Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Thấy Trương Linh đã đi rồi thì Hoàng Yến Chi cũng đón một chiếc taxi đến bệnh viện lớn nhất trong thành phố.
Trước cửa phòng bệnh Vip của bệnh viện lớn nhất thành phố.
Hoàng Yến Chi đang chuẩn bị mở cửa thì cửa phòng lại mở ra. Bác sĩ điều trị đi ra thấy Hoàng Yến Chi liền chào một tiếng: " Hoàng Nhị tiểu thư."
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua phòng bệnh: " Bác sĩ Lý, bà nội tôi thế nào rồi."
" Hôm nay tình trạng của bà rất tốt, bà mới uống thuốc xong, giờ đã ngủ rồi."
" Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Lý."
Chào hỏi xong bác sĩ, thì Hoàng Yến Chi rón rén đi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, một bà cụ đầu tóc bạc phơ nằm đó, mắt nhắm chặt thở đều đều.
Hoàng Yến Chi lúc này lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản khi ngủ của bà một lúc rồi thì cầm đống quần áo chưa kịp giặt vắt ở một bên đi vào nhà vệ sinh.
Thực ra những chuyện này không cần cô phải làm, trong nhà đã thuê một hộ lý chuyên môn tới để chăm sóc cho Hoàng lão thái.
Nhưng Hoàng Yến Chi vẫn muốn làm chút gì đó cho bà, để báo đáp người vẫn luôn coi cô là đứa cháu bà yêu thương nhất.
Hoàng lão thái ngủ không lâu, Hoàng Yến Chi giặt xong quần áo thì bà cũng đã thức dậy.
" Chi Chi đến rồi à, sao không gọi bà dậy." Ánh mắt của Hoàng lão thái nhìn cô tràn đầy yêu thương.
" Cháu thấy bà ngủ ngon quá nên cháu không nỡ đánh thức bà." Giọng nói của Hoàng Yến Chi nói với bà rất dịu dàng, cho thấy cô rất thân thiết với bà.
Hoàng lão thái bị ung thư gan giai đoạn cuối, mặc dù đã khám l bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, nhưng vẫn không trị khỏi cho bà, bây giờ thời gian của bà không còn bao lâu nữa.
" Buổi chiều cháu không đi học sao " Hoàng lão thái nắm bàn tay dù đang là mùa hè nhưng vẫn hơi lạnh của cháu gái, quan tâm hỏi.
" Không ạ, cho nên cháu mới qua đây với bà."
" Cháu đó, bà đã già rồi có gì đâu mà qua thăm, rảnh rỗi cháu nên ra ngoài chơi với bạn bè." Tính tình của đứa cháu gái này của bà quá trầm lặng, ngoài hai cô bạn thân thiết thì chẳng có có người bạn nào nữa.
" Mới có một ngày cháu không đến thăm bà mà bà đã ghét bỏ cháu rồi à." Hiếm khi Hoàng Yến Chi nói đùa với bà một câu.
Hoàng lão thái bật cười: " Bà thương cháu còn không hết nữa, sao mà ghét bỏ cháu được, cháu còn trẻ, đang độ tuổi đẹp như hoa, nên đi chơi với bạn bè nhiều hơn. Hôm qua ông cháu còn nói cháu giống ông cụ hơn ông ấy nữa đó."
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi cười, không quá rõ nhưng lại khiến cả mặt cô tươi tắn lên nhiều: " Là do ông lo lắng nhiều quá thôi, hôm nay ông về nhà rồi ạ." Bình thường ở bệnh viện, Hoàng lão gia đều ở trong bệnh viện với vợ.
" Bà bảo ông ấy về nghĩ ngơi rồi, ở đây cũng không có việc gì."
Hai bà cháu đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của Hoàng Yến Chi đổ chuông. Cô cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi rồi bắt máy.
" Mẹ ạ,"
" Dạ con biết rồi,chút nữa con sẽ về." Hoàng Yến Chi nói xong thì cúp máy.
" Điện thoại của mẹ cháu à." Hoàng lão thái nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Hoàng Yến Chi hỏi.
Hoàng Yến Chi thản nhiên gật đầu: " Hoàng Hi Lan đã trở về rồi, trong nhà làm bữa cơm để mừng chị ấy trở về, mẹ bảo cháu chút nữa về ăn cơm."
Vẻ mặt của Hoàng lão thái nhạt đi, tuy bà không nói gì nhưng nắm tay cô chặt hơn.
Hoàng Yến Chi vỗ nhẹ lên tay bà: " Bà nội, bà yên tâm, cháu không sao đâu."
Hoàng lão thái nhìn bóng lưng của Hoàng Yến Chi rời đi thì thở dài, bà không còn nhiều thời gian nữa. Bây giờ bà còn sống ít nhiều gì cũng có thể che chở cho đứa bé này. Nhưng đến khi bà đi rồi, thì cháu bà phải làm sao.
Khi Hoàng Yến Chi rời khỏi bệnh viện thì cũng đã 7h tối, điện thoại trong túi xách vang lên, cô chỉ nhìn thoáng qua màn hình nhưng không bắt máy.
****************
Hoàng Yến Chi vừa vào tới cửa thì đã nghe tiếng nói cười vui vẻ truyền tới, trong đó có tiếng cười của mẹ cô - Vũ Ân Nguyệt. Cô dừng bước chân lại, gương mặt lạnh lùng vô cảm.
" Đứng ở cửa làm gì." Phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa của người đàn ông.
Hoàng Yến Chi xoay người lại, liền thấy anh trai Hoàng Minh Dạ mỉm cười nhìn cô.
Anh bước đến xoa xoa đầu cô nói: " Hay là biết anh về nên cố ý đứng đây chờ anh."
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi, đáy mắt ánh lên chút ấm áp.
Hoàng Minh Dạ ôm em gái mình rồi đi vào " Mẹ chúng con về rồi."
Trong phòng khách, hai mẹ con đang cười đùa bỗng dừng lại.
" Minh Dạ và Yến Chi về rồi đó à, con không biết vừa rồi Lan Lan kể chuyện buồn cười như thế nào đâu." Khuôn mặt Vũ Ân Nguyệt vẫn rạng rỡ nụ cười.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía cô gái đang mỉm cười dịu dàng với bọn họ, tóc dài xoăn nhẹ màu nâu, khuôn mặt trái xoan được trang điểm khéo léo, mặt một váy dài màu trắng, ưu nhã xinh đẹp, thoải mái tự tin. Đây là con gái nuôi nhà họ Hoàng- Hoàng Hi Lan.
Hoàng Minh Dạ nhếch môi: " Chuyện vui gì thế, kể cho anh nghe với nào."
Hoàng Hi Lan khẽ cười: " Đâu có vui đến vậy, là mẹ nói quá lên thôi. Anh, Yến Chi, em về nước có mang quà cho hai người này, lát ăn cơm xong sẽ lấy cho hai người."
Hoàng Minh Dạ gật đầu còn Hoàng Yến Chi thì nói tiếng " cảm ơn".
Thái độ lạnh nhạt như thế làm Hoàng Hi Lan hơi xấu hổ, còn Vũ Ân Nguyệt ngược lại thì thấy không hài lòng.
" Minh Dạ, Yến Chi hai con sao thế, Lan Lan ở xa về còn nhớ mua quà cho hai đứa, mà thái độ của hai con là như thế này à.?"
" Mẹ." Hoàng Hi Lan kéo tay áo của Vũ Ân Nguyệt khẽ lắc đầu.
Hoàng Minh Dạ lại đi tới Hoàng Yến Chi vỗ vai an ủi cô.
Hoàng Yến Chi nhìn anh trai mình khẽ nói trong lòng ' trong mình yếu đuối vậy sao.'
" Con đi thăm ông nội trước." Hoàng Yến Chi không để ý tới lời nói của Vũ Ân Nguyệt mà nói xong rồi đi thẳng lên lầu.
Vũ Ân Nguyệt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của con gái mà không nói được lời nào.
Hoàng Yến Chi đến thẳng thư phòng của ông, quả nhiên thấy ông đang luyện chữ.
" Ông nội, ông đang luyện chữ à "
Hoàng lão gia thấy người đi vào, mặt mày liền rạng rỡ, vẫy tay bảo Yến Chi đến: " Chi Chi, mau lại đây, xem chữ ông viết này."
Hoàng Yến Chi đi đến, trên bàn là hàng chữ ' Tĩnh Mịch Chí Viễn' mà Hoàng lão gia vừa viết xong, nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực.
* Tĩnh Mịch Chí Viễn: Những người kín đáo mới là người sâu sắc.
" Chữ của ông ngày càng đẹp." Hoàng Yến Chi khen ngợi.
Nhà họ Hoàng có truyền thống quân đội hàng trăm năm nay, từ thời nhà Thanh con cháu đã có chỗ đứng trong quân đội.
Mặc dù tới đời Hoàng Minh Dạ không tham gia quân ngũ nhưng sức ảnh hưởng trong quân đội nước T không hề nhỏ.
Khi còn trẻ, Hoàng lão gia đã kế thừa truyền thống quân nhân, lăn lộn trong quân đội cả đời nên tính tình ông có hơi nóng nảy thô bạo.
Nên giờ việc trồng hoa luyện chữ cũng để tu thân dưỡng tính.
" Cháu chỉ biết nói ngọt." Hoàng lão gia bật cười, mỏi lần nhìn thấy đứa cháu gái xinh đẹp lạnh lùng này thì tâm trạng ông lúc nào cũng tốt.
" Hôm nay cháu đến bệnh viện thăm bà nội à."
" Cháu có đến thăm bà một chút, hôm nay bà ăn uống rất tốt." Hoàng Yến Chi nói xong thì ngoài của có tiếng rõ cửa.
" Ông nội, mẹ nói ăn cơm được rồi." Tiếng Hoàng Hi Lan vang lên.
" Biết rồi." Hoàng lão gia cất lời rồi đứng lên đi từ từ ra cửa.
Trước cửa phòng bệnh Vip của bệnh viện lớn nhất thành phố.
Hoàng Yến Chi đang chuẩn bị mở cửa thì cửa phòng lại mở ra. Bác sĩ điều trị đi ra thấy Hoàng Yến Chi liền chào một tiếng: " Hoàng Nhị tiểu thư."
Hoàng Yến Chi nhìn thoáng qua phòng bệnh: " Bác sĩ Lý, bà nội tôi thế nào rồi."
" Hôm nay tình trạng của bà rất tốt, bà mới uống thuốc xong, giờ đã ngủ rồi."
" Tốt quá, cảm ơn bác sĩ Lý."
Chào hỏi xong bác sĩ, thì Hoàng Yến Chi rón rén đi vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, một bà cụ đầu tóc bạc phơ nằm đó, mắt nhắm chặt thở đều đều.
Hoàng Yến Chi lúc này lẳng lặng nhìn vẻ mặt bình thản khi ngủ của bà một lúc rồi thì cầm đống quần áo chưa kịp giặt vắt ở một bên đi vào nhà vệ sinh.
Thực ra những chuyện này không cần cô phải làm, trong nhà đã thuê một hộ lý chuyên môn tới để chăm sóc cho Hoàng lão thái.
Nhưng Hoàng Yến Chi vẫn muốn làm chút gì đó cho bà, để báo đáp người vẫn luôn coi cô là đứa cháu bà yêu thương nhất.
Hoàng lão thái ngủ không lâu, Hoàng Yến Chi giặt xong quần áo thì bà cũng đã thức dậy.
" Chi Chi đến rồi à, sao không gọi bà dậy." Ánh mắt của Hoàng lão thái nhìn cô tràn đầy yêu thương.
" Cháu thấy bà ngủ ngon quá nên cháu không nỡ đánh thức bà." Giọng nói của Hoàng Yến Chi nói với bà rất dịu dàng, cho thấy cô rất thân thiết với bà.
Hoàng lão thái bị ung thư gan giai đoạn cuối, mặc dù đã khám l bác sĩ giỏi nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, nhưng vẫn không trị khỏi cho bà, bây giờ thời gian của bà không còn bao lâu nữa.
" Buổi chiều cháu không đi học sao " Hoàng lão thái nắm bàn tay dù đang là mùa hè nhưng vẫn hơi lạnh của cháu gái, quan tâm hỏi.
" Không ạ, cho nên cháu mới qua đây với bà."
" Cháu đó, bà đã già rồi có gì đâu mà qua thăm, rảnh rỗi cháu nên ra ngoài chơi với bạn bè." Tính tình của đứa cháu gái này của bà quá trầm lặng, ngoài hai cô bạn thân thiết thì chẳng có có người bạn nào nữa.
" Mới có một ngày cháu không đến thăm bà mà bà đã ghét bỏ cháu rồi à." Hiếm khi Hoàng Yến Chi nói đùa với bà một câu.
Hoàng lão thái bật cười: " Bà thương cháu còn không hết nữa, sao mà ghét bỏ cháu được, cháu còn trẻ, đang độ tuổi đẹp như hoa, nên đi chơi với bạn bè nhiều hơn. Hôm qua ông cháu còn nói cháu giống ông cụ hơn ông ấy nữa đó."
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi cười, không quá rõ nhưng lại khiến cả mặt cô tươi tắn lên nhiều: " Là do ông lo lắng nhiều quá thôi, hôm nay ông về nhà rồi ạ." Bình thường ở bệnh viện, Hoàng lão gia đều ở trong bệnh viện với vợ.
" Bà bảo ông ấy về nghĩ ngơi rồi, ở đây cũng không có việc gì."
Hai bà cháu đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại của Hoàng Yến Chi đổ chuông. Cô cầm lên nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi thay đổi rồi bắt máy.
" Mẹ ạ,"
" Dạ con biết rồi,chút nữa con sẽ về." Hoàng Yến Chi nói xong thì cúp máy.
" Điện thoại của mẹ cháu à." Hoàng lão thái nhìn sắc mặt trầm tĩnh của Hoàng Yến Chi hỏi.
Hoàng Yến Chi thản nhiên gật đầu: " Hoàng Hi Lan đã trở về rồi, trong nhà làm bữa cơm để mừng chị ấy trở về, mẹ bảo cháu chút nữa về ăn cơm."
Vẻ mặt của Hoàng lão thái nhạt đi, tuy bà không nói gì nhưng nắm tay cô chặt hơn.
Hoàng Yến Chi vỗ nhẹ lên tay bà: " Bà nội, bà yên tâm, cháu không sao đâu."
Hoàng lão thái nhìn bóng lưng của Hoàng Yến Chi rời đi thì thở dài, bà không còn nhiều thời gian nữa. Bây giờ bà còn sống ít nhiều gì cũng có thể che chở cho đứa bé này. Nhưng đến khi bà đi rồi, thì cháu bà phải làm sao.
Khi Hoàng Yến Chi rời khỏi bệnh viện thì cũng đã 7h tối, điện thoại trong túi xách vang lên, cô chỉ nhìn thoáng qua màn hình nhưng không bắt máy.
****************
Hoàng Yến Chi vừa vào tới cửa thì đã nghe tiếng nói cười vui vẻ truyền tới, trong đó có tiếng cười của mẹ cô - Vũ Ân Nguyệt. Cô dừng bước chân lại, gương mặt lạnh lùng vô cảm.
" Đứng ở cửa làm gì." Phía sau truyền đến giọng nói ôn hòa của người đàn ông.
Hoàng Yến Chi xoay người lại, liền thấy anh trai Hoàng Minh Dạ mỉm cười nhìn cô.
Anh bước đến xoa xoa đầu cô nói: " Hay là biết anh về nên cố ý đứng đây chờ anh."
Hoàng Yến Chi khẽ cong môi, đáy mắt ánh lên chút ấm áp.
Hoàng Minh Dạ ôm em gái mình rồi đi vào " Mẹ chúng con về rồi."
Trong phòng khách, hai mẹ con đang cười đùa bỗng dừng lại.
" Minh Dạ và Yến Chi về rồi đó à, con không biết vừa rồi Lan Lan kể chuyện buồn cười như thế nào đâu." Khuôn mặt Vũ Ân Nguyệt vẫn rạng rỡ nụ cười.
Hoàng Yến Chi nhìn về phía cô gái đang mỉm cười dịu dàng với bọn họ, tóc dài xoăn nhẹ màu nâu, khuôn mặt trái xoan được trang điểm khéo léo, mặt một váy dài màu trắng, ưu nhã xinh đẹp, thoải mái tự tin. Đây là con gái nuôi nhà họ Hoàng- Hoàng Hi Lan.
Hoàng Minh Dạ nhếch môi: " Chuyện vui gì thế, kể cho anh nghe với nào."
Hoàng Hi Lan khẽ cười: " Đâu có vui đến vậy, là mẹ nói quá lên thôi. Anh, Yến Chi, em về nước có mang quà cho hai người này, lát ăn cơm xong sẽ lấy cho hai người."
Hoàng Minh Dạ gật đầu còn Hoàng Yến Chi thì nói tiếng " cảm ơn".
Thái độ lạnh nhạt như thế làm Hoàng Hi Lan hơi xấu hổ, còn Vũ Ân Nguyệt ngược lại thì thấy không hài lòng.
" Minh Dạ, Yến Chi hai con sao thế, Lan Lan ở xa về còn nhớ mua quà cho hai đứa, mà thái độ của hai con là như thế này à.?"
" Mẹ." Hoàng Hi Lan kéo tay áo của Vũ Ân Nguyệt khẽ lắc đầu.
Hoàng Minh Dạ lại đi tới Hoàng Yến Chi vỗ vai an ủi cô.
Hoàng Yến Chi nhìn anh trai mình khẽ nói trong lòng ' trong mình yếu đuối vậy sao.'
" Con đi thăm ông nội trước." Hoàng Yến Chi không để ý tới lời nói của Vũ Ân Nguyệt mà nói xong rồi đi thẳng lên lầu.
Vũ Ân Nguyệt kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của con gái mà không nói được lời nào.
Hoàng Yến Chi đến thẳng thư phòng của ông, quả nhiên thấy ông đang luyện chữ.
" Ông nội, ông đang luyện chữ à "
Hoàng lão gia thấy người đi vào, mặt mày liền rạng rỡ, vẫy tay bảo Yến Chi đến: " Chi Chi, mau lại đây, xem chữ ông viết này."
Hoàng Yến Chi đi đến, trên bàn là hàng chữ ' Tĩnh Mịch Chí Viễn' mà Hoàng lão gia vừa viết xong, nét chữ rồng bay phượng múa, mạnh mẽ có lực.
* Tĩnh Mịch Chí Viễn: Những người kín đáo mới là người sâu sắc.
" Chữ của ông ngày càng đẹp." Hoàng Yến Chi khen ngợi.
Nhà họ Hoàng có truyền thống quân đội hàng trăm năm nay, từ thời nhà Thanh con cháu đã có chỗ đứng trong quân đội.
Mặc dù tới đời Hoàng Minh Dạ không tham gia quân ngũ nhưng sức ảnh hưởng trong quân đội nước T không hề nhỏ.
Khi còn trẻ, Hoàng lão gia đã kế thừa truyền thống quân nhân, lăn lộn trong quân đội cả đời nên tính tình ông có hơi nóng nảy thô bạo.
Nên giờ việc trồng hoa luyện chữ cũng để tu thân dưỡng tính.
" Cháu chỉ biết nói ngọt." Hoàng lão gia bật cười, mỏi lần nhìn thấy đứa cháu gái xinh đẹp lạnh lùng này thì tâm trạng ông lúc nào cũng tốt.
" Hôm nay cháu đến bệnh viện thăm bà nội à."
" Cháu có đến thăm bà một chút, hôm nay bà ăn uống rất tốt." Hoàng Yến Chi nói xong thì ngoài của có tiếng rõ cửa.
" Ông nội, mẹ nói ăn cơm được rồi." Tiếng Hoàng Hi Lan vang lên.
" Biết rồi." Hoàng lão gia cất lời rồi đứng lên đi từ từ ra cửa.
Bình luận facebook