “Không cần phiền tổng giám đốc Hứa, tôi chỉ tới gần đây thôi.”
Hứa Duệ Tiến nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới: “Thư ký Thi, nghe nói cô từ chức rồi à?”
Tin Thi Hảo từ chức đã được lan truyền trong ngành từ lâu.
Không ít người cũng rất tò mò về lý do từ chức của cô nhưng không có ai nghe ngóng được lý do thực sự là gì.
Nghe được lời này của Hứa Duệ Tiến, Thi Hảo lên tiếng: “Tin tức của tổng giám đốc Hứa nhanh nhạy thật đấy.”
Hứa Duệ Tiến nhìn cô: “Những gì tôi đã nói với cô trước đây không phải là nói đùa.”
Ông ta nói: “Cô có thể đến Tinh Nhuệ bất cứ lúc nào cô muốn.”
Hứa Duệ Tiến và Lương Tây Kinh không hợp nhau nhưng ông ta biết rất rõ năng lực của Thi Hảo. Nếu như Thi Hảo có thể đến Tinh Nhuệ để làm việc thì cô nhất định sẽ hoàn thành tốt công việc của mình, đồng thời có thể chọc Lương Tây Kinh tức chết.
Đối với Hứa Duệ Tiến mà nói thì đây quả thực là một mũi tên trúng hai đích.
Thi Hảo cười cười, nghiêm túc nói: “Cám ơn tổng giám đốc Hứa đã coi trọng tôi, chỉ là tôi không muốn làm công việc thư ký nữa.”
Hứa Duệ Tiến ngạc nhiên: “Thư ký Thi muốn chuyển ngành ư?”
Thi Hảo gật đầu.
Hứa Duệ Tiến tò mò: “Thư ký Thi muốn chuyển qua công việc gì?”
“Tôi muốn chuyển qua mảng quảng cáo.” Thi Hảo nói.
Nghe vậy, Hứa Duệ Tiến trầm ngâm vài giây: “Bộ phận quảng cáo của Tinh Nhuệ cũng hoan nghênh thư ký Thi.”
Lần này đến lượt Thi Hảo kinh ngạc. Cô không ngờ Hứa Duệ Tiến lại cố chấp như vậy.
Sau khi cân nhắc vài giây, Thi Hảo lịch sự nói: “Tổng giám đốc Hứa, tôi cần suy nghĩ kỹ đã.”
“Được.” Hứa Duệ Tiến lấy danh thiếp ra đưa cho cô: “Thư ký Thi cân nhắc xong có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Thi Hảo nhận lấy: “Được, tổng giám đốc Hứa.”
Cô nhất quyết không lên xe, Hứa Duệ Tiến cũng không ép cô nữa.
Đợi đến khi xe của Hứa Duệ Tiến lái vào làn đường xe chạy, Thi Hảo không nhìn theo nữa. Cô nhìn chằm chằm tấm danh thiếp trước mặt một lúc rồi ném thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Thi Hảo cô cho dù không tìm được việc làm cũng sẽ không làm ở công ty của Hứa Duệ Tiến.
Bên kia, Hứa Duệ Tiến nhìn theo bóng người cách đó không xa biến mất, khóe môi dưới khẽ nhếch lên.
Ông ta khép hờ mắt, nói với tài xế: “Đi tới tập đoàn Lương thị.”
Đối với vị khách không mời mà đến này, từ trước đến nay Lương Tây Kinh vẫn không chào đón cho lắm.
Nghe Dương Cao Phi báo cáo rằng Hứa Duệ Tiến muốn gặp anh, Lương Tây Kinh cũng không ngước mắt lên mà trực tiếp từ chối: “Không rảnh.”
Nói xong, Dương Cao Phi vẫn đứng yên tại chỗ bất động.
Lương Tây Kinh cau mày: “Còn chuyện gì cần nói nữa không?”
“...” Dương Cao Phi bắt gặp ánh mắt của anh thì hậm hực sờ sờ chóp mũi: “Ông ta nói vừa mới gặp thư ký Thi.”
Vừa dứt lời, phòng làm việc yên tĩnh trong chốc lát.
Ngay sau đó, Dương Cao Phi nghe thấy Lương Tây Kinh nói: “Để ông ta lên.”
Dương Cao Phi: “Vâng.”
...
“Tổng giám đốc Lương, hẹn gặp cậu khó thật đấy.” Hứa Duệ Tiến vừa bước vào phòng làm việc của Lương Tây Kinh đã chế nhạo ngay.
Lương Tây Kinh nhướng mi liếc nhìn ông ta với vẻ mặt thờ ơ: “Tổng giám đốc Hứa đến có chuyện gì vậy?”
Hứa Duệ Tiến tự nhiên ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh: “Cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, tôi chỉ là có chuyện muốn hỏi tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh thờ ơ nói: “Ông nói đi.”
Hứa Duệ Tiến hơi nhướng mày, có chút đắc ý hỏi: “Tổng giám đốc Lương hẳn là sẽ không phiền nếu thư ký Thi đến Tinh Nhuệ làm việc đúng không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lương Tây Kinh không thay đổi, anh vẫn bình tĩnh nói: “Thư ký Thi đã từ chức rồi, sau này cô ấy có lựa chọn làm việc ở đâu thì tập đoàn cũng sẽ không can thiệp.”
Hứa Duệ Tiến khẽ tặc lưỡi: “Tổng giám đốc Lương rộng lượng vậy sao?”
Lương Tây Kinh hơi nhếch mép, như cười như không nhìn ông ta: “Sao nào? Ông cho rằng thư ký Thi không đến Tinh Nhuệ là bởi vì tập đoàn Lương thị không cho phép à?”
Vẻ mặt Hứa Duệ Tiến cứng đờ.
Lương Tây Kinh cười lạnh giễu cợt: “Ông quá coi thường thư ký Thi rồi.”
Không nói đến chuyện Lương Tây Kinh trước nay chưa từng hạn chế sự lựa chọn của cô, cho dù có hạn chế thì chỉ cần Thi Hảo muốn đi thì cô vẫn sẽ đi.
Lý do khiến cô từ chối với Hứa Duệ Tiến chỉ có một, đó là sự phát triển trong tương lai của Tinh Nhuệ sẽ không được tốt lắm.
Nghe được lời này của Lương Tây Kinh, sắc mặt Hứa Duệ Tiến tối sầm lại: “Tổng giám đốc Lương không có coi thường thư ký Thi, vậy thì tại sao thư ký Thi lại từ chức?”
Nói tới đây, sắc mặt Lương Tây Kinh cũng trở nên khó coi: “Chuyện này không liên quan tới ông.”
“Phải không?” Hứa Duệ Tiến bĩu môi: “Tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi.”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Tôi còn tưởng là do thư ký Thi yêu đương, bạn trai cô ấy không thích cô ấy làm thư ký nên cô ấy mới từ chức.”
Lương Tây Kinh hơi nheo mắt lại.
Hứa Duệ Tiến đứng lên chào tạm biệt: “Lúc trưa tôi và thư ký Thi tình cờ ăn trưa ở cùng một nhà hàng.” Ông ta nhìn Lương Tây Kinh, ẩn ý nói: “Tôi thấy bạn trai của cô ấy khá là quen, nhìn điều kiện về mọi mặt cũng không tồi, tổng giám đốc Lương đã từng gặp cậu ta bao giờ chưa?”
Lương Tây Kinh nheo mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Chuyện tôi đã từng gặp hay chưa có cần phải nói với tổng giám đốc Hứa không?”
Hứa Duệ Tiến cứng họng.
Lương Tây Kinh cũng không thèm phí lời với ông ta, anh gọi Dương Cao Phi đến tiễn khách.
Sau khi người rời đi, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng kín, phiền muộn kéo cà vạt.
Anh không cảm thấy Thi Hảo sẽ yêu đương nhanh như thế nhưng khi nghe Hứa Duệ Tiến nói như vậy thì tâm trí của anh vẫn không tài nào tránh khỏi việc rối bời.
Lương Tây Kinh nghiêng mắt nhìn chăm chú vào mặt trời thiêu đốt ngoài cửa sổ một lúc lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Dương Cao Phi còn đang cầm một chồng tài liệu tìm anh ký tên: “Tổng giám đốc Lương, anh định đi đâu vậy?”
Lương Tây Kinh: “Tôi ra ngoài một lát, có việc gấp thì gọi điện cho tôi.”
Dương Cao Phi chớp mắt một cái Lương Tây Kinh đã vào thang máy rồi.
Lần đầu tiên Thi Hảo gặp lại Lương Tây Kinh sau khi từ chức là vào một buổi tối rất bình thường.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tuần phỏng vấn này của Thi Hảo đã kết thúc. Ôn Ỷ nói cuối tuần sẽ đến ở cùng cô, vì vậy cô nghĩ đến việc đi siêu thị mua thêm chút đồ ăn thức uống.
Thi Hảo đẩy xe hàng đi dạo một vòng, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp đứng cách đó không xa.
Cô chớp mắt rồi lập tức hoài nghi mình bị hoa mắt.
Tại sao Lương Tây Kinh lại ở đây? Siêu thị này cách biệt thự của anh không phải mười kilomet thì cũng phải tới tám kilomet, anh đến đây để đi dạo siêu thị ư?
Chẳng lẽ là đi theo cô tới đây? Ý nghĩ này vừa lóe lên, Thi Hảo đã lập tức dập tắt - Lương Tây Kinh cũng không biến thái như vậy, đây hẳn là trùng hợp mà thôi.
Trong lúc Thi Hảo đang nghĩ ngợi, Lương Tây Kinh đã nhận ra sự tồn tại của cô và nhìn thẳng vào cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng một lúc, Lương Tây Kinh đã lên tiếng trước đánh đòn phủ đầu: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh thì cảm thấy rằng mình giả vờ như không nhận thì quá cũng giấu đầu hở đuôi. Hơn nữa, Lương Tây Kinh trông rất thờ ơ, như thể anh đã quên rằng hai người là người yêu cũ của nhau.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo cũng điều chỉnh lại tâm tình của mình, để cho mình dùng thái độ bình thường đối đãi với anh: “Tổng giám đốc Lương, thật là trùng hợp.”
Lương Tây Kinh: “Trùng hợp?”
“?”
Thi Hảo bỗng đoán không ra suy nghĩ của anh, cô chỉ cứng ngắc gật đầu: “... Vâng, tôi không ngờ lại gặp được tổng giám đốc Lương ở đây.”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô, thuận miệng nói: “Anh cũng không ngờ.”
Thi Hảo có chút cứng họng, muốn hỏi anh rằng anh không ngờ cái gì? Siêu thị này là nơi gần khu dân cư cô ở nhất, cô là hội viên ở đây, mỗi lần mua đồ gì đều đến đây, sao anh lại không ngờ tới?
Thế nhưng những lời này Thi Hảo sẽ không hỏi.
Cô khẽ mỉm cười, giả ngu nói: “Gần đây tổng giám đốc Lương mới chuyển nhà à?”
Nghe ra được hàm ý trong lời nói của cô, Lương Tây Kinh hờ hững nói: “Không phải.”
Biết Thi Hảo đang oán thầm điều gì, Lương Tây Kinh lại thờ ơ nói: “Anh không quen đi siêu thị ở gần biệt thự.”
Sở dĩ anh quen thuộc nơi này là bởi vì Thi Hảo thường kéo anh tới làm cu li.
Trong chốc lát Thi Hảo không nói gì, ánh mắt khẽ chớp: “Ồ.”
Cô đột nhiên không biết phải nói gì.
Lương Tây Kinh nheo mắt lại, tầm mắt rơi trên khuôn mặt mộc của cô. Làn da của cô vẫn trắng nõn sáng bóng như trước, bởi vì trời nóng nên hai gò má phơn phớt đỏ, trông thần sắc khá tốt.
Tầm mắt của Lương Tây Kinh dừng một chút, cúi đầu nhìn mấy lon bia trong giỏ hàng: “Có tiệc sao?”
Thi Hảo sững sờ, sau đó mới hiểu ra: “... Vâng.”
Cô không nói đó là Ôn Ỷ.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh giật khóe môi dưới: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo nhìn anh.
Lương Tây Kinh: “Em đã ăn tối chưa?”
Thi Hảo nhìn vào mắt anh, khẽ gật đầu: “Tôi ăn rồi.” Nói xong, cô không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc Lương vẫn chưa ăn tối sao?”
Lương Tây Kinh: “Chưa.”
Thi Hảo ồ một tiếng, không nói gì nữa.
Nhìn thấy cô như vậy, câu nói muốn cô đi ăn cơm với anh đến miệng rồi lại không nói ra được nữa.
Bầu không khí yên lặng kéo dài.
Thi Hảo có hơi không được tự nhiên, cô thông qua hình ảnh phản chiếu của kệ hàng nhìn Lương Tây Kinh chăm chú.
Một tháng không gặp, dường như anh đã gầy đi rồi.
Ngay lúc Thi Hảo còn đang suy nghĩ, tầm mắt của Lương Tây Kinh lại tập trung trên người cô: “Em còn muốn mua cái gì nữa?”
Thi Hảo ngừng một lát, nhìn đồ trong giỏ hàng, mấp máy môi: “Mua thêm đồ ăn.”
Lương Tây Kinh gật đầu và không hỏi thêm câu nào nữa.
Thi Hảo hít sâu một hơi, chỉ vào bên cạnh: “Tôi muốn qua đó.”
Lương Tây Kinh trầm giọng nói: “Đi đi.”
Hai người tách ra.
Sau đó, Thi Hảo không gặp lại Lương Tây Kinh nữa.
Mãi cho đến khi cô chọn đồ rồi thanh toán xong bước ra ngoài, cô mới nhìn thấy một bóng người cô độc đứng ở lối ra.
Trên tay Lương Tây Kinh chỉ cầm một chai nước khoáng, còn lại không có gì khác.
Thi Hảo yên lặng quan sát, cô đang suy nghĩ có nên đi qua chào hỏi hay không thì đã thấy có người đi trước cô một bước tới đó.
Cô định thần nhìn lại thì thấy đó là một cô gái trang điểm rất đẹp.
“...”
Thi Hảo nhìn, trong lòng nhịn không được cảm thán, Lương Tây Kinh thực sự rất trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy đã có thể câu được người tới bắt chuyện rồi.
Thi Hảo suy nghĩ miên man nên đã không chú ý thấy ánh mắt của Lương Tây Kinh đã chuyển qua người cô nhiều lần.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai cô: “Thư ký Thi.”
Thi Hảo định thần lại, nhìn người đột nhiên đi tới trước mặt mình: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh nhìn chiếc túi trong tay cô: “Có cần anh giúp không?”
Thi Hảo vốn nên nói không cần nhưng lời vừa nói tới miệng lại đột nhiên thành: “Tổng giám đốc Lương không bận gì sao?”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên, cố ý hỏi: “Tan làm rồi anh còn bận gì nữa?”
Thi Hảo vô thức nhìn về phía cô gái còn chưa đi xa.
Lương Tây Kinh nhìn theo ánh mắt của cô, khó hiểu hỏi: “Đối với em, anh là kiểu người tùy tiện như vậy sao?”
Thi Hảo nghẹn họng: “... Tôi không có ý đó.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, cũng không hỏi ý kiến của cô thêm nữa mà trực tiếp cầm lấy chiếc túi trong tay cô: “Đi thôi.”
Trái tim Thi Hảo run lên, cô nói khẽ: “Tôi có thể xách được.”
Lương Tây Kinh không để ý đến cô: “Tiện tay thôi, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Thi Hảo sửng sốt: “Chuyện gì vậy?”
Thấy dáng vẻ cảnh giác của cô, Lương Tây Kinh thản nhiên nói: “Chuyện công việc.”
“... Được.”
Hai người một trước một sau đi đến khu dân cư quen thuộc, khi đi đến cửa khu, nhân viên bảo vệ nhận ra Lương Tây Kinh nên cũng không hỏi gì mà trực tiếp mở cửa cho hai người vào.
Đi tới cửa nhà Thi Hảo, Lương Tây Kinh đặt đồ xuống, cũng không làm khó cô: “Em vào cất đồ trước đi, anh ở dưới tầng chờ em.”
Thi Hảo hô hấp hơi chậm lại, mấp máy môi: “Được, tôi sẽ xuống ngay.”
Sau khi mở cửa vào nhà, Thi Hảo xách đồ vào phòng bếp, rửa sạch tay rồi lại vội vã ra cửa lần nữa.
Lúc cô xuống tầng, Lương Tây Kinh còn chưa hút xong điếu thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, anh lập tức dập tắt điếu thuốc trên tay.
“Nhanh vậy à?”
Thi Hảo khẽ ừ một tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lương tìm tôi hỏi chuyện công việc gì?”
Cô nghi ngờ: “Tôi còn bàn giao sót chuyện nào à?”
Thật ra, cô biết mình không hề bàn giao thiếu chỗ nào cả.
Lương Tây Kinh cũng biết cô sẽ không như vậy.
Sở dĩ anh nói như vậy chẳng qua là để tìm cớ mà thôi. Tại sao Lương Tây Kinh lại kiếm cớ, tại sao Thi Hảo lại không vạch trần, hai người họ đều biết rõ trong lòng.
Nghe ra được sự nghi ngờ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh bóp nắn điếu thuốc đã tắt còn chưa ném đi trong tay, thay đổi chủ đề một cách gượng gạo: “Em tìm việc mới như nào rồi?”
Thi Hảo không ngờ anh lại hỏi cái này, cô trầm mặc mấy giây rồi thành thật nói: “Cũng không thuận lợi cho lắm.”
Lương Tây Kinh nhìn cô: “Sao em không tìm việc thư ký?”
Anh nghe không ít người nhắc đến chuyện phỏng vấn của Thi Hảo, nói vị trí cô ứng tuyển là chiến lược tiếp thị.
“Làm mệt rồi.” Thi Hảo cũng không suy nghĩ sâu xa, cô chỉ thản nhiên cho hay: “Tôi muốn thử sức ở một lĩnh vực mới.”
Những lời này qua tai Lương Tây Kinh lại trở thành - cô ấy cảm thấy làm thư ký của mình rất mệt mỏi.
Anh im lặng trong chốc lát rồi hỏi cô: “Làm thư ký của anh mệt như vậy sao?”
Thi Hảo hơi sửng sốt, cô nhận ra anh đã hiểu lầm ý của mình.
Cô cau mày nhìn anh, nói thẳng: “... Tôi không có ý đó.”
Lương Tây Kinh bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô.
Một lúc sau, mãi cho đến lúc Thi Hảo sắp hít thở không thông thì anh mới dời tầm mắt, nói ra mục đích tới tìm cô: “Cùng đi ăn tối với anh nhé?”
Bình luận facebook