Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 119
Đầu dây bên kia, Hoàng Yến Chi cúp điện thoại, ánh mắt nặng nề. Cô biết Hely có việc gạt mình, nhưng cô cũng tin cô ấy sẽ không làm tổn thương cô. Nếu Hely không muốn nói thì cô sẽ không hỏi.
Theo Hoàng Minh Dạ trở lại Đại viện, cô đến nhà họ Quân một chuyến trước, biết Quân lão gia ra ngoài thăm bạn rồi thì mới trở về nhà họ Hoàng.
Hoàng Yến Chi đẩy cửa vào. Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy cô thì vừa cười vừa nói: “Yến Chi, sao về nhanh vậy con?”
“Ông nội ra ngoài thăm bạn rồi, không ở nhà.” Hoàng Yến Chi hờ hững nói.
“Chị và mẹ đang định ra ngoài sắm Tết, em có muốn đi cùng không?” Hoàng Hi Lan cười nhìn Hoàng Yến Chi, hình như tâm trạng rất tốt.
Vũ Ân Nguyệt tiếp lời: “Đúng vậy, Yến Chi đi cùng đi, Hạo Kiện trở về là sang năm mới rồi, lúc đó chắc chắn mua không kịp đâu.”
Hoàng Yến Chi suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Hoàng Hi Lan.
Cô theo hai người ra ngoài. Vũ Ân Nguyệt lái xe, Hoàng Hi Lan đi trước ngồi trên ghế phụ, Hoàng Yến Chi ngồi vào ghế sau.
“Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ lần trước con từng nhắc đến Y Trân Hoàng với mẹ không?” Hoàng Hi Lan bỗng nhiên nói, cố ý nhấn mạnh ba chữ "Y Trân Hoàng".
“Có chuyện gì sao?”
“Lần trước mẹ nói muốn mời cô ấy đến nhà chơi, con đã nói lại với Y Trân rồi. Cô ấy nói cuối tuần có thời gian, mẹ thấy cuối tuần này được không?”
“Đương nhiên là được, tiếc là ba con vẫn chưa về.”
“Không sao, đợi đến lúc ba về, con lại mời Y Trân đến nhà là được.”
“Yến Chi, cuối tuần này em cũng về đi, sẵn tiện giới thiệu cho em làm quen.” Hoàng Hi Lan quay đầu lại, cười nói với Hoàng Yến Chi.
“Được.” Hoàng Yến Chi đồng ý, trong mắt Hoàng Hi Lạn hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn cười rất dịu dàng.
“Chị tin là bọn em nhất định sẽ vừa gặp đã thân.”
Hoàng Yến Chi từ chối cho ý kiến. Cô muốn biết người giả mạo cô là thần thánh phương nào, mục đích của người đó là gì.
Đến trung tâm mua sắm, Hoàng Yến Chi lần đầu tiên thấy được sức chiến đấu của Vũ Ân Nguyệt ngoại trừ mua mua mua thì cũng chỉ là cầm thẻ quẹt quẹt quẹt. Rõ ràng rất nhiều thứ đã có ở nhà nhưng bà ấy vẫn mua thêm hết thứ này đến thứ kia.
“Đây là của ông nội con, đây là của Quân lão gia, đây là của ông ngoại bà ngoại, đây là của dì…” Vũ Ân Nguyệt vừa mua vừa nhỏ giọng nói, trên tay Hoàng Hi Lan và Hoàng Yến Chi đều là chiến lợi phẩm của bà.
Một lát sau, Vũ Ân Nguyệt nhìn túi mua sắm đầy đất, vẫn chưa thỏa mãn, nếu không phải Hoàng Hi Lan nói đói bụng rồi thì e rằng bà vẫn còn tiếp tục mua mua mua.
Sau khi nhờ nhân viên mang túi lên xe cất, ba người chuẩn bị tìm một chỗ để ăn cơm.
“Mẹ, gần đây có một nhà hàng rất ngon, lần trước con đi ăn với bạn, chi bằng hôm nay chúng ta đến đó ăn đi.” Hoàng Hi Lan kéo cánh tay Vũ Ân Nguyệt tư thế thân mật.
Hoàng Yến Chi đi theo phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Yến Chi, con thấy sao?” Vũ Ân Nguyệt không trả lời Hoàng Hi Lan mà quay đầu lại hỏi cô.
“Sao cũng được.”
Nhà hàng ở ngay gần đó. Vũ Ân Nguyệt không có ý định trở về lấy xe nên ba người đi bộ tới.
Nhà hàng ở một con phố khác, rẽ qua góc đường, đi thêm một con phố là đến.
Ba người vừa đi đến giữa đường thì một chiếc xe đột nhiên lao ra từ góc rẽ, chạy thẳng về phía bọn họ.
“Yến Chi, cẩn thận.” Hoàng Yến Chi đang định băng qua đường thì giọng nói hoảng sợ của Vũ Ân Nguyệt vang lên. Cô còn chưa kịp hồi hồn thì đã bị một sức mạnh kéo sang một bên.
Hoàng Yến Chi chỉ kịp thấy người trong xe hốt hoảng trợn to hai mắt, tiếng thắng gấp chói tai vang lên.
“Yến Chi, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Vũ Ân Nguyệt kéo Hoàng Yến Chi, nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt hoang mang.
Hoàng Yến Chi không trả lời Vũ Ân Nguyệt mà nhìn về một phía khác.
Ở đó, Hoàng Hi Lan ngã bệt dưới đất, sắc mặt tái mét, còn chiếc xe kia thì dừng ngay trước mặt Hoàng Hi Lan chỉ cách cô ta một nắm tay.
Vũ Ân Nguyệt hình như lúc này mới nhận ra, vừa rồi dưới tình huống cấp bách, bà chỉ kịp kéo Hoàng Yến Chi ra, bỏ lại Hoàng Hi Lan nếu chiếc xe kia không thắng kịp thì…
Bà vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Lan Lan, con sao rồi? Đụng trúng chỗ nào sao?”
Sắc mặt Hoàng Hi Lan trắng bệch, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ. Nghe thấy giọng Vũ Ân Nguyệt, trong mắt cô ta hình như mới có chút thần thái. Cô ta từ từ quay đầu sang, nhìn thẳng vào mặt Vũ Ân Nguyệt nhếch môi lên, muốn nói “con không sao”, nhưng đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô ta nói không nên lời.
Vũ Ân Nguyệt lúc này mới nhìn thấy lòng bàn tay của cô ta sượt xuống đất nên bị mài mất một lớp da lớn, còn đang chảy máu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy, có bị thương ở đâu không? Tôi đưa mọi người đến bệnh viện khám.” Một cậu bé trẻ tuổi bước xuống xe, vẻ mặt đầy hoang mang và áy náy. Đây là lần đầu tiên cậu ta tự lái xe, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, may mà không gây tai nạn, nếu không thì… cậu ta nghĩ mà sợ hãi.
Vũ Ân Nguyệt đỡ Hoàng Hi Lan dậy. Cậu bé kia muốn đưa tay đỡ giúp, nhưng thấy áo khoác đắt tiền của Hoàng Hi Lan thì tay khựng lại.
“Chị không sao chứ?” Cậu bé cẩn thận hỏi. Cậu ta đương nhiên thấy Hoàng Hi Lan bị thương ở tay, nhưng không biết cô ta còn bị thương ở chỗ nào khác không.
“Cậu nói có sao không? Cậu lái xe kiểu gì vậy? Không nhìn đường sao? May là thắng lại kịp, nếu không thì mất ba cái mạng rồi.” Vũ Ân Nguyệt còn chưa hết bàng hoàng, đùng đùng dạy dỗ cậu bé một trận.
Cậu bé không cãi lại mà chỉ cúi đầu lặng lẽ nghe. Chuyện này vốn là lỗi của cậu ta, người ta mắng vài câu cũng đúng.
Hoàng Yến Chi nhìn tay của cậu ta, bàn tay rất thô ráp, trên đó còn có vết chai dày. Chiếc xe này cũng chỉ là xe vận tải bình thường, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
“Tôi… tôi đưa mọi người đến bệnh viện. Khám cho vị tiểu thư này trước, sau đó làm kiểm tra chi tiết, tôi sẽ chịu hết các loại phí.” Đợi Vũ Ân Nguyệt nói xong, cậu bé kia mới trả lời.
“Không cần, chúng tôi tự đến bệnh viện được rồi, cậu đi đi.” Trước khi Vũ Ân Nguyệt nói gì, Hoàng Yến Chi đã trả lời. Cô nhìn quần áo cậu bé đã biết là cậu ta không có bao nhiêu tiền, với lại đây là chuyện ngoài ý muốn. Thái độ nhận sai của cậu bé cũng rất tốt, chút tiền đó không là gì với bọn họ, nhưng e rằng đó là một số tiền không nhỏ với cậu ta.
Thằng bé xin lỗi lần nữa rồi mới lái xe đi. Vũ Ân Nguyệt lên tiếng hỏi: “Yến Chi, sao con lại thả cậu ta đi? Cậu ta lái xe đụng phải chị con mà.”
“Không đụng phải.” Vết thương trên người Hoàng Hi Lan là do tự cô ta ngã.
Vũ Ân Nguyệt nghẹn họng: “Là vì sơ suất của cậu ta nên Lan Lan mới ngã.”
Hoàng Hi Lan đã hồi hồn từ một màn hoảng sợ vừa rồi, bèn miễn cưỡng cười cười: “Mẹ, Yến Chi nói đúng, vừa rồi là con tự ngã. Thái độ của cậu bé kia cũng rất tốt, bỏ qua đi.” Người cũng đã đi rồi, tất nhiên không thể để một mình Hoàng Yến Chi làm người tốt.
“Nhưng tay con đã bị thương thành ra như vậy…” Vũ Ân Nguyệt rất đau lòng, “Không được, chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Nói rồi, bà liền kéo Hoàng Hi Lan ra bắt xe.
Bà ném chìa khóa lại cho cô: “Yến Chi, con tự về nhà đi. Mẹ đưa chị con đến bệnh viện.”
Hoàng Yến Chi cầm chìa khóa xe, đi về phía ga ra nên không nhìn thấy lúc Hoàng Hi Lan đi còn quay lại nhìn cô, trong mắt đầy hận thù tận xương tủy.
Vì vừa xảy ra tai nạn giao thông nên Hoàng Yến Chi không còn hứng thú đi dạo, đành lái xe của Vũ Ân Nguyệt về nhà.
Trở về nhà, Hoàng Hi Lan đi thẳng lên phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Cô ta nằm trên giường, dùng bàn tay còn lại xoa xoa bàn tay bị thương. Mặc dù đã bôi thuốc nhưng lòng bàn tay vẫn đau đớn, cứ như đang nhắc nhở cô ta rằng hôm nay cô ta suýt chết dưới bánh xe. Nhưng rõ ràng là cô ta đã có thể không bị thương, vì lúc đó cô ta gần Vũ Ân Nguyệt hơn.
Khi gặp nguy hiểm, Vũ Ân Nguyệt lại cứu Hoàng Yến Chi trước, hoàn toàn không nghĩ đến cô ta.
Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa việc có quan hệ huyết thống hay không sao? Mẹ, chẳng phải mẹ yêu con nhất sao? Mẹ cưng chiều con, bỏ qua Hoàng Yến Chi thậm chí còn vì con mà đánh con gái ruột của mẹ, sao hôm nay mẹ không cứu người gần mẹ hơn là con?
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, hai tay siết chặt, thậm chí còn không phát hiện ra vết thương lại chảy máu vì động tác này.
Buổi sáng cuối tuần, Hoàng Yến Chi chạy bộ về, theo thường lệ tắm rửa một lượt, rồi làm bữa sáng cho chính mình xong mới thong thả đi ra ngoài. Hôm nay cô phải về nhà họ Hoàng. Tối qua Hoàng Hi Lan gọi điện thoại nói hôm nay Y Trân Hoàng đến nhà chơi.
Hoàng Yến Chi nhớ đến giọng điệu đắc ý của Hoàng Hi Lan thì lại hơi buồn cười. Cô ta hình như đến tận bây giờ vẫn không biết rõ vị trí của bản thân.
Cô lái xe đến Đại viện. Lúc đến nơi thì đã gần trưa rồi.
Hoàng Hi Lan trông thấy ánh mắt này của cô thì lại cho rằng đó là miệt thị, bèn nhìn vào mắt Vũ Ân Nguyệt, lúng túng nói: “Có lẽ Y Trân bị tắc đường, con đi gọi điện thoại cho cô ấy.”
Vũ Ân Nguyệt cười cười, “Ừ, đi đi.” Thấy Hoàng Hi Lan cầm điện thoại ra ngoài, bà quay đầu nhìn Hoàng Yến Chi: “Ăn sáng chưa? Còn lâu mới đến giờ cơm, hay là bảo chị Tống làm vài món lót dạ cho con nhé?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Con ăn sáng rồi mới đến.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của con gái, bất chợt không biết nên nói gì. Nếu nhìn kỹ thì dáng vẻ của Hoàng Yến Chi còn có điểm giống bà, ví dụ như đôi mày lá liễu, còn có sống mũi cao xinh xắn.
Theo Hoàng Minh Dạ trở lại Đại viện, cô đến nhà họ Quân một chuyến trước, biết Quân lão gia ra ngoài thăm bạn rồi thì mới trở về nhà họ Hoàng.
Hoàng Yến Chi đẩy cửa vào. Vũ Ân Nguyệt nhìn thấy cô thì vừa cười vừa nói: “Yến Chi, sao về nhanh vậy con?”
“Ông nội ra ngoài thăm bạn rồi, không ở nhà.” Hoàng Yến Chi hờ hững nói.
“Chị và mẹ đang định ra ngoài sắm Tết, em có muốn đi cùng không?” Hoàng Hi Lan cười nhìn Hoàng Yến Chi, hình như tâm trạng rất tốt.
Vũ Ân Nguyệt tiếp lời: “Đúng vậy, Yến Chi đi cùng đi, Hạo Kiện trở về là sang năm mới rồi, lúc đó chắc chắn mua không kịp đâu.”
Hoàng Yến Chi suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý với đề nghị của Hoàng Hi Lan.
Cô theo hai người ra ngoài. Vũ Ân Nguyệt lái xe, Hoàng Hi Lan đi trước ngồi trên ghế phụ, Hoàng Yến Chi ngồi vào ghế sau.
“Đúng rồi mẹ, mẹ còn nhớ lần trước con từng nhắc đến Y Trân Hoàng với mẹ không?” Hoàng Hi Lan bỗng nhiên nói, cố ý nhấn mạnh ba chữ "Y Trân Hoàng".
“Có chuyện gì sao?”
“Lần trước mẹ nói muốn mời cô ấy đến nhà chơi, con đã nói lại với Y Trân rồi. Cô ấy nói cuối tuần có thời gian, mẹ thấy cuối tuần này được không?”
“Đương nhiên là được, tiếc là ba con vẫn chưa về.”
“Không sao, đợi đến lúc ba về, con lại mời Y Trân đến nhà là được.”
“Yến Chi, cuối tuần này em cũng về đi, sẵn tiện giới thiệu cho em làm quen.” Hoàng Hi Lan quay đầu lại, cười nói với Hoàng Yến Chi.
“Được.” Hoàng Yến Chi đồng ý, trong mắt Hoàng Hi Lạn hiện vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn cười rất dịu dàng.
“Chị tin là bọn em nhất định sẽ vừa gặp đã thân.”
Hoàng Yến Chi từ chối cho ý kiến. Cô muốn biết người giả mạo cô là thần thánh phương nào, mục đích của người đó là gì.
Đến trung tâm mua sắm, Hoàng Yến Chi lần đầu tiên thấy được sức chiến đấu của Vũ Ân Nguyệt ngoại trừ mua mua mua thì cũng chỉ là cầm thẻ quẹt quẹt quẹt. Rõ ràng rất nhiều thứ đã có ở nhà nhưng bà ấy vẫn mua thêm hết thứ này đến thứ kia.
“Đây là của ông nội con, đây là của Quân lão gia, đây là của ông ngoại bà ngoại, đây là của dì…” Vũ Ân Nguyệt vừa mua vừa nhỏ giọng nói, trên tay Hoàng Hi Lan và Hoàng Yến Chi đều là chiến lợi phẩm của bà.
Một lát sau, Vũ Ân Nguyệt nhìn túi mua sắm đầy đất, vẫn chưa thỏa mãn, nếu không phải Hoàng Hi Lan nói đói bụng rồi thì e rằng bà vẫn còn tiếp tục mua mua mua.
Sau khi nhờ nhân viên mang túi lên xe cất, ba người chuẩn bị tìm một chỗ để ăn cơm.
“Mẹ, gần đây có một nhà hàng rất ngon, lần trước con đi ăn với bạn, chi bằng hôm nay chúng ta đến đó ăn đi.” Hoàng Hi Lan kéo cánh tay Vũ Ân Nguyệt tư thế thân mật.
Hoàng Yến Chi đi theo phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Yến Chi, con thấy sao?” Vũ Ân Nguyệt không trả lời Hoàng Hi Lan mà quay đầu lại hỏi cô.
“Sao cũng được.”
Nhà hàng ở ngay gần đó. Vũ Ân Nguyệt không có ý định trở về lấy xe nên ba người đi bộ tới.
Nhà hàng ở một con phố khác, rẽ qua góc đường, đi thêm một con phố là đến.
Ba người vừa đi đến giữa đường thì một chiếc xe đột nhiên lao ra từ góc rẽ, chạy thẳng về phía bọn họ.
“Yến Chi, cẩn thận.” Hoàng Yến Chi đang định băng qua đường thì giọng nói hoảng sợ của Vũ Ân Nguyệt vang lên. Cô còn chưa kịp hồi hồn thì đã bị một sức mạnh kéo sang một bên.
Hoàng Yến Chi chỉ kịp thấy người trong xe hốt hoảng trợn to hai mắt, tiếng thắng gấp chói tai vang lên.
“Yến Chi, con có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Vũ Ân Nguyệt kéo Hoàng Yến Chi, nhìn cô từ trên xuống dưới với vẻ mặt hoang mang.
Hoàng Yến Chi không trả lời Vũ Ân Nguyệt mà nhìn về một phía khác.
Ở đó, Hoàng Hi Lan ngã bệt dưới đất, sắc mặt tái mét, còn chiếc xe kia thì dừng ngay trước mặt Hoàng Hi Lan chỉ cách cô ta một nắm tay.
Vũ Ân Nguyệt hình như lúc này mới nhận ra, vừa rồi dưới tình huống cấp bách, bà chỉ kịp kéo Hoàng Yến Chi ra, bỏ lại Hoàng Hi Lan nếu chiếc xe kia không thắng kịp thì…
Bà vội vàng chạy tới, lo lắng hỏi: “Lan Lan, con sao rồi? Đụng trúng chỗ nào sao?”
Sắc mặt Hoàng Hi Lan trắng bệch, vẻ mặt vẫn còn hoảng sợ. Nghe thấy giọng Vũ Ân Nguyệt, trong mắt cô ta hình như mới có chút thần thái. Cô ta từ từ quay đầu sang, nhìn thẳng vào mặt Vũ Ân Nguyệt nhếch môi lên, muốn nói “con không sao”, nhưng đau đớn truyền đến từ lòng bàn tay khiến cô ta nói không nên lời.
Vũ Ân Nguyệt lúc này mới nhìn thấy lòng bàn tay của cô ta sượt xuống đất nên bị mài mất một lớp da lớn, còn đang chảy máu.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nhìn thấy, có bị thương ở đâu không? Tôi đưa mọi người đến bệnh viện khám.” Một cậu bé trẻ tuổi bước xuống xe, vẻ mặt đầy hoang mang và áy náy. Đây là lần đầu tiên cậu ta tự lái xe, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, may mà không gây tai nạn, nếu không thì… cậu ta nghĩ mà sợ hãi.
Vũ Ân Nguyệt đỡ Hoàng Hi Lan dậy. Cậu bé kia muốn đưa tay đỡ giúp, nhưng thấy áo khoác đắt tiền của Hoàng Hi Lan thì tay khựng lại.
“Chị không sao chứ?” Cậu bé cẩn thận hỏi. Cậu ta đương nhiên thấy Hoàng Hi Lan bị thương ở tay, nhưng không biết cô ta còn bị thương ở chỗ nào khác không.
“Cậu nói có sao không? Cậu lái xe kiểu gì vậy? Không nhìn đường sao? May là thắng lại kịp, nếu không thì mất ba cái mạng rồi.” Vũ Ân Nguyệt còn chưa hết bàng hoàng, đùng đùng dạy dỗ cậu bé một trận.
Cậu bé không cãi lại mà chỉ cúi đầu lặng lẽ nghe. Chuyện này vốn là lỗi của cậu ta, người ta mắng vài câu cũng đúng.
Hoàng Yến Chi nhìn tay của cậu ta, bàn tay rất thô ráp, trên đó còn có vết chai dày. Chiếc xe này cũng chỉ là xe vận tải bình thường, có lẽ chỉ là ngoài ý muốn.
“Tôi… tôi đưa mọi người đến bệnh viện. Khám cho vị tiểu thư này trước, sau đó làm kiểm tra chi tiết, tôi sẽ chịu hết các loại phí.” Đợi Vũ Ân Nguyệt nói xong, cậu bé kia mới trả lời.
“Không cần, chúng tôi tự đến bệnh viện được rồi, cậu đi đi.” Trước khi Vũ Ân Nguyệt nói gì, Hoàng Yến Chi đã trả lời. Cô nhìn quần áo cậu bé đã biết là cậu ta không có bao nhiêu tiền, với lại đây là chuyện ngoài ý muốn. Thái độ nhận sai của cậu bé cũng rất tốt, chút tiền đó không là gì với bọn họ, nhưng e rằng đó là một số tiền không nhỏ với cậu ta.
Thằng bé xin lỗi lần nữa rồi mới lái xe đi. Vũ Ân Nguyệt lên tiếng hỏi: “Yến Chi, sao con lại thả cậu ta đi? Cậu ta lái xe đụng phải chị con mà.”
“Không đụng phải.” Vết thương trên người Hoàng Hi Lan là do tự cô ta ngã.
Vũ Ân Nguyệt nghẹn họng: “Là vì sơ suất của cậu ta nên Lan Lan mới ngã.”
Hoàng Hi Lan đã hồi hồn từ một màn hoảng sợ vừa rồi, bèn miễn cưỡng cười cười: “Mẹ, Yến Chi nói đúng, vừa rồi là con tự ngã. Thái độ của cậu bé kia cũng rất tốt, bỏ qua đi.” Người cũng đã đi rồi, tất nhiên không thể để một mình Hoàng Yến Chi làm người tốt.
“Nhưng tay con đã bị thương thành ra như vậy…” Vũ Ân Nguyệt rất đau lòng, “Không được, chúng ta mau đến bệnh viện đi.” Nói rồi, bà liền kéo Hoàng Hi Lan ra bắt xe.
Bà ném chìa khóa lại cho cô: “Yến Chi, con tự về nhà đi. Mẹ đưa chị con đến bệnh viện.”
Hoàng Yến Chi cầm chìa khóa xe, đi về phía ga ra nên không nhìn thấy lúc Hoàng Hi Lan đi còn quay lại nhìn cô, trong mắt đầy hận thù tận xương tủy.
Vì vừa xảy ra tai nạn giao thông nên Hoàng Yến Chi không còn hứng thú đi dạo, đành lái xe của Vũ Ân Nguyệt về nhà.
Trở về nhà, Hoàng Hi Lan đi thẳng lên phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Cô ta nằm trên giường, dùng bàn tay còn lại xoa xoa bàn tay bị thương. Mặc dù đã bôi thuốc nhưng lòng bàn tay vẫn đau đớn, cứ như đang nhắc nhở cô ta rằng hôm nay cô ta suýt chết dưới bánh xe. Nhưng rõ ràng là cô ta đã có thể không bị thương, vì lúc đó cô ta gần Vũ Ân Nguyệt hơn.
Khi gặp nguy hiểm, Vũ Ân Nguyệt lại cứu Hoàng Yến Chi trước, hoàn toàn không nghĩ đến cô ta.
Lẽ nào đây chính là sự khác biệt giữa việc có quan hệ huyết thống hay không sao? Mẹ, chẳng phải mẹ yêu con nhất sao? Mẹ cưng chiều con, bỏ qua Hoàng Yến Chi thậm chí còn vì con mà đánh con gái ruột của mẹ, sao hôm nay mẹ không cứu người gần mẹ hơn là con?
Ánh mắt cô ta tối sầm lại, hai tay siết chặt, thậm chí còn không phát hiện ra vết thương lại chảy máu vì động tác này.
Buổi sáng cuối tuần, Hoàng Yến Chi chạy bộ về, theo thường lệ tắm rửa một lượt, rồi làm bữa sáng cho chính mình xong mới thong thả đi ra ngoài. Hôm nay cô phải về nhà họ Hoàng. Tối qua Hoàng Hi Lan gọi điện thoại nói hôm nay Y Trân Hoàng đến nhà chơi.
Hoàng Yến Chi nhớ đến giọng điệu đắc ý của Hoàng Hi Lan thì lại hơi buồn cười. Cô ta hình như đến tận bây giờ vẫn không biết rõ vị trí của bản thân.
Cô lái xe đến Đại viện. Lúc đến nơi thì đã gần trưa rồi.
Hoàng Hi Lan trông thấy ánh mắt này của cô thì lại cho rằng đó là miệt thị, bèn nhìn vào mắt Vũ Ân Nguyệt, lúng túng nói: “Có lẽ Y Trân bị tắc đường, con đi gọi điện thoại cho cô ấy.”
Vũ Ân Nguyệt cười cười, “Ừ, đi đi.” Thấy Hoàng Hi Lan cầm điện thoại ra ngoài, bà quay đầu nhìn Hoàng Yến Chi: “Ăn sáng chưa? Còn lâu mới đến giờ cơm, hay là bảo chị Tống làm vài món lót dạ cho con nhé?”
Hoàng Yến Chi lắc đầu: “Con ăn sáng rồi mới đến.”
Vũ Ân Nguyệt gật đầu, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của con gái, bất chợt không biết nên nói gì. Nếu nhìn kỹ thì dáng vẻ của Hoàng Yến Chi còn có điểm giống bà, ví dụ như đôi mày lá liễu, còn có sống mũi cao xinh xắn.
Bình luận facebook