-
๖ۣۜ* Chương 1 : Yêu Người Từ Cái Nhìn Đầu Tiên ๖ۣۜ*
Doãn phủ.
- Vân nhi, nhị thiếu gia đâu rồi?
Doãn phu nhân đặt tách trà xuống bàn, tay kia chỉnh lại bộ y phục của mình rồi quay sang hỏi a hoàn bên cạnh.
- Thưa phu nhân, nhị thiếu gia đang luyện kiếm với đại thiếu gia ở Trúc Bạch viện.
Cô a hoàn kính cẩn trả lời.
- Được. ngươi tới đó gọi hai vị thiếu gia vào trong chuẩn bị rồi tới đại sảnh gặp ta và lão gia.
Doãn phu nhân đứng dậy bước ra khỏi phòng. Cô a hoàn kính cẩn cúi đầu.
- Vâng thưa phu nhân.
Từng khóm trúc xanh rì rào trong gió sớm tạo nên một bản nhạc yên ả của thiên nhiên. Trái ngược với khung cảnh yên bình này, đâu đó lại vang lên tiếng choảng nhau của đao kiếm.
Keng... keng... vút... keng... hai thanh kiếm bắt chéo nhau.
- Thuần Khanh, đệ tiến bộ lên nhiều đấy!
Lâm Đình cười gượng nhìn đệ đệ mình. Trong khi đó, Thuần Khanh lại vẫn thản nhiên chọc ghẹo ca ca mình.
- Tất cả là nhờ huynh cả thôi.
- Đệ được lắm!
Hai huynh đệ lại lao vào ứng chiến nhưng bất ngờ Thuần Khanh cười tinh ranh sau đó nhanh chóng xoay kiếm khiến Lâm Đình thất thế quay lưng về phía Thuần Khanh, Thuần Khanh nhanh chóng chĩa mũi kiếm về phía Lâm Đình.
- Đệ thắng.
Thuần Khanh cười đắc thắng rồi đưa tay kéo Lâm Đình đứng dậy. Lâm Đình tỏ ra có chút bất mãn chính bản thân.
- Không ngờ mới đó mà bị đệ qua mặt rồi, ta thật khinh suất.
Hai huynh đệ tra kiếm vào vỏ thì Vân nhi chạy tới.
- Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, phu nhân và lão gia cho gọi hai vị đến đại sảnh có việc.
- Có hệ trọng lắm không? - Lâm Đình hỏi.
- Tôi không biết rõ, thưa đại thiếu gia. - Cô a hoàn lắc đầu
- Tỉ làm việc đi. - Lâm Đình quay đi.
- Vâng.
Lâm Đình và Thuần Khanh nhanh chóng về phòng.
Bốp... Bịch...
- Thuần Khanh, đệ không sao chứ?
Lâm Đình đỡ Thuần Khanh ngồi dậy. Thuần Khanh xoa đầu, mắt nheo lại nhìn về phía người đã đụng phải mình.
- Xin.. xin lỗi,.. huynh có sao không?
Một cô bé với làn da trắng hồng, mái tóc đen xám được tết lại nhưng buông xõa ở hai đuôi tóc và được giữ bằng vải lụa màu đỏ cùng đôi mắt tròn thơ ngây nhìn Thuần Khanh lo lắng. Trong phút chốc cả hai huynh đệ đều đỏ mặt mà ngây ngất nhìn nàng không nói nên lời.
- Hai huynh không sao chứ?
Nàng cố hỏi lần nữa, hai huynh đệ vừa nghe thấy tiếng gọi thì lật đật quay mặt đi nơi khác vì vẻ ngoài quá đáng yêu của người con gái trước mặt. Cố gượng, Thuần Khanh quay sang hỏi Băng Lam.
- Muội tên gì? Huynh chưa thấy muội trước đây, muội không phải người của Doãn phủ?!
- Muội là Lăng Băng Lam. Hôm nay phụ thân đưa tỉ tỉ tới đây nên muội đi theo.
Nàng nhìn cả hai trả lời, một nụ cười nhỏ hiện ra trên đôi môi xinh xắn.
* Nàng ấy là tam tiểu thư Lăng gia?! * Cả hai cùng suy nghĩ.
- Huynh có biết đại sảnh Doãn phủ ở đâu không? Phụ thân muội đang ở đó. - Băng Lam giựt giựt ống tay áo Thuần Khanh với vẻ ngại ngùng khiến Thuần Khanh có "chút" không tự nhiên lắm.
- Bọn huynh đang đến đó, muội có thể đi cùng. - Thuần Khanh đứng dậy đưa tay kéo Băng Lam đứng dậy.
- Đa tạ huynh, huynh thật sự giống y như các thần tiên vậy.
Thần tiên? Huynh đâu phải người chết đâu a.
Thuần Khanh cười nhã nhặn, cả ba bước về phía đại sảnh - nơi sắp thay đổi số phận của họ.
- Vân nhi, nhị thiếu gia đâu rồi?
Doãn phu nhân đặt tách trà xuống bàn, tay kia chỉnh lại bộ y phục của mình rồi quay sang hỏi a hoàn bên cạnh.
- Thưa phu nhân, nhị thiếu gia đang luyện kiếm với đại thiếu gia ở Trúc Bạch viện.
Cô a hoàn kính cẩn trả lời.
- Được. ngươi tới đó gọi hai vị thiếu gia vào trong chuẩn bị rồi tới đại sảnh gặp ta và lão gia.
Doãn phu nhân đứng dậy bước ra khỏi phòng. Cô a hoàn kính cẩn cúi đầu.
- Vâng thưa phu nhân.
* * * * *
Trúc Bạch việnTừng khóm trúc xanh rì rào trong gió sớm tạo nên một bản nhạc yên ả của thiên nhiên. Trái ngược với khung cảnh yên bình này, đâu đó lại vang lên tiếng choảng nhau của đao kiếm.
Keng... keng... vút... keng... hai thanh kiếm bắt chéo nhau.
- Thuần Khanh, đệ tiến bộ lên nhiều đấy!
Lâm Đình cười gượng nhìn đệ đệ mình. Trong khi đó, Thuần Khanh lại vẫn thản nhiên chọc ghẹo ca ca mình.
- Tất cả là nhờ huynh cả thôi.
- Đệ được lắm!
Hai huynh đệ lại lao vào ứng chiến nhưng bất ngờ Thuần Khanh cười tinh ranh sau đó nhanh chóng xoay kiếm khiến Lâm Đình thất thế quay lưng về phía Thuần Khanh, Thuần Khanh nhanh chóng chĩa mũi kiếm về phía Lâm Đình.
- Đệ thắng.
Thuần Khanh cười đắc thắng rồi đưa tay kéo Lâm Đình đứng dậy. Lâm Đình tỏ ra có chút bất mãn chính bản thân.
- Không ngờ mới đó mà bị đệ qua mặt rồi, ta thật khinh suất.
Hai huynh đệ tra kiếm vào vỏ thì Vân nhi chạy tới.
- Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, phu nhân và lão gia cho gọi hai vị đến đại sảnh có việc.
- Có hệ trọng lắm không? - Lâm Đình hỏi.
- Tôi không biết rõ, thưa đại thiếu gia. - Cô a hoàn lắc đầu
- Tỉ làm việc đi. - Lâm Đình quay đi.
- Vâng.
Lâm Đình và Thuần Khanh nhanh chóng về phòng.
* * * * *
Hai huynh đệ cùng nhau đến đại sảnh. Ngoại trừ lúc luyện võ, bình thường Thuần Khanh luôn tỏ ra ôn hòa và có khí chất hơn người cũng chính vì đó nên người kế thừa Doãn phủ vẫn là nhiều bàn luận của giai nhân khắp phủ. Bất ngờ một vật thể lạ ngã nhào vào Thuần KhanhBốp... Bịch...
- Thuần Khanh, đệ không sao chứ?
Lâm Đình đỡ Thuần Khanh ngồi dậy. Thuần Khanh xoa đầu, mắt nheo lại nhìn về phía người đã đụng phải mình.
- Xin.. xin lỗi,.. huynh có sao không?
Một cô bé với làn da trắng hồng, mái tóc đen xám được tết lại nhưng buông xõa ở hai đuôi tóc và được giữ bằng vải lụa màu đỏ cùng đôi mắt tròn thơ ngây nhìn Thuần Khanh lo lắng. Trong phút chốc cả hai huynh đệ đều đỏ mặt mà ngây ngất nhìn nàng không nói nên lời.
- Hai huynh không sao chứ?
Nàng cố hỏi lần nữa, hai huynh đệ vừa nghe thấy tiếng gọi thì lật đật quay mặt đi nơi khác vì vẻ ngoài quá đáng yêu của người con gái trước mặt. Cố gượng, Thuần Khanh quay sang hỏi Băng Lam.
- Muội tên gì? Huynh chưa thấy muội trước đây, muội không phải người của Doãn phủ?!
- Muội là Lăng Băng Lam. Hôm nay phụ thân đưa tỉ tỉ tới đây nên muội đi theo.
Nàng nhìn cả hai trả lời, một nụ cười nhỏ hiện ra trên đôi môi xinh xắn.
* Nàng ấy là tam tiểu thư Lăng gia?! * Cả hai cùng suy nghĩ.
- Huynh có biết đại sảnh Doãn phủ ở đâu không? Phụ thân muội đang ở đó. - Băng Lam giựt giựt ống tay áo Thuần Khanh với vẻ ngại ngùng khiến Thuần Khanh có "chút" không tự nhiên lắm.
- Bọn huynh đang đến đó, muội có thể đi cùng. - Thuần Khanh đứng dậy đưa tay kéo Băng Lam đứng dậy.
- Đa tạ huynh, huynh thật sự giống y như các thần tiên vậy.
Thần tiên? Huynh đâu phải người chết đâu a.
Thuần Khanh cười nhã nhặn, cả ba bước về phía đại sảnh - nơi sắp thay đổi số phận của họ.
Last edited:
Bình luận facebook