Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 148
Thấy đã đến gần lâu đài, Hoàng Yến Chi không tiếp tục nói nữa, mà chỉ trả lời: “Chuyện này để sau hẵng nói.”
Hoàng Yến Chi xuống xe, đưa chìa khóa xe cho cô hầu gái chờ bên cạnh. Amory đích thân mở cửa, đón cô đi vào: “Chú Dai, đã lâu không gặp.”
Hoàng Yến Chi nhìn thấy quản gia Ian đang đứng bên cạnh cửa cúi người chào cô, bèn lên tiếng chào hỏi. Quản gia Ian mỉm cười: “Cô Tris, đã lâu không gặp.”
Cô hầu gái nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ rất tò mò. Gương mặt phương Đông cực kỳ xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ấy từng gặp: “Đây là ai thế?”
Cô hầu gái nhỏ giọng hỏi bạn, người bạn kia khẽ lắc đầu tỏ ý không biết. Bọn họ đều mới đến đây hai năm, chưa từng gặp Hoàng Yến Chi nên dĩ nhiên là không biết được: “Hình như quản gia biết cô ấy.”
Không những thế mà thái độ còn rất cung kính, có vẻ như cô gái trẻ tuổi này rất có lai lịch: “Đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản được, nên mau chóng làm việc đi.”
Một cô hầu khác nhỏ giọng nói, những người còn lại đều tán thành, vội vàng đi làm việc. Amory dẫn Hoàng Yến Chi lên tầng, đi vào một thư phòng, một ông lão gần sáu mươi tuổi đang chờ ở đó. Nhìn thấy ông nở nụ cười tươi, giang hai tay ra. Cô bước đến ôm ông ấy một cái: “Chào mừng trở lại, con của ta.”
“Chú Patrick.”
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói bằng giọng ôn hòa, môi nở nụ cười bình thản. Công tước Patrick rất vui vẻ, buông Hoàng Yến Chi ra rồi quan sát cô từ trên xuống dưới, gật gật đầu: “Xinh đẹp hơn rồi, xem ra mấy năm qua cháu sống không tệ lắm.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng ạ, nhưng mấy năm nay cháu không về thăm chú, cháu rất xin lỗi.”
Công tước Patrick thoải mái nói: “Chỉ cần cháu sống tốt là được rồi. Tris, người nhà của cháu đối xử với cháu có tốt không?”
Trong mắt Hoàng Yến Chi thấp thoáng ý cười: “Rất tốt ạ, họ đối xử với cháu cực kỳ tốt.”
Công tước Patrick vui vẻ, liên tục gật đầu: “Đối xử tốt với cháu là được rồi, nếu ở nhà không vui vẻ thì nhớ về đây, ở đây sẽ mãi mãi là nhà của cháu.”
Hoàng Yến Chi cảm thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu: “Mấy năm qua, sức khỏe của chú vẫn ổn chứ?”
“Chú không sao, bây giờ mỗi sáng chú đều đi ra ngoài chạy bộ.”
“Bây giờ cơ thể của ba còn tốt hơn anh nữa, chuyện công ty đều giao cho anh, mỗi ngày chỉ cưỡi ngựa uống trà chiều, không thể tuyệt vời hơn.”
Amory tiếp lời. Ba người nói chuyện rất lâu trong thư phòng, phần lớn đều là về tình hình mấy năm gần đây. Công tước Patrick không hỏi mục đích Hoàng Yến Chi đến nước Y lần này, cô cũng không nói gì. Mãi cho đến khi quản gia vào báo bữa tối đã chuẩn bị xong, ba người mới xuống tầng. Trên bàn ăn to và dài như vậy mà chỉ có ba người bọn họ, nhưng bữa cơm vẫn diễn ra vô cùng vui vẻ. Ăn cơm xong, bọn họ giữ Hoàng Yến Chi ngủ lại: “Cô Tris, căn phòng của cô vẫn được giữ nguyên như cũ, mỗi ngày đều có người hầu đúng giờ lên quét dọn. Công tước nói một ngày nào đó cô sẽ trở lại gặp ông ấy.”
Dai vừa cười vừa nói. Hoàng Yến Chi nhìn căn phòng quen thuộc, vẻ mặt ngẩn ngơ. Cô từng ở đây gần hai tháng, nhất là căn phòng này, lúc đó cô bị trọng thương, ở lại đây dưỡng thương ròng rã hai tháng trời, ngoài ban công còn giữ lại ghế nằm của cô: “Cảm ơn chú Dai.”
Dai lui ra ngoài, cô hầu gái đưa quần áo đã chuẩn bị cho Hoàng Yến Chi rồi cũng lui ra. Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng chạm vào đồ dùng vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng, những ký ức xa xôi kia bỗng nhiên ùa về, cuồn cuộn tràn vào trong đầu cô. Thật ra kết bạn với công tước Patrick là chuyện ngoài ý muốn. Bảy năm trước, cô đang làm một nhiệm vụ, lúc rút lui thì gặp phải công tước Patrick bị BK bắt cóc. Vì ghét tác phong làm việc của BK, cô lúc đó liền xen vào việc của người khác, nhân tiện cứu ông ấy. Sau này cô mới biết người được cô cứu là công tước Patrick – công tước duy nhất trong hoàng thất nước Y. Vốn dĩ mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, dù sao lúc trước cô cũng chẳng phải muốn cứu ông ấy, mà là vì đối đầu với người BK. Nhưng không ngờ sau đó số trời xui khiến, cô lại quen biết Amory, còn cứu anh ta hai lần, thậm chí sau lần đó chính cô cũng bị trọng thương, Amory liền đem cô về nhà. Ở đây dưỡng thương hai tháng, cô và hai chủ nhân trong ngôi nhà này đã vun đắp được tình cảm sâu đậm. Công tước Patrick là trưởng bối đầu tiên quan tâm và cho cô cảm nhận được sự ấm áp, nhưng dù sao thì thân phận của cô cũng mẫn cảm, vì thế đợi vết thương khá hơn một chút thì cô liền rời đi. Ngoại trừ thỉnh thoảng đến thăm công tước Patrick, thì cô rất ít đặt chân đến đây. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoàng Yến Chi đi ra mở cửa, liền thấy Amory đứng bên ngoài, còn cầm một ly sữa bò trên tay. Cô nhận lấy nhưng không uống, cô không thích uống sữa: “Lần này em đến, cần anh giúp gì?”
Amory chủ động hỏi. Hoàng Yến Chi đóng cửa phòng lại, hiệu quả cách âm của toà lâu đài này rất tốt, không cần lo lắng bị người khác nghe lén: “Amory, em cần vũ khí, số lượng không cần nhiều lắm, đủ trang bị cho bản thân là được.”
Nét mặt Amory nghiêm trọng: “Tris, em định làm gì thế?”
“Bạn em bị người khác bắt đi, em nhất định phải cứu cậu ấy ra.”
“Tris, theo như anh biết thì em đã rút lui khỏi đó rồi. Những chuyện thế này, anh có thể làm giúp em. Em nói cho anh biết bạn của em đang ở đâu, anh sẽ cho người đi cứu, bao nhiêu người đều có thể.”
Amory biết Helen, cũng biết quan hệ giữa hai người. Mặc dù ban đầu không biết thân phận của Hoàng Yến Chi, nhưng vì sau đó cô cũng không cố gắng che giấu nên anh ta đã biết: “Amory, chuyện này một mình em có thể làm được, em không muốn anh tham dự vào. Anh giúp em lấy thứ mà em cần là được rồi. Nếu anh không đồng ý giúp thì em có thể tự làm.”
Amory rầu rĩ: “Tris, sao em lại nói lời như vậy? Em biết rõ bất kể em đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng sẽ đồng ý mà.”
Chỉ cần cô mở lời, bất kể là chuyện gì, anh ta đều có thể làm thay cô. Đôi mắt anh ta tràn đầy thâm tình, người sáng suốt đều có thể nhận ra tình cảm trong ánh mắt đó. Amory cũng không biết mình yêu Hoàng Yến Chi từ khi nào, lúc anh ta quen biết cô thì cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười bốn hay mười lăm tuổi? Rõ ràng trong độ tuổi còn non nớt như vậy, có thể nói vẫn còn trẻ con, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Người như vậy đáng lẽ ra là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng cô lại cứu anh ta hết lần này tới lần khác, thậm chí còn suýt mất mạng. Anh ta yêu cô bé nhỏ hơn mình năm tuổi này, muốn đợi cô lớn lên sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng chưa đợi anh ta kịp hành động thì cô đã rời đi. Trước khi cô đi, anh ta từng đến gặp cô, hỏi cô rằng anh ta có thể đi tìm cô hay không? Cô đã trả lời như thế nào? Để anh ta ngẫm lại, à, nhớ rồi, cô nói nếu như anh ta dám đi tìm cô thì cả đời này cũng đừng hòng trông thấy cô nữa. Anh ta biết cô có bản lĩnh này, nên anh ta sợ. Mấy năm nay, trong vô số đêm khuya, anh ta vẫn luôn nhớ về khuôn mặt xinh đẹp và non nớt kia, nhớ muốn phát điên, nhưng lại không có dũng cảm để đi gặp cô dù chỉ một lần. Hoàng Yến Chi biết tình cảm của Amory dành cho cô, cô cũng biết đó là điều không thể, vậy nên quyết định không cho anh ta hy vọng. Thay vì khiến anh ta đau khổ, chi bằng để anh ta quên đi. Mà thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Cô vốn tưởng qua nhiều năm như vậy, Amory cũng đã quên cô rồi, nhưng bây giờ xem ra hình như cô đã nhầm rồi: “Amory, chờ chuyện này kết thúc, em mời anh đến nhà em chơi.”
Hoàng Yến Chi mở lời. Gương mặt Amory tràn đầy vui vẻ: “Thật sao? Tris, anh có thể đến nhà em sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đương nhiên, đến xem cuộc sống của em, còn gặp người nhà và chồng em nữa.”
Nụ cười trên mặt Amory cứng lại, anh ta nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ không thể tin nổi: “Chồng? Em kết hôn?”
“Đúng vậy, em đã kết hôn hơn nửa năm rồi. Chồng em là quân nhân, đối xử với em rất tốt.”
Thấy Amory bị tổn thương, Hoàng Yến Chi vẫn tiếp tục nói: “Chờ chuyện này kết thúc, anh có thể đến gặp anh ấy. Nếu anh ấy biết em có một người anh trai tốt như thế thì cũng sẽ rất vui.”
Amory không nói gì, vì lúc này anh ta đang rất khó chịu. Cô gái mà anh ta một lòng chờ đợi giờ đây lại nói với anh ta rằng cô đã kết hôn. Anh ta không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình thế nào. Nhìn gương mặt đã khiến anh ta nhung nhớ nhiều năm ở trước mặt, Amory nở nụ cười khổ: “Tris, em thật tàn nhẫn với anh.”
Ngay cả một tia hy vọng cũng không muốn để lại cho anh ta. Hoàng Yến Chi mím môi không nói gì, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Thật lâu sau, Amory mới xoa mặt: “Tris, anh biết rồi, ngày mai anh sẽ đưa cho em thứ em muốn, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta: “Em phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, không được để mình bị thương.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta rồi gật đầu: “Được.”
Amory cười: “Tris, anh đi trước, em nghỉ ngơi thật tốt đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hoàng Yến Chi đóng cửa phòng, tựa vào tường, trên khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện vẻ áy náy. Nhưng vẻ mặt đó lại biến mất khi cô nhìn thấy Quân Hạo Kiện gọi điện thoại tới: “Hạo Kiện.”
Cô khẽ gọi một tiếng, giọng mang nỗi nhớ nhung mà chính cô cũng không nhận ra, rõ ràng anh còn chưa đi được mấy ngày. Quân Hạo Kiện im lặng một chút, nhận ra cảm xúc của cô khác thường, bèn dịu dàng nói, “Yến Chi, xảy ra chuyện gì sao?”
Anh vẫn chưa biết chuyện Hoàng Yến Chi đến nước Y: “Không có gì, chỉ là một mình ra nước ngoài du lịch, bỗng nhiên nhớ anh.”
“Em ra nước ngoài rồi?”
“Vâng, nước Y, ở trong nhà mãi, em thấy hơi chán nên muốn đi ra ngoài một chút. Nghe bạn bè nói ở châu Âu không tệ, vì thế em định ở đây chơi một thời gian.”
Hoàng Yến Chi xuống xe, đưa chìa khóa xe cho cô hầu gái chờ bên cạnh. Amory đích thân mở cửa, đón cô đi vào: “Chú Dai, đã lâu không gặp.”
Hoàng Yến Chi nhìn thấy quản gia Ian đang đứng bên cạnh cửa cúi người chào cô, bèn lên tiếng chào hỏi. Quản gia Ian mỉm cười: “Cô Tris, đã lâu không gặp.”
Cô hầu gái nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ rất tò mò. Gương mặt phương Đông cực kỳ xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà cô ấy từng gặp: “Đây là ai thế?”
Cô hầu gái nhỏ giọng hỏi bạn, người bạn kia khẽ lắc đầu tỏ ý không biết. Bọn họ đều mới đến đây hai năm, chưa từng gặp Hoàng Yến Chi nên dĩ nhiên là không biết được: “Hình như quản gia biết cô ấy.”
Không những thế mà thái độ còn rất cung kính, có vẻ như cô gái trẻ tuổi này rất có lai lịch: “Đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản được, nên mau chóng làm việc đi.”
Một cô hầu khác nhỏ giọng nói, những người còn lại đều tán thành, vội vàng đi làm việc. Amory dẫn Hoàng Yến Chi lên tầng, đi vào một thư phòng, một ông lão gần sáu mươi tuổi đang chờ ở đó. Nhìn thấy ông nở nụ cười tươi, giang hai tay ra. Cô bước đến ôm ông ấy một cái: “Chào mừng trở lại, con của ta.”
“Chú Patrick.”
Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng nói bằng giọng ôn hòa, môi nở nụ cười bình thản. Công tước Patrick rất vui vẻ, buông Hoàng Yến Chi ra rồi quan sát cô từ trên xuống dưới, gật gật đầu: “Xinh đẹp hơn rồi, xem ra mấy năm qua cháu sống không tệ lắm.”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Vâng ạ, nhưng mấy năm nay cháu không về thăm chú, cháu rất xin lỗi.”
Công tước Patrick thoải mái nói: “Chỉ cần cháu sống tốt là được rồi. Tris, người nhà của cháu đối xử với cháu có tốt không?”
Trong mắt Hoàng Yến Chi thấp thoáng ý cười: “Rất tốt ạ, họ đối xử với cháu cực kỳ tốt.”
Công tước Patrick vui vẻ, liên tục gật đầu: “Đối xử tốt với cháu là được rồi, nếu ở nhà không vui vẻ thì nhớ về đây, ở đây sẽ mãi mãi là nhà của cháu.”
Hoàng Yến Chi cảm thấy ấm áp, mỉm cười gật đầu: “Mấy năm qua, sức khỏe của chú vẫn ổn chứ?”
“Chú không sao, bây giờ mỗi sáng chú đều đi ra ngoài chạy bộ.”
“Bây giờ cơ thể của ba còn tốt hơn anh nữa, chuyện công ty đều giao cho anh, mỗi ngày chỉ cưỡi ngựa uống trà chiều, không thể tuyệt vời hơn.”
Amory tiếp lời. Ba người nói chuyện rất lâu trong thư phòng, phần lớn đều là về tình hình mấy năm gần đây. Công tước Patrick không hỏi mục đích Hoàng Yến Chi đến nước Y lần này, cô cũng không nói gì. Mãi cho đến khi quản gia vào báo bữa tối đã chuẩn bị xong, ba người mới xuống tầng. Trên bàn ăn to và dài như vậy mà chỉ có ba người bọn họ, nhưng bữa cơm vẫn diễn ra vô cùng vui vẻ. Ăn cơm xong, bọn họ giữ Hoàng Yến Chi ngủ lại: “Cô Tris, căn phòng của cô vẫn được giữ nguyên như cũ, mỗi ngày đều có người hầu đúng giờ lên quét dọn. Công tước nói một ngày nào đó cô sẽ trở lại gặp ông ấy.”
Dai vừa cười vừa nói. Hoàng Yến Chi nhìn căn phòng quen thuộc, vẻ mặt ngẩn ngơ. Cô từng ở đây gần hai tháng, nhất là căn phòng này, lúc đó cô bị trọng thương, ở lại đây dưỡng thương ròng rã hai tháng trời, ngoài ban công còn giữ lại ghế nằm của cô: “Cảm ơn chú Dai.”
Dai lui ra ngoài, cô hầu gái đưa quần áo đã chuẩn bị cho Hoàng Yến Chi rồi cũng lui ra. Hoàng Yến Chi nhẹ nhàng chạm vào đồ dùng vừa quen thuộc vừa xa lạ trong phòng, những ký ức xa xôi kia bỗng nhiên ùa về, cuồn cuộn tràn vào trong đầu cô. Thật ra kết bạn với công tước Patrick là chuyện ngoài ý muốn. Bảy năm trước, cô đang làm một nhiệm vụ, lúc rút lui thì gặp phải công tước Patrick bị BK bắt cóc. Vì ghét tác phong làm việc của BK, cô lúc đó liền xen vào việc của người khác, nhân tiện cứu ông ấy. Sau này cô mới biết người được cô cứu là công tước Patrick – công tước duy nhất trong hoàng thất nước Y. Vốn dĩ mọi chuyện cũng chỉ dừng lại ở đó, dù sao lúc trước cô cũng chẳng phải muốn cứu ông ấy, mà là vì đối đầu với người BK. Nhưng không ngờ sau đó số trời xui khiến, cô lại quen biết Amory, còn cứu anh ta hai lần, thậm chí sau lần đó chính cô cũng bị trọng thương, Amory liền đem cô về nhà. Ở đây dưỡng thương hai tháng, cô và hai chủ nhân trong ngôi nhà này đã vun đắp được tình cảm sâu đậm. Công tước Patrick là trưởng bối đầu tiên quan tâm và cho cô cảm nhận được sự ấm áp, nhưng dù sao thì thân phận của cô cũng mẫn cảm, vì thế đợi vết thương khá hơn một chút thì cô liền rời đi. Ngoại trừ thỉnh thoảng đến thăm công tước Patrick, thì cô rất ít đặt chân đến đây. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hoàng Yến Chi đi ra mở cửa, liền thấy Amory đứng bên ngoài, còn cầm một ly sữa bò trên tay. Cô nhận lấy nhưng không uống, cô không thích uống sữa: “Lần này em đến, cần anh giúp gì?”
Amory chủ động hỏi. Hoàng Yến Chi đóng cửa phòng lại, hiệu quả cách âm của toà lâu đài này rất tốt, không cần lo lắng bị người khác nghe lén: “Amory, em cần vũ khí, số lượng không cần nhiều lắm, đủ trang bị cho bản thân là được.”
Nét mặt Amory nghiêm trọng: “Tris, em định làm gì thế?”
“Bạn em bị người khác bắt đi, em nhất định phải cứu cậu ấy ra.”
“Tris, theo như anh biết thì em đã rút lui khỏi đó rồi. Những chuyện thế này, anh có thể làm giúp em. Em nói cho anh biết bạn của em đang ở đâu, anh sẽ cho người đi cứu, bao nhiêu người đều có thể.”
Amory biết Helen, cũng biết quan hệ giữa hai người. Mặc dù ban đầu không biết thân phận của Hoàng Yến Chi, nhưng vì sau đó cô cũng không cố gắng che giấu nên anh ta đã biết: “Amory, chuyện này một mình em có thể làm được, em không muốn anh tham dự vào. Anh giúp em lấy thứ mà em cần là được rồi. Nếu anh không đồng ý giúp thì em có thể tự làm.”
Amory rầu rĩ: “Tris, sao em lại nói lời như vậy? Em biết rõ bất kể em đưa ra yêu cầu gì thì anh cũng sẽ đồng ý mà.”
Chỉ cần cô mở lời, bất kể là chuyện gì, anh ta đều có thể làm thay cô. Đôi mắt anh ta tràn đầy thâm tình, người sáng suốt đều có thể nhận ra tình cảm trong ánh mắt đó. Amory cũng không biết mình yêu Hoàng Yến Chi từ khi nào, lúc anh ta quen biết cô thì cô mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười bốn hay mười lăm tuổi? Rõ ràng trong độ tuổi còn non nớt như vậy, có thể nói vẫn còn trẻ con, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Người như vậy đáng lẽ ra là kẻ máu lạnh vô tình, nhưng cô lại cứu anh ta hết lần này tới lần khác, thậm chí còn suýt mất mạng. Anh ta yêu cô bé nhỏ hơn mình năm tuổi này, muốn đợi cô lớn lên sẽ cưới cô làm vợ. Nhưng chưa đợi anh ta kịp hành động thì cô đã rời đi. Trước khi cô đi, anh ta từng đến gặp cô, hỏi cô rằng anh ta có thể đi tìm cô hay không? Cô đã trả lời như thế nào? Để anh ta ngẫm lại, à, nhớ rồi, cô nói nếu như anh ta dám đi tìm cô thì cả đời này cũng đừng hòng trông thấy cô nữa. Anh ta biết cô có bản lĩnh này, nên anh ta sợ. Mấy năm nay, trong vô số đêm khuya, anh ta vẫn luôn nhớ về khuôn mặt xinh đẹp và non nớt kia, nhớ muốn phát điên, nhưng lại không có dũng cảm để đi gặp cô dù chỉ một lần. Hoàng Yến Chi biết tình cảm của Amory dành cho cô, cô cũng biết đó là điều không thể, vậy nên quyết định không cho anh ta hy vọng. Thay vì khiến anh ta đau khổ, chi bằng để anh ta quên đi. Mà thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Cô vốn tưởng qua nhiều năm như vậy, Amory cũng đã quên cô rồi, nhưng bây giờ xem ra hình như cô đã nhầm rồi: “Amory, chờ chuyện này kết thúc, em mời anh đến nhà em chơi.”
Hoàng Yến Chi mở lời. Gương mặt Amory tràn đầy vui vẻ: “Thật sao? Tris, anh có thể đến nhà em sao?”
Hoàng Yến Chi gật đầu: “Đương nhiên, đến xem cuộc sống của em, còn gặp người nhà và chồng em nữa.”
Nụ cười trên mặt Amory cứng lại, anh ta nhìn Hoàng Yến Chi với vẻ không thể tin nổi: “Chồng? Em kết hôn?”
“Đúng vậy, em đã kết hôn hơn nửa năm rồi. Chồng em là quân nhân, đối xử với em rất tốt.”
Thấy Amory bị tổn thương, Hoàng Yến Chi vẫn tiếp tục nói: “Chờ chuyện này kết thúc, anh có thể đến gặp anh ấy. Nếu anh ấy biết em có một người anh trai tốt như thế thì cũng sẽ rất vui.”
Amory không nói gì, vì lúc này anh ta đang rất khó chịu. Cô gái mà anh ta một lòng chờ đợi giờ đây lại nói với anh ta rằng cô đã kết hôn. Anh ta không thể hình dung được cảm giác trong lòng mình thế nào. Nhìn gương mặt đã khiến anh ta nhung nhớ nhiều năm ở trước mặt, Amory nở nụ cười khổ: “Tris, em thật tàn nhẫn với anh.”
Ngay cả một tia hy vọng cũng không muốn để lại cho anh ta. Hoàng Yến Chi mím môi không nói gì, bầu không khí đột nhiên ngưng trệ. Thật lâu sau, Amory mới xoa mặt: “Tris, anh biết rồi, ngày mai anh sẽ đưa cho em thứ em muốn, nhưng em phải đồng ý với anh một điều kiện.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta: “Em phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, không được để mình bị thương.”
Hoàng Yến Chi nhìn anh ta rồi gật đầu: “Được.”
Amory cười: “Tris, anh đi trước, em nghỉ ngơi thật tốt đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Hoàng Yến Chi đóng cửa phòng, tựa vào tường, trên khuôn mặt lạnh lẽo xuất hiện vẻ áy náy. Nhưng vẻ mặt đó lại biến mất khi cô nhìn thấy Quân Hạo Kiện gọi điện thoại tới: “Hạo Kiện.”
Cô khẽ gọi một tiếng, giọng mang nỗi nhớ nhung mà chính cô cũng không nhận ra, rõ ràng anh còn chưa đi được mấy ngày. Quân Hạo Kiện im lặng một chút, nhận ra cảm xúc của cô khác thường, bèn dịu dàng nói, “Yến Chi, xảy ra chuyện gì sao?”
Anh vẫn chưa biết chuyện Hoàng Yến Chi đến nước Y: “Không có gì, chỉ là một mình ra nước ngoài du lịch, bỗng nhiên nhớ anh.”
“Em ra nước ngoài rồi?”
“Vâng, nước Y, ở trong nhà mãi, em thấy hơi chán nên muốn đi ra ngoài một chút. Nghe bạn bè nói ở châu Âu không tệ, vì thế em định ở đây chơi một thời gian.”
Bình luận facebook