Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
3 giờ sáng, Giang Tầm bị điện thoại đánh thức.
Tiếng chuông kêu mỗi lúc một to, chói tai lại khó chịu.
Cô vươn tay mò mẫm, sờ soạng về phía cái gối.
“Giang Tầm, cô làm việc như thế nào rồi? Tại sao kế hoạch của tập đoàn Minh Tín vẫn chưa được gửi vào hộp thư của tôi?” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói ồn ào của giám đốc kế hoạch lập tức vang lên bên tai cô.
Chuyện quái gì đây.
Giang Tầm cáu kỉnh, ý thức được cúp điện thoại, sau đó thuận tay chặn số.
Vứt điện thoại, cô kéo chăn bông lên, trùm đầu rồi lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ.
***
Mới hơn mười giờ sáng, tại khách sạn Cadence.
Một chiếc taxi dừng trước khách sạn, nhân viên đứng cửa lập tức tiến tới chào hỏi rồi cúi đầu kéo cửa.
Giang Tầm cả đêm không ngủ ngon vì cuộc gọi đêm khuya.
Ra khỏi taxi, cô không kìm được mà ngáp mấy lần.
Bấy giờ là tháng bảy, vào giữa mùa hè thành phố B nóng như lò lửa, đợt nắng nóng kinh hoàng quét qua thành phố khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Hôm nay là ngày ra mắt bộ phim “Ngược dòng”, và Giang Tầm là người lên kế hoạch chính cho dự án.
Buổi họp báo ban đầu dự kiến bắt đầu lúc 10h30 sáng và chuẩn bị chỗ ngồi lúc 9 giờ. Nhưng nửa tiếng trước, một đồng nghiệp phụ trách tiến hành sắp xếp đã gọi điện và nói rằng địa điểm tổ chức xảy ra vấn đề.
Cô thậm chí còn không có thời gian để ăn sáng đã vội vàng bắt taxi đến đây.
Chỉ còn hơn một tiếng nữa là cuộc họp báo diễn ra, thời gian rất gấp gáp.
Giang Tầm nhìn thời gian, cất điện thoại vào trong túi, bước nhanh qua cánh cửa xoay.
Hơi nóng trên người bị không khí lạnh trong phòng thổi bay.
“Tổ trưởng Giang, ở đây này!” Giọng nói của đồng nghiệp Trương Viên Viên truyền đến, cô vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy người bên kia giơ tay lên.
Giang Tầm bước nhanh về phía trước: “Tình hình hiện tại như thế nào rồi?”
“Khách sạn bên này … bên này…”
Trương Viên Viên trong lòng lo lắng đến độ nói năng lộn xộn.
Giang Tầm: “Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Trương Viên Viên thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng giải thích sự việc: “Bên khách sạn sắp xếp sai thời gian, họp báo trùng với một thương vụ hội nghị. Tuy nhiên tôi đã phối hợp với phía khách sạn rồi, bọn họ đồng ý thay đổi địa điểm cho chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi, trước tiên đi xem địa điểm mới.”
Giang Tầm gật đầu, đi về phía thang máy.
Trương Viên Viên nhìn theo bước chân của cô, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, tổ trưởng, tôi vừa nhận được điện thoại của giám đốc kế hoạch…”
Giang Tầm: “…”
Thật là, chuyện tốt thì chẳng thấy đâu, chuyện chẳng đến đâu cứ ùn ùn kéo tới.
Cô nhịn không được muốn vỗ trán, ngắt lời: “Giải quyết xong chuyện trước mắt đi, chuyện khác nói sau.”
Thang máy đúng lúc dừng ở tầng một, Giang Tầm bước vào, bấm nút thang máy.
Trương Viên Viên vội đi vào, theo bản năng gật đầu: “Dạ vâng, sẽ tốt thôi.”
Thang máy đi lên.
Giang Tầm nhìn những con số nhảy trên đầu, hỏi: “Địa điểm của chúng ta đã đổi thành hội trường nào rồi?”
Trương Viên Viên nói: “Hội trường số 3 trên tầng ba đã sắp đặt xong rồi.”
Ra khỏi thang máy, hai người bước đến hội trường số ba.
Khi đi ngang qua hội trường số 1 theo lịch trình ban đầu, Giang Tầm nhìn thấy tấm biển đứng bên ngoài.
Tại hội trường số 1, một hội nghị cao cấp hợp tác và đầu tư đang diễn ra.
Cửa đóng kín, chỉ chừa một cửa phụ cho nhân viên ra vào.
Từ cửa hông nhìn vào, có thể thấy được khung cảnh hoành tráng của sự kiện bên trong.
Có rất đông khách mời tụ tập, chỗ ngồi đều chật kín.
“Có người nào nữa còn có câu hỏi khác không?”
Giang Tầm dừng bước.
Giọng nói này quá quen thuộc với cô.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước màn hình máy chiếu.
Bộ đồ thẳng thớm và được cắt may khéo léo khiến dáng người anh càng thêm thanh mảnh và cao ráo.
Ánh sáng chiếu xuống, tinh tế phác họa đường nét sâu trên lông mày của anh, mang lại cảm giác lạnh lùng và sắc nét, giữa ánh sáng và bóng tối, chúng được phủ một chút mềm mại. Hai khí chất trái ngược nhau là lịch lãm, sang trọng và lạnh lùng, quý phái được thể hiện một cách sinh động ở anh.
Lý lịch của anh được chiếu lên màn hình lớn, hiển thị danh tính——
“Chủ tịch Tập đoàn Quân Trạch, giám đốc điều hành của Quỹ đầu tư Quân Trạch, người sáng lập Vốn Tầm Tinh, nhà đầu tư thiên thần Phó Dĩ Hành”
Đã đến phần giải đáp thắc mắc.
Ở hàng ghế đầu, có người giơ tay đặt câu hỏi, nhân viên liền đưa micro.
Người hỏi nói: “Phó tổng, ngài nghĩ gì về IP (*) phổ biến gần đây “Khi pháo hoa nở rộ”? Liệu hạng mục đầu tư này có bất kỳ giá trị tham khảo nào không?”
(*) IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Giang Tầm giật mình.
“Khi pháo hoa nở rộ”? Cái tên này … có phần quen thuộc?
“Khi pháo hoa nở rộ” là bộ phim mới nhất gộp IP kinh điển nhưng đầu voi đuôi chuột (*), mức sản xuất thì kinh khủng nhưng còn phải dựa vào tuyên truyền để hỗ trợ doanh thu phòng vé. Mặc dù thông báo đã đầu tư gần 300 triệu nhân dân tệ và nhận rất nhiều lời chỉ trích, nhưng các nhà đầu tư đã kiếm được rất nhiều tiền một cách thần kỳ.
(*) Trong bản gốc, tác giả sử dụng 狗尾续貂 (Chồn đuôi chó). Là một thành ngữ, có nguồn gốc Sách của Tấn -Tiểu sử Tư Mã Luân của Phòng Huyền Linh. Chồn đuôi chó (chồn: một loài động vật lông quý). Các quan thời xưa dùng đuôi chồn làm mão. Các quan lại triều đại nhà Tấn quá nhiều nên không đủ đuôi chồn, dùng đuôi chó thay cho chồn. Các tác phẩm văn học viết thì không tốt như ban đầu. Giống như thành ngữ Việt Nam ta “Đầu voi đuôi chuột” nên editor đã sửa lại cho hợp văn cảnh.
Người chịu trách nhiệm tuyên truyền lại là cô.
Trương Viên Viên cũng kinh ngạc: “Hả? Tổ trưởng, đây không phải là cô trước kia…”
“Những hạng mục như vậy không có giá trị tham khảo.”
Giọng nói lạnh lùng được truyền rõ ràng qua micro đến mọi ngóc ngách của khán phòng.
“Hạng mục này …”? giọng nói của Trương Viên Viên đột nhiên im bặt.
Phó Dĩ Hành khẽ nhướng mày, giọng nói vẫn kiên định không chút lo lắng: “Cho dù tuyên truyền có tốt đến đâu, điều này cũng không thể phủ nhận rằng đây là một hạng mục thất bại.”
“Cái nhìn thiển cận để tìm kiếm lợi nhuận, nhà đầu tư cần có tầm nhìn chiến lược dài hạn …”
Trương Viên Viên thận trọng nhìn Giang Tầm.
Giang Tầm im lặng.
“Cảm ơn ngài Phó.” Sau khi người hỏi cảm ơn, anh ta lại ngồi vào chỗ của mình.
Những tràng pháo tay rộn rã vang lên, gợi lại những suy nghĩ trong cô.
Bài phát biểu của Phó Dĩ Hành kết thúc.
Dường như ý thức được, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua đám đông, chính xác rơi vào người cô.
Bốn mắt hướng vào nhau, ánh mắt hòa vào nhau.
Đôi mắt Phó Dĩ Hành khẽ nhúc nhích, ánh sáng hòa trong bóng tối thoát ẩn hiện sâu trong lớp mực dày, đôi môi mỏng của anh ấy nhẹ nhàng nhếch lên.
Ánh mắt Giang Tầm rơi xuống khóe miệng hàm chứa ý cười của anh, cô hít sâu, sau đó thở ra, khó khăn điều chỉnh biểu hiện cứng ngắc trên mặt.
Cô dời tầm mắt, gọi Trương Viên Viên.
“Đi thôi.”
Trương Viên Viên lấy lại tinh thần: “Dạ vâng, tôi đi ngay đây.”
***
“Phó Dĩ Hành! Lại là Phó Dĩ Hành!”
Rời khỏi khán phòng, đến khi tiếng tay biến mất, Trương Viên Viên vẫn chưa hoàn hồn.
Giang Tầm đã đi xa rồi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô rảo theo bước chân của Giang Tầm, có phần khó hiểu: “Tổ trưởng, cô không ngạc nhiên sao?”
Tại hội trường số 3, các nhân viên công tác đang phân công phối hợp bố trí khán phòng.
Giang Tầm nhìn thẳng về phía trước: “Có gì phải kinh ngạc, trên mạng tùy ý tìm kiếm có thể thấy ảnh chụp của anh ấy.”
Có lẽ do giọng điệu quá mức bình tĩnh của Giang Tầm, Trương Viên Viên nhìn cô một cách đầy hoài nghi.
“Đó là Phó Dĩ Hành, là Phó Dĩ Hành bằng xương bằng thịt đó!” Cô tăng thêm ngữ khí của mình và cuối cùng nhấn mạnh, “Người thừa kế của Tập đoàn Quân Trạch, công ty mới nổi trong ngành đầu tư, nhà đầu tư trẻ xuất sắc nhất, ông chồng quốc dân nổi tiếng được hàng nghìn cô gái yêu thích!”
“Quả nhiên, người thật trông đẹp hơn trong ảnh rất nhiều …” Trương Viên Viên ôm mặt, thở dài.
“Được rồi, được rồi, nên làm việc thôi.”
Giang Tầm tức giận ngắt lời, cầm lên một xấp tài liệu quảng cáo nhét vào trong tay cô ấy: “Gửi những tập tài liệu này trước đi.”
Trương Viên Viên nhìn tập tài liệu trong tay, phồng má: “Dạ vâng.”
“Cô Giang, cô muốn tấm áp phích trước cửa treo ở đâu? Cô có tiện vào xem không?” Người phụ trách hét vào trong hội trường.
“Được, tôi tới đây.”
Giang Tầm đáp lại, xoay người đi ra ngoài.
Trương Viên Viên ôm tập tài liệu và chạy lon ton cùng cô.
“Tổ trưởng, tôi vừa mới nghĩ tới.” Cô nghiêng người an ủi nói, “Lời nhận xét của chủ tịch Phó quả thực là quá đáng, đâu cần thiết phải đánh giá hạng mục của tổ trưởng là vô giá trị như vậy. Tôi nghĩ việc tuyên truyền của bộ phim này dù sao thì vẫn đáng giá.”
Trong ngành, đánh giá của các đồng nghiệp về “Khi pháo hoa nở rộ” hoàn toàn khác với Phó Dĩ Hành, người đã làm sống lại một bộ phim tồi tệ. Hạng mục này được coi là kinh điển trong ngành.
Giang Tầm khóe miệng giật giật: “Các nhà tư bản không phải đều như vậy, giống như ma cà rồng hút máu, bọn họ luôn muốn vắt kiệt sức lao động của cô đến mức tối đa.”
“A! Tổ trưởng!” Trương Viên Viên đột nhiên cao giọng, áp đảo cô.
Giang Tấn ánh mắt dò hỏi: “Hả?”
“Ừm, tôi nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, rất quan trọng! Đó là vấn đề của cuộc họp báo, vấn đề này có thể chúng ta quan tâm …” Trương Viên Viên chớp chớp mắt, liều mạng ra hiệu nhìn cô.
“Cái…”
Giang Tầm không biết tại sao, quay đầu lại, ánh mắt không hề phòng bị đụng phải nhân vật chính trong chủ đề cô đang nói.
Phó Dĩ Hành đang đứng trên lối đi bên ngoài hội trường số 1, chiếc áo khoác vest hờ hững vắt trên cánh tay trái. Tay phải anh đang cầm điện thoại nhưng màn hình đen kịt.
Cuộc gọi đã kết thúc.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng qua hành lang, trong mắt ẩn chứa ý cười hài hước, nhưng thực chất đã âm thầm ẩn mình sâu vào thế giới đen tối, khiến người ta không phân biệt được đâu là cảm xúc thật.
Dường như lại là ảo giác của cô.
Trương Viên Viên vẫn còn nói gì đó, nhưng cô nghe không rõ.
Lúc này, tâm trí cô chỉ toàn là…
Hãy nhìn xem, mọi thứ như được hiện ra.
Không khí tĩnh lặng trong hai giây.
Giang Tầm khoác vai Trương Viên Viên, cùng cô ấy đi trở lại hội trường với từng bước chân tê dại, cứng ngắc nói: “Anh ấy ở đó khi nào?”
Trương Viên Viên tỉnh táo lại sau: “Hả? Hình như là…” Cô chớp chớp mắt, “Là khi cô nói lời đầu tiên…”
Hai người nhìn nhau.
“Nhưng ở khoảng cách như vậy, anh ấy sẽ không nghe thấy …” Trương Viên Viên có chút xấu hổ.
Điện thoại trong túi cô chợt rung lên.
Giang Tầm lấy điện thoại ra, mở màn hình khóa. Cô nhìn thoáng qua và dừng lại trên giao diện WeChat.
Ở trên cùng là một tin nhắn chưa đọc.
Cô bấm vào.
Mặt Người Dạ Thú: [Tối nay cùng nhau ăn? ]
Trương Viên Viên thấp giọng nói: “Cũng may ngài Phó không biết chúng ta, anh ấy vừa nhìn chúng ta, nếu không thật sự rất xấu hổ…”
Vậy ư?!
Phó Dĩ Hành.
Biết, tất nhiên là biết.
Làm sao có thể không biết nhau?
Đây là người chồng hợp pháp của cô.
Giang Tầm trước tiên nở một nụ cười, sau đó mở khung trò chuyện, dùng tay gõ nhanh.
Giang Tầm: [Xin lỗi, tối nay tôi phải tăng ca]
Tiếng chuông kêu mỗi lúc một to, chói tai lại khó chịu.
Cô vươn tay mò mẫm, sờ soạng về phía cái gối.
“Giang Tầm, cô làm việc như thế nào rồi? Tại sao kế hoạch của tập đoàn Minh Tín vẫn chưa được gửi vào hộp thư của tôi?” Cuộc gọi vừa kết nối, giọng nói ồn ào của giám đốc kế hoạch lập tức vang lên bên tai cô.
Chuyện quái gì đây.
Giang Tầm cáu kỉnh, ý thức được cúp điện thoại, sau đó thuận tay chặn số.
Vứt điện thoại, cô kéo chăn bông lên, trùm đầu rồi lại tiếp tục chìm vào trong giấc ngủ.
***
Mới hơn mười giờ sáng, tại khách sạn Cadence.
Một chiếc taxi dừng trước khách sạn, nhân viên đứng cửa lập tức tiến tới chào hỏi rồi cúi đầu kéo cửa.
Giang Tầm cả đêm không ngủ ngon vì cuộc gọi đêm khuya.
Ra khỏi taxi, cô không kìm được mà ngáp mấy lần.
Bấy giờ là tháng bảy, vào giữa mùa hè thành phố B nóng như lò lửa, đợt nắng nóng kinh hoàng quét qua thành phố khiến người ta cảm thấy buồn ngủ.
Hôm nay là ngày ra mắt bộ phim “Ngược dòng”, và Giang Tầm là người lên kế hoạch chính cho dự án.
Buổi họp báo ban đầu dự kiến bắt đầu lúc 10h30 sáng và chuẩn bị chỗ ngồi lúc 9 giờ. Nhưng nửa tiếng trước, một đồng nghiệp phụ trách tiến hành sắp xếp đã gọi điện và nói rằng địa điểm tổ chức xảy ra vấn đề.
Cô thậm chí còn không có thời gian để ăn sáng đã vội vàng bắt taxi đến đây.
Chỉ còn hơn một tiếng nữa là cuộc họp báo diễn ra, thời gian rất gấp gáp.
Giang Tầm nhìn thời gian, cất điện thoại vào trong túi, bước nhanh qua cánh cửa xoay.
Hơi nóng trên người bị không khí lạnh trong phòng thổi bay.
“Tổ trưởng Giang, ở đây này!” Giọng nói của đồng nghiệp Trương Viên Viên truyền đến, cô vừa ngẩng đầu nhìn đã thấy người bên kia giơ tay lên.
Giang Tầm bước nhanh về phía trước: “Tình hình hiện tại như thế nào rồi?”
“Khách sạn bên này … bên này…”
Trương Viên Viên trong lòng lo lắng đến độ nói năng lộn xộn.
Giang Tầm: “Đừng nóng vội, chậm rãi nói.”
Trương Viên Viên thở phào nhẹ nhõm và nhanh chóng giải thích sự việc: “Bên khách sạn sắp xếp sai thời gian, họp báo trùng với một thương vụ hội nghị. Tuy nhiên tôi đã phối hợp với phía khách sạn rồi, bọn họ đồng ý thay đổi địa điểm cho chúng ta.”
“Tôi hiểu rồi, trước tiên đi xem địa điểm mới.”
Giang Tầm gật đầu, đi về phía thang máy.
Trương Viên Viên nhìn theo bước chân của cô, dường như nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, tổ trưởng, tôi vừa nhận được điện thoại của giám đốc kế hoạch…”
Giang Tầm: “…”
Thật là, chuyện tốt thì chẳng thấy đâu, chuyện chẳng đến đâu cứ ùn ùn kéo tới.
Cô nhịn không được muốn vỗ trán, ngắt lời: “Giải quyết xong chuyện trước mắt đi, chuyện khác nói sau.”
Thang máy đúng lúc dừng ở tầng một, Giang Tầm bước vào, bấm nút thang máy.
Trương Viên Viên vội đi vào, theo bản năng gật đầu: “Dạ vâng, sẽ tốt thôi.”
Thang máy đi lên.
Giang Tầm nhìn những con số nhảy trên đầu, hỏi: “Địa điểm của chúng ta đã đổi thành hội trường nào rồi?”
Trương Viên Viên nói: “Hội trường số 3 trên tầng ba đã sắp đặt xong rồi.”
Ra khỏi thang máy, hai người bước đến hội trường số ba.
Khi đi ngang qua hội trường số 1 theo lịch trình ban đầu, Giang Tầm nhìn thấy tấm biển đứng bên ngoài.
Tại hội trường số 1, một hội nghị cao cấp hợp tác và đầu tư đang diễn ra.
Cửa đóng kín, chỉ chừa một cửa phụ cho nhân viên ra vào.
Từ cửa hông nhìn vào, có thể thấy được khung cảnh hoành tráng của sự kiện bên trong.
Có rất đông khách mời tụ tập, chỗ ngồi đều chật kín.
“Có người nào nữa còn có câu hỏi khác không?”
Giang Tầm dừng bước.
Giọng nói này quá quen thuộc với cô.
Quả nhiên, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước màn hình máy chiếu.
Bộ đồ thẳng thớm và được cắt may khéo léo khiến dáng người anh càng thêm thanh mảnh và cao ráo.
Ánh sáng chiếu xuống, tinh tế phác họa đường nét sâu trên lông mày của anh, mang lại cảm giác lạnh lùng và sắc nét, giữa ánh sáng và bóng tối, chúng được phủ một chút mềm mại. Hai khí chất trái ngược nhau là lịch lãm, sang trọng và lạnh lùng, quý phái được thể hiện một cách sinh động ở anh.
Lý lịch của anh được chiếu lên màn hình lớn, hiển thị danh tính——
“Chủ tịch Tập đoàn Quân Trạch, giám đốc điều hành của Quỹ đầu tư Quân Trạch, người sáng lập Vốn Tầm Tinh, nhà đầu tư thiên thần Phó Dĩ Hành”
Đã đến phần giải đáp thắc mắc.
Ở hàng ghế đầu, có người giơ tay đặt câu hỏi, nhân viên liền đưa micro.
Người hỏi nói: “Phó tổng, ngài nghĩ gì về IP (*) phổ biến gần đây “Khi pháo hoa nở rộ”? Liệu hạng mục đầu tư này có bất kỳ giá trị tham khảo nào không?”
(*) IP: xuất phát từ thuật ngữ Intellectual Property (sở hữu trí tuệ), chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyện hay tiểu thuyết được đầu tư lớn, chế tác hoành tráng, thậm chí gây xôn xao trước cả khi quay và chiếu.
Giang Tầm giật mình.
“Khi pháo hoa nở rộ”? Cái tên này … có phần quen thuộc?
“Khi pháo hoa nở rộ” là bộ phim mới nhất gộp IP kinh điển nhưng đầu voi đuôi chuột (*), mức sản xuất thì kinh khủng nhưng còn phải dựa vào tuyên truyền để hỗ trợ doanh thu phòng vé. Mặc dù thông báo đã đầu tư gần 300 triệu nhân dân tệ và nhận rất nhiều lời chỉ trích, nhưng các nhà đầu tư đã kiếm được rất nhiều tiền một cách thần kỳ.
(*) Trong bản gốc, tác giả sử dụng 狗尾续貂 (Chồn đuôi chó). Là một thành ngữ, có nguồn gốc Sách của Tấn -Tiểu sử Tư Mã Luân của Phòng Huyền Linh. Chồn đuôi chó (chồn: một loài động vật lông quý). Các quan thời xưa dùng đuôi chồn làm mão. Các quan lại triều đại nhà Tấn quá nhiều nên không đủ đuôi chồn, dùng đuôi chó thay cho chồn. Các tác phẩm văn học viết thì không tốt như ban đầu. Giống như thành ngữ Việt Nam ta “Đầu voi đuôi chuột” nên editor đã sửa lại cho hợp văn cảnh.
Người chịu trách nhiệm tuyên truyền lại là cô.
Trương Viên Viên cũng kinh ngạc: “Hả? Tổ trưởng, đây không phải là cô trước kia…”
“Những hạng mục như vậy không có giá trị tham khảo.”
Giọng nói lạnh lùng được truyền rõ ràng qua micro đến mọi ngóc ngách của khán phòng.
“Hạng mục này …”? giọng nói của Trương Viên Viên đột nhiên im bặt.
Phó Dĩ Hành khẽ nhướng mày, giọng nói vẫn kiên định không chút lo lắng: “Cho dù tuyên truyền có tốt đến đâu, điều này cũng không thể phủ nhận rằng đây là một hạng mục thất bại.”
“Cái nhìn thiển cận để tìm kiếm lợi nhuận, nhà đầu tư cần có tầm nhìn chiến lược dài hạn …”
Trương Viên Viên thận trọng nhìn Giang Tầm.
Giang Tầm im lặng.
“Cảm ơn ngài Phó.” Sau khi người hỏi cảm ơn, anh ta lại ngồi vào chỗ của mình.
Những tràng pháo tay rộn rã vang lên, gợi lại những suy nghĩ trong cô.
Bài phát biểu của Phó Dĩ Hành kết thúc.
Dường như ý thức được, anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua đám đông, chính xác rơi vào người cô.
Bốn mắt hướng vào nhau, ánh mắt hòa vào nhau.
Đôi mắt Phó Dĩ Hành khẽ nhúc nhích, ánh sáng hòa trong bóng tối thoát ẩn hiện sâu trong lớp mực dày, đôi môi mỏng của anh ấy nhẹ nhàng nhếch lên.
Ánh mắt Giang Tầm rơi xuống khóe miệng hàm chứa ý cười của anh, cô hít sâu, sau đó thở ra, khó khăn điều chỉnh biểu hiện cứng ngắc trên mặt.
Cô dời tầm mắt, gọi Trương Viên Viên.
“Đi thôi.”
Trương Viên Viên lấy lại tinh thần: “Dạ vâng, tôi đi ngay đây.”
***
“Phó Dĩ Hành! Lại là Phó Dĩ Hành!”
Rời khỏi khán phòng, đến khi tiếng tay biến mất, Trương Viên Viên vẫn chưa hoàn hồn.
Giang Tầm đã đi xa rồi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Cô rảo theo bước chân của Giang Tầm, có phần khó hiểu: “Tổ trưởng, cô không ngạc nhiên sao?”
Tại hội trường số 3, các nhân viên công tác đang phân công phối hợp bố trí khán phòng.
Giang Tầm nhìn thẳng về phía trước: “Có gì phải kinh ngạc, trên mạng tùy ý tìm kiếm có thể thấy ảnh chụp của anh ấy.”
Có lẽ do giọng điệu quá mức bình tĩnh của Giang Tầm, Trương Viên Viên nhìn cô một cách đầy hoài nghi.
“Đó là Phó Dĩ Hành, là Phó Dĩ Hành bằng xương bằng thịt đó!” Cô tăng thêm ngữ khí của mình và cuối cùng nhấn mạnh, “Người thừa kế của Tập đoàn Quân Trạch, công ty mới nổi trong ngành đầu tư, nhà đầu tư trẻ xuất sắc nhất, ông chồng quốc dân nổi tiếng được hàng nghìn cô gái yêu thích!”
“Quả nhiên, người thật trông đẹp hơn trong ảnh rất nhiều …” Trương Viên Viên ôm mặt, thở dài.
“Được rồi, được rồi, nên làm việc thôi.”
Giang Tầm tức giận ngắt lời, cầm lên một xấp tài liệu quảng cáo nhét vào trong tay cô ấy: “Gửi những tập tài liệu này trước đi.”
Trương Viên Viên nhìn tập tài liệu trong tay, phồng má: “Dạ vâng.”
“Cô Giang, cô muốn tấm áp phích trước cửa treo ở đâu? Cô có tiện vào xem không?” Người phụ trách hét vào trong hội trường.
“Được, tôi tới đây.”
Giang Tầm đáp lại, xoay người đi ra ngoài.
Trương Viên Viên ôm tập tài liệu và chạy lon ton cùng cô.
“Tổ trưởng, tôi vừa mới nghĩ tới.” Cô nghiêng người an ủi nói, “Lời nhận xét của chủ tịch Phó quả thực là quá đáng, đâu cần thiết phải đánh giá hạng mục của tổ trưởng là vô giá trị như vậy. Tôi nghĩ việc tuyên truyền của bộ phim này dù sao thì vẫn đáng giá.”
Trong ngành, đánh giá của các đồng nghiệp về “Khi pháo hoa nở rộ” hoàn toàn khác với Phó Dĩ Hành, người đã làm sống lại một bộ phim tồi tệ. Hạng mục này được coi là kinh điển trong ngành.
Giang Tầm khóe miệng giật giật: “Các nhà tư bản không phải đều như vậy, giống như ma cà rồng hút máu, bọn họ luôn muốn vắt kiệt sức lao động của cô đến mức tối đa.”
“A! Tổ trưởng!” Trương Viên Viên đột nhiên cao giọng, áp đảo cô.
Giang Tấn ánh mắt dò hỏi: “Hả?”
“Ừm, tôi nghĩ đến một chuyện rất quan trọng, rất quan trọng! Đó là vấn đề của cuộc họp báo, vấn đề này có thể chúng ta quan tâm …” Trương Viên Viên chớp chớp mắt, liều mạng ra hiệu nhìn cô.
“Cái…”
Giang Tầm không biết tại sao, quay đầu lại, ánh mắt không hề phòng bị đụng phải nhân vật chính trong chủ đề cô đang nói.
Phó Dĩ Hành đang đứng trên lối đi bên ngoài hội trường số 1, chiếc áo khoác vest hờ hững vắt trên cánh tay trái. Tay phải anh đang cầm điện thoại nhưng màn hình đen kịt.
Cuộc gọi đã kết thúc.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng qua hành lang, trong mắt ẩn chứa ý cười hài hước, nhưng thực chất đã âm thầm ẩn mình sâu vào thế giới đen tối, khiến người ta không phân biệt được đâu là cảm xúc thật.
Dường như lại là ảo giác của cô.
Trương Viên Viên vẫn còn nói gì đó, nhưng cô nghe không rõ.
Lúc này, tâm trí cô chỉ toàn là…
Hãy nhìn xem, mọi thứ như được hiện ra.
Không khí tĩnh lặng trong hai giây.
Giang Tầm khoác vai Trương Viên Viên, cùng cô ấy đi trở lại hội trường với từng bước chân tê dại, cứng ngắc nói: “Anh ấy ở đó khi nào?”
Trương Viên Viên tỉnh táo lại sau: “Hả? Hình như là…” Cô chớp chớp mắt, “Là khi cô nói lời đầu tiên…”
Hai người nhìn nhau.
“Nhưng ở khoảng cách như vậy, anh ấy sẽ không nghe thấy …” Trương Viên Viên có chút xấu hổ.
Điện thoại trong túi cô chợt rung lên.
Giang Tầm lấy điện thoại ra, mở màn hình khóa. Cô nhìn thoáng qua và dừng lại trên giao diện WeChat.
Ở trên cùng là một tin nhắn chưa đọc.
Cô bấm vào.
Mặt Người Dạ Thú: [Tối nay cùng nhau ăn? ]
Trương Viên Viên thấp giọng nói: “Cũng may ngài Phó không biết chúng ta, anh ấy vừa nhìn chúng ta, nếu không thật sự rất xấu hổ…”
Vậy ư?!
Phó Dĩ Hành.
Biết, tất nhiên là biết.
Làm sao có thể không biết nhau?
Đây là người chồng hợp pháp của cô.
Giang Tầm trước tiên nở một nụ cười, sau đó mở khung trò chuyện, dùng tay gõ nhanh.
Giang Tầm: [Xin lỗi, tối nay tôi phải tăng ca]
Bình luận facebook