Thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có; thế giới nhỏ bé, không trùng hợp không nên chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Yên mở cửa xuống xe.
Tối hôm qua sau khi mưa một trận, hôm nay, trời lại trong.
Gần 6h chiều, mặt trời mới có dấu hiệu lặn xuống, không khí vẫn ảm đạm khô nóng.
Trước khi vài bệnh viện, Trì Yên mở phần liên hệ gần nhất, gọi cho Khương Vận.
Hôm nay cô bận đến 6-7 tiếng lận, bận đến mức đầu óc choáng váng muốn phình to lên luôn, sau khi gọi đi mới phát hiện gọi sai mất rồi.
Đây là số Trì Nhiên mà.
Lúc quay chương trình có tắt âm, trê đường đi đã bỏ nhỡ điện thoại của Trì Nhiên.
Sau khi Trì Yên phát hiện gọi sai, cũng không cúp máy, vừa đi vào bệnh viện, vừa chờ người kia bắt máy.
Sau khi điện thoại vang lên một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một giọng nữ dịu dàng nhắc nhở, sau đó ngưng hẳn.
Trì Yên không tiếp tục gọi nữa, ngược lại gọi cho Khương Vận.
Khương Vận tiếp rất nhanh, hẳn là vì nhận điện thoại nên ra khỏi phòng bệnh, sau một tiếng khép cửa “Chi a”, giọng Khương Vận có lẫn tiếng của y tá nào đó đang nói chuyện với người bệnh ngẫu nhiên cùng tiến vào. ——
“Tiểu Trì, làm sao vậy?”
“Chị, Khương Dịch……”
Trì Yên đã lên lầu, xoay người một cái, đã nhìn ngay thấy Khương Vận bên này.
Cô đặt điện thoại bên tai, khóe miệng mới giật giật, Khương Vận đã tiếp lời: "Tỉnh một lúc rồi, bình thường cả."
Khương Vận hướng cô làm động tác “OK”, “Bây giờ đang nghỉ ngơi, em qua nhìn xem đi.”
Trì Yên nghẹn khí nửa ngày lúc này mới phun ra, ấm áp mới dâng lên, cuối cùng sự bất an cùng bực bội nơi đáy lòng cũng lột ra, giống như thấy ánh mặt trời lần nữa vậy.
Khương Vận còn có việc gấp, sợ Trì Yên không quen đường, chỉ chỉ đầu phòng bệnh cho cô, lại trấn an vài câu sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
Thật ra Trì Yên rất ấn tượng với vị trí phòng bệnh của Khương Dịch
Đi dọc theo hành lang, chính là phòng thứ hai gần cuối.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến Khương Dịch nghỉ ngơi, lúc Trì Yên đi vào đều rất nhẹ nhàng, rõ ràng đi một đôi giày cao gót, bước trên nền bệnh viện trơn bóng, thế mà lại không hề phát ra tiếng động nào.
Quả nhiên như lời Khương Vận nói, Khương Dịch hiện tại vẫn an an tĩnh tĩnh nằm trên giường bệnh.
Trì Yên đến càng gần, bước chân bước lại càng nhẹ.
Hô hấp của anh vững vàng, trên trán có quấn băng vải, cũng không giống dáng vẻ không chút máu nào lúc trước.
Trì Yên chậm rì rì thở ra một hơi buồn bực, động tác nhẹ nhàng ngồi xuống cái ghế bên mép giường, thân trên hơi cúi, tay chống cằm nhìn anh chằm chằm.
Một người lãnh đạm như vậy, bộ dạng an an tĩnh tĩnh ngủ vẫn dịu dàng đẹp mắt hơn nhiều so với kẻ khác.
Có thể bởi vì do tác dụng của thuốc, Khương Dịch ngủ rất say.
Trì Yên cũng không biết mình nhìn chằm chằm anh bao lâ, chỉ cảm thấy người này giống như càng nhìn càng thuận mắt.
Tối qua cô ngủ không yên, giữa trưa lại không được nghỉ ngơi, lúc này thấy hơi không chịu nổi, hốc mắt nóng lên đầu như say xe, bất tri bất giác ghiêng đầu ngã xuống.
Trì Yên là bị Khương Dịch đánh thức dậy.
Vì lúc trước có nắm tay Khương Dịch ngủ, cô ngủ lại nông, cho nên tay hơi giật một chút, Trì Yên liền đột nhiên bừng tỉnh.
Đầu cô còn hơi vựng, tầm mắt vẫn chưa rõ, lúc ngẩng mặt lên đáy mắt còn phiếm hơi nước mênh mang.
Trì Yên chớp chớp mắt, một hồi lâu mới phản ứng lại, “Khương Dịch……”
Mãi đến khi lời nói ra khỏi miệng, Trì Yên mới phát hiện ra giọng mình hơi nghẹn lại, giống như đã lâu không uống nước vậy.
Người đàn ông rút tay ra khỏi tay cô, một tay chống giường, nhổm dậy, nửa dựa vào đầu giường, ánh mắt không mặn không nhạt đảo qua cô một vòng, mở miệng: "Cô là ai?"
Trì Yên sửng sốt, một lúc lâu sau cũng chưa thể phản ứng lại.
Cô biết lúc ấy Khương Dịch có thể là bị đụng đầu, nhưng cũng không ngờ va chạm thế lại trực tiếp đâm đến không quen mình luôn.
Lời Khương Vận nói anh đều bình thường cả lúc trước còn phảng phất quanh quẩn ở bên tai, Trì Yên dùng sức cắn môi dưới, rất nhanh đã thấy cảm giác đau đớn tràn ra.
Không phải cô ngủ mơ hồ đồ.
Trì Yên vẫn không dám tin, “Anh không biết em là ai sao?”
Khương Dịch gật đầu.
Không nói nhiều một chữ, tác phong hoàn toàn nhất quán với tính cách lãnh đạm.
Trong lòng Trì Yên trống rỗng, cành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh, lại càng không dám tin, cô duỗi tay muốn chạm vào trán anh, còn chưa chạm đến đã bị tay anh giữ lại.
Giọng anh thanh thanh lãnh lãnh, mang theo nửa phần khó chịu: “Vị tiểu thư này, xin cô tự trọng.”
Tự trọng cái rắm.
Còn vị tiểu thư này…… Trì Yên hít sâu một hơi, suy nghĩ hoàn toàn bị loạn cả lên, không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.
Khương Dịch duỗi tay nhổ đống dây dợ đang cắm bắt tay xuống, xốc chăn xuống giường, mới vừa đi ra ngoài không đến nửa bước, Trì Yên đã túm chặt lấy anh: “Anh đi đâu?”
Anh rũ mắt nhìn tay cô đang giữ chặt cổ tay mình, từ từ phun ra hai chữ: “Về nhà.”
“Anh biết nhà anh ở đâu sao?”
Cuối cùng Khương Dịch cũng giương mắt nhìn cô, cười như không cười: “Chứ không cô biết à?”
Trì Yên cảm thấy mình muốn điên rồi.
Cô dường như không thể chịu được án mắt như vậy của Khương Dịch, một tay vẫn đang buông bên người khẽ nắm chặt.
Anh lại hỏi: “Chủ động như vậy, là muốn về cùng tôi ư?”
Trì Yên hít sâu, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng: “Đi.”
Cô xoay người, cầm di động và chìa khóa xe, “Em biết anh ở chỗ nào, dù sao cũng tiện đường, vừa lúc đưa anh một đoạn.”
Lần này Khương Dịch không nói gì nữa. Trì Yên cầm chìa khóa đi trước, anh lại không nhanh không chậm theo sau, mày hơi nhíu, thần sắc không rõ.
Tới trước sảnh, Khương Dịch đi qua xử lý thủ tục xuất viện
Trì Yên cố tình chọn nơi ít người chú ý gọi điện cho Khương Vận, bên kia vừa nhận, cô cũng chưa thèm xưng tên lập tức vào thẳng chủ đề: "Chị, Khương Dịch anh ấy.... Có phải bị đâm hỏng đầu rồi không?"
Bên kia, Khương Vận vốn dĩ đang uống nước, thình lình nghe một câu như vậy, ngậm nước còn chưa kịp uống hết đã phun sạch lên bàn làm việc, “Sao, làm sao vậy?”
“Anh ấy không nhớ em là ai.”
“Mất trí nhớ?” Khương Vận thổn thức, “Nhưng nó vẫn nhận ra chị mà a!”
Trì Yên: “……”
Thật là càng làm lòng người chua xót.
“Tiểu Trì trước em đừng gấp, có thể là tạm thời thôi, nói không chừng ngủ một giấc tỉnh lại, ngày mai lại tốt rồi.”
Trì Yên hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, vừa lúc thấy Khương Dịch làm xong thủ tục xuất viện đi qua, “Ân” vài tiếng, lại vội vội vàng vàng cúp điện thoại.
Trì Yên cảm thấy trước nay bản thân chưa từng chân chó như thế, đến cửa xe cũng là cô đi mở cho Khương Dịch.
Người nọ còn cảm kích, vẫn làm ra bộ mặt lạnh nhạt cười như không cười nhìn cô, Trì Yên bị nhìn mà tâm phiền ý loạn, đã sốt ruột lại ủy khuất, mái tóc dài cơ hồ bị cô vò thành cái ổ gà luôn.
Sợ lại bỏ qua chuyện gì quan trọng, từ sau khi ra khỏi phòng bệnh, cô đã mở chuông điện thoại sẵn, lúc dừng lại ở ngã tư chờ đèn, quả nhiên nhận được một cuộc gọi.
Như cũ là của Trì Nhiên.
Trì Yên dừng xe lại ven đường, mới vừa nhận điện thoại, đầu kia đã có giọng nam chui vào tai: "Chị, có phải chị quên mai là đại thọ 80 của ông nội rồi không?"
Trì Yên không còn lời gì để nói, “……”
Tuy rằng vạn phần không nên, nhưng cô quả thật là đã quên.
“Ông nội nhắc chị hơn một tháng rồi, hôm nay chị có thể về thăm ông không?”
Giọng Trì Nhiên mang theo nửa phần khẩn cầu, cùng với nửa phần ủy khuất.
“Đúng rồi, ông nói bảo chị đưa Khương...…… Anh rể em tới nữa.”
Trì Yên: “…… Được.”
Trì Nhiên lập tức hưng phấn hẳn, “Chị, chị muốn ăn cái gì, đợi lát nữa em bảo phòng bếp làm cho chị!”
Trì Yên thuận miệng nói mấy món, nói xong lời cuối cùng lại bổ sung một câu: “Chị còn muốn ăn quả xoài ngàn tầng.”
Cô nâng lên, liền thấy qua kính chiếu hậu, mày người đàn ông nhíu lại một chút.
Không rõ ràng lắm, nhưng quả thật có nhíu một chút ——
Trì Yên dị ứng với xoài.
Lúc trước cô còn không hiểu tại sao người này lại chỉ quên cô, vì vậy, giống như cần phải xem xét một chút.
Sau khi cúp điện thoại của Trì Nhiên, Trì Yên quay đầu xe
Khương Dịch nghiêng đầu nhìn cô: “Làm gì vậy?”
Trì Yên nhấp môi dưới, “Đi siêu thị mua ít đồ.”
Khương Dịch còn ở bên nhìn cô, ánh mắt đen láy, không thấy được đáy, cũng chẳng có tia sáng nào.
Trì Yên càng nắm chặt tay lái.
Gần Trì gia có đến mấy cái siêu thị, Trì Yên dứt khoát chạy xe trực tiếp đến siêu thị gia đình kia.
Sợ nhiều người sẽ bị nhận ra, cô không dám để Khương Dịch đi theo vào, sau khi vào siêu thị càn quét một vòng, ôm một túi đồ lớn đi ra.
Có thực phẩm chức năng cho ông nội, còn có một ít hoa quả.
Giữa đống hoa quả, xoài chiếm một nửa, còn một nửa, là một quả sầu riêng.
Khương Dịch nhìn thẳng nhíu mày, cũng chỉ nhíu mày, nửa chữa cũng không nói.
Trước kia cô cũng không phát hiện ra đấy, Khương Dịch diễn cũng rất tốt đấy
Tuyệt đối không thua một tiểu sinh đang bạo nào cả.
Trì Yên lái xe chạy đến cửa biệt thự Trì gia, toàn bộ quãng đương đi không nói một lời.
Mãi đến đúc dừng xe, Trì Yên mới giương mắt nhìn Khương Dịch một cái, khóe miệng nhẹ cong, ngọt ngào cười cười với anh, ngược lại cúi đầu nhìn quả sầu riêng kia: “Anh biết đây là em mua cho ai không?”
“Ai?”
“Anh.”
Khương Dịch: “Tôi không thích ăn.”
“Nhưng mà anh chắc rất thích quỳ.”
Khóe mắt Khương Dịch nhẹ trừu một chút, “Vị tiểu thư này……”
“Khương Dịch, anh diễn tiếp xem!”
Giọng Trì Yên không lớn, vừa ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước, chỉ chớp chớp mắt, nước mắt đã rớt xuống.
Cô hít một hơi, mở cửa xe, đồ cũng không xách theo, nhấc chân đã đi xuống xe.
Càng nghĩ càng giận.
Trì Yên đi rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng Khương Dịch, còn chưa đi được mấy bước đã bị anh dễ như trở bàn tay ôm vài lòng.
Giọng anh thấp, nhưng lại dịu dàng không ít: “Bà xã, anh biết sai rồi, đừng giận được không?”
Bình luận facebook