Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Nghe đi, lời này có còn là con người nói nữa không?
Có thể nói ra những lời vô liêm sỉ với giọng điệu nghiêm túc như vậy thì thật xứng đáng là Mặt Người Dạ Thú.
Giang Tầm không còn lời nào để nói.
Phó Dĩ Hành không nói nữa, chỉ nhìn cô cười.
Cô vốn dĩ đã cảm thấy chột dạ, bây giờ còn bị anh nhìn chằm chằm như vậy đầu óc nhất thời nóng lên, lập tức vươn tay ôm lấy mặt anh rồi chồm người về phía trước.
Phó Dĩ Hành ngẩn người, đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Thấy anh bất động, Giang Tầm hơi nhích người ra, nghênh đón ánh mắt của anh, “Không phải muốn bồi dưỡng sao, tranh thủ đi chứ chần chờ gì nữa.” Ngừng lại một chút cô lại dùng giọng điệu cứng nhắc bổ sung, “Tôi còn muốn đi ngủ.”
Đồng tử của Phó Dị Hành hơi tối sầm lại, không chút do dự vươn tay ôm lấy eo cô, cúi đầu bịt chặt môi cô.
Giang Tầm đã sẵn sàng để hoạt động như một công cụ, nhưng cô lại nghe thấy một nụ cười trầm thấp bên tai: “Vốn không định tính toán với em, là do em chủ động …”
Giang Tầm cứng người lại, nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng trước khi cô có thể hiểu ra ý nghĩa của câu này, môi đã bị che phủ, lời định nói ra cũng biến mất.
***
Ánh sáng mặt trời xuyên qua các khe hở trên rèm cửa, trời đã sáng.
Khi Giang Tầm tỉnh dậy, Phó Dĩ Hành đã không còn ở bên cạnh.
Trong phòng ngủ, điều hòa được mở với nhiệt độ thích hợp.
Cô vẫn còn ngái ngủ, trở mình theo bản năng, ôm chăn bông cọ cọ, cả người trở nên lười biếng.
Hơi thở của Phó Dĩ Hành như vẫn còn vấn vít trên giường, suy nghĩ của Giang Tầm cũng dần dần trở lại.
Hôm qua cô không biết mình đã ngủ quên lúc nào, còn ngủ rất sâu. Nghĩ đến giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai ngày hôm qua, cô chật vật rời giường, tắm rửa thay quần áo.
Từ phòng tắm đi ra, Giang Tầm lục tìm bản thỏa thuận hôn nhân, đọc lại từ đầu đến cuối một lượt.
Không có điều khoản nào như Phó Dĩ Hành đề cập đến.
Ý thức mình đã bị lừa, Giang Tầm hít sâu một hơi, cầm phần văn kiện bước về hướng thư phòng.
Hôm nay là chủ nhật nên không cần đi làm.
Vào ngày này Phó Dị Hành thường làm việc trong thư phòng.
Quả nhiên, cô vừa bước đến gần thư phòng đã nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong phát ra.
“Trong vòng hai ngày, tôi muốn xem một bản báo cáo điều tra toàn diện.” Giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Phó Dĩ Hành vừa đóng máy tính xách tay lại. Áo sơ mi trắng trên người chỉnh tề, cà vạt màu xanh nước biển, khuy măng sét cũng được cài ngay ngắn.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, anh ta ngước mắt lên nhìn: “Tỉnh rồi à?”
Giang Tầm bước tới, dừng lại trước mặt anh, mở tập tài liệu, rút ra thỏa thuận ném tới trước mặt anh: “Phó Dĩ Hành, anh là kẻ đại lừa đảo! Rõ ràng không có điều khoản như vậy trên bản thỏa thuận này.”
Nhìn bộ dạng hung hăng của cô, Phó Dị Hành nhướng mày.
“Ừm, chọc em thôi.”
Cuộc họp trực tuyến cũng đã kết thúc, anh tháo cà vạt rồi cởi cúc áo trên cổ. Khí chất Mặt Người Dạ Thú lại được anh thể hiện một cách thuần thục đến nhuần nhuyễn.
Giang Tầm tức giận đến mức muốn ném tập tài liệu lên người anh.
Phó Dĩ Hành bắt gặp ánh mắt của cô, ra vẻ vô tội: “Nhưng mà, không phải hôm qua phu nhân là người nhảy vào vòng tay của tôi trước sao?”
Giang Tầm: “…”
Mặc dù đây đúng là sự thật, nhưng…
Cô với Phó Dĩ Hành nhìn nhau vài giây, cuối cùng phát hiện dường như không thể làm gì được anh, cô tức giận thu dọn đống giấy tờ trên bàn, không nói một lời quay người bỏ đi.
Sự xấu xa của người đàn ông này thực sự đã ăn sâu vào xương tủy, và như mọi khi, cô không nên bị mê hoặc trước vẻ ngoài của anh.
Còn nhớ ngày đầu tiên cô đến nước M, sau khi bị mất hành lý cô gặp được Phó Dĩ Hành và được anh giúp đỡ. Lúc đó, Giang Tầm đã cảm động đến mức sắp khóc.
Anh đưa cô đến đồn cảnh sát địa phương để trình báo về việc cô bị mất hành lý, dẫn cô đi làm lại hộ chiếu và thẻ ngân hàng, cuối cùng là mời cô đi ăn tối.
Trên đường đi, Giang Tầm biết được Phó Dị Hành là sinh viên năm cuối của Trường Kinh doanh Stanford, cũng là bạn cùng phòng tương lai của cô.
Vốn dĩ ban đầu Phó Dĩ Hành thuê chung với một đàn anh khóa trên trong khoa Truyền thông, vị đàn anh đó hết năm sẽ tốt nghiệp trở về Trung Quốc, cũng là vị đàn anh giúp cô tìm phòng.
Trước khi cô xuống máy bay, đàn anh lo lắng cô không biết tìm đường, thậm chí còn nhắn tin cho bạn cùng phòng mới của cô, yêu cầu anh ra đón cô.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng căn hộ, Giang Tầm gõ cửa phòng Phó Dĩ Hành để cảm ơn anh một lần nữa.
“Học trưởng Phó, cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh trong thời gian sớm nhất.” Cô cảm kích nói, “Nếu sau này cần giúp đỡ, anh cứ mở miệng.”
Anh hơi nhướng mày: “Không cần đâu, bây giờ em cũng có thể trả.”
“Hả?” Giang Tầm mơ màng.
Anh quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ra vẻ miễn cưỡng: “Em biết dọn dẹp chứ?”
Cô vô thức gật đầu: “Biết.”
“Còn nấu ăn thì sao?” Phó Dĩ Hành hỏi.
Giang Tầm do dự: “Biết… sơ sơ.”
Phó Dị Hành mặt không cảm xúc nói, “Vậy thì tốt, tôi không thích giao dịch thua lỗ. Tình cờ ở đây tôi cũng đang thiếu người dọn dẹp nhà cửa. Mức lương theo giờ ở địa phương là 30 đô mỗi giờ, tôi có thể tính cho em 31 đô mỗi giờ.”
“Mỗi ngày trước 7 giờ sáng, em cần chuẩn bị bữa sáng và gọi tôi dậy. Buổi tối trước 7 giờ, em chuẩn bị bữa tối. Ngoài ra, nhà cửa phải được dọn dẹp mỗi ngày một lần. Có vấn đề gì không?”
” Không … có.”
” Tốt lắm, quyết định vậy đi.”
Sau đó, Phó Dĩ Hành cứ như vậy đóng sầm cửa lại trước mặt cô.
Giang Tầm: Nói không nên lời.
Mọi cảm động trước đó đều trong nháy mắt tan biến như bọt xà phòng.
…
Trở lại phòng ngủ, Giang Tầm cảm thấy buồn bực không thể giải thích được.
Cô lại nhét tập tài liệu vào tủ sách. Khi đầu ngón tay quét qua một tập văn kiện, động tác của cô đột nhiên dừng lại.
Sau vài giây, cô rút tập văn kiện ra.
Văn kiện chỉ là một xấp giấy và được đóng bìa thô, bìa in đậm số ba – Kế hoạch Tuyên truyền của tập đoàn ATG.
Giang Tầm nhắm mắt lại.
Không biết cô nghĩ tới cái gì vẫn giữ nguyên tư thế này.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Tiếng bước chân của Phó Dị Hành vang lên sau lưng.
Mãi đến khi anh dừng lại sau lưng cô, Giang Tầm vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: “Em từ chức rồi à?”
Giang Tầm nhét hồ sơ về vị trí ban đầu, thản nhiên nói: “Ừ.”
Phó Dĩ Hành cũng ngồi xổm bên cạnh, đưa tay chạm vào mái tóc cô, nhìn nghiêng về phía cô: “Không vui sao?”
Giang Tầm hiếm khi không gạt tay anh ra, rũ mắt nói: “Mấy ngày nay, tôi luôn nghĩ tại sao người này lại là tôi.” Cô khẽ nhếch miệng, đè thấp giọng nói, “Là do tôi đã làm không tốt sao?”
“Vũng nước tạo thành từ dấu chân của động vật thì không chứa được cá chép.(*)” Phó Dĩ Hành hờ hững nói, “Quan trọng hơn là, đứng trước lợi ích thì không có gì là không thể hy sinh. “
(*) Câu này có nghĩa là một người đang rơi vào tình thế khó khăn, bị hạn chế không thể phát huy hết sức mạnh của mình, tương đương với câu ‘Rồng bơi nước cạn, hổ lạc đồng bằng’.
Giang Tầm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vậy, Phó Dĩ Hành, anh cũng vậy sao?” Cô nhìn anh, hỏi, “Anh có thể hy sinh bất cứ điều gì vì lợi ích?”
Đôi mắt Phó Dĩ Hành trở nên sâu thẳm, sau vài giây, anh đưa ra câu trả lời: “Ít nhất, hiện tại không phải. ” Trong ánh mắt anh hiện rõ bóng dáng của cô, khẽ cười một tiếng, “Nếu không thì em cũng đâu đứng ở đây, đúng không? Phó phu nhân?”
Vành tai Giang Tầm bỗng nhiên đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt.
“Vậy nếu là anh thì sao?” Cô dừng chút rồi lại hỏi, “Phó Dĩ Hành, nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì?”
Phó Dị Hành nhướng mày: “Không phải tôi đã nói cho em câu trả lời từ lâu rồi sao?”
“Muốn chứng tỏ bản thân, em phải mạnh mẽ lên.” Anh dừng lại, “Tuy nhiên, không ai có thể thay thế em được. Em phải tự mình quyết định.”
Khoảng mấy giây sau, Giang Tầm nhẹ nhõm nói: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
Nghĩ tới điều gì đó, cô lại nhìn anh, nhếch miệng cười hỏi: “Vậy vừa rồi anh khen tôi, cũng là thừa nhận truyền thông của bộ phim “Khi pháo hoa nở rộ” là một hạng mục tuyên truyền thành công đúng không?”
Phó Dĩ Hành không chút do dự đáp: “Không, đó là một trong những thất bại.”
Giang Tầm: “……Coi chừng tôi nộp hồ sơ vào công ty của anh, sau đó làm cho công ty phải tuyên bố phá sản.”
Phó Dĩ Hành bật cười: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
***
Buổi chiều, Giang Tầm hẹn Lương Hiểu Hàm đi ăn món tráng miệng.
Địa điểm là Phố ẩm thực Gió Tây.
Trước khi đến, cô đã kiểm tra hướng dẫn trên mạng mới biết được Dương Chi Cam lộ mà Giang Nhuy từng đề cập nằm ở một tiệm tráng miệng có tên là Triệu Ký. Tiệm tráng miệng này là một cửa hàng lâu đời nổi tiếng ở Thành phố B, và món đặc trưng của cửa hàng này là Dương Chi Cam Lộ.
*(Dương Chi Cam Lộ: chè xoài bưởi)
Mỗi ngày lượt khách ra vào cửa hàng rất đông, trong giờ cao điểm thậm chí còn khó tìm được bàn trống.
Thế nhưng hôm nay bọn họ khá may mắn, vừa đến nơi thì tình cờ có một bàn còn trống.
“Tôi muốn hai phần Dương Chi Cam Lộ, cảm ơn.”
“Vâng, vui lòng đợi một lát.”
Sau khi gọi món xong, Lương Hiểu Hàm nhìn Giang Tầm, tò mò hỏi: “Tương Tương, bình thường chẳng phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao? Tại sao lại biết đến tiệm này?”
Giang Tầm khẽ cười: “Ồ, không phải, trước đây có người giới thiệu Dương Chi Cam Lộ ở đây rất ngon, nên muốn rủ cậu qua đây ăn thử.”
“Hả?”
Chẳng mấy chốc, món ăn của bọn họ đã lên bàn. Giang Tầm lấy điện thoại ra, mở máy ảnh rồi chụp vài tấm ảnh về Dương Chi Cam Lộ từ các góc độ khác nhau.
Sau khi chụp ảnh, cô tìm tới WeChat của Giang Nhuy rồi gửi bức ảnh qua.
Giang Tầm: 【Dương Chi Cam Lộ mà em ao ước, để chị ăn giúp em, không cần cảm ơn】
Giang Nhuy: 【!!!!! 】
Giang Nhuy: 【Che ngực hộc máu ngã xuống đất.jpg】
Giang Nhuy: 【Chị à, chị thật độc ác! 】
Giang Nhuy: 【ah ah ah ah ah ah ah ah muốn ăn muốn ăn muốn ăn! Em đã làm gì sai mà chị nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với đứa em trai tội nghiệp của mình như vậy? Thương xót đứa em tội nghiệp này chút đi QAQ】
Giang Nhuy: 【vạn phần ủy khuất.jpg】
WeChat ngay lập tức bị Giang Nhuy spam.
Giang Tầm cong cong khóe môi, tâm tình khoan khoái cất điện thoại đi.
Lương Hiểu Hàm nghi ngờ liếc cô một cái, lại sực nhớ ra gì đó: “Phải rồi Tương Tương, hôm qua cậu … ổn chứ?” Giang Tầm đang định trả lời thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Giang Tầm liếc nhìn ID người gọi rồi nhận máy.
“Viên Viên?”
“Tổ trưởng, bây giờ cô có rảnh không?” Trương Viên Viên nói qua điện thoại, “Có thể ra ngoài gặp mặt một lát không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Giang Tầm nói, “Được, cô đang ở đâu?”
***
Nửa giờ sau, Giang Tầm đến địa điểm đã hẹn.
“Chào mừng quý khách.”
Giang Tầm bước vào quán cà phê Thời Gian.
Trương Viên Viên không ngừng ngóng về phía cửa, vừa nhìn thấy cô thì lập tức giơ tay vẫy chào.
“Tổ trưởng, bên này bên này.”
Giang Tầm theo tiếng gọi nhìn qua, bước chân vô thức dừng lại.
Bên cạnh Trương Viên Viên còn có một người khác.
“Tần tổng?”
Có thể nói ra những lời vô liêm sỉ với giọng điệu nghiêm túc như vậy thì thật xứng đáng là Mặt Người Dạ Thú.
Giang Tầm không còn lời nào để nói.
Phó Dĩ Hành không nói nữa, chỉ nhìn cô cười.
Cô vốn dĩ đã cảm thấy chột dạ, bây giờ còn bị anh nhìn chằm chằm như vậy đầu óc nhất thời nóng lên, lập tức vươn tay ôm lấy mặt anh rồi chồm người về phía trước.
Phó Dĩ Hành ngẩn người, đôi mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Thấy anh bất động, Giang Tầm hơi nhích người ra, nghênh đón ánh mắt của anh, “Không phải muốn bồi dưỡng sao, tranh thủ đi chứ chần chờ gì nữa.” Ngừng lại một chút cô lại dùng giọng điệu cứng nhắc bổ sung, “Tôi còn muốn đi ngủ.”
Đồng tử của Phó Dị Hành hơi tối sầm lại, không chút do dự vươn tay ôm lấy eo cô, cúi đầu bịt chặt môi cô.
Giang Tầm đã sẵn sàng để hoạt động như một công cụ, nhưng cô lại nghe thấy một nụ cười trầm thấp bên tai: “Vốn không định tính toán với em, là do em chủ động …”
Giang Tầm cứng người lại, nhận ra có gì đó không ổn.
Nhưng trước khi cô có thể hiểu ra ý nghĩa của câu này, môi đã bị che phủ, lời định nói ra cũng biến mất.
***
Ánh sáng mặt trời xuyên qua các khe hở trên rèm cửa, trời đã sáng.
Khi Giang Tầm tỉnh dậy, Phó Dĩ Hành đã không còn ở bên cạnh.
Trong phòng ngủ, điều hòa được mở với nhiệt độ thích hợp.
Cô vẫn còn ngái ngủ, trở mình theo bản năng, ôm chăn bông cọ cọ, cả người trở nên lười biếng.
Hơi thở của Phó Dĩ Hành như vẫn còn vấn vít trên giường, suy nghĩ của Giang Tầm cũng dần dần trở lại.
Hôm qua cô không biết mình đã ngủ quên lúc nào, còn ngủ rất sâu. Nghĩ đến giọng nói trầm thấp văng vẳng bên tai ngày hôm qua, cô chật vật rời giường, tắm rửa thay quần áo.
Từ phòng tắm đi ra, Giang Tầm lục tìm bản thỏa thuận hôn nhân, đọc lại từ đầu đến cuối một lượt.
Không có điều khoản nào như Phó Dĩ Hành đề cập đến.
Ý thức mình đã bị lừa, Giang Tầm hít sâu một hơi, cầm phần văn kiện bước về hướng thư phòng.
Hôm nay là chủ nhật nên không cần đi làm.
Vào ngày này Phó Dị Hành thường làm việc trong thư phòng.
Quả nhiên, cô vừa bước đến gần thư phòng đã nghe thấy giọng nói của anh từ bên trong phát ra.
“Trong vòng hai ngày, tôi muốn xem một bản báo cáo điều tra toàn diện.” Giọng nói uy nghiêm, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Khi cô đẩy cửa bước vào, Phó Dĩ Hành vừa đóng máy tính xách tay lại. Áo sơ mi trắng trên người chỉnh tề, cà vạt màu xanh nước biển, khuy măng sét cũng được cài ngay ngắn.
Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, anh ta ngước mắt lên nhìn: “Tỉnh rồi à?”
Giang Tầm bước tới, dừng lại trước mặt anh, mở tập tài liệu, rút ra thỏa thuận ném tới trước mặt anh: “Phó Dĩ Hành, anh là kẻ đại lừa đảo! Rõ ràng không có điều khoản như vậy trên bản thỏa thuận này.”
Nhìn bộ dạng hung hăng của cô, Phó Dị Hành nhướng mày.
“Ừm, chọc em thôi.”
Cuộc họp trực tuyến cũng đã kết thúc, anh tháo cà vạt rồi cởi cúc áo trên cổ. Khí chất Mặt Người Dạ Thú lại được anh thể hiện một cách thuần thục đến nhuần nhuyễn.
Giang Tầm tức giận đến mức muốn ném tập tài liệu lên người anh.
Phó Dĩ Hành bắt gặp ánh mắt của cô, ra vẻ vô tội: “Nhưng mà, không phải hôm qua phu nhân là người nhảy vào vòng tay của tôi trước sao?”
Giang Tầm: “…”
Mặc dù đây đúng là sự thật, nhưng…
Cô với Phó Dĩ Hành nhìn nhau vài giây, cuối cùng phát hiện dường như không thể làm gì được anh, cô tức giận thu dọn đống giấy tờ trên bàn, không nói một lời quay người bỏ đi.
Sự xấu xa của người đàn ông này thực sự đã ăn sâu vào xương tủy, và như mọi khi, cô không nên bị mê hoặc trước vẻ ngoài của anh.
Còn nhớ ngày đầu tiên cô đến nước M, sau khi bị mất hành lý cô gặp được Phó Dĩ Hành và được anh giúp đỡ. Lúc đó, Giang Tầm đã cảm động đến mức sắp khóc.
Anh đưa cô đến đồn cảnh sát địa phương để trình báo về việc cô bị mất hành lý, dẫn cô đi làm lại hộ chiếu và thẻ ngân hàng, cuối cùng là mời cô đi ăn tối.
Trên đường đi, Giang Tầm biết được Phó Dị Hành là sinh viên năm cuối của Trường Kinh doanh Stanford, cũng là bạn cùng phòng tương lai của cô.
Vốn dĩ ban đầu Phó Dĩ Hành thuê chung với một đàn anh khóa trên trong khoa Truyền thông, vị đàn anh đó hết năm sẽ tốt nghiệp trở về Trung Quốc, cũng là vị đàn anh giúp cô tìm phòng.
Trước khi cô xuống máy bay, đàn anh lo lắng cô không biết tìm đường, thậm chí còn nhắn tin cho bạn cùng phòng mới của cô, yêu cầu anh ra đón cô.
Sau khi sắp xếp thỏa đáng căn hộ, Giang Tầm gõ cửa phòng Phó Dĩ Hành để cảm ơn anh một lần nữa.
“Học trưởng Phó, cảm ơn anh, tôi sẽ cố gắng trả lại tiền cho anh trong thời gian sớm nhất.” Cô cảm kích nói, “Nếu sau này cần giúp đỡ, anh cứ mở miệng.”
Anh hơi nhướng mày: “Không cần đâu, bây giờ em cũng có thể trả.”
“Hả?” Giang Tầm mơ màng.
Anh quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ra vẻ miễn cưỡng: “Em biết dọn dẹp chứ?”
Cô vô thức gật đầu: “Biết.”
“Còn nấu ăn thì sao?” Phó Dĩ Hành hỏi.
Giang Tầm do dự: “Biết… sơ sơ.”
Phó Dị Hành mặt không cảm xúc nói, “Vậy thì tốt, tôi không thích giao dịch thua lỗ. Tình cờ ở đây tôi cũng đang thiếu người dọn dẹp nhà cửa. Mức lương theo giờ ở địa phương là 30 đô mỗi giờ, tôi có thể tính cho em 31 đô mỗi giờ.”
“Mỗi ngày trước 7 giờ sáng, em cần chuẩn bị bữa sáng và gọi tôi dậy. Buổi tối trước 7 giờ, em chuẩn bị bữa tối. Ngoài ra, nhà cửa phải được dọn dẹp mỗi ngày một lần. Có vấn đề gì không?”
” Không … có.”
” Tốt lắm, quyết định vậy đi.”
Sau đó, Phó Dĩ Hành cứ như vậy đóng sầm cửa lại trước mặt cô.
Giang Tầm: Nói không nên lời.
Mọi cảm động trước đó đều trong nháy mắt tan biến như bọt xà phòng.
…
Trở lại phòng ngủ, Giang Tầm cảm thấy buồn bực không thể giải thích được.
Cô lại nhét tập tài liệu vào tủ sách. Khi đầu ngón tay quét qua một tập văn kiện, động tác của cô đột nhiên dừng lại.
Sau vài giây, cô rút tập văn kiện ra.
Văn kiện chỉ là một xấp giấy và được đóng bìa thô, bìa in đậm số ba – Kế hoạch Tuyên truyền của tập đoàn ATG.
Giang Tầm nhắm mắt lại.
Không biết cô nghĩ tới cái gì vẫn giữ nguyên tư thế này.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Tiếng bước chân của Phó Dị Hành vang lên sau lưng.
Mãi đến khi anh dừng lại sau lưng cô, Giang Tầm vẫn không nhúc nhích.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: “Em từ chức rồi à?”
Giang Tầm nhét hồ sơ về vị trí ban đầu, thản nhiên nói: “Ừ.”
Phó Dĩ Hành cũng ngồi xổm bên cạnh, đưa tay chạm vào mái tóc cô, nhìn nghiêng về phía cô: “Không vui sao?”
Giang Tầm hiếm khi không gạt tay anh ra, rũ mắt nói: “Mấy ngày nay, tôi luôn nghĩ tại sao người này lại là tôi.” Cô khẽ nhếch miệng, đè thấp giọng nói, “Là do tôi đã làm không tốt sao?”
“Vũng nước tạo thành từ dấu chân của động vật thì không chứa được cá chép.(*)” Phó Dĩ Hành hờ hững nói, “Quan trọng hơn là, đứng trước lợi ích thì không có gì là không thể hy sinh. “
(*) Câu này có nghĩa là một người đang rơi vào tình thế khó khăn, bị hạn chế không thể phát huy hết sức mạnh của mình, tương đương với câu ‘Rồng bơi nước cạn, hổ lạc đồng bằng’.
Giang Tầm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Vậy, Phó Dĩ Hành, anh cũng vậy sao?” Cô nhìn anh, hỏi, “Anh có thể hy sinh bất cứ điều gì vì lợi ích?”
Đôi mắt Phó Dĩ Hành trở nên sâu thẳm, sau vài giây, anh đưa ra câu trả lời: “Ít nhất, hiện tại không phải. ” Trong ánh mắt anh hiện rõ bóng dáng của cô, khẽ cười một tiếng, “Nếu không thì em cũng đâu đứng ở đây, đúng không? Phó phu nhân?”
Vành tai Giang Tầm bỗng nhiên đỏ lên, mất tự nhiên dời tầm mắt.
“Vậy nếu là anh thì sao?” Cô dừng chút rồi lại hỏi, “Phó Dĩ Hành, nếu anh là tôi, anh sẽ làm gì?”
Phó Dị Hành nhướng mày: “Không phải tôi đã nói cho em câu trả lời từ lâu rồi sao?”
“Muốn chứng tỏ bản thân, em phải mạnh mẽ lên.” Anh dừng lại, “Tuy nhiên, không ai có thể thay thế em được. Em phải tự mình quyết định.”
Khoảng mấy giây sau, Giang Tầm nhẹ nhõm nói: “Ừm, tôi hiểu rồi.”
Nghĩ tới điều gì đó, cô lại nhìn anh, nhếch miệng cười hỏi: “Vậy vừa rồi anh khen tôi, cũng là thừa nhận truyền thông của bộ phim “Khi pháo hoa nở rộ” là một hạng mục tuyên truyền thành công đúng không?”
Phó Dĩ Hành không chút do dự đáp: “Không, đó là một trong những thất bại.”
Giang Tầm: “……Coi chừng tôi nộp hồ sơ vào công ty của anh, sau đó làm cho công ty phải tuyên bố phá sản.”
Phó Dĩ Hành bật cười: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào.”
***
Buổi chiều, Giang Tầm hẹn Lương Hiểu Hàm đi ăn món tráng miệng.
Địa điểm là Phố ẩm thực Gió Tây.
Trước khi đến, cô đã kiểm tra hướng dẫn trên mạng mới biết được Dương Chi Cam lộ mà Giang Nhuy từng đề cập nằm ở một tiệm tráng miệng có tên là Triệu Ký. Tiệm tráng miệng này là một cửa hàng lâu đời nổi tiếng ở Thành phố B, và món đặc trưng của cửa hàng này là Dương Chi Cam Lộ.
*(Dương Chi Cam Lộ: chè xoài bưởi)
Mỗi ngày lượt khách ra vào cửa hàng rất đông, trong giờ cao điểm thậm chí còn khó tìm được bàn trống.
Thế nhưng hôm nay bọn họ khá may mắn, vừa đến nơi thì tình cờ có một bàn còn trống.
“Tôi muốn hai phần Dương Chi Cam Lộ, cảm ơn.”
“Vâng, vui lòng đợi một lát.”
Sau khi gọi món xong, Lương Hiểu Hàm nhìn Giang Tầm, tò mò hỏi: “Tương Tương, bình thường chẳng phải cậu không thích ăn đồ ngọt sao? Tại sao lại biết đến tiệm này?”
Giang Tầm khẽ cười: “Ồ, không phải, trước đây có người giới thiệu Dương Chi Cam Lộ ở đây rất ngon, nên muốn rủ cậu qua đây ăn thử.”
“Hả?”
Chẳng mấy chốc, món ăn của bọn họ đã lên bàn. Giang Tầm lấy điện thoại ra, mở máy ảnh rồi chụp vài tấm ảnh về Dương Chi Cam Lộ từ các góc độ khác nhau.
Sau khi chụp ảnh, cô tìm tới WeChat của Giang Nhuy rồi gửi bức ảnh qua.
Giang Tầm: 【Dương Chi Cam Lộ mà em ao ước, để chị ăn giúp em, không cần cảm ơn】
Giang Nhuy: 【!!!!! 】
Giang Nhuy: 【Che ngực hộc máu ngã xuống đất.jpg】
Giang Nhuy: 【Chị à, chị thật độc ác! 】
Giang Nhuy: 【ah ah ah ah ah ah ah ah muốn ăn muốn ăn muốn ăn! Em đã làm gì sai mà chị nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với đứa em trai tội nghiệp của mình như vậy? Thương xót đứa em tội nghiệp này chút đi QAQ】
Giang Nhuy: 【vạn phần ủy khuất.jpg】
WeChat ngay lập tức bị Giang Nhuy spam.
Giang Tầm cong cong khóe môi, tâm tình khoan khoái cất điện thoại đi.
Lương Hiểu Hàm nghi ngờ liếc cô một cái, lại sực nhớ ra gì đó: “Phải rồi Tương Tương, hôm qua cậu … ổn chứ?” Giang Tầm đang định trả lời thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Giang Tầm liếc nhìn ID người gọi rồi nhận máy.
“Viên Viên?”
“Tổ trưởng, bây giờ cô có rảnh không?” Trương Viên Viên nói qua điện thoại, “Có thể ra ngoài gặp mặt một lát không? Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Giang Tầm nói, “Được, cô đang ở đâu?”
***
Nửa giờ sau, Giang Tầm đến địa điểm đã hẹn.
“Chào mừng quý khách.”
Giang Tầm bước vào quán cà phê Thời Gian.
Trương Viên Viên không ngừng ngóng về phía cửa, vừa nhìn thấy cô thì lập tức giơ tay vẫy chào.
“Tổ trưởng, bên này bên này.”
Giang Tầm theo tiếng gọi nhìn qua, bước chân vô thức dừng lại.
Bên cạnh Trương Viên Viên còn có một người khác.
“Tần tổng?”
Bình luận facebook