Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Giọng anh ta không nhỏ, vừa nói đã thu hút được sự chú ý của nhiều người. Có người nhận ra thân phận Daniel, ý nghĩ đầu tiên của rất nhiều người là Daniel muốn gây sự.
Danh tiếng của Daniel trong giới rất tốt, không phải vì anh ta đã từng nâng đỡ nhiều họa sĩ, mà còn vì ánh mắt độc đáo của anh ta. Họa sĩ được anh ta nâng đỡ đều có tài thật sự, tuyệt đối không phải chỉ có vỏ ngoài.
Vì thế, trong mắt nhiều người, quan hệ giữa Daniel và Y Trân Hoàng không hề giống Daniel lén bán tác phẩm, xâm phạm quyền lợi như lời Y Trân Hoàng giả nói, mà là Y Trân Hoàng đã nổi tiếng nên muốn đá người đại diện này đi.
Nụ cười của Y Trân Hoàng giả cứng đờ, mắt trầm xuống, tuy đang cười cười nhìn Daniel, nhưng nụ cười này rất khó coi: “Daniel, tôi biết việc tôi ngừng hợp tác với anh khiến anh bất mãn, nhưng anh cũng không thể ăn nói lung tung được. Anh nói tôi không phải là Y Trân Hoàng, anh có bằng chứng gì không?”
Y Trân Hoàng giả thản nhiên hỏi. Cô ta không sợ Daniel nói ra sự thật, vì nếu người kia đã để cô ta vào vai Y Trân Hoàng thì chắc chắn sẽ không để cô ta dễ dàng bại lộ. Nói cách khác, Y Trân Hoàng thật không thể chứng minh thân phận của mình. Đã vậy thì hàng giả như cô ta có gì phải sợ?
Đáng tiếc là cô ta không hiểu người kia, nếu chỉ hiểu một chút thôi thì sẽ biết đây chỉ là một trò chơi trong lúc người đó buồn chán nghĩ ra. Hắn không hề quan tâm đến quá trình và kết quả trò chơi, dù có thất bại thì cũng chẳng sao.
Daniel cười như không cười, nhìn cô ả đang tỏ vẻ bình tĩnh trên sân khấu, trong lòng thầm bật ngón cái với cô ta, tố chất tâm lý quả thực rất tốt. Anh ta đã nói tới mức này mà cô ta vẫn bình tĩnh đến tự nhiên được.
Anh ta liếc qua Hoàng Yến Chi, thấy khuôn mặt thờ ơ của cô thì nhếch môi, nhìn về phía Y Trân Hoàng giả rồi nói: “Tôi nói thật hay nói dối thì trong lòng cô tự biết. Tôi nói như vậy, không chỉ cô mà cả những người ở đây đều không tin.”
Mọi người gật đầu, quả thật là như vậy.
“Daniel, tôi biết tôi chủ động hủy hợp tác khiến anh bất mãn. Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm, anh có điều kiện gì thì cứ nói, nếu làm được, tôi sẽ cân nhắc.” Y Trân Hoàng giả nhìn Daniel, ra vẻ “tôi hiểu cảm giác của anh, cũng bằng lòng nhường anh một bước, nhưng anh cũng đừng quá đáng quá“.
Daniel nhìn cô ta, muốn cười phá lên, mà anh ta quả đúng là cười thật. Có phải cô ả này chắc chắn anh không có chứng cứ gì để chứng minh cô ta là giả phải không?
“Daniel tôi là ai, tin rằng rất nhiều người ở đây đều biết. Cũng có vài người đã từng hợp tác với tôi, nhân phẩm Daniel tôi thế nào, các vị tất nhiên đều có phán đoán của riêng mình.” Daniel không tranh luận với Y Trân Hoàng giả mà đổi chủ đề sang bản thân mình.
Hôm nay có không ít người nổi tiếng trong giới đến, đa số họ tới vì tác phẩm của Y Trân Hoàng, dù sao lúc đầu tuyên truyền có nói triển lãm tranh lần này cũng trưng bày phần lớn các tác phẩm của cô, đặc biệt là tác phẩm gần đây nhất, bởi vì nó là tác phẩm đánh dấu sự thay đổi trong phong cách vẽ, vì thế rất nhiều người muốn xem tận mắt.
Trong những người đó, có không ít người biết Daniel, cũng có nhiều người từng hợp tác với anh ta, dĩ nhiên là không hề nghi ngờ năng lực và nhân phẩm của anh ta.
Thấy chỉ vì một câu nói của Daniel mà những người ở đây nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt Y Trân Hoàng giả rét lạnh, sớm biết thế này thì cô ta đã phá hủy sạch sẽ danh tiếng của Daniel.
“Mọi người đều biết, ba năm trước đây, à không, bây giờ đã là bốn năm trước rồi, bốn năm trước, tôi đã tuyên bố sau này chỉ làm người đại diện cho một mình Y Trân Hoàng.” Daniel không nhìn Y Trân Hoàng giả mà tiếp tục nói: “Lúc tôi quen cô ấy thì cô ấy là một học sinh lớp 12, chỉ là một cô bé 18 tuổi.”
Daniel quăng một quả ngư lôi vào phòng khiến mọi người nghe vậy thì đều ngạc nhiên. Vậy là Y Trân Hoàng mà mọi người mải miết suy đoán xem là thần thánh phương nào chỉ là một cô nhóc 18 tuổi?
“Daniel, tôi tin nhân phẩm của anh, nhưng đây dù sao cũng là một chuyện lớn.” Một họa sĩ nổi tiếng lựa lời nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta rất tôn sùng tác phẩm của Y Trân Hoàng, cho rằng đó là một người phụ nữ khoảng 30 đến 40 tuổi, trải sự đời, qua nhiều sóng gió trắc trở, có nhiều chuyện cũ. Cái hồn bên trong tác phẩm của Y Trân Hoàng không phải là của một người chưa từng trải có thể biểu đạt ra được.
Trước đó, lúc Y Trân Hoàng giả xuất hiện trước mặt mọi người, ông ta thật sự rất ngạc nhiên vì cô ta quá trẻ, trẻ hơn suy nghĩ của ông ta nhiều. Nhưng ít nhất thì người đó vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận được. Giờ đây, Daniel lại nói người phụ nữ này không phải Y Trân Hoàng mà Y Trân Hoàng trên thực tế chỉ là một cô nhóc chỉ 22 tuổi.
Daniel đã biết trước là sẽ có người nghi ngờ, vẻ mặt không hề bất ngờ, chỉ nói: “Trân Hoàng rất kín tiếng, không thích xuất hiện ở chỗ đông người, vì thế mới ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý các tác phẩm của cô ấy. Mọi người chưa từng gặp cô ấy nên mới bị thứ hàng giả trên sân khấu kia lừa bịp. Tôi dám lấy danh dự của tôi ra thề, cô ta tuyệt đối không phải Y Trân Hoàng.”
Anh ta chỉ vào cô ả trên sân khấu, nói năng hùng hồn.
Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi, thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô thì đôi mắt lóe lên như hiểu ra điều gì, rồi lại nhìn về phía cô ả trên sân khấu bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Y Trân Hoàng giả bình tĩnh nhìn Daniel, trả lời: “Daniel, anh nói lâu như vậy mà vẫn không thể chứng minh tôi không phải Y Trân Hoàng. Tôi có phải hay không cũng chẳng phải là do lời nói của một mình anh quyết định.” Cô ta nói thì tự tin như vậy, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy nụ cười của cô ta đã có phần gượng gạo.
Họa sĩ nổi tiếng vừa rồi cũng phụ họa: “Đúng vậy, Daniel, anh có bằng chứng gì chứng minh đây là Y Trân Hoàng giả không?”
Ai ngờ Daniel lại nhún vai, trả lời: “Tôi không có bằng chứng.”
Một họa sĩ trẻ nào đó nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, sau đó tức giận: “Daniel, chúng tôi tin tưởng anh, vậy mà anh lại coi chúng tôi là trò đùa.”
Trên sân khấu, Y Trân Hoàng giả lạnh lùng nhìn Daniel, tựa như rất tức giận vì hành động đó của anh ta. Nhưng trong lòng cô ta lại thở phào, quả nhiên Daniel không tài nào chứng minh được cô ta không phải là Y Trân Hoàng.
Nhưng chưa đợi cô ta hoàn toàn bình tĩnh lại, Daniel đã nói tiếp: “Tôi mặc dù không có bằng chứng, nhưng Y Trân Hoàng thật hôm nay có đến đây, cứ để hai người bọn họ đối chất với nhau thì sự thật sẽ dễ dàng được chứng minh thôi.”
Lời nói của anh ta như một viên đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời, mọi người nháo nhác nhìn xung quanh, đoán xem Y Trân Hoàng thật mà Daniel nói là ai.
Quân Hạo Kiện nắm tay Hoàng Yến Chi, miết bàn tay cô. Cô quay đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt hiểu rõ hết tất cả của anh thì hơi ngẩn người, sau đó cười cười. Người đàn ông này thật thông minh, cô chưa nói gì mà anh đã đoán được rồi.
“Xin hỏi anh Daniel, người anh nói là ai?” Một ký giả bắt đầu hỏi, tất cả camera lúc này đều quay về phía Daniel.
Daniel chỉ tay, tất cả mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, không ngờ lại là cô con gái thứ hai của nhà họ Hoàng, Hoàng Yến Chi
“Cô ấy chẳng phải là con gái thứ hai của nhà họ Hoàng, Hoàng Yến Chi đó sao? Có phải Daniel nhầm rồi không?” Một người nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
“Tôi không biết.” Một người trầm tư: “Nhưng xem chừng tuổi của Hoàng tiểu thư này quả thật rất phù hợp.”
Daniel nói lúc anh ta gặp Y Trân Hoàng thì cô chỉ mới 18 tuổi, vậy bây giờ đã là 22 tuổi. Mà Hoàng Yến Chi... theo người này biết thì năm nay vừa đúng 22 tuổi.
“Tôi thấy không thể nào.” Có người ra vẻ không tin, “Với gia thế của nhà họ Hoàng thì nếu Hoàng tiểu thư có tài thế này, e là mọi người đều đã biết từ lâu rồi, đâu phải không có tiếng tăm gì như bây giờ?”
Đa số mọi người đều đoán như vậy. Nhưng Hoàng Yến Chi cũng chẳng phải là không có tiếng tăm gì, từ chuyện video lần trước, ai cũng đã biết đến cô. Nếu cô thật sự là Y Trân Hoàng thì dù có kín tiếng đi nữa, nhà họ Hoàng cũng sẽ không để cô kín tiếng đến vậy. Cứ nhìn chị của cô mà xem, ai ai cũng biết Hoàng Hi Lan là một nghệ sĩ dương cầm tài năng.
90% là Daniel chỉ lấy cái cớ này để ngụy trang.
“Không thể nào.” Hoàng Hi Lan vô thức thốt lên. Sao Hoàng Yến Chi lại là Y Trân Hoàng được? Đây hoàn toàn chỉ là một chuyện cười.
Lúc Daniel lên tiếng, camera cũng đã quay về phía người nhà họ Hoàng. Hoàng Hi Lan vừa nói liền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Người nhà họ Hoàng còn chưa có phản ứng gì, người nào người nấy đều đang ngây ra như phỗng, ngay cả Hoàng lão gia từng trải như vậy mà lúc này cũng đang bị kinh ngạc.
Hoàng Yến Chi không có biểu cảm gì đặc biệt. Quân Hạo Kiện đã đoán được từ trước nên dĩ nhiên cũng không kinh ngạc.
“Cô Hoàng Hi Lan, cô cũng không biết em gái mình là Y Trân Hoàng sao?” Một ký giả nghe thấy câu nói của Hoàng Hi Lan, liền đưa micro tới trước mặt cô ta.
“Sao em tôi lại là Y Trân Hoàng được? Em ấy chưa từng học vẽ, chắc chắn là anh Daniel nhầm rồi.” Hoàng Hi Lan gằn từng chữ.
Daniel sầm mặt lại: “Cô Hoàng Hi Lan, cô không biết vẽ không có nghĩa là Yến Chi cũng không biết vẽ, thiên phú vẽ tranh của cô ấy rõ như ban ngày.”
“Cho dù có tài thì sao? Lúc chưa trở lại nhà họ Hoàng, nó chỉ là một đứa con gái được người khác nhận nuôi…”
“Đủ rồi.” Không đợi Hoàng Hi Lan nói hết, Hoàng lão gia đã cắt lời cô ta. Thấy sắc mặt Hoàng lão gia trầm xuống, Hoàng Hi Lan mới hoảng hốt nhận ra mình đang nói cái gì.
Cô ta nhìn những người khác trong nhà, quả nhiên thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, nhất là Vũ Ân Nguyệt. Bà nhìn cô ta bằng ánh mắt trách cứ.
Hoàng Yến Chi rời khỏi nhà họ Hoàng mười năm, không rõ tung tích, đây là vết thương mãi mãi không lành trong lòng người nhà họ Hoàng. Hành động của Hoàng Hi Lan bây giờ rõ ràng là đang rạch vết thương của bọn họ ra, phơi bày trước mắt mọi người.
Ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt Hoàng Hi Lan tái nhợt.
“Cô Hoàng Hi Lan, ý của cô là cô Hoàng Yến Chi chưa từng học vẽ? Cô ấy không phải là Y Trân Hoàng?” Ký giả chớp thời cơ, hỏi dồn.
Hoàng Hi Lan không trả lời.
Hoàng lão gia đứng dậy, nở nụ cười hiền hòa. Ông là nhân vật thường xuất hiện trên ti vi, mặc dù mấy năm nay đã nghỉ hưu ở nhà, không xuất hiện trước mặt công chúng nữa nhưng vẫn có rất nhiều người biết ông cụ đã có nhiều đóng góp vĩ đại cho quốc gia này.
Thấy ông đứng dậy, giơ tay ý bảo im lặng, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoàng lão gia nhìn vào camera, bình thản nói: “Chúng tôi không rõ chuyện Yến Chi là Y Trân Hoàng nhưng tôi tin con cháu nhà chúng tôi. Bọn trẻ không có khả năng làm việc dối trá gì. Vì vậy, chuyện này còn có ẩn tình gì đó.”
Ông nhìn về phía Daniel: “Hy vọng cậu Daniel có thể cho chúng tôi một lời giải thích.”
Daniel mỉm cười: “Đương nhiên rồi ạ. Thật ra chuyện này chỉ có con và Hoàng Yến Chi biết cô ấy là Y Trân Hoàng Yến. Vì vậy mới có người nào đó thừa nước đục thả câu, lấy danh tiếng của Yến Chi đi lừa gạt mọi người.”
Danh tiếng của Daniel trong giới rất tốt, không phải vì anh ta đã từng nâng đỡ nhiều họa sĩ, mà còn vì ánh mắt độc đáo của anh ta. Họa sĩ được anh ta nâng đỡ đều có tài thật sự, tuyệt đối không phải chỉ có vỏ ngoài.
Vì thế, trong mắt nhiều người, quan hệ giữa Daniel và Y Trân Hoàng không hề giống Daniel lén bán tác phẩm, xâm phạm quyền lợi như lời Y Trân Hoàng giả nói, mà là Y Trân Hoàng đã nổi tiếng nên muốn đá người đại diện này đi.
Nụ cười của Y Trân Hoàng giả cứng đờ, mắt trầm xuống, tuy đang cười cười nhìn Daniel, nhưng nụ cười này rất khó coi: “Daniel, tôi biết việc tôi ngừng hợp tác với anh khiến anh bất mãn, nhưng anh cũng không thể ăn nói lung tung được. Anh nói tôi không phải là Y Trân Hoàng, anh có bằng chứng gì không?”
Y Trân Hoàng giả thản nhiên hỏi. Cô ta không sợ Daniel nói ra sự thật, vì nếu người kia đã để cô ta vào vai Y Trân Hoàng thì chắc chắn sẽ không để cô ta dễ dàng bại lộ. Nói cách khác, Y Trân Hoàng thật không thể chứng minh thân phận của mình. Đã vậy thì hàng giả như cô ta có gì phải sợ?
Đáng tiếc là cô ta không hiểu người kia, nếu chỉ hiểu một chút thôi thì sẽ biết đây chỉ là một trò chơi trong lúc người đó buồn chán nghĩ ra. Hắn không hề quan tâm đến quá trình và kết quả trò chơi, dù có thất bại thì cũng chẳng sao.
Daniel cười như không cười, nhìn cô ả đang tỏ vẻ bình tĩnh trên sân khấu, trong lòng thầm bật ngón cái với cô ta, tố chất tâm lý quả thực rất tốt. Anh ta đã nói tới mức này mà cô ta vẫn bình tĩnh đến tự nhiên được.
Anh ta liếc qua Hoàng Yến Chi, thấy khuôn mặt thờ ơ của cô thì nhếch môi, nhìn về phía Y Trân Hoàng giả rồi nói: “Tôi nói thật hay nói dối thì trong lòng cô tự biết. Tôi nói như vậy, không chỉ cô mà cả những người ở đây đều không tin.”
Mọi người gật đầu, quả thật là như vậy.
“Daniel, tôi biết tôi chủ động hủy hợp tác khiến anh bất mãn. Nể tình chúng ta hợp tác nhiều năm, anh có điều kiện gì thì cứ nói, nếu làm được, tôi sẽ cân nhắc.” Y Trân Hoàng giả nhìn Daniel, ra vẻ “tôi hiểu cảm giác của anh, cũng bằng lòng nhường anh một bước, nhưng anh cũng đừng quá đáng quá“.
Daniel nhìn cô ta, muốn cười phá lên, mà anh ta quả đúng là cười thật. Có phải cô ả này chắc chắn anh không có chứng cứ gì để chứng minh cô ta là giả phải không?
“Daniel tôi là ai, tin rằng rất nhiều người ở đây đều biết. Cũng có vài người đã từng hợp tác với tôi, nhân phẩm Daniel tôi thế nào, các vị tất nhiên đều có phán đoán của riêng mình.” Daniel không tranh luận với Y Trân Hoàng giả mà đổi chủ đề sang bản thân mình.
Hôm nay có không ít người nổi tiếng trong giới đến, đa số họ tới vì tác phẩm của Y Trân Hoàng, dù sao lúc đầu tuyên truyền có nói triển lãm tranh lần này cũng trưng bày phần lớn các tác phẩm của cô, đặc biệt là tác phẩm gần đây nhất, bởi vì nó là tác phẩm đánh dấu sự thay đổi trong phong cách vẽ, vì thế rất nhiều người muốn xem tận mắt.
Trong những người đó, có không ít người biết Daniel, cũng có nhiều người từng hợp tác với anh ta, dĩ nhiên là không hề nghi ngờ năng lực và nhân phẩm của anh ta.
Thấy chỉ vì một câu nói của Daniel mà những người ở đây nhìn cô ta bằng ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt Y Trân Hoàng giả rét lạnh, sớm biết thế này thì cô ta đã phá hủy sạch sẽ danh tiếng của Daniel.
“Mọi người đều biết, ba năm trước đây, à không, bây giờ đã là bốn năm trước rồi, bốn năm trước, tôi đã tuyên bố sau này chỉ làm người đại diện cho một mình Y Trân Hoàng.” Daniel không nhìn Y Trân Hoàng giả mà tiếp tục nói: “Lúc tôi quen cô ấy thì cô ấy là một học sinh lớp 12, chỉ là một cô bé 18 tuổi.”
Daniel quăng một quả ngư lôi vào phòng khiến mọi người nghe vậy thì đều ngạc nhiên. Vậy là Y Trân Hoàng mà mọi người mải miết suy đoán xem là thần thánh phương nào chỉ là một cô nhóc 18 tuổi?
“Daniel, tôi tin nhân phẩm của anh, nhưng đây dù sao cũng là một chuyện lớn.” Một họa sĩ nổi tiếng lựa lời nói, vẻ mặt nghiêm túc.
Ông ta rất tôn sùng tác phẩm của Y Trân Hoàng, cho rằng đó là một người phụ nữ khoảng 30 đến 40 tuổi, trải sự đời, qua nhiều sóng gió trắc trở, có nhiều chuyện cũ. Cái hồn bên trong tác phẩm của Y Trân Hoàng không phải là của một người chưa từng trải có thể biểu đạt ra được.
Trước đó, lúc Y Trân Hoàng giả xuất hiện trước mặt mọi người, ông ta thật sự rất ngạc nhiên vì cô ta quá trẻ, trẻ hơn suy nghĩ của ông ta nhiều. Nhưng ít nhất thì người đó vẫn còn trong phạm vi tiếp nhận được. Giờ đây, Daniel lại nói người phụ nữ này không phải Y Trân Hoàng mà Y Trân Hoàng trên thực tế chỉ là một cô nhóc chỉ 22 tuổi.
Daniel đã biết trước là sẽ có người nghi ngờ, vẻ mặt không hề bất ngờ, chỉ nói: “Trân Hoàng rất kín tiếng, không thích xuất hiện ở chỗ đông người, vì thế mới ủy thác cho tôi toàn quyền xử lý các tác phẩm của cô ấy. Mọi người chưa từng gặp cô ấy nên mới bị thứ hàng giả trên sân khấu kia lừa bịp. Tôi dám lấy danh dự của tôi ra thề, cô ta tuyệt đối không phải Y Trân Hoàng.”
Anh ta chỉ vào cô ả trên sân khấu, nói năng hùng hồn.
Quân Hạo Kiện nhìn Hoàng Yến Chi, thấy vẻ mặt lạnh lùng của cô thì đôi mắt lóe lên như hiểu ra điều gì, rồi lại nhìn về phía cô ả trên sân khấu bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Y Trân Hoàng giả bình tĩnh nhìn Daniel, trả lời: “Daniel, anh nói lâu như vậy mà vẫn không thể chứng minh tôi không phải Y Trân Hoàng. Tôi có phải hay không cũng chẳng phải là do lời nói của một mình anh quyết định.” Cô ta nói thì tự tin như vậy, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy nụ cười của cô ta đã có phần gượng gạo.
Họa sĩ nổi tiếng vừa rồi cũng phụ họa: “Đúng vậy, Daniel, anh có bằng chứng gì chứng minh đây là Y Trân Hoàng giả không?”
Ai ngờ Daniel lại nhún vai, trả lời: “Tôi không có bằng chứng.”
Một họa sĩ trẻ nào đó nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ, sau đó tức giận: “Daniel, chúng tôi tin tưởng anh, vậy mà anh lại coi chúng tôi là trò đùa.”
Trên sân khấu, Y Trân Hoàng giả lạnh lùng nhìn Daniel, tựa như rất tức giận vì hành động đó của anh ta. Nhưng trong lòng cô ta lại thở phào, quả nhiên Daniel không tài nào chứng minh được cô ta không phải là Y Trân Hoàng.
Nhưng chưa đợi cô ta hoàn toàn bình tĩnh lại, Daniel đã nói tiếp: “Tôi mặc dù không có bằng chứng, nhưng Y Trân Hoàng thật hôm nay có đến đây, cứ để hai người bọn họ đối chất với nhau thì sự thật sẽ dễ dàng được chứng minh thôi.”
Lời nói của anh ta như một viên đá làm dấy lên làn sóng lớn ngập trời, mọi người nháo nhác nhìn xung quanh, đoán xem Y Trân Hoàng thật mà Daniel nói là ai.
Quân Hạo Kiện nắm tay Hoàng Yến Chi, miết bàn tay cô. Cô quay đầu nhìn anh, bắt gặp ánh mắt hiểu rõ hết tất cả của anh thì hơi ngẩn người, sau đó cười cười. Người đàn ông này thật thông minh, cô chưa nói gì mà anh đã đoán được rồi.
“Xin hỏi anh Daniel, người anh nói là ai?” Một ký giả bắt đầu hỏi, tất cả camera lúc này đều quay về phía Daniel.
Daniel chỉ tay, tất cả mọi người nhìn theo hướng anh ta chỉ, không ngờ lại là cô con gái thứ hai của nhà họ Hoàng, Hoàng Yến Chi
“Cô ấy chẳng phải là con gái thứ hai của nhà họ Hoàng, Hoàng Yến Chi đó sao? Có phải Daniel nhầm rồi không?” Một người nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt nghi ngờ.
“Tôi không biết.” Một người trầm tư: “Nhưng xem chừng tuổi của Hoàng tiểu thư này quả thật rất phù hợp.”
Daniel nói lúc anh ta gặp Y Trân Hoàng thì cô chỉ mới 18 tuổi, vậy bây giờ đã là 22 tuổi. Mà Hoàng Yến Chi... theo người này biết thì năm nay vừa đúng 22 tuổi.
“Tôi thấy không thể nào.” Có người ra vẻ không tin, “Với gia thế của nhà họ Hoàng thì nếu Hoàng tiểu thư có tài thế này, e là mọi người đều đã biết từ lâu rồi, đâu phải không có tiếng tăm gì như bây giờ?”
Đa số mọi người đều đoán như vậy. Nhưng Hoàng Yến Chi cũng chẳng phải là không có tiếng tăm gì, từ chuyện video lần trước, ai cũng đã biết đến cô. Nếu cô thật sự là Y Trân Hoàng thì dù có kín tiếng đi nữa, nhà họ Hoàng cũng sẽ không để cô kín tiếng đến vậy. Cứ nhìn chị của cô mà xem, ai ai cũng biết Hoàng Hi Lan là một nghệ sĩ dương cầm tài năng.
90% là Daniel chỉ lấy cái cớ này để ngụy trang.
“Không thể nào.” Hoàng Hi Lan vô thức thốt lên. Sao Hoàng Yến Chi lại là Y Trân Hoàng được? Đây hoàn toàn chỉ là một chuyện cười.
Lúc Daniel lên tiếng, camera cũng đã quay về phía người nhà họ Hoàng. Hoàng Hi Lan vừa nói liền lập tức thu hút sự chú ý của mọi người có mặt ở đây.
Người nhà họ Hoàng còn chưa có phản ứng gì, người nào người nấy đều đang ngây ra như phỗng, ngay cả Hoàng lão gia từng trải như vậy mà lúc này cũng đang bị kinh ngạc.
Hoàng Yến Chi không có biểu cảm gì đặc biệt. Quân Hạo Kiện đã đoán được từ trước nên dĩ nhiên cũng không kinh ngạc.
“Cô Hoàng Hi Lan, cô cũng không biết em gái mình là Y Trân Hoàng sao?” Một ký giả nghe thấy câu nói của Hoàng Hi Lan, liền đưa micro tới trước mặt cô ta.
“Sao em tôi lại là Y Trân Hoàng được? Em ấy chưa từng học vẽ, chắc chắn là anh Daniel nhầm rồi.” Hoàng Hi Lan gằn từng chữ.
Daniel sầm mặt lại: “Cô Hoàng Hi Lan, cô không biết vẽ không có nghĩa là Yến Chi cũng không biết vẽ, thiên phú vẽ tranh của cô ấy rõ như ban ngày.”
“Cho dù có tài thì sao? Lúc chưa trở lại nhà họ Hoàng, nó chỉ là một đứa con gái được người khác nhận nuôi…”
“Đủ rồi.” Không đợi Hoàng Hi Lan nói hết, Hoàng lão gia đã cắt lời cô ta. Thấy sắc mặt Hoàng lão gia trầm xuống, Hoàng Hi Lan mới hoảng hốt nhận ra mình đang nói cái gì.
Cô ta nhìn những người khác trong nhà, quả nhiên thấy sắc mặt mọi người đều khó coi, nhất là Vũ Ân Nguyệt. Bà nhìn cô ta bằng ánh mắt trách cứ.
Hoàng Yến Chi rời khỏi nhà họ Hoàng mười năm, không rõ tung tích, đây là vết thương mãi mãi không lành trong lòng người nhà họ Hoàng. Hành động của Hoàng Hi Lan bây giờ rõ ràng là đang rạch vết thương của bọn họ ra, phơi bày trước mắt mọi người.
Ý thức được mình vừa làm gì, sắc mặt Hoàng Hi Lan tái nhợt.
“Cô Hoàng Hi Lan, ý của cô là cô Hoàng Yến Chi chưa từng học vẽ? Cô ấy không phải là Y Trân Hoàng?” Ký giả chớp thời cơ, hỏi dồn.
Hoàng Hi Lan không trả lời.
Hoàng lão gia đứng dậy, nở nụ cười hiền hòa. Ông là nhân vật thường xuất hiện trên ti vi, mặc dù mấy năm nay đã nghỉ hưu ở nhà, không xuất hiện trước mặt công chúng nữa nhưng vẫn có rất nhiều người biết ông cụ đã có nhiều đóng góp vĩ đại cho quốc gia này.
Thấy ông đứng dậy, giơ tay ý bảo im lặng, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại.
Hoàng lão gia nhìn vào camera, bình thản nói: “Chúng tôi không rõ chuyện Yến Chi là Y Trân Hoàng nhưng tôi tin con cháu nhà chúng tôi. Bọn trẻ không có khả năng làm việc dối trá gì. Vì vậy, chuyện này còn có ẩn tình gì đó.”
Ông nhìn về phía Daniel: “Hy vọng cậu Daniel có thể cho chúng tôi một lời giải thích.”
Daniel mỉm cười: “Đương nhiên rồi ạ. Thật ra chuyện này chỉ có con và Hoàng Yến Chi biết cô ấy là Y Trân Hoàng Yến. Vì vậy mới có người nào đó thừa nước đục thả câu, lấy danh tiếng của Yến Chi đi lừa gạt mọi người.”
Bình luận facebook