• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ngọt Ngào Em Trao (1 Viewer)

  • Chương 95

Ngày hôm sau, Giang Tầm xin công ty cho nghỉ một ngày để đến bệnh viện kiểm tra cùng Phó Dĩ Hành.



Trên đường đến bệnh viện, tâm trạng cô rất lo lắng.



“Hôm nay anh không về công ty thì có sao không?”



“Thật sự không sao à?”



“Phó Dĩ Hành, em lo quá.”



Cô cứ liên tục hỏi Phó Dĩ Hành những vấn đề giống nhau.



Phó Dĩ Hành nắm lấy tay cô, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ mà, có anh ở đây.”



Giang Tầm vẫn không yên tâm: “Nếu như có gì đó xui xẻo thì phải làm sao?”



Phó Dĩ Hành vươn tay ôm cô vào lòng, rồi ghé vào tai cô nói đầy ẩn ý: “Nếu như có gì xui xẻo, vậy thì anh phải cố gắng hơn chút nữa rồi.”



Giang Tầm: ==



“…Lưu manh.”



Nhưng mà được anh an ủi như vậy, tâm trạng cô cũng thoải mái hơn nhiều.



Các hạng mục phải kiểm tra đều đã được hẹn trước.



Cũng không biết Phó Dĩ Hành đang nghĩ gì mà hẹn trước nhiều hạng mục cho cô kiểm tra như vậy.



Sau khi hoàn thành xong một loạt cuộc kiểm tra thì cũng gần đến trưa.



Mà thời gian chờ kết quả thật đúng là cực khổ, từng phút từng giây trôi qua rất chậm.



Đang đợi thì điện thoại di động của Phó Dĩ Hành reo lên, anh đi ra ngoài nghe điện thoại, để lại Giang Tầm ngồi nghỉ ngơi một mình trong phòng.



Cô ngơ ngẩn nhìn điện thoại di động, màn hình điện thoại đã tối đen rồi mà vẫn không nhận ra.



Sau nửa tiếng thì cũng có một số kết quả.



Bác sĩ xem xong kết quả kiểm tra thì nhỏ giọng nói: “Bị viêm dạ dày nhẹ, không nghiêm trọng lắm.”



Bác sĩ lại dặn thêm: “Có phải sinh hoạt hằng ngày hơi thất thường không? Chú ý đến chế độ ăn một chút, nuôi dưỡng dạ dày thật tốt.”



“…”



Nghe được kết quả như vậy, Giang Tầm và Phó Dĩ Hành đều sửng sốt.



Hóa ra chỉ là một điều xui xẻo nhỏ xíu thôi à?



Biết điều đó là xui xẻo nhưng Giang Tầm lại cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.



Phó Dĩ Hành đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng an ủi.



Giang Tầm lắc đầu với anh.



“Nhưng mà…”



Bác sĩ lại lật đến tờ báo cáo kết quả kiểm tra tiếp theo rồi chuyển đề tài: “Chúc mừng hai người.”



Giang Tầm:???



Cô hơi bối rối, vẫn chưa kịp phản ứng lại: “Chúc mừng chúng tôi cái gì cơ?”



Bác sĩ trả lời: “Chỉ số nồng độ HCG dương tính, chúc mừng.”



Lời thì ít mà ý thì nhiều.



Giang Tầm không giữ bình tĩnh được cho đến khi Phó Dĩ Hành nhận được tờ báo cáo.



Cô đến gần để nhìn.



Kết quả xét nghiệm HCG trong máu có viết là “Mang thai sớm”.



Nhìn thấy ba chữ này cả người Giang Tầm như trên mây.



Cuộc đời con người đúng là có lúc thăng lúc trầm, lúc lên lúc xuống…



Chỉ trong nháy mắt, tâm trạng của cô đã trải qua cảm giác lên xuống thất thường.



“Bác sĩ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Tầm hoàn hồn: “Tôi đã lên mạng kiểm tra, mang thai khoảng sáu tuần mới xuất hiện phản ứng của việc mang thai sớm, nhưng tại sao mới hơn mười ngày tôi đã có cảm giác buồn nôn?”



Bác sĩ đáp lại: “Đúng là mang thai mười ngày sẽ không xuất hiện phản ứng của mang thai sớm. Nhưng cô có cảm giác buồn nôn là vì bệnh viêm dạ dày.”



Giang Tầm: “…”



Nghe giọng điệu của bác sĩ, cô cũng hiểu được một chút. Chuyện nôn ói ngày hôm qua thật sự là trùng hợp, có lẽ là do viêm dạ dày gây ra. Còn chuyện mang thai thì hôm nay kiểm tra mới vô tình phát hiện.



Chuyện này đúng là niềm vui ngoài ý muốn.



“Nhưng mà chỉ mới hơn mười ngày, siêu âm B cũng không kiểm tra được gì. Đề phòng chẩn đoán nhầm thì khoảng sáu mươi ngày nữa quay lại để siêu âm nhé…”



Bác sĩ lại nói thêm một đống những điều cần chú ý khác, nhưng Giang Tầm lại không chú ý lắng nghe.



Phó Dĩ Hành cũng không nói gì, chỉ ôm cô rời khỏi bệnh viện.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!



Đi đến cửa bệnh viện, Giang Tầm vẫn cảm thấy có chút không chân thật.



Cô cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng mình.



Ở đây… có một sinh mạng nhỏ sao?



“Phó Dĩ Hành,” Cô nghe thấy bản thân hỏi anh: “Chúng ta có con rồi, là thật sao?”



Phó Dĩ Hành ôm cô vào lòng, giọng nói hơi khàn: “Đúng vậy, là sự thật.”



Giang Tầm ngẩng đầu nhìn anh.



Trong mắt Phó Dĩ Hành toàn là ý cười, nhưng qua giọng nói lại thấy anh rất căng thẳng: “Tầm Tầm, anh vui quá.”



Giang Tầm cụp mi xuống; “Em… cũng không biết nói thế nào cả. Cảm giác này, kỳ diệu thật đấy.”



Bậc cha mẹ tương lai này xúc động không nói nên lời.



Một lúc lâu sau Phó Dĩ Hành mới phá vỡ sự im lặng: “Xem ra kế hoạch hoàn thành sớm rồi.”



Giang Tầm cố gắng kéo những suy nghĩ đang trôi xa quay về, nghi ngờ hỏi anh: “Kế hoạch gì cơ?”



“Đám cưới của chúng ta và cả tuần trăng mật nữa.” Phó Dĩ Hành nói thêm: “Vốn dĩ anh định năm sau mới bàn bạc với em, nhưng có lẽ bây giờ…”



Anh dừng lại, có chút ẩn ý nói: “Nếu không thì đợi đến lúc mấy nhóc nhà mình ra đời cũng đã trễ rồi.”



“Sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này vậy…” Giang Tầm ngoảnh mặt đi, lỗ tai ửng hồng: “Vậy thì anh sắp xếp đi.”



“Được.”



Phó Dĩ Hành nhếch miệng.



Anh nắm lấy tay Giang Tầm, hai người cùng nhau đi đến bãi đậu xe.



“Giờ về nhà nhé?”



Giang Tầm kéo tay anh lại, lắc đầu rồi nói: “Em vẫn chưa muốn về, muốn đi dạo một vòng.”



Phó Dĩ Hành cúi đầu, hỏi cô: “Vậy em muốn đi đâu nào?”



Giang Tầm ngẩng đầu nhìn anh: “Đến trường lúc trước của anh được không?”



“Trường lúc trước của anh?” Phó Dĩ Hành dừng chân.



“Trường cấp ba của anh.”



Giang Tầm lấm lét nhìn trái rồi nhìn phải, vui vẻ nói: “Trước đây anh học trường trung học phổ thông liên kết với đại học B đúng không? Em nhớ là nó ở gần đây, có thể dẫn em đến đó tham quan không?”



Phó Dĩ Hành ngập ngừng giây lát rồi đáp: “Được thôi, để anh dẫn em đi.”



Trường trung học phổ thông liên kết với đại học B cách chỗ bọn họ không xa, chỉ mất hơn mười phút đi bộ.



Bây giờ đang là giờ học nên hai người chưa thể vào trường, vẫn đứng ở cửa trường nhìn vào.



Bảng tên “Trường Trung Học Phổ Thông Liên Kết Với Đại Học B” phía trước bồn hoa rất rõ ràng và bắt mắt.



Phía trong hàng rào là một con đường rợp bóng cây dẫn vào sâu bên trong trường, tuyết đọng trên đường vào trường được quét sang hai bên, rất sạch sẽ. Nhưng bây giờ đang là mùa đông, nhành cây trơ trọi lá xanh nên không có gì ngăn cản tầm mắt, thành ra bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được kiến trúc bên trong. Thứ họ thấy đầu tiên chính là tháp đồng hồ ở trung tâm, tiếp đó là dãy phòng học phía trước.



“Trường của bọn anh lớn thật đấy, sao trước giờ em chưa từng đến đây nhỉ.”



Giang Tầm nhìn vào bên trong, vui vẻ nói.



Phó Dĩ Hành hỏi: “Có muốn vào tham quan một chút không?”



Giang Tầm có chút cảm động, nhưng cô vẫn từ chối lời đề nghị: “Hay là thôi đi, không nên quấy rầy các em học sinh trong giờ học.”



Cô thu lại ánh mắt rồi nói tiếp: “Thật ra, trước đây suýt chút nữa là em đến đây học rồi.”



Phó Dĩ Hành khẽ giật mình: “Vậy tại sao sau đó không học?”



Giang Tầm nhìn xuống mũi chân mình, giọng nói rất bình tĩnh: “Bởi vì ba em, vốn dĩ em điền nguyện vọng cấp ba của em là trường này. Nhưng ông ấy biết đứa con riêng chắc chắn sẽ không đậu được vào trường này. Vì không muốn con riêng cảm thấy đau khổ nên đã lén tìm người sửa lại nguyện vọng của em.”



“Đến khi có thông báo trúng tuyển em mới biết chuyện này.”



Cô nói nhẹ nhàng nhưng Phó Dĩ Hành lại cau mày.



Anh cầm tay cô.



“Được rồi, không nói đến ông ấy nữa.”



Giang Tầm nói sang chuyện khác, cô nhếch miệng cười: “Nếu chúng ta gặp nhau trước thì có lẽ sẽ không có hôm nay. Có lẽ quan hệ của chúng ta cũng không giống như bây giờ…”



“Sẽ không đâu.” Phó Dĩ Hành ngắt lời cô bằng một giọng điệu chắc chắn: “Nếu như chúng ta gặp nhau trước thì nhất định anh và em vẫn có thể đi đến ngày hôm nay.”



Giang Tầm hơi sửng sốt: “Sao anh nói chắc vậy, không phải trước đây anh nói vào cấp ba anh không thể yêu sớm ư? Tiêu chuẩn kép của anh lợi hại thật đấy, Phó tổng ạ.”



“Ừm, hôm qua anh cũng nói rồi mà, tiêu chuẩn kép chỉ dùng với em.” Phó Dĩ Hành trả lời một cách vô cùng ung dung.



“Vậy trước đây anh nổi tiếng ở trường lắm đúng không?” Giang Tầm đột nhiên tò mò: “Có cô nào tỏ tình với anh không vậy?”



Phó Dĩ Hành im lặng một lát rồi mới nói: “Anh không rõ lắm.”



Giang Tầm nghi ngờ: “Anh là người trong cuộc mà sao không rõ được?”



Phó Dĩ Hành nhìn về phía tòa nhà phòng học ở phía xa: “Khi đó bận bịu học tập nên anh hoàn toàn không để ý đến mấy chuyện này.”



Giang Tầm vẫn nghi ngờ: “Đúng không đó? Vậy mà vừa rồi anh còn nói chắc chắn như vậy. Nếu như anh bận bịu học tập thì làm gì có thời gian quan tâm đến em?”



Phó Dĩ Hành cười nhẹ, đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô, giọng nói rất tự nhiên: “Bời vì sống chung với em cũng là một phần của việc học.”



Giang Tầm ngẩn người.



Cô bắt gặp ánh mắt anh, đột nhiên hiểu được cái gì đó, gương mặt hơi ửng hồng.



“Miệng lưỡi trơn tru.”



Cô buông tay anh ra, tiếp tục đi về phía trước.



Tuyết đọng trên đất bắt đầu tan nên mặt đường trơn trượt hơn.



Phó Dĩ Hành đuổi sát theo cô: “Cẩn thận một chút.”



Giang Tầm chợt nhớ ra điều gì đó nên dừng lại, quay đầu nhin anh: “À đúng rồi, trước đây anh rể với anh học cùng trường đúng không?”



Cô nhích đến gần, tò mò hỏi anh: “Giữa hai người có ân oán gì vậy?”



Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Muốn biết sao?”



Giang Tầm vội vàng gật đầu.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



Phó Dĩ Hành dừng lại một lát mới mở miệng nói: “Năm anh học lớp mười, sau khi anh đi tham gia huấn luyện cho cuộc thi IMO về thì trong trường đã rộ lên một hoạt động rất nhàm chán. Đó là bình chọn hoa khôi và nam vương của trường. Lúc đó anh và Chu Dư Ngôn có cùng số phiếu.”



“Vậy sau đó thì sao?” Giang Tầm tò mò.



Phó Dĩ Hành nói tiếp: “Tất cả mọi người đều bỏ phiếu xong rồi, chỉ còn lại một mình anh. Cho nên trước khi hết hạn bỏ phiếu thì anh đã bỏ phiếu cho anh ta.”



“Hả?” Giang Tầm không hiểu, “Tại sao chứ?”



Phó Dĩ Hành nói qua loa: “Người được bình chọn làm nam vương phải biểu diễn tiết mục trong ngày kỷ niệm thành lập trường.”



Giang Tầm: “…”



“Cho nên anh và anh rể ghét nhau?” Giang Tầm có chút không thể tưởng tượng được.



Phó Dĩ Hành không trả lời, nhưng vẻ mặt của anh đã nói cho cô đáp án chính xác.



Tâm trạng Giang Tầm phức tạp, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu: “Phó tổng, hai người đúng thật là trẻ con.”



Cô cố gắng kiềm chế nhưng không thể không phì cười.



“…”



Phó Dĩ Hành im lặng dời mắt sang hướng khác.



Giang Tầm thu lại nụ cười, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà em cũng hiểu rõ hơn về anh rồi.”



Phó Dĩ Hành hơi ngừng bước, quay đầu đón lấy tầm mắt cô.



Giang Tầm cười với anh một cái rồi nói: “Đi thôi nào, em muốn sang bên cạnh xem một chút.”



Phó Dĩ Hành cũng cười theo: “Được.”



Bên cạnh trường là một con phố ẩm thực, quán ăn vặt, nhà hàng, quán ăn đều có đủ.



Gần đến giờ tan học thì các quán ăn trong phố ẩm thực mở cửa để buôn bán, trên đường dần dần có nhiều quầy hàng hơn.



Giang Tầm tò mò hỏi: “Trước kia anh có đến đây ăn vặt không?”



Cứ tưởng rằng sẽ nhận được câu trả lời phủ định, nhưng không ngờ lại nghe anh nói…



“Có đến.”



“Có đến?” Giang Tầm rất bất ngờ.



Giang Tầm không thể tưởng tượng được rằng người như Phó Dĩ Hành sẽ đến những quán ăn vặt như thế này để ăn.



Phó Dĩ Hành nói: “Bố mẹ thường hay nuôi thả anh, trước kia lúc học cấp ba, bọn họ không rảnh để quản anh. Tiết tấu học tập cũng chặt chẽ nên vấn đề ăn uống chỉ có thể tự giải quyết.”



Giang Tầm nhỏ giọng: “Cũng không khác gì em…”



Phó Dĩ Hành không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”



“Không có gì, em hơi đói rồi.” Ánh mắt Giang Tầm rơi vào một hàng quán bán bún chả cá gần đó: “Em muốn ăn bún chả cá.”



Diện tích quán bún chả cá hơi nhỏ, chỉ mới để hai bộ bàn ghế trong tiệm thôi đã chật kín người. Bên ngoài có bày thêm vài bộ bàn ghế, nhưng lại không có ai ngồi.



Phó Dĩ Hành tháo khăn quàng cổ xuống rồi quấn quanh người cô.



“Vậy em ngồi đây trước nhé, anh đi qua đó mua.”



“Vâng.”



Phó Dĩ Hành đi qua đó mua bún.



Sau khi Giang Tầm ngồi xuống thì cô nhìn xung quanh một chút.



“Cậu là… Giang Tầm sao?”



Lúc này, đột nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền đến.



Cô nghiêng đầu nhìn, ánh mắt va vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, đi giày da, cả người đều mang trang phục của thương hiệu nổi tiếng, tóc chải sáng bóng.



Giang Tầm cảm thấy hơi lạ mắt nên nghi ngờ hỏi: “Xin hỏi, cậu là ai vậy?”



“Cậu không nhớ tôi à?” Giọng nói người đàn ông khá dễ nghe: “Tôi là Ngô Chí Phong, lúc trước học lớp bên cạnh của cậu.”



“Ngô Chí Phong? Là cậu sao?”



Không nhận ra dáng vẻ nhưng có chút ấn tượng với tên.



Giang Tầm mơ hồ nhớ lại lúc cô là sinh viên năm nhất, thật sự có một chàng trai tên Ngô Chí Phong cứ theo đuổi cô. Ngô Chí Phong này là lớp trưởng lớp bên cạnh, dáng vẻ cũng có chút đẹp trai, phong cách lịch sự, nhưng mà cô không thể nhớ rõ được hình dáng của anh ta lúc đó.



Người này cũng đã viết thư tình cho cô vài lần, nhưng sau khi bị cô từ chối thẳng thì ngày hôm sau anh ta đã cặp kè với ủy viên văn nghệ lớp cô.



Trong khi cô đang cố gắng nhớ lại thì Ngô Chí Phong vẫn lặng lẽ nhìn cô.



Cả người Giang Tầm được lông vũ quấn lấy nên không thể nhìn thấy cô mặc cái gì bên trong. Nhưng dưới chân cô mang một đôi giày đế bằng, nhìn sơ qua thì cũng không có gì lạ. Trên tai còn đeo một đôi bịt tai hình gấu trúc, giống như mua từ cửa hàng bán đồ giá rẻ, trên cổ còn quấn thêm một khăn quàng cổ tự đan với những họa tiết trẻ con.



Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!



Giang Tầm khẽ gật đầu, nở một nụ cười lịch sự mà ngượng ngùng với anh ta: “Chào cậu, đã lâu không gặp.”



Ngô Chí Phong thản nhiên thu lại ánh mắt, anh ta nhướn mày rồi nói: “Đúng là đã lâu rồi, tôi mới từ nước Y về, cũng không ngờ vừa về đã trùng hợp gặp được bạn học cũ như thế này.”



“Nếu đã có duyên như vậy thì ăn với nhau một bữa cơm nhé?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom