Trì Yên không cố ngồi dậy nữa, nhưng hai chân lại khẩn trương khép chặt thêm một chút.
Tay Khương Dịch đã rời khỏi eo cô, rũ mắt đem không khí trong ống tiêm đẩy ra.
Trì Yên dựa vào gối nhìn qua, vừa lúc bắt gặp khóe môi anh hơi động, sau đó mặt không đổi sắc mà hộc ra mấy chữ: "Tự mình cửi ra!"
Khương Dịch quá bình tĩnh, so ra, ý nghĩa vừa rồi của Trì Yên lại có chút đáng khinh bỉ.
Đẩy không khí chỉ cần vài giây, lúc Khương Dịch ngẩng đầu lên, Trì Yên vẫn giữ nguyên tư thế cũ, trên người chỉ mặc một chiếc áo ngủ, bởi vì lúc trước động tác quá mạnh khiến cho làn váy đã kéo bên tận đùi, làm lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.
Hô hấp của Khương Dịch nhanh chóng rối loạn.
Trì Yên nhìn tầm mắt anh không đặt lên người mình, hơi cau mày, đôi mắt híp lại, dường như kiên nhẫn đã bị cô dùng hết rồi, cô cũng không dám lộn xộn nữa, nhanh chóng đem vạt áo hoàn toàn nhấc lên, quay đầu vùi mặt vào gối, đồng thời đem quần nhỏ kéo xuống một nửa.
Cảm giác đối với Khương Dịch và bác sĩ vốn dĩ là hoàn toàn khác nhau.
Trì Yên mặt đỏ tai hồng, đến hô hấp cũng đều nóng lên, nhiễm vào làm cho nhiệt độ chiếc gối cũng tăng lên không ít, đến cái mũi nhỏ cũng nóng lên đếm kinh người.
Thậm chí cô có thể cảm nhận rõ ràng được chút cồn lạnh lẽo đang cọ qua da thịt, Khương Dịch không cho cô thời gian để thích ứng, trên mông đã tê rần, cô không nhịn được khẽ hừ một tiếng rầu rĩ, tay bắt lấy tấm ga trải giường nắm chặt.
Chờ tiêm xong, Trì Yên liền lập kéo quần áo ngồi dậy cẩn thận, mông mới đụng tới giường lại phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy, cái mông đáng thương đau đến mức khiến khuôn mặt cô đều nhăn lại thành đoàn.
Quả thực, vừa rồi Khương Dịch xuống tay có chút hơi mạnh, đôi mắt anh bởi vì bờ mông trắng nõn mượt của cô nhóc nào đó* mà khẽ rung động, nhất thời không khống chế được mình.
(*Nguyên văn là nữ hài tử, Khương giáo sư, anh thích kiểu lolita và đại thúc sao?)
Anh nhìn nơi Trì Yên vừa ngồi dậy, đem kim tiêm dùng một lần xử lý cẩn thận, đột nhiên hỏi: "Có đau bụng không?"
“Cái mông của em……”
Trì Yên nói còn chưa hết câu đã cảm thấy có một dòng chảy xiết lượt qua trong bụng nhỏ, sắc mặt cô trẳng bệch, còn chưa kịp xấu hổ đã vội vàng chạy vào toilet.
Dì cả tới thăm quả không đúng thời điểm. Lúc Trì Yên từ toilet trở ra đã là mười lăm phút sau.
Mông đau, bụng cũng đau, ngay cả đầu cũng đau luôn.
Khăn trải giường đã được Khương Dịch thay mới, Trì Yên thở dài, đem bản thân nhảy bổ lên giường, nhấc hau chân đem dép lê đạp rớt.
Khi mà Khương Dịch trở vào phòng, Trì Yên vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, nếu không phải còn những thanh âm hừ nhẹ liên miên kia thì cứ nghĩ cô đã ngủ rồi.
Trì Yên khê đầu lên mấy cuốn tạp chí, bìa ngoài lạnh lẽo, khó khắn lắm mới làm cho nhiệt độ trên mặt cô giảm bớt.
Mí mắt rõ ràng rất nặng, nhưng ý thức lại cực kì tỉnh táo, cô nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn thoáng qua.
Khương Dịch bước vài giây đã tới, đưa cái ly nước tới bên miệng, Trì Yên hít hít cái mũi, một mùi đường đỏ cùng gừng băm hòa vào nhau làm cay cay sống mũi, cô nhận lấy ly nước, bóp mũi đem tất cả ly nước đường đỏ ấy một ngụm uống hết.
Khương Dịch tựa hồ còn có công việc rất bận.
Trì Yên thấy notebook của anh vẫn còn sáng lên, phía trên có hàng chữ in đậm ở giữa, cô tinh mắt nhìn thấy bốn chữ: "Giáo sư khách mời"
Xì, còn là giáo sư nữa kia chứ.
Dạy bọn họ làm sao để dăm bữa nửa tháng lại lên trang nhất một lần sao?
Trì Yên thu ánh mắt lại, dứt khoát dựa vào đầu giường xem tạp chí.
Nửa tiếng sau, cô càng xem càng không ngủ được.
Khương Dịch ngồi bên phía tay phải cô, cũng ở tư thế tương tự, cứ cách vài phút lại nhìn sang cô một cái. ở
Trì Yên thở dài một hơi, vẫn là không nhịn được, khép tạp chí lại quay đầu hỏi: “Khương Dịch, anh ở bên người cùng phụ nữ chơi bời thế nào em cũng mặc kệ, em có thể hoàn toàn coi như mắt mù tai điếc, chỉ cần đừng để một ngày nào đó lại giữa đường nhảy ra một người phụ nữ to bụng, đến lúc đó bị mẹ anh biết được thì không tốt đâu.”
Thật ra đều là lấy cớ.
Đừng nói là mẹ của Khương Dịch mẹ, ngay cả cô cũng đều cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Làm gì có chính thất nào nguyện ý chịu nhường nhịn tiểu tam chứ, Trì Yên cũng không ngoại lệ, tuy rằng cô đối với thân phận "vợ cả" của mình cũng hơi chút chột dạ.
Đôi mắt Trì Yên lấp lánh, có vài tia sáng khẽ lướt qua.
Cô thấy Khương Dịch khẽ nhíu mày, đáy mắt tối sầm đi, sau đó giơ tay, ôm bả vai cô tới trước mặt mình, lúc mà Trì Yên giương mắt lên nhìn có thể thấy được màn hình notebook trước mặt.
Có một cửa sổ trò chuyện vẫn đang mở, một loạt hình ảnh bày ra, Trì Yên xem từng cái một, dễ dàng nhận ra đây đều là ảnh chụp Khương Dịch mà 《Danh Ưu》 mới tung ra gần đây.
So với ảnh đã qua xử lí trên tạp chí quả thật không hề giống nhau, mấy tấm ảnh này rõ ràng chẳng có tí chút ái muội nào, hơn nữa bối cảnh cũng chỉ có một, so với bí mật gặp mặt thì càng giống là một cuộc gặp gỡ "ngẫu nhiên" đã được sắp xếp trước.
Phía dưới ảnh còn có lời giải thích của đối phương______
【Đây đều là bạn tốt mà em quen được ở nước ngoài, anh cũng biết thành tích của em ở tòa soạn không được tốt lắm, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ mất bát cơm mất, cho nên, em mới nhờ các cô ấy giúp một chút, nghe nói anh mỗi thứ Năm đều đến đó họp……】
【 Bị chụp với anh thì tin tức càng có giá trị hơn, anh nói xem có đúng không? 】
【 Anh? 】
【 Anh Tư? 】
【 Nói gì đi, anh! 】
【Lúc trước em cũng có gọi điện muốn hỏi anh trước, nhưng máy vẫm luôn báo bận....... Anh, em biết sai rồi, em không nên hủy hoại danh dự của anh……】
Kéo qua một đoạn tin nhắn dài, Trì Yên mới nhớ tới kí giả to gan kia là ai.
Chữ ký đặc biệt ngắn gọn, chỉ có hai chữ: Sở Sở.
Trì Yên thở ra, suýt chút nữa đã quên mất cô em chồng đang làm việc ở 《Danh Ưu》 rồi.
Cô vốn đang nghĩ, kí giả nào lại liều mạng như vậy, phóng đại sự việc thành như thế, còn nói nếu Khương Dịch ra mặt phủ định sẽ cuốn gói ra đi.......
Nếu là Khương Du Sở, vậy toàn bộ sự việc đều đã được giải thích rồi.
Dựa vào trình độ được nuông chiều của Khương Du Sở ở Khương gia, việc Khương Dịch đứng ra thanh minh chắc đến kiếp sau cũng không xảy ra ấy chứ.
Trì Yên có chút đau đầu đè đè ấn đường.
Ngoài những gì Khương Du Sở đã giải thích cho Khương Dịch trong vài giờ này, cô cũng biết, còn một điều quan trọng nhất mà cô ấy chưa nói ra —— Cái đầu đề này, nói không chừng là cố ý làm cho cô xem, khiến trong lòng cô phải khó chịu.
Trì Yên và Khương Du Sở gặp nhau chưa được mấy lần, nhưng cũng biết cô nhóc kia chẳng ưa gì mình, cô ấy không phải là thể hiện sau lưng mà trực tiếp biểu lộ ngay trước mắt cô kìa.
Khương Du Sở vào《 danh ưu 》hơn một năm, Trì Yên nhớ rõ nửa năm trước tất cả đều là bài về Lục Cận Thanh, rồi đến nửa năm sau, cô cùng Khương Dịch vừa kết hôn, liền biến thành Khương Dịch lên trang nhất.
Cô đem tầm mắt nhìn qua chỗ khác, rồi nhanh chóng trở về tư thế ban đầu.
Khương Dịch cuối cùng cũng mở miệng: “Sở Sở viết bừa, anh cũng không biết.”
Nói giống như nếu anh biết sẽ không để cô ấy viết bừa vậy.
Trì Yên không hỏi vấn đề này, cô cố uyển chuyển đổi chủ đề câu chuyện đang dang dở: “Lúc ở nước ngoài anh rất bận sao?”
“Ừ.”
Trì Yên nhớ rõ, ban đầu cô cũng gọi cho Khương Dịch vài lần nhưng đều không có người nhận.
“Bận đến mức không có thời gian nghe điện thoại sao?”
Khương Dịch đóng notebook lại, nghiêng đầu nhìn qua: “Em có gọi cho anh sao?”
“Mẹ nói anh ở nước ngoài chắc chắn là rất bận, bà ấy không muốn quấy rầy đến anh, vì thế, liền đem nhiệm vụ quấy rầy anh chuyển qua cho em.”
Cô cũng biết Khương Dịch rất bận.
Xuất ngoại nửa năm, vừa phải xử lý công việc của mấy chi nhánh ở nước ngoài, vừa muốn tiếp tục học theo y học chuyên nghiệp, anh nhất định đều hận một ngày sao lại không phảu 48 giờ.
Nhưng Trì Yên không ngờ sẽ bận như vậy, bận đến không có thời gian để nhận điện thoại, sau mấy lần, cô cũng không gọi nữa.
Dù sao cũng không ai nhận.
Cô khẽ cắn môi, đôi mắt mở to, nhìn quả thực giống một chú hồ ly nhỏ.
Khóe môi Khương Dịch hơi giật, cười lại như không: “Thật sự có gọi đến sao?”
Trì Yên bị nghi ngờ suýt chút phát hỏa, cô nhíu mày gật gật đầu, sau đó lại nghe Khương Dịch nói một câu: "Gọi lại lần nữa"
Có bệnh sao.
Khóe mắt Khương Dịch hơi hơi nhướn lên, nghiêng người nhìn cô, từ dưới đáy mắt dường như có hai đóa hoa đào bay ra, câu nhân đoạt hồn.
Trì Yên bị anh nhìn chưa đến nửa phút liền tước vũ khí đầu hàng, mở ra điện thoại ra lục tìm thông tin.
Một phút đồng hồ qua đi……
Hai phút qua đi……
Tới rồi qua ba phút, di động Khương Dịch chẳng hề vang lên.
Trì Yên sửng sốt vài giây, “Anh cho em vào danh sách đen đấy à?”
Bên môi Khương Dịch độ cong càng lớn, chả có lí do lại thêm mấy phần ngả ngớn, anh liếc nhing màn hình điện thoại Trì Yên: "Sai số rồi!"
Trì Yên: “……”
Mặt cô không hề đổi sắc, nhanh chóng cúp điện thoại, ánh mắt đảo quanh, vừa muốn ho một tiếng để che dấu sự xấu hổ, tay lại bổng dưng nóng lên, bàn tay đàn ông dùng lực kéo cô qua,
Trì Yên còn chưa kịp phản ứng lại, mặt Khương Dịch đã kề sát tới.
Khi anh nói chuyện, hơi nóng khẽ vờn bên khóe miệng cô, có chút ngứa lại có chút nóng.
“Trì Yên, trước kia em đều gọi anh như thế nào?”
Trì Yên nhẹ nuốt nước miếng, quay đầu đi chẳng nói gì..
Toàn bộ hô hấp của Khương Dịch liền phả vào tai cô “Nói xem!”
Trì Yên vẫn như cũ im lặng chẳng nói lời nào, rặng đỏ đã lan từ bên tai đến cả khuôn mặt rồi.
“Buồn ngủ rồi?”
“Buồn ngủ.”
“Gọi rồi sẽ cho em ngủ.”
Trì Yên nhấp nhẹ môi, cô thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực mình đang nảy lên —— bởi trái tim nhỏ đập loạn.
Cô hít một hơi, “Khương……”
Đôi môi ấm áp của anh dán lên trên vành tai cô, Trì Yên hơi rụt người lại, cắn rắng run run gọi:
“Khương Dịch…… Ca ca*.”
(*bởi vì cảm thấy gọi ca ca sẽ thuận miệng (do nó là từ láy) và hay hơn, đồng thời cũng thế hiện nét biến thái trong tâm lý giáo sư Khương nên tui vẫn để nguyên là ca ca chứ hông thay bằng anh hay anh trai nha)
Bình luận facebook