Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157
Cẩn Mai nhặt lên xem thì thấy trong bức ảnh là ba cô ấy lúc còn trẻ, bên cạnh là một cô gái, nhưng lại không phải mẹ mình. Ba cô ấy còn bế một cô bé trong lòng, ba người cười rất vui vẻ.
Tấm ảnh này không phải bức lần trước cô ấy trông thấy, nhưng cô bé trong hai bức ảnh lại là cùng một người.
Cẩn Mai kinh ngạc nhìn bức ảnh, sắc mặt hơi trắng bệch.
“Tiểu Mai, con đang làm gì thế?” Cẩn Giai Thuỵ trầm giọng hỏi.
Cẩn Mai bị dọa, đánh rơi cái hộp, những phong thư vung vãi đầy dưới đất, trên tay cô ấy chỉ còn lại tấm ảnh kia.
Cẩn Giai Thuỵ nhìn bức ảnh trong tay cô ấy và thư rơi đầy đất thì biến sắc, đi nhanh đến, giật lấy bức ảnh trong tay cô ấy: “Ai cho con tự tiện lục lòi đồ của người khác? Mẹ con dạy con như vậy sao?”
Thấy ba như vậy, Cẩn Mai hốt hoảng, sắc mặt tái nhợt: “Ba, con không cố ý.”
Cẩn Giai Thuỵ thấy vẻ mặt của con gái cũng biết là mình đã làm con sợ, bèn dịu mặt: “Tiểu Mai, về sau đừng tùy tiện vào thư phòng của ba, càng không được tùy tiện lục lọi đồ của ba, biết chưa?”
Cẩn Mai gật đầu, rũ mắt xuống, nhìn tấm ảnh trong tay Cẩn Giai Thuỵ: “Ba, người trong ảnh là ba sao? Hai người kia có quan hệ gì với ba?”
Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Con nhìn nhầm rồi, người trong ảnh là bạn ba, không phải ba.”
“Không, người trong ảnh chính là ba. Con đã từng xem ảnh ba lúc còn trẻ, người trong ảnh chính là ba. Nhưng hai người cùng chụp ảnh với ba là ai? Tại sao ba lại chụp với bọn họ?”
“Cẩn Mai, ba đã nói người trên ảnh là bạn ba, không phải ba.”
“Ba, đừng xem con như đứa trẻ ba tuổi được không? Con cũng đã mười chín tuổi, là người lớn rồi. Chẳng lẽ con còn nhận nhầm ba con sao?” Cẩn Mai ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ba mình, vẻ mặt bướng bình. Tuy cô ấy đơn thuần, nhưng cũng không phải đồ đần. Cô ấy nhận ra ba rất lo lắng vì tấm ảnh này, hoặc nói cách khác là rất lo lắng vì người trong ảnh.
“Ba nói con nhìn nhầm rồi.” Cẩn Giai Thuỵ nghiêm giọng nói, giọng điệu hơi lạnh lẽo.
“Ba, nếu ba không nói với con thì con sẽ đi nói với mẹ.”
“Nói với mẹ chuyện gì?” Bà Cẩn đúng lúc đi qua, nghe thấy vậy thì cười hỏi. .
Cẩn Mai và Cẩn Giai Thuỵ lập tức biến sắc, không ngờ bà Cẩn lại bỗng nhiên đi vào, lại còn trùng hợp nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Cẩn Giai Thuỵ lén lút bỏ tấm ảnh vào túi áo: “Không có gì, chỉ đùa với tiểu Mai chút thôi.”
Ông ấy không để ý đến mấy lá thư rơi dưới đất, nhưng bà Cẩn thì lại thấy. Đến khi nhìn rõ chữ viết bên trên, ánh mắt bà ấy liền thay đổi, nhưng vẫn không tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn Cẩn Giai Thuỵ, rồi quay sang nói với Cẩn Mai: “Tiểu Mai, muộn rồi, mau tắm rửa rồi còn đi ngủ.”
Cẩn Mai vẫn muốn nói về chuyện bức ảnh kia, nhưng biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp, bèn lẳng lặng ra khỏi thư phòng.
Cẩn Mai nhìn theo ánh mắt của bà Cẩn mới thấy những bức thư kia. Cẩn Mai ra khỏi phòng, ông ấy đang định nhặt chúng lên thì bà Cẩn còn nhanh hơn một bước, ngồi xổm xuống nhặt thư dưới đất lên.
“Không ngờ đã qua bao nhiêu năm như vậy mà ông vẫn còn giữ những thứ này.” Bà Cẩn nói với giọng điệu mỉa mai.
Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ cứng đờ: “Chỉ là mấy thứ đồ cũ, để ở xó xỉnh nào đó rồi quên vứt đi thôi, bà đừng nghĩ nhiều.”
“Tôi vẫn chưa nói gì, ông chột dạ gì chứ?” Bà Cẩn lẳng lặng nhìn chồng, ánh mắt tối sầm xuống: “Nếu không muốn vứt những thứ đồ cũ này đi, vậy thì tôi vứt thay ông.” Nói rồi, bà toan xé mấy bức thư đi.
Cẩn Giai Thuỵ biến sắc, túm lấy thư trong tay bà: “Bà làm cái gì thế hả?”
Bà Cẩn nở nụ cười buồn bã đến thảm thương: “Chẳng phải ông nói muốn vứt ư? Sao bây giờ lại không nỡ rồi? Là thư bà ta viết cho ông, nên ông liền không nỡ. Nếu bây giờ bà ta đứng trước mặt ông thì có phải ông còn muốn vứt bỏ cái nhà này luôn đúng không?”
Cẩn Giai Thuỵ cau mày,: “Bà ấy cũng đã rời đi bao nhiêu năm như vậy rồi, bà cần gì phải so đo.”
Trong mắt bà Cẩn bỗng hiện vẻ giận dữ: “Tôi so đo? Cẩn Giai Thuỵ ông đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, bao nhiêu năm qua, trái tim ông đã bao giờ có tôi dù chỉ chốc lát chưa? Ai cũng nói người sống không tranh nổi với người chết, vậy mà tôi thì sao? Bà ta còn sống tôi đã không tranh nổi. Nếu bà ta chết rồi, liệu tôi có phải nhường chỗ cho một người chết luôn không?”
“Triệu Hiểu Khê, bà đừng có làm loạn.” Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ rất khó coi, nhắc đến chuyện cũ năm xưa chẳng khác gì xé toạc vết thương trong lòng ông ấy.
“Tôi làm loạn? Cẩn Giai Thuỵ, ông có còn tỉnh táo nữa không? Ông phải nhớ cho rõ, năm đó không phải tôi chia rẽ hai người mà là ba ông. Ông không trách được ba mình nên trút giận sang tôi sao? Vậy mà ông không thấy áy náy hả? Đã bao nhiêu năm như vậy, người chồng, người cha tốt trong mắt người khác như ông hãy tự hỏi bản thân một chút xem, ông đã làm hết trách nhiệm của một người cha chưa?”
Bị nhắc lại chuyện năm đó, sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ trở nên tái nhợt. Thật ra năm đó, trước khi kết hôn với Triệu Hiểu Khê, cũng chính là bà Cẩn bây giờ, ông ấy đã có người yêu tên là Diệp Dung. Nhưng xuất thân của Diệp Dung thấp kém, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vì thế người nhà ông ấy không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Lúc đó, nhà họ Cẩn lại gặp chuyện, ba ông ấy vì chọn sai bên nên bị đối thủ chèn ép.
Không có ai bằng lòng giúp gia đình ông ấy. Lúc này, ba ông ấy liền coi trọng nhà họ Triệu. Năm đó ở Nam Thành, nhà họ Triệu cũng là gia tộc đứng hàng đầu, nếu bọn họ chịu ra tay giúp đỡ thì gia đình ông ấy sẽ không sao nữa.
Nhưng quan hệ giữa nhà bọn họ và nhà họ Triệu chỉ ở mức bình thường, cũng không hay gặp nhau, người ta sẽ không vô duyên vô cớ giúp họ. Vì thế, ba ông ấy liền nghĩ đến chuyện liên hôn.
Lúc còn trẻ, Cẩn Giai Thuỵ cũng được coi là một thanh niên tài năng, tuấn tú ở Nam Thành. Triệu Hiểu Khê hiển nhiên cũng thích Cẩn Giai Thuỵ, vì thế lúc nhà họ Cẩn nhắc đến chuyện liên hôn, bà ấy đã bảo ba đừng từ chối.
Ông Triệu biết mục đích của nhà họ Cẩn khi đề nghị liên hôn vào lúc này nên vốn không muốn đồng ý, nhưng đứa con gái duy nhất thích thằng bé nhà họ Cẩn nên cũng chỉ đành phải đồng ý. Dù sao thì nhà họ Triệu cũng không phải là không thể giúp chuyện nhà họ Cẩn. Vì thế, chuyện thông gia giữa hai nhà cứ thế được định đoạt.
Lúc Cẩn Giai Thuỵ biết ba ông ấy đã quyết định chuyện kết hôn thay mình, thậm chí cả ngày cũng đã chọn rồi, ông ấy còn làm ầm một trận trong nhà, nhưng chẳng ích gì. Để đề phòng ông ấy chạy đến nhà họ Triệu nói linh tinh, ba ông ấy thậm chí còn nhốt ông ấy ở trong nhà, không cho ông ấy đi ra ngoài, còn đi tìm Diệp Dung để đuổi bà ta ra khỏi Nam thành.
Đến khi ông ấy được ra khỏi nhà, lúc đi tìm Diệp Dung thì đã chẳng tìm thấy bà ta đâu nữa. Ông ấy tìm khắp nơi nhưng đều không thấy. Bấy giờ ông ấy cũng hiểu hơn về tình hình trong nhà, nếu không có nhà họ Triệu giúp thì sự nghiệp của ba ông ấy coi như xong. Nản lòng thoái chí, ông ấy đành kết hôn với Triệu Hiểu Khê.
Vì nhà họ Cẩn giấu rất kỹ, nên nhà họ Triệu không hề hay biết gì về chuyện Cẩn Giai Thuỵ và Diệp Dung. Triệu Hiểu Khê có thể cảm nhận được Cẩn Giai Thuỵ lạnh nhạt với bà ấy, nhưng bà ấy chỉ cho rằng đó là vì quan hệ hôn nhân của bọn họ, bọn họ chưa ở bên nhau lâu, đợi sau này ở bên nhau một thời gian rồi thì tình cảm cũng sẽ được bồi đắp.
Cẩn Giai Thuỵ vốn cũng muốn sống êm đềm với Triệu Hiểu Khê, nhưng khoảng một tháng sau, Diệp Dung lại trở về tìm ông. Bà ấy gầy hơn, tiều tụy hơn lúc đi, nhìn thấy ông ấy, bà ấy không khóc, không làm loạn hay chỉ trích ông ấy, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là nhớ anh đến đau lòng, nên muốn trở lại thăm anh, nhìn một cái rồi em lập tức đi ngay.”
Cẩn Giai Thuỵ vốn yêu bà ấy say đắm, thấy dáng vẻ bà ấy như thế thì đâu chịu nổi, hai người bất tri bất giác lại dùng dằng, dây dưa với nhau. Cẩn Giai Thuỵ thuê một căn hộ cho bà ấy ở, thỉnh thoảng đến thăm, rồi ở lại đó qua đêm.
Ban đầu Triệu Hiểu Khê không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng số lần việc này xảy ra nhiều nên khó tránh khỏi để ý. Vì thế, bà ấy đã phát hiện ra bí mật này, cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Bà ấy làm ầm lên một trận, ba Cẩn Giai Thuỵ cũng biết. Lúc đó ông Triệu vẫn còn sống, dĩ nhiên không để con gái bị ức hiếp, nên hai nhà đã ầm ĩ một hồi.
Nhưng vào thời đó, phụ nữ ly hôn vẫn là một chuyện rất khó nghe, chưa kể đến những nhà như bọn họ. Cuối cùng vẫn là Diệp Dung phải đi, Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục sống cùng Triệu Hiểu Khê.
Chỉ là lúc đó bọn họ không biết rằng Diệp Dung đi chưa được một tháng thì Cẩn Giai Thuỵ đã tìm bà ấy về, vì bà ấy mang thai, sau này sinh hạ được một đứa con, chính là Diệp Ngân.
Lúc Diệp Ngân được một trăm ngày, Diệp Dung ôm con đến tìm Triệu Hiểu Khê lúc đó đã mang thai, bụng to kềnh, ở nhà dưỡng thai. Bị bà ấy đâm cho một nhát như vậy, Triệu Hiểu Khê liền động thai, rồi sinh ra Cẩn Tử Văn.
Diệp Dung tự biết đã gây họa nên không dám ở lại Nam Thành. Đến lúc hai nhà Triệu Cẩn đi tìm bà ấy thì đã vườn không nhà trống.
Hai nhà lúc này mới biết, Cẩn Giai Thuỵ chẳng những chưa cắt đứt với bà ấy, mà thậm chí còn sinh một đứa con gái chỉ lớn hơn Cẩn Tử Văn mấy tháng. Ông Triệu không chịu được cú sốc này nên tức đến nỗi phải vào viện, nhà họ Cẩn cũng một phen gà bay chó sủa.
Cẩn Giai Thuỵ cũng biết lỗi, quỳ xuống trước mặt ông Triệu xin tha thứ. Ông Triệu đâu chịu tha cho ông ấy đơn giản như vậy, nhưng con gái cũng đã sinh con cho người ta rồi, có thể không tha được sao? Ông Triệu bèn bắt Cẩn Giai Thuỵ thề rằng không được đi tìm mẹ con nhà kia nữa, lại càng không được nhận đứa con đó, lúc này mới thôi.
Triệu Hiểu Khê cũng khổ sở, đòi ly hôn, nhưng ông Triệu không đồng ý. Hơn nữa, nếu ly hôn thì đứa con nhất định phải để lại cho nhà họ Cẩn, bà ấy không nỡ nên chỉ đành bỏ qua, tiếp tục sống với chồng.
Hai vợ chồng giữ mối quan hệ khách sáo với nhau được hai năm, sau đó Triệu Hiểu Khê bị bệnh nặng suýt chết, nhờ Cẩn Giai Thuỵ chăm sóc ngày đêm, bà ấy cảm động nên mới tha thứ cho ông ấy. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng lại dịu đi, hơn nữa hình như còn tốt hơn lúc mới kết hôn.
Triệu Hiểu Khê nghĩ, có lẽ bà ấy vẫn có thể sống bên người đàn ông này đến lúc bạc đầu, tục ngữ có câu, lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Mãi cho đến bốn năm sau, lúc bà ấy có thai Nhan Mai, trông thấy mấy bức thư mà chồng kẹp trong sách, và cả mấy tấm ảnh, gồm cả tấm hôm nay Cẩn Mai thấy, bà ấy mới hoàn toàn hết hy vọng, hiểu ra chỉ có người phụ nữ kia mới là ánh trăng trong lòng chồng.
Bà ấy đã từng nghĩ đến chuyện đi tố cáo chồng, dù sao thì ông cũng là quân nhân, nếu lý lịch không trong sạch thì đừng hòng nghĩ đến tiền đồ. Nhưng lúc đó lại có tin đứa trẻ kia mất tích, người phụ nữ kia cũng tâm thần bất ổn, đã rời khỏi Nam Thành.
Cẩn Giai Thuỵ thất hồn lạc phách mất một thời gian, Triệu Hiểu Khê nhìn người chồng không đặt gia đình này vào lòng, cuối cùng đã đề nghị ly hôn lần nữa. Nhưng Cẩn Giai Thuỵ không đồng ý, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin, khiến bà ấy nhất thời mềm lòng, lại suy tính cho con cái nên cuối cùng vẫn bỏ qua. Chuyện này cứ thế qua đi, Cẩn Giai Thuỵ quay lại với gia đình.
Rất nhiều năm sau đó, Cẩn Giai Thuỵ thật sự quay đầu, thành thật ở nhà, cũng rất yêu thương hai đứa con. Tuy tình cảm hai vợ chồng không tốt như người ngoài nghĩ, nhưng ít nhất cũng là tôn trọng lẫn nhau.
Tấm ảnh này không phải bức lần trước cô ấy trông thấy, nhưng cô bé trong hai bức ảnh lại là cùng một người.
Cẩn Mai kinh ngạc nhìn bức ảnh, sắc mặt hơi trắng bệch.
“Tiểu Mai, con đang làm gì thế?” Cẩn Giai Thuỵ trầm giọng hỏi.
Cẩn Mai bị dọa, đánh rơi cái hộp, những phong thư vung vãi đầy dưới đất, trên tay cô ấy chỉ còn lại tấm ảnh kia.
Cẩn Giai Thuỵ nhìn bức ảnh trong tay cô ấy và thư rơi đầy đất thì biến sắc, đi nhanh đến, giật lấy bức ảnh trong tay cô ấy: “Ai cho con tự tiện lục lòi đồ của người khác? Mẹ con dạy con như vậy sao?”
Thấy ba như vậy, Cẩn Mai hốt hoảng, sắc mặt tái nhợt: “Ba, con không cố ý.”
Cẩn Giai Thuỵ thấy vẻ mặt của con gái cũng biết là mình đã làm con sợ, bèn dịu mặt: “Tiểu Mai, về sau đừng tùy tiện vào thư phòng của ba, càng không được tùy tiện lục lọi đồ của ba, biết chưa?”
Cẩn Mai gật đầu, rũ mắt xuống, nhìn tấm ảnh trong tay Cẩn Giai Thuỵ: “Ba, người trong ảnh là ba sao? Hai người kia có quan hệ gì với ba?”
Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ thay đổi, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường: “Con nhìn nhầm rồi, người trong ảnh là bạn ba, không phải ba.”
“Không, người trong ảnh chính là ba. Con đã từng xem ảnh ba lúc còn trẻ, người trong ảnh chính là ba. Nhưng hai người cùng chụp ảnh với ba là ai? Tại sao ba lại chụp với bọn họ?”
“Cẩn Mai, ba đã nói người trên ảnh là bạn ba, không phải ba.”
“Ba, đừng xem con như đứa trẻ ba tuổi được không? Con cũng đã mười chín tuổi, là người lớn rồi. Chẳng lẽ con còn nhận nhầm ba con sao?” Cẩn Mai ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn ba mình, vẻ mặt bướng bình. Tuy cô ấy đơn thuần, nhưng cũng không phải đồ đần. Cô ấy nhận ra ba rất lo lắng vì tấm ảnh này, hoặc nói cách khác là rất lo lắng vì người trong ảnh.
“Ba nói con nhìn nhầm rồi.” Cẩn Giai Thuỵ nghiêm giọng nói, giọng điệu hơi lạnh lẽo.
“Ba, nếu ba không nói với con thì con sẽ đi nói với mẹ.”
“Nói với mẹ chuyện gì?” Bà Cẩn đúng lúc đi qua, nghe thấy vậy thì cười hỏi. .
Cẩn Mai và Cẩn Giai Thuỵ lập tức biến sắc, không ngờ bà Cẩn lại bỗng nhiên đi vào, lại còn trùng hợp nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Cẩn Giai Thuỵ lén lút bỏ tấm ảnh vào túi áo: “Không có gì, chỉ đùa với tiểu Mai chút thôi.”
Ông ấy không để ý đến mấy lá thư rơi dưới đất, nhưng bà Cẩn thì lại thấy. Đến khi nhìn rõ chữ viết bên trên, ánh mắt bà ấy liền thay đổi, nhưng vẫn không tỏ thái độ gì mà chỉ nhìn Cẩn Giai Thuỵ, rồi quay sang nói với Cẩn Mai: “Tiểu Mai, muộn rồi, mau tắm rửa rồi còn đi ngủ.”
Cẩn Mai vẫn muốn nói về chuyện bức ảnh kia, nhưng biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp, bèn lẳng lặng ra khỏi thư phòng.
Cẩn Mai nhìn theo ánh mắt của bà Cẩn mới thấy những bức thư kia. Cẩn Mai ra khỏi phòng, ông ấy đang định nhặt chúng lên thì bà Cẩn còn nhanh hơn một bước, ngồi xổm xuống nhặt thư dưới đất lên.
“Không ngờ đã qua bao nhiêu năm như vậy mà ông vẫn còn giữ những thứ này.” Bà Cẩn nói với giọng điệu mỉa mai.
Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ cứng đờ: “Chỉ là mấy thứ đồ cũ, để ở xó xỉnh nào đó rồi quên vứt đi thôi, bà đừng nghĩ nhiều.”
“Tôi vẫn chưa nói gì, ông chột dạ gì chứ?” Bà Cẩn lẳng lặng nhìn chồng, ánh mắt tối sầm xuống: “Nếu không muốn vứt những thứ đồ cũ này đi, vậy thì tôi vứt thay ông.” Nói rồi, bà toan xé mấy bức thư đi.
Cẩn Giai Thuỵ biến sắc, túm lấy thư trong tay bà: “Bà làm cái gì thế hả?”
Bà Cẩn nở nụ cười buồn bã đến thảm thương: “Chẳng phải ông nói muốn vứt ư? Sao bây giờ lại không nỡ rồi? Là thư bà ta viết cho ông, nên ông liền không nỡ. Nếu bây giờ bà ta đứng trước mặt ông thì có phải ông còn muốn vứt bỏ cái nhà này luôn đúng không?”
Cẩn Giai Thuỵ cau mày,: “Bà ấy cũng đã rời đi bao nhiêu năm như vậy rồi, bà cần gì phải so đo.”
Trong mắt bà Cẩn bỗng hiện vẻ giận dữ: “Tôi so đo? Cẩn Giai Thuỵ ông đặt tay lên ngực tự hỏi mình xem, bao nhiêu năm qua, trái tim ông đã bao giờ có tôi dù chỉ chốc lát chưa? Ai cũng nói người sống không tranh nổi với người chết, vậy mà tôi thì sao? Bà ta còn sống tôi đã không tranh nổi. Nếu bà ta chết rồi, liệu tôi có phải nhường chỗ cho một người chết luôn không?”
“Triệu Hiểu Khê, bà đừng có làm loạn.” Vẻ mặt Cẩn Giai Thuỵ rất khó coi, nhắc đến chuyện cũ năm xưa chẳng khác gì xé toạc vết thương trong lòng ông ấy.
“Tôi làm loạn? Cẩn Giai Thuỵ, ông có còn tỉnh táo nữa không? Ông phải nhớ cho rõ, năm đó không phải tôi chia rẽ hai người mà là ba ông. Ông không trách được ba mình nên trút giận sang tôi sao? Vậy mà ông không thấy áy náy hả? Đã bao nhiêu năm như vậy, người chồng, người cha tốt trong mắt người khác như ông hãy tự hỏi bản thân một chút xem, ông đã làm hết trách nhiệm của một người cha chưa?”
Bị nhắc lại chuyện năm đó, sắc mặt Cẩn Giai Thuỵ trở nên tái nhợt. Thật ra năm đó, trước khi kết hôn với Triệu Hiểu Khê, cũng chính là bà Cẩn bây giờ, ông ấy đã có người yêu tên là Diệp Dung. Nhưng xuất thân của Diệp Dung thấp kém, chỉ là một đứa trẻ mồ côi, vì thế người nhà ông ấy không đồng ý cho bọn họ ở bên nhau. Lúc đó, nhà họ Cẩn lại gặp chuyện, ba ông ấy vì chọn sai bên nên bị đối thủ chèn ép.
Không có ai bằng lòng giúp gia đình ông ấy. Lúc này, ba ông ấy liền coi trọng nhà họ Triệu. Năm đó ở Nam Thành, nhà họ Triệu cũng là gia tộc đứng hàng đầu, nếu bọn họ chịu ra tay giúp đỡ thì gia đình ông ấy sẽ không sao nữa.
Nhưng quan hệ giữa nhà bọn họ và nhà họ Triệu chỉ ở mức bình thường, cũng không hay gặp nhau, người ta sẽ không vô duyên vô cớ giúp họ. Vì thế, ba ông ấy liền nghĩ đến chuyện liên hôn.
Lúc còn trẻ, Cẩn Giai Thuỵ cũng được coi là một thanh niên tài năng, tuấn tú ở Nam Thành. Triệu Hiểu Khê hiển nhiên cũng thích Cẩn Giai Thuỵ, vì thế lúc nhà họ Cẩn nhắc đến chuyện liên hôn, bà ấy đã bảo ba đừng từ chối.
Ông Triệu biết mục đích của nhà họ Cẩn khi đề nghị liên hôn vào lúc này nên vốn không muốn đồng ý, nhưng đứa con gái duy nhất thích thằng bé nhà họ Cẩn nên cũng chỉ đành phải đồng ý. Dù sao thì nhà họ Triệu cũng không phải là không thể giúp chuyện nhà họ Cẩn. Vì thế, chuyện thông gia giữa hai nhà cứ thế được định đoạt.
Lúc Cẩn Giai Thuỵ biết ba ông ấy đã quyết định chuyện kết hôn thay mình, thậm chí cả ngày cũng đã chọn rồi, ông ấy còn làm ầm một trận trong nhà, nhưng chẳng ích gì. Để đề phòng ông ấy chạy đến nhà họ Triệu nói linh tinh, ba ông ấy thậm chí còn nhốt ông ấy ở trong nhà, không cho ông ấy đi ra ngoài, còn đi tìm Diệp Dung để đuổi bà ta ra khỏi Nam thành.
Đến khi ông ấy được ra khỏi nhà, lúc đi tìm Diệp Dung thì đã chẳng tìm thấy bà ta đâu nữa. Ông ấy tìm khắp nơi nhưng đều không thấy. Bấy giờ ông ấy cũng hiểu hơn về tình hình trong nhà, nếu không có nhà họ Triệu giúp thì sự nghiệp của ba ông ấy coi như xong. Nản lòng thoái chí, ông ấy đành kết hôn với Triệu Hiểu Khê.
Vì nhà họ Cẩn giấu rất kỹ, nên nhà họ Triệu không hề hay biết gì về chuyện Cẩn Giai Thuỵ và Diệp Dung. Triệu Hiểu Khê có thể cảm nhận được Cẩn Giai Thuỵ lạnh nhạt với bà ấy, nhưng bà ấy chỉ cho rằng đó là vì quan hệ hôn nhân của bọn họ, bọn họ chưa ở bên nhau lâu, đợi sau này ở bên nhau một thời gian rồi thì tình cảm cũng sẽ được bồi đắp.
Cẩn Giai Thuỵ vốn cũng muốn sống êm đềm với Triệu Hiểu Khê, nhưng khoảng một tháng sau, Diệp Dung lại trở về tìm ông. Bà ấy gầy hơn, tiều tụy hơn lúc đi, nhìn thấy ông ấy, bà ấy không khóc, không làm loạn hay chỉ trích ông ấy, mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là nhớ anh đến đau lòng, nên muốn trở lại thăm anh, nhìn một cái rồi em lập tức đi ngay.”
Cẩn Giai Thuỵ vốn yêu bà ấy say đắm, thấy dáng vẻ bà ấy như thế thì đâu chịu nổi, hai người bất tri bất giác lại dùng dằng, dây dưa với nhau. Cẩn Giai Thuỵ thuê một căn hộ cho bà ấy ở, thỉnh thoảng đến thăm, rồi ở lại đó qua đêm.
Ban đầu Triệu Hiểu Khê không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng số lần việc này xảy ra nhiều nên khó tránh khỏi để ý. Vì thế, bà ấy đã phát hiện ra bí mật này, cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Bà ấy làm ầm lên một trận, ba Cẩn Giai Thuỵ cũng biết. Lúc đó ông Triệu vẫn còn sống, dĩ nhiên không để con gái bị ức hiếp, nên hai nhà đã ầm ĩ một hồi.
Nhưng vào thời đó, phụ nữ ly hôn vẫn là một chuyện rất khó nghe, chưa kể đến những nhà như bọn họ. Cuối cùng vẫn là Diệp Dung phải đi, Cẩn Giai Thuỵ tiếp tục sống cùng Triệu Hiểu Khê.
Chỉ là lúc đó bọn họ không biết rằng Diệp Dung đi chưa được một tháng thì Cẩn Giai Thuỵ đã tìm bà ấy về, vì bà ấy mang thai, sau này sinh hạ được một đứa con, chính là Diệp Ngân.
Lúc Diệp Ngân được một trăm ngày, Diệp Dung ôm con đến tìm Triệu Hiểu Khê lúc đó đã mang thai, bụng to kềnh, ở nhà dưỡng thai. Bị bà ấy đâm cho một nhát như vậy, Triệu Hiểu Khê liền động thai, rồi sinh ra Cẩn Tử Văn.
Diệp Dung tự biết đã gây họa nên không dám ở lại Nam Thành. Đến lúc hai nhà Triệu Cẩn đi tìm bà ấy thì đã vườn không nhà trống.
Hai nhà lúc này mới biết, Cẩn Giai Thuỵ chẳng những chưa cắt đứt với bà ấy, mà thậm chí còn sinh một đứa con gái chỉ lớn hơn Cẩn Tử Văn mấy tháng. Ông Triệu không chịu được cú sốc này nên tức đến nỗi phải vào viện, nhà họ Cẩn cũng một phen gà bay chó sủa.
Cẩn Giai Thuỵ cũng biết lỗi, quỳ xuống trước mặt ông Triệu xin tha thứ. Ông Triệu đâu chịu tha cho ông ấy đơn giản như vậy, nhưng con gái cũng đã sinh con cho người ta rồi, có thể không tha được sao? Ông Triệu bèn bắt Cẩn Giai Thuỵ thề rằng không được đi tìm mẹ con nhà kia nữa, lại càng không được nhận đứa con đó, lúc này mới thôi.
Triệu Hiểu Khê cũng khổ sở, đòi ly hôn, nhưng ông Triệu không đồng ý. Hơn nữa, nếu ly hôn thì đứa con nhất định phải để lại cho nhà họ Cẩn, bà ấy không nỡ nên chỉ đành bỏ qua, tiếp tục sống với chồng.
Hai vợ chồng giữ mối quan hệ khách sáo với nhau được hai năm, sau đó Triệu Hiểu Khê bị bệnh nặng suýt chết, nhờ Cẩn Giai Thuỵ chăm sóc ngày đêm, bà ấy cảm động nên mới tha thứ cho ông ấy. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng lại dịu đi, hơn nữa hình như còn tốt hơn lúc mới kết hôn.
Triệu Hiểu Khê nghĩ, có lẽ bà ấy vẫn có thể sống bên người đàn ông này đến lúc bạc đầu, tục ngữ có câu, lãng tử quay đầu quý hơn vàng. Mãi cho đến bốn năm sau, lúc bà ấy có thai Nhan Mai, trông thấy mấy bức thư mà chồng kẹp trong sách, và cả mấy tấm ảnh, gồm cả tấm hôm nay Cẩn Mai thấy, bà ấy mới hoàn toàn hết hy vọng, hiểu ra chỉ có người phụ nữ kia mới là ánh trăng trong lòng chồng.
Bà ấy đã từng nghĩ đến chuyện đi tố cáo chồng, dù sao thì ông cũng là quân nhân, nếu lý lịch không trong sạch thì đừng hòng nghĩ đến tiền đồ. Nhưng lúc đó lại có tin đứa trẻ kia mất tích, người phụ nữ kia cũng tâm thần bất ổn, đã rời khỏi Nam Thành.
Cẩn Giai Thuỵ thất hồn lạc phách mất một thời gian, Triệu Hiểu Khê nhìn người chồng không đặt gia đình này vào lòng, cuối cùng đã đề nghị ly hôn lần nữa. Nhưng Cẩn Giai Thuỵ không đồng ý, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin, khiến bà ấy nhất thời mềm lòng, lại suy tính cho con cái nên cuối cùng vẫn bỏ qua. Chuyện này cứ thế qua đi, Cẩn Giai Thuỵ quay lại với gia đình.
Rất nhiều năm sau đó, Cẩn Giai Thuỵ thật sự quay đầu, thành thật ở nhà, cũng rất yêu thương hai đứa con. Tuy tình cảm hai vợ chồng không tốt như người ngoài nghĩ, nhưng ít nhất cũng là tôn trọng lẫn nhau.
Bình luận facebook